Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 194: Nhấc tay định đoạt sinh tử của người khác: Thuyết phục Hàn, kế thành viên mãn



Khi Tôn Nhạc đang suy nghĩ, trong rừng cây bên trái nàng lại truyền đến một trận tiếng xột xoạt.

Tôn Nhạc ngẩn ra, vội vàng ngẩng đầu lên.

Nàng vừa mới ngẩng đầu, người nọ cũng nhìn về hướng bên này!

Hai mắt nhìn nhau, nhất thời sắc mặt đều đại biến!

Xuất hiện ở trước mắt Tôn Nhạc, là một gương mặt tiều tụy không chịu nổi. Y phục của nàng tuy rằng vẫn đẹp đẽ quý giá như cũ, lại làm cho người ta cảm thấy chỉ là một kiểu trang trí sáo rỗng. Nữ nhân trước mắt này, giống như đã già đi mười tuổi. Dung nhan xinh đẹp động lòng người, lúc này mang theo một loại thần sắc tuyệt vọng đau khổ.

Bất quá, giờ khắc này, trong thần sắc tuyệt vọng đau khổ, lại tăng thêm năm thành hận ý.

Người này, đúng là Trĩ tài nữ!

Trước kia Trĩ tài nữ xinh đẹp, mê người cỡ nào. Diện mạo xinh đẹp dáng người gợi cảm kia, phối hợp với khí chất tiên tử cao cao tại thượng, đủ để khiến bất kỳ một nam nhân nào cũng phải điên cuồng.

Nhưng mà, hiện tại, tuy rằng khuôn mặt vẫn như trước, lại rõ ràng đã từ tiên tử biến thành một nữ tử trần tục tươi đẹp. Trách không được vừa rồi Vân tỷ kia nói nàng bây giờ là ‘mặt hàng hạ đẳng’. Lần đầu tiên Tôn Nhạc mới hiểu một nữ nhân mất đi vỏ bọc đẹp đẽ quý giá, mất đi tự tin, thật sự là so với trước kia cứ như hai người.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sóng mắt Tôn Nhạc như nước trong yên tĩnh mang theo thương hại. Chỉ có thương hại, Tôn Nhạc sẽ không áy náy đối với kẻ thù.

Trĩ tài nữ mở to mắt, gắt gao nhìn Tôn Nhạc chằm chằm. Dần dần, một cỗ hận ý sâu sắc từ ánh mắt nàng khuếch tán đến trên mặt, lại khuếch tán ra toàn thân.

Trĩ tài nữ đi tới hướng Tôn Nhạc. Nàng đi rất vội, dưới chân lảo đảo vài cái, vài lần suýt nữa ngã sấp xuống. Nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đầy hận ý.

Rốt cụôc, khi vọt tới trước mặt Tôn Nhạc thì dừng lại.

“Ngươi ngươi. Là ngươi hại ta!”

Trĩ tài nữ nghiến răng nghiến lợi nhìn Tôn Nhạc chằm chằm nói.

Xem vẻ mặt của nàng, hiển nhiên chỉ là đoán thôi.

Tôn Nhạc thầm suy nghĩ.

Nàng không yếu thế chút nào cùng Trĩ tài nữ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tôn Nhạc thanh tịnh như nước, “Hại ngươi? Ta ở Hàn, cách Tề mấy nghìn dặm hại ngươi sao?”

“Ha ha, cách xa nhau mấy nghìn dặm?” Trĩ tài nữ cất cao giọng kêu lên: “Ngươi, khi đó ngươi từng nói qua, ngươi nói, ngươi sẽ làm ta thân bại danh liệt, nhận hết lăng nhục mà chết! Ta hiện tại chính là thân bại danh liệt nhận hết lăng nhục! Tôn Nhạc, trừ ngươi có bản sự cỡ này ra, ai lại có hận ý muốn hại ta sâu như vậy, nhất định là ngươi!”

Nàng nói tới đây, cơ bắp trên mặt co lại, trong đôi mắt hiện lên một chút sợ hãi.

Nàng vừa e ngại vừa oán hận cùng thống khổ không chịu nổi nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, khàn giọng nói: “Sao ngươi có thể làm như thế? Tôn Nhạc sao ngươi có thể đối xử với ta như thế? Tuy rằng ta công bố thân phận nữ tử của ngươi, nhưng không phải ngươi vẫn bình yên vô sự sao? Ngươi chẳng những bình yên vô sự, còn nhờ vậy mà dương danh thiên hạ được vô số trượng phu yêu quý! Dưới tình huống như vậy, làm sao ngươi lại ta trả thù như thế?”

Lời này hơi buồn cười.

Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn Trĩ tài nữ cười mà nghĩ thầm: bởi vì ngươi không hãm hại thành công, liền trở thành có công sao?

Trĩ tài nữ nói tới đây thì cố nén hận ý thở dốc hai cái,“Tôn Nhạc, ta đối đãi với ngươi không tệ! Ta thậm chí còn nguyện ý coi ngươi là tỷ tỷ! Là ngươi, là chính ngươi không cần! Nếu ngươi không cần, vì sao còn phải hại ta như thế? Ngươi làm hại ta không thể ngẩng đầu lên được nữa, làm hại ta từ nay về sau rốt cuộc không còn mặt mũi nào gặp lại Nhược Vương. Ngươi, lòng dạ của ngươi sao lại đáng sợ như vậy?”

Tôn Nhạc nghe đến đó, cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Ngươi nói gì, ta nghe không rõ.”

Nàng vừa nói những lời này ra, liền hoàn toàn chọc giận Trĩ tài nữ, lập tức, nàng gào thét ra tiếng, “Ngươi! Nữ nhân ngoan độc tàn nhẫn này, sau khi Nhược Vương biết được cũng sẽ sợ hãi ngươi! Hắn sẽ đề phòng ngươi! Ngươi có hại ta, ngươi cũng không thể hoàn toàn có được hắn!”

Thấy biểu tình Tôn Nhạc vẫn thản nhiên như cũ, hận ý của Trĩ tài nữ thật sự là chồng chất như núi, trong tiếng nàng gào thét đã thêm tiếng kêu khóc: ” Vì sao ngươi không giết ta? Là ngươi làm hại ta, vì sao ngươi không giết ta? Ngươi giết ta đi ——”

Trĩ tài nữ trợn mắt đến muốn nứt ra, thả người bổ nhào về phía trước muốn cấu xé Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc là người mang công phu, làm sao có thể để nàng lại gần? Lập tức, cước bộ nàng xê dịch, nhẹ nhàng phiêu phiêu chuyển động, liền tránh xa cô ta ra.

Thương hại chán ghét liếc mắt nhìn Trĩ tài nữ như một mụ điên, Tôn Nhạc lạnh lùng nói: “Ngươi điên rồi.” Dứt lời, nàng chuyển thân, không chút do dự xoay người rời đi.

Trĩ tài nữ làm sao chịu bỏ qua, nàng ta thét to: “Ngươi giết ta à, Tôn Nhạc, nữ nhân ngoan độc này, vì sao ngươi không giết ta?” Trong tiếng thét chói tai, nàng lại đánh tới hướng Tôn Nhạc.

Bất quá lúc này bốn phía đã vây lại một đống cung nữ thái giám. Bọn họ làm sao có thể để ụ điên như Trĩ cơ quấy nhiễu khách quý như Tôn Nhạc? Lập tức nhất tề vây lại, người bắt tay, người đè đầu, đảo mắt đã chế phục nàng ta.

Tôn Nhạc đi rất xa rồi, còn có thể nghe tiếng chửi bậy thê lương khàn khàn của Trĩ tài nữ.

Tôn Nhạc xoay người đi vào trong đại điện, trước khi gặp Trĩ đại gia, nàng còn có chút lo lắng mơ hồ, sau khi nhìn thấy nàng, Tôn Nhạc liền biết, người này đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi. Dù sao trước đây nàng ta cũng rất cao ngạo a! Một người từ trên đám mây bị ném vào trong nước bùn, trong hàng ngàn hàng vạn người, chỉ có một hai người tâm trí thập phần kiên định mới có thể thua keo này, bày keo khác.

Tôn Nhạc vốn định im ắng, dưới tình huống không làm cho bất cứ ai chú ý đi đến bên cạnh Cơ Ngũ. Nhưng mà, nàng bây giờ không còn là Tôn Nhạc bình thường không chút thu hút trong dĩ vãng nữa. Vừa xuất hiện liền có vô số ánh mắt nhìn về hướng nàng.

Khi mấy chục cặp mắt đều ném lên trên người Tôn Nhạc thì Tôn Nhạc đã bỏ qua cách lặng lẽ mà về chỗ. Nàng điềm tĩnh, thẳng lưng, thoải mái đi về hướng Cơ Ngũ.

Nàng đirkhông đến mười bước, trong chỗ ngồi của chúng quý nữ có một cô gái đứng lên, thiếu nữ này mười bảy mười tám tuổi, mày rậm mắt to, làn da phi thường trắng nõn, cả người tản một loại anh khí bừng bừng.

Cô gái ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, mắt to hơi hơi nheo lại, vẻ mặt khinh thường nhìn Tôn Nhạc, cao giọng quát: “Tôn Nhạc, ngươi là người ở đâu?”

Tôn Nhạc từ từ quay đầu nhìn về hướng nàng, chỉ vừa liếc mắt, nàng liền thấy được địch ý cùng chán ghét từ trong mắt thiếu nữ.

Tôn Nhạc không ngừng bước, cũng không để ý tới tiếp tục đi về phía trước.

Đây là khinh thường! Đây hoàn toàn là khinh thường!

Nháy mắt cô gái mày rậm mắt to tức giận đến mặt đỏ bừng, nàng ta thở hổn hển một hơi, quát: “Tôn Nhạc, ngươi vốn người Yến quốc, ngươi vốn là nữ nhi của Yến thị! Thiên hạ còn có nữ nhân ác độc vô tình giống như ngươi sao? Thật không ngờ ngươi lại đi bức bách gia tộc của mình? Bức bách thân nhân của mình!”

Cô gái khí phách nói xong mấy lời này, mở to không nháy mắt nhìn chằm chằm gương mặt quật cường của Tôn Nhạc.

Tiếng nói của thiếu nữ không nhỏ, vừa quát ra, nhất thời hấp dẫn mọi ánh mắt trong đại điện, ngay cả tiếng sanh ca khiêu vũ cũng nhanh chóng ngừng lại.

Tôn Nhạc quay đầu lại nhìn về phía cô gái, bốn mắt nhìn nhau, biểu tình Tôn Nhạc lãnh đạm mà bình tĩnh.

Nàng bình tĩnh nhìn cô gái chằm chằm, ngay lúc mọi người chú ý liền mở miệng“Gia tộc? Thân nhân?” Tôn Nhạc lạnh lùng cười, nói: “Thiên hạ này có gia tộc nào, sẽ ra sức vũ nhục vợ của con trai trưởng sao? Thiên hạ này lại có loại thân nhân nào, sẽ giam giữ nữ nhi của con trai trưởng hơn mười năm, dùng hết khả năng hành hạ khi dễ sao?”

Tôn Nhạc cao giọng nói ra hai câu này sau đó quay đầu nhất nhất đảo qua mọi người, cuối cùng lại nhìn về phía cô gái kia. Ánh mắt lạnh lùng mà trầm tĩnh, “Đối với Tôn Nhạc ta mà nói, có thù báo thù, có oán báo oán mới là phải việc làm.”

Nàng nhìn mấy chục kiếm khách áo tang hai bên đại điện, cao giọng nói: “Người sống trên đời, như hoa cỏ sớm nở tối tàn. Mặc kệ sinh tử ân oán cứ thống khoái mà đi, quang minh mà làm!”

Lời của nàng vừa rơi xuống chúng kiếm khách đồng loạt dùng ánh mắt đồng ý bội phục nhìn nàng: Lời này của Tôn Nhạc, đúng là tôn chỉ hành động của bọn hắn a. Tôn Nhạc này, thực không thua kém gì trượng phu!

Tôn Nhạc lại liếc cô gái kia lạnh lùng nói: “Ngươi làm thuyết khách cho Yến thị ư? Nếu như là vậy, làm ơn đừng lấy gia tộc đại nghĩa mà nói với ta!”

Nàng nói tới đây, đột nhiên cười, thản nhiên đi về phía trước.

Nụ cười này của Tôn Nhạc, thực sự lạnh lùng đến siêu thoát, nhất thời khiến cô gái kia giật mình sững sờ ngồi trên chiếu.

Thiếu nữ kia đỏ mặt lên, lúng ta lúng túng nửa ngày nói không ra lời. Trên thực tế, hiện tại cũng có không ít người biết về ân oán của Tôn Nhạc cùng gia tộc của nàng, khi còn bé nàng phải chịu đựng sự vũ nhục khi dễ như vậy, hiện tại nàng trả thù như thế nào cũng không quá đáng!

Mắt thấy Tôn Nhạc đi tới bên người Cơ Ngũ, cô gái kia rốt cục phục hồi tinh thần lại, nàng quát lớn: “Tôn Nhạc, nữ tử ngoan độc mạnh mẽ như ngươi vậy, sao xứng đứng ở bên người Thúc tử? Trượng phu cao thượng vô cầu như hắn, sẽ bị ngươi làm cho nhơ nhuốc!”

Thanh âm của thiếu nữ vừa mới rơi xuống, lông mày liền Cơ Ngũ nhíu lại, lạnh lùng nhìn cô gái kia nói: “Tôn Nhạc là người tinh khiết thế nào, người như cô nương làm sao biết được? Hơn nữa ta như thế nào, Tôn Nhạc như thế nào, người ngoài như cô có tư cách gì mà phân trần?”

Giọng nói của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngữ khí cực trầm cực kỳ phiền chán. Loại phiền chán khinh thường này, thực là so với bất kỳ lời nói nào còn thương tổn lòng của thiếu nữ hơn. Thiếu nữ này cứng họng đứng ngay tại chỗ, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, phi thường khó xử!

Ánh mắt Tôn Nhạc liếc về phía cô gái tiến thối lưỡng nan, từ trên người một kiếm khách phía sau rút ra một thanh trường kiếm.

Mọi người nháy cũng không nháy mắt nhìn động tác của Tôn Nhạc chằm chằm, thấy nàng sau khi rút bội kiếm của thuộc hạ ra, ‘ Keng ’ một tiếng ném tới trước người cô gái, lạnh lùng quát: “Tôn Nhạc đường đường là Điền công, há lại cho phụ nhân không biết lý lẽ như ngươi xem thường chửi bới? Mời chiến đi!“

Nàng đây là khiêu chiến!

Nàng đưa ra khiêu chiến sinh tử với thiếu nữ này!

Trong đại điện trở nên lặng ngắt như tờ, bất quá chỉ chớp mắt, đám người tựa như nước sôi sùng sục, không ngừng nghị luận.

Tôn Nhạc vừa phun ra những lời này, một Kiếm Sư Sở quốc vẫn đứng ở sau lưng nàng cất bước tiến lên. Hắn bước đi đến phía trước Tôn Nhạc, hai tay chắp lại, cao giọng nói: “Sở nhân Thân Tiên thay mặt Điền công ứng chiến!”

Từ lúc Tôn Nhạc cầm kiếm ném ra thì sắc mặt cô gái kia đã trắng bệch, hiện tại Thân Tiên vừa đứng ra, sắc mặt nàng càng giống như tờ giấy, cả người đều lung la lung lay, đứng cũng không vững.

Tôn Nhạc đưa ra lời khiêu chiến, bất kể là lý do gì, hay tình cảnh mà nói, nàng ta đều không thể cự tuyệt. Nhưng mà, nàng chỉ là một quý nữ bình thường, bên người cho dù có kiếm khách tùy tùng, nhưng làm sao có thể so với Kiếm sư được vương hầu ban cho của Điền Công Tôn Nhạc?

Tôn Nhạc lúc này đã thu hồi ánh mắt, như không có việc gì ngồi xuống bên Cơ Ngũ.

Hai quý tộc khiêu chiến, từ trước đến nay đều do kiếm khách tùy thân đảm nhiệm.

Mấy trăm ánh mắt đều gắt gao nhìn cô gái kia chằm chằm, chờ nàng trả lời.

Mỗi người đều thấy được sắc mặt ão não sợ hãi của cô gái kia, nhưng không có ai dám ra mặt thay nàng vào lúc này. Bởi vì ra mặt thay nàng, đồng nghĩa với thay nàng thừa nhận lửa giận của Tôn Nhạc.

Trong ánh mắt trừng trừng của mọi người, cô gái không thể khống chế sợ run. Tay, chân, cả người nàng đều rung động. Rốt cụôc, cô gái chịu không nổi loại áp lực này, bịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, dưới váy thấm ướt một mảnh, đúng là sợ tới mức không thể khống chế tiểu tiện.

Thân Tiên thấy một màn như vậy, khinh bỉ nhíu nhíu mày.

“Keng” một tiếng, hắn đá lên trường kiếm Tôn Nhạc vừa ném xuống đất, nặng nề mà ném tới trước sập của thiếu nữ!“Không dám ứng chiến, vậy tự xử đi!”

Sau khi lạnh lùng, âm trầm mà ném ra một câu này, Thân Tiên nhìn đám người nhà phía sau cô gái, ánh mắt hung lệ của hắn đảo đến đâu, mọi người đều cúi đầu tránh đi, “Điền công là trí sĩ nổi danh trong thiên hạ, há lại cho để bọn ngươi dễ dàng khinh nhờn sao? Nếu như nàng không làm được, thì hãy giúp nàng đi!”

Hắn đây là bức bách! Trắng trợn buộc người nhà thiếu nữ ra tay giết thân nhân của mình!

Hắn vừa thét câu này ra, người nhà cô gái kia sắc mặt tái nhợt, sau đó liên tục đáp lời, “Dạ.” “Thưa dạ dạ.”

Thân Tiên nhận được lời hứa hẹn, không hề để ý tới cô gái xụi lơ cuộn mình thành một đoàn kia nữa, xoay người đi đến phía sau Tôn Nhạc đứng yên.

Hắn liếc mắt một cái liền thấy được Tôn Nhạc không đành lòng. Thân Tiên nghiêng người tới trước, thấp giọng nói: “Lời đồn đãi khó dừng lại, người này không thể không giết!” Dừng một chút hắn lại giải thích, “Đây là thời loạn thế, tín nghĩa tôn kính đều đến từ giết chóc! Công ngàn lần không thể đổi ý, nếu không bất cứ ai trong thiên hạ đều có thể khi dễ công!”

Thời gian này hắn đi theo bên người Tôn Nhạc, đã chứng kiến Tôn Nhạc nhiều khi thật sự quá nhân từ đến gần như yếu đuối, đã sớm muốn thay Tôn Nhạc ra mặt thị uy .

Lúc này, trong đại điện truyền đến một tiếng bị ‘ ngô ngô ’ vì bị che miệng lại, cũng là cô gái kia bị thân nhân của nàng che miệng kéo đi ra ngoài chuẩn bị xử tử.

Tôn Nhạc nhắm hai mắt lại, cúi đầu nói: “Làm ơn, nhục nhã là được rồi.”

Thân Tiên nghe vậy, cúi đầu thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Tôn Nhạc cuối cùng vẫn là nữ tử, tuy nàng tài trí hơn người, nhưng vẫn quá mức nhân từ.

Lúc này, cô gái kia đã bị kéo tới cửa đại điện.

Thân Tiên ngửa đầu, lớn tiếng quát: “Chậm đã!” Hắn quay đầu nhìn ba đại hán có ba bộ mặt tương tự với cô gái kia, xem ra là huynh trưởng của nàng, “Điền công nhân từ, không muốn giết phụ nhân ngu dốt! Đưa nàng ra ngoài là được!”

Ba người vừa nghe được Thân Tiên nói như thế, cực kỳ vui mừng. Vội vàng đáp: “Dạ, dạ dạ.” Trong tiếng trả lời, ba người buông cô gái ra.

Bọn họ thấy cô gái ngồi phịch dưới đất, căn bản là đi không nổi, sợ Tôn Nhạc lại đổi ý, vội vàng ngồi xổm xuống, bắt lấy tay, nắm lấy chân, giúp nàng đi ra khỏi cửa lớn.

Bốn người vừa ra cửa điện, một trận tiếng khóc thét nghẹn ngào liền mơ hồ truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện