Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 10





Hạ Dĩ Đồng có thể nghe thấy được tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực, có thể trải nghiệm được trái tim vận hành quá tải là một loại cảm giác như thế nào.

Lục Ẩm Băng mà không rời xa một chút thì chắc cô sẽ biến thành pháo hoa bay lên trời.

Cũng may Lục Ẩm Băng chỉ là nhất thời nổi hứng, cũng biết chừng mực, đầu ngón tay mềm mại quẹt dưới cằm của Hạ Dĩ Đồng, mỉm cười rồi buông ra.

Một cảm giác tê tê khó tả từ chỗ cô ấy chạm rồi lan ra xung quanh.

Hạ Dĩ Đồng nhịn không được, khẽ run mình.

"Cô thử vai rất tốt, đừng nên lơ là." Lục Ẩm Băng không trêu chọc nữa, nhìn cô ấy dặn dò.

"Dạ......!dạ vâng." Đôi mắt của Hạ Dĩ Đồng hơi động đây, vô thức trả lời.

"Vậy tôi đi trước đây." Chuẩn bị quay người đi, Hạ Dĩ Đồng vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì Lục Ẩm Băng quay đầu lại, phụt cười một tiếng, tay vỗ nhẹ trán cô ấy, "Có phải mừng quá hóa ngốc rồi không? Mau trở về đi, ở đây nóng lắm."

Nói xong Lục Ẩm Băng vuốt mái tóc dài ở đằng sau gáy, đi về phía của trợ lý.

Tay của Lục Ẩm Băng đã rời khỏi lâu rồi, nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn hơi ngưỡng cằm lên, duy trì tư thế lúc nãy.

Tô Hàn ở bên cạnh quan sát nãy giờ, nếu mà còn không nhìn ra nữa thì chắc cô bị mù rồi, không kiềm được lo sợ trong lòng, chẳng lẽ Hạ Dĩ Đồng mang theo tâm tư khác thường đối với Lục Ẩm Băng, nên làm ra nhiều hành động khác thường như vậy? Tình huống này quả là gay go mà.

Nhưng mà cũng không chắc, Tô Hàn nghĩ bụng: "Lỡ như cô ấy chỉ là đơn thuần sùng bái thần tượng thì sao? Trong giới giải trí này người có nhiều thành tựu như Lục Ẩm Băng được sùng bái không phải là ít, hiện tại Hạ Dĩ Đồng đang trong giai đoạn thay đổi hình tượng, sùng bái cô ấy cũng là điều bình thường thôi."
Nhưng phản ứng tiếp theo của Hạ Dĩ Đồng như tát thẳng vào mặt cô.

Hạ Dĩ Đồng ngẩn người rất lâu, tay không ngừng vuốt ve cằm của mình, giống như thiếu nữ đang yêu từ từ dùng tay ôm lấy hai má, để lộ ra lỗ tai đỏ như gấc.

Tô Hàn: "......"
Không phải căng thẳng, không phải kích động, không có thổ lộ cho cô nghe, mà chỉ đơn thuần là người trong mộng tiếp cận.

Nghĩ đến cũng lạ, nếu chỉ đơn thuần là thần tượng, thì sao tại sao lại không nói cho cô biết.

Tô Hàn đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy rất phức tạp.

Phương Hồi đi mua cơm hộp trở về, nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang xấu hổ ngồi trên ghế: "....."
Tô Hàn thở dài, lấy cơm hộp trong tay cô ấy, nói: "Phương Hồi, em mau qua đỡ Hạ lão sư đi."
Phương Hồi đỡ Hạ Dĩ Đồng tay chân đang mềm nhũn ra, cô không động đậy, đứng đó một hồi, khéo léo nói: "Chị tự mình đi được."
Cô mà được người khác dìu ra ngoài, chẳng biết sẽ bị đồn thành bộ dạng gì nữa.

Thành tựu ngày hôm nay của Hạ Dĩ Đồng có thể nói là vang danh tên tuổi trong 23 năm đời người của cô, do đó buổi trưa khá phấn khích, ăn hết nguyên một hộp cơm luôn, ở trong phòng đi đi lại lại cho tiêu bớt.

Chuông điện thoại vang lên, Phương Hồi chưa kịp lấy điện thoại cho cô, Hạ Dĩ Đồng đã bay qua đó, trên màn hình là một dãy số lạ, cô liền bắt máy, đầu bên kia vừa lên tiếng, cô liền biết là ai, cung kính gọi: "Đạo diễn Tần."
Tần Hàn Lâm có uống chút rượu, vui vẻ hớn hở nói: "Chúc mừng em nha Tiểu Hạ, qua được vòng 1 rồi nha, buổi tối phó đạo diễn sẽ mang kịch bản vòng 2 qua cho em."
"Xin cho hỏi thời gian và địa điểm?"
"Cái này....!Ahihi là bí mật nha, sẽ thông báo sau, buổi chiều em nên nghỉ ngơi đi, ngủ đủ giấc mới có tinh thần đóng phim nha."
"Dạ, cảm ơn đạo diễn Tần."

"Hiếm thấy người trẻ tuổi nào có diễn xuất như em," Tần Hàn Lâm động viên, dòng tiếng phổ thông pha chút giọng của HongKong, nói, "Tôi rất thích, cố lên nha, đừng có nóng vội."
"Em sẽ cố gắng hết sức."
Cúp điện thoại, Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm, trái tim hồi hộp một nửa đặt trở lại, một nửa thì vẫn căng thẳng treo lơ lửng.

Cô biết rõ được năng lực của mình, lần này cũng được tính là may mắn khi vô được vòng 2.

Điều làm cô thấp thỏm không yên là cái câu thời gian và địa điểm sẽ được thông báo sau của Tần Hàn Lâm, có khi nào sẽ có cảnh quay đặc biệt gì không.

Lai Ảnh đang bận rộn nghỉ mát cũng dành thời gian để nghe điện thoại của Hạ Dĩ Đồng, vừa bắt máy là cô liền nói: "Tin kết hôn của chị chỉ nói cho em với lão Lục biết thôi, mấy người khác thì đừng hòng tìm được chị, ai ngờ hai người được lắm, một ngày hai cuộc điện thoại, không biết là còn tưởng quan tâm chị lắm chứ."
"Lão, lão....." Hạ Dĩ Đồng cà lăm, suýt chút nữa là cắn trúng lưỡi: "Lão Lục?"
"Lục Ẩm Băng đó, còn ai vô đây nữa, không phải chị cho em đi cửa sau hả? Kết quả ngày hôm qua gọi điện hỏi tội chị, nói chị chọn người kiểu gì vậy, cằn nhằn, lải nhải nói này nói kia, phiền chết đi được." Lai Ảnh nói, "Thử vai xong chưa? Kết quả thế nào?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Dạ qua rồi."
Lai Ảnh cười haha lên: "Chị biết ngay mà, hèn chi hôm nay lão Lục ngay đến cả xù lông cũng không có.

Sao rồi sao rồi, sắc mặc của lão Lục chắc đặc sắc lắm nhỉ, có tức giận không?"
Hạ Dĩ Đồng hồi tưởng lại, mím môi nói: "Không có, hình như.....!cũng rất vui vẻ."
Lai Ảnh kỳ lạ nói: "Không thể nào, lão Lục rất khó gần, nếu như bị tát mặt như vậy thì chắc cũng phải giận chút xíu chứ."
Hạ Dĩ Đồng chớp chớp mắt, nghĩ bụng: Kêu mình biểu diễn thiết đầu công có được tính là trút giận không?
Lai Ảnh cảm khái nói: "Nè, em không biết đâu, lúc trước lão Lục tính tình nóng nảy lắm đó, thường xuyên đấu đá cùng với truyền thông, bây giờ già rồi, đấu không nổi nữa nên mặc kệ bọn họ."
Già chỗ nào? Nhìn như cứ mới 20 ý.

Trong lòng Hạ Dĩ Đồng bất bình thay cho Lục Ẩm Băng, sau đó nghĩ: Sao cô lại không biết được chứ? Lục Ẩm Băng mới vào nghề được mấy năm, tuổi trẻ nhiệt huyết, toàn tâm toàn ý đóng phim, bình thường ghét nhất mấy tên nhà báo lá cải bịa chuyện về cô, năm xưa có một tên phóng viên nào đó ở sân bay chạy theo hỏi một tin scandal của cô cho bằng được, Lục Ẩm Băng nhịn khong nổi nữa liền đứng lại, giơ tay đoạt lấy máy ảnh của hắn ta, một chân giẫm nát ống kính máy ảnh, lạnh lùng nói: "Mấy người là chó hả? Đuổi theo cắn người không buông à?"
Lúc đó chuyện này được đồn ầm ĩ lên, có người chỉ trích Lục ảnh hậu vô giáo dục, giận thì giận nhưng không được chửi người khác như vậy.

Sau đó chuyện được lan rộng ra chưa đến một ngày, rất nhiều nghệ sĩ bị đám paparazzi đeo đám lần lượt lên tiếng bênh vực, trong đó có không ít diễn viên cạo gội hoàn toàn không liên quan nhưng do có giao tình khi đóng phim chung, tất cả đều đứng về phía Lục Ẩm Băng.

Các fan cũng rất giận dữ, đồng loạt chĩa mũi về phía tờ báo lá cải đó, nói thần tượng của mình bình thường tốt tính như vậy, chỉ một lòng muốn đóng phim thôi, cô ấy là một diễn viên nghiêm túc, có trách nhiệm, hoàn toàn không giống như những nghệ sĩ nhờ tin đồn mà trở nên nổi tiếng, nếu không phải do mấy tên phóng viên bất lương, ức hiếp người quá đáng như vậy thì Lục ảnh hậu cũng đâu cần phải tức giận đến mức độ này?!
Dư luận trở nên điên đảo trong một đêm, sau đó có người đi liệt kê những tin tức của tờ báo lá cải đã đăng, còn là chủ mưu ép bức một ngôi sao đến mức trầm cảm sau đó tự sát, nói có chứng cứ đàng hoàng, không thể nào là không phục, tờ báo này không chịu nổi sự giận dữ của quần chúng, hình như là biến mất khỏi giới giải trí.

Cuối cùng, Lục Ẩm Băng không những không mất fan, mà còn nhận được một điểm sáng là tính ngay thẳng, fan ngày càng yêu cô ấy nhiều hơn.


Ngoại trừ một vài trường hợp như phỏng vấn ngắn tại phim trường, thì giới báo chí không dám đuổi theo cô ấy để hỏi chuyện, vị này là một người không vừa ý thì sẽ đập đồ đó, tuy nói mấy năm nay tính khí dịu bớt rồi, nhưng ai biết được khi nào sẽ lại tái phát?
Lúc đó Hạ Dĩ Đồng còn ở trung học, là fan trung thành, may mắn tham dự được trận chiến bảo vệ thần tượng của mình, ngâm mình suốt đêm trong tiệm net, đấu khẩu suốt đêm với antifan trên trang Tianya, nên cô vẫn nhớ rất rõ.

Hạ Dĩ Đồng nói lướt qua: "Chị Lai Ảnh, em biết chuyện này."
Lai Ảnh cười nói: "Em biết hả, chị còn tưởng là chuyện này qua lâu rồi, mấy người mới vào nghề như em sẽ không biết chứ.

Cô ấy chỉ muốn toàn tâm đóng phim thôi, cho nên mặc kệ mấy người đó.

Khi hai người đóng phim chung với nhau, có điều gì không hiểu thì hỏi cô ấy, cô ấy rất thích những người khiêm tốn hiếu học.

Nhưng nếu ngốc quá mà học hoài không xong là sẽ bị mắng đó, cô ấy mắng thì em nhịn một chút, nghe lời của cô ấy thì rất có lợi cho sự nghiệp diễn viên của em."
Mắng cô, cô còn thấy vui nữa là.

"Em biết rồi." Hạ Dĩ Đồng trả lời, "Chị Lai Ảnh, em có chuyện muốn hỏi."
"Nói đi."
"Đạo diễn Tần nói, thời gian và địa điểm thử vai lần 2 sẽ thông báo sau, em luôn cảm thấy có ý gì đó, chị có thể nói cho em biết được không?"
"......"
Lai Ảnh im lặng một lúc, dùng giọng điệu đau thương nói: "Em nên chuẩn bị tâm lý đi."
Hạ Dĩ Đồng rùng mình một cái.

Ơ, lại vụ gì nữa đây?
"Chị....!Chị đừng có dọa em nha....."
Lai Ảnh: "Chị không có dọa em đâu, đạo diễn Tần thích quay phim về phụ nữ, em biết chuyện này không? Vòng 2 đa phần đều diễn ra ở trên giường, hơn nữa phải diễn chung với Lục Ẩm Băng đó."
Hạ Dĩ Đồng máu không lên được tới đại não, suýt nữa thì chết trân ngay tại chỗ: "!!!!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện