Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ

Quyển 2 - Chương 11



Đàm phán với Vật liệu Định An là vào chiều thứ Hai, song phương đại diện đi vào phòng họp của công ty Gia Thái ở tầng thứ mười lăm.

Đại diện bên Định An tới trước, Gia Thái lại có chút khoan thai đến sau, nhân viên cơ bản đến đông đủ xong hai bên bắt đầu đàm phán. Đại diện bên Định An vẫn đang kiên trì giải thích phí tổn sản sinh không muốn nhượng bộ, hơn nữa còn xuất ra rất nhiều văn kiện giá nhập nguyên liệu.

Đàm phán đang hồi cao trào, cửa phòng họp đột nhiên mở, một người đàn ông cao gầy toàn thân mặc tây trang màu lam bước vào. Khuôn mặt nam nhân tuấn lãng không có nhiều biểu tình, hắn tiến vào im lặng ngồi ở bên cạnh Trầm Bay Liệng.

Đàm phán vẫn đang đang tiến hành, đối với ba năm trước đây mới bắt đầu cùng gia thái hợp tác đích định an vật liệu xây dựng phương diện đích nhân cũng không phải rất quen thuộc trầm bay liệng bên người đích này nam nhân, lại càng không rõ ràng nam nhân đích thân phận, duy độc chỉ có một nhân nhận ra này nam nhân.

“Anh không phải nói không đến sao?” Trầm Bay Liệng thừa dịp song phương đại diện tranh luận nhẹ giọng tựa vào tai Hàn Vĩ nói.

“Tôi lại vừa thay đổi chủ ý.”

“Người Định An như thế nào cũng không chịu thương lượng, tôi nghĩ không bằng ngừng hợp tác với bọn họ đi.”

“Để tôi nghe một bọn họ nói một chút.”

Hàn Vĩ nói xong hai tay chống cằm, hưng trí nhìn đại diện bên Định An đang phát biểu ý kiến. Người kia như cảm nhận được ánh mắt Hàn Vĩ, đang nói lưu loát đột nhiên nói lắp đi.

Tuy rằng đàm phán cả một buổi chiều, nhưng cuối cùng hai bên đều không có giải quyết xong

Sau khi đàm phán chấm dứt, nhân viên cũng liền lục tục thu thập đồ đạc này nọ chuẩn bị rời đi, mà Hàn Vĩ đã sớm cùng Trầm Bay Liệng rời khỏi phòng họp.

Đi ra khỏi phòng họp Hàn Vĩ lại mượn cớ có việc quay lại đi đến góc thang máy đứng.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc tây trang màu đen còn kẹp một tập tài liệu đi một mình đến. Nhìn nam nhân càng tới gần, Hàn Vĩ không khỏi kéo kéo cà vạt chỉnh tây trang sau đó vẻ mặt như không có việc gì nghênh diện hướng nam nhân đi đến.

Nam nhân nhìn thấy Hàn Vĩ đi đến trên mặt xẹt qua một tia bối rối, nhưng rất nhanh lại biến mất, khuôn mặt bình tĩnh trở lại.

Ngay khi hai người chuẩn bị bước qua nhau, nhìn thấy nam nhân vẫn là vẻ mặt bình tĩnh không để ý đến mình, Hàn Vĩ rốt cục nhịn không được gọi người kia.

“Đã lâu không gặp.”

Nam nhân nghe vậy rốt cục dừng cước bộ quay đầu lại, sau đó nghiêm mặt cười cười.

“Đã lâu không gặp.”

“Buổi tối có rảnh không? Cùng đi ăn tối đi.”

Hàn Vĩ trực tiếp hướng nam nhân mời, nam nhân nghe vậy có vẻ hơi khó xử.

“Buổi tối không rảnh.”

Nam nhân từ chối lời mời của Hàn Vĩ.

“Vậy ngày mai?”

“Không rảnh.”

“Ngày mốt?”

“Cũng không rảnh.”

“Vậy thì ngày nào rảnh?” Hàn Vĩ bám riết không tha.

“Không có ngày nào cả.” Nam nhân cũng không chút nào chịu thua.

“Anh là tổng giám đốc của Định An đúng không? Tôi là tổng giám đốc của Gia Thái, anh không nghĩ lần này chúng ta có thể bàn bạc lại hợp đồng lần này sao?”

“Không cần nữa,… nếu các anh không thể chấp nhận giá cả chúng tôi đưa ra có thể lập tức cùng chúng tôi huỷ hợp đồng. Nguyên liệu của chúng ta đều là tốt nhất, tại vì gần đây công nghiệp dầu mỏ có chút khó khăn, nhưng chúng tôi không giống những công ty khác, cắt giảm nguyên liệu để tránh gây phí tổn. Chúng tôi tuyệt đối không thể loạn ra giá, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công ty các anh nên tôi cũng đã hạ giá đến thấp nhất, nếu các anh vẫn là không thể chấp nhận thì huỷ hợp đồng đi, đền bù hợp đồng có thể thương lượng lại.

Nghe nam nhân lãnh đạm thao thao bất tuyệt, Hàn Vĩ vẫn có hứng thú nhìn hắn, ánh mắt tựa như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.

Bị Hàn Vĩ nhìn phi thường không được tự nhiên, nam nhân đành phải lại mở miệng.

“Anh có thể suy nghĩ lời của tôi nói một chút, tôi đi trước.”

Nam nhân nói xong đã bị Hàn Vĩ gắt gao kéo lại.

Có lẽ là qua mấy năm trải qua thương hải, làm cho người nam nhân theo ấn tượng Hàn Vĩ luôn thuận theo ẩn nhẫn lại trở nên có chút cường thế.

“Tôi nghĩ chúng ta còn cần bàn luận sâu hơn về vấn đề này.”

Hàn Vĩ cầm lấy cánh tay nam nhân kéo vào phòng nghỉ, mà lúc này vừa lúc có mấy nhân viên nữ của Gia Thái cười nói đi tới, nhìn thấy hai nam nhân ở trên hành lang nói chuyện, các cô đều có ánh mắt kinh ngạc, lại nhận ra một trong hai người là tổng giám đốc của mình, vì thế vài người tụ cùng một chỗ xì xào bàn luận.

Nam nhân thấy vậy nên thôi chống cự, một lát đã bị Hàn Vĩ kéo vào phòng nghỉ.

Cửa phòng nghỉ đóng lại, Vi Dịch Kiệt có dự cảm bất hảo.

Quả nhiên, Hàn Vĩ khóa trái cửa xong liền từng bước hướng tới gần cậu, Vi Dịch Kiệt còn không kịp lui về phía sau đã bị Hàn Vĩ một phen ôm thắt lưng, hai người thân mình chặt chẽ dán lấy nhau.

“Bỏ, buông tay!”

Vi Dịch Kiệt nói cùng với biểu tình bối rối làm cho Hàn Vĩ giống như lại thấy được cậu của trước kia, Hàn Vĩ rốt cục rốt cuộc nhịn không được giữ lấy thắt lưng cậu cường ngạnh hôn lên.

Vi Dịch Kiệt liều mạng chống cự, không bao lâu cũng thành công đẩy ra Hàn Vĩ.

Sau khi đẩy ra Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt một bên lấy tay lau môi mình, một bên đi ra cửa, mà Hàn Vĩ rất nhanh đuổi theo lại đem thân thể cậu đè ở trên cửa.

“Tôi sẽ không cho anh chạy đi.”

Hàn Vĩ gắt gao cầm tay Vi Dịch Kiệt đang xoay tay nắm cửa.

“Buông tay! Tôi, chúng ta đã sớm không còn quan hệ gì?”

“Chúng ta không phải còn đang có quan hệ sao?”

“Tôi cùng với công ty cậu chấm dứt hợp đồng, tôi sẽ chịu trách nhiệm.. ưm!”

Vi Dịch Kiệt còn chưa nói xong đã bị Hàn Vĩ hôn, mà hôn tựa như dã thú khẳng thực, tràn ngập hơi thở nguy hiểm

Chỉ chốc lát, Vi Dịch Kiệt lại bắt đầu ương ngạnh chống cự, Hàn Vĩ dùng hết toàn lực mới đem cậu chế trụ được. Trong trí nhớ Hàn Vĩ hắn chưa từng thấy Vi Dịch Kiệt cường ngạnh như thế, có lẽ là bởi vì quá khứ Vi Dịch Kiệt chưa từng có chân chính chống cự lại hắn.

“Tôi sẽ không cho anh… có cơ hội thoát khỏi tôi nữa đâu.”

Hàn Vĩ dùng sức giữ thân thể Vi Dịch Kiệt, làm cho cậu không thể giãy dụa được nữa.

“Vô luận dùng phương pháp gì tôi cũng không sẽ để anh rời khỏi tôi lần nữa.”

Hàn Vĩ vùi đầu ở hõm vai Vi Dịch Kiệt, từng đợt hơi thở nóng nóng rực làm cho Vi Dịch Kiệt thân mình run rẩy lên.

“Tôi cũng có tiền rồi, cậu cũng đã không thể uy hiếp tôi nữa.”

“Tôi sẽ không uy hiếp anh, tôi…”

Hàn Vĩ nhìn mặt Vi Dịch Kiệt, lại như thế nào cũng nói không nên lời.

“Tôi chuẩn bị kết hôn, ước chừng sẽ vào cuối năm, hy vọng cậu có thể đến dự.” Vi Dịch Kiệt nói xong nghiêng đầu đi không nhìn Hàn Vĩ nữa.

Hàn Vĩ đột nhiên cúi đầu dùng sức một quyền đánh vào cánh cửa phía sau Vi Dịch Kiệt.

“Anh thích tôi đúng không? Tuy rằng tôi biết anh không phải đồng tính luyến ái, nhưng lòng của anh từng vì tôi mà dao động, đúng không?”

“Không! Không! Tôi không có!” Vi Dịch Kiệt cực lực phủ nhận.

“Khi tôi trả tự do cho anh, anh không cười, thậm chí vẻ mặt còn lộ nét cô đơn. Sau khi tôi đi tìm được anh, anh chẳng những không chống cự còn chủ động đáp lại tôi, anh nghĩ rằng tôi và anh thật sự hoàn toàn không có cảm giác giác sao? Khi đó tôi có rất nhiều ràng buộc, tôi không có khả năng bỏ lại Hàn gia cũng không có thể bỏ lại Lam Hinh, cho nên đối với ann tôi không thể không buông tay, nhưng là hiện tại bất đồng… anh có thể cho tôi một lần cơ hội nữa không?”

“Hiện tại hết thảy cũng không giống trước, cho nên mời cậu không nên quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi sẽ không chấp nhận nam nhân.”

“Dịch Kiệt, anh xem biệt thự này như thế nào? Đường đi không tồi, giá cả cũng vừa phải lại là của bên Gia Thái.” Ôn Nhã Ny tựa vào Vi Dịch Kiệt bên người, trở mình bắt tay vào làm trung phòng điền sản tuyên truyền sách nhỏ tử nói.

Nhưng Vi Dịch Kiệt hiển nhiên không có đang nghe địa hãy còn lâm vào trầm tư.

“Dịch Kiệt?”

Ôn Nhã Ny thấy Vi Dịch Kiệt không phản ứng nên phải kêu cậu thêm vài lần nữa thì Vi Dịch Kiệt lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

“Dịch Kiệt, anh gần đây như thế nào luôn không yên lòng vậy?” Ôn Nhã Ny oán giận đưa một xấp tài liệu đưa cho Vi Dịch Kiệt.

“Em nghĩ mua biệt thự này để mừng đám cưới của chúng ta, anh thấy thế nào?”

Vi Dịch Kiệt tiếp nhận tập, vừa thấy hai chữ Gia Thái, cậu lập tức bỏ lại.

“Đổi khác đi.”

“Nhà của Gia Thái từ trước đến nay luôn tốt nhất, hơn nữa công ty anh không phải vẫn cung cấp vật liệu cho Gia Thái sao? Nói không chừng mua còn được giá tốt, vì sao không muốn?”

“Không… Anh cùng Gia Thái có chút chuyện không thoải mái, cho nên…”

“Vậy công ty anh có chịu ảnh hưởng không?”

“Tạm thời thì không.”

“Dịch Kiệt vậy anh cũng nên tạo quan hệ tốt với người bên Gia Thái, để cho chúng ta mua phòng thêm thuận lợi thôi.” Ôn Nhã Ny nói xong làm nũng lay lay cánh tay Vi Dịch Kiệt.

“Tính sau đi, chúng ta vẫn là đổi chỗ khác xem đi.”

Nghe vậy, Ôn Nhã Ny vẻ mặt không tình nguyện mân mê miệng, nhưng vẫn là đi theo Vi Dịch Kiệt đến xem nhà của công ty khác.

Hôm nay là triễn lãm nhà mỗi năm một lần, Vi Dịch Kiệt với Ôn Nhã Ny chuẩn bị kết hôn nên đến xem nhà ở. Nhưng nhìn sơ qua cũng thấy, Ôn Nhã Ny tựa hồ cũng chỉ coi trọng nhà của Gia Thái, đi xem các phòng khác xong vẫn kéo Vi Dịch Kiệt về tới bên Gia Thái.

“Dịch Kiệt, em thật sự thực thích biệt thự này đó! Anh xem diện tích 280 mét vuông, hoa viên diện tích 430 mét vuông mà chỉ có hai trăm vạn mà thôi!”

Ôn Nhã Ny một câu hai trăm vạn mà thôi đủ để cho Vi Dịch Kiệt đứng không vững, tuy rằng cậu hiện tại cũng là một giám đốc công ty nhưng là hai trăm vạn cũng không phải một con số nhỏ, công ty mới vừa khởi bước, tiền kiếm được cũng chưa tới con số này, thời điểm khó khăn trước đây có khi còn bị lỗ, nguyên bản một giáo viên tiểu học bình thường như Ôn Nhã Ny nào sẽ biết Vi Dịch Kiệt khi gây dựng sự nghiệp gian khổ ra sao.

Hạ Tử Kiệt sau khi mất, Vi Dịch Kiệt quả thật không có đi học đại học, không muốn gặp lại Hàn Vĩ nên Vi Dịch Kiệt cùng anh chị trả lại nhà, sau đó đến ở nông thôn đi làm làm nên được một nhà xưởng. Tiền để làm vật liệu xây dựng đều là nhờ tiền lời từ buôn bán điền sản, công ty quy mô cũng từ từ mở rộng thêm. Nhưng cho đến khi ký hợp đồng cùng Gia Thái bọn họ mới bắt đầu bước lên quỹ đạo. Bởi vì sự vụ của Gia Thái đều là do Trầm Bay Liệng phụ trách, cho nên Vi Dịch Kiệt cũng không có chú ý tổng giám đốc của Gia Thái đích thực là ai, mà Hàn Vĩ tựa hồ cũng không có phát hiện tồn tại của cậu.

Vi Dịch Kiệt khi sự nghiệp mới vừa phát triển, thông qua giới thiệu của Vi Hiểu Linh, mới biết Ôn Nhã Ny, quan hệ hai người sau khi quen nhau vẫn luôn tốt, Vài năm này sự nghiệp Vi Dịch Kiệt ổn định, cũng có chút của để dành, hơn nữa tuổi của cả hai không còn nhỏ nữa, bắt đầu kế hoạch kết hôn.

Vi Dịch Kiệt quen Ôn Nhã Ny đã sáu năm, chưa nói thích cỡ nào, nhưng bình thường ở chung coi như không tồi, Ôn Nhã Ny lại là người am hiểu gia vụ, là hình mẫu hiền thê nữ nhân, Vi Dịch Kiệt cũng sẽ không có ý kiến gì. Thời trẻ cậu từng khát vọng có một khoảng tình yêu động lòng người, nhưng hiện tại không còn trẻ, cậu chỉ hy vọng có người có thể bình thản ở chung bầu bạn là tốt rồi.

L

“Hai vị là muốn mua biệt thự sao?”

Nghe được thanh âm, Vi Dịch Kiệt cùng Ôn Nhã Ny quay đầu lại, người đối diện với bọn họ là Hàn Vĩ.

“Không phải Dịch Kiệt đó sao? Anh dẫn theo bạn gái đến muốn mua nhà ở sao?”

Tuy rằng Hàn Vĩ khi nói chuyện vẻ mặt thân thiết tươi cười, nhưng Vi Dịch Kiệt có thể thấy trong ánh mắt hắn lại có chút điểm bất đồng.

“Xin hỏi anh là…?” Ôn Nhã Ny nhìn thấy nam nhân tuấn lãng trước mắt không khỏi có chút ngây ngốc.

“Tôi là bạn của Dịch Kiệt, cũng là giám đốc của Gia Thái, tôi tên là Hàn Vĩ.”

Nghe Hàn Vĩ tự giới thiệu, Ôn Nhã Ny trên mặt lại cười như hoa.

“Tôi tên là Ôn Nhã Ny, là hôn thê của Dịch Kiệt, chúng tôi đang định mua một biệt thự của Gia Thái để chuẩn bị kết hôn.”

“Thật sao? Hai người đi vào ngồi chậm rãi chọn đi, nếu là bằng hữu muốn mua tôi nhất định sẽ cho hai người giá cả thích hợp nhất.”

“Thật vậy chăng? Thật sự là rất cảm tạ, anh có thể… giới thiệu thêm cho chúng tôi được không?”

“Tôi rất sẵn lòng.”

Nói xong, Hàn Vĩ liền cùng Ôn Nhã Ny đi vào khu triển lãm của Gia Thái, Vi Dịch Kiệt vẫn không nói gì chỉ đi theo phía sai hai người.

Ngồi xuống ở bàn cố vấn ngay khu trưng bày của Gia Thái, Hàn Vĩ mà bắt đầu cùng Ôn Nhã Ny giới thiệu biệt thự của bên họ, còn lục tục cho Vi Dịch Kiệt cùng Ôn Nhã Ny rất nhiều sách giới thiệu, cứ như vậy Hàn Vĩ cùng Ôn Nhã Ny rất nhanh liền quen thuộc, hai người tán gẫu khí thế ngất trời.

Nhân viên của Gia Thái tuy rằng thực ngạc nhiên là tổng giám đốc của bọn họ lại đến chỗ này, nhưng cũng không động thanh sắc lo chuyện của mình.

Khi rời khỏi nhà triển lãm, Ôn Nhã Ny một bên cười nói với Hàn Vĩ là cỡ nào nhiệt tình thân thiết, một bên oán giận Vi Dịch Kiệt vì sao lại muốn nói dối.

“Dịch Kiệt anh xem này biệt thự này giá gốc hai trăm ba mươi vạn anh ấy nói một trăm tám mươi vạn cũng có thể bán cho chúng ta! Người ta đối với chúng ta tốt như vậy, anh như thế nào còn luôn vẻ mặt mất hứng làm cho người ta không vui? Kết hôn anh phải tặng biệt thự cho em, anh hiện tại có phải muốn đổi ý hay không?”

“Không phải… Nhã Ny em hãy nghe anh nói, anh chỉ là không muốn mua nhà của Gia Thái, không muốn mắc ơn người bên đó, với lại công ty khác cũng không tồi mà?”

“Không được! Em muốn Gia Thái cơ! Em đã thích mấy nhà rồi, sắp tới nội thất bên trong em sẽ đi lựa một chút, anh nhất định phải mua cho em.” Ôn Nhã Ny nói xong lại làm nũng lay lay cánh tay Vi Dịch Kiệt.

Không lay chuyển được cô, Vi Dịch Kiệt đành phải thỏa hiệp.

“Em cứ lựa đi rồi tính sau.”

Sau lần đó, Ôn Nhã Ny cùng Hàn Vĩ thường xuyên gặp mặt, Vi Dịch Kiệt khi rảnh rỗi có phát hiện, nhưng thái độ của Ôn Nhã Ny đối với hắn vẫn không có gì thay đổi, vẫn lộ ra vẻ chờ mong hôn sự, Vi Dịch Kiệt cũng không có nghĩ nhiều.

Một hôm vừa ăn xong điểm tâm, Vi Dịch Kiệt liền nhận được điện thoại của Hàn Vĩ

“Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn cho anh xem, có thể ra gặp mặt không?” Hàn Vĩ nói như vậy.

Vi Dịch Kiệt mặc dù có chút không tình nguyện nhưng vì Hàn Vĩ nhiều lần thỉnh cầu, cậu vẫn là đáp ứng.

Nơi hẹn là một nhà hàng tên Tử Quang, Vi Dịch Kiệt theo hẹn đúng 10 giờ tới nhà hàng, theo nhân viên hướng dẫn cậu là bàn 25, phục vụ liền dẫn cậu tới.

Bàn 25 cùng 26 đều ở gần nhau, nhưng ở giữa có một tấm bảng che dùng để trang trí.

Lúc này Hàn Vĩ còn chưa tới, Vi Dịch Kiệt không thể không nhìn đồng hồ, cực kỳ bất mãn khi Hàn Vĩ đi trễ, Vi Dịch Kiệt đột nhiên nghe được Hàn Vĩ thanh âm theo từ sau lưng truyền đến.

“Vợ của tôi năm năm trước vì nhiễm bệnh lao phổi đã qua đời.”

“Thực sự rất tiếc, nhắc tới thương thế của anh.”

Nghe được giọng nữ quen thuộc, Vi Dịch Kiệt rất nhanh nhận ra người đang nói chuyện là hôn thê của mình Ôn Nhã Ny, xem ra Hàn Vĩ mời cậu tới là có chuyện dụng tâm kín đáo.

“Không sao.”

“Điều kiện của anh tốt như vậy không nghĩ tới sẽ tìm một người khác sao?”

“Tìm bạn đời cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, mấy năm nay tôi cũng không tìm được người phụ nữ thích hợp.”

“Anh xem… em có thể chứ?” Thanh âm Ôn Nhã Ny đột nhiên trở nên thẹn thùng.

“Cô là hôn thê của Dịch Kiệt, tôi không thể phản bội Dịch Kiệt.”

“Em sẽ cùng anh ta chia tay, chỉ cần anh mở miệng em nguyện ý lập tức cùng anh ta chia tay.”

“Nhưng mà…”

“Nếu anh không tin thì em hiện tại có thể lập tức gọi điện thoại nói với anh ta.”

“Không, tôi tin tưởng. Nhưng anh ấy dù sao cũng là bạn tốt của tôi… anh ấy bình thường đối với cô không tốt sao?”

“Cũng tốt, chính là anh ta là kiểu người thật sự không thú vị, căn bản không biết chiều nữ nhân. Thái độ lại rụt rè, quy mô công ty cũng nhỏ, kết hôn với em đáng lý ra anh ta phải tặng em nhẫn kim cương, ô tô, căn nhà lớn thì có gì sai? Anh xem lần này mua nhà ở anh ta luôn một bộ không muốn bỏ tiền ra.”

“Anh ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng.”

“Anh ta kiếm tiền vất vả như thế nào em mặc kệ, anh ta vừa có tiền vừa muốn em, thì em muốn được mua đồ cũng là chuyện bình thường, hơn nữa hẳn là thoải mái mua cho em mới đúng!”

“Ừm, đúng vậy.”

“Mà để em nói anh nghe một bí mật nha!” Ôn Nhã Ny đột nhiên đè thấp thanh âm nói: ” Vi Dịch Kiệt không biết có phải là có chướng ngại trong việc kia hay không, quen nhau sáu năm, anh ta chỉ chạm qua em hai lần, mỗi lần đều vẻ mặt không thú vị, làm qua loa.”

“Thật sao? Thế thì không nhiều cô gái tốt thích Dịch Kiệt đâu.”

“Nếu không phải em coi trọng tiền của anh ta thì đã sớm cùng anh ta chia tay.”

Nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn được nữa, Vi Dịch Kiệt đứng lên, đi tới bàn.

Ôn Nhã Ny nhìn thấy Vi Dịch Kiệt đột nhiên xuất hiện sợ tới mức kêu lên, Hàn Vĩ thì lại lộ ra vẻ mặt cười cười.

Vi Dịch Kiệt không có để ý nhiều đến Ôn Nhã Ny, chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn Hàn Vĩ.

“Hàn Vĩ, cậu thành công rồi đó, cậu vui vẻ chưa?”

Vi Dịch Kiệt nói xong lại nhìn về phía Ôn Nhã Ny.

“Chúng ta chia tay đi.”

Nói xong, Vi Dịch Kiệt xoay người bước nhanh rời đi, Ôn Nhã Ny căn bản không có phản ứng lại đây là chuyện gì xảy ra, Hàn Vĩ đã đứng dậy đuổi theo.

Ra khỏi nhà hàng không Hàn Vĩ đã đuổi kịp Vi Dịch Kiệt, nắm cổ tay cậu kéo ra bãi đỗ xe.

“Buông tay!”

Vi Dịch Kiệt không để tới ánh mắt người qua đường mà quát lớn, nhưng Hàn Vĩ hoàn toàn không để ý tới cậu, kéo cậu đi đến bãi đỗ, rồi đem Vi Dịch Kiệt vào trên xe.

“Cậu đang rất vui đúng không? Cậu vì cái gì cứ muốn tới quấy rầy tôi? Cậu cho là như vậy tôi sẽ…”

Đối mặt với chỉ trích của Vi Dịch Kiệt Hàn Vĩ không khỏi ra tiếng đánh gãy lời cậu.

“Ai bảo mắt chọn phụ nữ của anh vẫn kém như vậy, cái loại này vừa thấy chỉ biết không phải người thật lòng, anh nếu cùng cô ta kết hôn, anh cảm thấy cô ta sẽ cho anh hạnh phúc sao?”

“Cho dù tôi chọn phụ nữ kém cũng không cần cậu tới quản, tôi chọn cô ấy tự nhiên cũng có lý do của tôi.”

“Vì sao? Vì cái gì cùng với loại phụ nữ như vậy kết hôn? Anh có biết cô ta ở sau lưng anh nói xấu anh không?”

Hàn Vĩ nắm lấy cánh tay Vi Dịch Kiệt, theo dõi mặt cậu.

“Tôi chỉ là muốn có một người có thể làm cho tôi cảm thấy an tâm mà thôi…”

“Tôi không được sao?”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt mãnh lực lắc đầu, sau đó tận lực rút tay khỏi tay Hàn Vĩ.

“Tôi không thể cho anh một cảm giác an ổn sao? Vì sao? Chẳng lẽ anh…”

“Buông tay! Không phải… không có! Không có…”

“Nếu loại phụ nữ như vậy còn được, vậy cho tôi một cơ hội được không.”

Hàn Vĩ nói xong đột nhiên dùng ánh mắt thân tình nhìn chăm chú vào Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt bởi vì ánh mắt kia quá mức chuyên chú mà nhất thời quên chống cự.

“Để cho tôi chứng minh tôi yêu anh như thế nào.”

Hàn Vĩ nói xong hôn lên Vi Dịch Kiệt còn chưa kịp phản ứng lại.

CHÍNH VĂN HOÀN
Huhu cuối cùng cũng đã hoàn xong chính văn rồi. Chúng ta chỉ còn một phiên ngoại cuối cùng là chia tay với hai bạn trẻ Hàn Vĩ và Vi Dịch Kiệt nhé. ;-; Không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Cuộc hành trình dài đằng đẵng 4 năm với sự vô trách nhiệm của editor thực sự có hồi kết ròiiii. ;(((

Tớ biết là tớ vẫn chưa edit thực sự hoàn hảo, nhưng vẫn cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tớ trong suốt thời gian qua. Cảm ơn những bạn đã động viên tớ nè. Cảm ơn các bạn đã vote nữa đó. Mong là sau này mình có thể tiếp xúc nhiều hơn qua comments nhé. T v T Tớ thích tám nhảm lắm hự hự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện