Tùy Tiện Phóng Hỏa

Chương 58: Song sinh nhà họ Dịch



Hơn mười ngày tiếp theo, Giai Hòa rất nhanh hòa hợp cùng gia đình Dịch Văn Trạch.

Mẹ Dịch Văn Trạch là một người yêu nấu nướng, hơn nữa lại thích những món ăn Trung Quốc, Giai Hòa cũng vui vẻ cùng bà nói chuyện phiếm. Những ngày này thời gian cô và mẹ anh bên cạnh rất nhiều. Mỗi buổi sáng thức dậy hai người ngay lập tức đi nghiên cứu, một ngày hai bữa cơm xem phải nấu món gì. Mà nói đến vụ này thì mẹ chồng nàng dâu cũng không nấu ăn, lên mạng tra cứu thực đơn xong đem xuống nghiên cứu kỹ càng.

Cuối cùng Dịch Văn Trạch cùng bố mình cũng chịu không nổi mới bảo hai mẹ con làm BBQ buổi tối trong sân vườn, không nên chỉ vì chuẩn bị một bữa cơm mà tốn thời gian đến mấy tiếng đồng hồ, vứt hai người đàn ông lẫm liệt trong nhà qua một bên.

“Giai Hòa, khẩu vị của con tốt lắm,” Mẹ Dịch Văn Trạch rất là vừa lòng, dùng bàn chải màu trắng quét dầu ô liu lên mẻ rau dưa tươi, “Mẹ rất thích những cô bé có thể ăn có thể uống, khỏe mạnh mới tốt.”

Đã không phải là cô bé từ lâu…

Cô cười nói: “Bình thường mùa đông con ăn nhiều lắm, mùa hè lại không có khẩu vị gì. Có thể bây giờ vẫn còn đang trong trạng thái mùa đông ở Trung Quốc nên khẩu vị rất tốt.” Người trước mặt rất thâm sâu nhìn cô một cái, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa có làm công tác phòng ngự gì không đấy?” Giai Hòa a một tiếng, bị hỏi một lúc lâu mà vẫn không nói nên lời.

Rất trực tiếp, ngay cả mẹ già nhà mình cũng chưa hỏi trực tiếp như vậy…

Giai Hòa cúi đầu,liều mạng quét dầu lên đám cánh gà, nghẹn một hồi mới lí nhí: “Không có ạ.”

Hẳn là sẽ không nha, mấy tháng nay nguyệt sự đều bình thường mà, cũng không có phản ứng nào đáng kể, ngoại trừ…Cô nghĩ nghĩ, ngoại trừ ngực có thay đổi tí tí, còn lại mọi thứ đều hòa bình như mọi khi, hẳn là không thể nào đi?

Càng nghĩ càng thấy ngượng, mà người bên cạnh vẫn còn đang nhìn mình chăm chú thế kia.

Ngọn lửa không ngừng bập bùng lên xuống, cánh gà đặt ở bên trên, chỉ một lát sau đã tỏa ra mùi hương. Bỗng nhiên có người đưa tới bàn chải quét gia vị trong tay, đến lúc này Giai Hòa mới lấy lại tinh thần, đi quét gia vị ở những chỗ khuất của nguyên liệu, chợt nghe thấy giọng anh: “Em đang nghĩ gì?”

Mặt Giai Hòa càng nóng hơn, ngập ngừng một hồi vẫn chưa nói nên lời.

Lần trước là chính cô hiểu lầm mình có bầu, mang một bụng mong chờ thử cả buổi vẫn không có. Lần này cũng giống như thế, cười cũng bị người ta cười chết rồi…Lúc mùi hương thức ăn trở nên thơm nồng hơn, rốt cuộc cõi lòng Giai Hòa cũng không thể yên được nữa, vụng trộm nhìn thoáng qua Dịch Văn Trạch một cái: “Anh cảm thấy…có phải em nên đi kiểm tra gì đó đi?”

Xong rồi, vẫn nói ra.

Ánh mắt bay loạn, thiếu chút nữa là phỏng tay.

Dịch Văn Trạch cầm thứ gì đó trong tay cô, cẩn thận đẩy thức ăn vào bên trong: “Anh đã hẹn lịch trước rồi, buổi sáng ngày mai em dậy sớm một chút.” A? Giai Hòa không dám tin nhìn anh: “Anh hẹn lịch lúc nào?”

“Trước khi đến đây, lúc ở Thượng Hải,” Anh đặt những đồ nướng đã chín lên khay, “Anh lo em quá căng thẳng nên không nói cho em biết việc này.” Giai Hòa trợn mắt há hốc mồm nhìn anh bê khay thức ăn đi, lại quay trở về, tiếp tục nướng thêm, qua thật lâu mới sâu kín nhìn nhìn: “Em cũng chưa có cảm giác gì, làm sao mà anh có thể cảm giác được chứ hả…”

“Anh là bố của con, sao lại có thể không cảm giác được?” Thần sắc Dịch Văn Trạch bình thản, như thể mọi thứ là đương nhiên.

Giai Hòa nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như cũng có đạo lý đó, tuy rằng không có căn cứ khoa học nhưng mà sức mạnh tinh thần cộng hưởng như thế này cũng tốt lắm…

Ngày hôm sau còn chưa tỉnh ngủ đã bị anh ôm dậy, bắt đầu mặc quần áo vào.

Mơ mơ màng màng một hồi Giai Hòa mới sực nhớ hôm nay phải làm cái gì, nhìn Dịch Văn Trạch muốn nói, lại phát hiện anh đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy. Từ khi ở bên cạnh anh, Giai Hòa còn tưởng rằng bản thân mình chầm chậm cũng miễn dịch được, ai dè một buổi sáng như vậy vừa mở mắt ra, vẫn cảm thấy có gì đó thực ngạc nhiên thực đẹp đẽ, rất muốn đi chụp hết thảy, lưu giữ đến vĩnh viễn.

Anh thấy cô cứ chăm chăm nhìn mình, vô cùng bất đắc dĩ: “Em tỉnh ngủ rồi?”

Cô ừm, buông tha cho ý tưởng háo sắc này, ngoan ngoãn đi theo anh xuống lầu.

Lúc hai người đến bệnh viện đã tiến hành kiểm tra ngay. Cô chỉ để ý là Dịch Văn Trạch theo sát, không ngừng vào các phòng khám, làm đủ mọi loại thí nghiệm, vấn đề là các bác sĩ đối với cô cứ khách khách sáo sáo, ngay cả một câu chứa thông tin hữu dụng gì đó cũng không nói.

Cuối cùng lúc ngồi chờ báo cáo, anh lại cùng bác sĩ trao đổi riêng vài câu.

Giai Hòa ngồi trên sô pha, nhìn biểu cảm gương mặt anh không hề thay đổi, đoán rằng có thể anh đang sợ mình thất vọng mới dặn dò bác sĩ trước. Không thể không nói với chuyện này anh đặc biệt thận trọng.

Rốt cuộc cô vẫn không yên lòng ra bệnh viện, cũng không hỏi anh điều gì.

Nếu có, bác sĩ hẳn sẽ giải thích và dặn dò cẩn thận kỹ lưỡng…Nhìn mặt Dịch Văn Trạch xem, như là không có lời gì muốn nói cả, phỏng chừng là sợ mình lại thất vọng thêm một lần nữa, đang bận tâm xem phải nói ra như thế nào. Cứ miên man nghĩ bậy nghĩ bạ như vậy một lúc, cô lại bắt đầu có cảm giác áy náy mãnh liệt, trong lòng không ngừng nghĩ hàng loạt lý do.

Xe chạy thẳng đến một khu đất trống trải mới chậm rãi dừng lại.

Điểm cuối của mảnh đất này là một bờ cát, là biển trong veo tinh khiết phản chiếu ánh sáng trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chỉ nhìn khung cảnh như vậy đã khiến lòng người chợt an ổn. Cô đi theo anh xuống xe, dọc theo bờ cát đi tới, hình như nơi đây không có bất kỳ ai, chỉ có hai người bọn họ.

Yên tĩnh, chỉ có từng đợt sóng biển rì rào.

Có? Hay vẫn là không có?

Anh đang muốn cho mình một bất ngờ? Hay vẫn đang nghĩ phải nên an ủi mình như thế nào?

Giai Hòa thầm thở dài một hơi, cuộc đời thực sự là rối rắm mà, vì sao không trực tiếp hỏi đi?

“Sau này em muốn đặt tên con là gì?” Dịch Văn Trạch bình thản hỏi.

Giai Hòa đi phía sau anh, cả gương mặt gần như khuất dưới bóng râm của chiếc mũ che nắng, dẫm lên từng dấu chân anh để lại, nhắm mắt theo đuôi. Gọi là gì à? Thật ra cô còn chưa nghĩ tới chuyện này. Nhìn nhìn bóng dáng áo mũ chỉnh tề của Dịch Văn Trạch, cảm giác áy náy lại dâng trào một phen, chờ trở về rồi nhất định sẽ cố gắng không ngừng…“Anh nghĩ sao?”

“Ngả Giai, Ngả Hòa.” Anh lại đáp rất tự nhiên.

Cô chợt dừng bước, nhìn thấy anh quay đầu lại: “Không vui sao?”

Khóe mắt Giai Hòa chợt trở nên cay cay. Làm sao vậy? Là anh càng lúc càng ‘ngôn tình’ lãng mạn này nọ, hay là do chính mình càng lúc càng bớt đi những mơ mộng của phái nữ. Không phải chỉ là hai cái tên thôi sao? Hay vẫn là phong tục đặc biệt nhất ở đất nước Trung Hoa Đại lục kia, chỉ cần để người ta liếc mắt một cái thôi đã hiểu rõ cách bày tỏ tình yêu. Không biết bao nhiêu lần Giai Hòa đã từng viết những đoạn hội thoại như vậy, nhưng lúc nào cũng nghĩ con sẽ mang họ Dịch, bây giờ lại gọi như vậy…

Tim đập càng lúc càng chậm, như thể muốn ngừng lại.

Cô nhìn Dịch Văn Trạch bước tới, cúi đầu nhìn mình, khụt khịt mũi hỏi: “Làm sao anh biết nhất định đó là sinh đôi?”

Giọng nói của anh mang theo ý cười, thực bình tĩnh trả lời: “Bác sĩ nói cho anh biết, kết quả báo cáo cũng như vậy.”



Giai Hòa nhìn anh, nhìn anh chăm chăm.

Qua một hồi lâu mới lắp bắp hỏi: “Thật, thật à?” Tay của cô đặt trên bụng, không thể tin được lời Dịch Văn Trạch nói, không hiểu sao trong lòng chợt có cảm giác muốn khóc của người mong cầu con cái nhiều năm trời, chân thật đến dọa người.

Anh đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối trong gió cho Giai Hòa, cúi đầu dán sát bên tai cô nói: “Giai Hòa, gả cho anh.”

Một câu dễ hiểu, dịu dàng hơn hết thảy.

Như là mỗi buổi sáng thức dậy nhẹ nhàng nói với cô rằng ‘chào buổi sáng, vợ’, cũng như là thuận miệng hỏi cô ‘Em đói bụng?’, nhưng lại khiến trái tim cô nóng lên. Giai Hòa ngơ ngác, ngửng đầu nhìn anh, đôi mắt như thể đã trút được một gánh nặng, trong một thoáng lại ứa nước.

Chết tiệt thật, đã thế mà chỉ có màn cầu hơn đơn giản cũng có thể khóc như vầy…

Thân là biên kịch, cô rất hiểu như thế nào là chuyện lãng mạn đặt trong hiện thực đời sống, quả thật chính là thiên lôi cuồn cuộn. Thậm chí cô nghĩ nếu Dịch Văn Trạch làm chuyện gì đó trước mặt đông đảo quần chúng nhân dân thì chính mình sẽ quẫn bách đến chết, quẫn đến mức vẫn còn chưa kịp cảm nhận được hạnh phúc gì đã lên cơn đau tim rồi. Thế nên tổng kết lại, chuyện cầu hôn mình thì khỏi đi, miễn lại cho trái tim yếu đuối này lại bị kích thích.

Hạnh phúc không cần phải kinh ngạc mừng rỡ, chỉ cần mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy anh. Đây mới chính là kết cục mà cô mong muốn.

Mà bây giờ, hết thảy đều hoàn toàn giống suy nghĩ cô. Dịch Văn Trạch anh vẫn luôn hiểu được bản thân Giai Hòa cô muốn điều gì, chính là một bãi biển không người, không ai vây xem.

Chỉ có anh cùng mình, bình thường thản nhiên như vậy, nhưng chỉ có ngọt, đơn thuần chỉ có ngọt.

“Không muốn?” Dịch Văn Trạch hạ giọng, hỏi tiếp.

Giai Hòa nghiến răng nghiến lợi nhìn. Anh cố ý phải không, trong bụng em có con anh đó, chẳng lẽ còn muốn con mồ côi ba mẹ à? Nhưng mà dù cô cố gắng thật lâu, cái gì cũng không nói nên lời được. Từng luồng từng luồng hơi nóng xuyên vào thân thể, so với mặt trời chói chang trên cao còn nóng hơn. Cô hắng hắng giọng vài lần, muốn nói điều gì đó, khóe mắt lại ươn ướt.

Dịch Văn Trạch cười nhấc mũ che nắng của Giai Hòa lên, nhẹ nhàng hôn chóp mũi cô một cái, khuỵu một gối quỳ xuống. Trang phục màu trắng, hòa cùng những hạt cái bé nhỏ mịn dưới ánh mặt trời.

Giai Hòa ngây người nhìn anh, linh hồn như thể đã thoát khỏi thân thể, đứng ở nơi xa nhìn chính mình.

Trong ánh mắt anh, tất thảy đều là nghiêm túc, chỉ như vậy mà nhìn thẳng vào Giai Hòa chăm chú không rời. Tim cô không thể ức chế được mà đập dồn, bàn tay đã mềm nhũn.

“Anh từng mắc chứng trầm cảm, nhưng thật may mắn tại mùa hè năm ấy, gặp một người, khiến anh có thể thuận lợi đi đến ngày hôm nay. Anh từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cũng thật may mắn vào mùa xuân năm 2011, gặp một người, khiến anh không chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, còn muốn để cho cô ấy cả đời chỉ nhìn mình,” Anh lấy một chiếc hộp trong người, nhẹ nhàng mở ra. Nhẫn cưới lấp lánh trong mắt chỉ khiến lòng người say, im lặng nằm trong hộp, “May mắn nhất là, cả hai cô ấy đều cùng là một người, em cảm thấy nếu anh không mang cô ấy về nhà, có phải toàn thế giới này đều không đồng tình hay không?”

Một đất nước xa lạ, một bãi biển xa lạ, chỉ có người trước mắt là quen thuộc.

Giai Hòa nhìn anh, tư thế cầu hôn này, ngay cả trong mấy lời thoại cũng không chê vào đâu được. Hai người cứ như vậy đối diện nhau, qua một lúc lâu cô mới chìa tay ra, giọng nói nghèn nghẹt, “Em cảm thấy mình không thể trở thành kẻ địch với toàn thế giới được.”

Nhẫn rất nhỏ, nhỏ không hề sai một ly, khi lồng vào ngón áp út của cô, ngón tay anh cũng đan xiết lấy bàn tay cô.

Như là hiệu quả đặc biệt trong kịch bản, ánh mắt cùng khuôn mặt của anh như một pha quay chậm tới gần. Lần đầu tiên hai người gặp mặt đúng nghĩa, lúc anh quay đầu lại cũng nhìn cô như thế, tầm mắt chỉ dừng trên người cô, là duy nhất trên đời. Trong đôi mắt sâu màu đen ấy lộ ý cười nồng nàn.

Trong đầu Giai Hòa chợt hiện lên một hình ảnh, mà Dịch Văn Trạch đã cúi đầu xuống, đang muốn chạm vào, cô bỗng nở nụ cười: “Em cảm thấy hình như mình nói nhầm rồi, có vẻ như em đã trở thành kẻ địch với toàn thế giới.”

Nói xong, vươn tay giữ lấy mặt anh, chủ động hôn.

Trong một thoáng khi cả hai gắn bó, cô bỗng nhiên cảm thấy cả đời này cứ như vậy mà giao cho Dịch Văn Trạch anh. Năm năm, mười năm, hai mươi năm, bốn mươi năm, nửa đời còn lại của cô đều giao cho anh.

Bởi vì là Dịch Văn Trạch, cho nên chỉ có hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện