Tử Mệ

Chương 11



Thay thế phẩm? Ta chỉ là một vật thay thế thôi sao?

Thái giám bị phái đi bồi thái tửđem chuyện hai người ở Bắc Cung thuật lại hai năm rõ mười cho ta, nhưng mà giờ khắc này, trong đầu ta chỉ còn lại ba chữấy.

“Người kia” trong miệng Tử Nho, không thể nghi ngờ là chỉ Hoàng Thượng. Rốt cục ta đã hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của công chúa. Nguyên lai là như vậy, nguyên lai là hắn nói dối, Yến Tử Phượng, ngươi thật khờ, cư nhiên lại ngây thơ tin chút lời ngon tiếng ngọt, cư nhiên lại đi tin tưởng kẻ không trung thành, vô chủđịnh nhất thiên hạ.

Nhưng ta đến tột cùng là tức giận vì cái gì? Không phải chính ta cũng luôn lừa gạt hắn sao? Nhưng ta không hề muốn như vậy…… Không, tỉnh táo lại, Yến Tử Phượng! Không thể yêu thương hắn, không thểđộng tình, nếu yêu hắn là ngươi đã thua rồi! Ngươi rồi sẽ thất bại thảm hại!

Chỉ là ta không cam lòng, ta không cam lòng dỡ xuống lớp phòng bị của bản thân, ta không cam lòng cứ như vậy bại bởi tên Thần quan đó. Ân Tử Ly, ngươi nên vì hết thảy mà trả giá, ngươi nên vì lừa gạt tâm ý của ta mà nhận quả báo đi, ta muốn ngươi phải đem hết toàn lực sủng ái ta, ta muốn ánh mắt ngươi chỉ hướng về một mình ta mà thôi. Ta muốn ngươi hoàn toàn đem bóng dáng người kia xóa sạch, sau đó ta sẽ lợi dụng sự sủng ái này để khiến ngươi nước mất nhà tan, cho đến khi ngươi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cho đến khoảnh khắc ngươi nhắm mắt lìa đời. Cho nên, trước lúc ấy, ta sẽ không đem ngươi tặng cho bất luận kẻ nào, ta sẽ không để cho bất cứ ai uy hiếp ngươi, bởi vì tính mạng của ngươi chỉ có ta mới được quyền kết thúc.

Trong lòng không ngừng lặp lại những lời này, thế nhưng lại càng khiến tâm trí trở nên hỗn loạn. Hắn ở nơi nào? Vì cái gì còn không đến? Đang ở cùng với ai? Trong đầu toàn là những nghi vấn. Thực buồn cười, ta cư nhiên vì một người mình rắp tâm mưu hại mà tâm phiền ý loạn, nhìn bộ dáng này xem, ngươi sẽ làm thế nào thắng để hắn đây?

“Hoàng Thượng đâu?” Ta xao động hỏi,“Vì cái gì còn chưa tới? Hắn ở nơi nào?”

“Hồi đại nhân,” Tiểu Tứđáp,“Nghe nói Hoàng Thượng phải tới Bắc cung.”

Trong nháy mắt chỉ cảm thấy trái tim rơi xuống tận đáy cốc, vô lực quay về. Hắn quả nhiên vẫn tới đó, hắn quả nhiên vẫn không quên được y, chính là bởi vì lúc trước y không lựa chọn hắn, cho nên y mới có thể kiêu ngạo mà bỏ rơi hắn, mà ta lại trở thành bóng dáng của y, chỉ vì bổ khuyết vài phân chỗ trống sao?

Lòng tham loạn, ta phiền muộn ngồi trên án, một mình uống rượu. Hắn nhất định sẽ không đến đây, không chỉđêm nay, về sau cũng sẽ thế. Tất cả bất an tích tụ từ lúc trước bùng phát, chỉ còn cách uống thật say, mới có thể hy vọng tất cả theo một sớm bình minh mà tan thành mây khói.

※※※

Bắc cung trong đêm không có vẻ tịch liêu, Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn bên giường bệnh, trên mặt lộ vẻ quan tâm rõ ràng.

“Sao rồi?” Hắn hỏi, ôn hòa nhìn chăm chú vào y.

“Ân,” Tử Mạch mỉm cười gật đầu,“Vi thần còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại Hoàng Thượng.”

Hắn cũng cười:“Nhưng thật ra lại làm trẫm lo sợ không ít.”

“Thật vậy chăng?” Y truy vấn,“Thần còn tưởng rằng trong lòng Hoàng Thượng sớm đã không có vị trí cho vi thần.”

“Sao có thể như vậy?” Hắn vuốt nhẹ sườn mặt y,“Việc tông miếu, xã tắc của trẫm vẫn còn muốn ái khanh vì trẫm mà lo lắng chu toàn.”

“Hoàng Thượng đem trọng trách giao phó cho thần, nhưng thần lại mang bộ dáng này……”

“Cho nên,” Tay hắn ngừng lại trên mặt y,“Ngươi phải dưỡng bệnh thật tốt, như vậy mới mau khỏe được.”

Y nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa:“Hoàng Thượng, chúng ta đã bao lâu rồi chưa ngồi với nhau nói chuyện?”

“Ba năm.” Hắn đáp, thần thái không đổi.

“Đúng vậy, ba năm,” Tử Mạch thương cảm nói,“Ba năm này, thời điểm duy nhất thần nhìn thấy Hoàng Thượng là ở trên tếđàn, tuy rằng chỉ có thể nhìn từ phía xa, nhưng thần cũng cảm thấy thỏa mãn rồi, thần chỉ cần có thể thêm một lần nhìn thấy ánh mắt Hoàng Thượng hướng về phía thần mà thôi. Cho nên lúc này đây, thần thật sự thực sợ hãi, ta sợ lúc này sẽ làm sai điều gì, sẽ không được Hoàng Thượng yêu mến nữa……”

“Đừng nghĩ nhiều,” Hắn cười nhìn y,“Tâm ý của trẫm đối với ngươi trước giờ chưa từng thay đổi.”

“Hoàng Thượng……”

“Trẫm không đến thăm ngươi, là vì ngươi sẽ làm trẫm nhớđến Tử Nho, có chút không đành lòng.”

“Là lỗi của thần,” Tử Mạch đáp,“Thần không hiểu tâm ình của Hoàng Thượng, luôn tùy hứng……”

“Không cần, hơn nữa,” Hắn chặn lời y,“Ngươi luôn sầu lo như vậy đều là lỗi của trẫm, bất quá về sau mỗi ngày đều gặp nhau trên triều, ái khanh hẳn sẽ không còn ưu tư?”

Tử Mạch ánh mắt nhu tình, chậm rãi ngồi dậy, tìm kiếm đôi môi hắn.

Thân thể hắn nóng rực, nhưng đôi môi lại lãnh đạm, hắn không đáp lại y, Tử Mạch biết vậy.

“Hoàng Thượng.” Hạ nhân bên ngoái nhanh chóng tiến vào nói nhỏ với quân vương cái gìđó, rồi nhanh chóng ly khai.

Hắn đứng lên, bàn tay đặt trên gò má y nhẹ nhàng buông xuống:“Trẫm hôm khác lại đến xem ngươi, nhớ rõ phải an tâm dưỡng bệnh, còn nơi này,” Hắn đưa y đặt lên ***g ngực mình,“Vẫn còn giữ hình bóng của ngươi.”

Tử Mạch hiểu ý khẽ gật đầu, nhìn hắn rời đi. Cho tới bây giờ y vẫn nhìn không thấu hắn, bởi vì hắn đa nghi, bởi vì hắn giấu diếm tâm tình, cho nên y từng sợ hãi hắn, cho nên y mới lựa chọn 1 Tử Nho ôn hòa hiền hậu. Hoàng Thượng, là người duy nhất trên đời này làm cho y sợ hãi.

Ly khai Bắc cung, Hoàng Thượng vội vàng tìm đến Tử Mệ trai, chỉ thấy Tiểu Tứđi đi lại lại bên ngoài.

“Tử Phượng đâu?” Hắn hỏi.

“Hồi Hoàng Thượng,” Tiểu Tứ lo âu trả lời,“Đang ở buồng trong…… Hình như làđang khóc.”

Có người say rượu sẽ cười, có người khi say lại khóc, ta nghĩ ta nhất định là loại thứ 2. Một mình độc ẩm, ta đây là làm sao vậy? Lúc này lại còn khóc nữa, thật sự chẳng giống ta chút nào.

“Tử Phượng,” Hắn đẩy cửa tiến vào, nâng mặt ta lên,“Làm sao vậy?”

Một khắc kia ta thật cao hứng, bởi vì hắn đãđến, bởi đã thấy ánh mắt thân thiết của hắn rồi, nhưng trong lòng vẫn luôn thầm oán, lời nói đến bên miệng đã không thể thu hồi:“Hoàng Thượng không phải đi xem Thần quan đại nhân sao, còn đến nơi này làm cái gì?”

Hắn nhìn ta, có chút không nề hà:“Không phải ngươi bảo trẫm phải đến thăm y sao? Trẫm đi, ngươi lại sinh khí, rốt cuộc trẫm phải làm như thế nào?”

“Ta bảo đi là ngươi phải đi sao?” Ta nói như tát nước vào mặt.

Hắn vẻ mặt vô tội nhìn ta, hồi đáp:“Lời ngươi nói trẫm dám không nghe sao?”

Ta không còn lời nào để nói, chỉ có thể nhìn hắn, mãnh liệt hỏi:“Hoàng Thượng, ngươi thích Thần quan đại nhân?”

“Ngươi làm sao thế?” Hắn cảm thấy có chút mờ mịt,“Sao đột nhiên hỏi như vậy?”

“Hoàng Thượng không trả lời ta, là vì chột dạ sao?” Ta nhất quyết không tha mà truy vấn.

Hắn không có biện pháp, đành phải trả lời:“Đúng, ta thật sự thích y.”

Không nghĩ hắn lại ở trước mặt ta thẳng thắn thừa nhận, bên trong chỉ cảm thấy ***g ngực một trận đau đớn, mắt nước trong khoảnh khắc nhất thời tuôn ra.

“Y là thần tử của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ thích y,” Hắn nâng mặt ta, chuyên chú nhìn,“Nhưng người trẫm yêu thì chỉ có mình ngươi.”

Ta thất thần nhìn hắn, cảm thấy chân tay luống cuống, nhưng lại chậm rãi khổ sởđứng lên:“Ta không tin! Ngươi gạt ta, lần trước Thần quan đại nhân vừa xuất hiện, trong mắt ngươi cũng chỉ có y, ngay cả ta bên cạnh cũng không thèm liếc nhìn 1 cái, ngươi rõ ràng…… Ngươi rõ ràng……”

Hắn cười khổ, nhưng không tức giận:“Tính bốc đồng nảy của ngươi thật ra rất giống y.”

“Giống?” Giờ phút này, đây là từ khiến ta sợ hãi nhất,“Hoàng Thượng, nói cho ta biết, trong mắt ngươi đến tột cùng là nhìn thấy ai? Thời điểm ngươi chăm chú nhìn ta, trong thâm tâm vẫn hiện lên bóng dáng Thần quan đại nhân?”

“Tử Phượng,” Thần sắc hắn trở nên nghiêm túc,“Trong mắt trẫm luôn chỉ có 1 người là ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết hay sao? Vì cái gì lại nghĩ như thế?”

“Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, lời nói và việc làm của ngươi tuyệt đối không giống nhau,” Ta khóc nức nởđáp,“Ngươi coi trọng y như thế, quan tâm y như thế, ngươi vì y mà nghiêm trị 1 quan to Tam phẩm, ngươi còn đặc biệt nhìn y……”

Nhìn thấy bộ dạng hỗn loạn của ta, hắn lại bật cười:“Được được được, là trẫm không đúng, trẫm sai lầm rồi, trẫm hướng ngươi bồi tội không được sao?”

“Sai?” Ta hỏi lại,“Ngươi làđường đường thiên tử, ngươi sao lại có thể sai?”

“Ngươi nhìn ngươi xem, trẫm hướng ngươi nhận sai, ngươi lại không tin.”

“Vậy ngươi nói xem,” Ta nhìn hắn,“Ngươi sai ở chỗ nào?”

Hắn thở dài, đáp:“Trẫm không nên coi trọng y như vậy, quan tâm y như vậy, không nên vì y mà trừng trị tội thần, lại càng không nên tới thăm y. Như vậy được không?”

Ta bình tĩnh một lát, lại liều mạng lắc đầu:“Một chút thành ý cũng không có! Hoàng Thượng nhất định nghĩ Tử Phượng chỉđang đùa giỡn như trẻ con, hay cáu kỉnh, đúng hay không?”

Hắn không nói gì nhìn ta, tựa hồ muốn nói: Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?

“Tử Phượng muốn nghe sự thật,” Ta bướng bỉnh nói,“Hoàng Thượng!”

“Như vậy trẫm cũng lặp lại sự thật 1 lần nữa, người trẫm yêu chỉ có mình ngươi,” Hắn nghiêm mặt màđáp,“Trẫm có thể thề, vô luận ngươi muốn cái gì trẫm cũng đều thỏa mãn ngươi, nguyện vọng nào của ngươi trẫm cũng giúp ngươi thực hiện!”

“Thềđể làm gì,” Ta không vui đáp,“Có gì để cam đoan?”

“Tử Phượng!” Hắn nắm chặt vai ta, thần sắc ác liệt,“Trẫm không cho phép ngươi hoài nghi nữa! Trẫm đã nếm đủ nghi kỵ, xem đủ giả dối, trẫm thầm nghĩđối một người thành thực, thầm nghĩ cấp cho một người sự trân trọng, trẫm không muốn lại phải nghe lời dối trá, cũng không muốn nói dối, vì cái gì ngươi không chịu tin tưởng?”

“Chỉ là trên đời này nhiều sự dối trá lắm,” Ta trả lời, cảm thấy ý thức bắt đầu mê man,“Tử Phượng đã vô lực thấy rõ, sao có thể dám tin tưởng?”

“Trẫm đã nói, hai ta thật giống nhau,” Hắn ôm ta,“Chúng ta bị nhốt ở cùng một nơi, cùng chán ghét thế gian này. Tử Phượng, biết trẫm vì cái gì lại yêu ngươi không? Bởi vì chúng ta thật giống nhau, luôn luôn tuyệt vọng.”

Tuyệt vọng sao? Đó là phần tâm tình ta luôn không thừa nhận, nhưng mà, hắn liền như vậy vạch trần ta, cũng vạch trần chính hắn. Nhưng hắn tuyệt vọng về cái gì? Hắn vì cái gì mà tuyệt vọng? Hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì? Ta không rõ, thật sự không rõ.

“Hoàng Thượng,” Ta mờ mịt nói, thân thể bắt đầu mất tự chủ,“Ngươi rốt cuộc yêu ta bao nhiêu?”

Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt ta:“Ngươi muốn biết sao?”

Ta vì men say mà mông lung gật đầu, tầm mắt dường như có chút mơ hồ.

“Trẫm sẽ cho ngươi biết, ngay bây giờ.” Hắn ở ta bên tai nặng nề trả lời, một tay xé rách áo khoác ngoài của ta, rồi cứ thếở trên bờ vai lõa lồ tùy ý gặm cắn.

Ta cảm thấy hô hấp có một chút khó khăn, hai tay nhanh chóng bấu chặt lưng hắn, gian nan thở gấp.

Tay hắn vỗ về chơi đùa cơ thể ta, theo thắt lưng chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, một tay nâng chân trái của ta lên, không nói lời nào mà cứ thế xâm nhập tiến vào.

Chìm trong tiếng rên rỉ trầm mê, ta chỉ thấy hạ thể một trận tê dại.

Thứ men cay nồng của rượu bắt đầu có tác dụng, khiến cơ thể khó nhịn mà nóng rực lên, sắp làm cho ta chống đỡ không được.

Hắn đem ta ấn ngã trên bàn, chén sứ bịđẩy ra xa, phát ra âm thanh tan vỡ nặng nề. Ta cảm nhận được cái lưỡi ấm nóng của hắn xâm nhập khoang miệng, giao triền, nồng đậm vị rượu trên đầu lưỡi, cùng hỗn hợp ngọc dịch trong miệng lan tràn.

“Tử Phượng,” Hắn say mê nhìn ta, nhanh chóng đè chặt hai tay ta, rồi nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc buông trước trán ta,“Trẫm không cho phép ngươi một mình uống rượu.” Lại một lần nữa tìm đến khoang miệng ấm nồng, thẳng hướng cổ họng tìm kiếm, mang theo ánh mắt sáng quắc cùng nhiệt độ cơ thể, đem ý chí của ta hoàn toàn đập nát.

Ta không thể tự hỏi, càng vô lực giãy dụa, chỉ có thể cảm nhận được thân thể hắn ở trên người ta phập phồng luật động. Từ lúc hắn bừa bãi xâm nhập, hạ thân đã là một mảnh đam đãng, vì cái gì khi đối mặt với hắn, ta lại không thể khắc chế dục vọng của chính minh? Rõ ràng đã quyết định sẽđoạn tuyệt mọi niệm tưởng về hắn, rõ ràng đã nghĩ có thể quên mọi ôn nhu của hắn, nhưng hết thảy lại hoàn toàn tương phản, khát vọng dành cho hắn chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tăng. Vì cái gì, vì cái gì hết thảy lại biến thành như vậy? Vì cái gì hắn lại khiến ta trầm mê? Chẳng lẽ ta thật sự yêu thương hắn? Chẳng lẽ ta thật sựđã thất bại rồi?

Không, ta chỉ là say, chỉ là trong lúc nhất thời hỗn độn bị mê hoặc, đợi đến ngày mai khi tỉnh lại, đợi cho ý chí một lần nữa phục hồi, ta sẽ tỉnh thôi, ta rồi sẽ quên hắn đi, ta sẽ…… lại hận hắn như trước.

Sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy hôn trầm thật sự, ta nhìn thấy hắn ngồi bên cạnh giường, mới ý thức được trời đã không còn sớm nữa.

“Thân thể không thoải mái sao?” Hắn vuốt trán ta, hỏi.

Ta lắc đầu, ngồi dậy, do dự nói:“Tử Phượng…… Hôm qua nói gì mạo phạm Hoàng Thượng sao?”

“Như thế nào?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta,“Ngươi đã quên?”

“Nếu ta nói đã quên, Hoàng Thượng nhất định cho rằng ta chống chếđi?”

“Ngươi a, chỉ có khi say mới chịu thẳng thắn” Hắn cười nói,“Xem ra về sau nếu muốn nghe lời nói thật, phải bắt ngươi uống thật say. Cái gọi là‘tửu hậu thố chân ngôn’ (sau khi uống rượu phun lời nói thật lòng), trẫm lúc này xem như hiểu được tâm ý của ngươi.”

Không nghĩ tới trận náo loạn vừa rồi lại khiến hắn đối với ta càng thêm tín nhiệm.

“Hoàng Thượng chắc cảm thấy Tử Phượng rất nhỏ nhen?” Ta kiều mỵ hỏi.

“Đúng,” Hắn gật đầu,“Không chỉ lòng dạ hẹp hòi, lại còn mang đầy bụng dấm chua!”

Ta quay đầu sang hướng khác, nhưng không phủ nhận.

“Bất quá, chưa có ai từng dám tỏ thái độấy với trẫm, ngươi là người đầu tiên.”

“Cũng là tự nhiên thôi,” Ta đáp,“Ngài là ngôi cửu ngũ, không nói đến hậu cung ba ngàn mĩ nữ, thì người ở khắp thiên hạ này chẳng phải thuộc về người hay sao, thật sự nếu muốn ăn dấm chua thì cũng ăn không hết.”

“Một khi đã như vậy, vậy ngươi như thế nào còn……”

“Cho nên lần này Tử Phượng sẽ rút kinh nghiệm,” Ta chặn lời hắn,“Về sau Hoàng Thượng sủng hạnh ai cứ sủng hạnh, Tử Phượng coi như không nghe không thấy, đỡ phải ấm ức không thoải mái, sẽ chọc giận ngươi phiền lòng.”

“Tử Phượng, xem ra ngươi định thách thức trẫm.” Hắn ái muội nói,“Bất quá, cho dù ngươi muốn ăn dấm chua, trẫm cũng sẽ không cho ngươi cơ hội nữa, trẫm thật sự không dám trêu chọc ngươi.”

Ta bán tín bán nghi nhìn hắn, trầm mặc không lên tiếng.

“Thân thể ngươi đã không việc gì, trẫm mang ngươi ra ngoài đi dạo một chút.”

“Nga?” Ta tò mò hỏi,“Đến chỗ nào?”

“Kỵ xạ tràng,” (nơi cưỡi ngựa bắn cung) Hắn trả lời,“Thuận tiện đi thăm ân nhân cứu mạng của ngươi.”

“Ân nhân cứu mạng?” Ta suy nghĩ nói,“Ngươi là nói…… Trần tướng quân?”

“Ân,” Hắn đem áo khoác choàng lên ngươi ta,“Nhưng không cho tham gia thi đấu đâu.”

※※※

Kỵ xạ tràng bên ngoài hoàng thành vốn là nơi quân đội luyện tập, sau cũng là nơi vương công quý tộc cưỡi ngựa thi đấu vui chơi.

Trần Duệ vốn làđại tướng quân đóng tại biên giới Tây Cảnh, tự bình định Tây Cảnh nhưng sau lại bị triệu về kinh, thống lĩnh quân đội hoàng gia, ngày ngày rèn luyện quân lính, cai quản việc thi đấu của quý tộc.

Ta cùng Tử Thiên cưỡi ngựa chậm rãi dạo quanh, những chuyện tối hôm trước theo không khí mà tiêu tán vô tung.

“Tử Thiên,” Ta nói với người bên cạnh,“Thần quan đại nhân đã bình phục chưa?”

Hắn trầm mặc, qua loa đáp:“Chắc là rồi.”

“Chắc là?” Ta hỏi,“Gần đây không đi thăm y sao?”

Hắn hướng ta cười cười:“Ta không tới thăm y, y cũng sẽ tốt thôi.”

“Ngươi bây giờ với lúc đó hoàn toàn bất đồng,” Ta nói, nhớ lại ngày Tử Thiên hốt hoảng khi Thần quan ngã xuống trên tếđàn,“Sao lại đối xử với huynh đệ mình như vậy?”

“Tử Phượng,” Hắn rầu rĩ không vui nhìn ta,“Ngươi muốn giáo huấn ta?”

“Không phải,” Ta cười nói,“Chỉ là cảm thấy hai huynh đệ các ngươi có chút kỳ quái.”

“Kỳ quái?” Trên mặt hắn xẹt qua 1 tia cảnh giác không dễ phát hiện, rồi sau đó lại nói,“Có cái gì kỳ quái? Ta bất quá không chịu nổi tính tình của y, cảm thấy không nên trêu chọc y thôi.”

Đứng trong bãi săn của kỵ xạ tràng, Tử Thiên nhìn tướng quân cùng Hoàng Thượng nói:“Ngươi đoán xem, hai người kia ai sẽ thắng?”

Ta chầm chậm nhìn nét mặt 2 người, đáp:“Tử Phượng đương nhiên hy vọng là Hoàng Thượng, bất quá, Trần tướng quân dày dạn kinh nghiệm sa trường, tất nhiên không phải người bình thường, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng không phải đối thủ của hắn.”

“Luận về thực chiến có lẽ như thế, bất quáđây chỉ là 1 cuộc thi đấu giải khuây,” Tử Thiên lấy kinh nghiệm lâu năm mà nói,“Trần Duệ cũng sẽ không giấu nghề, có lẽ sàn sàn như nhau đi.”

Chiến mã chạy nhưđiên theo mũi tên nhọn xé gió xuyên trúng hồng tâm, ta thấy tình thế dường như là hòa, liền nói với Tử Thiên:“Xem ra ngươi nói đúng.”

“Trần tướng quân,” Hoàng Thượng nói với thần tử bên cạnh,“Ở Tây Vực đã nhiều năm thế này, xem ra đã theo người Hồ học không ít bản lĩnh, chiêu thức có phần lỗ mãng hơn.”

“Khiến Hoàng Thượng chê cười rồi.” Hắn lạnh nhạt đáp.

“Bất quá cũng rất hữu lực, khó màđối phó nổi,” Quân chủ mỉm cười,“Nếu không phải ngươi còn giấu chút tài nghệ, trẫm chỉ sợđã sớm bại trong tay ngươi.”

“Không dám,” Hắn cũng cười, mềm mỏng nói,“Là Hoàng Thượng tài nghệ cao minh.”

“Có cao hơn cũng không phải làđối thủ của ngươi.”

“Thần không dám.”

Quân thần hai người đang nói chuyện phiếm, lại thấy hạ nhân chạy từ ngoài bãi săn vào thông báo gìđó.

“Xem ra chúng ta phải đi rồi.” Tử Thiên giật dây cương ngựa, hướng giữa sân tiến đến.

Ta cũng đuổi theo, thất vọng nói:“Mới đến đã lập tức phải đi, thật sự là mất hứng.”

Hắn quay đầu cười nói:“Ngươi nếu không muốn về, thì cứ lưu lại, Hoàng Thượng sủng ái ngươi như vậy, sẽ không nỡ làm ngươi mất hứng đâu.”

“Tử Phượng,” Chưa dứt lời, người kia đã tiến đến trước mặt,“Chúng ta phải đi.”

“Hoàng Thượng,” Tử Thiên nói,“Thái tửđiện hạ tựa hồ là chưa muốn rời đi.”

Hắn nghe vậy, nhìn ta hỏi:“Phải không?”

“Chỉ là thấy còn chưa tận hứng.” Ta trả lời.

“Cũng được,” Hắn nói,“Vậy ngươi hãy ở lại đi.” Sau đó quay lại nói với Trần Duệ:“Trẫm đem y giao cho ngươi, thay trẫm chăm sóc y, đừng để y chạy đi đâu mất.”

“Thần lĩnh chỉ.” Hắn đáp.

Ta nhìn theo Hoàng Thượng cùng Tử Thiên rời đi, quay ngựa đối diện hướng tướng quân nói:“Tử Phượng còn chưa kịp tạơn cứu mạng của tướng quân.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt bình thản:“Chỉ là tiện tay, không cần để tâm.”

Ta lắc đầu:“Như thế nào có thể không để tâm? Mạng của Tử Phượng là do tướng quân cứu.”

“Thái tử chẳng phải cũng cứu mạng thích khách kia sao?” Hắn hỏi ngược lại.

Thật không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, ta hơi sửng sốt rồi cười khổ:“Tướng quân đang châm chọc ta sao?”

“Điện hạđừng hiểu lầm,” Hắn nói, lần đầu tiên đối ta lộ ra một chút ý cười,“Ty chức chỉ là nghĩđiện hạ rất nhân hậu, nên trong lòng khâm phục mà thôi.”

“Không nghĩ tới tướng quân lại khen tặng như thế.” Ta tươi cười nhìn hắn.

“Tại hạ luôn luôn nói thẳng, chưa bao giờ khen tặng quá lời.”

Ta thấy hắn vẻ mặt thản nhiên, không giống nhưđang nói dối, liền treo lên vẻ mặt thương cảm:“Đáng tiếc, vẫn không thể giúp hắn thoát chết được.”

“Điện hạ,” Hắn nhìn thẳng vào ta,“Ngài đối với kẻ mưu hại chính mình lại không có chút oán hận nào sao?”

Ta ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa:“Hắn làm việc mặc dù quá mức lỗ mãng, nhưng có thể lẻn vào nơi trọng yếu của hoàng thành coi như có chút gan dạ sáng suốt. Mà lòng tràn đầy phẫn uất kia chứng minh hắn là kẻ có khí cốt, nếu Nhạn Bắc mất đi 1 người như vậy, cũng sẽ……” Ta bỗng nhiên ngậm miệng không nói, xấu hổ cười nói,“Tử Phượng đã nói lời không nên nói rồi.”

Hắn bất động thanh sắc nhìn ta, cái gì cũng không nói.

Ta lập tức xuống ngựa, nhìn phía xa xa, lấy cung tiễn từ tay một thuộc hạ.

“Tử Phượng luôn bị gió làm cho bất lợi, bất cứ khi nào bắn tên cũng không trúng hồng tâm.” Ta giương cung, nhắm vào điểm đen ở chính giữa, vừa mới nhắm bắn, mũi tên lại rơi xuống đất.

Hắn cũng xuống ngựa, đi tới phía sau ta, tay trái đỡ lấy cây cung trước mặt ta, tay phải cùng ta kéo dây cung, thân thể kề sát lưng ta, rồi cúi đầu bên tai ta nói nhỏ:“Người khi bắn cung, tên một khi rời cung, sẽ chậm rãi rơi xuống, cho nên,” Tay hắn hơi có chút lực, cung tiễn bắt đầu hướng về phía trước,“Khi ngắm bắn phải để mũi tên hơi chếch lên trên, khi bắn mũi tên sẽ tự khắc trúng hồng tâm.” Hắn nới lỏng tay, mũi tên nhọn hoắt rời cung mà lao vun vút, ở trong không vẽ nên 1 đường cong mơ hồ, trúng giữa hồng tâm.

Ta đứng yên tại chỗ, lộ ra vẻ mặt tán thưởng, mà hắn vẫn chưa buông tay, bày ra một tư thái vô cùng ám muội.

“Tướng quân quả nhiên là cao thủ bắn tên!” Ta một tay đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước.

Hắn vẫn như cũ bày ra vẻ mặt không gợn sóng, trầm lặng dời ánh mắt khỏi ta, hướng xa xa nhìn lại:“Thái tử vì sao phải lưu lại? Vì sao không theo Hoàng Thượng hồi cung? Mà ngày ấy, vì sao lại một mình tiến vào đường mòn hẻo lánh?”

Ta nhìn hắn, có chút thất ngữ, chỉ có thể khẽ cười nói:“Tướng quân khi đó cũng đang hành quân, tại sao cũng có mặt ở nơi đó? Tử Phượng thấy, tướng quân quả nhiên là tướng quân, đối với tiểu tốt tụt lại phía sau lại quan tâm đến vậy. Hay là, đại nhân phải chăng đã sớm chúýđến ta?”

“Hạ quan chỉ cảm thấy,” Hắn trấn định đáp,“Điện hạ dường nhưđang đợi người nào đến mang bản thân đi.”

Ta nhất thời thất thần, nhưng lại trả lời không được.

“Về phần ta,” Hắn tiếp tục nói,“Chẳng qua là muốn tìm một nơi phong cảnh khác lạ mà thôi.”

Khác, là như thế nào? Là không cần mang theo hộ vệ, tự kiếm riêng cho mình 1 mảnh đất trời? Trần Duệ, ngươi cũng thật không nên ở trước mặt ta nói như vậy, trong ngôn từ bại lộ bao nhiêu tâm cơ chẳng lẽ ta không biết?

Hắn xoay người leo lên lưng ngựa, hướng ta vươn tay đến:“Điện muốn xem chỗ phong cảnh mà ta đã muốn tìm thấy không?”

Ta không trả lời, cảm thấy có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn muốn nói hắn đã tìm được rồi sao?

“Sao thế, là Trần mỗ lầm tưởng?” Hắn do dự nhìn ta nói,“Cứ nghĩ rằng điện hạ có cùng sở thích với ta.”

Ta cười, đưa tay về phía hắn, thực sự cái làm cho ta kinh ngạc không phải là lời nói của hắn, mà là tình cảnh này cùng vời một ngày nào đó nhiều năm về trước rất giống nhau.

Hắn một tay ôm ta trong ngực, giật dây cương, tuấn mã chạy như bay.

Vó ngựa đạp tung bụi đất, đem cảnh trí phía sau hòa dần trong hưảo.

Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước, chỉ là… hết thảy lại vô cùng quen thuộc.

Tuấn mã xuyên qua trùng trùng rừng rậm, dọc đường mòn tiến lên đỉnh núi. Ta dựa trong lòng hắn, phóng mắt nhìn ra, cảnh tượng trong thành toàn bộ thu hết trong đáy mắt, không sót thứ gì.

“Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ Trường An.” Hắn nói, hai mắt nhìn chăm chú về phía trước.

Ta không tiếng động mà cười:“Nguyên lai tướng quân có dã tâm lớn như vậy.”

Hắn cúi đầu nhìn về phía ta thản nhiên nói:“Có lẽ ta sẽ là người đem ngươi đi thật xa.”

“Trần tướng quân,” Ta nhìn hắn,“Chúng ta mới là lần thứ hai gặp mặt, ngươi lại đem việc trọng đại như vậy nói cho ta biết, không sợ ta tiết lộ cho Hoàng Thượng sao?”

“Ngươi sẽ không,” Hắn tự tin đáp,“Thái tử, ngươi sở dĩ lưu lại không phải là vì ta sao?”

“Đại nhân khẳng định như vậy?”

“Bởi vìánh mắt xuyên suốt của ngươi,” Hắn thản nhiên nói,“Cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng có thể nhìn ra tâm cơ thâm hậu của ngươi.”

“Xem ra,” Ta tự giễu nói,“Tử Phượng đúng là không biết nói dối.”

“Chỗ hơn người của ngươi không phải ở lời nói dối,” Hắn đáp,“Màở chỗ mặc dù khiến cho người ta ngờ vực nhưng cũng không thẻ nào nhìn thấu hết, lại vẫn chiếm được sủng ái của đối phương. Yến Tử Phượng, ngươi thực sự vô cùng bản lĩnh.”

Ta nhắm mắt cười yếu ớt:“Xem ra Tử Phượng đã bị ngươi nhìn thấu rồi. Cho nên, lần này ngươi hãy mời Hoàng Thượng đến đây đi.”

Hắn gật đầu.

“Ta biết ngươi từng phái người điều tra ta, vì thế liền đoán được ta sẽ cùng hắn tới đây, hơn nữa sẽ vì ngươi mà lưu lại,” Ta nói,“Tướng quân đại nhân quả nhiên là thông minh hơn người.”

“Cũng không thể khẳng định như vậy,” Hắn trả lời,“Bất quá chỉ muốn thử 1 chút xem sao.”

Ta giương mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy một miếng ngọc ẩn hiện nơi vạt áo theo từng nhịp vó ngựa xóc nảy. Nửa khối ngọc tím này, bộ dáng này, không sai, là người kia, là miếng ngọc của thiếu niên kia, vì cái gì lại ở chỗ này? Vì cái gì lại ở trên người hắn? Chẳng lẽ……

Nhìn biểu tình kinh ngạc của ta, hắn có chút nghi hoặc:“Làm sao vậy?”

Ta chậm rãi dời tầm mắt, mờ mịt nhìn hắn:“Trần Duệ, ngươi đến tột cùng là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện