Vô Thường

Chương 16: Thiên đường có lối ngươi không đi



Đường Phong còn đang nghĩ phải tiếp cận Tần Tiểu Uyển thế nào, không ngờ vừa trở lại Yên Liễu các, Mộng Nhi và Bảo Nhi đứng đợi ở cửa, hai nha đầu vừa sợ hãi nhìn Đường Phong nói:

- Phong thiếu gia, Tiểu Uyển sư tỷ đang đợi người.

Đường Phong nhướng mày, không tự chủ được nhớ tới một câu.

Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào!

Những thay đổi của Đường Phong mấy hôm nay, Bảo Nhi và Mộng Nhi càng nhìn càng vui mừng. Sự việc hôm đó tuy đã bị Thiên Tú cao tầng ra lệnh không cho tiếp tục bàn tán, nhưng qua những đoạn đối thoại của Lâm Nhược Diên và Đường Phong, hai nha đầu này cũng đoán được phần nào.

Huống hồ, Tần Tiểu Uyển ngày thường chẳng buồn liếc nhìn Đường Phong, hôm nay bỗng nhiên lại đem theo một đống lễ vật đến thăm Đường Phong, bên trong tất có nội tình. Cho nên Bảo Nhi và Mộng Nhi có chút lo lắng cho Đường Phong.

- Biết rôi, các ngươi cứ đi trước đi.

Đường Phong gật gật đầu nói.

Bảo Nhi vẫn lo lắng:

- Thiếu gia có muốn nô tỳ và Mộng Nhi đi cùng người không?

Đường Phong ung dung cười:

- Không cần! Hôm nay cô ta đến nhất định là để tạ lỗi với ta. Các ngươi ở đây sẽ khiến nàng khó xử.

- Cũng đúng.

Bảo Nhi gật gật đầu.

Mộng Nhi đứng bên cạnh quơ quơ nắm tay nhỏ:

- Phong thiếu gia đừng sợ, nếu có chuyện gì người cứ la lớn lên, nô tỳ và Mộng Nhi lập tức xông vào!

Đường Phong thâm trầm gật gật đầu:

- Ý kiến hay, vậy các ngươi đứng nấp ở đâu đó xa xa bảo vệ cho ta đi.

Hai nàng lập tức tuân mệnh chạy ra chỗ khác.

Đường Phong hơi sửa sang lại y phục rồi mới nhanh chóng đi vào trong. Tần Tiểu Uyển đứng trong sân, tấm lưng gầy yếu có vẻ vô cùng yên tĩnh,, mới vài ngày không gặp, nàng ta có vẻ như đã gầy đi không ít, giờ phút này cứ thế đứng trong sân, có chút thất hồn lạc phách.

Nghe được phía sau có động tĩnh, Tần Tiểu Uyển quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kinh diễm tuyệt luân của Đường Phong, không khỏi ngây người một lát, lúc này mới chần chừ hỏi:

- Đường Phong?

Tuy rằng đã sớm nghe qua người khác nói Đường Phong thay đổi lớn như thế nào, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy. Nghe những lời đồn thổi ngoài miệng cũng không rung động bằng tận mắt nhìn thấy.

- Tiểu Uyển muội muội, mới vài ngày không gặp, cô không tới mức không nhận ra ta chứ?

Đường Phong cười lớn, chậm rãi kéo chiếc ghế bên cạnh ra rồi ngồi xuống.

Tần Tiểu Uyển cẩn thận đánh giá Đường Phong, gần nửa ngày mới xác định người trước mắt quả thật chính là Đường Phong, không khỏi cười khổ một tiếng:

- Ngươi sao lại thay đổi nhiều như thế?

- Ta vốn đã là như thế, chỉ có điều trước kia không lộ chân diện mục trước mặt người khác mà thôi.

Đường Phong vươn tay bứt một trái nho trên bàn cho vào miệng, ăn ngon lành.

Tần Tiểu Uyển đứng bên cạnh cũng không biết nên làm gì mới phải, khó xử tới cực điểm. Lần này nàng vâng lệnh sư phụ đến Yên Liễu các nhận lỗi cùng Đường Phong. Theo ý của Dịch Nhược Thần, chuyện này tốt nhất là nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Mà người có thể quyết định tình thế cuối cùng chính là người bị hại, Đường Phong.

Chỉ cần hắn chịu mở miệng nói không truy cứu nữa, mọi chuyện liền dừng lại ở đây. Cho nên Dịch Nhược Thần một mực căn dặn Tần Tiểu Uyển, lần này nhất định phải thành tâm nhận lỗi cùng Đường Phong, để hắn không tiếp tục truy cứu nữa.

Tần Tiểu Uyển cắn môi, song thủ siết chặt thành quyền, thân thể mềm mại run lên từng đợt.

Đường Phong nhìn nàng, không khỏi cười lạnh một tiếng, ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói được thế này mà là thái độ nhận lỗi hay sao?

Qua thật lâu, Tần Tiểu Uyển tựa như đã hạ quyết tâm, đột ngột xoay người, đối mặt với Đường Phong mà nói:

- Đường Phong, lần này ta tới là muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi. Lẽ ra tối hôm đó ta không nên làm ra những chuyện như vậy, càng không nên đổi trắng thay đen trước mặt các vị trưởng lão, xin ngươi hãy niệm tình chúng ta cùng nhau lớn lên bao năm nay, tha thứ cho ta lần này đi.

Đường Phong phun hạt nho ra, thở dài một hơi nói:

- Cô cũng biết là chúng ta cùng nhau lớn lên. Tốt xấu gì cũng có mười mấy năm tình nghĩa, cho dù Đường Phong ta trước đây đáng ghét ra sao, không dám phản kháng thế nào, nhưng cũng là một mạng người! Dù là một vật vô tri, nhưng sớm chiều bên nhau suốt mười mấy năm, chẳng lẽ không có chút cảm tình nào hay sao? Cô sao có thể mượn cớ theo đuổi hạnh phúc mà vứt bỏ toàn bộ như thế?

Tần Tiểu Uyển than thở khóc lóc, đôi vai không ngừng run rẩy:

- Đường Phong, là ta có lỗi với ngươi, là do ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến! Mấy ngày nay đêm nào ta cũng gặp ác mộng, mơ thấy ta thật sự hại chết ngươi, ta cũng không hiểu ngày đó tại sao lại động thủ với ngươi.

- Nhận lỗi cũng vô dụng.

Đường Phong thản nhiên nói.

- Đường Phong ta mạng lớn, không chết dưới tay ngươi, nên ngươi cũng không cần chạy tới trước mặt ta ra vẻ đáng thương. Ngươi đi đi.

- Đường Phong….

Tần Tiểu Uyển lệ rơi lã chã:

- Ngươi sẽ không nói ra bí mật kia chứ?

- Bí mật gì?

Đường Phong thoáng sửng sốt, lập tức liền hiểu ra, mắt lại lướt đến trước bụng Tần Tiểu Uyển.

Tần Tiểu Uyển cũng có chút mất tự nhiên, vươn tay sờ sờ bụng của mình.

- Ngươi cứ yên tâm! Nếu ngày đó ta đã không nói ra thì sau này cũng vậy.

Đường Phong cười lạnh một tiếng :

- Nhưng giấy không gói được lửa, qua một tháng nữa e là bí mật của ngươi cũng không còn là bí mật nữa, ta khuyên ngươi nên sớm nghĩ cách là hơn. Tên họ Liễu kia cũng chẳng phải kẻ tốt lành.

- Cám ơn ngươi Đường Phong, chỉ cần ngươi không nói ra, ta nhất định có cách thuyết phục sư phụ, khiến người đồng ý để ta gả vào Liễu gia.

Tần Tiểu Uyển vui mừng rơi lệ, nàng thật sự không ngờ lần này Đường Phong lại tốt như thế. Dù từ đầu chí cuối hắn đều tỏ thái độ không hòa nhã, nhưng Tần Tiểu Uyển biết, ý tứ những lời này của Đường Phong là không hề truy cứu trách nhiệm của mình.

- Chấp mê bất ngộ!

Đường Phong lắc đầu, người ta nói nữ nhân khi yêu đều mù quáng, câu này quả thật không sai chút nào.

Đêm đó Tần Tiểu Uyển dám hạ thủ với mình, một phần có lẽ do họ Liễu xúi giục, còn lại có lẽ là do bị dược vật khống chế, nếu không thì nàng làm gì có gan đi giết người?

Liễu Nguyên đã có Nhập Sầu Tràng, ắt cũng phải có những loại độc khác! Theo như Đường Phong biết, loại dược vật có khả năng tạm thời ảnh hưởng đến thần trí của người khác có hơn mười loại.

Cáo biệt Đường Phong, vẻ ai oán trên mặt Tần Tiểu Uyển liền trở thành hư không, trong lòng âm thầm vẽ nên viễn cảnh tương lai hạnh phúc ngày sau, vừa bước ra khỏi của lớn của Yên Liễu Các, đột nhiên cảm giác có một luồng kình phong bắn về phía mình, Tần Tiểu Uyển hơi nghiêng người, vươn tay ra liền bắt được thứ đó.

Đấy là một ống đồng nhỏ, Tần Tiểu Uyển nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng người nào, nàng quay lại nhìn lại, Đường Phong vẫn ngồi trên ghế thái sư, một tay cầm chum nho đặt trước miệng ăn ngon lành.

Vội mở ống đồng ra xem, nhìn thấy mấy chữ bên trên, Tần Tiểu Uyển liền mừng rỡ.

Là Liễu Nguyên hẹn mình buổi tối gặp mặt, chỉ là không biết Liễu Nguyên đã mua chuộc người nào, cư nhiên ngay trong nội tông cũng có thể nhắn tin cho mình.

Đến lúc thấy bóng dáng Tần Tiểu Uyển khuất hẳn, Đường Phong mới thả chùm nho ăn dở trên tay xuống bàn, vừa rồi hắn đã dùng một loại thủ pháp đặc biệt để phóng ống đồng, ống đồng lượn vài vòng trên không trung mới bay tới tay Tần Tiểu Uyển, cho dù Tần Tiểu Uyển thông minh đến mấy cũng sẽ không hoài nghi tới hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện