Vô Thường

Chương 1244: Về nhà (đại kết cục)



- Đừng vội xem nữa, còn phải tắm rửa cho hài tử,

Tứ Nương xoa xoa nước mắt, không khỏi hồi tưởng lại chua xót trước kia khi chính mình hạ sinh tiểu Manh Manh, đoạn thời gian kia… Lão Thang không có bên cạnh, chỉ có một mình bản thân, đau đớn tê tâm liệt phế.



Hơn nửa năm sau, trong điện thứ sáu Hư Thiên, Đường Phong ngồi ngay nhắn tại vị trí có linh khí nồng đậm nhất, đau khổ tu luyện.

Cách đó mấy dặm, Cổ U Nguyệt và Liễu Như Yên một mực giám thị động tĩnh của Đường Phong, một mặt nhỏ giọng nói chuyện.

Nửa năm trước, Chiến gia bị diệt, bốn thế lực lớn trong thiên hạ chỉ còn lại Cổ gia và Trảm Hồn Tông, ngay sau đó, lại có một cỗ thế lực tên là Đường Môn xuất hiện, cao nhân trong môn đều là bằng hữu của Đường Phong. Thực lực của thế lực lớn này so với bốn thế lực lớn năm xưa còn hùng hậu hơn.

Bởi vì tông môn của bọn họ chính là Hư Thiên Điện người người hướng tới.

Cổ gia và Trảm Hồn Tông có giao hảo với Đường Môn, các cao thủ trong tộc chỉ cần tới thực lực nhất định đều có thể tiến vào trong Hư Thiên Điện tu luyện, điều này đối với võ giả mà nói, quả thực là chuyện tốt tha thiết ước mơ.

Nhưng, cao thủ Linh giai thượng phẩm của Cổ gia và Trảm Hồn Tông đều cảm thấy chưa đủ, bọn họ đều luôn cố gắng tu luyện, nhưng muốn khám phá được bí mật trên Linh giai, phải mở ra Hư Thiên Đỉnh, chỉ có thể chờ Đường Phong tấn chức Linh giai thượng phẩm mới được.

Vì vậy sau trận đại chiến nửa năm trước, Đường Phong mới thanh nhàn được chưa tới một tháng, liền bị rất nhiều Linh giai thượng phẩm bức tới nơi này tu luyện.

Hiện tại Cổ U Nguyệt và Liễu Như Yên tới giám thị hắn, miễn cho hắn không tu luyện cho tốt.

Bên cạnh chợt lóe lên bóng người, Đoạn Vô Ưu trống rỗng xuất hiện, hai nàng lên tiếng thăm hỏi:

- Đoạn lão gia chủ.

- Tiến độ của Đường Phong như thế nào?

Đoạn Vô Ưu hỏi một tiếng.

Cổ U Nguyệt nói:

- Ngoại trừ đoạn thời gian đầu còn có một chút phiền toái, hai tháng gần nhất đều rất yên ổn.

- Rất yên ổn?

Đoạn Vô Ưu ngạc nhiên:

- Không phải hắn một lòng một dạ muốn gặp Đường Quả sao?

Đường Quả, đó chính là nữ nhi do Tiêu Thiên Tuyết sinh ra, mới lần đầu làm phụ thân, Đường Phong đối với nữ nhi này có thể nói yêu thích không bình thường, ba ngày thì có tới hai ngày ở cùng một chỗ.

- Không thích hợp!

Đoạn Vô Ưu đột nhiên nhướng mày:

- Cương khí ba động bên kia quá mức không bình ổn rồi, không giống như bộ dáng tu luyện.

Nghe hắn nói như vậy, Cổ U Nguyệt và Liễu Như Yên mới liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều biến sắc.

Thân hình ba người nhoáng lên, liền chạy tới chỗ tu luyện của Đường Phong, trừng mắt nhìn, đâu còn thấy hình bóng Đường Phong? Nơi này chỉ còn một khối linh khí hình người, bắt chước ba động cương khí của Đường Phong, phiêu phù giữa không trung.

- Chạy từ lúc nào?

Cổ U Nguyệt phiền muộn muốn chết.

- Tiểu tử này!

Đoạn Vô Ưu cũng dở khóc dở cười.



Thế tục, bên ngoài Thiên Tú Tông, Đường Phong mặc quần áo phiêu dật, trong lòng ôm một tiểu cô nương cười khanh khách không ngừng, phía sau dẫn theo một đoàn nữ tử như hoa như ngọc, theo con đường quanh co khúc khuỷu mà đến.

- Phu quân, chúng ta đi không một tiếng nói như vậy, sợ là không tốt lắm!

Trên mặt Bạch Tiểu Lại có chút hổ thẹn.

- Có cái gì không tốt.

Tiểu Nhã nhíu cái mũi nhỏ nhắn:

- Đám người kia, luôn luôn buộc phu quân phải tu luyện, ngay cả thời gian cùng chúng ta cũng không có, thực đáng ghét.

- Kỳ thực, bọn họ cũng không có ác ý, chỉ bất quá nóng ruột quá rồi!

Tiêu Thiên Tuyết một mặt đùa với nữ nhi, một mặt mở miệng nói.

- Mặc kệ bọn họ.

Đường Phong cười hắc hắc nói:

- Loại chuyện tu luyện này, muốn cấp bách cũng không được, đợi mấy ngày nữa quay trở lại cũng không sao.

- Thế nhưng, cũng không thể nhốt hết bọn họ bên trong Hư Thiên Điện nha.

Vẻ mặt Mạc Lưu Tô không đành lòng. Thời điểm Đường Phong rời đi, trực tiếp đóng cửa Hư Thiên Điện, bất luận kẻ nào cũng mơ tưởng tiến vào, một chiêu này thực sự quá độc ác.

- Không liên quan tới bọn họ, khẳng định bọn họ muốn tìm chúng ta khắp nơi. Lúc nào chờ thiếu gia… Khụ khu, chờ lão gia ta hài lòng rồi, quay lại thả bọn họ ra, Tiểu Quả Quả con nói sao.

Đường Phong ma sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nữ nhi.

Liên tiếp truyền đi tiếng cười cười.

Tiểu Nhã quen mắt nhìn, tiến lên ôm cánh tay Đường Phong, lay động không ngừng:

- Phu quân a, chàng không công bằng!

- Ta không công bằng chỗ nào rồi?

Đường Phong nhạc nhiên, trong lòng oan uổng muốn chết, tuy rằng nữ nhân của chính mình rất nhiều, nhưng mỗi người đều như trân bảo, không nặng bên này nhẹ bên kia.

Tiểu Nhã chỉ vào bụng Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú nói:

- Chàng nhìn xem, các nàng mới cùng chàng bao lâu, cư nhiên cái bụng đã lớn như vậy rồi, hết lần này tới lần khác ta và Đại tỷ đã nhiều năm, cái bụng một chút động tĩnh cũng không có, ta cũng muốn sinh tiểu bảo bảo chơi!

Sắc mặt Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú ngượng ngùng, cúi đầu mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc.

- Khụ khụ…

Đường Phong thiếu chút nữa bị nước bọt sặc chết:

- Loại chuyện này, ta sao có thể quyết định được?

Lại tỷ cũng đỏ mắt ước ao, nàng theo Đường Phong thời gian dài nhất, nhưng loại may mắn này không rơi vào người nàng, trong lòng nhiều ít có chút thất lạc.

Mạc Lưu Tô xấu hổ đỏ mặt:

- Ta đã thay đổi một ít thành phần của Cửu Dương Tương Tư Lệ Đường gia, hay là mấy ngày nay thử xem?

- Tốt tốt!

Linh Khiếp Nhan là người thứ nhất vỗ tay tán thành, Thi Thi đỏ bừng mặt, không có ý tứ nói. Chung Lộ mỉm cười, không dị nghị. Tiểu Thiên là một hũ nút, luôn luôn lấy Linh Khiếp Nhan sai đâu đánh đó.

Đường Phong ho nhẹ một tiếng:

- Việc này, buổi tối về bàn lại, hiện tại… Chúng ta về nhà!

Trước cửa Thiên Tú, Đường Phong để nữ nhi của chính mình sau gáy, nhanh chóng bước vào trong cửa.

Từ đâu tới đây, trở lại nơi cũ, Thiên Tú vẫn luôn là nhà, nơi này còn có Bảo Nhi Mộng Nhi đang chờ đợi.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện