Tuyệt Thế Long Thần

Chương 86: C86: Chốn về tốt sao



Vừa nói, hắn ta vừa không chút kiêng dè gì mà luồn tay phải vào trong váy của Thiệu Hiểu Liên sau đó bóp mạnh vào mông của cô ta.

Thiệu Hiểu Liên cũng không né tránh mà để mặc cho hắn ta muốn làm gì thì làm.

Cô ta nói với Cao Đại Cường: “Tôi tìm được một chốn về tốt như vậy, không phải anh nên chúc mừng tôi sao?”

Cao Đại Cường cười khinh thường: “Chốn về tốt sao? Cô còn không biết bộ dạng lúc còn đi học của Mã Vận Tường ra sao à?”

Tất nhiên Thiệu Hiểu Liên biết lúc Mã Vận Tường còn đi học trông ra sao.

Hắn ta ỷ vào việc mình là người của nhà họ Mã và là cháu trai của Mã Thiên Hoa nên thích làm xằng làm bậy, một tháng hắn ta đổi

bạn gái hai lần.

Có lần hắn ta còn khiến một bạn nữ cùng lớp mang thai, sau đó lại dứt khoát bỏ rơi người ta.

Sau đó, cô gái kia phát hiện bản thân mang thai nên đã yêu cầu hắn ta chịu trách nhiệm, nhưng hắn ta đã đánh cô ấy đến chết.


Sau đó, chuyện này đã bị nhà họ Mã che giấu đi, cuối cùng cũng chẳng được gì.

Nghe Cao Đại Cường nói vậy, Thiệu Hiểu Liên liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường: “Tòi biết Mã thiếu có rất nhiều phụ nữ, nhưng như vậy thì đã sao, tôi thà làm đồ chơi của người giàu còn hơn làm kẻ nghèo hèn như anh.”

Vừa nói, cô ta vừa vỗ vỗ vào túi xách của mình, tiếp tục nói: “Anh nhìn thấy cái túi này không, cái túi này hơn một vạn tệ đấy. Người nghèo như anh cả đời này cũng không cam lòng mua nổi nó.”

Cao Đại Cường không phản bác, nếu anh ta không gặp được Dương Phàm thì cho dù anh ta không bị bệnh, cộng thêm thu nhập vài nghìn tệ một tháng thì chắc chắn không mua nổi một chiếc túi như vậy.

Mã Vận Tường đứng bên cạnh hừ lạnh rồi mở miệng chửi bậy: “Cái đồ khốn khiếp này, tao làm gì cần mày quan tâm à.”

Vừa nói, hắn ta vừa vung nắm đấm lên lao thẳng đến Cao Đại Cường.

Cao Đại Cường nhẹ nhàng vung tay trực tiếp đấy hắn ta ra, sau đó cũng không ra tay nữa.

Dù sao cũng mới xảy ra chuyện phiền phức nên anh ta không muốn gây thêm rắc rối nữa.

Mã Vận Tường cười chế nhạo nói: “Có thể đánh thắng tao thì sao? Không phải người phụ nữ của mày vẫn bị tao cướp đi à?”

Hắn ta giơ tay lên bóp mạnh vào ngực của Thiệu Hiểu Liên fôỉ tiếp tục nói:

“Tao coi cô ta như món đồ chơi, cô ta cũng biết rõ tao chỉ xem cô ta như một món đồ, tao cũng biết cô ta biết tao coi cô ta như món đồ chơi nhưng cô ta vẫn đồng ý, mày có tức không?”

“Tôi cứ tưởng giữa hai người là Nguyệt lão se tơ hồng chứ? Bây giờ xem ra đang có một bàn tay vô hình kiểm soát điều này, đó chính là sức mạnh của tiền tài. Một tình yêu thực dụng dưới sự kiểm soát của Thần tài.”

Cao Đại Cường phớt lờ hai người họ, anh ta không có gì để nói với một đám cá tôm tanh hôi này.

Vốn đr Mã Vận Tường đã quen với việc được người khác tâng bốc nên khỉ nhìn thấy Cao Đạỉ Cường bỏ đi, hắn ta chửi rủa ầm ĩ: “Đồ nghèo hèn, dám đẩy tao rồi muốn bỏ đỉ à. Hôm nay tao sẽ cho mày biết sinh mạng của mày rẻ mạt đến mức nào.”


Nói xong, hắn lấy điện thoại ra và gọi đi.

Thiệu Hiểu Liên đứng bên cạnh cũng hét lên: “Gọi người giế t chết anh ta đi, để xem anh ta còn dám ra vẻ làm màu nữa không.”

Cao Đại Cường siết chặt nắm tay, cuối cùng anh ta vẫn quyết định nén giận và quay trở lại phòng ăn.

Trên thế giới này, gây chuyện thị phi là chuyên môn của mấy kẻ có tiền có quyền, bọn họ cũng đưa ra nhiều chế định hơn để hạn chế quy tắc hành vỉ của người bình thường.

Người bình thường thì chỉ có thể lựa chọn nuốt giận thôi.

Mặc dù trước khỉ bước vào phòng ăn, Cao Đại Cường đã cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình nhưng Dương Phàm tinh ý nên vẫn nhận ra điều bất thường.

Dương Phàm cũng không hỏi nhiều vì đang có Dì Trương và Tô Mộng Dao ở đây, hắn định sẽ nói chuyện riêng với Cao Đại Cường sau.

Mấy người bọn họ lại tiếp tục dùng cơm, nhưng một lúc sau, đột nhiên cửa phòng bị ai đó đá văng.

Một tiếng rầm vang lên, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Chỉ nhìn thấy Mã Vận Tường đang ôm Thiệu Hiểu Liên, hắn ta tỏ vẻ kiêu ngạo ngông nghênh bước vào.


Đi theo phía sau hắn ta là năm sáu tên vệ sĩ mặc vest.

Trương Nguyệt Anh nhận ra Thiệu Hiểu Liên thì hơi cau mày nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi: “Hiểu Liên, có chuyện gì thế?”

Thiệu Hiểu Liên chỉ vào Cao Đại Cường rồi cười khinh bỉ: “Tại sao à? Đứa con trai ngu ngốc của bà đã đắc tội với Mã thiếu, bà nói xem chuyện gì đây?”

Trương Nguyệt Anh nghe cô ta nói con trai mình như vậy thì trong lòng rất không vui.

Nhưng bà ấy đã quen nhẫn nại rồi nên dù không vui vẫn cố gắng cưỡng ép bản thân nặn

ra nụ cười. Bà ấy đứng lên bước tới rồi nói: ‘Vị tiên sinh này, con trai tôi cộc cằn nên nếu có làm gì mạo phạm đến cậu thì mong cậu thông cảm bỏ qua cho.”

Mã Vận Tường không hề khách sáo mà giơ tay lên tát mạnh vào mặt của Trương Nguyệt Anh.

“Con mẹ mày, thônq cảm này.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện