Vân Khuynh Thiên Khuyết

Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung



Kinh thành Chiến quốc ,Thước ca thành là một toà thành cổ ngàn năm, các kì đế vương của Tả Chu vương triều cũng đóng đô ở nơi này. Vào những năm cuối cùng của nhà Tả Chu, dân chúng luôn sống trong cảnh lầm than cơ cực, phiến loạn diễn ra khắp nơi. Lúc ấy thân là Tĩnh châu Thứ sử (*), Địch Duyệt cũng giương cờ khởi nghĩa, chiêu binh mãi mã tuyên bố muốn trừ bạo quân, vì dân tạo phúc.

(*)Ngày xưa gọi quan Tri châu là Thứ sử.

Dân chúng khắp nơi hưởng ứng, thế lực của Địch Duyệt cũng ngày càng lớn mạnh, trùng hợp là Tĩnh châu nằm gần kinh đô, ông rất nhanh đã chiếm được thành Thước Ca . Sau khi chiến thắng, ông liền mau chóng đăng cơ, lập ra Chiến quốc, định đô ở Thước Ca thành, tự xưng là Chiến Thành Đế, danh chính ngôn thuận trở thành Đế vương.

Thước Ca thành vốn phồn hoa hưng vượng, lại ít chịu chiến tranh tàn phá, trải qua hai đời Hoàng đế Chiến quốc , hiện tại đã muốn là thành oách giàu có nhất trong Trung Nguyên.

Trời còn chưa sáng, Tứ lang và Khánh Nhiễm đã bị kéo lên ngựa đưa đến Thước Ca , lúc vào thành thì có hai binh sĩ dắt họ vào nha môn, sau đó lại bị đẩy lên xe ngựa, vội vàng tiến cung.

Khánh Nhiễm nhìn cảnh tượng phồn hoa, trong lòng phức tạp không hiểu được, nàng nhớ lại một chuyện, cũng vào ngày này ba năm trước. Khi đó nàng vẫn là một đứa nhỏ ba tuổi, bị mẫu thân ôm chặt trong ngực, từ xe ngựa nhìn ra cảnh phố xá phồn hoa, hình ảnh mơ hồ mà đẹp đẽ lần lượt lướt qua đầu, nàng có vẻ không còn nhớ rõ nữa.

Xe ngựa lắc lư, không hiểu sao Khánh Nhiễm thấy lòng ứ nghẹn.

Hầu tước ở Chiến quốc đều có đất phong (*) , trên đất phong của mỗi người đã có phủ đệ, nhưng vẫn có thể xây thêm một vài dinh phủ ở kinh thành. Vân Nghệ là Phi Vân Hầu, Chiến Thành Đế vừa đăng cơ đã ban thưởng Lĩnh Dương cho ông, từ ba tuổi Khánh Nhiễm đã đến sống tại Thanh Yển thành ở Lĩnh Dương, tính đến nay cũng chưa một lần trở về kinh thành, mà lúc đó nàng chỉ mới ba tuổi, cơ hội được ra khỏi phủ rất ít, cho nên nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên nàng nhìn ngắm kĩ càng một toà cổ thành.

(*)Thời phong kiến, vua chúa ban thưởng đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho các tầng lớp dưới sử dụng.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ tự do ngắm nghía tỉ mỉ cảnh phồn hoa chốn kinh thành , một đường đi thấy phố xá ngõ nhỏ chằng chịt, đá xanh trải đường, mang theo hơi thở ngày xưa cổ kính. Trên đường dân chúng rộn ràng, cảnh tượng phồn hoa hưng vượng.

Nàng đột nhiên cảm thấy hơi nực cười, ở nơi phồn vinh này, Chiến Anh Đế luôn coi cha nàng như cái gai trong mắt, luôn canh cánh vì bốn chữ “công cao chấn chủ”, mà dân chúng đang sống trong cảnh giàu sang sung túc, có thể đã coi Chiến Anh Đế là người hùng tạo được dân an. Nếu nay Chiến quốc nguy cấp, ăn bữa hôm lo bữa mai, phụ thân nàng sợ là vẫn cao cao tại thượng làm một chức Phi Vân hầu.

“Thanh muội, đang nghĩ cái gì vậy?”

Hai tay nàng đang nắm chặt, ánh mắt có chút cứng ngắc, bên tai lại đột nhiên nghe một giọng nói nhẹ nhàng, Khánh Nhiễm nhíu mày quay đầu, thấy Tứ lang ghé sát mặt mình, vẻ mặt tò mò. Đôi mắt đen nhánh nhanh chóng chuyển động, tầm mắt từ nàng dời ra ngoài cửa sổ, sau đó lại từ của sổ quay lại mặt nàng, trái phải xem xét, thấy nàng trợn trừng nhìn mình, mặt mũi thế này mới dãn ra, ha ha cười.

Khánh Nhiễm không muốn quan tâm hắn, tự lui về phía sau, tựa vào vách xe nhắm hai mắt lại, hừ nhẹ một tiếng.

“Ngươi đang nghĩ, lát nữa thuyết phục tên Lương công công kia cho ta tiến cung thế nào phải không, đừng lo, đừng lo, cứ làm theo diệu kế mà ta sắp thực hiện là được rồi, Tứ lang đây không bao giờ có sai sót!”

Tứ lang thấy Khánh Nhiễm vẫn nhắm mắt, còn lạnh lùng hừ thêm cho hắn một tiếng , hắn bĩu môi, đưa tay trái hướng nàng nhứ nhứ quả đấm. Đang muốn lại ồn ào vài câu trêu chọc Khánh Nhiễm, lại đột nhiên nhớ tới điều kiện hai người đã bàn ngày hôm qua. Hai người thoả thuận, nàng đồng ý cùng hắn tiến cung, còn hắn thì không được làm phiền nàng, cũng không được suốt ngày lải nhải, nếu không có việc gì thì không được phép đến tìm.

Tứ lang không cam lòng run run nâng tay phải lên,vừa trừng mắt nhìn Khánh Nhiễm vừa chậm chạp chộp lấy tay trái, giống như là rút cạn khí lực trong người, hai tay trong không trung đánh nhau loạn xạ, đến khi mệt mỏi mới thả xuống. Hắn tìm một chỗ êm ái dựa vào vách xe, cũng học theo bộ dáng của Khánh Nhiễm, nhắm mắt dưỡng thần.

Một ngày kết thúc, khi mặt trời lặn về Tây, hai người cũng đã thuận lợi vào cung , nàng được dẫn qua cửa đi dành cho nô dịch, đi thẳng một đường vòng qua cửa chính, đến một nơi chuyên dạy dỗ những nô tài mới, đó là Khánh thị phường.

Có bốn thái giám dẫn dắt hai người đi, Tứ lang mặt mày đều giương lên, vui vẻ, không ngừng hỏi đông hỏi tây, chọc cho những tên thái giám bên cạnh cười nhạo liên tục.

Trái ngược với hắn, Khánh Nhiễm lại chỉ có một bộ mặt lạnh lùng, nhớ tới bộ dáng lúc nãy của Tứ lang trong xe ngựa, nàng chỉ muốn nhéo đứt luôn lỗ tai của hắn, thằng nhãi này một đường ồn ào, chắc là đã có cách làm Lương công công cho hắn vào cung, vốn nàng cũng không thấy chuyện này lớn lao gì lắm, nhưng nghe Tứ lang nói quá lên như vậy, Khánh Nhiễm không khỏi cũng có chút lo lắng, nhất là sợ hắn vào cung có khó khăn, lại tò mò diệu kế của hắn rốt cuộc là gì.

Đến cuối cùng, nàng quả thật được mở mang kiến thức, giống như hắn mong muốn mà vô cùng kinh ngạc ! Nàng vạn vạn không ngờ tới diệu kế mà hắn bày ra chính là vuốt mông ngựa tên Lương công công kia! Bất quá tài ăn nói của tên tiểu tử thối này quả thật rất tốt, làm cho Lương bàn tử như mở cờ trong bụng, cuối cùng còn thưởng cho hai người bọn họ hai lượng bạc trắng.

Khánh Nhiễm nhìn Tứ lang đang nhổm lên nhảy xuống, hưng phấn dị thường, lại liếc nhìn sang thị vệ cung nữ đang đi bên cạnh, ai cũng giống như gặp quỷ thấp thỏm né tránh. Chỉ kém là chưa có ai dám tiến lên hỏi hắn một chút, có phải thằng nhóc này có vấn đề về tâm lí không, vừa tiến cung đã bị uy nghiêm hoàng cung doạ cho choáng váng rồi sao!

Khánh Nhiễm thả chậm cước bộ, cảm thấy đi kế bên thằng nhãi này thật là mất mặt. Nàng không muốn vì hắn mà chậm trễ chính sự của mình , đối với những hành vi đùa giỡn của hắn cũng không để ý, nàng chỉ cẩn thận quan sát các đền đài và đường đi trong cung điện, tỉ mỉ ghi nhớ các hành lang nhỏ gấp khúc, nơi nào có quân canh giữ cẩn trọng đều đặc biệt nhìn kĩ. Chính là lúc nàng chuyển ánh mắt, không thấy được đôi mắt Tứ lang ngẫu nhiên loé lên. Nàng càng không có chú ý tới, mỗi khi có binh lính đi qua, động tác và điệu cười của nam hài đặc biệt khoa trương.

Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, Khánh Nhiễm và Tứ lang rốt cuộc cũng được bốn thái giám dẫn dắt đến Khánh thị phường. Vì là nơi ở của các hạ nhân cấp thấp, cũng không được trang bị xa hoa gì, những ánh đèn từ đình đài mờ nhạt, làm Khánh thị phường trông có vẻ hơi âm trầm, một mảnh yên lặng, khắp nơi đều là lạnh lùng tịch liêu .

Tiến vào cửa môn viết ba chữ “Khánh thị phường”, lại xuyên qua một hoa viên nhỏ, phía trước là hai con đường, hướng Đông dẫn đến hành lang gấp khúc, ở trước có một tảng đá lớn khắc hai chữ Tịnh viện. Nhìn về hướng Tây, trên tảng đá lớn trước đường cũng khắc hai chữ Khiết viện, lúc này trước hành lang Khiết viện có một ma ma tuổi trung niên đang đứng khoanh tay, thấy bọn họ tiến đến gần thì uốn éo bước vào hành lang gấp khúc.

“Mau đi theo, đó là Cao ma ma chuyên quản lí ở Khiết viện, ngươi trong ba ngày này phải theo bà ấy học hỏi những quy củ trong cung.” Một thái giám đang đứng cạnh Khánh Nhiễm quay đầu hét lớn với nàng .

Khánh Nhiễm sửng sốt, bước nhanh lướt qua Tứ lang, đang muốn đuổi theo ma ma kia, lại nghe cái giọng bất nam bất nữ kia eo éo nói tiếp.

“Ta không muốn đến cái địa phương quái quỷ này đâu , haizz, nhìn đến hai chữ Tịnh viện này trong lòng liền không thoải mái. Đi thôi , mau dẫn tên tiểu tử ngốc này đi vào, nhanh thu thập cho hắn thật tốt, ba ngày sau còn phải dẫn đến gặp nương nương giúp người giải buồn .”

Khánh Nhiễm cảm thấy thái giám kia nói chuyện có chút âm dương quái khí , nhất là câu thu thập cho hắn thật tốt, thu thập cái gì? Nàng nhíu mày lại, mơ hồ hình như mình quên mất một điểm mấu chốt gì đó, nhất thời vẫn không biết đó là cái gì, mắt thấy ma ma béo kia càng ngày càng đi xa, nàng lắc đầu không nghĩ nữa đi theo bà ta. Nhưng vào lúc này thì thanh âm của Tứ lang lại truyền đến, thành công ngừng cước bộ của nàng.

“Xin hỏi công công, vì sao nhìn đến hai chữ Tịnh viện lại không thoải mái?”

Thanh âm như trước ngon ngọt, lúc nghe cũng có thể tưởng tượng ra được bộ mặt cười cười nịnh hót của hắn, cũng không biết vì sao, khi thanh âm trong trẻo kia lướt qua, trong đầu Khánh Nhiễm lại hiện lên chữ “Tịnh” thật rõ ràng. Cước bộ nàng chợt ngừng một chút, đầu óc có hơi mơ hồ, trong nháy mắt có vài ý nghĩ kinh hoàng xẹt qua đầu.

“Ta nói, tiểu tử ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc vậy, Tịnh viện này, chữ “Tịnh” không phải rất rõ nghĩa sao? Hay là ngươi đang châm biếm gia hả?”

“Tiểu tử… haizz, từ hành lang gấp khúc này đi ra, ngươi sẽ không còn được gọi thế này nữa .”

“Có ý gì?”

“Có ý gì? Ngươi thật đúng là ngốc mà! “Tịnh thân”, ngươi có hiểu không?”

Thanh âm châm biếm từ phía sau truyền đến, hai mày Khánh Nhiễm nhanh chóng nhíu lại, làm sao còn dám bước tiếp nữa?

Nàng thầm mắng chính mình, nàng lại đem chuyện trọng yếu như vậy quên mất! Tứ lang tiến cung. . .không phải… hắn sẽ làm thái giám sao!

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, bởi vì người mới sáng sớm đưa ra đề nghị tiến cung là hắn, nàng chỉ lo lắng những vấn đề khi tiến cung của chính mình, hơn nữa hắn cả ngày cứ trêu đùa nàng, nàng căn bản không có ý thức phải suy nghĩ cho hắn.

Tứ lang cũng không có nghĩ đến sao? Không thể nào! Nhưng mà nếu hắn đã tính hết mọi chuyện, vậy sao thanh âm lúc nãy lại mờ mịt đến vậy? Dường như hắn thật sự không hiểu “Tịnh thân” là từ để chỉ cái gì!

Khánh Nhiễm không biết tên tiểu tử thối này muốn làm thế nào, cảm thấy da đầu mình đang run lên, âm thầm cầu nguyện Tứ lang cũng chỉ đang đùa giỡn thôi, nhưng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng nói làm Khánh Nhiễm muốn nhảy dựng, đau đầu quá, đau đầu quá!

“Thanh muội muội, “tịnh thân” (*) là cái gì? Ngươi có biết không?”

Một đội cấm vệ vừa vặn tuần tra đến cách đó không xa, nghe được tiếng la thì đồng loạt nhìn lại, một trận cười vang, Khánh Nhiễm quả thật muốn tìm một cái động để chui vào, không dám nhìn mặt ai nữa.

————————–

(*)Từ “tịnh thân” này có lẽ mọi người đều nghe qua rồi nhỉ, muốn vào cung làm thái giám, ta đều phải qua bước này. Đó là… … … CẮT!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện