Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta
Chương 87
Lời tự bạch của manh oa
Ta tên Vệ Bạch Bạch, là một phú nhị đại, quan nhị đại, hồng nhị đại* điển hình, ta là đại diện cho sự linh hoạt của công nghệ đầu thai thật sự, may mắn là, đối với công nghệ này ta nắm giữ cũng không tồi.
Mẫu thân của ta Vệ Linh Tê là một ngoại tử rất manh và ngu ngốc, dùng lời mẹ ta mà nói thì chính là chỉ số thông minh không cao, có điều so với mẹ thì ta ưa thích mẫu thân hơn, bởi vì nàng đối xử ta luôn luôn cực tốt, thỉnh thoảng còn lén cho ta tiền tiêu vặt, không keo kiệt giống như mẹ. Điều quan trọng nhất, chính là mẫu thân thường xuyên sẽ đứng ra chịu oan thay ta, điểm này ta tương đối hài lòng.
Muốn kể tới mẹ ta, khoan, trước tiên để ta xem mẹ đang có mặt ở đây không đã, tốt, nàng không có đây, ta có thể nói tiếp. Người nữ nhân này thật sự không phải là một nội tử!!! Nói cái gì mà hiền thê lương mẫu thật hay? Ôn nhu dễ thân cận thật hay? Chẳng phải hay có câu từ mẫu manh oa sao? Manh oa đây rồi, từ mẫu thì ở đâu chứ?! Nói đến mẹ ta Tịch Phi Nghiêu, kia đều là những giọt nước mắt chua cay, kể ba ngày ba đêm cũng không kể hết được những chuyện ác của nàng! Một phúc hắc bừa bãi, còn luôn khi dễ mẫu thân ta nữa! Muốn nói ta làm sao mà biết? Dù sao lần đó một lần vô tình ta nhìn trộm được mẹ đang khi dễ mẫu thân, mẹ áp trên người nàng, mẫu thân kêu la rất thảm thiết, quá đáng thương! Yên lặng cho mẫu thân một giọt nước mắt đồng tình.
Từ đó về sau, ta nhìn thấy mẹ là lại sợ không thôi, quả thật đáng sợ!
Là một ngoại tử vừa lên bảy, ta sâu sắc ý thức được một nửa kia của mình là chuyện rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng tới cả đời, thậm chí liên quan tới sự an nhàn của cả một thế hệ sau.
Bất quá còn may, vị hôn thê của ta lại là một người rất ôn hòa.
Nga, nhân đây ta muốn giới thiệu một chút tiểu nương tử của ta, Phượng Mặc Mặc. (hehe, cái họ đã nói rõ là con ai rùi nha)
Mọi người nghe tên hẳn cũng đã biết đúng không, nàng chính là công chúa đại nhân của Tây Phượng quốc.
Dù Phượng Mặc Mặc là nội tử, nhưng cũng là nữ nhi duy nhất của nữ đế, xem như nàng cũng được nuôi dưỡng như người kế vị đời sau.
Suy nghĩ một chút nương tử tương lai của mình là nữ đế nhiệm kỳ tới, Vệ Bạch Bạch cảm thấy xương sống muốn dựng thẳng, đi bộ cũng hùng dũng khí thế oai vệ bừng bừng. Cáo mượn oai hùm gì gì, nàng lúc ba tuổi thì đã biết.
Ngô, có cần đến thăm Mặc Mặc không nhỉ? Cũng nửa tháng không gặp mặt rồi.
Tình cảm gì đó là phải bồi dưỡng ngay từ nhỏ, vẫn là đi thăm chút đi, thuận tiện mang cho Mặc Mặc kẹo sữa nàng thích nhất.
Không sai, như vậy đi.
Nghĩ là làm liền, ta trước đến phố Tây mua cho Mặc Mặc kẹo sữa, sau đó chạy thẳng tới hoàng cung.
Xem như là khách quen trong cung, Tử Sam di di sớm đã hạ lệnh chỉ cần là ta, liền có thể tùy tiện vào cung, bởi vì con nít dễ quên, nên lệnh bài gì đó cũng chính là gương mặt của ta luôn.
“Mặc Mặc, muội xem, ta mua cho muội kẹo sữa muội thích nhất này!”
Vừa tiến vào tẩm cung của Mặc Mặc, ta liền thấy nàng đang cầm sách, đang nghiêm túc đọc sách.
Quả thật là đứa bé ngoan, mỗi lần đọc sách ta đều sẽ buồn ngủ! Mặc Mặc quả thật lợi hại! Liền giống như mẹ ta vậy.
Di, không đúng, Mặc Mặc có thể còn lợi hại hơn cả mẹ ta, Mặc Mặc một chút cũng đều không hung.
“Bạch Bạch, ngươi ngồi một lúc, đợi ta học xong sẽ chơi với ngươi.”
Phượng Mặc Mặc chăm chú đọc cuốn binh pháp trong tay, sau đó mỉm cười hướng ta nói.
“Nga, được.”
Ngươi xem, Mặc Mặc quan tâm ta nhiều như vậy a, nhất định chính là thiên sứ nhỏ của ta.
Ta làm ổ một bên trên một lớp mềm mại, êm ái híp mắt nhìn tiểu nương tử, cả trái tim đều là màu hồng.
Vạch ra miếng giấy, ta bỏ viên kẹo vào miệng, mùi sữa nồng nặc tràn đầy, rất ngon.
Vì vậy, ta vừa ngơ ngẩn ngắm Mặc Mặc, vừa ăn kẹo sữa.
Đợi Mặc Mặc đọc xong, ta mới phát hiện, ta đã ăn hết kẹo mất tiêu!!!
Sao lại như vậy?! Đây là lễ vật ta mua cho Mặc Mặc!!!
Vẻ mặt như đưa đám nhìn thiên sứ nhỏ, ta khóc không ra nước mắt.
“Mặc Mặc ——, ta không phải cố ý!”
“Không sao, lần sau Bạch Bạch tới lại mua cho ta là được.”
Phượng Mặc Mặc bộ dạng tiểu đại nhân xoa đầu Vệ Bạch Bạch, có vài lời nàng không nói ra, thật ra nàng đối với mấy món quà vặt, thật sự không phải rất yêu thích. Mỗi lần Vệ Bạch Bạch mua quà vặt, cuối cùng cũng đều rơi vào trong bụng nàng ấy, nàng đều không đụng vào một miếng.
Có điều, lời dưới đây nàng sẽ không nói với Vệ Bạch Bạch.
Tiểu hài ngốc manh, mới là thức ăn của nàng!
Thông minh gì đó, chỉ cần mình nàng là đủ. (này là hai vị Phượng mẫu tối ngày lo yêu nhau bỏ con cho thím Tịch chủ tịch nuôi dạy nè =)))))
Xem như là trượng phu tương lai của mình, đần một chút mới dễ gây khó dễ.
Ngươi xem, ta chỉ cần ôn nhu cười với nàng một chút, nàng liền vui vẻ không biết đường về rồi.
Vệ Bạch Bạch đáng thương, tiểu nương tử ngươi phúc hắc như vậy, ngươi thấy thành tựu sao?!
“Mặc Mặc, muội yên tâm, ta sẽ không quên!”
Ta thề!
“Ừm.”
Ta rất vui mỗi khi nhìn Mặc Mặc nhà ta, hắc hắc, Mặc Mặc của ta tốt biết bao, ôn nhu biết bao a, sẽ không nổi giận với ta.
Quả nhiên, đây là tình yêu chân chính, đúng không!
“Bạch Bạch, lát nữa ngươi có ở lại ăn cơm không?”
“Ăn cơm?!”
Ta vừa nghe thấy hai chữ này nước miếng đều muốn chảy, thức ăn trong cung có thể nói là ngon nhất, dù của nhà ta cũng không kém, nhưng ngự thiện trong cung có nhiều trò, lại tinh cảo, chủ yếu nhất là ta còn có thể gọi món theo yêu cầu! Ta vừa định gật đầu, sau đó mới nhớ lại lời mẹ dặn buổi sáng, lập tức tối sầm mặt lại.
“Không được, ta phải về, buổi tối cả nhà đại cô cô tới làm khách nhà ta.”
“Nga, vậy cũng tốt, thay ta hỏi thăm sức khỏe Thanh Thanh nha.”
“Ừm.”
Ta ở chơi chỗ Mặc Mặc thêm một lúc mới về nhà, nghĩ đến việc về nhà gặp mẹ, tâm trạng quả thật có chút như đưa đám.
Vừa vào cửa ta liền nhìn thấy biểu muội Thanh Thanh đang đứng chỗ hòn non bộ toe toét miệng cười với ta, tên tiểu tặc này! Đại cô cô đáng thương, rõ ràng nàng tao nhã lịch thiệp như vậy, thế nhưng cứ phải sinh ra một tiểu quỷ thích gây chuyện, đáng sợ hơn là, Vệ Thanh Thanh còn là một nội tử.
Quả nhiên, Vệ Thanh Thanh là giống đại cô mẫu sao?! Nghe nói, đại cô mẫu trước kia từng lăn lộn giang hồ, võ công giỏi hình như cũng không đến nỗi nào, xem ra biểu muội là thừa kế y bát từ đại cô mẫu rồi.
“Biểu tỷ!!!”
Vệ Thanh Thanh vừa nhìn thấy ta liền cao hứng, lắc mình liền từ hòn non bộ đáp xuống.
“Ừm, biểu muội, ngươi tới chơi.”
Xem như biểu tỷ vẫn muốn mất tự nhiên, dù ta cũng thật thích biểu muội, nhưng xem như làm tỷ, còn là một tỷ tỷ đã có vị hôn thê, ta phải thật trầm ổn.
“Biểu tỷ, ta hỏi ngươi chuyện này.”
“Nga, cứ việc hỏi.”
“Cảm giác thích một người là như thế nào? Biểu tỷ không phải là hôn phu của Mặc Mặc tỷ tỷ sao, biểu tỷ nhất định là thích công chúa tỷ tỷ, cái gì mới gọi là thích?”
Tiêu rồi, đây quả thật là một vấn đề rất ảo diệu.
Ta trầm ngâm, dùng giọng điệu một bộ trí thức nói với biểu muội.
“Thích chính là đem tất cả những món ngon của lạ dành cho nàng.”
Mặc dù, cuối cùng mấy món ăn ngon đó đều sẽ rơi vào bụng ta, có điều lời này ta sẽ không nói với biểu muội.
“Thì ra là vậy, ta hiểu rồi.”
Thành thật mà nói, ta một chút cũng không hiểu cái nàng hiểu rồi là gì.
“Biểu muội là có ý trung nhân sao?”
Ta ngược lại không nghĩ tới ai có thể làm cho biểu muội yêu thích, quá đáng sợ! Ta thích nữ tử thận trọng ôn nhu, tính cách tinh quái như biểu muội không phải khẩu vị của ta.
“Ta thật lâu không gặp lại Cung Niệm Toàn ——”
Thời điểm biểu muội nhắc tới ba chữ ‘Cung Niệm Toàn’, khuôn mặt nhỏ bé liền đỏ bừng, một bộ dạng si mê.
Ta quả thực không hiểu sao muốn thổ tào, Niệm Toàn mấy ngày trước vừa từ biệt chúng ta trở về Xuyên Thục có được hay không?!
“Được rồi, biểu muội, chúng ta vào trong thôi, sắp tới giờ cơm.”
Cây tiểu hoa si này, ta với nàng không có tiếng nói chung.
“Biểu tỷ, ngươi nói Cung Niệm Toàn khi nào sẽ tới chơi nữa?”
“… Nàng vẫn còn đang trên đường về nhà đi. Ngươi nếu muốn gặp nàng, liền bái Vô Nhai lão tổ làm thầy, đến Xuyên Thục ở đi, như vậy liền có thể ngày nào cũng gặp mặt.”
“Biểu tỷ, ngươi quả thật thông minh!”
Ánh mắt Vệ Thanh Thanh nhìn ta tràn đầy sùng bái.
Ta đắc ý ngẩng đầu, đó là đương nhiên, bằng không Mặc Mặc làm sao có thể sẽ đáp ứng làm tiểu nương tử của ta?!
Nhưng ta lại không hiểu, vì chuyện này, mà ta bị mẹ đánh ba ngày cũng không thể xuống giường! Cái mông còn đau!!
Lúc ăn cơm, biểu muội giơ tay nhỏ xíu của mình lên nói muốn bái Vô Nhai tiền bối làm thầy, đến Xuyên Thục sống.
Đại cô cô kinh ngạc hỏi tại sao nàng muốn đi?
Nàng nói, nàng phải đi để làm tiểu tức phụ* của Cung Niệm Toàn.
Một bàn người không ai lên tiếng.
Sau đó mẹ ta cười híp mắt hỏi nàng, là ai nói cho ngươi muốn bái Vô Nhai tử tiền bối làm thầy?
Nghe được mẹ ta hỏi vậy, ta biết đại sự không xong rồi.
Hướng biểu muội chớp mắt tỏ ý, đừng bảo là ta nói!
Đáng tiếc biểu muội hoàn toàn xem không hiểu ý ta, dương dương tự đắc nói là ta đã xúi giục.
Ta cảm nhận được mọi người trên bàn cơm đều hướng ta tràn đầy ác ý, ngoại trừ biểu muội tên khốn kiếp còn làm mặt khoe khoang với ta.
Đại cô mẫu ngược lại không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn mẹ ta cười không ngừng.
Ta hoàn toàn không hiểu nổi quan hệ của hai người họ.
Luôn cảm thấy gì đó kỳ quái giữa đại cô mẫu với mẹ ta, không thể nói là không có, nhưng khẳng định là có thì cũng không phải.
Mỗi lần nhắc tới đại cô mẫu, mẹ không khỏi cười nhạt, chính là gương mặt không cảm xúc, ta quả thực không cảm thấy đây biểu hiện của mối quan hệ tốt.
Sau đó, đại cô cô và đại cô mẫu mang biểu muội xém chút đã la lối om sòm ở nhà ta về, nói là phải mang về giáo dục lại một phen, ta thâm tình mà nghĩ, là nên phải giáo dục lại cho thật tốt.
Vốn tưởng kiếp nạn của ta cuối cùng cũng qua, không ngờ mẹ lập tức đóng cửa thả chó, không đúng, là đóng cửa mời gia pháp, đánh ta khóc đến chảy nước mắt nước mũi, gọi mẫu thân cũng vô ích.
Mẫu thân đại nhân đáng thương, một bên vừa đấm vai cho mẹ ta một bên vừa nói đớ giúp ta.
Đại khái do tiếng khóc của ta thật sự quá lớn, mẹ ngại mất mặt nên mới cho người dừng tay, mang ta về lại phòng.
Từ sau khi Tử Sam di hạ lệnh nội tử cũng có thể làm quan, thì địa vị của mẹ thăng cấp như diều gặp gió. Nghe nói trước khi ra sắc lệnh này, mẹ phải giả trang thành ngoại tử phụ tá cho Tử Sam di, sau khi sắc lệnh được ban, mẹ lập tức liền quang minh chính đại làm quan.
Ta hận cái sắc lệnh này! Mặc dù nhà ta vẫn luôn là mẹ nói sao y vậy, nhưng từ khi mẹ đảm nhiệm chức hữu tướng gì đó thì càng quá phận, cũng chỉ có mẫu thân là chịu được mẹ!!!
Còn tả tướng, chính là đại cô cô của ta.
Ta cắn chăn, trong lòng lập lời thề, lần sau nhất định phải cho tên Vệ Thanh Thanh tiểu hỗn đản này một trận.
Đáng tiếc, ta còn chưa kịp gặp lại biểu muội liền nghe nói nó đã đi Xuyên Thục.
Nghe nói, sau khi về nhà liền đại náo một trận, thậm chí còn tuyệt thực để tỏ rõ quyết tâm, cuối cùng đại cô cô và đại cô mẫu quả thật hết cách, đành phải để đại cô mẫu đưa nàng tới Xuyên Thục bái sư học nghệ.
Cung tỷ đáng thương, ngươi làm gì để cho nha đầu Vệ Thanh Thanh này vừa ý vậy?
Nàng thế nhưng là hỗn thế ma vương đích thực của Vệ gia đó.
Thật may, nhà ta còn có Mặc Mặc rất ôn nhu, cho tới nay luôn sẽ không la ta, có gì ngon cũng đều dành cho ta, nhất định chính là tuyệt thế nương tử.
Ta có được một vị hôn thê như vậy cảm thấy sâu đậm cao hứng.
Chuyện tốt duy nhất mà mẹ làm với ta, chính là để Tử Sam di gả Mặc Mặc cho ta!
Được rồi, chỉ bằng điểm này, ta quyết định không hận nàng, vẫn là hận Vệ Thanh Thanh thôi là được rồi.
Người bạn nhỏ của ta đi theo đuổi hạnh phúc của nó rồi, để lại một mình ta, quả thật thấy có chút cô đơn a.
Đời người, quả thật cô đơn như trong tuyết.
Đợi ta lành lại, sẽ vào cung tìm Mặc Mặc, thuận tiện ở đó mười ngày nửa tháng, tránh cho bị mấy cơn dư chấn của mẹ.
Hai, đây chính là một ngày của ta, khổ có vui cũng có.
***END***
Tác giả có lời muốn nói:
Viết tới đây toàn văn kết thúc.
Cuốn sách này ta viết cũng 2 năm, ta cũng thật sự giao phó được rồi a!!!
Còn Phượng Mặc Mặc là do ai bồi dưỡng ra, haha, ta không nói, xem như là bí mật đi~~ chúng ta hẹn gặp lại.
***
Mông: Tác giả ngươi không nói ta cũng biết là ai ah, lối suy nghĩ như vậy còn ai vào đây nữa =))), bí mật này của ngươi quá dễ đoán rồi.
Hẳn là do Tịch đại chủ tịch bồi dưỡng, trong đó hẳn cũng có đại cô cô nữa, tả tướng và hữu tướng trách nhiệm bồi dưỡng này do hai người phụ trách là hợp nhất, có điều về mặt tư tưởng thì Tiểu Mặc Mặc kế thừa từ chủ tịch nhiều hơn còn vẻ ôn nhu bên ngoài thì từ đại cô cô.
Tịch đại chủ tịch bây giờ như sư tử hà đông vậy =)))
Thôi, ta dông dài cũng nhiều rồi, cũng nên đến hồi kết của ta roài, cảm ơn các ngươi đã đón đọc từ đầu đến giờ, chúc các ngươi đọc truyện vui vẻ. Hãy luôn yêu thích và mãi mãi yêu thích bách hợp nhé <3~.
Ta tên Vệ Bạch Bạch, là một phú nhị đại, quan nhị đại, hồng nhị đại* điển hình, ta là đại diện cho sự linh hoạt của công nghệ đầu thai thật sự, may mắn là, đối với công nghệ này ta nắm giữ cũng không tồi.
Mẫu thân của ta Vệ Linh Tê là một ngoại tử rất manh và ngu ngốc, dùng lời mẹ ta mà nói thì chính là chỉ số thông minh không cao, có điều so với mẹ thì ta ưa thích mẫu thân hơn, bởi vì nàng đối xử ta luôn luôn cực tốt, thỉnh thoảng còn lén cho ta tiền tiêu vặt, không keo kiệt giống như mẹ. Điều quan trọng nhất, chính là mẫu thân thường xuyên sẽ đứng ra chịu oan thay ta, điểm này ta tương đối hài lòng.
Muốn kể tới mẹ ta, khoan, trước tiên để ta xem mẹ đang có mặt ở đây không đã, tốt, nàng không có đây, ta có thể nói tiếp. Người nữ nhân này thật sự không phải là một nội tử!!! Nói cái gì mà hiền thê lương mẫu thật hay? Ôn nhu dễ thân cận thật hay? Chẳng phải hay có câu từ mẫu manh oa sao? Manh oa đây rồi, từ mẫu thì ở đâu chứ?! Nói đến mẹ ta Tịch Phi Nghiêu, kia đều là những giọt nước mắt chua cay, kể ba ngày ba đêm cũng không kể hết được những chuyện ác của nàng! Một phúc hắc bừa bãi, còn luôn khi dễ mẫu thân ta nữa! Muốn nói ta làm sao mà biết? Dù sao lần đó một lần vô tình ta nhìn trộm được mẹ đang khi dễ mẫu thân, mẹ áp trên người nàng, mẫu thân kêu la rất thảm thiết, quá đáng thương! Yên lặng cho mẫu thân một giọt nước mắt đồng tình.
Từ đó về sau, ta nhìn thấy mẹ là lại sợ không thôi, quả thật đáng sợ!
Là một ngoại tử vừa lên bảy, ta sâu sắc ý thức được một nửa kia của mình là chuyện rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng tới cả đời, thậm chí liên quan tới sự an nhàn của cả một thế hệ sau.
Bất quá còn may, vị hôn thê của ta lại là một người rất ôn hòa.
Nga, nhân đây ta muốn giới thiệu một chút tiểu nương tử của ta, Phượng Mặc Mặc. (hehe, cái họ đã nói rõ là con ai rùi nha)
Mọi người nghe tên hẳn cũng đã biết đúng không, nàng chính là công chúa đại nhân của Tây Phượng quốc.
Dù Phượng Mặc Mặc là nội tử, nhưng cũng là nữ nhi duy nhất của nữ đế, xem như nàng cũng được nuôi dưỡng như người kế vị đời sau.
Suy nghĩ một chút nương tử tương lai của mình là nữ đế nhiệm kỳ tới, Vệ Bạch Bạch cảm thấy xương sống muốn dựng thẳng, đi bộ cũng hùng dũng khí thế oai vệ bừng bừng. Cáo mượn oai hùm gì gì, nàng lúc ba tuổi thì đã biết.
Ngô, có cần đến thăm Mặc Mặc không nhỉ? Cũng nửa tháng không gặp mặt rồi.
Tình cảm gì đó là phải bồi dưỡng ngay từ nhỏ, vẫn là đi thăm chút đi, thuận tiện mang cho Mặc Mặc kẹo sữa nàng thích nhất.
Không sai, như vậy đi.
Nghĩ là làm liền, ta trước đến phố Tây mua cho Mặc Mặc kẹo sữa, sau đó chạy thẳng tới hoàng cung.
Xem như là khách quen trong cung, Tử Sam di di sớm đã hạ lệnh chỉ cần là ta, liền có thể tùy tiện vào cung, bởi vì con nít dễ quên, nên lệnh bài gì đó cũng chính là gương mặt của ta luôn.
“Mặc Mặc, muội xem, ta mua cho muội kẹo sữa muội thích nhất này!”
Vừa tiến vào tẩm cung của Mặc Mặc, ta liền thấy nàng đang cầm sách, đang nghiêm túc đọc sách.
Quả thật là đứa bé ngoan, mỗi lần đọc sách ta đều sẽ buồn ngủ! Mặc Mặc quả thật lợi hại! Liền giống như mẹ ta vậy.
Di, không đúng, Mặc Mặc có thể còn lợi hại hơn cả mẹ ta, Mặc Mặc một chút cũng đều không hung.
“Bạch Bạch, ngươi ngồi một lúc, đợi ta học xong sẽ chơi với ngươi.”
Phượng Mặc Mặc chăm chú đọc cuốn binh pháp trong tay, sau đó mỉm cười hướng ta nói.
“Nga, được.”
Ngươi xem, Mặc Mặc quan tâm ta nhiều như vậy a, nhất định chính là thiên sứ nhỏ của ta.
Ta làm ổ một bên trên một lớp mềm mại, êm ái híp mắt nhìn tiểu nương tử, cả trái tim đều là màu hồng.
Vạch ra miếng giấy, ta bỏ viên kẹo vào miệng, mùi sữa nồng nặc tràn đầy, rất ngon.
Vì vậy, ta vừa ngơ ngẩn ngắm Mặc Mặc, vừa ăn kẹo sữa.
Đợi Mặc Mặc đọc xong, ta mới phát hiện, ta đã ăn hết kẹo mất tiêu!!!
Sao lại như vậy?! Đây là lễ vật ta mua cho Mặc Mặc!!!
Vẻ mặt như đưa đám nhìn thiên sứ nhỏ, ta khóc không ra nước mắt.
“Mặc Mặc ——, ta không phải cố ý!”
“Không sao, lần sau Bạch Bạch tới lại mua cho ta là được.”
Phượng Mặc Mặc bộ dạng tiểu đại nhân xoa đầu Vệ Bạch Bạch, có vài lời nàng không nói ra, thật ra nàng đối với mấy món quà vặt, thật sự không phải rất yêu thích. Mỗi lần Vệ Bạch Bạch mua quà vặt, cuối cùng cũng đều rơi vào trong bụng nàng ấy, nàng đều không đụng vào một miếng.
Có điều, lời dưới đây nàng sẽ không nói với Vệ Bạch Bạch.
Tiểu hài ngốc manh, mới là thức ăn của nàng!
Thông minh gì đó, chỉ cần mình nàng là đủ. (này là hai vị Phượng mẫu tối ngày lo yêu nhau bỏ con cho thím Tịch chủ tịch nuôi dạy nè =)))))
Xem như là trượng phu tương lai của mình, đần một chút mới dễ gây khó dễ.
Ngươi xem, ta chỉ cần ôn nhu cười với nàng một chút, nàng liền vui vẻ không biết đường về rồi.
Vệ Bạch Bạch đáng thương, tiểu nương tử ngươi phúc hắc như vậy, ngươi thấy thành tựu sao?!
“Mặc Mặc, muội yên tâm, ta sẽ không quên!”
Ta thề!
“Ừm.”
Ta rất vui mỗi khi nhìn Mặc Mặc nhà ta, hắc hắc, Mặc Mặc của ta tốt biết bao, ôn nhu biết bao a, sẽ không nổi giận với ta.
Quả nhiên, đây là tình yêu chân chính, đúng không!
“Bạch Bạch, lát nữa ngươi có ở lại ăn cơm không?”
“Ăn cơm?!”
Ta vừa nghe thấy hai chữ này nước miếng đều muốn chảy, thức ăn trong cung có thể nói là ngon nhất, dù của nhà ta cũng không kém, nhưng ngự thiện trong cung có nhiều trò, lại tinh cảo, chủ yếu nhất là ta còn có thể gọi món theo yêu cầu! Ta vừa định gật đầu, sau đó mới nhớ lại lời mẹ dặn buổi sáng, lập tức tối sầm mặt lại.
“Không được, ta phải về, buổi tối cả nhà đại cô cô tới làm khách nhà ta.”
“Nga, vậy cũng tốt, thay ta hỏi thăm sức khỏe Thanh Thanh nha.”
“Ừm.”
Ta ở chơi chỗ Mặc Mặc thêm một lúc mới về nhà, nghĩ đến việc về nhà gặp mẹ, tâm trạng quả thật có chút như đưa đám.
Vừa vào cửa ta liền nhìn thấy biểu muội Thanh Thanh đang đứng chỗ hòn non bộ toe toét miệng cười với ta, tên tiểu tặc này! Đại cô cô đáng thương, rõ ràng nàng tao nhã lịch thiệp như vậy, thế nhưng cứ phải sinh ra một tiểu quỷ thích gây chuyện, đáng sợ hơn là, Vệ Thanh Thanh còn là một nội tử.
Quả nhiên, Vệ Thanh Thanh là giống đại cô mẫu sao?! Nghe nói, đại cô mẫu trước kia từng lăn lộn giang hồ, võ công giỏi hình như cũng không đến nỗi nào, xem ra biểu muội là thừa kế y bát từ đại cô mẫu rồi.
“Biểu tỷ!!!”
Vệ Thanh Thanh vừa nhìn thấy ta liền cao hứng, lắc mình liền từ hòn non bộ đáp xuống.
“Ừm, biểu muội, ngươi tới chơi.”
Xem như biểu tỷ vẫn muốn mất tự nhiên, dù ta cũng thật thích biểu muội, nhưng xem như làm tỷ, còn là một tỷ tỷ đã có vị hôn thê, ta phải thật trầm ổn.
“Biểu tỷ, ta hỏi ngươi chuyện này.”
“Nga, cứ việc hỏi.”
“Cảm giác thích một người là như thế nào? Biểu tỷ không phải là hôn phu của Mặc Mặc tỷ tỷ sao, biểu tỷ nhất định là thích công chúa tỷ tỷ, cái gì mới gọi là thích?”
Tiêu rồi, đây quả thật là một vấn đề rất ảo diệu.
Ta trầm ngâm, dùng giọng điệu một bộ trí thức nói với biểu muội.
“Thích chính là đem tất cả những món ngon của lạ dành cho nàng.”
Mặc dù, cuối cùng mấy món ăn ngon đó đều sẽ rơi vào bụng ta, có điều lời này ta sẽ không nói với biểu muội.
“Thì ra là vậy, ta hiểu rồi.”
Thành thật mà nói, ta một chút cũng không hiểu cái nàng hiểu rồi là gì.
“Biểu muội là có ý trung nhân sao?”
Ta ngược lại không nghĩ tới ai có thể làm cho biểu muội yêu thích, quá đáng sợ! Ta thích nữ tử thận trọng ôn nhu, tính cách tinh quái như biểu muội không phải khẩu vị của ta.
“Ta thật lâu không gặp lại Cung Niệm Toàn ——”
Thời điểm biểu muội nhắc tới ba chữ ‘Cung Niệm Toàn’, khuôn mặt nhỏ bé liền đỏ bừng, một bộ dạng si mê.
Ta quả thực không hiểu sao muốn thổ tào, Niệm Toàn mấy ngày trước vừa từ biệt chúng ta trở về Xuyên Thục có được hay không?!
“Được rồi, biểu muội, chúng ta vào trong thôi, sắp tới giờ cơm.”
Cây tiểu hoa si này, ta với nàng không có tiếng nói chung.
“Biểu tỷ, ngươi nói Cung Niệm Toàn khi nào sẽ tới chơi nữa?”
“… Nàng vẫn còn đang trên đường về nhà đi. Ngươi nếu muốn gặp nàng, liền bái Vô Nhai lão tổ làm thầy, đến Xuyên Thục ở đi, như vậy liền có thể ngày nào cũng gặp mặt.”
“Biểu tỷ, ngươi quả thật thông minh!”
Ánh mắt Vệ Thanh Thanh nhìn ta tràn đầy sùng bái.
Ta đắc ý ngẩng đầu, đó là đương nhiên, bằng không Mặc Mặc làm sao có thể sẽ đáp ứng làm tiểu nương tử của ta?!
Nhưng ta lại không hiểu, vì chuyện này, mà ta bị mẹ đánh ba ngày cũng không thể xuống giường! Cái mông còn đau!!
Lúc ăn cơm, biểu muội giơ tay nhỏ xíu của mình lên nói muốn bái Vô Nhai tiền bối làm thầy, đến Xuyên Thục sống.
Đại cô cô kinh ngạc hỏi tại sao nàng muốn đi?
Nàng nói, nàng phải đi để làm tiểu tức phụ* của Cung Niệm Toàn.
Một bàn người không ai lên tiếng.
Sau đó mẹ ta cười híp mắt hỏi nàng, là ai nói cho ngươi muốn bái Vô Nhai tử tiền bối làm thầy?
Nghe được mẹ ta hỏi vậy, ta biết đại sự không xong rồi.
Hướng biểu muội chớp mắt tỏ ý, đừng bảo là ta nói!
Đáng tiếc biểu muội hoàn toàn xem không hiểu ý ta, dương dương tự đắc nói là ta đã xúi giục.
Ta cảm nhận được mọi người trên bàn cơm đều hướng ta tràn đầy ác ý, ngoại trừ biểu muội tên khốn kiếp còn làm mặt khoe khoang với ta.
Đại cô mẫu ngược lại không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn mẹ ta cười không ngừng.
Ta hoàn toàn không hiểu nổi quan hệ của hai người họ.
Luôn cảm thấy gì đó kỳ quái giữa đại cô mẫu với mẹ ta, không thể nói là không có, nhưng khẳng định là có thì cũng không phải.
Mỗi lần nhắc tới đại cô mẫu, mẹ không khỏi cười nhạt, chính là gương mặt không cảm xúc, ta quả thực không cảm thấy đây biểu hiện của mối quan hệ tốt.
Sau đó, đại cô cô và đại cô mẫu mang biểu muội xém chút đã la lối om sòm ở nhà ta về, nói là phải mang về giáo dục lại một phen, ta thâm tình mà nghĩ, là nên phải giáo dục lại cho thật tốt.
Vốn tưởng kiếp nạn của ta cuối cùng cũng qua, không ngờ mẹ lập tức đóng cửa thả chó, không đúng, là đóng cửa mời gia pháp, đánh ta khóc đến chảy nước mắt nước mũi, gọi mẫu thân cũng vô ích.
Mẫu thân đại nhân đáng thương, một bên vừa đấm vai cho mẹ ta một bên vừa nói đớ giúp ta.
Đại khái do tiếng khóc của ta thật sự quá lớn, mẹ ngại mất mặt nên mới cho người dừng tay, mang ta về lại phòng.
Từ sau khi Tử Sam di hạ lệnh nội tử cũng có thể làm quan, thì địa vị của mẹ thăng cấp như diều gặp gió. Nghe nói trước khi ra sắc lệnh này, mẹ phải giả trang thành ngoại tử phụ tá cho Tử Sam di, sau khi sắc lệnh được ban, mẹ lập tức liền quang minh chính đại làm quan.
Ta hận cái sắc lệnh này! Mặc dù nhà ta vẫn luôn là mẹ nói sao y vậy, nhưng từ khi mẹ đảm nhiệm chức hữu tướng gì đó thì càng quá phận, cũng chỉ có mẫu thân là chịu được mẹ!!!
Còn tả tướng, chính là đại cô cô của ta.
Ta cắn chăn, trong lòng lập lời thề, lần sau nhất định phải cho tên Vệ Thanh Thanh tiểu hỗn đản này một trận.
Đáng tiếc, ta còn chưa kịp gặp lại biểu muội liền nghe nói nó đã đi Xuyên Thục.
Nghe nói, sau khi về nhà liền đại náo một trận, thậm chí còn tuyệt thực để tỏ rõ quyết tâm, cuối cùng đại cô cô và đại cô mẫu quả thật hết cách, đành phải để đại cô mẫu đưa nàng tới Xuyên Thục bái sư học nghệ.
Cung tỷ đáng thương, ngươi làm gì để cho nha đầu Vệ Thanh Thanh này vừa ý vậy?
Nàng thế nhưng là hỗn thế ma vương đích thực của Vệ gia đó.
Thật may, nhà ta còn có Mặc Mặc rất ôn nhu, cho tới nay luôn sẽ không la ta, có gì ngon cũng đều dành cho ta, nhất định chính là tuyệt thế nương tử.
Ta có được một vị hôn thê như vậy cảm thấy sâu đậm cao hứng.
Chuyện tốt duy nhất mà mẹ làm với ta, chính là để Tử Sam di gả Mặc Mặc cho ta!
Được rồi, chỉ bằng điểm này, ta quyết định không hận nàng, vẫn là hận Vệ Thanh Thanh thôi là được rồi.
Người bạn nhỏ của ta đi theo đuổi hạnh phúc của nó rồi, để lại một mình ta, quả thật thấy có chút cô đơn a.
Đời người, quả thật cô đơn như trong tuyết.
Đợi ta lành lại, sẽ vào cung tìm Mặc Mặc, thuận tiện ở đó mười ngày nửa tháng, tránh cho bị mấy cơn dư chấn của mẹ.
Hai, đây chính là một ngày của ta, khổ có vui cũng có.
***END***
Tác giả có lời muốn nói:
Viết tới đây toàn văn kết thúc.
Cuốn sách này ta viết cũng 2 năm, ta cũng thật sự giao phó được rồi a!!!
Còn Phượng Mặc Mặc là do ai bồi dưỡng ra, haha, ta không nói, xem như là bí mật đi~~ chúng ta hẹn gặp lại.
***
Mông: Tác giả ngươi không nói ta cũng biết là ai ah, lối suy nghĩ như vậy còn ai vào đây nữa =))), bí mật này của ngươi quá dễ đoán rồi.
Hẳn là do Tịch đại chủ tịch bồi dưỡng, trong đó hẳn cũng có đại cô cô nữa, tả tướng và hữu tướng trách nhiệm bồi dưỡng này do hai người phụ trách là hợp nhất, có điều về mặt tư tưởng thì Tiểu Mặc Mặc kế thừa từ chủ tịch nhiều hơn còn vẻ ôn nhu bên ngoài thì từ đại cô cô.
Tịch đại chủ tịch bây giờ như sư tử hà đông vậy =)))
Thôi, ta dông dài cũng nhiều rồi, cũng nên đến hồi kết của ta roài, cảm ơn các ngươi đã đón đọc từ đầu đến giờ, chúc các ngươi đọc truyện vui vẻ. Hãy luôn yêu thích và mãi mãi yêu thích bách hợp nhé <3~.
Bình luận truyện