Bà Xã, Ngủ Ngon Không Em?

Chương 8



CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Thông thường, chỉ cần Tô Dật Hòe phải tăng ca, anh đều gọi điện thoại về nhà báo trước cho Vân Vân, hơn nữa còn vô cùng tuân theo thời gian quy định về đến nhà. Nhưng buổi tối hôm nay, anh lại không gọi điện báo cho cô lúc nào sẽ về.

Cô ngây ngốc canh bên điện thoại đã rất lâu, rất lâu rồi, anh vẫn chưa gọi về. Cô chờ một lúc lâu mới mệt mỏi rã rời trở về phòng. Nằm xuống, ánh mắt của cô mở thật to, đảo qua đảo lại, làm thế nào cũng không ngủ được. Tâm tình xuống dốc thảm hại, thời gian trở nên rất khô khan.

Thẳng đến đêm khuya, Tô Dật Hòe mới từ bên ngoài trở về.

Nghe được tiếng dừng xe, mở cửa, Hoa Vân Vân nhanh chóng ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, chờ anh vào phòng.

Nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa phòng, cô liên tục mô phỏng suy diễn trong lòng, chờ đến khi anh vào, cô phải nói với anh như thế nào?

Này, anh đã đi đâu? Sao bây giờ mới trở về?

Không nên không nên, như vậy rất hung hãn.

Ông xã, sao anh muộn như vậy mới trở về nha!

Nếu chu môi giả bộ đáng yêu, cũng kỳ quái.

Hôm nay tăng ca hẳn mệt lắm rồi? Em giúp anh pha nước ấm nhé?

Giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thật quá giả tạo rồi.

“Ai da, phải nói với anh ấy như thế nào mới tốt?” Cô phiền não cào tóc, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Thái độ của anh hôm nay rất kỳ quái, cô biết rõ bản thân mình không thể tùy tiện để ý, bằng không dựa vào tác phong con rùa dễ để tâm đến những chuyện vụn vặt này của anh, nếu như khiến anh không hài lòng, rất có khả năng anh sẽ thu mình vào trong mai, muốn kéo ra cũng không được.

“Đàn ông thật phiền phức, sao không dứt khoát một chút cho ta được thoải mái?” Cô dùng sức đánh lên cái gối của ông xã.

Không được, không thể được, cô phải nghĩ ra một biện pháp thật tốt!

Đang lúc cô miên man suy nghĩ, lo lắng đề phòng một hồi, mới giật mình phát hiện ra ngoài cửa phòng đã không động tĩnh một lúc rồi.

Hoa Vân Vân đầu tiên là sửng sốt, theo đó toàn bộ cơn tức bắt đầu dồn hết lên.

Cô lập tức nhảy xuống giường, thở ra một hơi, mở cửa, bước tới phòng khách, quay đầu tìm kiếm xung quanh, vẻ mặt đằng đằng sát khí, như Khủng long bạo chúa tìm kiếm con mồi trong “Công viên kỷ Jura”

“Hả? Người đâu?” Gót chân xoay tròn, cô đẩy ra cửa phòng sách, bên trong cũng không một bóng người..

Cô sốt ruột, nghĩ rằng Tô Dật Hòe vừa trở về lại lập tức rời khỏi nhà, vội vội vàng vàng mở cửa, ngó đầu nhìn xem ô tô có còn trong ga-ra hay không.

“Gâu! Gâu!” Cửa vừa mở, A Kiều đột nhiên từ trong bóng tối nhảy ra, dọa cô nhảy dựng lên.

“Ôi da, chó ngu ngốc! Em tự nhiên lao tới đây làm gì?” Cô vỗ vỗ ngực

A Kiều nghe không hiểu lời quở mắng của cô, vẫn hưng phấn vẫy đuôi liên tục.

“Quái lạ.... Xe ở đây, vậy anh ấy đâu rồi?”

Cô ngờ vực lẩm bẩm, một bên đóng cửa, một bên xoai người, bất thình lình trông thấy Tô Dật Hòe đứng ở phía sau mình, nhịn không được lại kêu lên.

“Ối da ~~”

Cô sợ tới mức loạng choạng lui về phía sau, lưng va vào cánh cửa chưa đóng xong, toàn bộ thân mình chao đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.

Tô Dật Hòe vươn tay, kéo cô vào lòng, giúp cô ổn định thân mình.

“Cám ơn...... ” Hoa Vân Vân chưa hết hoảng hồn, ở trong lòng anh nói lời cảm ơn.

Bỗng nhiên, cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh. “Anh uống rượu?”

Tô Dật Hòe đẩy cô ra, không nói một câu liền xoay người sang chỗ khác, đem thứ gì đó mới vừa rồi vì kéo cô mà để sang bên cạnh cầm lên, đi vào trong phòng sách.

Cô nhìn đồ vật kia rõ ràng, đúng là cái ghế gấp để trong phòng chứa đồ.

“Anh vào phòng chứa đồ lôi cái này ra làm gì?” Cô đi theo sau anh, hỏi.

Anh liếc mắt một cái “Tự em nhìn đi”, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.

“Này! Tô Dật Hòe, đang nói chuyện với anh đó!” Cô đứng ở cửa phòng ngủ, hết sức khó hiểu hỏi.

Tô Dật Hòe từ trong tủ quần áo rút ra một cái chăn mỏng, sau khi thay đồ, lại đi khỏi phòng ngủ.

“Dật Hòe, anh lấy chăn cùng đồ ngủ làm cái gì?” Cô nghi hoặc nhìn anh, lông mày nhíu lại, cảm giác bất an dâng lên từ đáy lòng.

Anh không phải là sẽ......

“Anh ngủ tại phòng sách, cũng tắm rửa tại đấy luôn, em ngủ trước đi.”

Ngủ tại phòng sách?

Hai năm kết hôn, lần đầu tiên anh ngủ ở bên ngoài phạm vi phòng ngủ.

Cô cố gắng hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác tổn thương, tận lực trưng ra dáng vẻ tươi cười: “Có muốn em giúp anh cầm cái gối qua?”

Tay đẩy cửa của Tô Dật Hòe cứng lại một chút.

“Tùy em.” Nói xong liền đi vào trong phòng, cũng không quay đầu lại.

Giọng nói hờ hững của anh thiếu chút nữa ép ra nước mắt cô. Một mạch chạy vào phòng ngủ, cô lấy ra chiếc gối của anh, lại vọt tới phòng sách.

Phẫn nộ đem cái gối đập cửa phòng sách, cô liều mạng hít sâu, đem nước mắt đã vòng quanh hốc mắt ép trở về, kiên quyết không để mình rơi một giọt nước mắt nào.

“Tô Dật Hòe, anh thật sự quá đáng! Không hề giải thích bất kỳ cái gì, cứ không phân tốt xấu như vậy mà định tội em? Em ngay cả đã xảy ra chuyện gì cũng không biết!” Cô tổn thương trừng anh.

Mặt anh không chút thay đổi, cũng đứng không nhúc nhích nhìn cô, vẫn chẳng nói lời nào.

Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của cô, sâu trong mắt anh cũng xuất hiện sự khó chịu không kém.

“Em là vợ anh, không phải con giun trong bụng anh. Anh có chuyện gì cũng chưa bao giờ mở miệng nói ra, luôn muốn em đoán tâm tư anh, đoán sai thì trừng phạt em, đến tột cũng em trong lòng anh là cái gì hả?”

Anh vẫn không nhúc nhích như cũ,  qua một hồi lâu mới mở miệng.

“Lần đầu chúng ta gặp mặt, em nói em mới thất tình, cho nên muốn xem có thể tìm được người đàn ông tốt khác hay không, đúng chứ?” Anh nghe hỏi một đằng, trả lời một nẻo, khiến cô mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu với anh.

“Khi đó đối tượng em thất tình, chính là Thái Chính Long?”

“Vâng.”

“Em muốn trở lại bên anh ta sao?” Anh nhắm mặt, khó khăn hỏi.

“Sao anh lại hỏi vậy? Em quay về bên anh ta làm cái gì?” Lời của anh thật sự không sao hiểu được.

“Chúng ta là xem mắt kết hôn, chưa từng trải qua giai đoạn yêu đương, em gả cho anh, đối với em mà nói, đúng thật là có chút tủi thân.” Anh chuyển tầm mắt, không nhìn cô.

“Anh cho rằng em rất tủi thân?” Cô mở lớn mắt, không thể tin được anh sẽ nói ra những lời này. “Chẳng lẽ anh tin những lời Thái Chính Long nói buổi chiều?”

Anh im lặng, đại biểu ngầm thừa nhận.

“Anh tin một kẻ bên ngoài miệng toàn lời nói xằng bậy, lại không tin người vợ chung giường cùng gối với anh hai năm?” Mặt cô trắng xanh, vô cùng chán nản hỏi.

Bỗng nhiên, cô hiểu được lòng anh.

Dưới bề ngoài thành thục ấy vẫn đang ẩn dấu sự tự ti của đứa bé trai bị vứt bỏ, từ đầu đến cuối anh đều không thể tin được có thứ gì thực sự thuộc về anh.

Trong đó, bao gồm cả tình cảm của cô đối với anh.

“Nam chưa cưới nữ chưa gả có thể nói chuyện yêu đương, chẳng lẽ vợ chồng xem mắt kết hôn không thể nói chuyện yêu đương sao? Anh cho rằng hai năm nay, em đối với anh đều là hư tình giả ý?”

Cô cảm thấy anh thật ngoan độc, đem khát khao hôn nhân lãng mạn của cô hoàn toàn đánh nát.

“Em vẫn nghĩ chẳng qua vì tính anh hiền lành chất phác mới không biết cách nói lời ngọt ngào với em, chỉ cần dạy một chút, huấn luyện một chút là có thể. Nhưng hiện tại em mới hiểu được, anh vốn muốn tận lực duy trì khoảng cách với em, không muốn chủ động gần gũi em.... thậm chí yêu thương em, đúng không?” Cô cắn môi, tiếng nói run rẩy.

Anh á khẩu không trả lời được. Muốn phản bác, lại phát hiện bản thân mình đã bị cô nhìn thấu, khiến anh nhất thời có loại cảm giác chật vật.

“Tô Dật Hòe, em cảm thấy anh thật đáng thương. Năm đó anh trở thành trẻ mồ côi, cũng không phải lỗi do anh, nhưng hiện tại rõ ràng có người vì anh hết lòng hết dạ, lại bị anh đẩy ra, bản thân tình nguyện tiếp tục cô đơn, thì đây chính là anh tự chuốc lấy.”

“Anh chỉ không muốn em khó xử.”

“Anh hiểu tâm tình em hiện tại sao? Anh cho là anh đối với em như vậy là khoan dung độ lượng sao? Hiện tại em chỉ cảm thấy chính mình thật ngu xuẩn, đem một lòng quăng vào, lại không biết đáp lại em là một cái hang không đáy.” Cô đau lòng nhìn anh một cái, lập tức rời khỏi phòng sách, trở về phòng ngủ, đóng chặt cửa.

Cô không quay đầu lại, bởi vậy không biết lúc mình mắt ngấn lệ rời đi, trên mặt anh cũng lộ ra vẻ hối hận khôn nguôi, thậm chí còn giơ lên một bàn tay, muốn giữ chặt cô.

Nhưng cuối cùng anh vẫn lùi bước, không dám mở miệng muốn cô ở lại nghe anh giải thích.

Kết quả, tay chỉ bắt được vào khoảng không.

Ngày hôm sau, Tô Dật Hòe cuối cùng cũng được nếm trải mùi vị vợ chồng chiến tranh lạnh.

Nằm trên ghế ngủ một đêm, mất ngủ thì không nói, còn toàn thân thì đau nhức không ngớt, phần eo thậm chí có dấu hiệu tê cứng.

Buổi sáng phải ra ngoài đi làm, không nhìn thấy bóng dáng Vân Vân ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh, chỉ còn gian bếp vắng lặng, lòng anh không nén nổi cảm giác mất mát nồng đậm tràn đầy.

Sau đó, một cảm giác hoang mang lo sợ nháy mắt chế trụ, anh nhịn không được đi tới phòng ngủ, thử mở cửa ra.

Khi phát hiện cửa lại khóa trái, trong lòng anh đột nhiên trấn động. Gắng gượng ép xuống run rẩy, anh nhẹ nhàng mở cánh cửa.

Nhìn qua khe hở, khẳng định Vân Vân còn ở đây, cũng không rời nhà trốn đi, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác bất an cũng hoàn toàn tiêu tan không dấu vết.

Tối hôm qua suy nghĩ lại, có lẽ bản thân mình đối với Vân Vân thật sự quá đáng thế nên mới có thể làm tổn thương cô.

Vân Vân đau lòng, anh cũng không hề dễ chịu, trong lòng khó chịu, gần như không thể suy nghĩ.

Vốn định sáng sớm sẽ gặp cô giải thích. Nhưng Vân Vân còn chưa rời giường, anh đành chịu thất vọng, nhẹ nhàng khéo léo đóng cửa lại, chờ buổi tối về nhà vậy.

Trên đường, đi qua cửa hàng tiện lợi, anh tùy ý mua một cái bánh mì cùng hộp sữa làm bữa sáng, nhưng khi vào văn phòng, bắt đầu vội vàng tập trung tinh thần làm việc, anh căn bản đã hoàn toàn đem bữa sáng quên sạch.

Kết quả của bụng rỗng làm việc khiến anh phát cáu thật lớn.

Nhất là hiện tại, Tô Dậy Hòe đang vô cùng muốn đem Lâm Khang Diệu chộp tới, hung hăng bóp cổ hắn, hảo hảo chỉnh tên quân sư quạt mo đã đưa ra cái chủ ý bậy bạ này!

Cái gì gọi là anh cùng Vân Vân ầm ĩ, sẽ hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào?

Anh nghe lời học trưởng, cãi nhau với Vân Vân, nhưng kết quả hỏng bét, hỏng bét đến mức anh thầm nghĩ muốn hung hăng đánh mình hai quyền.

Cãi nhau, tựa như con dao hai lưỡi, tổn thương cô, cũng tổn thương chính anh.

Anh chán ghét cảm giác cãi nhau, nhưng lời đã nói ra không thể thu về, Vân Vân cũng bị anh làm tức giận phát khóc, anh lại vốn không hề biết sau khi cãi nhau nên giải quyết hậu quả như thế nào.

Ngay lúc đang ngẩn người, trợ lý gõ cửa, tiến vào.

“Tổng giám đốc, có một vị tiểu thư người Nhật họ Matsumoto muốn gặp ngài.” Không ngờ rằng người chị gái kia thế mà lại tìm tới tận công ty anh.

“Cho người đó vào.” Anh thở dài một hơi, gật gật đầu với trợ lý.

Matsumoto Eri được dẫn vào phòng tiếp khách bên cạnh văn phòng anh, vừa thấy anh, vành mắt lại đỏ lên.

“Hi...... Hiro.....” Chị ta dùng tiếng Nhật gọi anh.

“Đây là nơi công cộng, xin kiềm chế một chút. Còn có, gọi tôi Tô Dật Hòe.” Anh lạnh nhạt dùng tiếng Nhật nói với chị ta, rút ra chiếc khăn giấy đưa cho, cũng mời chị ngồi xuống.

“Thật xin lỗi, chị rất dễ kích động...... ” Eri ngồi trên sô pha, dùng giấy lau lau khóe mắt.

“Chị với chồng mình đúng là hợp tác khăng khít, ngày ngày thay phiên nhau xuất trận, tìm tới bà xã tôi.” Anh cau cau mày.

“Em nói gì cơ?” Matsumoto Eri hơi sửng sốt.

“Xin chuyển lời tới chồng chị, Vân Vân hiện tại là vợ tôi, không phải bạn gái của anh ta, mong anh ta không cần tới quấy rầy vợ tôi. Tôi thật sự không rõ, hy vọng tôi đi Nhật Bản thăm mẹ là một chuyện, nhưng các người phá hỏng hôn nhân của tôi với Vân Vân, rốt cuộc làm thế để làm gì?”

“Chồng chị Chính Long từng đi tìm các em?”

“Chính xác mà nói, là anh ta tìm vợ tôi, ý đồ muốn dụ dỗ cô ấy rời khỏi tôi.” Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, anh trở nên hết sức không hờn giận, vẻ mặt lạnh xuống.

“Cái gì? Chị...... Chị không biết chuyện này...... ” Matsumoto Eri vẻ mặt hoảng hốt.

Anh xem xét kỹ ánh mắt chị ta, xác định có thực sự vô tội hay không. Nhìn một lát, anh mới chậm rãi mở miệng.

“Tôi có thể hỏi, chị cùng Thái Chính Long làm sao quen biết, kết hôn hay không?”

“Ba năm trước chị đến Đài Loan công tác, ở công ty khách hàng quen biết Chính Long. Khi đó anh ấy vẫn là học sinh, làm trợ lý trong công ty, bởi vì anh ấy thông thạo tiếng Nhật, cho nên lúc đó Chính Long mới phụ trách tiếp đón chị, về sau anh ấy bắt đầu theo đuổi chị. Thành thật mà nói, anh ấy nhỏ hơn chị vài tuổi, lúc đầu chị cảm thấy không thích hợp, muốn từ chối anh ấy, nhưng mà hai năm trước, sau khi anh ấy tốt nghiệp tiến sĩ, lập tức bay đến Nhật Bản tìm chị, ngay cả ở rể cũng không ngại, dốc toàn lực trợ giúp chị quản lý gia nghiệp Matsumoto. Thời điểm đó, một cô gái như chị muốn quản lý một công ty lớn cũng không dễ dàng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cho nên nghe Chính Long nói vậy, chị nhất thời xúc động......” Chị ta có chút xấu hổ nói ra.

“Vậy chị có biết khi anh ta theo đuổi chị còn có bạn gái?” Tô Dật Hòe nhướng mi.

“Chị...... Chị không biết..... Chẳng qua nghe tin này, chị cũng hề không quá ngạc nhiên.” Eri cười khổ.

“Chị tốt nhất nên cẩn thận chồng mình, anh ta không thành thật đâu.”

Hơn nữa, anh hiện tại vô cùng hối hận vì từng muốn đem Vân Vân trả lại cho anh ta. Một người đàn ông này một chút cũng không đáng tin cậy, Vân Vân nếu như theo anh ta tuyệt đối không có khả năng được hạnh phúc.

Nghĩ đến hai chữ “Hạnh phúc”, anh bỗng giật mình, một ý nghĩa mơ hồ xẹt qua trong đầu.

“Chị...... Chị hiểu.”

“Chị biết tật xấu của anh ta, còn nguyện ý cùng anh ta chung sống?”

“Tuy rằng Chính Long lăng nhăng, lại mềm yếu sợ phiền phức, cũng ham ăn lười làm, nhưng chị cần phải có một người bạn đời. Một người phụ nữ như chị muốn điều hành một công ty, nếu như không có đàn ông bên cạnh, rất dễ dàng bị người ta bắt nạt, cho nên trên công việc chị rất cần anh ấy. Về phần khác.... Chị cùng Chính Long cũng không có cảm tình gì, miễn là anh ấy không làm loạn lớn, chị đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.”

Đây là quan hệ vợ chồng “đồng sàng dị mộng, tương kính như băng” mà Lâm Khang Diệu nhắc tới hay sao? Tô Dật Hòe trong lòng phức tạp, nghĩ.

So sánh với quan hệ vợ chồng của anh cùng Vân Vân, anh đột nhiên cảm thấy, có Vân Vân một lòng chăm sóc là hạnh phúc cỡ nào.

Nhưng anh hai ngày nay vẫn luôn ngốc nghếch như vậy, có phúc không biết hưởng, còn thiếu chút nữa đem Vân Vân đẩy ra khỏi mình.

Nghĩ đến đây, toàn thân anh không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh, trong lòng đã khẩn cấp muốn rời khỏi nơi này, chạy vội về nhà ôm chặt lấy Vân Vân, nhận lỗi với cô, đồng thời xin cô ngàn vạn lần không được thu lại toàn bộ tình cảm dành cho anh.

“Đúng rồi, chuyện mời em về gặp mẹ..... ” Eri do dự mở miệng. Nhắc tới mục đích chính chị ta tới tìm anh.

“Tôi không rõ, năm đó bà ấy không cần tôi, hiện tại vì sao còn muốn quay lại tìm tôi?”

“Thực ra mẹ luôn áy náy với em. Năm đó bà đã làm sai, ngoại tình rồi còn vứt bỏ đứa con của bà, không những có lỗi với chồng mình, mà còn có lỗi với đứa bé là em, nhưng bà lại không dám nói với người khác, ngấm ngầm chịu đựng lâu vậy, bà đã gần như sụp đổ.”

Tô Dật Hòe im lặng, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Chị...... Khi tuổi còn trẻ chị từng phá thai, cho nên chị rất hiểu sự đau lòng của mẹ. Bởi vậy khi bà thừa nhận sự tồn tại của em với chị, chị không nói hai lời liền tự mình bay tới nơi này tìm em, chính là mong muốn mẹ không phải tiếp tục tự trách thêm nữa. Chẳng qua, khả năng của chị chưa đủ, không thể thuyết phục em, hoàn thành tâm nguyện của mẹ......” Eri cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn nghẹn ngào.

Tô Dật Hòe cúi đầu uống trà, không cho bản thân lộ ra bất kì tình cảm gì.

“Vốn chị cùng mẹ đã muốn buông tha việc đưa em về Nhật Bản, chỉ cần biết em sống tốt, bọn chị cũng rất vui mừng. Nhưng mà thân thể mẹ gần đây càng ngày càng kém, thậm chí còn thường xuyên ngẩn người, trong miệng luôn lẩm bẩm tên em. Chị biết cuối cùng bà vẫn không buông được em, nên mới không đành lòng lại tới tìm em. Hy vọng em có thể gặp mẹ, đừng để bà phải hối hận cả đời.”

Nói tới đây, Eri không ngừng rơi nước mắt.

“Tuy rằng năm đó bà sinh ra tôi, nhưng đối với người gọi là “Mẹ” này, tôi căn bản không có một chút cảm tình cùng ký ức nào, muốn tôi đi gặp một người tự xưng là mẹ mình, tôi thật sự có chút khó có thể tiếp nhận.”

“Chị biết...... Dù sao năm đó cũng là bà ấy từ bỏ em.”

Tô Dật Hòe không nói gì, khắp gian phòng nhất thời lâm vào một mảng im lặng.

Matsumoto Eri hít hít cái mũi, lau một ít nước mắt bên khóe mắt, tận lực bày ra dáng vẻ tươi cười với anh.

“Không sao, chị cũng không gượng ép em. Chẳng qua chỉ hy vọng có một ngày em bằng lòng gặp mẹ, hãy liên lạc với chị, được không?” Eri từ ví da lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh.

Anh nhìn tấm danh thiếp, không có bất kỳ động tác gì. Khiến cho Eri trong lòng vô cùng lo lắng. Nếu như cậu ngay cả danh thiếp cũng không chịu nhận lấy, thì chứng tỏ không còn bất kỳ hi vọng gì.

Ngay tại thời điểm chị sắp tuyệt vọng, Tô Dật Hòe đưa tay nhận lấy danh thiếp, khiến chị thiếu chút nữa khóc không thành tiếng. Chỉ có thể liều mình khom lưng thật sâu nói lời cảm tạ anh.

Tô Dật Hòe cười khổ nâng Eri dậy. Chỉ là nhận danh thiếp thôi đã có thể làm cho chị ta kích động như vậy, dường như anh có vẻ quá mức tuyệt tình lạnh lùng.

“Hiện tại tôi không thể cho chị hứa hẹn gì, chuyện sau này, hãy để sau này nói.” Cuối cùng, anh vẫn tỏ thái độ có một tia dao động.

“Không sao, chị cùng mẹ sẽ chờ em!” Eri vui phát khóc, lại một lần nữa khom lưng cúi chào anh.

Sau khi tiễn Eri rời đi, Tô Dật Hòe ngồi trong văn phòng, suy nghĩ liên tục phập phồng lên xuống, trong đầu hỗn loạn, phiền não đến đứng ngồi không yên, đã sớm không còn lòng dạ với công việc.

Lâm Khang Diệu gõ gõ cánh cửa, đi đến: “Nghe nói có một cô gái Nhật Bản tới tìm cậu, là người chị cùng mẹ khác cha kia của cậu sao?”

“Tin tức của anh đúng là nhanh nhạy!” Tô Dật Hòe cau cau mày với hắn.

“Bậy nào bậy nào, đừng nói nói như vậy chứ!” Lâm Khang Diệu làm bộ ra vẻ, khoát khoát tay.

Tô Dật Hòe nhịn không được trợn trắng mắt trừng hắn.

“Thế nào? Có quyết định gì hay không?”

“Không biết.”

“Không biết? Cậu thật sự là kẻ không thành thực, miệng nói không cần, thân thể căn bản lại đang nói muốn lắm!” Lâm Khang Diệu vươn ngón trỏ, quyến rũ mười phần chọt chọt trán anh.

“Anh đang nói cái gì hả?” Anh nhanh chóng tránh khỏi đầu ngón tay kia, da ga sắp rơi đầy đất rồi. “Cái gì mà miệng nói không cần, thân thể lại nói muốn? Đây là cái ví dụ chứ?”

“Nếu như cậu đối với việc gặp mẹ không có một tia hy vọng, vậy tôi hỏi cậu, năm đó cậu gian khổ học tiếng Nhật là vì cái gì?”

“Bồi dưỡng ngôn ngữ thứ hai cũng không có gì lạ.” Tô Dật Hòe nhíu mày.

“Vấn đề là ngôn ngữ thứ hai còn có tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nga, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Hàn,.. sao không thấy cậu nghiêm túc nghiên cứu mấy ngôn ngữ đấy?”

“Tôi.......” Anh sửng sốt, từ trước tới giờ không nghĩ tới năm đó liều mạng muốn học tốt tiếng Nhật là vì động cơ như vậy.

Chẳng lẽ...... Trong tiềm thức, anh thật sự khát vọng được gặp mặt người mẹ ở Nhật Bản xa xôi kia sao?

“Cậu đó, học hành cùng công việc đều tinh thông vô cùng, hết lần này tới lần khác lại ở trên phương diện tình cảm làm một đứa trẻ kém phát triển! Ông trời quả thực công bằng, chỉ có một cái tốt, không tốt được cả hai.” Lâm Khang Diệu lắc đầu.

Tô Dật Hòe tức giận liếc hắn một cái.

“Đúng rồi, tôi nhớ sinh nhật bà xã cậu cũng sắp tới rồi, vậy cậu đã chuẩn bị tốt quà cáp bày tỏ tấm lòng với bà xã chưa?”

“Sinh nhật?” Tô Dật Hòe hơi hơi sửng sốt, suy nghĩ tạm thời trì trệ. Kế tiếp, anh đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên.

“Sao.... Làm sao vậy?” Lâm Khang Diệu vỗ ngực cho bớt hoảng hồn, bình tĩnh hỏi.

“Hôm nay tôi xin phép nghỉ một ngày, anh thay mặt tôi xử lý công việc một chút!” Tô Dật Hòe vội vàng túm lấy áo khoác, sau khi để lại cho Lâm Khang Diệu một câu nói, không quay đầu lại cứ thế mà xông ra ngoài.

“Này, tôi là ông chủ nha.... Còn không đợi tôi phê duyệt đã bỏ chạy, còn muốn tôi thay mặt cậu làm việc?” Lâm Khang Diệu thân là ông chủ, lại không được xem trọng, ở trong văn phòng lẩm bẩm oán giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện