Chương 1: Đợi Một Lát Rồi Cầu Hôn
Thành phố B.
Tầng tám tập đoàn quốc tế CK.
“Tô Mộc, gả cho anh nhé?” Người đàn ông ôm một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống đất, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy chân thành.
“Cạch cạch cạch……” Trả lời anh ta là những tiếng đánh bàn phím.
“Tổng giám đốc Tô đang bận, xin Hàn thiếu hãy chờ một lát.” Bí thư xinh đẹp hào phóng bước tới khách sáo nói. Ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta không chút ngạc nhiên nào.
Cầu, cầu hôn còn phải đợi!?
Thiếu gia họ Hàn ngẫm lại thân phận của Tô Mộc, bèn kìm nén lại sự không vui của mình.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta vẫn chân thành như lúc đầu. Chỉ là đáy mắt vẫn hiện lên một tia không hài lòng với người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc, bị máy tính che lại nửa khuôn mặt và không liếc mắt nhìn anh ta một cái kia.
Trên người cô là một bộ vest đen cao cấp được đặt may riêng. Ngũ quan sắc nét, trang điểm tinh xảo. Khuôn mặt không cảm xúc nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn bay múa trên bàn phím.
Nếu bỏ qua khí thế cực kỳ có tính xâm lược của cô thì người phụ nữ này hoàn mỹ tới mức làm người ta thét chói tai.
Hàn thiếu ngây người nhìn cô.
Người phụ nữ tên Tô Mộc này thật sự rất xinh đẹp, diễm lệ. Bỏ xa những nghệ sĩ được khen là nữ thần trong công ty anh ta cả mấy con phố.
Cô là bá vương hoa trên thương trường Hoa Quốc, một người phụ nữ được gọi là truyền kì.
Trong mắt những người khác, cô lạnh nhạt máu lạnh, được xưng là người đẹp lạnh lùng số một thương trường.
Ở xã hội thượng lưu, dường như tất cả các gia tộc đều lấy cưới cô làm mục tiêu. Bởi vì cưới cô cũng đồng nghĩa với việc có được toàn bộ công ty quốc tế CK.
Nhưng những danh hiệu Tô Mộc lạnh nhạt máu lạnh, người đẹp lạnh lùng, bá vương hoa và vân vân cũng không phải tự nhiên mà có.
Từ trước đến nay, không một ai có được trái tim của cô.
Mà từ khi anh ta về Hoa Quốc từ C quốc
Một lần cụng ly với cô trong bữa tiệc ngẫu nhiên. Sau đó hẹn cô đi ăn cơm đều được đồng ý. Tuy khuôn mặt vẫn không cảm xúc nhưng theo thống kê, chưa từng có ai có thế liên tục mời cô ăn cơm mà không bị từ chối.
Vậy nên người nhà đều thúc giục anh ta nên rèn sắt khi còn nóng.
Tô Mộc dường như không cảm nhận được ánh mắt của anh ta. Cô vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Một tiếng sau, bàn tay kia đừng lại.
“Bí thư Lâm.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Tổng giám đốc.” Bí thư Lâm đứng bên cạnh biết cô đã làm xong bèn lập tức nộp văn kiện trên tay cho cô.
“Sản phẩm mới của Triều Dương đã có, tổng giám đốc cần đi tới đó một chuyến.” Bí thư Lâm biết trong mắt Tô Mộc chuyện gì mới là chuyện quan trọng nhất.
Tô Mộc nhanh chóng lật xem văn kiện rồi gật đầu: “Được, sắp xếp thời gian sau bữa trưa.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.” Bí thư Lâm nhìn thời gian, kém vài phút nữa là 12 giờ trưa.
Thấy Tô Mộc nhìn về phía Hàn thiếu, bí thư Lâm lập tức giải thích
“Tổng giám đốc, Hàn thiếu vừa cầu hôn ngài.”
Hàn thiếu lấy lại tinh thần. Thấy cô đã dừng lại bèn ôm hoa đứng dậy rồi nở một nụ cười dịu dàng. Anh ta vừa định quỳ xuống cầu hôn lại thì nghe thấy cô nhàn nhạt lên tiếng.
“Hàn thiếu đã nghĩ xong sính lễ sau khi cầu hôn chưa?.”
Nghe cô hỏi tới sính lễ, đáy mắt anh ta hiện lên sự vui mừng rồi nói: “Lấy 20% cổ phần tập đoàn Hàn Thị làm sính lễ, còn vài khu bất động sản ở Hoa Quốc, tùy tiểu thư chọn lựa.”
Tập đoàn Hàn Thị cũng là một trong mười tập đoàn lớn, 20% cổ phần kia chính là một số tiền khổng lồ!
“20%……” Tô Mộc hơi lui ghế về phía sau rồi đứng dậy.
Được đăng tại webtruyen.
Bình luận truyện