Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1: Bát quái lô (1)
Chương 1: Bát Quái Lô. (1)
- Nhị ca, nhị ca, huynh tỉnh lại đi!
Trong mơ mơ màng màng, Lâm Tiêu tựa hồ nghe được thanh âm nức nở của một nữ tử, ngay lập tức một cỗ hương thơm thiếu nữ truyền vào trong mũi hắn.
- Ngô!
Lâm Tiêu gian nan mở mắt, rơi vào tầm mắt hắn là một gian phòng sơ sài mà sạch sẽ, một thiếu nữ đang khóc nức nở ôm ấp hắn, nước mắt vờn quanh khiến người nhìn thấy mà thương tiếc.
- Nhị ca, huynh đã tỉnh, huynh rốt cục đã tỉnh!
Nhìn thấy Lâm Tiêu mở mắt, thiếu nữ mừng rỡ bật khóc, trong đôi mắt toát ra vẻ kích động, đôi má lúm đồng tiền hiện lên, khuôn mặt thanh lệ sáng ngời.
- Nhị ca? Ta khi nào lại có muội muội?
Lâm Tiêu cảm giác trong đầu mình nháy mắt như muốn nổ tung, trong đôi mắt hiện lên một tia mê mang, một đoàn trí nhớ hỗn loạn giống như hồng thủy nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong đầu óc của hắn.
- A!
Lâm Tiêu đau đớn kêu thành tiếng, gắt gao cau chặt mày.
- Nhị ca, huynh làm sao vậy? Huynh đừng làm muội sợ, nhị ca!
Thiếu nữ hoảng hốt, lúng túng hô lên, trên mặt hiện lên vẻ bất lực sợ hãi.
- Ta không sao, chỉ là đầu có chút đau, muội để cho ta nghỉ ngơi một chút là được rồi…
Trong đầu Lâm Tiêu bị một đoàn trí nhớ chen chúc tới, loạn thành tương hồ, thở hổn hển nói.
- Dạ, vậy nhị ca nghỉ ngơi thật tốt.
Thiếu nữ liên tục gật đầu, vừa lau nước mắt:
- Nhị ca, vừa rồi huynh làm muội sợ muốn chết, lại không có người giúp muội đi gọi phụ thân, cũng may huynh đã tỉnh, bằng không muội thật không biết nên làm thế nào mới tốt, huynh nghỉ ngơi đi, muội đi nấu canh an thần cho huynh.
Thiếu nữ nói xong, thật cẩn thận đặt đầu của Lâm Tiêu lên gối, nhẹ chân nhẹ tay đi ra cửa, đôi mắt thân thiết nhìn Lâm Tiêu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cảm thụ được quan ái nồng đậm của thiếu nữ, trong lòng Lâm Tiêu hiện lên cảm giác khác thường, tĩnh tâm trở lại, hắn cẩn thận sửa sang trí nhớ trong đầu.
Lâm Tiêu vốn là một thanh niên bình thường trong xã hội hiện đại, trời sinh tính lạc quan rộng rãi, không có gì khác biệt, chỉ riêng thích loại thể thao như leo núi, đồng dạng cũng thích sưu tầm cất chứa, toàn bộ tiết mục của đài truyền hình đều không bỏ qua, lúc nhàn hạ thích đi dạo tại thị trường đồ cổ, nhưng bởi vì năng lực kinh tế cho nên chưa từng mua vật gì, lần này hắn nhìn thấy một đỉnh lô trong một quầy hàng, còn có ba chữ “Bát Quái Lô”, ông chủ quầy ra vẻ thần bí nói là bảo vật thời đại Xuân Thu, vì vậy Lâm Tiêu đã cò kè mặc cả với hắn, kết quả “Bát Quái Lô” kia bị hắn mặc cả từ hai vạn còn hai ngàn, không nghĩ tới trên đường về vui quá hóa buồn, bị một chiếc xe tải vi phạm an toàn giao thông đụng vào, vốn tưởng rằng hẳn phải chết, nhưng không nghĩ tới hồn xuyên thời không, đi tới thế giới khác, ám ảnh lên trên người thiếu niên mười bốn tuổi tên Lâm Tiêu này.
- Đây là…
Lâm Tiêu không khỏi ngây người, chẳng lẽ vận khí của mình tốt như vậy, xuyên qua thời không trong truyền thuyết cũng bị mình gặp gỡ?
Tiếp tục đọc lại trí nhớ, Lâm Tiêu mới biết rõ ràng thân phận nguyên chủ, đồng thời cũng hiểu được nguyên nhân mình ngất xỉu.
Thế giới này khác hẳn kiếp trước, đây là một thế giới võ giả vi tôn, toàn dân tập võ, nhưng chân chính trở thành võ giả lại vạn người không một, toàn bộ đại lục do yêu thú chiếm cứ, nhân loại chỉ có thể ở lại trong một ít thành trì nhỏ bé, gian nan sinh tồn đối kháng yêu thú.
Nguyên chủ sinh ra trong một gia đình võ giả, ca ca Lâm Hiên là một võ giả thiên tài, sau khi thăng cấp chân võ giả đã giúp gia đình từ xóm nghèo chuyển qua đình viện võ giả, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ bốn năm trước, tiểu đội của Lâm Hiên bị tiêu diệt, không ai sống sót, kể từ đó mất đi ca ca bao che, tình cảnh Lâm gia nhất thời gian nan.
Nhưng bản thân nguyên chủ tuy thiên phú không tệ, tính cách lại vô cùng yếu đuối, mà võ giả chi đạo chẳng những chú ý thiên phú, còn giảng tâm tính, bởi vì thực lực Lâm Tiêu luôn không được như ý nguyện, muốn trở thành chân võ giả thật xa xôi, sáng nay hắn bị vài đệ tử võ giả trong huấn luyện quán trêu cợt một phen, hắn không dám cãi lại, lại bị tức giận hôn mê bất tỉnh, sau đó được đưa về nhà.
Lâm Tiêu nhặt được tiện nghi này, trong quá trình đối phương hôn mê đã ám ảnh lên thân thể của hắn.
Yếu đuối!
Quả thật yếu đuối đến bất trị!
Cẩn thận nhớ tới, Lâm Tiêu có chút dở khóc dở cười.
Nhắc tới Lâm Tiêu, hắn không phải người dốt nát lười biếng, ngược lại còn là một đệ tử võ giả chăm chỉ lại có hiểu biết, thập phần khắc khổ, trong vô số đệ tử huấn luyện quán, luận khắc khổ hắn xem như hạng nhất hạng nhì.
Nhưng tâm tính hắn quá mức yếu đuối nhát gan, tính cách hướng nội tự ti, thuộc loại người bị người đạp một cước còn cuống quýt xin lỗi, tính cách như vậy cho dù thiên phú có cao, tu luyện có chuyên cần nhưng vẫn gian nan trong võ đạo.
- Bỏ đi, nếu ta chiếm thân thể của ngươi, chắc chắn chiếu cố tốt người nhà của ngươi, cho ngươi thay đổi, từ nay về sau không còn tiếp tục yếu đuối.
Trong lòng Lâm Tiêu trịnh trọng nói, kỳ thật hắn đoạt đi thân thể đối phương, như vậy cũng dung hợp trí nhớ cùng linh hồn, không còn phân biệt lẫn nhau.
- Nếu không có Bát Quái Lô kia, mình cũng sẽ không tới nơi đây.
Lúc này Lâm Tiêu nghĩ tới người nhà của mình ở thế giới khác, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Đúng lúc này Lâm Tiêu cảm giác cánh tay phải của mình ngứa ngáy, như có đồ vật gì muốn phá cánh tay chui ra.
- Cái gì vậy?
Lâm Tiêu vội vàng nhìn lại, không đợi xem rõ tay phải đột nhiên trầm xuống, trong tay hiện ra một vật vô cùng quen thuộc, chính là Bát Quái Lô mà hắn đã mua trước đó.
- Sao lại thế này? Bát Quái Lô lại xuyên qua cùng mình sao?
Lâm Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối Bát Quái Lô vừa chui ra khỏi cánh tay mình, ba chân, hai tai, cả vật thể xanh đen, tựa hồ là sản phẩm đồng thau, nhưng khi gõ vào thanh âm nặng nề, phảng phất như làm bằng đá, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo khắc ba chữ Bát Quái Lô, trên thân còn có đồ án bát quái, nhưng ngoài ra cũng không còn điểm nào đặc biệt.
Lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân khe khẽ.
Lâm Tiêu đang chuẩn bị đem Bát Quái Lô giấu dưới mền, nhưng không nghĩ tới nó lại đột nhiên biến mất, trên cánh tay phải của hắn hiện lên đồ án một đỉnh lô, Lâm Tiêu tựa hồ có thể cảm nhận được có một cỗ năng lượng tràn vào trong cơ thể mình, làm dịu lên thân thể của mình.
- Việc lạ, thật sự là kỳ quái!
Được cỗ năng lượng xoa dịu, Lâm Tiêu cảm thấy đại não thật thanh tỉnh, nguyên bản cảm giác suy yếu cũng đã biến mất, thân thể như được hồi sinh trở lại.
- Nếu ông trời cho ta tới nơi đây, ta ở lại đây sống sót cho tốt đi.
Lâm Tiêu cũng không oán trời trách đất, cũng không thống khổ kêu rên, bình tĩnh tiếp nhận tất cả chuyện này.
- Nhị ca, huynh cảm giác thế nào?
Lâm Nhu cẩn thận bưng chén dược canh tiến vào, mùi thuốc đông y thơm ngát tràn ngập trong gian phòng.
- Nhị ca, nhị ca, huynh tỉnh lại đi!
Trong mơ mơ màng màng, Lâm Tiêu tựa hồ nghe được thanh âm nức nở của một nữ tử, ngay lập tức một cỗ hương thơm thiếu nữ truyền vào trong mũi hắn.
- Ngô!
Lâm Tiêu gian nan mở mắt, rơi vào tầm mắt hắn là một gian phòng sơ sài mà sạch sẽ, một thiếu nữ đang khóc nức nở ôm ấp hắn, nước mắt vờn quanh khiến người nhìn thấy mà thương tiếc.
- Nhị ca, huynh đã tỉnh, huynh rốt cục đã tỉnh!
Nhìn thấy Lâm Tiêu mở mắt, thiếu nữ mừng rỡ bật khóc, trong đôi mắt toát ra vẻ kích động, đôi má lúm đồng tiền hiện lên, khuôn mặt thanh lệ sáng ngời.
- Nhị ca? Ta khi nào lại có muội muội?
Lâm Tiêu cảm giác trong đầu mình nháy mắt như muốn nổ tung, trong đôi mắt hiện lên một tia mê mang, một đoàn trí nhớ hỗn loạn giống như hồng thủy nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong đầu óc của hắn.
- A!
Lâm Tiêu đau đớn kêu thành tiếng, gắt gao cau chặt mày.
- Nhị ca, huynh làm sao vậy? Huynh đừng làm muội sợ, nhị ca!
Thiếu nữ hoảng hốt, lúng túng hô lên, trên mặt hiện lên vẻ bất lực sợ hãi.
- Ta không sao, chỉ là đầu có chút đau, muội để cho ta nghỉ ngơi một chút là được rồi…
Trong đầu Lâm Tiêu bị một đoàn trí nhớ chen chúc tới, loạn thành tương hồ, thở hổn hển nói.
- Dạ, vậy nhị ca nghỉ ngơi thật tốt.
Thiếu nữ liên tục gật đầu, vừa lau nước mắt:
- Nhị ca, vừa rồi huynh làm muội sợ muốn chết, lại không có người giúp muội đi gọi phụ thân, cũng may huynh đã tỉnh, bằng không muội thật không biết nên làm thế nào mới tốt, huynh nghỉ ngơi đi, muội đi nấu canh an thần cho huynh.
Thiếu nữ nói xong, thật cẩn thận đặt đầu của Lâm Tiêu lên gối, nhẹ chân nhẹ tay đi ra cửa, đôi mắt thân thiết nhìn Lâm Tiêu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cảm thụ được quan ái nồng đậm của thiếu nữ, trong lòng Lâm Tiêu hiện lên cảm giác khác thường, tĩnh tâm trở lại, hắn cẩn thận sửa sang trí nhớ trong đầu.
Lâm Tiêu vốn là một thanh niên bình thường trong xã hội hiện đại, trời sinh tính lạc quan rộng rãi, không có gì khác biệt, chỉ riêng thích loại thể thao như leo núi, đồng dạng cũng thích sưu tầm cất chứa, toàn bộ tiết mục của đài truyền hình đều không bỏ qua, lúc nhàn hạ thích đi dạo tại thị trường đồ cổ, nhưng bởi vì năng lực kinh tế cho nên chưa từng mua vật gì, lần này hắn nhìn thấy một đỉnh lô trong một quầy hàng, còn có ba chữ “Bát Quái Lô”, ông chủ quầy ra vẻ thần bí nói là bảo vật thời đại Xuân Thu, vì vậy Lâm Tiêu đã cò kè mặc cả với hắn, kết quả “Bát Quái Lô” kia bị hắn mặc cả từ hai vạn còn hai ngàn, không nghĩ tới trên đường về vui quá hóa buồn, bị một chiếc xe tải vi phạm an toàn giao thông đụng vào, vốn tưởng rằng hẳn phải chết, nhưng không nghĩ tới hồn xuyên thời không, đi tới thế giới khác, ám ảnh lên trên người thiếu niên mười bốn tuổi tên Lâm Tiêu này.
- Đây là…
Lâm Tiêu không khỏi ngây người, chẳng lẽ vận khí của mình tốt như vậy, xuyên qua thời không trong truyền thuyết cũng bị mình gặp gỡ?
Tiếp tục đọc lại trí nhớ, Lâm Tiêu mới biết rõ ràng thân phận nguyên chủ, đồng thời cũng hiểu được nguyên nhân mình ngất xỉu.
Thế giới này khác hẳn kiếp trước, đây là một thế giới võ giả vi tôn, toàn dân tập võ, nhưng chân chính trở thành võ giả lại vạn người không một, toàn bộ đại lục do yêu thú chiếm cứ, nhân loại chỉ có thể ở lại trong một ít thành trì nhỏ bé, gian nan sinh tồn đối kháng yêu thú.
Nguyên chủ sinh ra trong một gia đình võ giả, ca ca Lâm Hiên là một võ giả thiên tài, sau khi thăng cấp chân võ giả đã giúp gia đình từ xóm nghèo chuyển qua đình viện võ giả, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ bốn năm trước, tiểu đội của Lâm Hiên bị tiêu diệt, không ai sống sót, kể từ đó mất đi ca ca bao che, tình cảnh Lâm gia nhất thời gian nan.
Nhưng bản thân nguyên chủ tuy thiên phú không tệ, tính cách lại vô cùng yếu đuối, mà võ giả chi đạo chẳng những chú ý thiên phú, còn giảng tâm tính, bởi vì thực lực Lâm Tiêu luôn không được như ý nguyện, muốn trở thành chân võ giả thật xa xôi, sáng nay hắn bị vài đệ tử võ giả trong huấn luyện quán trêu cợt một phen, hắn không dám cãi lại, lại bị tức giận hôn mê bất tỉnh, sau đó được đưa về nhà.
Lâm Tiêu nhặt được tiện nghi này, trong quá trình đối phương hôn mê đã ám ảnh lên thân thể của hắn.
Yếu đuối!
Quả thật yếu đuối đến bất trị!
Cẩn thận nhớ tới, Lâm Tiêu có chút dở khóc dở cười.
Nhắc tới Lâm Tiêu, hắn không phải người dốt nát lười biếng, ngược lại còn là một đệ tử võ giả chăm chỉ lại có hiểu biết, thập phần khắc khổ, trong vô số đệ tử huấn luyện quán, luận khắc khổ hắn xem như hạng nhất hạng nhì.
Nhưng tâm tính hắn quá mức yếu đuối nhát gan, tính cách hướng nội tự ti, thuộc loại người bị người đạp một cước còn cuống quýt xin lỗi, tính cách như vậy cho dù thiên phú có cao, tu luyện có chuyên cần nhưng vẫn gian nan trong võ đạo.
- Bỏ đi, nếu ta chiếm thân thể của ngươi, chắc chắn chiếu cố tốt người nhà của ngươi, cho ngươi thay đổi, từ nay về sau không còn tiếp tục yếu đuối.
Trong lòng Lâm Tiêu trịnh trọng nói, kỳ thật hắn đoạt đi thân thể đối phương, như vậy cũng dung hợp trí nhớ cùng linh hồn, không còn phân biệt lẫn nhau.
- Nếu không có Bát Quái Lô kia, mình cũng sẽ không tới nơi đây.
Lúc này Lâm Tiêu nghĩ tới người nhà của mình ở thế giới khác, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Đúng lúc này Lâm Tiêu cảm giác cánh tay phải của mình ngứa ngáy, như có đồ vật gì muốn phá cánh tay chui ra.
- Cái gì vậy?
Lâm Tiêu vội vàng nhìn lại, không đợi xem rõ tay phải đột nhiên trầm xuống, trong tay hiện ra một vật vô cùng quen thuộc, chính là Bát Quái Lô mà hắn đã mua trước đó.
- Sao lại thế này? Bát Quái Lô lại xuyên qua cùng mình sao?
Lâm Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối Bát Quái Lô vừa chui ra khỏi cánh tay mình, ba chân, hai tai, cả vật thể xanh đen, tựa hồ là sản phẩm đồng thau, nhưng khi gõ vào thanh âm nặng nề, phảng phất như làm bằng đá, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo khắc ba chữ Bát Quái Lô, trên thân còn có đồ án bát quái, nhưng ngoài ra cũng không còn điểm nào đặc biệt.
Lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân khe khẽ.
Lâm Tiêu đang chuẩn bị đem Bát Quái Lô giấu dưới mền, nhưng không nghĩ tới nó lại đột nhiên biến mất, trên cánh tay phải của hắn hiện lên đồ án một đỉnh lô, Lâm Tiêu tựa hồ có thể cảm nhận được có một cỗ năng lượng tràn vào trong cơ thể mình, làm dịu lên thân thể của mình.
- Việc lạ, thật sự là kỳ quái!
Được cỗ năng lượng xoa dịu, Lâm Tiêu cảm thấy đại não thật thanh tỉnh, nguyên bản cảm giác suy yếu cũng đã biến mất, thân thể như được hồi sinh trở lại.
- Nếu ông trời cho ta tới nơi đây, ta ở lại đây sống sót cho tốt đi.
Lâm Tiêu cũng không oán trời trách đất, cũng không thống khổ kêu rên, bình tĩnh tiếp nhận tất cả chuyện này.
- Nhị ca, huynh cảm giác thế nào?
Lâm Nhu cẩn thận bưng chén dược canh tiến vào, mùi thuốc đông y thơm ngát tràn ngập trong gian phòng.
Bình luận truyện