Tuyệt Thế Long Thần

Chương 204: C204: Đã quá muộn rồi



"Anh nói cho em biết...

Dương Phàm bước lên, nắm chặt tóc của thanh niên tóc đỏ, đột nhiên ấn mạnh xuống một cái.

Âm một tiếng, đầu của thanh niên tóc đỏ đập mạnh vào động cơ phía trước của chiếc BMW.

Sau đó hắn lại dùng lực, thanh niên tóc đỏ còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ khuôn mặt lại tiếp xúc gần với động cơ lần nữa.

Dương Phàm cười nói với thanh niên tóc đỏ: Khoan nói chuyện với cô ấy, tôi nói chuyện với cậu trước."

Ba thanh niên còn lại thấy lão đại của mình bị đánh, mở miệng chửi thề rồi tiến lên dùng năm đấm hoặc chân để tấn công Dương Phàm.

Dương Phàm thậm chí còn không thèm quay đầu lại, một sức mạnh đột ngột quét về phía sau, trực tiếp đánh ba thanh niên bay ra ngoài.

Dương Phàm túm tóc thanh niên tóc đỏ, cười nói: "Đầu tiên, sau này đừng đỗ xe ở nơi công cộng như thế này:

Thấy thanh niên tóc đỏ không nói gì, Dương Phàm đè hắn ta xuống, nửa khuôn mặt của tóc đỏ đập mạnh vào động cơ, lập tức đỏ bừng sưng tấy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

"Không nghe thấy tôi nói gì sao?" Dương Phàm ánh mắt lạnh lùng hỏi.

Tóc đỏ sao dám bướng bỉnh nữa, liên tục gật đầu, nói không rõ ràng: "Có, có, nghe thấy."

Sau đó Dương Phàm mới đổi sang một khuôn mặt tươi cười, tiếp tục nói: "Thứ hai, sau này khi nghe loa thông báo, phải nhanh chóng xuống di chuyển xe."


Mặc dù trong ánh mắt thanh niên tóc đỏ đầy vẻ hung ác nhưng vẫn gật đầu đáp: "Vâng, vâng, nhất định sẽ nhanh chóng đi xuống."

Dương Phàm dùng thêm lực, đập nửa khuôn mặt còn lại của tóc đỏ lên động cơ.

Nửa mặt còn lại của thanh niên tóc đỏ cũng nhanh chóng sưng lên: "Đại ca, em đồng ý."

Dương Phàm mỉm cười nói: "Cậu có nghiêm túc. nghe không?"

"Tôi nói, sau này không được đỗ xe như thế nữa, nếu như cậu nghe, tại sao loa phát thanh còn kêu cậu xuống di chuyển xe?"

Thanh niên tóc đỏ: "..."

Đại ca, anh đang chơi tôi sao?

Tô Mộng Dao ở một bên gần như không nhịn được cười, cũng không phải cô ấy độc ác, chủ yếu là những người đỗ xe bừa bãi, không để lại số điện thoại thì phải trừng phạt nặng một chút.

Chơi chết hắn ta cũng không quá đáng.

Nếu chủ xe trên khắp thế giới đậu xe như thế này thì thế giới sẽ hỗn loạn.

Mọi nơi bạn đến đều được coi như phòng khách của riêng bạn, làm sao người khác có thể tồn tại được?

Dương Phàm cười nói tiếp: "Thứ ba, đi ra ngoài nhất định phải tôn trọng phụ nữ."


Tóc đỏ nghe Dương Phàm nói, không có lập tức đồng ý, tự hỏi phải chăng lại là một cái bãy khác.

Dù sao thì hắn ta đã không còn mặt để đụng lần nữa.

Dương Phàm muốn dùng sức, thanh niên tóc đỏ trực tiếp quỳ xuống, vẻ mặt đau khổ cầu xin: "Đại ca, đừng đánh nữa, em biết sai rồi."

Lúc này Dương Phàm mới buông tay ra nói: "Vậy còn không mau di chuyển xe?"

Thanh niên tóc đỏ gật đầu liên tục rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía chiếc Audi đời cũ.

Dương Phàm khẽ cau mày hỏi: "Cậu nhớ biển số xe của tôi để làm gì?"

Người thanh niên trước đó bị đánh bay ra ngoài cố gắng đứng dậy: "Mày chết chắc rồi, mày có biết mày vừa đánh ai không?"

"Cậu ấy là cháu trai của gia chủ gia tộc Âu Dương, Trần Học Dương."

"Mày nhất định phải chết, thằng nhóc, mày nhất định phải chết."

Dương Phàm hơi giật mình, gia tộc Âu Dương nhiều cháu trai ghê, mà còn ngang ngược như vậy.

Trần Học Dương thấy Dương Phàm sửng sốt, tưởng hắn đang sợ hãi, chỉ vào Dương Phàm gào thét: "Mẹ kiếp, bây giờ mới biết sợ? Tao nói cho mày biết, đã quá muộn rồi."

"Mày chờ chết đi."

Vừa nói, hắn ta vừa chỉ vào Tô Mộng Dao, hét lớn:

"Còn con khốn này....a...."

Hắn ta còn chưa nói xong, Dương Phàm đã bẻ gãy ngón tay đó của hắn ta, Trần Học Dương lập tức hét lên thảm thiết như bị chọc tiết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện