Võ Đạo Đan Tôn

Chương 29: Nguyện đánh bạc nguyện chịu thua



- Không hổ là đệ đệ Lâm Hiên, thiên phú chiến đấu thật sự là đáng sợ!

Khương Hồng mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khiếp sợ không thôi, thiên phú chiến đấu mà Lâm Tiêu biểu hiện ra quá mức thiên tài, Khương Hồng hiểu rõ loại cơ sở quyền pháp như Mãnh Hổ Quyền Pháp, coi như là để một võ giả hạ thấp khí lực xuống trình độ như Lâm Tiêu thi triển ra, cũng sẽ không phát huy được sức chiến đấu mạnh mẽ hơn Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu này thật sự đáng sợ, trong mấy chiêu đã đánh bại Lưu Lực, xem ra sau này trong Huấn Luyện Quán lại nhiều thêm một người không thể đắc tội rồi.

Trên quảng trường, rất nhiều đệ tử trong nội tâm khiếp sợ, các loại ý niệm lưu chuyển trong đầu bọn hắn.

- Thối Thể Đan!

Lâm Tiêu giờ phút này tự nhiên bất chấp đi bận tâm đến cảm thụ của người khác, mà mở ra túi da thú, ánh mắt rơi vào trên bình sứ bạch ngọc kia, cảm thấy kích động.

- Có khỏa Thối Thể Đan này rồi, xác xuất ta đột phá Luyện Cốt Kỳ sẽ càng lớn thêm một chút, đoán chừng trong một tháng là có thể rồi.

Lâm Tiêu trong nội tâm mừng rỡ không thôi, vốn hắn phục dụng U Lan Thảo đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, tuy rằng trước kia đã củng cố cảnh giới, nhưng căn cơ vẫn không thế nào an ổn, muốn đột phá đến Luyện Tủy Kỳ không có ba tháng khổ tu thì không thể nào, nhưng có Thối Thể Đan này rồi thì đơn giản hơn nhiều, một hạt Thối Thể Đan ít nhất có thể giảm bớt hai tháng khổ tu cho hắn.

Đối với đệ tử bình thường mà nói thời gian hai tháng cũng không coi vào đâu, nhưng đối với Lâm Tiêu mà nói lại rất quan trọng.

Từ trên Thối Thể Đan, Lâm Tiêu thấy được một con đường hy vọng có thể trong một năm trở thành võ giả.

- Dược tính Thối Thể Đan này độ dung hợp đạt tới tám phần, độ hoàn thành cũng có tám phần, tuy rằng không đủ hoàn mỹ, nhưng coi như là lương phẩm trong Thối Thể Đan rồi.

Khiến cho Lâm Tiêu kỳ quái chính là, khi hắn ngửi được mùi Thối Thể Đan, đụng chạm đến mặt ngoài Thối Thể Đan và nhìn thấy độ sáng, thật giống như U Lan Thảo lúc trước vậy, Lâm Tiêu có thể dễ dàng cảm giác ra được dược tính và độ hoàn thành của Thối Thể Đan, loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, thật giống vẫn ở trong đầu mình vậy.

Mà thuộc tính và năm của Hóa Lực Đằng cũng hiện ra trong đầu Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu ngươi đến tột cùng tu luyện yêu thuật gì, Lưu Lực ta một năm trước đột phá đến Luyện Cốt kỳ, ba tháng trước càng đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, 800 cân khí lực, ngươi một tháng trước vẫn chỉ là Luyện Thể đỉnh phong, chỉ có 400 cân khí lực, hôm nay mới qua một tháng, ta sao có thể đánh không lại ngươi được!

Bên kia, Lưu Lực gian nan đứng người lên, trên mặt hắn tràn đầy máu đen, trong mắt mang theo khó có thể tin nhìn qua Lâm Tiêu, hướng về phía Lâm Tiêu mặt mũi tràn đầy kinh hãi la to.

Hóa Lực Đằng tuy rằng trân quý, nhưng với hắn mà nói lại không coi vào đâu, nhưng Thối Thể Đan lại là do tỷ tỷ nghĩ tất cả biện pháp mới một lần nữa tìm được cho hắn một hạt để đột phá đến Luyện Tủy Kỳ, hôm nay bị Lâm Tiêu cầm đi, hắn không biết phải đợi đến khi nào mới có thể đột phá Luyện Cốt Kỳ nữa.

Đồng thời, một tia ảo não hối hận cũng nổi lên trong lòng Lưu Lực, vốn Lưu Lực là muốn thắng lấy U Lan Thảo trong tay Lâm Tiêu để đột phá Luyện Cốt Kỳ, lại không nghĩ rằng bị Lâm Tiêu trong Huấn Luyện Quán vẫn được coi rằng là người cực kỳ nhu nhược, thực lực yếu ớt trong ba hiệp đã đánh bại. Lưu Lực như thế nào cũng nghĩ không thông, Lâm Tiêu làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đã trở nên cường đại như thế.

- Không có gì không có khả năng, sự thật bày ở trước mặt, Lưu Lực, ngươi còn lợi gì muốn nói?

Lâm Tiêu lạnh lùng cười cười, biểu lộ vô cùng lạnh lùng.

- Đáng giận!

Lưu Lực trong nội tâm thầm hận, ánh mắt không ngừng lập loè, như đang suy tư điều gì, chợt đột nhiên cắn răng nói:

- Tốt, Lâm Tiêu, lần này xem như ngươi thắng, bất quá Thối Thể Đan này không thể cho ngươi, cùng lắm thì về sau chúng ta gặp được ngươi sẽ nhượng bộ lui binh, trả Thối Thể Đan lại cho ta.

- Trả Thối Thể Đan lại cho ngươi, a, Lưu Lực, ngươi là đang nói đùa sao? Nguyện đánh bạc nguyên chịu thua, ngay cả chút đảm lượng này cũng không có, ta trước kia quả thật đã nhìn lầm ngươi rồi.

Lâm Tiêu cho túi da thú vào trong ngực, lạnh lùng nói.

Lưu Lực xóa đi máu tươi nơi khóe miệng, trong mắt tràn đầy âm lãnh, tiến lên hai bước nói:

- Lâm Tiêu, không phải ta lừa dối đánh bạc, nói thật cho ngươi biết, khỏa Thối Thể Đan này là tỷ ta thật vất vả thay ta tìm được, nếu để cho nàng biết rõ bị ngươi lấy được, nhất định sẽ tìm ngươi phiền toái, ta đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi.

- Ha ha, Lưu Lực, ngươi không khỏi cũng quá coi thường Lâm Tiêu ta rồi, lấy tỷ ngươi ra uy hiếp ta, Thối Thể Đan này là ta đổ đấu thắng, đừng nói tỷ của ngươi, coi như là tổng giáo quan của Huấn Luyện Quán cũng không có tư cách khiến ta giao ra.

Ánh mắt Lâm Tiêu cao cao tại thượng, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh miệt.

Mình trước kia ở trong Huấn Luyện Quán từng bị bọn Lưu Lực nhiều lần nhục nhã, bởi vì tính cách nhu nhược nên chưa từng phản kháng qua, lúc này, Lâm Tiêu thông qua khắc khổ tu luyện đã đạt được lực lượng như hiện giờ, tự nhiên cũng không cần khách khí với loại thế này nữa.

- Ngươi. . .

Lưu Lực thần sắc vừa giận lại sợ, vừa muốn từ trong tay Lâm Tiêu đoạt lại Thối Thể Đan, lại không thể làm gì.

Ta cái gì ta, ở đây có nhiều đệ tử như vậy, mỗi người đều có thể làm chứng, Thối Thể Đan này là Lưu Lực ngươi đổ đấu thua ta, nguyện đánh bạc nguyện chịu thua, thiên kinh địa nghĩa, ta trước kia còn cảm thấy Lưu Lực ngươi là một nhân vật, không nghĩ tới đã lập đổ ước, rõ ràng còn muốn tư lợi bội ước, muốn nuốt lời, hừ, đệ tử trong Huấn Luyện Quán chúng ta từ lúc nào xuất hiện loại như ngươi thế?

Lâm Tiêu hai tay vác lưng, trong ánh mắt nhìn qua đám người Lưu Lực tràn đầy vẻ xem thường.

- Đúng vậy a, nguyện đánh bạc chịu thua, đây là chuyện rất bình thường.

Trong đám người, rất nhiều đệ tử trước khi còn vì đám người Lưu Lực mà ồn ào, giờ phút này lại quay ngược mũi giáo, nhao nhao chỉ trích.

- Đáng giận!

Lưu Lực ánh mắt lập loè, do dự một lát, rốt cục dậm chân, gọi mấy người Diêu Kính một tiếng, oán hận nói:

- Chúng ta đi!

Đám người tự động tránh ra một lối đi, mấy người chật vật vịn nhau rời đi, trước khi đi, Lưu Lực hung hăng quay đầu, buông một câu ngoan thoại:

- Lâm Tiêu, chuyện này chúng ta còn chưa xong đâu!

Thoại âm rơi xuống, một đám người chật vật rời đi.

Lâm Tiêu cười lạnh, loại người như Lưu Lực bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, hiện giờ mình có thể dễ dàng đánh bại đối phương, theo thực lực của mình không ngừng tăng lên, chênh lệch giữa song phương chỉ sẽ càng lúc càng lớn.

Nghĩ vậy, Lâm Tiêu quay người mở rộng bước chân, đi đến luyện công đại sảnh, đám người cũng dần tản đi.

- Hạo ca, biến hóa của Lâm Tiêu này cũng quá kinh người, hiện giờ rõ ràng ngay cả Lưu Lực cũng không phải đối thủ của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện