Võ Đạo Đan Tôn

Chương 70: Toàn trường khiếp sợ



Chương 70: Toàn trường khiếp sợ.

- Phải liều mạng rồi sao?

Ánh mắt của Lâm Tiêu lăng lệ, khóe miệng cũng lộ ra một tia giễu cợt.

- Ngươi đã muốn ngọc đá cùng vỡ với ta, như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, một mạng đổi một mạng, thật sự là vô cùng công bằng!

Thấy Lưu Lỵ không để ý tới tất cả mà tấn công xuống, Lâm Tiêu hét lớn một tiếng, thanh âm như sấm, thân hình chợt nhảy lên, đối mặt với công kích của Lưu Lỵ cư nhiên không tránh không né, bộ ngực mở rộng ra, đồng thời ánh mắt hung hãn, vẻ mặt dữ tượn, song quyền thật giống như là đạn pháo oanh hướng Lâm Tiêu.

Đây là Lâm Tiêu đang nói rõ nguyện ý lấy mạng đổi mạng với Lưu Lỵ, không phải là nàng thi triển ngọc đá cùng vỡ sao? Tốt, như vậy ta liền ngọc đá cùng vỡ với ngươi!

Oanh!

Trong hư không hai đạo nhân ảnh thẳng tắp xông vào một chỗ, một cái quyền đầu đánh về phía lồng ngực của đối phương, một cái song quyền đánh về đầu của người kia, hai người người nào đều không chịu nhường nhịn, đây là đang lấy mạng đổi mạng, khí thế thảm thiết, không để ý tới tất cả, làm cho tất cả mọi người phía dưới đều là cả kinh đến hồn phi phách tán.

Nếu như song phương thật sự đối công ở chung một chỗ, như vậy vô luận người nào đánh trúng người nào trước, kết cục cũng chỉ có một, đó chính là song song vẫn lạc, bị mất mạng.

- Ta cũng không tin Lâm Tiêu này có can đảm liều mạng!

Khí thế của Lưu Lỵ như cầu vồng, ánh mắt băng lãnh như sương, động tác không thay đổi chút nào, nàng không muốn thay đổi, cũng không thể thay đổi, dưới loại tình huống sử dụng chiêu số liều mạng này, nếu như người nào khiếp nhược trước, người đó sẽ bại.

Hống!

Khí lưu đáng sợ quét qua, hai người trong nháy mắt liền muốn đánh vào một chỗ, kình phong thổi lên tóc của hai người, riêng mình đều có thể nhìn thấy hai tròng mắt liều lĩnh kia của đối phương, hung mang tất lộ.

Mắt thấy công kích của hai người sắp đụng vào nhau, song song bị mất mạng, trong con ngươi của Lưu Lỵ rốt cuộc lộ ra một tia bối rối, nàng chợt cắn răng, chiêu thức ngọc đá cùng vỡ biến đổi, nhanh như tia chớp chặn hướng song quyền của Lâm Tiêu oanh tới.

Ở trong sát na sống còn này, Lưu Lỵ rốt cuộc không chịu được loại áp lực tâm lý đó, bỏ qua công kích.

PhanH!

Song quyền của Lâm Tiêu nặng nề oanh kích ở trên hai tay của Lưu Lỵ đang vội vàng hóa công thành thủ, bởi vì phòng hộ trong lúc bối rối, tự nhiên khiến cho nàng phong thủ không ổn, lực lượng khổng lồ trực tiếp chấn đến máu trong cơ thể của nàng sôi trào, nguyên khí tán dật, hai cánh tay chết lặng, cả người nặng nề bay đi, bộ mặt cũng bởi vì đau đớn kịch liệt mà biến hình.

Lưu Lỵ không biết, một chiêu này nếu như nàng dùng với người khác nói không chừng hiệu quả rất tốt, nhưng dùng ở trên người Lâm Tiêu căn bản lại không dùng được. Khống chế Độn thổ giáp phân thân trải qua nhiều sinh tử như vậy, loại tràng diện gì mà Lâm Tiêu còn chưa từng thấy qua, đối với địch nhân rơi vào đường cùng cũng là hiểu rõ ràng, biết được loại khí thế này ở trong lúc liều mạng công kích, loại thần thái coi rẻ sinh tử này, nhưng hôm nay ở trên người Lưu Lỵ mặc dù khí thế hung mãnh nhưng Lâm Tiêu lại không cảm thụ được chút ý chí ngọc đá cùng vỡ nào, căn bản là dọa người mà thôi.

Hơn nữa, coi như là Lưu Lỵ thật sự có quyết tâm ngọc đá cùng vỡ, Lâm Tiêu cũng sẽ không có chút khiếp nhược nào, dám lấy mạng đổi mạng.

Trong hư không, Lưu Lỵ nặng nề rơi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, cổ họng có một trận ngai ngái, thiếu chút nữa liền phun ra một búng máu.

Trong lúc liều mạng trước đó, ở lúc tối hậu quan đầu Lưu Lỵ thối lui, chẳng những bị Lâm Tiêu nặng nề đánh trúng, càng làm cho nguyên khí trong cơ thể nàng cắn trả, kinh mạch xuất hiện từng đạo khe hở rất nhỏ.

- Hô!

Trên bầu trời, Lâm Tiêu đánh trúng một chiêu liền không có nửa điểm do dự, thân hình dữ dội xông ra, Vô Ảnh Phiêu Hồng quyết lại lần nữa thi triển, thân thể như mũi tên rời cung xông về phía Lưu Lỵ, đột nhiên đi đến trước mặt nàng.

- Cực Đạo Uy Thiên quyền đệ nhị thức --- Uy Phong Lẫm Lẫm!

Lâm Tiêu hống to một tiếng, ánh mắt sắc bén như đao, khí thế như cầu vồng, hai tay hóa quyền đột nhiên đánh ra.

Oanh!

Uy thế kinh người tản mát ra, giờ khắc này Lâm Tiêu liền thật giống như chiến thần từ trên trời giáng xuống, uy phong lẫm liệt, không ai địch nổi, tất cả tinh khí thần đều là ngưng tụ vào một điểm, trở thành một thanh lợi kiếm vô hình đâm vào trong mắt của Lưu Lỵ.

- Trấn Uy Phục Ma Hồng Hoang chi Vu loạn Phong Thần!

Liên tục thất bại, Lưu Lỵ với thân thể bị thương giờ khắc này rốt cuộc trở nên hoảng loạn, trong con ngươi hiện lên một tia sợ hãi, không kịp do dự, thân hình vội vàng thối lui, đồng thời đánh ra một quyền, như muốn để cho Lâm Tiêu ném chuột sợ vỡ đồ, không dám tiến đến gần.

Nhưng một màn làm cho tất cả mọi người tại chỗ khiếp sợ xảy ra, đối mặt với phản kích điên cuồng của Lưu Lỵ, Lâm Tiêu thế nhưng không tránh không né, lồng ngực giống như cương thiết thẳng tắp đón nhận hữu quyền của Lưu Lỵ, mà thiết quyền của Lâm Tiêu thì hung hăng bổ vào bả vai của nàng.

Lâm Tiêu cư nhiên không để ý đến thương tích, cho dù là lưỡng bại câu thương cũng muốn đánh trúng Lưu Lỵ!

Ca sát sát!

Quyền khí bá đạo oanh ở trên bộ ngực của Lâm Tiêu, từ bộ ngực của hắn truyền ra thanh âm xương cốt gãy lìa, ở trong con mắt của mọi người, lồng ngực của Lâm Tiêu thoáng cái liền lõm xuống, huyết thủy trong nháy mắt nhiễm đỏ hôi sắc vũ bào.

Mà cơ hồ ở đồng thời, thiết quyền của Lâm Tiêu lấy thế lôi đình vạn quân nặng nề bổ vào hai vai của Lưu Lỵ. Một cỗ lực lượng cuồng bạo đến tận cùng phún dũng ra, thấm vào cốt cách của người, vang lên tiếng vỡ vụn, song quyền kia ẩn chứa toàn bộ khí lực của Lâm Tiêu, ngạnh sinh sinh đem hai bả vai của Lưu Lỵ đánh cho nát bấy.

Phanh!
Lực lượng khổng lồ bộc phát ra, cả người Lưu Lỵ nặng nề đánh bay, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, thần sắc bởi vì đau đớn mà vặn vẹo vô cùng, ở chỗ hai vai của nàng, hai cái hố lõm xuất hiện rõ ràng, mất đi xương bả vai chống đỡ, hai cánh tay của nàng cũng là buông thõng xuống, mau tươi từ bên trong chảy ra, nhanh chóng nhiễm đỏ vạt áo.

Địa phương ở trước mặt Lưu Lỵ mấy thước, Lâm Tiêu tĩnh lặng mà đứng, thân hình không chút nhúc nhích, như là núi cao biển sâu. Xương ngực của hắn sụp đổ, máu tươi bắn ra bốn phía, nhưng thần thái lại lạnh lùng mà cao ngạo, ánh mắt lạnh như băng quan sát Lưu Lỵ đang quỳ rạp dưới đất, đối với đau đớn nơi bộ ngực của mình chẳng chút quan tâm, ngay cả chân mày cũng không nhăn lại chút nào, tựa hồ căn bản không cảm giác được thống khổ.

- Ngươi!

Sắc mặt của Lưu Lỵ trắng bệch, máu tươi từ khóe miệng của nàng tràn ra, nhưng mà nàng lại hồn nhiên không phát giác ra, chỉ là một mực nhìn Lâm Tiêu, trong con mắt toát ra thần sắc khó có thể tin.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Lâm Tiêu thế nhưng sẽ ngoan độc như vậy, thật dám liều mạng với mình, ngay cả công kích của mình cũng không tránh né, chỉ vì có thể đánh trúng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện