Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 118: Ngoại truyện 16



Bây giờ Khương Tân Tân có thể tuyên bố rằng cô xứng đáng với danh hiệu "Người chiến thắng cuộc sống".

Cô có cả tình yêu và sự nghiệp.

Cô đã thay đổi tất cả ghi chú trong danh bạ của mình, sửa tên Chu Minh Phong là "Chu vượng thê", sửa Chu Diễn thành "Chu vượng mẫu."

Nhưng mà cô đang nghi ngờ hai người này khí chất của hai người này không bình thường, bây giờ sự nghiệp của cô phát triển còn thuận lợi hơn trước khi xuyên sách nữa.

Bây giờ cửa hàng tiện lợi của cô đã mở được chi nhánh thứ ba, cô tin nó chắc chắn sẽ còn phát triển nữa, đợi đến khi cô được năm mươi tuổi về hưu rồi, muốn mở đến chi nhánh thứ một trăm cũng không phải mơ.

Hợp tác với Edwin mở cửa tiệm làm móng cũng làm ăn rất tốt.

Bây giờ khách hàng chính ngoại trừ những quý bà giàu có trong khu biệt thự, còn có một ít ngôi sao nữ nữa.

Cửa tiệm bọn họ mở rộng ra bốn khoản mới, tóm lại tốc độ thịnh hành rất nhanh chóng, nó cũng trở thành một chuẩn mực đối với những cửa tiệm nail khác.

Tổ hợp hai người nhìn thấy ghi chú xưng hô Vượng thê vượng mẫu này, cũng có chút bất mãn.

Chu Minh Phong thì chưa nói gì, chỉ để Khương Tân Tân khâu nhiều hơn mấy nút áo.

Chu Diễn còn đang kháng nghị: "Tôi phản đối!"

Khương Tân Tân mạnh mẽ vuốt lông hổ nói: "Vậy cậu hy vọng tôi đổi thành gì? Chu vượng mẫu, hay là Chu cục cưng, Chu bé cưng?"

Chu Diễn rất lạnh lùng.

Cuối cùng nhắm mắt nhắm mũi chọn Chu bé cưng.

Mà người nào đó, thân là tổ trưởng tổ nhiều chuyện của Khương Tân Tân, Nghiêm Chính Phi vô tình phát hiện chuyện này, cậu cũng đổi ghi chú tên của Chu Diễn thành Chu bé cưng.

Chu Diễn vung nắm đấm.

Nghiêm Chính Phi lên án: "Cậu đối xử khác nhau ghê!"

Chu Diễn mặt không biểu cảm nói: "Đúng thế, tớ chính là trọng Khương khinh Nghiêm đấy."

Cậu chỉ có thể chấp nhận cho cô Khương đổi ghi chú trong điện thoại là Chu bé cưng thôi.

*

Chu Diễn học năm hai đại học, cuối cùng Nghiêm Chính Phi cũng được nhận vào một trường đại học công lập ở Trung Quốc với sự khiến khích và tiền tài của ba mẹ cậu ta.

Mà trùng hợp chính là, đại học của Nghiêm Chính Phi học, đó là trường học cũ của Khương Tân Tân.

Khương Tân Tân: "...?"

Sao cô lại có cảm giác trí thông minh của mình bị khinh thường thế nhỉ?

Nếu không vì sao học dốt như Nghiêm Chính Phi lại học cùng trường với cô, hả? Hả??

Cô nhớ rất rõ, thành tích của Nghiêm Chính Phi rất tệ rất tệ, tệ đến mức hai vợ chồng nhà họ Nghiêm đều như tuyệt vọng rồi.

Hai vợ chồng họ cũng đã sớm nghĩ đến chờ sau khi thi vào đại học sẽ để cho Nghiêm Chính Phi bay sang nước ngoài tìm một nơi cho cậu học đại học, nhưng con trai cả tài giỏi đã khiến họ rất ngạc nhiên, con trai nhỏ thì có chút không có tiền đồ, thậm chí ăn chơi trác táng cũng bình thường nhỉ? Không thể nào mà mọi chuyện tốt đều đến với nhà họ nhỉ?

Chỉ là ai mà có ngờ, đứa con trai nhỏ không nên thân của hai người lại kích động đi học tập đến thế sao?

Có đôi khi là như thế, lúc không cố gắng thì vui vẻ làm cá mặn, mọi người xung quanh không hề có ý kiến gì, chỉ khi nào cá mặn bắt đầu cố gắng, thì người xung quanh cũng không khiến cậu ta thụt lùi được.

Trong một năm Nghiêm Chính Phi học lại này, cậu ta bị mọi người bắt buộc phải học hành chăm chỉ.

Thật ra cậu cũng rất thông minh, chỉ là thông minh này không dùng trong học tập thôi.

Lần đầu tiên thi đại học, điểm của cậu vẫn còn cách đại học cậu còn một khoảng cách.

Lần thứ hai thi đại học, cậu vững vàng đậu vào khoa mình chọn.

Nhưng mà sau khi có điểm thi vào đại học, Chu Diễn và hai vợ chồng nhà họ Nghiêm đều trăm miệng một lời nói: "Hay là thi lại một năm đi?"

Dù sao nhìn Nghiêm Chính Phi cũng rất có năng lực.

Sang năm thi đại học, lại cố gắng liều mạng hơn một chút, có thể thi vào một trường top đầu không?

Năm sau thi vài đại học, lại liều mạng một chút, có thể có thể đậu 211 không?

Nghiêm Chính Phi: "Mọi người là ma đó hả??"

Cậu không bao giờ muốn nghĩ đến cấp ba nữa!

Tóm lại, cậu là cá mặn đó, cậu nghĩ rằng đậu vào một trường đại học công lập đã là rất tốt rồi, và cậu cũng rất hài lòng!

Khương Tân Tân vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Cô vẫn nghĩ, chỉ số thông minh của mình ít nhất có thể nghiền chết được Nghiêm Chính Phi, kết quả hay ghê, bây giờ cậu ta trở thành sinh viên cùng trường cô, thành đàn em của cô?

Nghiêm Chính Phi cũng rất ngây thơ, chạy đến trước mặt Chu Diễn điên cuồng khoe khoang: "Tuy rằng cậu thi vào đại học công nghệ thành phố Kinh, nhưng đã sao chứ, tớ thi vào được trường đại học cũ của cô Khương nhà cậu đây nè!"

Chu Diễn: "..."

Cậu bắt đầu nghi ngờ ánh mắt kết bạn trước kia của mình.

Sao cậu lại có một người anh em khờ như thế này chứ?

"À phải không?" Chu Diễn không chút lưu tình đâm cậu một đao: "Chú dì còn có anh Chính Khải hình như đang ép cậu thi nghiên cứu sinh nhỉ, sau này còn thi làm bác sĩ..."

Nghiêm Chính Phi: "?"

Quả thật là thế.

Bởi vì cậu đột nhiên nhiệt huyết tiến lên, nên ba mẹ cậu còn có anh trai cậu lại vì cậu mà lập kế hoạch cuộc đời mới cho cậu.

Ví dụ như, thi nghiên cứu sinh?

Lại còn thi bác sĩ?

Sau đó, Khương Tân Tân còn đặc biệt xem qua nội dung cuốn sách gốc, đồng thời đi hỏi thăm tình hình hiện tại của những đứa bé nhỏ trong cuốn sách đó.

Chu Diễn là nam chính thì chẳng cần phải nói rồi, con trai lớn này của cô được nhận vào đại học công nghệ thành phố Yến, tương lai vô cùng sáng lạn. Chỉ là khiến người ta bất ngờ chính là hình như cậu không có lòng yêu đương, bây giờ trong đầu đều là làm giàu làm giàu làm giàu... Nói chuyện tình cảm lãng phí thời gian, đương nhiên trước mắt như thế không gia nhập vào trong kế hoạch của cậu được.

Nhưng mà, cậu đã trở thành Chu Diễn tốt hơn rất nhiều so với trong sách!

Nữ chính Kiều Tố đã đậu vào đại học Bắc Kinh, mặc dù cô ấy có thầm mến Chu Diễn nhưng cô ấy cũng không từ bỏ việc cải thiện bản thân, lần cuối cùng Khương Tân Tân gặp cô ấy, cô ấy đang thực hiện một cuộc phỏng vấn trên đường phố, cả người đều vô cùng nhiệt tình, trên mặt đều là tự tin và tươi sáng. Cho dù, cuối cùng cô ấy vẫn chưa bên cạnh Chu Diễn, nhưng cô ấy cũng đã trở thành người tốt nhất rồi.

Từ Tòng Giản thì khỏi cần nói, từ trước đến nay ý chí của cậu đều rất kiên định, sở dĩ lựa chọn học tám năm y học lâm sàng, cũng vì có liên quan đến ba của cậu ấy, trước kia khi nhìn thấy ba mình chịu đủ mọi đau đớn do bệnh tật hành hạ, từ đó cậu cũng đã hạ quyết tâm cho mình, sau này phải trở thành bác sĩ cứu sống mọi người.

Khương Tân Tân nghĩ đến dáng vẻ Từ Tòng Giản mặc áo blouse trắng, quả thật chân cũng muốn khuỵu rồi.

Nghiêm Chính Phi... Cũng giống thế, cậu ấy cũng không hề ngây ngốc theo đuổi Vân Hinh nữa, mà cậu có con đường riêng của cuộc đời mình. Cậu đã phát hiện ra một điều sớm hơn trong truyện là, để yêu người khác thì trước tiên phải yêu chính mình.

Chỉ là Vân Hinh điên cuồng mê muội theo đuổi tình yêu trong sách kia, hình như cũng đã bình tĩnh trở lại.

Vân Hinh không ở thành phố Yến, mà đến thành phố Lân. Nghe Chu Diễn nói, cô ta có kế hoạch đợi sau khi tình hình bên nước ngoài được ổn định thì sẽ đi học thiết kế thời trang. Cô ta đặt tình yêu dành cho Chu Diễn vào trong những giấc mộng đẹp của mình...

Kết cục như thế, hình như còn tốt hơn nhiều so với trong nguyên tác.

Cuộc sống mãi mãi không phải tiểu thuyết, cũng không phải phim truyền hình nhưng mỗi người đều có máu và có thịt, có suy nghĩ, có yêu hận giận hờn cùng ngu ngốc, cũng có nhiều hơn lòng vị tha. Mà Khương Tân Tân rất thích xem tiểu thuyết vườn trường, cũng bởi vì điều này. Hai người đều là những tên nhóc mười bảy mười tám tuổi, đang trong giai đoạn hướng tới ánh mặt trời của đời mình, họ phạm sai lầm còn có cơ hội dũng cảm một lần nữa đứng lên, mà bọn họ cũng có đủ thời gian để trở thành phiên bản tốt nhất của mình.

Khương Tân Tân đang cảm thán những "Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp" thì đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat Chu Diễn gửi đến.

Chu Diễn: [... A di đà phật, bần tăng từ đông thổ đại đường đến, đi đến Tây Thiên bái phật thỉnh kinh, thí chủ có tiện làm gì đó không? (1)]

Khương Tân Tân: [...]

Làm gì có Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp nào, đều là người mẹ kế là cô đây gánh vác trước rồi!

Cô hận bản thân mình mềm lòng, không chặn luôn Chu Diễn ngay lần đầu tiên cậu vay tiền.

Khi Chu Diễn lên năm hai đại học, đột nhiên mấy bản học cùng trường dấn thân vào công việc bảo vệ môi trường. Nên... Rất đốt tiền.

Mà cậu đổ gần hết tài sản nhỏ của mình vào đấy, nhưng vẫn không đủ, tài chính vẫn luôn rất thiếu thốn.

Cậu còn vô cùng mạnh mẽ, cậu không cần tiền tiêu vặt và học phí của Chu Minh Phong, đương nhiên, Chu Minh Phong cũng chẳng muốn cho cậu. Hai ba con nhà này vô cùng chăm chỉ, Chu Diễn không quên trước kia mình nói năng mạnh mẽ ra sao, cũng như Chu Minh Phong cũng không quên điều này.

Chu dù Chu Diễn muốn giả ngu quên đi hết, xem những lời nói trước kia của mình hệt như nói nhảm, thì Chu Minh Phong cũng sẽ không cho phép cậu nói chuyện mà không suy nghĩ như thế.

Chu Diễn cũng không muốn tiền tiêu vặt của Chung Phỉ.

Đối với Chung Phỉ cũng theo hệ Phật, sau khi biết được kế hoạch chí lớn của Chu Diễn, thì chỉ gửi đến hai chữ "Cố lên" sau đó thì không gửi tiền cho cậu nữa.

Chỉ là, Chu Diễn lại bám lấy Khương Tân Tân.

Khương Tân Tân:... Thật tuyệt vọng.jpg

Cậu luôn thích vay tiền Khương Tân Tân, lúc đầu còn viết giấy mượn nợ, sau này cũng lười viết luôn, trực tiếp báo cáo và tích lũy trong Wechat luôn.

Vì sao cậu lại đối xử khác nhau như thế chứ!

Tại sao nam chính vườn trường như cậu lại như thế rồi?

Vì sao cậu lại ngại ngùng khi mở miệng nói với ba mẹ ruột, trái lại không hề có chút xấu hổ nào khi nói với cô, mà cứ hết lần này đến lần khác mở miệng mượn vậy?

Lý do của Chu Diễn cũng rất đầy đủ: [Bọn họ là ba mẹ của tôi, cô là cô Khương mà!]

Khương Tân Tân cạn lời: [Tôi tạo cái nghiệt gì thế này!]

Nói là nói như thế, Khương Tân Tân vẫn gửi cho cậu tiền từ chút máu mà cô tích góp trong tim.

Chu Diễn lập tức thả rắm cầu vồng: [Cảm ơn cô Khương tốt nhất trên thế giới này! Gương thần gương thần nói cho ta biết, người xnh đẹp nhất trên thế giới này là ai, chắc chắn là cô Khương rồi! Hoa ở trước mặt cô đều phải héo úa, lụi tàn.]

Khương Tân Tân lạnh lùng: [Đại sư hoàn tục rồi à?]

Không hoàn tục, vì sao có thể nói mấy lời "Bậy bạ" như thế được?

Chu Diễn đứng đắn một giây: [Cảm ơn thí chủ, bần tăng sẽ nguyện ngày ngày cầu phúc cho thí chủ.]

Buổi tối, Khương Tân Tân oán giận với Chu Minh Phong: "Sao con trai anh lại thế này rồi, cậu ấy đang bòn rút kho bạc nhỏ của em đấy, anh có biết không?"

Hay lắm, cô còn chưa được hưởng cảm giác được chăm sóc lúc về già, bây giờ lại cảm thấy tuyệt vọng khi bị đứa con này đòi tiền rồi.

Cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác của đồng nghiệp khi họ gửi tiền cho con mình vào đầu tháng rồi.

Mà này là con cô nuôi sao? Không, đó là một con thú nuốt vàng bốn sừng, là máy hủy tiền.

Chu Minh Phong suy nghĩ một chút, lại dịu dàng nói: "Em có thể từ chối mà."

Nghe được mấy lời nói chuyện không đau thắt lưng này, đương nhiên Khương Tân Tân phải dâng quyền đấm cước đá rồi.

Anh nói thật sự rất hay, đương nhiên, anh đối với Chu Diễn, quả thật rất nghiêm khắc.

Xin hỏi có ai khi còn nhỏ chưa từng nặng lời với ba mẹ không, 99% ba mẹ đều bỏ qua cho qua, nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng.

"Mẹ hiền con thường thất bại." Chu Minh Phong ra kết luận.

Ở trong mắt những bà vợ khác, Khương Tân Tân là ngại khi từ chối Chu Diễn.

Mà loại cảm xúc ngại ngùng này không tồn tại, sở dĩ Khương Tân Tân không từ chối là bởi vì Chu Diễn có lãi suất rất cao...

Cô ở chỗ Chu Diễn, thì giống như là một người cho vay tiền.

Chỉ cần Chu Diễn nói lời giữ lời, thì tương lai sau này cô dựa vào tiền lãi của cậu cũng có thể sống rất thoải mái!

Đương nhiên, cậu phải nói lời giữ lời rồi!

"Con nợ cha trả." Khương Tân Tân nói: "Đạo lý này chắc anh biết nhỉ?"

Nói thì nói thế, nhưng Khương Tân Tân tin, Chu Diễn sẽ thành công.

Mà vì sao cô tự tin như thế, cũng không hẳn bởi vì cậu là nam chính trong thế giới tiểu thuyết đâu, mà càng bởi vì cậu là con trai Chu Minh Phong.

Sao mà cha hổ có thể sinh ra chó con được chứ?

Chu Minh Phong là người vô cùng cụ thể, anh có thể vì bản thân mình sau khi về già mà lập nên kế hoạch rất chi tiết.

Anh thích tự do, cô thích mạo hiểm. Anh cũng sẽ không để cô chiều theo ý anh, anh biết cô thích mạo hiểm, cho nên, hôm nay anh đã định ra kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới.

Chu Minh Phong vô cùng tin tưởng kế hoạch này nếu đưa cho cô xe, hy vọng cô có thể nhảy nhót vui vẻ.

Cuối cùng có thể cảm động mà chủ động ôm anh, tốt nhất nên nói thêm mấy câu như yêu anh này kia nữa.

Nhưng mà...

Khương Tân Tân nhìn kế hoạch này, trên mặt lộ chút bất mãn: "Quốc gia này em không thích, nghe nói tia cực tím rất nhiều."

"Oa, hòn đảo này có rất nhiều tin tức xấu! Em không muốn đi."

"Còn có nơi nay... Nghe nói chuyên gia làm tiền du khách, không đi."

"Nơi này hình như cách nhà của ông Uông Tú Hương rất gần, anh muốn đến gặp cô ta à?"

"Còn chỗ này nữa! Em thấy anh Chung Giai phơi nắng trên vòng bạn bè, cô ấy và chồng mới cưới của cô ấy đến nơi này chụp ảnh cưới, nếu em cũng đi chắc chắn sẽ nói em học cô ấy, em không muốn đi."

Chu Minh Phong: "..."

Xém chút quên mất.

Tân Tân của anh không phải người bình thường.

Anh lấy tấm kế hoạch kia xuống: "Được, không đi du lịch nữa."

Khương Tân Tân cản anh lại: "Đừng mà! Hay là đi đi, nhưng mà phải bồi thường cho em, anh có thể đi nhiều hơn mấy thiên đường mua sắm không?"

"Anh có thể cùng em đi mua sắm với nụ cười trên môi ngay cả cho dù đã cùng em đi hơn mười tiếng hay không?"

"Anh có thể vì em học một chút về kỹ thuật chụp ảnh, em không yêu cầu cao đâu, bằng một nửa con trai anh em cũng rất vừa lòng rồi. Có được hay không?"

"Anh có thể vì em không quen ăn đồ ăn ngon ở địa phương đó, mà nửa đêm vẫn tự mình xuống bếp nấu cho em không?"

"Có thể vì em bị trái giấc ngủ ngủ không ngon mà kể chuyện cho em nghe, hát cho em nghe?"

"Có thể..."

Chu Minh Phong im lặng một lát, trả lời: "A Diễn có nói một câu rất đúng."

Khương Tân Tân còn đang "Có thể", nghe anh nói thế, vô cùng hứng thú hỏi: "Nói gì thế."

"Anh không phải tìm vợ." Chu Minh Phong nói: "Mà anh tìm tổ tông."

Khương Tân Tân: "..."

Hai tay cô chống hông: "Anh có biết có bao nhiêu người đang xếp hàng chờ em làm tổ tông để cung phụng không hả?"

Anh cuối cùng có biết trong thế giới cũ của em có bao nhiêu nổi tiếng không?

Có bao nhiêu người theo đuổi?

Anh có biết không hả? Anh không biết em vì anh đã buông bỏ những gì đâu đấy!

Chu Minh Phong trả lời: "Anh biết."

Anh bắt đầu mặt mũi bình tĩnh giống như đang niệm kinh nhớ kỹ: "Lục Giang Đinh, Trần Quý Thịnh Kỳ..."

Khương Tân Tân bắt đầu sụp đổ, ôm lấy đầu: "Anh thắng, anh thắng rồi."

May mà ông chủ Chu ăn dấm chua năm xưa có tình báo sai.

Anh chỉ biết đó là những người bạn trai cũ được chuyển chính thức của cô, vẫn chưa biết những người trong thời mập mờ bị cô bỏ đi...

*

Ở bên Khương Tân Tân đến năm thứ năm.

Một người bạn của Chu Minh Phong đã nghĩ ra một suy nghĩ rất kỳ lạ để làm niềm vui cho vợ mình, anh ta đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua một căn biệt thự để đáp ứng ước mơ thời còn thiếu nữ của vợ anh ta.

Nhà thư này cũng như một bưu điện. Nó bảo quản thư của khách hàng và gửi đến nhà của gia đình đó vào khoảng thời gian được chỉ định, cho dù hai mươi năm cũng được, đương nhiên điều kiện đầu tiên là thư này có thể mở được vào hai mươi năm sau.

Chu Minh Phong và Khương Tân Tân đều là người rất thực tế.

Nếu Chu Minh Phong mở cho Khương Tân Tân một cửa hàng như thế, Khương Tân Tân sẽ từ chối hơn nữa còn bán ngay lập tức.

Vì thế dưới lời mời của bạn Chu Minh Phong, hai người đã trở thành khách hàng đầu tiên của bưu cục này.

Anh viết một bức thư, trên dấu bưu kiện, gửi cho Khương Tân Tân của hai mươi năm sau.

Hai mươi năm sau chắc là Khương Tân Tân càng nói nhiều hơn bây giờ, chắc cũng có thể nhận ra anh khó biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cũng có thể nhận ra anh giống như lão già cứ mãi cằn nhằn nên viết.

[Gửi Tân Tân:

Sinh nhật năm em hai mươi tám tuổi có hỏi anh một chuyện. Hỏi em trong lòng anh là như thế nào.

Anh không biết nên trả lời thế nào. Mấy năm nay anh vẫn luôn nghĩ, trong lòng anh mơ hồ có một đáp án rồi, nhưng anh không muốn thẳng thắn với nó, mãi đến trước ngày anh đưa em về nhà cũ, ở ven đường nhìn thấy một ít thực vật, phía trên có những bông hoa màu đỏ. Khi anh còn nghèo khó, chưa từng ăn qua đồ ăn ngon gì, chỉ nhớ năm bốn tuổi khi mẹ đón anh về nhà, mẹ hái cho anh mấy bông hoa, nói anh hút mật hoa, anh có nếm thử một chút, đó là một hương vị rất ngọt.

Nó là thứ duy nhất anh nếm qua khi còn nhỏ, vô cùng vô cùng ngọt.

Lúc anh học đại học cũng chưa từng gặp thất bại, khi đó cũng chưa học được cách bình tĩnh như bây giờ, cũng là khi đó anh học được cách hút thuốc.

Có một lần vì chạy công việc, lẻ loi một mình ở nhà máy hẻo lánh, khi đó giao thông còn chưa phát triển, anh đi trên một con đường rất dài, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, ở ven đường anh nhìn thấy loài hoa này, sau khi nếm được vị ngọt rồi thì lại bước trên con đường này lần nữa. Anh còn nhớ rất rõ, đó là dũng cảm đầu tiên của anh trên con đường lập nghiệp, cũng để anh sau này thành công đánh hạ trụ cột.

Em đôi với anh mà nói, chính là bông hoa này.

Ngay lúc anh viết bức thư này, di động của anh lại hiện lên đề tài "Đời người thật sự có luân hồi sao". Anh cũng không biết vì sao, trước khi gặp được em, người theo chủ nghĩa duy vật như anh chưa bao giờ tin những thứ này, trước đó anh cũng sẽ không lãng phí một giây nào để nhìn những tin nhắn nhàm chán kia.

Em lại dùng điện thoại của anh tìm tòi cái gì kỳ quái đó?

Gặp được em, khiến anh bắt đầu luyến tiếc thời gian. Anh bắt đầu tìm kiếm chủ đề, còn thật sự cẩn thận mà nhìn, thậm chí còn bắt đầu hy vọng đời người thật sự có luân hồi.

Anh hy vọng có thể đưa em thăm dò vũ trụ lãng mạn, qua rất nhiều cuộc đời khác nhau.

Có đôi lúc em là cô giáo, anh là nhân viên phòng cháy?

Có đôi khi em là bà chủ nhà hàng, còn anh lại là người tăng ca đến ăn khuya.

Hoặc cứ có đôi khi em chỉ là một thân cây, mà anh là một tảng đá đóng đô phía dưới tàng cây.

Có thể phong thư này hai mươi năm sau em mới có thể nhìn thấy, nhưng mà cũng không sao, lúc ấy chúng ta có thể có nhiều thời gian bên nhau bởi vì phong thư này mà bắt đầu kéo dài cuộc nói chuyện.

Mà trong hai mươi năm này, anh cũng có nhiệm vụ rất nặng nề trên người.

Ví dụ như, để em tiếp tục đứng bên cạnh anh, mãi đến khi nhìn thấy phong thư này.

Chu của em.]

- --

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:

(1) Là lời của Đường Tăng nói, để phòng ngừa nên ghi chú một chút.

Toàn bộ câu chuyện đến đây thì kết thúc!! Thật sự rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong hai tháng này!

Thật ra khi bắt đầu viết tôi rất không yên lòng, tôi còn nói qua với bạn bè rằng tôi chắc chắn sẽ bị mắng, bởi vì đề tài mẹ kế này không vui vẻ gì, nhưng cả chặn đường này, tôi đã nhận được rất nhiều bình luận tốt cũng có rất nhiều người ngờ, nhưng thật sự rất cảm ơn!

Sau đó tôi nghĩ nên nói một chút về chuyện sinh con.

Rất nhiều người đều mong chờ em gái, nói thế nào nhỉ, Tân Tân là một người không thích bị trói buộc, cô ấy cũng sợ trở thành mẹ. Không lừa mọi người, chuyện kỳ diệu xinh đẹp nhất khi sáng tác, đó là sẽ dùng ngòi bút của mình để nhân vật có linh hồn, cũng ở trong dàn ý của tôi, cũng có một ít đoạn không viết ra, nhưng sau khi suy nghĩ qua, tôi phát hiện Tân Tân sẽ không làm như thế, mà lão Chu cũng không làm vậy, cho nên tôi đã xóa đi tình tiết được gọi là máu chó đó đi.

Tân Tân hướng đến tự do, cô không yêu những bạn trai cũ sao? Đương nhiên có yêu rồi, lúc cô ấy yêu đương với người khác đương nhiên rất nghiêm túc, nhưng cô ấy vẫn chia tay, có lẽ do không thích hợp, có lẽ sợ bước vào hôn nhân.

Cô ấy có thể sẽ trở thành Chung Phỉ (Mặc dù có con nhưng mãi mãi trung thành với bản thân mình)

Cô ấy cũng có thể sẽ trở thành mẹ của cô ấy ở thế giới cô sống lúc đầu.

Thậm chí mới có thể sẽ trở thành một cục cưng nhỏ của mình đặt ở một vị trí quan trọng nhất bên cạnh mẹ.

Có rất nhiều khả năng, cô ấy không muốn làm, đương nhiên cô ấy thầm nghĩ đến mình.

Có lẽ đối với phần lớn người đọc chờ bé cưng mà nói, đây là một loại không viên mãn, cũng là một tiếc nuối, nhưng đối với Tân Tân mà nói, đây chính là cô muốn nắm giữ cuộc đời của mình.

(Đây chính là lời nói thật, trước khi thành mẹ, không ai biết mình sẽ trở thành loại người thế nào)

Tôi biết phần lớn chị em ở đây đều thật sự hy vọng mỗi người chứng ta đều có thể nắm giữ hơn nữa quý trọng cuộc đời của mình, cuối cùng, mong mọi người bình an thuận lợi, luôn luôn vui vẻ, tạm biệt mọi người ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện