Vương Phi Cường Hãn
Chương 51: Mẫu thân của các ngươi chỉ có một
Mặt trời khoan thai đi lên đỉnh đầu nhìn xuống nhân gian chúng sinh. Ánh nắng nhàn nhạt nhu hòa.
Sơn trang Thất Dạ.
Kiến trúc hùng vĩ độc chiếm trên núi cao, ngói đen trụ xanh, rường cột chạm trổ, hai thạch sư sinh động như thật đứng sừng sững trước đại môn màu đen đóng chặt, trợn mắt nhìn, uy phong lẫm liệt.
Thân ảnh màu trắng giống như tia chớp xuyên qua cây cối rậm rạp, bay thẳng vào bên trong sơn trang.
“Trang chủ.”
Người trong trang nhìn thấy nam nhân trở về, đều cung kính cúi đầu vấn an. Ánh mắt nhìn thấy một đôi hài tử trong lòng của hắn, không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì.
“Ân.” Nam nhân gật đầu, ôm lấy hài tử vào trong gian phòng của mình.
Tia sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xiên vào, mang đến làn gió dịu dàng.
Nam nhân ôm hài tử thả cho ngồi xuống bên giường, đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ kiên nghị.Dưới lông mày lưỡi mác là một đôi đồng tử sâu như u đầm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, dưới cằm sạch sẽ, toàn bộ khiến người khác có cảm giác lãnh mạc.
Tả Hữu Tinh trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân, tuy bị điểm trúng huyệt đạo, nhưng nó có thể dùng ánh mắt biểu đạt sự tức giận của mình.
Nam nhân thuận tay đem mặt nạ đặt ở một bên, đi đến trước giường, nhìn xuống hai tiểu bất điểm. Lãnh mâu chống lại ánh mắt Tả Hữu Tinh, nó lại không sợ hãi một chút nào, ngược lại càng thêm dùng sức trừng mắt nhìn nam nhân.
Môi mỏng nam nhân gợi lên một độ cong hoàn hảo hiếm thấy, khóe miệng hé lộ một nụ cười nhạt, hòa tan vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt.
Tả Hữu Nguyệt bé nhỏ ngây ngốc nhìn, không nghĩ đến thúc thúc này cười lên nhìn đẹp như vậy.
Nam nhân vươn ngón tay ra điểm trên thân bọn chúng một cái, giải trừ huyệt đạo.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn bắt chúng ta tới đây?”
Trong nháy mắt cơ thể Tả Hữu Tinh không còn bị hạn chế, hai tay liền ôm lấy muội muội bên cạnh. Ánh mắt không chớp không nháy nhìn trừng trừng nam nhân, giọng trẻ con mà lạnh lùng chất vấn hắn.
Nam nhân liếc nhìn bọn chúng một cái, ngồi vào trên cái ghế bên cạnh. Không mở miệng trả lời, ngược lại hướng ra bên ngoài vỗ vỗ tay.
Tả Hữu Tinh gắt gao theo dõi hắn, sợ hắn có mục đích xấu gì.
Theo tiếng vỗ tay của nam nhân, một hắc y nữ tử đi đến.
“Trang chủ.” Tiếng nói lạnh lùng, không có một tia nhân khí.
“Phân phó xuống dưới, chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư.”
Nam nhân trực tiếp phân phó hắc y nữ tử. Hắn chu đáo không quên lúc hắn xuất hiện ở Vương phủ, hai đứa bé này còn đang thay quần áo, có lẽ là chưa dùng đồ ăn sáng.
“Dạ.” Nữ tử gật đầu, xoay người rời đi.
“Ca ca, đói đói.” Tả Hữu Nguyệt nghe thấy nam nhân cho người chuẩn bị bữa sáng, nhịn không được cắn ngón tay hướng Tả Hữu Tinh nói.
“Ngoan.” Tả Hữu Tinh vỗ tiểu nữ oa, ánh mắt không rời khỏi nam nhân.
“Ngươi không có ý định nói cho chúng ta biết, ngươi là ai sao?” Không hiểu ra sao lại bắt đi bọn chúng, bây giờ còn cho người chuẩn bị bữa sáng cho bọn chúng. Người này rốt cuộc có chủ ý gì?
“Sẽ nói cho các ngươi biết.” Nam nhân gật đầu. “Nhưng không phải hiện tại.” Trước khi bọn chúng không có khả năng, hắn sẽ không nói cho bọn chúng biết.
“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Tả Hữu Tinh đối với ý nghĩ của nam nhân một chút cũng không đoán ra.
“Về sau các ngươi sẽ biết.” Vẫn là vài lời ngắn gọn.
“Ca ca, muội muốn mẫu thân.” Có lẽ cảm giác được không khí căng thẳng giữa hai người, Tả Hữu Nguyệt lại bắt đầu kêu muốn Bắc Tiểu Lôi.
“Nàng không phải mẫu thân các ngươi.” Tả Quân Mạc lạnh lùng nói, mặc dù Tiêu Dao Vương phi nhận nuôi bọn chúng. Nhưng hắn muốn bọn chúng vĩnh viễn nhớ kỹ mẫu thân bọn chúng chỉ có một, đó chính là tỷ tỷ duy nhất của hắn – Tả An Tình.
“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”
Tả Hữu Nguyệt mới mặc kệ lời nói của Tả Quân Mạc, cũng có lẽ trong lòng nó đã coi Bắc Tiểu Lôi là người mẹ chân chính của mình.
“Mẫu thân của các ngươi chỉ có một.” Tả Quân Mạc lặp lại lần nữa, có lẽ là bị lời nói của Tả Hữu Nguyệt khiến trong lòng đau đớn. Không nghĩ tới hai hài tử mà tỷ tỷ liều mạng lưu lại lại có thể đã muốn quên nàng rồi sao? Có chút thất vọng liếc nhìn bọn chúng một cái, hắn đóng sầm cửa mà đi.
Sơn trang Thất Dạ.
Kiến trúc hùng vĩ độc chiếm trên núi cao, ngói đen trụ xanh, rường cột chạm trổ, hai thạch sư sinh động như thật đứng sừng sững trước đại môn màu đen đóng chặt, trợn mắt nhìn, uy phong lẫm liệt.
Thân ảnh màu trắng giống như tia chớp xuyên qua cây cối rậm rạp, bay thẳng vào bên trong sơn trang.
“Trang chủ.”
Người trong trang nhìn thấy nam nhân trở về, đều cung kính cúi đầu vấn an. Ánh mắt nhìn thấy một đôi hài tử trong lòng của hắn, không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì.
“Ân.” Nam nhân gật đầu, ôm lấy hài tử vào trong gian phòng của mình.
Tia sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xiên vào, mang đến làn gió dịu dàng.
Nam nhân ôm hài tử thả cho ngồi xuống bên giường, đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ kiên nghị.Dưới lông mày lưỡi mác là một đôi đồng tử sâu như u đầm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, dưới cằm sạch sẽ, toàn bộ khiến người khác có cảm giác lãnh mạc.
Tả Hữu Tinh trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân, tuy bị điểm trúng huyệt đạo, nhưng nó có thể dùng ánh mắt biểu đạt sự tức giận của mình.
Nam nhân thuận tay đem mặt nạ đặt ở một bên, đi đến trước giường, nhìn xuống hai tiểu bất điểm. Lãnh mâu chống lại ánh mắt Tả Hữu Tinh, nó lại không sợ hãi một chút nào, ngược lại càng thêm dùng sức trừng mắt nhìn nam nhân.
Môi mỏng nam nhân gợi lên một độ cong hoàn hảo hiếm thấy, khóe miệng hé lộ một nụ cười nhạt, hòa tan vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt.
Tả Hữu Nguyệt bé nhỏ ngây ngốc nhìn, không nghĩ đến thúc thúc này cười lên nhìn đẹp như vậy.
Nam nhân vươn ngón tay ra điểm trên thân bọn chúng một cái, giải trừ huyệt đạo.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn bắt chúng ta tới đây?”
Trong nháy mắt cơ thể Tả Hữu Tinh không còn bị hạn chế, hai tay liền ôm lấy muội muội bên cạnh. Ánh mắt không chớp không nháy nhìn trừng trừng nam nhân, giọng trẻ con mà lạnh lùng chất vấn hắn.
Nam nhân liếc nhìn bọn chúng một cái, ngồi vào trên cái ghế bên cạnh. Không mở miệng trả lời, ngược lại hướng ra bên ngoài vỗ vỗ tay.
Tả Hữu Tinh gắt gao theo dõi hắn, sợ hắn có mục đích xấu gì.
Theo tiếng vỗ tay của nam nhân, một hắc y nữ tử đi đến.
“Trang chủ.” Tiếng nói lạnh lùng, không có một tia nhân khí.
“Phân phó xuống dưới, chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư.”
Nam nhân trực tiếp phân phó hắc y nữ tử. Hắn chu đáo không quên lúc hắn xuất hiện ở Vương phủ, hai đứa bé này còn đang thay quần áo, có lẽ là chưa dùng đồ ăn sáng.
“Dạ.” Nữ tử gật đầu, xoay người rời đi.
“Ca ca, đói đói.” Tả Hữu Nguyệt nghe thấy nam nhân cho người chuẩn bị bữa sáng, nhịn không được cắn ngón tay hướng Tả Hữu Tinh nói.
“Ngoan.” Tả Hữu Tinh vỗ tiểu nữ oa, ánh mắt không rời khỏi nam nhân.
“Ngươi không có ý định nói cho chúng ta biết, ngươi là ai sao?” Không hiểu ra sao lại bắt đi bọn chúng, bây giờ còn cho người chuẩn bị bữa sáng cho bọn chúng. Người này rốt cuộc có chủ ý gì?
“Sẽ nói cho các ngươi biết.” Nam nhân gật đầu. “Nhưng không phải hiện tại.” Trước khi bọn chúng không có khả năng, hắn sẽ không nói cho bọn chúng biết.
“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Tả Hữu Tinh đối với ý nghĩ của nam nhân một chút cũng không đoán ra.
“Về sau các ngươi sẽ biết.” Vẫn là vài lời ngắn gọn.
“Ca ca, muội muốn mẫu thân.” Có lẽ cảm giác được không khí căng thẳng giữa hai người, Tả Hữu Nguyệt lại bắt đầu kêu muốn Bắc Tiểu Lôi.
“Nàng không phải mẫu thân các ngươi.” Tả Quân Mạc lạnh lùng nói, mặc dù Tiêu Dao Vương phi nhận nuôi bọn chúng. Nhưng hắn muốn bọn chúng vĩnh viễn nhớ kỹ mẫu thân bọn chúng chỉ có một, đó chính là tỷ tỷ duy nhất của hắn – Tả An Tình.
“Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”
Tả Hữu Nguyệt mới mặc kệ lời nói của Tả Quân Mạc, cũng có lẽ trong lòng nó đã coi Bắc Tiểu Lôi là người mẹ chân chính của mình.
“Mẫu thân của các ngươi chỉ có một.” Tả Quân Mạc lặp lại lần nữa, có lẽ là bị lời nói của Tả Hữu Nguyệt khiến trong lòng đau đớn. Không nghĩ tới hai hài tử mà tỷ tỷ liều mạng lưu lại lại có thể đã muốn quên nàng rồi sao? Có chút thất vọng liếc nhìn bọn chúng một cái, hắn đóng sầm cửa mà đi.
Bình luận truyện