Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 60: Giành lại vợ yêu



Chiếc gương lớn được nạm vàng tinh tế rọi lên bóng hình của một đôi nam nữ, nam khí khái bất phàm, anh tuấn giàu có, nữ quyến rũ, mị hoặc, quyền lực , người con gái trong chiếc váy da bó sát màu đen, bên éo thắt một chiếc dây lưng đính ngọc Lưu Ly, làm nổi bật lên chiếc eo nhỏ mảnh khảnh, giống như cây liễu đang vươn mình nhẹ nhàng đón gió xuân tươi mới. Bên hông dắt theo một khẩu súng lục nhỏ tinh xảo, chiếc áo khoác da vừa vặn che khuất khẩu súng, cô gái vui vẻ vỗ tay một tiếng, sau đó đón lấy chiếc tai thỏ mà người đàn ông đưa tới.

"Cái kiểu ăn mặc như thỏ non này là sao vậy hả?" An Nhược nheo mắt nhìn vào trong gương, sau đó xoay người nháy mắt với Lục Mặc Hiên, cả người cô bất ngờ dịch chuyển làm lộ ra bộ quần áo thỏ non vô cùng đáng yêu.

Một đôi tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má cô, Lục Mặc Hiên hếch mắt trêu tức An Nhược, "Đây là thỏ non của câu lạc bộ nào đây, trông thật đặc biệt nha, thật khiến cho anh phải mở rộng tầm mắt."

Đôi tai thỏ màu hồng bị An Nhược kéo xuống ném vào ngực Lục Mặc Hiên, "Đợi lát nữa đến Thịnh Tinh em sẽ đeo tai thỏ, lát nữa nếu gặp Hà Mộc Vũ thì giả bộ như không quen biết. Lục Mặc Hiên, anh đã báo cho quân khu biết chưa?"

"Chưa, lần này Thịnh Tinh tổ chức đánh bạc, loại chuyện này nên giao cho cục cảnh sát là tốt nhất, cảnh sát bọn họ thích nhất chính là vây bắt dân cờ bạc." Giọng Lục Mặc Hiên càng lúc càng trầm, anh không ngừng vuốt vuốt lên màn hình di động.

Vây quét đánh bạc, số tiền tịch thu ngay tại hiện trường không ai có thể biết được là bao nhiêu. Chắc chắn cũng chẳng ít ỏi gì. Khoản thu nhập thêm của cảnh sát hầu như dựa vào những nhiệm vụ như thế này mà có được, cho nên, những việc như vậy, cảnh sát hành động là nhanh nhất!

"Tiền đâu dễ kiếm như vậy, phải cho những người ở cục cảnh sát này chịu chút khổ cực, nếu không tiền thuế mà nhân dân đóng cho họ chẳng phải sẽ uổng phí hay sao. Muộn một chút hãy gọi điện, hi vọng đây sẽ là một trận đánh bạc lớn, khi đó chúng ta nhân cơ hội vơ vét chút ít." An Nhược nói xong phủi phủi quần áo sau đó nhanh chóng bước về phía cổng.

Màn đêm sớm đã buông xuống, đêm nay không có ánh trăng, chỉ có những vì sao giăng ngập bầu trời. Khóe môi An Nhược cong lên, trời thật nhiều sao, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời, chắc chắn vậy!

Lúc Lục Mặc Hiên đến bên cạnh Land Rover, An Nhược sớm đã ngồi vào trong xe. Chuyện liên quan tới hắc bang, vợ của anh còn hăng hái hơn cả anh, Lục Mặc Hiên chỉ biết cười khổ không nói gì. Cô không làm nữ binh thì quả thực là quá lãng phí, An Nhược nhanh trí, thông minh, chỉ cần tăng cường rèn luyện, đảm bảo chỉ trong thời gian ngắn cô sẽ là nữ binh nổi bật nhất, nghĩ đến cuộc tập huấn 2 tháng sau, trong lòng Lục Mặc Hiên vô cùng mong chờ.

"Hà Mộc Vũ mới gửi tin nhắn tới, câu lạc bộ Thịnh Tinh, tầng 2 khu A, phòng 1. Người đến đây rất đông, chắc hẳn toàn những kẻ lắm tiền nhiều của." An Nhược mở di động của Lục Mặc Hiên ra xem, đúng lúc tin nhắn của Hà MỘc Vũ được gửi tới.

Giữa hai kẽ răng của Lục Mặc Hiên phát ra tiếng hừ nhẹ, hai mắt nheo lại cảm giác vô cùng đáng sợ. An Nhược cầm di động nhét vào túi áo trái của Lục Mặc Hiên, hành động này khiến ngón tay cô khó tránh khỏi ma sát với lồng ngực rắn chắc của Lục Mặc Hiên.

Khuôn ngực rộng lớn rắn chắc thoáng rung động, ánh mắt Lục Mặc Hiên lại nhìn về phía đường cái như cũ, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần đùa giỡn, "Vợ à, em kiềm chế tay mình một chút được không, cứ sờ mó loạn xạ trước anh như vậy, có phải là em muốn "đùa giỡn" ngay ở trên xe hay không? Lần trước trên đường tới thôn Tiền Đường chưa kịp làm vậy, có phải có chút tiếc nuối đúng không?"

Sắc mặt An Nhược vẫn không hề thay đổi, ở chung với Lục Mặc Hiên lâu ngày, nên đối với những lời này của anh, cô đã vô cảm mất rồi! Ngón tay linh hoạt lướt trên màn hình di động, nhìn tin nhắn Phan Mộng Lệ vừa gửi tới. 3 ngày sau Phan Mộng Lệ sẽ được xuất viện. Con nhỏ chết tiệt này, tiền viện phí không cần phải trả, sức khỏe chưa tốt đã muốn nhanh chóng về nhà, muốn chết sao!

Vừa nhắn tin trả lời Phan Mộng Lệ vừa đáp lại Lục Mặc Hiên: "Lần sau chọn chỗ nào đó vắng vẻ không người, chúng ta sẽ thủ được không? Đương nhiên khoảng thời gian này là không thể rồi."

Lúc nghe xong câu đầu tiên, trái tim Lục Mặc Hiên liền nhảy cẫng lên, lông mi cũng không ngừng nhấ[ nháy. Nhưng anh biét, An Nhược đâu phải người dễ dàng tha thứ cho người khác như vậy, muốn tiếp tục chuyện chăn gối như trước kia, không biết phải đợi tới khi nào. Cô vợ nhỏ này của anh, thù cực kỳ lâu! Lần đầu tiên, anh không khống chế được lực, haizz, Lục Mặc Hiên thả lỏng tâm tình, muốn đến ngày mây mờ trăng tỏ, thì còn phải nếm mật nằm gai!

Câu lạc bộ Thịnh Tinh, tầng 2 khu A, bên trong phòng bao lớn nhất đã sớm ồn ào tiếng người. Khẽ đếm trước sau, tổng cộng có hơn hai mươi người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ. Giữa phòng đặt một chiếc bàn dài cỡ lớn, có khoảng mười tên đàn ông ngồi vây quanh chiếc bàn đó. Trong 10 người đó thì có đến 6 người trên tay có hình xăm gốc cây cổ thụ, rễ cây từ cổ tay lan tới cùi chỏ rồi đến tận hõm vai.

Vài cô ả ăn mặc hở hang, kích thích đứng bên cạnh làm bạn, hai cặp đùi trắng nõn dưới ánh đèn trông hết sức kiều mị gợi tình. Giọng nói của mấy ả vô cùng ngọt ngào nóng bỏng, đong đưa khơi gợi thú tính của cánh đàn ông, chẳng mấy chốc trên ghế sofa đã hiện ra những hình ảnh vô cùng mãnh liệt.

Mấy ả đong đưa vòng eo, những tiếng rên rỉ phóng đãng vang vọng khắp căn phòng. Những tên đàn ông này đã quá quen thuộc với những cảnh như vậy, nên khi nhìn thấy thì mặt không đỏ tim không đập nhanh, mắt điếc tai ngơ, tiếp tục làm chuyện của mình.

Những chồng thẻ xanh lá, xanh dương, đỏ sậm hình tròn xếp đầy cả một bàn, vừa nhìn đã biết đây là một vụ cá cược quy mô cực lớn. Người tới đây nếu chỉ là mấy tên côn đồ tầm thường thì chi ra một số tiền lớn đến vậy sao?

"Sao các cậu còn đứng ở đây?" Hà Mộc Vũ đứng ở ngoài phòng bao tiềm kiếm một hồi mới phát hiện đám bạn thân của cậu ta vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa, càng nhìn càng giống một đám nô bộc.

"Đừng có đùa, bên trong toàn những nhân vật có máu mặt. Với thân phận này của tôi, sao có thể bước chân vào đây được, phải đứng ở đây canh chừng, nếu như có xảy ra chuyện gì, thì còn có thể chống cự được một lúc."

Hà Mộc Vũ trừng lớn hai mắt, Lục Mặc Hiên và An Nhược tới đây chính là để xem hình xăm rồng xanh của mấy tên này! Mấy tên này có quen biết với cậu ta, chút nữa cậu ta mà có kéo áo của chúng lên thì chúng cũng không cảm thấy có gì đó khác lạ.

"Cậu cũng đừng có vào đó, nếu như để cho đại ca biết được bối cảnh gia đình cậu là quân nhân, thì mấy người chũng ta cũng đừng mong sống tiếp. Tôi là vì thấy cậu là người có nghĩa khí, mới kết thành anh em với cậu! Nên cậu đừng có mà đẩy anh em vào trong hố lửa."

Hà Mộc Vũ đang không biết phải làm thế nào cho đúng thì đúng lúc Lục Mặc Hiên và An Nhược cùng lúc tiến vào. Sau khi nhìn thấy trang phục của hai người đang mặc, hai mắt của Hà Mộc Vũ không khỏi trợn trừng.

"Này, phòng này đã được bao hết rồi, các ngươi mau tới phòng khác đi, đừng tưởng cho chút mặt mũi mà lên mặt!" Tên vừa nãy nói chuyện với Hà Mộc Vũ đang chỉ tay về phía Lục Mặc Hiên, hùng hổ nói.

Trên đầu An Nhược đã đeo tai thỏ màu hồng, sau khi nghe thấy hắn nói như vậy, liền thong thả bước tới, đứng lại trước mặt hắn, hai mắt giống như muốn phát sáng đến nơi: "Hôm qua tôi vừa nhận lời đến Thịnh Tinh làm cô bé thỏ non, đêm nay quản lý bảo tôi tới phòng này. Nghe nói bên trong đều là những người có máu mặt!"

Tên đàn ông kia thấy vẻ vui sướng trong lời nói và ánh mắt hám giàu của An Nhược, sau lại nhìn đôi tai thỏ trên đầu và bộ quần áo sexy trên người cô, không nghĩ nhiều liền tin tưởng những gì An Nhược nói, nhẹ tay đẩy cánh của màu vàng ra, An Nhược nhanh chóng di chuyển một cái, trong giây lát đã đứng trong phfong bao rộng lớn.

Nếu là cô bé thỏ non, thì vào trong là chuyện phải làm, nhưng người đàn ông trước mắt này, thần sắc nghiêm túc, quanh người khí thế bá đạo, vừa nhìn đã biết không phải loại người dễ chọc vào. Không thể để hắn vào trong được!

Lục Mặc Hiên không thèm nói lời nào, trực tiếp cất bước tiến lên, một cánh tay thô to bất chợt ngăn cản đường đi của anh. Lục mực hiên dơ tay nắm chặt ngón tay của kẻ đó, khớp xương xoay ngược một cái, người đàn ông đó đau đến mức quỳ rạp xuống đất. Đồng bọn của hắn sau khi nhìn thấy liền đồng loạt lao đến.

Hà Mộc Vũ thấy tính hình không ổn, nhanh chóng mở miệng, "Này, các ngươi nhẹ tay một chút, nhỡ đâu người này là khách quý do đại ca mời tới thì sao, các ngươi mạo phạm khách quý của đại ca, xem đại ca xử lý các ngươi như thế nào! Nếu là người không biết tự lượng sức mình, vào trong đó cũng không có thứ tốt mà ăn." Thấy lời Hà Mộc Vũ cũng có lý, mấy kẻ kia liền trao đổi ánh mắt với nhau sau đó gật đầu mở cửa cho Lục Mặc Hiên vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện