Bất Báo
Chương 46: Khúc mắc (1)
Tối qua Cảnh Hạo đi thẳng về nhà, sáng sớm hôm sau mới chính thức gặp Kiều Tịch, hắn nhìn người trước mắt, ngoại hình người này rất thanh tú, sắc mặt lãnh đạm, trên mũi là cặp mắt kính không gọng, trông có vẻ lành lạnh, mang theo mùi chớ có tới gần. Hắn không khỏi âm thầm gật đầu, xem ra Lâu Huy nói rất đúng, nếu một mực quấn lấy chưa chắc đã có tác dụng lớn.
Hai người chào hỏi dưới sự giới thiệu của Thiệu Trạch, lần lượt ngồi xuống, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu, không khí xem như không tệ. Sau bữa cơm Cảnh Hạo theo thường lệ chuẩn bị tới công ty, Bạch Triệt lau miệng, mỉm cười với thuộc hạ ý bảo đẩy y ra ngoài, hiển nhiên cũng muốn xuất phát. Chi nhánh của DR tuy còn chưa trang hoàng xong, nhưng công tác chuẩn bị trước đó còn có rất nhiều, hơn nữa y muốn khai thác thị trường ở Hi Quốc của khu mười, thường xuyên cần chạm trán với Cảnh Hạo, cho nên cũng không nhàn rỗi.
Thiệu Trạch bị ba mình đá tới nơi này quản lý chi nhánh đương nhiên không thể không làm gì hết, dù trong lòng y có tính toán như vậy thì nhất định Bạch Triệt cũng sẽ không đồng ý. Có điều y từng đấu tranh, chân thành giải thích mình lưu lạc bên ngoài đã nhiều năm, sinh hoạt gian nan, hoàn cảnh ác liệt, có thể sống sót đã không dễ dàng, kiến thức về kinh tế và quản lý chẳng biết gì hết, nếu không cẩn thận sẽ làm sụp đổ sự nghiệp ba vất vả dốc sức gầy dựng, thế thì quá bất hiếu, vậy nên để phòng chuyện ngoài ý muốn nảy sinh, tạm thời vẫn là mặc cho mọi người quản lý đi.
Y hơi dừng lại, dưới ánh mắt của Bạch Triệt và Thịnh Tước nghiêm túc nói “Các anh đều là nhân tài, tôi tin vào thực lực của các anh, giao công ty cho các anh tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà các anh yên tâm, dù sao tôi cũng là con trai của ba, sẽ không để ông ấy mất mặt đâu. Thế nên tôi quyết định muốn tiến bước lên vị trí quản lý xuất sắc, chuẩn bị đọc các loại sách để tự học vài năm, tôi tin từ từ mình sẽ thành công.”
Thịnh Tước trầm mặc nhìn y, nghĩ rằng, có thể dùng khuôn mặt không biến sắc nói đàng hoàng như vậy, cậu cũng quá vô liêm sỉ rồi đấy. Thật sự không sợ bị sét đánh sao?
Bạch Triệt thì cười tươi, hoàn toàn không chịu bỏ qua, y nói lý luận không bằng thực tiễn, em thông minh như vậy có thể vừa xem vừa học với anh. Thiệu Trạch thuần khiết nói em không có thiên phú đó. Bạch Triệt cười nói, cứ thử xem đã, nếu thật sự không được, anh có thể đề nghị với ông chủ, mời vài người thầy tới dạy thêm cho em mười tám tiếng một ngày, từ năm thứ nhất bắt đầu học lên, anh tin em sẽ thích. Thiệu Trạch cảm thấy ba mình nhất định sẽ đồng ý, tiếp đó tưởng tượng hình ảnh kia y liền trầm mặc.
Vì thế từ đó về sau Bạch Triệt đi làm, nếu không có chuyện quan trọng Thiệu Trạch cũng phải ngoan ngoãn đi theo.
Xe hơi đã chờ ở bên ngoài, Cảnh Hạo nhìn Thiệu Trạch, y mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần kaki màu sáng, tuy không giống ông chủ một công ty, nhưng nhìn thế nào cũng thấy quyến rũ. Thiệu Trạch nhận thấy tầm mắt của hắn, không khỏi nhìn lại. Cảnh Hạo xoa đầu y “Trưa tới ăn cơm với tôi nhé.”
Thiệu Trạch ừ một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài. Thịnh Tước đi sau y, lúc này chợt nghe điện thoại di động vang lên, hắn liền nghe máy, rồi nhìn về phía thủ trưởng nhà mình “Người gác cổng gọi, ông chủ Lý gia tới, nói muốn tìm cậu.”
Kiều Tịch đang định tới phòng thí nghiệm, nghe vậy thì dừng lại, nhìn qua. Bạch Triệt cũng dừng lại, nhìn Thiệu Trạch. Ông chủ Cảnh cũng nhìn người nào đó, thản nhiên hỏi “Em định làm sao?”
Thiệu Trạch nói với Thịnh Tước là cho vào, tiếp đó nghiêm túc đáp “Giảng giải đạo lý với anh ta.”
Cảnh Hạo không khỏi nâng cằm y lên, ngón cái chậm rãi vuốt ve làn da của y “Bảo bối, em cho rằng hắn sẽ tin ư?”
“Chỉ cần tôi đủ kiên nhẫn, có lẽ anh ta sẽ tin…” Thiệu Trạch dừng một chút, an ủi “Anh yên tâm, tôi sẽ ở đây nói chuyện với anh ta, không đi chỗ khác đâu.”
Cảnh Hạo nhìn y vài lần, không nói tiếp. Bạch Triệt biết rõ chuyện của Thiệu Trạch và Lý Cố, liền cười nói “Vậy em cứ thu xếp trước đi, lát tới tìm anh.”
Thiệu Trạch lập tức nói ừ, tiếp đó bổ sung giảng giải đạo lý khá tốn thời gian, bản thân Bạch Triệt nên chuẩn bị tâm lý đi. Bạch Triệt biết y muốn nhàn rỗi, cũng cười cười tùy y. Thiệu Trạch thấy Bạch Triệt rời đi, liền nhìn về phía Cảnh Hạo, vẫy tay “Tạm biệt, đi đường cẩn thận.”
Cảnh Hạo sờ mặt y “Tốt nhất em nên mau chóng giải quyết đi, nếu không tôi sẽ giúp em đấy.”
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái “Tôi cảm thấy người văn minh tốt nhất nên dùng cách văn minh.”
Cảnh Hạo mặc kệ y, hơi cúi người, hôn lên môi y, tiếp đó liếm, thò lưỡi vào triền miên với y, theo thường lệ làm một nụ hôn tạm biệt. Thiệu Trạch đã quen với chuyện này từ sớm, y cảm thụ hơi ấm quen thuộc trong miệng, nhắm mắt lại.
Xe của Lý Cố đang từ từ tiến vào trước nhà rồi dừng lại, hắn mở cửa bước xuống, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh này, đồng tử phát lạnh, hơi thở trên người hắn lập tức rơi xuống nhiệt độ âm.
Thiệu Trạch mơ hồ nghe được tiếng ô tô, đoán là Lý Cố, y liền khẽ tránh ra, vỗ vào cánh tay Cảnh Hạo ý bảo hắn mau đi làm đi. Cảnh Hạo không từ chối, hôn lên trán y rồi xoay người rời đi.
Lý Cố đang đi về bên này, hai người không thể tránh khỏi gặp nhau giữa đường, tuy trong lòng Cảnh Hạo khó chịu, nhưng vẫn không có thành ý gì mà chào hỏi. Lý Cố lạnh lùng liếc hắn một cái, gật đầu, rồi nhanh chóng lướt qua hắn.
Cảnh Hạo dừng một chút, có chút kinh ngạc, Lý Cố thấy hắn thân thiết với Thiệu Trạch từ lâu rồi, tuy khó chịu, nhưng không tỏ vẻ ở mặt khác, nhưng vừa rồi ánh mắt người này nhìn hắn lại mang theo bài xích rõ rệt, thậm chí lúc nhìn thoáng qua còn mang theo sát khí, có điều đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, Lý Cố liền nhanh chóng thu hồi lại.
Cảnh Hạo cũng gặp nhiều chuyện phức tạp ở trên đường, nên trực giác với nguy hiểm rất chuẩn, tuy sự biến hóa của Lý Cố nhỏ tới mức khó có thể phát hiện, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Cảnh Hạo không khỏi nheo mắt, không quay đầu mà đi thẳng lên xe, bảo tài xế lái tới công ty.
Thiệu Trạch đứng ở cửa nhìn theo hắn, tiếp đó dời tầm mắt qua Lý Cố, thản nhiên cười, dẫn đầu vào nhà. Lý Cố hơi dừng lại, cảm xúc trong mắt rất sâu, tựa hồ có vô số tình cảm khuấy động cùng một chỗ, khiến người ta nhìn không ra manh mối nào, hắn âm thầm hít sâu, khoảng ba bốn giây sau mới bước vào.
Người trong phòng khách đều đã bị Kiều Tịch cho lui, trông thật tĩnh lặng, Thiệu Trạch đi tới sofa ngồi xuống, cầm bộ trà cụ trước mặt bắt đầu pha trà, thấy Lý Cố đi vào, liền ý bảo hắn ngồi xuống đối diện.
Lý Cố chợt có ảo giác như trở về quá khứ, hắn chịu đựng cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, chầm chậm tiến tới. Thiệu Trạch nhìn hắn, đôi mắt hắn mang theo chút tơ máu, không biết đêm qua rốt cuộc có ngủ không, nhưng lại không hiện lên vẻ tiều tụy, đường cong sắc nét trên mặt vẫn như lúc ban đầu, vẫn là ông chủ nhà họ Lý cao ngạo kia.
Y khẽ cười, đưa một tách trà qua “Này.”
Khóe miệng của y mang theo nụ cười nhẹ, ánh mắt ôn hòa, tao nhã, cao quý. Lý Cố nhìn y, không khỏi nhớ tới Thiếu Chu thật lâu trước kia, khi ấy cậu vẫn còn chưa được xem là yếu đuối, mà phần lớn là quá được chiều chuộng thôi, nhưng sau này không biết vì sao cậu lại mắc bệnh nặng, khỏe lên thì bắt đầu trở nên yếu đuối, tình trạng đó kéo dài hai năm, mãi cho tới khi gặp chuyện không may cũng không hề thay đổi.
Nhưng không ai chú ý cả, ấn tượng của mọi người dành cho người khác thường chỉ dừng ở bộ dáng sau cùng, hiện tại nhắc tới Lý Thiếu Chu, hầu như toàn bộ mọi người đều sẽ lóe lên hai chữ “yếu đuối”, mặc dù chính hắn cũng cảm thấy như vậy, mãi tới mấy năm nay một lần rồi lại một lần nhớ lại những ngày trong hồi ức kia, hắn mới bỗng nhiên phát hiện bề ngoài Thiếu Chu thân thiết với hắn, thật ra lại cách hắn rất xa, hắn thậm chí không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, sau đó hắn liền bắt đầu tự hỏi có phải Thiếu Chu đã biết tất cả mọi thứ từ lâu rồi không, có phải cậu… vẫn còn sống không.
Thiệu Trạch mỉm cười nhướn mày “Không uống à?”
Lý Cố lấy lại tinh thần, bưng lên uống một ngụm, nhưng hắn chỉ cảm thấy trong miệng đầy chua xót.
Thiệu Trạch nhìn hắn “Đường hầm xem hết rồi?”
Lý Cố gật đầu, từ chỗ đó đi vào liền bắt đầu chậm rãi đi xuống, biến thành một đường hầm dưới lòng đất, cuối cùng thông ra biển hoa, cửa ra được bố trí rất kín, căn bản không dễ phát hiện.
Thiệu Trạch nở nụ cười “Anh muốn giữ thì giữ, không muốn thì lấp lại, dù sao sau này tôi cũng không dùng đến nữa.”
Lý Cố hiểu ý của y là sẽ không trở về nữa, trong lòng nặng trĩu, tạm thời không khuyên bảo, mà là dự định đi về quá khứ, hắn trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi “Hồi đó em bị bệnh nặng…”
“Trúng độc, thế nhưng không nặng, ba ngày liền loại sạch độc.” Thiệu Trạch bâng quơ nói “Là tôi cho mình thêm thời gian, nên mới nằm trên giường một tháng.”
Cảm xúc trong mắt Lý Cố càng sâu, lúc trước hắn từng nghĩ, dù cho Thiếu Chu biết chân tướng cũng không sao cả, hắn có thể dỗ dành cậu trở về, đối xử với cậu thật tốt, đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế gian này cho cậu, thế nhưng lời nói hôm qua lại đào một cái lỗ trong trái tim hắn, hắn không dám tưởng tượng thời gian đó Thiếu Chu sống thế nào, thậm chí… thậm chí hiện tại hắn có chút không dám tới gặp người này. Lý Cố hít sâu một hơi để giảm bớt cảm giác đau đớn, co rút trong lồng ngực, khàn giọng hỏi “Em biết từ khi nào?”
“Rất lâu trước kia.” Thiệu Trạch cười hỏi “Anh có nhớ có một thời gian tôi rất bài xích với anh không?”
Lý Cố ngẩn ra, năm hắn mười ba tuổi thì được ba nhận làm con nuôi đưa tới nhà họ Lý, năm năm đó quan hệ với Thiếu Chu có thể nói là không tệ, nhưng sau một ngày nào đó Thiếu Chu liền không để ý tới hắn nữa, hắn còn vì thế mà rất kinh ngạc, không biết mình đã làm gì mà chọc tới cậu ấm này, thế nhưng tình trạng đó diễn ra không lâu, chưa đợi hắn hỏi, Thiếu Chu đã khôi phục nguyên trạng, cũng bắt đầu thân thiết với hắn, sự nghi ngờ của hắn cứ như vậy biến mất.
“Là lúc đó?”
“Ừ, trong lúc vô tình tôi thấy được kết quả kiểm tra DNA, biết anh là con ruột của ba, nhưng ông ấy vẫn không nói ra, cũng không nói cho tôi, thậm chí ngay cả anh cũng không biết. Alpha từng có bạn đời tuy nói sẽ không chịu ảnh hưởng của Omega khác, nhưng không có nghĩa là ông ấy không thể đánh dấu Omega khác, vậy nên nói không chừng tôi và anh là anh em cùng cha khác mẹ.” Thiệu Trạch dừng một chút, khẽ mở miệng “Tôi nghĩ tới câu nói ba vẫn thường nói “hoàn cảnh khó khăn đắp nặn con người”, ông ấy đưa anh về cho anh một thân phận con nuôi có lẽ là vì tôi luyện anh. Năm năm qua đi, biểu hiện của anh khiến ông ấy rất hài lòng, nên ông ấy mới tìm người kiểm tra DNA, muốn công bố thân phận của anh, đương nhiên là tôi không vui rồi, nhưng ai ngờ khi đó…”
Lý Cố ừ một tiếng “Ba phát hiện mình bị bệnh nan y.”
Thiệu Trạch gật đầu “Khi đó tôi hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này, anh tới an ủi tôi, sau đó tôi nhìn anh, trong lòng nghĩ nếu ba ra đi, người thân của tôi sẽ chỉ còn lại một mình anh, tiếp tục tính toán những thứ hỗn độn kia thì có ích lợi gì.”
Trong lòng Lý Cố đau nhói, hắn cầm tách trà nhưng không mở miệng.
“Tình cảnh lúc ấy anh rõ hơn tôi mà, vậy nên ba bỏ ý niệm công bố đi.” Ánh mắt Thiệu Trạch có chút xa xăm “Năm đầu bệnh tình của ba còn khá khả quan, Lý gia cũng coi như yên bình, tới năm thứ hai diễn tiến bắt đầu xấu đi. Khi đó tôi mười lăm tuổi, lại khá thân thiết với anh, dần dần có người truyền ra là tôi thích anh, nhưng kỳ lạ là ba lại không có phản ứng gì, ngay cả chút tức giận cũng không có, giống như căn bản không hề lo lắng chúng ta sẽ loạn luân vậy, sau đó tôi bắt đầu nghĩ… có lẽ tôi không phải là con ruột của ông ấy. Lúc ấy anh còn chưa biết gì hết, mà tôi lại chiếm mất tình cha của anh nhiều năm như vậy, nên tôi chỉ có thể nghĩ mọi cách đối với anh càng tốt hơn.”
Lý Cố không khỏi nhắm chặt hai mắt, khi đó không ai không biết cậu ấm nhà họ Lý thật lòng thật dạ đối xử tốt với hắn, nhưng không có ai biết nó chỉ bắt nguồn từ áy náy sâu trong đáy lòng mà thôi, hắn chậm rãi mở miệng “Sau đó em nói em thích anh…”
“Giả đấy. Mấy năm qua, anh đã đoán được có lẽ tôi biết chân tướng, chắc cũng đoán được điểm này nhỉ.” Thiệu Trạch nói rất nhẹ “Năm thứ ba ba bị bệnh, tình trạng ngày càng xấu đi, ông ấy tìm anh nói ra chân tướng cho anh nhỉ? Bởi vì tôi có thể cảm nhận được khi đó anh có chút bất hòa với tôi, sau đó tôi bị trúng độc, sinh bệnh một thời gian, tôi không có cách nào khác, chỉ đành ngụy trang cho bản thân mình, dù sao trừ ba ra, người nhà họ Lý các anh không ai là không muốn giết tôi hết, hửm?”
Sắc mặt Lý Cố khẽ biến “Anh…”
“Đừng làm lời nói quá vẹn toàn.” Thiệu Trạch cắt ngang, ôn hòa nhìn hắn “Anh nói thật đi, anh có từng muốn giết tôi không?”
Hai người chào hỏi dưới sự giới thiệu của Thiệu Trạch, lần lượt ngồi xuống, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu, không khí xem như không tệ. Sau bữa cơm Cảnh Hạo theo thường lệ chuẩn bị tới công ty, Bạch Triệt lau miệng, mỉm cười với thuộc hạ ý bảo đẩy y ra ngoài, hiển nhiên cũng muốn xuất phát. Chi nhánh của DR tuy còn chưa trang hoàng xong, nhưng công tác chuẩn bị trước đó còn có rất nhiều, hơn nữa y muốn khai thác thị trường ở Hi Quốc của khu mười, thường xuyên cần chạm trán với Cảnh Hạo, cho nên cũng không nhàn rỗi.
Thiệu Trạch bị ba mình đá tới nơi này quản lý chi nhánh đương nhiên không thể không làm gì hết, dù trong lòng y có tính toán như vậy thì nhất định Bạch Triệt cũng sẽ không đồng ý. Có điều y từng đấu tranh, chân thành giải thích mình lưu lạc bên ngoài đã nhiều năm, sinh hoạt gian nan, hoàn cảnh ác liệt, có thể sống sót đã không dễ dàng, kiến thức về kinh tế và quản lý chẳng biết gì hết, nếu không cẩn thận sẽ làm sụp đổ sự nghiệp ba vất vả dốc sức gầy dựng, thế thì quá bất hiếu, vậy nên để phòng chuyện ngoài ý muốn nảy sinh, tạm thời vẫn là mặc cho mọi người quản lý đi.
Y hơi dừng lại, dưới ánh mắt của Bạch Triệt và Thịnh Tước nghiêm túc nói “Các anh đều là nhân tài, tôi tin vào thực lực của các anh, giao công ty cho các anh tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà các anh yên tâm, dù sao tôi cũng là con trai của ba, sẽ không để ông ấy mất mặt đâu. Thế nên tôi quyết định muốn tiến bước lên vị trí quản lý xuất sắc, chuẩn bị đọc các loại sách để tự học vài năm, tôi tin từ từ mình sẽ thành công.”
Thịnh Tước trầm mặc nhìn y, nghĩ rằng, có thể dùng khuôn mặt không biến sắc nói đàng hoàng như vậy, cậu cũng quá vô liêm sỉ rồi đấy. Thật sự không sợ bị sét đánh sao?
Bạch Triệt thì cười tươi, hoàn toàn không chịu bỏ qua, y nói lý luận không bằng thực tiễn, em thông minh như vậy có thể vừa xem vừa học với anh. Thiệu Trạch thuần khiết nói em không có thiên phú đó. Bạch Triệt cười nói, cứ thử xem đã, nếu thật sự không được, anh có thể đề nghị với ông chủ, mời vài người thầy tới dạy thêm cho em mười tám tiếng một ngày, từ năm thứ nhất bắt đầu học lên, anh tin em sẽ thích. Thiệu Trạch cảm thấy ba mình nhất định sẽ đồng ý, tiếp đó tưởng tượng hình ảnh kia y liền trầm mặc.
Vì thế từ đó về sau Bạch Triệt đi làm, nếu không có chuyện quan trọng Thiệu Trạch cũng phải ngoan ngoãn đi theo.
Xe hơi đã chờ ở bên ngoài, Cảnh Hạo nhìn Thiệu Trạch, y mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần kaki màu sáng, tuy không giống ông chủ một công ty, nhưng nhìn thế nào cũng thấy quyến rũ. Thiệu Trạch nhận thấy tầm mắt của hắn, không khỏi nhìn lại. Cảnh Hạo xoa đầu y “Trưa tới ăn cơm với tôi nhé.”
Thiệu Trạch ừ một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài. Thịnh Tước đi sau y, lúc này chợt nghe điện thoại di động vang lên, hắn liền nghe máy, rồi nhìn về phía thủ trưởng nhà mình “Người gác cổng gọi, ông chủ Lý gia tới, nói muốn tìm cậu.”
Kiều Tịch đang định tới phòng thí nghiệm, nghe vậy thì dừng lại, nhìn qua. Bạch Triệt cũng dừng lại, nhìn Thiệu Trạch. Ông chủ Cảnh cũng nhìn người nào đó, thản nhiên hỏi “Em định làm sao?”
Thiệu Trạch nói với Thịnh Tước là cho vào, tiếp đó nghiêm túc đáp “Giảng giải đạo lý với anh ta.”
Cảnh Hạo không khỏi nâng cằm y lên, ngón cái chậm rãi vuốt ve làn da của y “Bảo bối, em cho rằng hắn sẽ tin ư?”
“Chỉ cần tôi đủ kiên nhẫn, có lẽ anh ta sẽ tin…” Thiệu Trạch dừng một chút, an ủi “Anh yên tâm, tôi sẽ ở đây nói chuyện với anh ta, không đi chỗ khác đâu.”
Cảnh Hạo nhìn y vài lần, không nói tiếp. Bạch Triệt biết rõ chuyện của Thiệu Trạch và Lý Cố, liền cười nói “Vậy em cứ thu xếp trước đi, lát tới tìm anh.”
Thiệu Trạch lập tức nói ừ, tiếp đó bổ sung giảng giải đạo lý khá tốn thời gian, bản thân Bạch Triệt nên chuẩn bị tâm lý đi. Bạch Triệt biết y muốn nhàn rỗi, cũng cười cười tùy y. Thiệu Trạch thấy Bạch Triệt rời đi, liền nhìn về phía Cảnh Hạo, vẫy tay “Tạm biệt, đi đường cẩn thận.”
Cảnh Hạo sờ mặt y “Tốt nhất em nên mau chóng giải quyết đi, nếu không tôi sẽ giúp em đấy.”
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái “Tôi cảm thấy người văn minh tốt nhất nên dùng cách văn minh.”
Cảnh Hạo mặc kệ y, hơi cúi người, hôn lên môi y, tiếp đó liếm, thò lưỡi vào triền miên với y, theo thường lệ làm một nụ hôn tạm biệt. Thiệu Trạch đã quen với chuyện này từ sớm, y cảm thụ hơi ấm quen thuộc trong miệng, nhắm mắt lại.
Xe của Lý Cố đang từ từ tiến vào trước nhà rồi dừng lại, hắn mở cửa bước xuống, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh này, đồng tử phát lạnh, hơi thở trên người hắn lập tức rơi xuống nhiệt độ âm.
Thiệu Trạch mơ hồ nghe được tiếng ô tô, đoán là Lý Cố, y liền khẽ tránh ra, vỗ vào cánh tay Cảnh Hạo ý bảo hắn mau đi làm đi. Cảnh Hạo không từ chối, hôn lên trán y rồi xoay người rời đi.
Lý Cố đang đi về bên này, hai người không thể tránh khỏi gặp nhau giữa đường, tuy trong lòng Cảnh Hạo khó chịu, nhưng vẫn không có thành ý gì mà chào hỏi. Lý Cố lạnh lùng liếc hắn một cái, gật đầu, rồi nhanh chóng lướt qua hắn.
Cảnh Hạo dừng một chút, có chút kinh ngạc, Lý Cố thấy hắn thân thiết với Thiệu Trạch từ lâu rồi, tuy khó chịu, nhưng không tỏ vẻ ở mặt khác, nhưng vừa rồi ánh mắt người này nhìn hắn lại mang theo bài xích rõ rệt, thậm chí lúc nhìn thoáng qua còn mang theo sát khí, có điều đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, Lý Cố liền nhanh chóng thu hồi lại.
Cảnh Hạo cũng gặp nhiều chuyện phức tạp ở trên đường, nên trực giác với nguy hiểm rất chuẩn, tuy sự biến hóa của Lý Cố nhỏ tới mức khó có thể phát hiện, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Cảnh Hạo không khỏi nheo mắt, không quay đầu mà đi thẳng lên xe, bảo tài xế lái tới công ty.
Thiệu Trạch đứng ở cửa nhìn theo hắn, tiếp đó dời tầm mắt qua Lý Cố, thản nhiên cười, dẫn đầu vào nhà. Lý Cố hơi dừng lại, cảm xúc trong mắt rất sâu, tựa hồ có vô số tình cảm khuấy động cùng một chỗ, khiến người ta nhìn không ra manh mối nào, hắn âm thầm hít sâu, khoảng ba bốn giây sau mới bước vào.
Người trong phòng khách đều đã bị Kiều Tịch cho lui, trông thật tĩnh lặng, Thiệu Trạch đi tới sofa ngồi xuống, cầm bộ trà cụ trước mặt bắt đầu pha trà, thấy Lý Cố đi vào, liền ý bảo hắn ngồi xuống đối diện.
Lý Cố chợt có ảo giác như trở về quá khứ, hắn chịu đựng cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, chầm chậm tiến tới. Thiệu Trạch nhìn hắn, đôi mắt hắn mang theo chút tơ máu, không biết đêm qua rốt cuộc có ngủ không, nhưng lại không hiện lên vẻ tiều tụy, đường cong sắc nét trên mặt vẫn như lúc ban đầu, vẫn là ông chủ nhà họ Lý cao ngạo kia.
Y khẽ cười, đưa một tách trà qua “Này.”
Khóe miệng của y mang theo nụ cười nhẹ, ánh mắt ôn hòa, tao nhã, cao quý. Lý Cố nhìn y, không khỏi nhớ tới Thiếu Chu thật lâu trước kia, khi ấy cậu vẫn còn chưa được xem là yếu đuối, mà phần lớn là quá được chiều chuộng thôi, nhưng sau này không biết vì sao cậu lại mắc bệnh nặng, khỏe lên thì bắt đầu trở nên yếu đuối, tình trạng đó kéo dài hai năm, mãi cho tới khi gặp chuyện không may cũng không hề thay đổi.
Nhưng không ai chú ý cả, ấn tượng của mọi người dành cho người khác thường chỉ dừng ở bộ dáng sau cùng, hiện tại nhắc tới Lý Thiếu Chu, hầu như toàn bộ mọi người đều sẽ lóe lên hai chữ “yếu đuối”, mặc dù chính hắn cũng cảm thấy như vậy, mãi tới mấy năm nay một lần rồi lại một lần nhớ lại những ngày trong hồi ức kia, hắn mới bỗng nhiên phát hiện bề ngoài Thiếu Chu thân thiết với hắn, thật ra lại cách hắn rất xa, hắn thậm chí không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, sau đó hắn liền bắt đầu tự hỏi có phải Thiếu Chu đã biết tất cả mọi thứ từ lâu rồi không, có phải cậu… vẫn còn sống không.
Thiệu Trạch mỉm cười nhướn mày “Không uống à?”
Lý Cố lấy lại tinh thần, bưng lên uống một ngụm, nhưng hắn chỉ cảm thấy trong miệng đầy chua xót.
Thiệu Trạch nhìn hắn “Đường hầm xem hết rồi?”
Lý Cố gật đầu, từ chỗ đó đi vào liền bắt đầu chậm rãi đi xuống, biến thành một đường hầm dưới lòng đất, cuối cùng thông ra biển hoa, cửa ra được bố trí rất kín, căn bản không dễ phát hiện.
Thiệu Trạch nở nụ cười “Anh muốn giữ thì giữ, không muốn thì lấp lại, dù sao sau này tôi cũng không dùng đến nữa.”
Lý Cố hiểu ý của y là sẽ không trở về nữa, trong lòng nặng trĩu, tạm thời không khuyên bảo, mà là dự định đi về quá khứ, hắn trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi “Hồi đó em bị bệnh nặng…”
“Trúng độc, thế nhưng không nặng, ba ngày liền loại sạch độc.” Thiệu Trạch bâng quơ nói “Là tôi cho mình thêm thời gian, nên mới nằm trên giường một tháng.”
Cảm xúc trong mắt Lý Cố càng sâu, lúc trước hắn từng nghĩ, dù cho Thiếu Chu biết chân tướng cũng không sao cả, hắn có thể dỗ dành cậu trở về, đối xử với cậu thật tốt, đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế gian này cho cậu, thế nhưng lời nói hôm qua lại đào một cái lỗ trong trái tim hắn, hắn không dám tưởng tượng thời gian đó Thiếu Chu sống thế nào, thậm chí… thậm chí hiện tại hắn có chút không dám tới gặp người này. Lý Cố hít sâu một hơi để giảm bớt cảm giác đau đớn, co rút trong lồng ngực, khàn giọng hỏi “Em biết từ khi nào?”
“Rất lâu trước kia.” Thiệu Trạch cười hỏi “Anh có nhớ có một thời gian tôi rất bài xích với anh không?”
Lý Cố ngẩn ra, năm hắn mười ba tuổi thì được ba nhận làm con nuôi đưa tới nhà họ Lý, năm năm đó quan hệ với Thiếu Chu có thể nói là không tệ, nhưng sau một ngày nào đó Thiếu Chu liền không để ý tới hắn nữa, hắn còn vì thế mà rất kinh ngạc, không biết mình đã làm gì mà chọc tới cậu ấm này, thế nhưng tình trạng đó diễn ra không lâu, chưa đợi hắn hỏi, Thiếu Chu đã khôi phục nguyên trạng, cũng bắt đầu thân thiết với hắn, sự nghi ngờ của hắn cứ như vậy biến mất.
“Là lúc đó?”
“Ừ, trong lúc vô tình tôi thấy được kết quả kiểm tra DNA, biết anh là con ruột của ba, nhưng ông ấy vẫn không nói ra, cũng không nói cho tôi, thậm chí ngay cả anh cũng không biết. Alpha từng có bạn đời tuy nói sẽ không chịu ảnh hưởng của Omega khác, nhưng không có nghĩa là ông ấy không thể đánh dấu Omega khác, vậy nên nói không chừng tôi và anh là anh em cùng cha khác mẹ.” Thiệu Trạch dừng một chút, khẽ mở miệng “Tôi nghĩ tới câu nói ba vẫn thường nói “hoàn cảnh khó khăn đắp nặn con người”, ông ấy đưa anh về cho anh một thân phận con nuôi có lẽ là vì tôi luyện anh. Năm năm qua đi, biểu hiện của anh khiến ông ấy rất hài lòng, nên ông ấy mới tìm người kiểm tra DNA, muốn công bố thân phận của anh, đương nhiên là tôi không vui rồi, nhưng ai ngờ khi đó…”
Lý Cố ừ một tiếng “Ba phát hiện mình bị bệnh nan y.”
Thiệu Trạch gật đầu “Khi đó tôi hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này, anh tới an ủi tôi, sau đó tôi nhìn anh, trong lòng nghĩ nếu ba ra đi, người thân của tôi sẽ chỉ còn lại một mình anh, tiếp tục tính toán những thứ hỗn độn kia thì có ích lợi gì.”
Trong lòng Lý Cố đau nhói, hắn cầm tách trà nhưng không mở miệng.
“Tình cảnh lúc ấy anh rõ hơn tôi mà, vậy nên ba bỏ ý niệm công bố đi.” Ánh mắt Thiệu Trạch có chút xa xăm “Năm đầu bệnh tình của ba còn khá khả quan, Lý gia cũng coi như yên bình, tới năm thứ hai diễn tiến bắt đầu xấu đi. Khi đó tôi mười lăm tuổi, lại khá thân thiết với anh, dần dần có người truyền ra là tôi thích anh, nhưng kỳ lạ là ba lại không có phản ứng gì, ngay cả chút tức giận cũng không có, giống như căn bản không hề lo lắng chúng ta sẽ loạn luân vậy, sau đó tôi bắt đầu nghĩ… có lẽ tôi không phải là con ruột của ông ấy. Lúc ấy anh còn chưa biết gì hết, mà tôi lại chiếm mất tình cha của anh nhiều năm như vậy, nên tôi chỉ có thể nghĩ mọi cách đối với anh càng tốt hơn.”
Lý Cố không khỏi nhắm chặt hai mắt, khi đó không ai không biết cậu ấm nhà họ Lý thật lòng thật dạ đối xử tốt với hắn, nhưng không có ai biết nó chỉ bắt nguồn từ áy náy sâu trong đáy lòng mà thôi, hắn chậm rãi mở miệng “Sau đó em nói em thích anh…”
“Giả đấy. Mấy năm qua, anh đã đoán được có lẽ tôi biết chân tướng, chắc cũng đoán được điểm này nhỉ.” Thiệu Trạch nói rất nhẹ “Năm thứ ba ba bị bệnh, tình trạng ngày càng xấu đi, ông ấy tìm anh nói ra chân tướng cho anh nhỉ? Bởi vì tôi có thể cảm nhận được khi đó anh có chút bất hòa với tôi, sau đó tôi bị trúng độc, sinh bệnh một thời gian, tôi không có cách nào khác, chỉ đành ngụy trang cho bản thân mình, dù sao trừ ba ra, người nhà họ Lý các anh không ai là không muốn giết tôi hết, hửm?”
Sắc mặt Lý Cố khẽ biến “Anh…”
“Đừng làm lời nói quá vẹn toàn.” Thiệu Trạch cắt ngang, ôn hòa nhìn hắn “Anh nói thật đi, anh có từng muốn giết tôi không?”
Bình luận truyện