Vương Phi Xin Đừng Chạy

Chương 23: Chương 23





VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 23 \)
Hách Phong để mặc cô ta đứng trố mắt ở đó, đuổi theo bóng dáng của Nhược Khê, hắn chạy một lúc mới thấy cô đứng trước một thanh lâu tính bước vào liền tiến lại kéo cô ra.
\-" Nàng vô đây làm gì? Đây không phải chỗ nữ tử như nàng có thể vào."
\-" Dô, Hách vương gia cao quý không cùng với vương phi đi thả đèn hoa đăng cùng nhau sao? Sao lại chạy đến tìm ta?"
\-" Nương tử coi như ta xin nàng, ta sai ta sai.

Là ta ghen với đứa nhóc đó nên mới để mặc cô ta làm càn.

Nàng đừng giận, nàng mắng ta đánh ta cũng được nhưng đừng giận nha."
\-" Bổn cô nương ta chẳng có gì phải giận, một cô gái nhỏ bé như ta sao dám giận Hách vương gia cao quý đây."
Hách Phong nghe cô nói vậy mặt xìu xuống, lúc sau lại đưa ra khuôn mặt đáng thương nũng nịu mà hướng về cô.
\-" Nương tử, tiểu Khê, Khê nhi, nàng đừng giận, tội nghiệp cho một nương tử yếu đuối như ta lắm? Giờ nàng muốn ta làm gì ta cũng làm."
\-" Chắc chứ?"
Nhược Khê nghi vấn hỏi ngược lại, hắn vẫn trưng ra bộ mặt đáng thương ấy mà gật đầu liên hồi.

Nhược Khê mỉm cười đưa tay lên xoa đầu hắn, hắn tưởng đã được tha thứ nhưng nghe câu nói của cô liền hóa đá.
\-" Tướng công ngoan, ngươi chỉ cần không hóa cầm thú hành hạ ta là được."

Hách phong cảm giác đâu đó trong mình sụp đổ, hắn lắc đầu lia lịa kiên quyết không đồng ý.
\-" Không được, cái này không được.

Nàng nói vậy khác nào bắt ta cấm dục cả đời.

Nhưng tiểu đệ của ta thấy nàng sẽ không kiềm chế được."
\-" Vậy lần sau còn dám tái phạm không ?"
\-" Ta thề với trời nhất định sẽ không dám nữa."
\-" Tốt."
Nhược Khê nói xong liền bước đi theo hướng về Hách vương phủ, Hách Phong như chú cún ngoan đi theo phía sau cô.

Mắt hắn vẫn liếc về phía thanh lâu phía sau, lúc nãy hắn cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm xuống Nhược Khê, liếc lên liền nhìn thấy một nam nhân đang lấy quạt che nửa mặt.

Nhưng hắn nhìn thấy rằng trong mắt nam nhân này có sự mê đắm dành cho Nhược Khê, chắc chắn dưới chiếc quạt đó là một nụ cười.
\-" Muốn cướp thê tử của Hách Phong ta, ngươi nằm mơ tiếp đi."
Nói rồi nhìn thẳng váo ánh mắt ấy, mắt đối mắt, một thấp một cao nhưng trong đó vẫn tràn đầy thâm ý chiếm hữu cực cao.


Cho đến khi nam nhân kia biến mất ở lầu cao, hắn mới rời mắt đuổi theo Nhược Khê.Trên thanh lâu kia, nam nhân nhan sắc ma mị, tay cầm chiết phiến phe phẩy, trên môi vẫn giữ nụ cười quyến rũ khiến bao nhiêu nữ tử e thẹn đỏ mặt muốn lại gần.

Thị vệ bên cạnh hắn nhận ra trong mắt hắn là biểu cảm gì, là mê đắm đối với một nữ nhân.

Ánh mắt này chưa bao giờ xuất hiện, trước đây đối với một nữ nhân nào với hắn chỉ đạt đến hứng thú, xem ra đã có người lọt vào mắt xanh của vị này rồi.

Nam nhân kia ngoắc tay gọi hắn lại, thị vệ bước đến quỳ một chân trước mặt hắn.
\-" Thái tử có gì căn dặn?"
\-" Ngươi đi điều tra xem thân thế của một nữ nhân tên Hạ Nhược Khê cho ta."
\-" Nhưng...!điều tra cô gái đó để làm gì."
\-" Nàng ấy sẽ sớm trở thành nữ nhân của ta."
Ây da, nam phụ xuất hiện rồi.

Na9 có tình địch rồi.

CHuẩn bị một giai đoạn ngược tê tâm liệt phế đây.

Miễn là các ngươi đau khổ.

Ha ha ha
Tym Tym \.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện