Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 209: Nhược Vương yếu ớt



Mọi người tiến vào đại điện, theo thứ tự ngồi xuống, Cơ Ngũ thân là Thúc tử, vẫn ngồi trên sập hàng thứ nhất phía bên trái như cũ. Mà Tôn Nhạc thì ngồi trên sập hàng thứ nhất phía bên phải, giữa hai người cách một lối đi nhỏ.

Bọn họ vừa ngồi xuống, các cung nữ đã nhanh nhẹn đi tới, rót rượu cho bọn họ.

Rượu được rót đầy, tiếng đàn sáo lại vang lên, hai tay Nhược Vương hợp lại, cười nói: “Chư vị uống tự nhiên, hôm nay yến tiệc mừng đoàn tụ, không có gì phải kiêng kỵ!”

Dứt lời, hắn vỗ tay ba cái, trong tiếng vỗ tay thanh thúy, một làn gió thơm bay tới, trên dưới một trăm tiểu mỹ nhân trăm dặm mới tìm được một nhanh nhẹn khiêu vũ đi ra.

Những mỹ nhân đó khẽ múa, không khí đại điện liền lập tức trở nên vô cùng hương diễm. Nhược Vương mới nói không có gì phải kiêng kỵ, ý tứ đó là nói những tiểu mỹ nhân này mọi người đang ngồi có thể tùy ý hưởng dụng. Đương nhiên, khi hưởng dụng cũng không ở trong điện.

Bởi vậy, tiểu mỹ nhân vừa ra, tiếng cười đùa liền vang lên, chúng nam nhân sôi trào. Trong nháy mắt, trong điện đã phi thường náo nhiệt, ồn ào náo động.

Chúng tiểu mỹ nhân nhanh nhẹn khiêu vũ, thỉnh thoảng rót một chén rượu cho khách quý hợp ý. Trong tiếng cười tiếng hoan hô, Cơ Ngũ trầm mặc, trên khuôn mặt tuấn mỹ có điểm không được tự nhiên.

Hắn tài năng xuất chúng như thế, sớm đã khiến chúng nữ chú ý. Ánh mắt lửa nóng quăng về phía hắn thật sự nhiều lắm, làm cho Cơ Ngũ không được tự tại, bởi vậy, ngay cả giương mắt hắn cũng không dám, ngẫu nhiên nghiêng mắt nhìn lên, đều là nhìn về chỗ Tôn Nhạc.

Nhưng mà giữa Tôn Nhạc và Cơ Ngũ là một đám mỹ nhân. Đầu Cơ Ngũ nghiêng tới nghiêng lui vẫn là nhìn không tới thân ảnh của Tôn Nhạc .

Nhược Vương lẳng lặng nhìn mọi người, khóe miệng mỉm cười, cũng không uống rượu. Trong lúc vô tình hay cố ý nghiêng mắt nhìn thấy bộ dáng Cơ Ngũ như thế, hắn không khỏi cười lạnh lùng.

Hắn đứng dậy bước đi tới phía bên phải.

Tôn Nhạc cúi đầu, chậm rãi thưởng thức rượu. Màu rượu dưới ánh đèn có vẻ đục ngầu. Tôn Nhạc vừa uống vừa nhẹ nhàng mà lay động.

Trong điện tuy rằng phi thường náo nhiệt nhưng trong lòng nàng vẫn yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

Lúc này, nàng cảm giác được bên người tối sầm lại. Một thân ảnh cao lớn chặn ánh đèn khiến nàng không khỏi quay đầu nhìn lại.

Vừa quay đầu, nàng liền đối diện với cặp mắt sáng ngời của Nhược nhi. Bốn mắt nhìn nhau, Nhược nhi cười sáng lạng.

Hắn thản nhiên ngồi xuống bên người Tôn Nhạc, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ có khỏe không?”

Tôn Nhạc hơi chần chờ một lúc, thấp giọng trả lời: “Cũng ổn.”

Nhược nhi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, “Tỷ tỷ ngủ không ngon sao?”

Tôn Nhạc ngạc nhiên nhìn hắn.

Nhược Vương vươn tay lấy chén rượu của nàng qua uống một hơi cạn sạch, thở dài: “Tỷ tỷ, tỷ là không muốn khiến ta phiền lòng phải không? Đêm qua rõ ràng tỷ gặp thích khách mà!”

Hắn nói tới đây, hai tròng mắt đen như mực yên lặng nhìn nàng, ôn nhu nói: “Tỷ là tỷ tỷ của ta, trên lãnh địa của Nhược nhi, sao có thể để cho tỷ tỷ lo lắng hãi hùng? Tỷ tỷ chuyện thích khách cứ giao cho ta đi.”

Hai mắt Tôn Nhạc sáng trong suốt nhìn Nhược Vương, sau một lúc lâu cười sáng lạng, nhẹ giọng đáp: “Được!”

Nhược Vương cũng cười sáng lạng, sau khi cười xong hắn rũ mắt xuống, cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, Nhược nhi là đại trượng phu, có thẻ đảm đương được. Chuyện như vậy, tỷ nên báo cho Nhược nhi biết.”

Tôn Nhạc cười, nàng nhẹ giọng trả lời: “Được, tỷ tỷ làm không ổn.”

Nhược nhi lắc lắc đầu, lại than nhẹ một tiếng, nhưng không có lên tiếng.

Trong điện tiếng đàn sáo không ngừng, tiếng cười duyên của chúng mỹ nhân cùng tiếng trêu đùa của nhóm trượng phu cũng không ngừng vang lên. Dần dần, mọi người cũng ngà ngà say, cử chỉ đã có một chút ngả ngớn.

Nhược Vương mỉm cười đánh giá mọi người trong điện, nói: “Tỷ tỷ, thân là trượng phu, ngạo thị quần hùng, trong lúc đỉnh phong lập địa, đã không còn hối tiếc rồi?”

Tôn Nhạc trừng mắt nhìn, cười nói: “Nhược nhi là đại trượng phu! Đại trượng phu, thiên địa như bàn cờ, dân chúng như con chó rơm*!”

(*Thời cổ đại, người ta bện rơm thành hình con chó để cúng tế, ý câu này là với nghiệp đế vương, trời đất chỉ như bàn cờ, dân chúng là vật để cúng tế xây dựng sự nghiệp thiên thu ột người.)

Nhược Vương ha ha cười.

Tiếng cười của hắn sang sảng mà khoái trá, vang lên trong điện vốn đã ầm ĩ tiếng cười vui cũng không rõ ràng lắm.

Hắn cười xong, quay đầu hai mắt sáng trong suốt nhìn Tôn Nhạc, cất cao giọng nói: “Thiên địa như bàn cờ, dân chúng như chó rơm? Lời này nói thật hay a! Thật sự rất khéo!”

Hắn giơ bầu rượu lên, ngửa đầu uống cạn, trong nháy mắt, một cân rượu vàng liền vào bụng.

Vươn tay áo nặng nề mà lau rượu trên khóe miệng đi, Nhược Vương để cốc xuống, nhếch miệng cười nói: “Tỷ tỷ, hầu vương các nước đều muốn làm thiên hạ cộng chủ, Nhược nhi thấy, ai cũng tầm thường, không đáng lo!”

Giọng điệu hắn lúc này đã vô cùng hào khí, bộ dạng không thèm để ai vào trong mắt!

Ánh mắt Nhược Vương sáng ngời nhìn Tôn Nhạc, nói: “Tỷ tỷ, một ngày nào đó Nhược nhi ở trên vị trí chí tôn thiên hạ, tỷ tỷ còn ở bên cạnh Nhược nhi không?”

Hai mắt hắn gắt gao nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, nháy cũng không nháy mắt!

Xem ra, những lời này mới là trọng điểm a.

Tôn Nhạc cúi đầu, lông mi thật dài chớp chớp. Nàng muốn nói ‘ loạn vừa sinh, cơ nghiệp đế vương há chỉ một thế hệ là có thể thành! ’ nàng lại muốn nói, ‘Anh hùng trên thế gian còn ẩn núp chưa ra, không thể coi thường. ’

Nhưng hai câu này nghẹn ngang trong cổ họng nàng, nàng lại nói không được: khí phách thiếu niên, cho là không có gì mình không làm được vốn là chuyện thường tình, mình cần gì phải dội nước lạnh?

Lúc Tôn Nhạc trầm ngâm, Nhược Vương cúi đầu thở dài: “Tung hoàng ngang dọc, ngàn vạn người quy phục, nhưng bên người Nhược nhi đã không có tỷ tỷ làm bạn, thì còn gì thú vị? Ai ——”

Một câu thở dài cuối cùng thật lâu không dứt, mang theo vô tận mất mát, vô tận thê lương, thẳng khiến lòng Tôn Nhạc mềm nhũn, thiếu chút nữa hứa hẹn ra tiếng.

Nhưng mà, dù sao vẫn kém một chút, ngay sau đó Tôn Nhạc liền nhớ đến Cơ Ngũ, nhớ rất nhiều rất nhiều, bởi vậy, trả lời Nhược Vương, vẫn là một trận trầm mặc.

Nhược Vương thu hồi ánh mắt, rót đầy rượu vào chén, ngửa đầu lại uống cạn một hơi!

Dòng rượu từ cằm hắn chảy tới trên hầu kết. Rượu vừa vào Nhược Vương lại thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài, vẻ mặt hắn cô đơn, ánh mắt đã vô cùng chua xót.

“Tỷ tỷ, ” Nhược Vương thấp giọng nói, “Tỷ là người duy nhất trong thiên hạ khiến Nhược nhi nhớ nhung, duy nhất khắc vào trong lòng, không lúc nào quên. Mặc kệ Nhược nhi hạnh phúc hay là bất hạnh, bất kể là vui mừng hay là thống khổ, đều muốn chia sẻ cùng tỷ tỷ! Tỷ tỷ, nếu tỷ không thể ở bên cạnh Nhược nhi, dù cho có được thiên hạ này, tên Nhược nhi có thể lưu truyền thiên thu ngàn năm, thì có gì ý vị?”

Hắn cúi đầu nhìn rượu trong chén, thấp giọng”Đã không có tỷ tỷ, cho dù Nhược nhi chiếm được hết thảy chỉ là người cô đơn a! Nhưng mà, nếu tỷ tỷ có thể ở bên cạnh, cho dù cả đời này chí khí Nhược nhi không thành, đế nghiệp thất bại, cho dù chết không toàn thây, cõng theo bêu danh tội thần Sở quốc, cũng không hối hận! Cả đời này, Nhược nhi chỉ mong có tỷ tỷ làm bạn mưu cầu sơn hà vạn dặm này, thắng cũng vui vẻ bại cũng vui mừng!”

Giọng của hắn trầm thấp hữu lực, hàm chứa tình ý vô tận, chờ mong khôn cùng. Hơn nữa lúc này giọng đã mang chút khàn khàn, mơ hồ có nghẹn ngào. Tôn Nhạc kinh ngạc nghe, nghe.

. . . . .

Nàng chỉ có thể kinh ngạc nghe, nàng không thể trả lời, thậm chí không thể như giống như bình thường, vươn tay ra vuốt đi vết ướt nơi khóe mắt hắn.

Nhược Vương nói một hồi lại rót rượu uống ừng ực. Lúc này, hắn đã liên tục uống ba bình lớn, mặt đã đỏ bừng.

Đây chính là bình có thể chứa gần một cân rượu a. Tôn Nhạc không khỏi thấp giọng khuyên nhủ: “Nhược Nhi, đừng uống nữa.”

Nhược Vương không để ý tới cứ thế mà tiếp tục rót rượu vào bụng.

Tôn Nhạc thấy trong khi hắn hô hấp phát ra mùi rượu bức người, không khỏi đau lòng. Nàng vươn tay đoạt lấy bình rượu khuyên nhủ:“Nhược nhi, thật sự không nên uống nữa!”

“Không sao!”

Nhược Vương vung tay lên, đẩy tay nàng ra. Hắn vừa cứ thế rót rượu, vừa nói thầm , ” Sau khi uống rượu, say rồi trong mộng tỷ tỷ sẽ cần Nhược nhi!”

Những lời này rất nhỏ, rất hàm hồ, giống như vô thức phun ra. Thái cực công của Tôn Nhạc ngày càng tiến bộ, thính lực hơn người, nên nghe được rõ ràng, không khỏi ngơ ngẩn.

Dòng rượu vàng như nước ồ ồ chảy vào họng Nhược Vương, chảy chảy, một trận tiếng ho khan kịch liệt truyền đến!

Một trận ho khan này, lúc đầu chỉ là một tiếng một tiếng, tiếp theo lại liên miên không dứt, giống như là tê tâm liệt phế! Tôn Nhạc nghe xong hốt hoảng, vội vàng đứng dậy vỗ lưng của hắn, nàng vừa vỗ hai cái, tiếng ho khan tê tâm liệt phế kia lại càng ngày càng kịch liệt!

Qua một lát, hắn đã ho đến sắc mặt xanh mét, môi trắng, liên tục thở dốc, trong hầu kết nghẹn đàm không thôi!

Thế này không giống như là sặc rượu đơn thuần!

Tôn Nhạc xoay người quát mọi người đã trở nên an tĩnh lại: “Mau gọi đại phu!”

“Dạ, dạ.”

Vài tiếng đồng ý đồng thời vang lên, mấy thân ảnh đồng thời nhảy ra.

Mọi người không còn tâm tư cùng chúng mỹ nhân đùa giỡn nữa rồi, vù một tiếng, bên người Tôn Nhạc cùng Nhược Vương đã là ba tầng trong ba tầng ngoài vây đầy người.

“Bệ hạ làm sao vậy?”

“Mau, mau đưa bệ hạ vào phòng trong!”

Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía hiền sĩ Đổ Tán bên người, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Bệ hạ xảy ra chuyện gì, tại sao cơ thể suy nhược đến mức này?”

Tiếng ho khan tê tâm liệt phế, khiến người ta nghe thấy mà đau cả lòng a!

Đổ Tán là một hiền sĩ đen gầy hơn bốn mươi tuổi, nghe vậy hai tay của hắn chắp lại, trả lời Tôn Nhạc: “Khi bệ hạ biết được Triệu định gây bất lợi cho Điền công thì Triệu quân đã vượt biên! Bệ hạ vội vàng điểm quân, ngày đi đêm chạy vô ý trúng phong hàn! Lúc ấy đại phu đã khuyên hắn tĩnh dưỡng nhiều hơn, cẩn thận phong hàn chuyển nặng. Nhưng bệ hạ không nghe, cứ chống bệnh mỗi đêm mỗi ngày chạy đi như thế! Tôi vốn cho rằng bệ hạ đã khỏi hẳn, cho là hắn đã khỏe lại! Nào biết đâu rằng hắn vẫn còn đang bệnh!”

Tôn Nhạc nghe đến đó, trong lòng đau khổ: Nhược nhi là vì ta! Hắn là vì ta a!

Đúng lúc này, một trận tiếng quát gấp gáp truyền đến, “Đại phu đã tới, mau mau tránh ra, tránh ra.”

Mọi người vội vàng tránh ra một lối, trong nháy mắt, một lão nhân tiến vào.

Lão nhân chạy đến trước mặt Nhược Vương, hắn tự tay ấn lên mạch Nhược Vương, cẩn thận kiểm tra tình hình của hắn. Lúc này, tiếng ho khan tê tâm liệt phế vẫn không dứt bên tai.

Một lát sau, lão nhân buông tay ra, chuyển hướng Tôn Nhạc đứng gần nhất nói: “Đại vương vốn đã tam tiêu* chịu hàn, tỳ phổi cũng có dấu hiệu suy yếu. Tuy là như thế, may mắn đại vương thể chất hơn người, có thể chống đỡ! Không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Làm cho đại vương đau buồn quá mức, gần như tuyệt vọng hoảng sợ? Phổi bị thương, thận cũng hao tổn! Bệnh đã từ tam tiêu nhập thân!”

(*Tam tiêu: cách gọi của Đông Y, thượng tiêu là lưỡi, thực quản, tim phổi; trung tiêu là dạ dày; hạ tiêu là ruột non, ruột già, thận và bàng quang)

Tôn Nhạc mím chặt môi, vội vàng ngắt lời: “Mau mau trị liệu đi!”

Lão nhân quay đầu, từ trong tay áo xuất ra một hộp kim châm, sai người cởi áo Nhược Vương, cầm đèn qua, chuẩn bị bày châm ngừng cơn ho này!

Động tác của hắn thập phần lưu loát, chỉ chốc lát nửa người trên cùng cánh tay Nhược Vương đã đâm năm sáu cây kim châm.

Kim châm hạ xuống, tiếng ho khan quả nhiên ít hơn, Tôn Nhạc thở ra một hơi thật dài, biểu tình phức tạp mà đau lòng nhìn Nhược Vương, thầm suy nghĩ: đau buồn quá mức, gần như tuyệt vọng hoảng sợ? Nhược nhi của ta không phải vẫn luôn rất kiên cường sao? Hắn kiên cường, thông minh, khí phách, không có gì làm không được! Nhược nhi như vậy, cư nhiên lại yếu ớt như thế? Hắn để ý ta đến mức này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện