Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 44



CHƯƠNG 44

“Phụ hoàng!”



Thanh âm của Thiên Tứ phá tan bầu không khí nặng nề, hai đạo quang lập tức dừng lại, kết giới hộ thể tản đi, Thiên Tứ vừa nhìn thấy Ngao Phóng liền bổ nhào tới, lại bị phất trần của Huyền Thanh kéo về bên người.

Đây là lần đầu tiên Thiên Nhất cảm nhận được quan hệ huyết thống có đánh cũng không thể nào chối bỏ được giữa Ngao Phóng và Thiên Tứ, y xoay người thẳng lưng đứng sang một bên, không muốn quấy rầy bọn họ,

“Hai vị đều ở đây sao?! ” Huyền Thanh sau khi gõ đầu Thiên Tứ, đang giãy giụa không ngừng xong, liền cười hớn hở bắt chuyện, “Tiểu gia hỏa này lúc nào cũng lo lắng cho phụ hoàng của mình, cho nên ta mới đưa nó đến thăm Long Đế.”

Thiên Tứ một bên gật đầu một bên không ngừng giãy giụa muốn chạy đến ôm phụ hoàng, tiếc là nó còn quá nhỏ không phải là đối thủ của Huyền Thanh, cái đuôi liên tục quất mạnh vào tay của Huyền Thanh nhưng vô ích a~

Huyền Thanh liếc mắt một cái khí lực của “Long Vĩ” lập tức giảm dần, khiến hắn cảm thấy buồn cười.

Đôi mắt của Ngao Phóng không tỏ ra vui sướng khi gặp lại nhi tử của mình, mà ngược lại càng trở nên băng lãnh, Thiên Tứ nhìn không ra, không hiểu tại sao Huyền Thanh lại không cho nó chạy đến ôm phụ hoàng.

Huyền Thanh định bụng đưa Thiên Tứ đến đây nhìn Long Đế có xảy ra chuyện gì hay không rồi lập tức rời đi, nhưng Thiên Tứ không chịu đi, không ngừng gọi “Phụ hoàng”, điều này khiến cho Huyền Thanh trong lòng ai oán “Dưỡng Chủ” vô luận thế nào đi chăng nữa cũng không bằng phụ thân aa~~

“Huyền Thanh.” Nhãn tình điềm đạm khả ái hướng về phía Huyền Thanh, Thiên Tứ nhỏ giọng cầu xin: “Ta muốn ôm phụ hoàng.”

Huyền Thanh cười cười cự tuyệt: “Hôm nay không được, lần sau chúng ta lại đến.”

Bàn tay nho nhỏ nắm lấy ngón tay của hắn, kéo kéo nũng nịu, “Huyền Thanh. . .” Thanh âm của Thiên Tứ càng thêm mềm mỏng, ngọt đến nỗi khiến cho Huyền Thanh muốn từ chối cũng không nỡ.

Hắn buông tay ra, Thiên Tứ lập tức chạy đến chỗ phụ hoàng,

Ngao Phóng đột nhiên bung vuốt chém tới, móng tay bén nhọn lộ ra sát khí đánh đến Thiên Tứ, màu tươi nhuộm đỏ đôi kim mâu phong cuồng tuyệt tình.

Tuy rằng trong lòng sớm đã đề phòng, nhưng Huyền Thanh vẫn vô cùng sửng sốt, lập tức vung khởi phất trần ngăn không cho trảo tử của Ngao Phong làm tổn thương Thiên Tứ, đồng thời thi triển pháp thuật đánh trả lại.

Nháy mắt, kiếm nhanh như chớp, ngăn cản phất trần, một kiếm đâm vào, tiên huyết lâm li, như muốn nhuộm đỏ chốn hồng trần.

Ngao Phóng nhìn thấy trảo tử bị lưỡi kiếm đâm xuyên qua, liền ngửa đầu cười to, “Ha ha. . . Thiên Nhất, ngươi vẫn mềm lòng như ngày nào. . . Tại sao vậy? Nhanh chóng kết thúc không phải tốt hơn sao?”

“Nó không có tội.” Thiên Nhất thanh sắc câu lệ, “Đây là chuyện giữa ta và ngươi, không liên quan đến họ.”

“Được! Được! Được!” Ngao Phóng liên tiếp nói ba từ “Được!”, nhãn trung phong cuồng không hề suy giảm, “Vậy bảo bọn chúng cút ngay cho ta!”

“Phụ hoàng. . .” Thanh âm run rẩy của Thiên Tứ truyền đến.

“Cút!” Tiếng xiềng xích va vào nhau, phát ra tiếng “Leng keng” kịch liệt, bén nhọn như tiếng gầm của Ngao Phóng.

“Phụ hoàng. . .” Thanh âm Thiên Tứ càng thêm hoảng loạn nức nở, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào.

“Cút ——” Trảo tử bị thương một lần nữa chém tới, máu tươi men theo chuôi kiếm mà chảy dài xuống, huyết nhục mơ hồ.

“Ô ô ô ô. . .” Nước mắt khổ sở rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn trên gò má , “Phụ hoàng. . .”

“Đủ rồi!” Phất trần lập tức bay tới che mắt Thiên Tứ lại, Huyền Thanh không thèm quay đầu lại nhìn trực tiếp mang Thiên Tứ rời khỏi Thiên Ngục.

“Phụ hoàng không thương ta.” Thiên Tứ siết chặt cổ áo của Huyền Thanh nức nở nói.

Huyền Thanh trầm mặc một lúc, rồi thở dài nói: “Hắn không phải không thương ngươi, bởi vì tình thế túng quẫn khiến hắn mất đi lý trí.” Đôi mắt kia tuy rằng trở nên điên loạn, nhưng hắn đã bị bức đến đường cùng không còn lối thoát, đau đớn muốn thiêu rụi tất cả, hơn nữa Tiên Tôn không cho phép bất cứ ai một kiếm tổn thương Long Đế, khiến hắn càng thêm đau đớn.

“Thật vậy sao?” Thiên Tứ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi ***g ngực của Huyền Thanh, bất an hỏi.

“Hắn là phụ hoàng của ngươi, là cha của ngươi, là máu mủ của ngươi, Long Tộc nổi tiếng xem trọng đứa con nối dõi của mình nhất Tiên Giới.” Huyền Thanh tìm không ra lý do để giải thích chuyện Long Đế tức giận tấn công Thiên Tứ, ngữ khí ôn hòa hy vọng có thể xoa dịu được phần nào trong nó.

Bờ môi mềm mại khẽ tiến đến, Thiên Tứ sợ Huyền Thanh cự tuyệt mình, cẩn thận chạm nhẹ vào môi hắn, mùi vị mặn chát lạnh lẽo do thấm đẫm lệ thủy, tiến vào khoan miệng của Huyền Thanh.

Thiên Tứ không biết rằng hôn vẫn có thể thâm nhập sâu hơn, chỉ cần môi kề môi cảm nhận được hơi thở của Huyền Thanh cũng đủ khiến cho nó thỏa mãn lắm rồi, Thiên Tứ mỉm cười hạnh phúc.

Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Thiên Tứ, Huyền Thanh nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu nó, Thiên Tứ cứ đáng yêu như thế này làm sao hắn có thể yên tâm được đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện