Yêu Yêu Hận Hận: Ngu Tình Điệp Tử Đóa

Chương 10: Khi quân



Mấy ngày sau hoàng cung lại loạn lên vì chuyến ghé thăm của người Hồi, vương giả của người Hồi rất khác, họ rất vui vẻ và hoà nhã.

Nàng cùng tham dự buổi đón tiếp sứ đoàn, buổi lễ cũng long trọng như đại lễ bình thường để thể hiện lòng tôn trọng. Người Hồi mang tới không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, nàng cũng để ý thấy họ mang tặng một con khỉ vô cùng quý hiếm.

Có điều không phải là để dâng tặng không thôi, mà thật ra chính là lấy não của nó để bồi bổ. Nàng trước đây đã từng nghe ăn não khỉ bồi bổ cơ thể, nhưng ăn sống như thứ nàng chưa từng nghĩ tới, nhất thời bụng cồn cào, nôn khan, kinh dị thật.

Tống Ngạn hắn không nói gì, chỉ im lặng quan sát biểu cảm của nàng.

Việc giết một con khỉ chính là không mấy quan trọng, quan trọng hơn là nàng không hề thích việc ăn não khỉ.

Quả nhiên hắn không thể chấp nhận việc nàng khó chịu.

Hắn ngay lập tức đưa nàng quay về Nhật Lệ cung, mời sứ đoàn nghỉ lại phủ Tiết Độ.

Nàng vô cùng hoảng hốt, chỉ thấy vô cùng khủng hoảng mà thôi.

Hắn đưa nàng quay về cung xong mới nói:

“Ta sẽ thả con khỉ đó đi!”

Nàng ngước lên nhìn hắn, cảm thấy cảm kích vô cùng, nói:

“Người cho ta con khỉ đó, được không?”

Hắn thấy nàng vui vẻ liền đáp:

“Được.”

Nàng cư nhiên là vô cùng thoải mái, con khỉ đang sống, bỗng dưng đem chém đầu nó ra, bỏ đôi lấy đi bộ bãi, thật là tàn nhẫn vô cùng. Hơn nữa, nó đáng yêu như vậy, thông minh như vậy, đáng nhẽ phải nuôi nó thật tốt hoặc thả nó đi. Không ngờ não của chua khỉ này lại là món ăn, không phải vừa tàn nhẫn lại vừa bất lương hay sao?

Hắn thật sự là ban cho nàng con khỉ đó.

Bây giờ nàng có hai con thú nuôi rất đáng yêu, Đô Đô là tiểu hồ ly, nàng đặt tên cho tiểu hầu này là Ri. Nó có một chỏm tóc giữa đỉnh đầu, cũng thông minh vô cùng, rất khéo léo nịnh nọt chủ nhân.

--- ------ -------- Đường phân tuyến xa hoa --- ------ ------ -----

Thái phi trở bệnh rất nặng, ai cũng có chút lo lắng, bấy giờ những thái y đều tập trung chữa trị cho thái phi. Không phải là bệnh quá nghiêm trọng, chỉ là do sức khỏe người già suy yếu, bệnh chữa hết rồi vẫn trở lại.

Nàng cũng phải tới chăm sóc thái phi, có điều nhớ đến lần bị phạt lại thấy xa cách.

Nhưng trong quá trình nàng chăm sóc thái phi ngoài nhận xét thái phi nhất mực tôn ti thì không có gì khác.

Thái phi thấy nàng tới cũng nói:

“Quý phi tới rồi à?”

Nàng liền vâng dạ một tiếng rồi đi vào, sẵn lúc thuốc sắt xong thuốc nàng phụ giúp đỡ thái phi ngồi dậy. Từng muỗng bón cho thái phi, nàng bỗng nhớ đến cha mẹ, nàng chưa một lần chăm sóc cha mẹ như thế này.

Uống xong thuốc thái phi nằm xuống giường, trong khuôn mặt người tiều tụy có hình ảnh năm tháng.

Sự cao quý vẫn còn đó mà sắc đẹp lại biến mất từ lâu.

Thái phi không ngủ, hỏi nàng:

“Nghe nói Thượng Thư Bộ Lễ và phu nhân mới mất. Ta thật sự rất tiếc, hoàng thượng bỗng nhiên không cho phép con xuất cung cũng làm ta rất ngỡ ngàng.”

Nàng chỉ “vâng” một tiếng rồi không nói gì.

Thái phi ngồi dậy khỏi giường, nói:

“Con biết chơi cờ không?”

Nàng gật đầu:

“Con biết một ít!”

Nàng thở phào nhẹ nhõm, trước đây Vĩ Nương từng chỉ nàng chơi cờ, bây giờ là có đất dụng võ rồi.

Nàng ngồi đối diện thái phu trước bàn cờ, quân đen quân trắng xếp đủ trên mặt bàn cờ.

Thái phi rất giỏi đánh cờ, phải nói là áp đảo nàng ngay từ đầu. Mỗi quân đi ra đều rất uy thế giữa bàn cờ. Có điều nàng đã rất cố gắng vẫn thua, thái phi câu nệ nói:

“Là quý phi nhượng bộ ta rồi!”

Nàng vẫn đang nỗ lực, ít nhất là có thể thắng được một lần chứ!

Nàng nỗ lực hoà được một ván, ván kế chính là nàng đã thắng.

Cứ ngỡ thái phi không vui, không ngờ người lại bảo quý phi nàng nhanh nhẹn, học hỏi rất nhanh.

Đương nhiên được khen như thế khiến nàng rất vui, thật ra thái phi không giống như nàng nghĩ, người cũng rất chan hoà.

Nhưng đến tối người bỗng phát sốt, nàng cũng rất lo, lúc trưa nàng đến người vẫn có thể ngồi dậy chơi cờ với nàng.

Bỗng dưng...

Người qua người lại rất đông, sau khi cho thái phi uống thuốc mọi người đều ra ngoài.

Theo lời thái phi nàng ở lại.

Nàng ngồi xuống kệ bên cạnh thái phi, thái phi dù suy yếu nhưng vẫn rất minh mẫn. Bắt lấy tay nàng, dặn dò:

“Quý phi, ta biết lúc trước ta cũng có lúc quá nghiêm khắc với con, chỉ cần con hiểu được con người trải qua khó khăn mới hoàn thiện, hoàng hậu vướng vào lao lý, cả hậu cung nay trở nên tẻ nhạt. Hoàng thượng không quan tâm đến tất cả các phi tử khác, trọng trách của con chính là nhắc nhở hoàng thượng những việc cần làm với hậu cung. Ta thật sự không thể quản nổi.”

Nàng “dạ” một tiếng rồi nói:

“Thái phi, người yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt.”

Nói rồi thái phi cười gật đầu.

Quãng thời gian sau đó thái phi đi lên núi Cẩm Vân tĩnh tâm, giao tất cả những chuyện hậu cung lại cho nàng.

Ở Nhật Lệ cung Đô Đô và Ri rất thân thiết với nhau, đến mức nàng về tới của vẫn không thấy ra đón tiếp.

Vĩ Nương thấy nàng về liền nói:

“Gần đây không thấy các phi tử tới đây, chúng ta không phải cũng nên đi thăm hỏi các phi tử khác.”

Nàng gật đầu, lại quay sang nói với Vĩ Nương:

“Chúng ta đến Hồi phi cung trước.”

Xem ra thật là không thể yên chân ở đây rồi.

Đến Hồi phi cung thì Hồi phi đã đi vắng, nàng lại ngoặt vào Hoàng Lạc điện, vừa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng đàn ngân nga. Duy chỉ không biết là ai ở bên trong.

Lúc vào rồi mới biết hoá ra người chính là Hồi phi khiến nàng có chút sững sờ.

Người nằm trên tràng kỉ kia không ai khác chính là hoàng thượng.

Giống như đôi uyên ương.

Nàng bị phong cảnh trước mắt làm cho rối loạn, đứng ngay ra không biết làm gì. Đến khi Hồi phi đứng lên hành lễ nàng nới choàng tỉnh mà quy phục.

Hắn đương nhiên với xuất hiện của nàng cho là không hề bình thường vì lúc rảnh rỗi nàng cũng rất ít tới chỗ hắn, hôm nay tới đột ngột chính là khiến hắn bất ngờ.

Nàng ngồi xuống ghế, tấm thảm trắng đẹp đẽ không ngờ đã mê hoặc nàng hết lần này tới lần khác. Sự mềm dịu kia quả nhiên là vô cùng thoải mái.

Lấy lại được tinh thần nàng mới nói:

“Thật sự là thần thiếp đến không đúng lúc rồi, phá hỏng mất bầu không khí của vệ hạ và Hồi phi.”

Quả thật nàng vô cùng khó chịu với sự xuất hiện của Hồi phi tại đây.

Hắn nghe xong không thể nhịn được mà nhếch mép:

“Biết như vậy thật là rất tốt, còn không mau trả lại phong cảnh lúc nãy.” (10)

(10): Ý nói là bảo Vương Uyển trở về, cũng là một cách đuổi khéo. Nhưng mà ý của câu này không phải nói với nàng mà là nói với Hồi phi kia.

Hồi phi ngay tức khắc đứng lên, nói:

“Thần thiếp thật là vô phép, quý phi chiều an, thần thiếp xin cáo lui.”

Nói rồi Hồi phi đi ra ngoài.

Trong đầu vô cùng căm phẫn, ngoảnh đầu liếc nhìn quý phi.

Hắn thấy Hồi phi đi xong liền quay sang phía Vương Uyển, giọng điệu cung chiều nói:

“Hôm nay Tiểu Hoạ Tử đến tìm ta có việc gì hay sao?”

Nàng hừ một tiếng, quay đầu giả lả nói ghét:

“Không tới làm sao trông thấy phu thê hai người tình tứ.”

Hắn ngồi bật dậy, hỏi lại:

“"Tình tứ" sao? Nàng nay lại có cách nói thật là tiếu lâm.”

Nàng bị hắn xem thường không tránh khỏi có chút nổi nóng, lại thêm gần đây khó chịu trong người liền hét lên:

“Người đừng có đùa!”

Hắn nhìn bộ đang nàng ghen tuông cực kì hứng thú, không ngừng trêu ghẹo:

“Hôm nay quý phi thật không có vừa, Tống Ngạn ta thật lấy làm nể phục.”

Nàng trong bộ dáng của hắn lửa tức bừng bừng không nhịn được đá hắn một cái ở chân.

Nàng đá xong mới giật mình bản thân lỡ làm một việc mà hắn có thể khép nàng vào tội khi quân. Nhất thời lùi lại mấy bước, trông hắn không có chút gì là bị đau cả, có điều nàng vẫn vô cùng đề phòng.

Hắn im lặng một hồi, cứ tỏ ra vẻ nghiêm trọng lắm ấy, khiến cho nàng một đợt lo sợ.

Hắn liền bắt lấy tay nàng kéo lại gần, giương mắt uy hiếp nói:

“Khi quân!”

Nàng giật mình lắc lắc đầu, trong lòng tột cùng lo lắng.

Có điều hắn buông nàng ra, cũng không nói gì cả.

Lát sau kéo nàng ngồi xuống cạnh hắn trên tràng kỉ, sẵn giấy bút liền bắt đầu nắm tay bắt đầu viết. Vừa viết vừa nói:

“Nếu như không có việc gì ta nhờ nàng viết mấy câu...”

"Thiên duyên tiền định tựa mấy bay

Ái tình bay bổng rựa khói sương

Chỉ nhân tình bền vững

Sông cạn đá mòn mòn cũng chẳng vơi..."

Phải chú tâm để ý nét viết của hắn mới biết được thật ra hắn viết rất nhanh, thế nhưng nét chữ trông như nắn nót nhẹ nhàng, giống như là cố viết chậm từng chữ để mỗi chữ đều giống nhau.

Song song với đó hắn lại hỏi nàng:

“Có cảm thấy cơ thể khó chịu không? Mời thái y tới xem mạch cho nàng?”

Nàng ngồi yên trong lòng hắn, chợt nhớ đến lần sứ đoàn Hung Nô đến, lần đó nàng uống rất nhiều rượu, nghe Vĩ Nương kể lại, hôm đó nàng say bí tỉ không biết trời trăng mây gió gì.

Hắn hỏi nàng nhưng không thấy trả lời liền thấy lạ, dừng bút nói:

“Bệnh nặng thật rồi.”

Tới lúc này nàng nới giật mình, lắc đầu nói:

“Không có bệnh gì cả.”

Hắn vẫn còn lo lắng nhưng không nói gì.

Chập tối, Ngự Thiện Phòng mang cơm chiều lên, vẫn như thủ tục hàng ngày, nàng cùng hắn ăn cơm.

Ngự trù của Ngự Thiện Phòng đều rất thân thiết với nàng, ai thấy nàng đều vô cùng hân hoan.

Nàng vui vẻ ngồi vào bàn, nhìn thức ăn tren bàn dặc biệt làm riêng cho mình vô cùng thỏa mãn.

Vừa động đĩa hít một hơi thức ăn đã không nhịn được nôn khan.

Hắn vừa nhìn thấy đã ngay tức khắc buông đũa, cho truyền thái y.

(T/g: chắc các bạn đã đoán được.)

Thái y nói nàng chỉ bị đau dạ dày mà thôi, nhưng mà ngoài đau dạ dày, nàng chính là đã có tin vui.

Nàng cư nhiên là vô cùng sửng sốt.

Tin vui này lan truyền cả cung cấm, khiến cho cũng bất ngờ.

Một khoảng thời gian sau, thái phi trở về, nghe được tin vui nàng mang thai thì vô cùng vui vẻ, nhưng không lâu sau, thái phi lâm bệnh nặng rồi qua đời.

Nàng có thai, hắn dù có bận trăm công nghìn việc cũng đặc biệt dành thời gian đến thăm. Một vào việc hắn giao đứt cho Hàn thừa tướng và La thái uý.

Nhiều phi tử trong hậu cung cung tới thăm nàng, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng ngột ngạt, biết nàng không thích. Hắn cấm không cho các phi tử khác tới Nhật Lệ cung trừ phi là do nàng triệu tới.

Có vài đêm nàng không ngủ được liền đứng lên đi ra cạnh của sổ, nhìn ra bên ngoài. Cuộc sống này thật ra không phải là không thú vị mà là thâm tâm nàng không muốn ở lại đây, có thứ gì thúc đẩy nàng muốn thoát ra.

Nàng phóng tầm mắt về phía xa chân trời, nền trời xanh đen thẫm. Suy nghĩ duy nhất trong đầu của nàng chất chứa sự bơ vơ không tả nổi.

Bỗng trước mắt xuất hiện hình bóng của một người vô cùng quen thuộc.

Trác Nhiên...

Từ lần hắn bắt nàng dường như nàng cũng quên mất hắn ta.

Đối diện như vậy dưới màn đêm bao trùm khiến nàng như nhìn thấy con người hắn, mổ con người thật và khiến nàng tin tưởng.

Nhưng hắn nhìn nàng, giống như tình cảm vô cùng sâu đậm.

Nhưng ánh mắt thâm tình kia khiến cho nàng bất giác cảm nhận được.

Hình như có một thứ vô cùng đau lòng, hắn rất muốn nàng mau chóng nhớ ra tất cả mọi chuyện trong quá khứ. Nếu như nàng không đánh mất ki sức ắt hẳn ngày hôm nay sẽ không trở thành như vậy.

Hắn một lòng muốn để nàng an bình, một lòng muốn cho nàng biết nàng sống tới lúc này với mục đích gì, nhưng mà đứng trước ánh nắm ngờ vực của nàng khiến hắn không cách nào nói ra được.

Mọi chuyện đã đi quá xa, đến mức dường như đã không còn cách cứu vãn nữa rồi.

“Ta thật sự không hiểu, Trác Nhiên, người tốt cuộc là muốn khai thác gì ở ta? Tại sao năm lần bảy lượt muốn tiếp cận?” - Nàng nói.

Hắn liền đặt chân lên cành cây trước cửa sổ, đáp:

“Ta đã nói rồi, muội đã quen đi một số chuyện, ta rất mong muội nhanh chóng nhớ lại.”

Nàng càng nghe càng không hiểu, cái gì là không nhớ, cái gì là chờ, nàng không hiểu. Nàng con chưa nói thì Trác Nhiên đã nói trước:

“Con người ai trưởng thành cũng có mục đích, mục đích của muội chính là giết chết một người, cũng như ta, muốn cả đời này được ở bên muội không xa rời.”

“Giết ai?”

“Khi nào muội nhớ ra hãy đến tìm huynh, người thì không thiếu, quan trọng chính là ai?”

Nói rồi Trác Nhiên đi đâu mất, để lại cho nàng một sự nghi vấn lớn.

Nàng mang tài mấy tháng mà gầy đi rất nhiều, trải qua mùa thu đã bị ốm. Dù thế nào đi chăng nữa bên cạnh nàng luôn có Tống Ngạn chăm sóc tỉ mẫn.

Hắn không đến một nơi nào khác ngoài Nhật Lệ cung.

Cứ tưởng như hậu cung sau một thời gian dài hơi lặng tiếng sẽ yên bình, không ngờ sóng gió lại mới lại nổi lên.

Tháng mười một, trời lạnh tiết bao phủ toàn bộ vùng trời. Nàng bị bệnh nằm trên giường suốt mấy ngày ròng rã, duy nhất một điều là không biết được những việc đang sắp xảy ra.

Nàng ngồi dậy được đã nghe Vĩ Nương kể lại đúng ngày nàng lâm bệnh người của hoàng thượng đến Thụy Đức cung của Gia Hạ khám xét và tìm thấy hai hình nhân nguyền rủa quý phi nàng và thái phi. Hoàng thượng vô cùng tức giận, hạ lệnh giam Gia Hạ vào Tôn Nhân phủ chờ ngày hành quyết.

Nàng nghe xong đầu óc như rối tung rối mù không nhớ một thứ gì.

Nàng vội vàng tới Tôn Nhân phủ tìm Gia Hạ, người nơi này ai cũng tỏ ra e dè với nàng.

Đi vào trong, Gia Hạ vừa nhìn thấy nàng đã vội quỳ xuống, riêng rức khóc cầu xin:

“Quý phi, ta thật sự không có làm, tất cả... Ta không biết chuyện gì cả.”

Nàng lại nghĩ ngoài việc tìm được bằng chứng chứng minh Gia Hạ vô tội mới có thể cứu Gia Hạ ra, nàng tin muội ấy không làm những việc xấu xa như vậy, ngoài ra nàng chỉ có thể khuyên can Gia Hạ ổn định tinh thần, không được suy sụp mà thôi.

Nàng vội đi đến Viên Điện, hắn dành thời gian gần cả nửa ngày để ở đây. Biết nàng đến hắn vốn đã biết được mục đích của nàng ngay từ đầu là gì, nàng vẫn rất xem trọng Gia Hạ, chuyện lớn vừa xảy ra đã khiến không ít người bàn tán về Gia Hạ có chăng là một kẻ gian tà được cử đến từ các nước phương Tây.

Nàng vừa vào trong đã vội quỳ xụp xuống nói:

“Xin bệ hạ cho thêm thời gian để điều tra về án của Gia Hạ.”

Hắn nghe vậy liền ngước lên cười, đứng lên đi về phía nàng.

Nàng nhìn hắn bước chân tiêu sái, trong lòng rạo rực không biết hắn có chấp thận hay không.

Tâm trạng vô cùng căng thẳng, bỗng nghe được câu nói của hắn vô cùng vui mừng:

“Được!”

Hắn đỡ nàng đứng lên, ngồi xuống tràng kỉ rồi nói:

“Sao lại muốn tự đi điều tra?”

Nàng đáp:

“Ta không thể tin tưởng người của Tôn Nhân phủ.”

Hắn nói:

“Nếu như điều tra vẫn là do Gia Hạ làm thì thế nào?”

Nàng đi dự một hồi rồi đáp:

“Vậy thì tuỳ người xử lí như thế nào. Chỉ mong bây giờ người cho Gia Hạ trở về Thuỵ Đức cung.”

Hắn gật đầu.

Tiểu Mai bưng lên một đĩa mứt và hạt hạnh nhân. Hắn thuận tay bóc vỏ cho nàng, nói:

“Không cần phải quá lưu tâm, ta sẽ cho người của Lâm tướng quan cùng nàng điều tra.”

Nàng bất ngờ hỏi lại:

“Thật sao?”

Hắn gật đầu.

Nàng đi đến Thuỵ Đức cung mấy ngày không tìm ra manh mối. Giống như chứng cớ đã bị dọn đi sạch sẽ.

Đến ngày thứ năm đã tìm được một chiếc hoa tai, hoa tai này là của Gia Hạ. Đặc biệt hơn hoa tai nay được tìm thấy ở Nhân Thọ cung.

Đúng theo vật được tìm thấy và hình nhân kia được chọn cùng một chỗ.

Nàng đem chuyện đó kể cho Tống Ngạn nghe.

Đến cuối cùng hắn mới nói:

“Nếu nàng tìm ra kẻ hãm hại Hiền phi là một phi tử hay quan thần nào khác, nàng sẽ khuyên ta xử lí người đó như thế nào?”

Nàng đột ngột bị hắn hỏi như vậy khiến cho tinh thần có chút căng thẳng nhưng vẫn đáp:

“Xử theo đúng quy củ của Trung Nguyên ta.”

Hắn ngồi quỳ cạnh chân nàng, nói tiếp:

“Nếu là ta?”

Nàng giật mình:

“Bệ hạ...!”

Biểu cảm của hắn rất lạ khiến nàng thêm phần bất an, đáy mắt hắn như có chút gì đó vô cùng kiên định, giống như thật vậy.

Hắn bỗng cười nhẹ, nói:

“Ta nói đùa.”

Đối với nàng, hắn không có đùa, đây là thật, hắn không muốn tiếp nhận Gia Hạ. Điều này dường như nàng có thể cảm nhận được.

Mấy ngày sau nàng tìm thấy một trấn giấy viết chữ bằng máu xuýt nữa bị doạ đến điếng người. Bên trên ghi một loại ngôn ngữ nàng không hiểu, sau khi đưa cho Ngô giáo đầu từng đọc qua nhiều thứ tiếng mới chỉ đích danh ngôn ngữ trên giấy là tiếng Thổ Nhĩ Kì, lúc này mọi người mới sững sờ.

Trong cung không mất ai biết tiếng Thổ Nhĩ Kì ngoài Gia Hạ cả.

Nàng thật không tin những thứ mà mình đã tìm thấy.

Mấy ngày sau đó nàng giữ im lặng, sức khỏe không được tốt đã bệnh mất mấy ngày, bụng ê ẩm đau nhưng nàng không nói chi Vĩ Nương và Tử Luân biết.

Chiều muộn, tuyết rơi nhiều, không khí lạnh câm, cung nữ trong cung ăn mặc rất dày, trên viền áo may chèn viền bằng lông thú màu trắng, đi qua đi lại tấp nập.

Sự bình yên bị phá vỡ bởi một tin động trời: Hiền phi tự sát.

Nàng ngay lập tức đi nhanh tới Thuỵ Đức cung, lòng nôn nao lo lắng, bật khóc khi tới cửa cung.

Thái y ở đó rất nhiều, họ chỉ nói có một câu:

“Chia buồn cùng bệ hạ, Hiền phi đã không còn nữa.”

Nàng quỳ xụp xuống đất.

Nàng đã hứa với Gia Hạ sẽ tìm ra bằng chứng chứng minh Gia Hạ không làm bên việc nguyền rủa đó nhưng trái lại nàng chỉ tìm những manh mối vạch tội Gia Hạ, chắc chắn có ai đó hãm hại Gia Hạ, tiếc là nàng không điều tra ra được.

Cảm giác tội lỗi bao trùm, nàng ngồi trước thi hài của Gia Hạ mà khóc lóc thảm thiết:

“Ta xin lỗi...xin lỗi... Ta đã hứa...Gia Hạ.”

Hắn đi về phía nàng nói:

“Không được khóc nữa.”

Trong lúc nàng còn đang vô cùng giận bản thân, nàng đã không cách nào khiến cho Gia Hạ nhắm mắt, người như nàng thật không đáng sống.

Đột ngột bụng nàng đau thắt, đau đến không thở nổi mà nằm sấp xuống giường.

Hắn vô tình trông thấy nét mặt nàng co rúm, vươn tay định đỡ nàng liền bị nàng hất ra, hét lên:

“Là người làm, là người hại Gia Hạ!”

Lần trước hắn hỏi nàng câu đó thật ra, sự thật chính là đây...

Hắn bất giác lặng đi, nhưng vết máu đỏ chói trên váy nàng khiến ai cũng giật mình kinh hoàng.

Nàng đứng lên lùi lại, không ngừng buộc tội hắn, người vì đau đớn mà run lên từng đợt.

Hắn bước tới một bước nàng lại lùi lại một bước, hắn nói khẽ:

“Lại đây.”

Bàn tay hắn vẫn hướng về phía nàng, chờ đợi.

Nhưng nàng không đến, ngất đi, bất quá hắn phải nhanh đi tới.

Hắn bế nàng nàng lên, giọng nói run rẩy:

“Truyền thái y.”

Nàng mang thai mới gần tám tháng đã sinh non, lại khó sinh khiến cho ai cũng thấp thỏm, chỉ thấy hoàng thượng yên lặng rất lâu không nói một lời nào.

Nhưng càng khó tin hơn, nhiều phi tử khác cũng đến nghe ngóng. Điều họ quan tâm chính là đứa trẻ kia là hoàng tử hay là công chúa.

Nhưng mà hắn đã không lường trước được sự việc tồi tệ đến như vậy, nàng thật sự không thể sinh đứa bé này ra, nếu như không kịp, có thể cả hai sẽ cùng chết.

Trước hai lựa chọn kia hắn không do dự đã chọn nàng.

Trước sự lựa chọn của hắn không ít người trong cung bàn tán xôn xao, có người nói nếu như đứa bé kia là hoàng tử thì thật...

Vật vã trong đau đớn, cuối cùng nàng ngất đi.

Đứa bé nàng mang bấy lâu nay trong chớp mắt tan biến, dù biết sau khi tỉnh lại nàng sẽ đau lòng, nhưng hắn ngay từ đầu khẳng định, có thể không có đứa bé này nhưng nàng nhất định không được mất đi.

Nàng hôn mê đến nửa đêm, bên cạnh chỉ có hắn trông coi, tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài.

Hắn yên lặng nằm trên kệ dài đọc sách.

Nàng tỉnh lại, khẽ cựa mình đã bị đau đớn bủa vây, rên một tiếng.

Tống Ngạn nghe động ngay lập tức đứng lên, rót một ly nước đi về phía giường.

Nàng bỗng nhận ra điều gì đó, kích động đứng lên, cơn đau đơn như bị xé nát da thịt khiến nàng ngã quỵ xuống đất.

Hắn vội vã ngồi xuống, nói:

“Không được kích động.”

Giọng nói nàng run run bật ra như khóc:

“Con...nó...mất...rồi.”

Hắn gật đầu, đáy mắt có chút chua xót, nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó đưa ly nước cho nàng, nói:

“Uống đi.”

Nàng như lịm đi, ngã người xấp xuống mặt đất, ngây ngốc nói:

“Tiểu... Bảo... Bối. Nó không còn nữa rồi...”

Hắn thở hắt ra, đặt ly nước lên bàn rồi nhẹ nhàng bế nàng nằm lên giường, ngồi xuống bên cạnh nói:

“Mau nói gì đi, không được yên lặng.”

Một câu nói vô cùng vô cùng cưng chiều, nhưng đối với nàng, ngữ nghĩa không hề thay đổi, chỉ có lòng nàng đang dậy sóng.

Nếu như trong giây phút này nàng làm ầm lên, khóc lóc ầm ĩ, có lẽ hắn sẽ không lo lắng.

Nhưng nàng vẫn yên lặng cho tới cuối cùng giống như không còn chút sức sống, điều này khiến tâm can hắn như bị bóp nghẹt.

Nàng vẫn im lặng, nước mắt thành dòng lặng lẽ rơi xuống không tiếng động.

Thu vào tầm mắt hắn như một viên ngọc Bích quý giá.

Hắn vươn tay lau đi nước mắt cho nàng, nói:

“Sau này, chúng ta sẽ có thật nhiều tiểu bảo bối, được không?”

Nói rồi xoay người về hướng khác, thổi tắt nến, ôm nàng đi ngủ.

Hắn phải lựa chọn, quá nhiều lựa chọn, đứng trước quá nhiều thứ buộc hắn phải lí trí nhưng lựa chọn vừa rồi, hắn thật sự đã chọn bằng trái tim.

--- -------- Đường phân cách ở ngã tư --- ------ -----

Nàng sống trong chuỗi ngày vô cùng u uất, sự rẻ mạt của các phi tử khác.

Nàng thả hồ ly Đô Đô và Ri khỏi cung cấm, nàng muốn trả lại tự do cho chúng.

Cái chết của Gia Hạ khiến không ít người ám ảnh về sự thật của hậu cung này.

Nàng hay lân la ở Ngữ lầu uống rượu, một hôm, nàng uống nhiều tới mức ngủ quên trên bàn, chìm trong men rượu bỗng nằm mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia.

Nàng nhớ trước đây từng được người khác cứu một lần, hắn ta tên là Lâm Nhị, còn một người tên là Lâm Ca.

Nàng được cứu bởi một phường lụa từ trong đám cháy, người cứu nàng lúc nàng nhận thức được chính là Lâm Nhị, chủ của phường lụa.

Hai người đối xử với nàng rất tốt.

Hắn hỏi:

“Ta có thể gọi tiểu muội đáng yêu này là gì?”

Nàng vẫn như một đứa trẻ đáp:

“Gọi là A Tịch!”

Mấy ngày ở đây khiến nàng chán ngắt, nàng trang thủ trời sáng trăng đi ra ngoài.

Bên ngoài tiếng gió ù ù, vang lên tiếng tiêu thánh thót.

Nàng men theo tiếng tiêu mà đi ra ngoài.

Đêm khuya trời trong, nền trời sang lên vầng hào quang, nàng chạy ra thảo nguyên.

Y phục của nàng đơn giản có gắn theo một cái chuông nhỏ, mỗi bước đi cang len tiếng lưng kèn vô cùng đáng yêu. Nàng trong tầm mắt đảo quanh, dù nghe tiếng tiêu rất gần nhưng mãi vẫn không thấy người thổi.

Bên bờ sông, hoa điệp tử mọc um tùm, gió thổi cánh hoa bay tung cao lên trời, xoăn tít xoay tròn, trăng sáng rọi xuống long lanh như hạt gạo trân châu.

Nàng thích thú cánh hoa bay lên cao rồi bay lên cao rồi rơi lả tả xuống, trắng xoá một cùng.

A Tịch từ nhỏ đã sống ở thảo nguyên, cũng đã biết tuyết là thứ gì, nhưng trong hiểu biết của nàng, mỗi khi tuyết rơi chính là lúc bão tuyết ầm ầm, hoa màu tàn lụi, trâu bò chết cả, người dân chăn nuôi rơi vào cảnh lầm than.

Từng nghe tuyết ở Trung Nguyên rất đẹp, nhất là tuyết đầu mùa không lớn, hạt tuyết mảnh nhẹ, mát mát lành lạnh khi chạm vào da thịt, từ trên cao lất phất rơi xuống. Lúc này đây cánh hoa cũng giống như hoa tuyết bầu bổng trong tưởng tượng của nàng.

Hắn ta từ trên cành cây nhảy xuống đất, vắt ống tiêu lên cành cây rồi nói:

“A Tịch lại có nhã hứng đi ngắm trăng.”

Nàng quay sang nhìn hắn, bĩu môi:

“Cái gì là nhã hứng chứ? Muốn đi ra ngoài cũng không cho hả?”

Hắn đứng trên cồn cát cao hơn mặt nước, đúng lúc ánh trăng rọi xuống làm bóng hắn dài ra.

Bỗng hắn nói:

“Ta rất nhớ nhà.”

Nàng vô tư lự nói:

“Nhớ quê ta lại về quê, nhớ nhà ta lại về nhà, thiên hạ tiêu dao tự tại sao lại không về.”

Hắn đáp:

“Vì nhà ta không giống nhà của thiên hạ.”

Nàng lại nghĩ hồi lau rồi đáp:

“Cha mẹ người bất hoà hay sao?” - Đây là suy nghĩ duy nhất mà nàng có thể nghĩ tới.

Hắn nghe xong bật cười.

“Bây giờ ta trở thành kẻ vô gia cư rồi, ta không còn nơi nào để đi cả, không biết tương lai sau này rồi sẽ ra sao?” - Nàng nói tiếp.

Hắn quay sang nhìn nàng rồi nói:

“Gia nhập với phường buôn lụa chúng ta!”

Nàng nhìn lên mặt trăng sáng, nói:

“Ta rất nhớ cha mẹ.”

Mỗi khi nhớ tới cha mẹ nàng lại khắc sau thêm hai chữ "Tống Ngạn".

Nàng nghĩ rằng cả đời này sẽ không ngừng nguyền rủa hắn.

Hắn hỏi:

“Người có tài gì?”

Nàng nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy bản thân suy nhất có một biệt tài là vẽ tranh, liền đáp:

“Chỉ có thể biếm họa mà thôi.”

Nàng thật ra không phải vẽ tranh phê phán gì gì đó, mà thực chất cực kỳ thích vẽ vời lung tung. Nên mới gọi là tranh biếm họa.

“Vậy thì ta cũng sẽ chuyển sang buôn lụa cùng bán tranh.” - Hắn nói.

Phong cảnh nơi này nàng vốn cũng rất rành mạch, cũng biết nơi nào phong cảnh đẹp như tranh, nơi gió mây hoà một. Nhưng mà tạm thời chưa nguôi mối hận ở trong lòng, muốn tự thân đi tới Trung Nguyên mới hỏi Lâm Nhị:

“Chúng ta có bao giờ đi ngang qua Trung Nguyên hay không?”

Hắn đáp:

“Tất nhiên là có, hơn nữa, Trung Nguyên là trung tâm buôn bán của chúng ta.”

Nàng gật đầu, trong lòng chỉ muốn tìm vị hoàng đế thiên tử Trung Nguyên là ai, gieo rắc bao nhiêu đau thương mất mát.

Chẳng phải nói yêu dân, xem con người đều là bình đẳng sao? Lê dân của hắn ít phía Bắc cư trú ở Mông Cổ vô cùng đông, quan Nguyên đánh càn chém càn, đã giết bao nhiêu người dân vô tội, hắn phải tạ bằng máu, dòng máu mà người đời ca tụng là Thiên Tử.

Bỗng hắn lại hỏi:

“Vậy muội mong đến Trung Nguyên để làm gì?”

Nàng lắc đầu, nhưng vầng trán của nàng dường như không hiểu như lời nàng nói.

Hắn bẩm sinh có thiên bẩm đọc suy nghĩ qua ánh mắt và vầng trán.

Những suy nghĩ phức tạp của nàng dù hắn không hiểu hết nhưng lại có thể hiểu được một số chuyện. Nàng tuyệt nhiên không lựa chọn cách nhanh nhất chính là tuốt đao đâm vào tim hắn mà là muốn đoạt giang sơn đi khỏi tay hắn.

Tâm tình này quả nhiên không hề đơn thuần, muốn lấy cả giang sơn, thật là không dễ dàng. Nếu như ngày hôm nay hắn không gặp được nàng thì thật là uổng phí.

Nhưng mà...

Nàng tỉnh dậy trong giấc mơ, nàng không còn nhớ rõ hình ảnh của Lâm Nhị được, cũng không hiểu vì lí do gì lại cảm thấy vô cùng mất mát.

Nàng ngồi trên ghế, trên tay còn bưng chặt hũ rượu, men rượu làm đầu óc con người như tê dại, không còn nhận biết được cái gì là đâu khổ nhớ nhung, cái gì là thương tâm chua xót, tất cả đều xoay quanh một hồ nước trong vắt, không động tĩnh, hoa lá vào mùa thu khô rạc đi.

Dường như tiếng động của lá rơi xuống mặt hồ cũng ẩn hiện điều khôn lường.

Nàng đứng lên lan can cao vút của Ngữ Lầu, cảm giác chênh vênh đó, thật là một tư vị tự do khó tả thành lời. Gió thổi bụi bay,khiến cho tà váy màu trắng của nàng cũng lấy phất bay.

Nếu bây giờ nàng ngã xuống thì thế nào nhỉ? Bên dưới kia là hồ nước sâu, có lẽ nàng sẽ chết đuối. Nếu như nàng nhảy xuống dưới thì sao nhỉ? Có phải sẽ được gặp tiểu bảo bối hay không?

Nàng không chắc nhưng mà sống như vậy, nàng không cam lòng, cũng không muốn tiếp tục u sầu suốt năm tháng.

Có lẽ giống như lời của Hồi phi, nàng không sinh được con cho hoàng thất, gây ra một vết thương chí mạng cho hoàng thượng, đối với sự quan tâm chăm sóc dành cho nữ nhân hắn đã không thiết.

Ngoảnh đầu nhìn tứ hướng, mặt trăng hôm nay sẽ không lên, một tầng lạnh lẽo như phủ xuống, duy nhất cành lá vẫn vươn đầy nhựa sống.

Náng nhắm mắt, thả mình xuống hồ, mơ hồ cảm nhận được gió rít qua mang tai như cứa vào da thịt.

Bao nhiêu u uất sầu bi đều hoa thành hư ảnh.

Bỗng chốc cơ thể cứng nhắc, giống như bị vật gì đó cản đường, vật này lại mang cho nàng sự ấm áp và lạnh nhạt.

Tống Ngạn hắn vừa mới tới Ngữ Lầu không dã bắt gặp nàng đứng trên lầy cao vút, trên lan can xập xệ liền bay nhanh tới, đỡ lấy nàng bế trên tay.

Nàng ban đầu không hề nhận ra bản thân thật sự không hề rơi xuống.

Mở mắt trông thấy hắn nàng ngỡ ngàng một hồi.

Từ trên cao, hắn phi thân xuống mặt nước, bàn chân tĩnh lặng đứng trên mặt hồ yên ả. Nếu như hắn buông tay, nàng chắc chắn sẽ rơi xuống hồ.

Nhưng hắn yên lặng hồi lâu, cũng không nhìn nàng, sau đi mới nói một câu:

“Đừng đi, được không?”

Trong đôi mắt không gợn sóng của nàng, hình ảnh của hắn phản chiếu một cách tự nhiên nhất, cũng là một thứ hư ảnh khó tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện