Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 4: Giang hồ Loạn lạc - Thái sơn tạ từ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng là duyên kỳ ngộ, trời đất đưa đẩy mới để ta gặp được bạn. Ngày ngày luyện công bên hồ Phỉ Thúy, đêm đêm tán chuyện trời trăng mây gió. Bạn bảo rằng bạn là con gái 100%, đang sống ở Cần Thơ. Và ta luôn ghẹo bạn là cô nàng Cần Thơ (hí hí). Một hôm, bạn gọi ta lại và nói rằng:

bavuong*bietco: "Đến Thiên Tầm tháp ở Đại Lý đánh đi. Ở đó tớ có bạn, hắn sẽ PT cho 2 ta".

: "PT là gì vậy?" 

bavuong*bietco: "Là mời tổ đội mà tớ vẫn thường mời cậu đó. Khi PT sẽ thành cái chấm xanh xanh trên bản đồ đó".

: "À, ra là thế. PT = mời tổ đội. Thế sao 2 ta ko đánh ở đây, tự nhiên đi pt chi cho xa. Tớ ko thích có nhiều người bu lại đâu".

bavuong*bietco: "Đánh ở đây lâu lên cấp lắm. Khi PT, mình chạy theo để thu kinh nghiệm, chứ ko cần phải đánh, ko cần tốn máu và mana luôn".

: "Úi giời ơi, sướng thế à? Vậy mà tớ ko biết. Biết vậy, ngày xưa ai PT, tớ đồng ý hết cho rồi".

Thế là chặng đường PT của tui được chào đón bằng những lần... gục mặt vào rương chứa đồ. Đang long nhong chạy theo, đột nhiên tui biến mất, bạn vội pm:

bavuong*bietco: "Cậu đang ở đâu vậy? Cậu đâu rồi"?

: "Hic, tớ bị quái vật cắn chết rồi".

bavuong*bietco: "Trời ơi, thế làm sao cậu chết vậy"?

: "Tại tớ ham lụm đồ quá, 60 ô trong hành trang ko chứa đủ. Tớ phải dừng lại để tính xem nên bỏ cái nào, giữ cái nào... Vì vậy, bọn quái vật ranh ma đã thừa cơ nhào vô cắn tớ chết tươi".

bavuong*bietco: "Ặc, cậu lụm những thứ nào có dòng chữ màu xanh thôi. Khi để chuột vào, nó hiện lên dòng chữ xanh, còn mấy thứ có chữ trắng thì đừng có lụm".

: "Ko được đâu. Chữ màu gì bán cũng có vàng cả. Bỏ tiếc lắm! Hu hu, bây giờ mỗi khi lụm đầy thì tớ về thành bán, rồi quay lại, cậu chờ tớ nghen".

bavuong*bietco: "Hic, đành thế thôi".

Thật là... 1 đứa tham vàng, hại bạn như tui quả là quí hóa lắm thay, trên đời chắc chỉ có 1 quá.

....

bavuong*bietco: "Nè nè, lo lụm vàng đi, đừng có đánh quái, nó cắn nữa bây giờ".

: "Cho ta đánh 1 chút đi mà. Chứ chỉ chạy theo lụm vàng ko thì chán lắm, buồn lắm".

bavuong*bietco: "Ừ, nhưng nhớ cẩn thận nghen. Coi chừng chết đó". 

Người ta đánh quái 4,5 cái là quái ngủm. Tui đánh quái phải đến gần 2 chục cái, nó mới chịu nghẻo. Thực là... tài năng thấp kém mà ham hố quá nhiều.

.........

Về lại hồ Phỉ Thúy.

bavuong*bietco: "Cậu được cấp bao nhiêu rồi nhỉ"?

: "31 rồi"!

bavuong*bietco: "Vậy cậu lên Bạch Vân động ở Thanh Thành sơn để đánh quái đi. Ở đó mau tăng cấp hơn".

: "Cậu đi cùng với tớ đi".

bavuong*bietco: "Ko được đâu. Tớ mới cấp 26, chưa đến đó được. Cậu đến đó trước, chừng nào tớ đến cấp 29 thì sẽ lên đó chơi với cậu".

Và cuộc chia tay bịn rịn, thút thít kia đã diễn ra trong 1 ngày lạnh giá (chẳng hiểu vì những hạt mưa bên hồ Phỉ Thúy kia làm người cảm thấy lạnh, hay vì lòng người chia ly đang nhuốm màu lạnh lẽo)? Và với sự chỉ dẫn tận tình của bạn, tui đã mò ra Bạch Vân động nằm ở hốc hẻm nào. Đây là lần đầu tiên, tui sợ đến hết cả hồn trong trò chơi game đầy mê hoặc này. Tui thấy quái, tui đánh, đánh mãi mà nó ko chịu chết. Con này chưa kịp chết thì 1 đám quái khác đã... bu lại. Tui vốn luyện Tam Quốc Diễn Nghĩa đến mức... tàm tạm, nên cũng giác ngộ luôn kế sách: "Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách". Ấy thế là, vội vàng nhảy lên ngựa dzọt lẹ. Không hiểu bọn quái vật kia ăn cái chi mà có linh tính ghê. Thấy tui bỏ chạy, bọn chúng càng lấn tới, cả đám đua nhau dí theo tui. Sợ quá, sợ quá...

Quanh quẩn đâu đó, thấp thoáng bóng dáng của 1 vị lực sĩ (danh tánh là chi thì đến giờ cũng ko nhớ nổi. Chắc lúc đó vì thần hồn nát thần tính, trong tâm trạng quá hoảng loạn nên chẳng còn hồn vía đâu mà hay biết chuyện xung quanh).

Tui vội la lớn: "Bạn ơi, bạn ơi, làm ơn PT tớ với. Ở đây nguy hiểm quá, tớ sợ lắm, hic hic".

Vị lực sĩ ấy vội hỏi: "Thế bạn cấp bao nhiêu mà lại vào đây?"

: "Tớ cấp 31 rồi".

Lực sĩ liền đáp: "Thì nơi này dành cho 3x nè. Bạn đến đúng nơi rồi mà".

: "Hu hu, tuy ta 3x nhưng ta yếu xìu à, bạn làm ơn PT ta với".

Lực sĩ: "Ừ, thôi được rồi. PT nhé"!

Vừa type vừa chạy, vã cả mồ hôi vì sợ và mệt. Lại nói, bavuong*bietco vì chờ lâu quá vẫn ko thấy tui nhắn nhe gì, vội vội vàng vàng, vớ cái bàn phiếm mà nhắn:

bavuong*bietco: "Bạn sao rồi? Đánh ở đó vui không? Sao ko pm cho tớ biết"?

: "Huhu, cậu hại tớ rồi. Ở đây nguy hiểm quá, tớ sợ lắm, tớ chỉ toàn bỏ chạy thôi, chạy mãi mà ko dám ngừng nè, sợ quá, sợ quá".

bavuong*bietco: "Nơi đó đúng tầm cỡ của cậu cơ mà? Nè, cậu có biết điểm kĩ năng và tiềm năng ko"?

: "Biết, biết".

bavuong*bietco: "Thế cậu có phân những điểm đó chưa"?

: "Có, có phân rồi mà".

bavuong*bietco: " Vậy cậu phân vào những đâu"?

: "Tớ phân điểm tiềm năng vào sức mạnh & thân pháp. Vì quần áo đẹp đòi hỏi phải có sức mạnh & thân pháp cao mới mặc được. Còn điểm kĩ năng thì tớ chia mỗi thứ 1 ít. Môn nào tớ cũng biết cả, nên ko có môn nào là tớ... thực sự giỏi".

bavuong*bietco: "Chài ơi là chài! Thôi thôi, mau về lại hồ Phỉ Thúy đi. Ở đây đánh tuy chậm thăng cấp nhưng an toàn. Về đây đi, tớ chờ".

: "Ừ, ừ, mừng quá, được về rồi, huhu". 

Vội vàng từ biệt chàng lực sĩ, ba chân bốn cẳng phóng ngựa phi về hướng Thành Đô. Bạn chờ, chờ mãi vẫn ko thấy bóng dáng của cô hiệp nữ đâu cả. Bạn lại cọc cạch gõ:

bavuong*bietco: "Cậu đang ở đâu thế? Sao lâu đến quá vậy"?

: "Tớ gần đến Thành Đô rồi. Còn chút xíu nữa thôi".

Bạn lại chờ, và rồi mất cả kiên nhẫn trong sự chờ đợi mỏi mòn vẫn ko thấy tui đâu, bạn lại:

bavuong*bietco: "Cậu sắp đến chưa? Sao lâu vậy"?

: "Tớ đang chạy về hướng Đường Môn nè. Sắp tới rồi, chút xíu xiu nữa thôi".

Rốt cuộc, trời cũng ko dám phụ sự chờ đợi dài cả cổ của bạn, nên tui đã đến được hồ Phỉ Thúy để cả 2 tay bắt mặt mừng.

bavuong*bietco: "Nói cho tớ biết, cậu đi bằng gì mà giờ này mới đến"?

: "Tớ phi ngựa chứ đi bằng gì nữa"?

bavuong*bietco: "Phi ngựa? Thế sao ko dùng TĐP"?

: "TĐP là cái gì? Tớ đâu biết nó là cái gì đâu mà dùng"?

bavuong*bietco: "Chài ơi là chài. Tớ đoán trúng phóc mà, hic, vì cậu ko biết dùng Thổ Địa Phù, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy cho nên mới lâu tới như thế. Đường xa đến thế cơ mà. Lần sau nhớ dùng TĐP nhé. Nhấp chuột phải vào là dùng được ngay".

.....

bavuong*bietco: "Bây giờ chúng ta đến Đại Lý, vào Tháp đánh nữa đi. Bạn tớ đang chơi ở đó, hắn sẽ lại kéo bọn ta".

: "Ừ, ừ, có cậu đi cùng thì tớ ko sợ nữa" (bên cạnh cậu lúc nào cũng có Nga Mi, đi theo cậu cũng như đi theo Nga Mi, tức là lúc nào cũng ko sợ thiếu máu và mana, dĩ nhiên là chẳng cần gì phải sợ rồi).

bavuong*bietco: "Nhớ dùng TĐP nha. Cậu đến chỗ Đường Khuyết hoặc mấy người xung quanh đó mà hỏi, sẽ thấy bán TĐP thôi. Khi mua được TĐP thì cậu phải chạy ra khỏi khuôn viên của Đường Môn thì mới sử dụng được. Nhớ chưa nào"?

:"Biết mà, biết mà".

.......

Ngoan ngoãn làm theo lời dặn của bạn để mua TĐP, và ngoan ngoãn ra khỏi Đường Môn mới nhấp phải chuột. Bỗng...

: "Huhu, cậu ơi, sao tớ muốn đến Đại Lý, tớ dùng TĐP như cậu dặn, nó lại đưa tớ đến Thành Đô. Ko biết tớ có dùng sai chỉ định ko nữa. Tớ muốn đến Đại Lý cơ mà".

bavuong*bietco: "Cậu ko dùng sai đâu. Vì cậu mở rương ở Thành Đô cho nên TĐP sẽ đưa cậu đến nơi cuối cùng mà cậu mở rương. Mau đến Xa Phu rồi chọn đến Đại Lý đi".

....

Hành trình luyện công của tui và bạn diễn ra vô cùng náo nhiệt và thú vị. Là 1 vòng tuần hoàn của lụm tiền - chết - lụm tiền - chết - lụm tiền (ám chỉ tui thôi, chứ rất hiếm khi thấy bạn "ra đi" trước mặt tui, hic.) 

Vào 1 ngày nọ, ko thấy bạn online, chắc bạn đang bận chiện gì phải ko? Thế là tui nặng nề vác đao đến hồ Phỉ Thúy luyện công như quá trình luyện tập chuyên cần vẫn thường thực hiện. Tui đang lon ton vác đao tìm cóc, tìm cá sấu đế chém, để chặt. Bỗng, 1 tên nhóc lạ hoắc (ko biết rõ là hắn ta nhóc hay già, nhưng thấy ghét quá nên gọi là nhóc để hạ cấp hắn chơi), hét to: "Đi đi, đi chỗ khác đi". 

Tui vốn là cô bé... ngoan, rất chi là biết vâng lời. Tui lặng lẽ, xách đao đi chỗ khác, mặc tên nhóc đó muốn đánh, muốn đấm gì kệ xác hắn. Rồi chẳng biết, ma xui quỷ khiến thế nào, tui lại chạy sang chỗ của hắn lần nữa, lần này vẫn cái giọng nghe đã muốn đập, hắn hét lớn: "Đi đi, mau đi chỗ khác đi".

Sau chặng đường được bạn hun đúc, tui đã khôn ra chút ít, vội vàng kiểm tra lý lịch hắn bằng cách vào mục Tin Tức. Thấy rõ ràng, đồ đạc của nhóc con đó, cái chi cũng thua tui cả, cấp bậc của quần áo, cung kiếm toàn mười mấy ko hà, vậy nhóc này khoảng chừng cấp 20 là cùng, làm sao mạnh bằng cấp 33 của tui chứ?

Tui vội giở giọng ương bướng: "Ta ko đi đó, ngươi làm gì ta nào"?

Đang ngóng tai để chờ nghe nhóc con đó trả lời câu hỏi vô cùng... hợp lý. Ai dè, nhóc đó ko nói ko rằng, chạy sáp lại gần rồi... ầm 1 phát. Hic, tui thấy xung quanh mình sao mà sao to, sao nhỏ bay lên đầy trời, nhìn qua nhìn lại thì thấy mình nằm giữa Thành Đô, người ngựa chen chúc. Giật mình, nghĩ lại, mới hay mình vừa bị hạ gục bởi 1 tên nhóc tì mà mình cho rằng cấp bậc thấp hơn mình. Đây... đây là lần đầu tiên tui nổi sát cơ. Rong ruổi giang hồ bao nhiêu... ngày trời, tui chưa bao giờ cào ai 1 phát, chưa bao giờ mang kiếm ra dọa bất kỳ ai. Vậy mà lần này, nỗi uất ức quá to lớn, khiến đôi mắt tui hừng hực lửa phục thù. Cái tên này thiệt là ko hiểu đạo quân tử "Quân tử động khẩu, bất động thủ". Đúng là phi quân tử mà, tui phải khiêng đao đến trị hắn ta 1 trận cho nên thân mới được. Thù này ko trả thì làm sao ăn cơm cho ngon miệng được đây? Muốn đánh nhau thì phải làm sao nhỉ? Nghe thiên hạ từng bàn tán là vào cái phần Đồ Sát chi đó. Ừ, thì đồ sát, tui sẽ đồ sát hắn. Vội leo lên ngựa, phi nước đại 1 mạch đến hồ, vừa đến đầu hồ đã nhấp sẵn vào 2 thanh kiếm, chọn mục Đồ Sát. Đột nhiên, sự nhanh nhẹn thường thấy của chú bạch mã được thay thế bằng cách nhấc từng bước chân chậm rì rì, tui thực sự rất ngạc nhiên, ko hiểu chiện gì đã xảy ra, hay con ngựa này chạy nhiều quá nên mệt rồi chăng? Thế là tui vội nhảy tọt xuống ngựa để... lội bộ. Thế nhưng... sao bước chân của tui cũng chậm rì rì, ko còn sự linh hoạt thường nhật? Chắc là... lag rồi!

Tên nhóc con kia vừa thấy bóng tui ở đầu hồ thì vội mang đao chạy xẹt ra... dí theo. Tui... tui sợ quá (Hic, nhục ơi là nhục. Đi báo thù, vậy mà gặp thù lại bỏ chạy mới tức chứ). Vội nặng nhọc nhấc từng bước... lết lết. Hắn ta sắp đến gần rồi. Làm sao đây, làm sao đây? À à, có rồi. Thổ Địa Phù, Thổ Địa Phù... 

Thoát được về thành, tui vội réo ông chủ quán, mắng vốn: "Anh ơi, cái máy này bị làm sao đó. Bị lag hay sao mà tự nhiên em đi chậm rì à".

Anh ta cười khì: "Em đang để chế độ Đồ Sát. Khi đồ sát thì sức mạnh giảm sút, đi chậm rì như thế".

À à, hóa ra là thế. Bây giờ thì tui đã hiểu. Bấm f9 để trở về trạng thái Luyện Công. Lần này quyết chí, chờ đến khi khoảng cách giữa tui và tên nhóc đó thật gần rồi hẵng đồ sát. Với tâm ý như thế, tui đã gan dạ hẳn lên, nhảy lên ngựa, nhằm hướng Phỉ Thúy hồ mà phóng. Vừa thấy bóng hắn ở hồ, liền nhảy tọt xuống ngựa, nhắn vào Đồ Sát. Chĩa mũi tên vào hắn, tui nhanh nhẹn nhấp chuột trái, nhấp chuột trái lia lịa, ko ngừng tay... Ơ, nhưng sao ko thấy hắn bị sao cả? Ko thấy sấm sét từ kiếm tỏa ra luôn, sao kì dzậy nè trời? Tui chưa kịp hiểu rõ sự bất lực của võ công mình thì... ầm 1 phát: "Bạn đã bị trọng thương. Về thành dưỡng sức"!

Trời ơi là trời, điều gì đã xảy ra với con thế hở trời???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện