Trường Kiếm Tương Tư
Chương 39: Cứu tinh bí ẩn
Nửa đêm.
Trời tối đen, gió càng thổi mạnh.
Gió Tây bắc thổi qua khe cửa vù vù giữa đêm đông hàn lạnh như cắt da cắt thịt.
'Thái Gia khách điếm' chỉ toàn nhà tranh vách nứa cột tre, gió làm rung lên bần bật như sẵn sàng đổ ụp xuống bất cứ lúc nào.
Quách Thái Linh cựa mình tỉnh dậy.
Nàng chợt cảm thấy thư sướng, nhưng không phải toàn thân mà một số bộ phận trên cơ thể, lan tỏa dần ra.
Trong cơn cảm khoái đê mê, nàng có cảm giác như được bàn tay ai đó ấn vào những huyệt đạo trên cơ thể mình.
Bàn tay đó thật thần diệu, ấn tới đâu, kinh mạch lưu thông tới đó, làm chân khí bị ức chế nay tỏa vào đầu, tứ chi và các gân bắp làm cho nó sung mãn, đồng thời trí óc cũng tỉnh táo dần.
Quách Thái Linh cất tiếng rên rồi mở mắt ra.
Vật đầu tiên đập vào mắt nàng là ngọn đèn tù mù treo trên chiếc xà tre.
Vì mới tiếp xúc với ánh sáng nên nàng phải nheo mắt lại cho khỏi chói.
Lát sau mắt quen dần, trí óc cũng tỉnh táo hơn, nàng trông thấy trước mặt mình là một người bận hắc y, mặt bịt kín bằng một chiếc khăn đen chỉ chừa có đôi mắt đang nghiêm nghị nhìn mình, có chứa đựng sự căng thẳng và lo lắng.
Hắc y nhân vẫn tiếp tục ấn tay lên huyệt 'Du Hải' của Quách Thái Linh, từ tay người đó truyền vào cơ thể nàng một luồng nhiệt lưu khiến nàng cảm thấy máu trong người chạt rần rật.
Theo phản ứng tự nhiên, Quách Thái Linh giật mình chồm dậy, nhưng thấy mình vẫn mặc nguyên y phục nên có phần yên tâm.
Bàn tay người kia đang ấn vào huyệt đạo của nàng liền dừng ngay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Quách Thái Linh lộ vẻ hoảng sợ, còn người kia trầm tĩnh hơn, ánh mắt hiện lên nét vui mừng, có cả sự bối rối và một phần kinh hãi.
Lát sau, người kia trầm giọng nói :
− Cô nương hãy nằm xuống đi, đừng kích động quá, không có lợi đâu.
Quách Thái Linh không quan tâm đến lời khuyên đó, bật mình ngồi lên nhưng không được.
Nàng trố mắt nhìn người kia hỏi :
− Ngươi là ai?
Hắc y nhân bình tĩnh đáp :
− Quách cô nương. Hãy nằm xuống đi, đừng động. Tại hạ đang vận công đả thông kinh mạch trị bệnh.
Thực tế hay tay hán tử đang khống chế mọi yếu huyệt trên người Quách Thái Linh, nếu chàng có ý đồ bất thiện thì có thể lấy mạng hoặc làm nhục nàng bất cứ lúc nào.
Đối với người luyện võ thì sự uy hiếp đó là một nỗi nhục lớn, có khác nào mình là cá nằm trên thớt?
Nhưng có một sự an ủi là hắc y nhân không hề có ý làm hại nàng, đó là điều có thể khẳng định.
Tuy nhiên Quách Thái Linh vẫn cảm thấy vô cùng khổ tâm, nhục nhã, thương tâm và hổ thẹn, có cả sự tức giận nữa.
Vốn tính đầy kiêu hãnh, lại là thân nữ nhi như ngọc, ai nguyện ý để người khác giới động chạm vào cơ thể mình?
Huống chi ở đây đành phải để mặc cho hắc y nhân ấn vào bất cứ nơi nào chàng muốn mà không sao chống lại được.
Nàng đỏ bừng mặt lên hỏi :
− Ngươi là ai? Sao không trả lời?
Hắc y nhân nhìn nàng không đáp.
Quách Thái Linh xẵng giọng :
− Ngươi định... làm gì?
Hắc y nhân nhìn nàng bằng ánh mắt kiên nghị, vừa quan hoài vừa có uy lực, tay vẫn không ngừng vận công đẩy chân khí vào người nàng.
Mặc dù biết rằng đối phương làm thế chỉ với ý đồ trị bệnh cho mình nhưng hành động đó vẫn không thể tha thứ.
Nhưng lúc này ngoài việc trừng mắt nhìn đối phương bằng ánh mắt tức giận nhưng bất lực thì còn biết làm gì?
Quách Thái Linh hy vọng rằng bằng cái nhìn đó, đối phương sẽ dừng tay, nói rõ lai lịch của mình.
Nhưng hắc y nhân vẫn không dừng lại.
Quách Thái Linh đành phải chú tâm theo dõi hành động của đối phương.
Nàng chợt nhận ra rằng hắc y nhân chẳng những có nội lực thâm hậu mà thủ pháp cũng rất kỳ dị.
Không ít lần nàng tự vận công trị thương hoặc chữa bệnh cho mình và cho người khác, biết nhiều phương pháp vận hành kinh mạch nhưng không giống như người này.
Nên biết rằng Quách Thái Linh xuất thân từ một thế gia võ thuật, võ công được phụ thân Quách Bạch Vân là một trong những nhân vật xuất sắc nhất của võ lâm đương đại đích thân truyền thụ, vì thế tinh thông hầu hết võ học của các phái trong giang hồ.
Thế mà nay thấy thủ pháp truyền công ấn huyệt của hắc y nhân, nàng không biết đó là thứ võ học gì.
Nàng chỉ biết rằng đó là thủ pháp rất thần hiệu, vì từ hai tay người kia, nhiệt khí hoặc hàn khí tùy lúc truyền sang, phối hợp rất nhịp nhàng, truyền sang đến đâu người nàng thông sướng sảng khoái đến đỏ.
Thủ pháp chữa bệnh như thế hiển nhiên là rất cao minh, chỉ những người có võ học uyên thâm và thông hiểu y lý mới làm được như thế.
Dần dần khắp người Quách Thái Linh ướt đẫm mồ hôi, đồng thời lòng kiên nhẫn của nàng cũng đã lên tới cực hạn.
Cuối cùng hắc y nhân dừng tay, đứng lùi ra một bước.
Ngay lúc đó, Quách Thái Linh cảm thấy thân thể được tự do không bị khống chế nữa, nàng thử vận công thấy huyệt mạch lưu thông không có chỗ nào trở ngại liền ngồi bật lên.
Hắc y nhân thở phào một hơi nói :
− Tốt rồi. Tại hạ đã dốc hết công lực đả thông kinh mạch toàn thân cho cô nương, lát nữa cô nương uống thêm một viên linh dược của lệnh tôn rồi nghỉ mấy ngày là sẽ hồi phục như thường.
Nghe mấy tiếng 'linh dược của lệnh tôn', Quách Thái Linh liền đưa mắt nhìn quanh và trông thấy túi hành lý mình để quên ở Đồng Tước viện đặt ở đầu giường, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nàng tự hỏi :
− Chẳng lẽ người này là Trác Quân Minh?
Không có lý.
Vì sao Trác Quân Minh phải làm thế chứ?
Nhưng nếu không phải thì người này là ai?
Nàng nhìn đối phương một lúc rồi nói :
− Nếu các hạ không nói rõ danh tính thì đừng trách tôi thất lễ.
Người kia không tỏ thái độ gì, mà cho dù có thì cũng không thể nhận thấy vẻ mặt thay đổi ra sao sau lớp vải đen.
Nhưng Quách Thái Linh nhận ra một điều là ánh mắt người kia nhìn mình đầy thân thiết, quan hoài.
Quách Thái Linh chợt thấy lòng chấn động, lại hỏi :
− Các hạ là ai? Sao không nói?
Người kia tỏ vẻ lúng túng, bước lùi lại hai bước.
Quách Thái Linh chống tay đứng lên, nhảy tới chặn trước cửa nói :
− Các hạ không đi được. Phải trả lời rõ đã.
Hắc y nhân kinh hãi kêu lên :
− Cô nương. Lúc này chưa thể vận công lực đâu.
Quách Thái Linh xẵng giọng :
− Không cần các hạ quan tâm. Nói đi. Ngươi là ai? Vì sao phải bịt mặt?
Hắc y nhân bối rối thực sự, lùi lại lắc đầu nói :
− Cô nương đừng bức vấn tại hạ nữa. Thực tình tôi không có ác ý với cô nương mà... Xin hãy bảo trọng, tại hạ cáo từ đây.
Dứt lời nhảy qua cửa sổ.
Đương nhiên Quách Thái Linh đã tính trước điều này.
Khi hắc y nhân vừa nhảy lên, nàng liền lao mình tới vung trảo chộp vào mặt đối phương.
Nàng chỉ muốn bỏ tấm khăn để biết đối phương là ai.
Người kia lùi lại, nhưng không có ý đối phó với trảo thức.
Quách Thái Linh bụng đã mừng thầm.
Với trảo thức của nàng thì cho dù đối phương xuất thủ đối phó cũng khó mà bảo vệ được tấm khăn không bị lột ra, huống chi ở đây hắc y nhân không có hành động gì để phản kháng?
Nhưng sự thực lại không như nàng nghĩ.
Quách Thái Linh đang chộp tới, chợt cảm thấy bị trở lực rất lớn ngăn lại khiến nàng không sao tiến nhập bàn tay tới mặt hắc y nhân thêm một phân hào.
Quách Thái Linh biết rằng một người khi luyện khí công đến cảnh giới thặng thừa đều có bản lĩnh này.
Nhưng điều làm cho nàng kinh hãi không chỉ thế vì trở lực ở đây rất lớn, đồng thời nóng ran như như lò lửa, thất kinh vội rụt tay về.
Hắc y nhân thừa cơ nhún chân nhảy ra cửa sổ.
Quách Thái Linh định lao theo, nhưng bị một luồng khí lực chặn đứng, không sao tiến lên được.
Không những thế, một cơn gió thổi vào làm ngọn đèn phụt tắt, căn phòng bỗng trở nên tối om.
Hiểu rằng gặp phải cao nhân, nàng đành từ bỏ ý định đuổi theo.
Tuy vậy nàng vẫn đến mở cửa nhìn ra.
Trước sân tối âm u, vắng lặng, ngoài tiếng gió không nghe âm thanh nào khác lạ cũng không một bóng người.
Quách Thái Linh đứng lặng đăm đăm nhìn ra đêm tối.
Một điều có thể khẳng định là người kia không phải là Trác Quân Minh.
Võ công Trác Quân Minh không thể đến cảnh giới đó được.
Chỉ riêng việc phát ra kình khí cũng đủ thấy võ công của hắc y nhân tới mức xuất thần nhập hóa rồi.
Quách Thái Linh hiểu ra chỉ cần đối phương dùng kình khí đó để phản kích thì cho dù cơ thể nàng hoàn toàn bình thường cũng không tránh khỏi bị thụ thương.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một đối thủ mà đến cơ hội tấn công dù chỉ một chiêu cũng không có.
Chỉ e phụ thân nàng Quách Bạch Vân còn chưa có thân thủ phi phàm như thế.
Vậy người đó là ai?
Trong võ lâm đương đại, may ra chỉ có Thiết Hải Đường Tổng lệnh chủ 'Vũ Nội thập nhị lệnh' mới có thân thủ như vậy, nhưng tuyệt đối không có khả năng hắn tới đây chữa bệnh cho nàng.
Đầu óc nàng rối tung lên bởi bao nhiêu nghi vấn không sao giải thích được, cuối cùng nàng buông tiếng thở dài rồi đóng cửa trở vào phòng thắp đèn lên.
Nàng ngồi xuống giường, cảm thấy trong người thoải mái hơn trước rất nhiều, tuy hơi mỏi nhưng không còn triệu chứng đau nhức nữa, và vết thương bị tên bắn vào hông cũng không đau đớn chút nào.
Nàng sờ vào hông, chợt thấy cồm cộm, bèn vén áo lên xem, lòng vô cùng kinh hãi kêu lên một tiếng.
Nguyên chỗ vết thương đã được băng bó lại.
Quách Thái Linh nhớ rõ lúc chiều mình có sơ cứu qua, rửa sạch vết thương, điểm huyệt cầm máu nhưng vì không có thuốc nên không băng lại.
Nay căn cứ vào lớp băng, đồng thời vết thương không còn đau nữa, chắc rằng trong đó đã được rắc thuốc.
Hiển nhiên hắc y nhân đã làm việc này.
Nghĩ tới đó, mặt nàng đỏ bừng lên, hổ thẹn đến toát cả mồ hôi.
Một thiếu nữ bị nam nhân cởi y phục ra đó là sự sỉ nhục không thể tha thứ.
Tuy biết rằng hắc y nhân trong trường hợp cấp bách đã vì nghĩa mà bất chấp tục lệ tiểu tiết, nhưng bệnh nhân là Quách Thái Linh, một thiếu nữ xưa nay giữ thân như ngọc, lại thấy rằng đó là điều xúc phạm thô bạo nhất.
Nàng cơ hồ không thể tin rằng mình đã ngủ say tới mức bị người ta cởi cả y phục mà không hề hay biết. Nhất định trước khi hành động, hắc y nhân đã điểm huyệt đạo.
Trong lòng đầy hổ thẹn, phẫn uất, sỉ nhục, uất ức và căm hận, nàng gục đầu xuống gối khóc nấc lên.
Giá như lúc này hắc y nhân xuất hiện, nàng không chút do dự, lập tức xuất thủ giết chết y ngay.
Nhưng có lẽ trong đời không bao giờ còn gặp lại con người ấy nữa, nàng chỉ biết nghiến răng tuyệt vọng, tự trút nỗi căm hận vào bản thân mình.
Đột nhiên bàn tay nàng chạm vào một vật, đó chính là túi hành lý mà nàng để quên ở Đồng Tước viện.
Nàng đã nhờ Trác Quân Minh lấy túi hành lý về, sao nó lại ở đây?
Chẳng lẽ Trác Quân Minh đã tới đây rồi bỏ đi?
Không có lý.
Bởi vì Trác Quân Minh về thì không mạo muội vào phòng. Hơn nữa phòng của chàng ở ngay bên cạnh, chẳng lẽ không phát hiện ra có kẻ đột nhập phòng nàng?
Một ý nghĩ chợt lóe lên :
'Có thể Trác Quân Minh cũng bị hắc y nhân điểm huyệt đạo không?'
Nghĩ tới đó, nàng ra khỏi phòng tới bên cửa sổ dòm vào phòng Trác Quân Minh.
Trong phòng trống hoe, không có ai cả.
Quách Thái Linh lại quay về, nằm thừ ra nghĩ ngợi. Mọi ý nghĩ đều tập trung vào hắc y nhân.
Người đó nói rằng nàng uống linh dược của phụ thân vào sẽ khỏi, qua đó chứng tỏ rằng y rất hiểu rõ tác dụng của linh dược này, hơn nữa còn có mối quan hệ nào đó với phụ thân nàng.
Nghĩ tới đó, mắt Quách Thái Linh vụt sáng rực lên.
Nàng liên tưởng ngay đến một người.
Sực nhớ lại ánh mắt, dáng người, cách cư xử, giọng nói, dáng điệu... chẳng có nét nào không giống.
Những hồi ức bừng lên như luồng điện, mặt nàng nóng bừng, mắt long lanh như đang lên cơn sốt.
Không sai, chính là chàng.
Lập tức bao nhiêu hổ thẹn, thù hận, uất ức, tuyệt vọng tan biến như sương mù dưới ánh nắng mai, chỉ còn lại tình yêu nồng nàn và niềm hứng khởi.
Nàng chồm ra cửa kêu lên :
− Khấu Anh Kiệt.
Nhưng bên ngoài chỉ có gió xào xạc, hẳn chàng đã đi xa.
Quách Thái Linh quay lại ngồi xuống giường để bình tâm lại, nhưng trái tim cứ đập rộn lên, miệng lẩm bẩm :
− Nhất định là chàng, Khấu Anh Kiệt.
Giả như nàng không được Trác Quân Minh kể lại những tin đồn về hiệp tích và võ công trác tuyệt của người được mệnh danh là 'Kim Lý Ngư' mà theo y đó chính là Khấu Anh Kiệt thì nàng đã không dám tin chàng lại có võ công cao cường đến thế.
Với suy đoán vừa rồi, cộng thêm lời kể của Trác Quân Minh, nàng đi đến khẳng định hắc y nhân chính là Khấu Anh Kiệt, người mà gần năm nay nàng mòn mỏi trông chờ và cất công tìm kiếm...
Nàng mừng đến phát khóc, nhưng sau đó bình tâm nghĩ lại, nàng thấy mình trống vắng, bất hạnh và buồn tủi như trước...
Bởi vì chàng đã bỏ đi.
Vì sao chàng đã quay về rồi còn bỏ đi nữa chứ?
Rất có thể lần này chàng cũng sẽ biền biệt như trước đây, không chút tin tức, như hòn đá ném giữa biển khơi.
Nàng tự nhủ :
− 'Chàng đã trở về, tất sẽ có lúc gặp ta để nói một lời. Nếu không, bây giờ chàng đã có võ công trác tuyệt, dấu vết chẳng khó tìm. Nhất định sẽ có lúc ta tìm gặp được chàng...'
Nhưng một ý nghĩ khác khiến nàng tuyệt vọng.
− Nhưng vừa rồi chàng không muốn lộ diện, như thế nghĩa là chàng không tha thứ và tránh mặt ta... chỉ vì thấy ta bị thương, kiệt lực sắp chết nên mới tỏ lòng thương hại, ra tay cứu giúp như đối với bất cứ người nào khác gặp nạn mà thôi.
Một khi chàng đã cố tránh mặt thì tìm sao được? Và cho dù có gặp nhau cũng được ích gì?
Cứ thế, những ý nghĩ nảy ra mâu thuẫn nhau nhưng lại đan xen với nhau khiến nàng vừa hy vọng lại vừa tuyệt vọng.
Suốt đêm nàng chong mắt nhìn ra cửa với một chút hy vọng mong manh là chàng sẽ quay lại.
Trời sáng dần.
Niềm hy vọng tiêu tan.
Trong khách điếm đã nghe tiếng người ồn ào.
Chợt có tiếng gõ cửa.
Quách Thái Linh chợt lóe lên hy vọng :
− Ai đấy?
Nhưng nàng lại thất vọng khi nghe tiếng trả lời :
− Trác Quân Minh đây. Cô nương đã dậy rồi sao?
Quách Thái Linh sửa sang lại tóc tai y phục rồi nói :
− Cửa không chốt đâu. Huynh vào đi.
Trác Quân Minh bước vào phòng hỏi :
− Bệnh tình cô nương thế nào?
Quách Thái Linh đáp :
− Đỡ nặng rồi. Trác huynh ngồi xuống đi.
Trác Quân Minh tới bên bàn ngồi xuống, chợt nhận ra túi hành lý của Quách Thái Linh để đầu giường, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Quách Thái Linh hỏi :
− Trác Quân Minh mới về ư?
Trác Quân Minh gật đầu đáp :
− Tại hạ vừa về xong. Làm sao mà túi hành lý của cô nương tới đây được thế?
Quách Thái Linh không biết trả lời sao, nói lấp lửng :
− Trước hết huynh kể xem chuyến đi thế nào?
Trác Quân Minh nói :
− Lúc tại hạ vào phòng để lấy hành lý thì không có, hỏi tên chưởng quầy.
Hắn nói rằng có người đột nhập vào phòng, không những lấy hành lý mà còn trộm luôn cả 'Hắc Thủy Tiên' nữa. Tại hạ không tin, cho rằng chúng muốn chiếm đoạt liền tra khảo. Nhưng chúng khóc sống khóc chết, quả quyết rằng bị oan, xem chừng có vẻ thành thật. Sau đó tại hạ đến nơi ở của Lý Khoái Đao và Lưu Nhị Hưng tìm mãi nhưng không có kết quả mới trở về đây...
Quách Thái Linh hỏi :
− Còn mười mấy phụ nhân kia thế nào?
− Việc đó tại hạ đã làm đúng theo lời cô nương, lấy tài sản của Lý Khoái Đao phân phát cho họ rồi cho về nhà.
Quách Thái Linh gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Trác Quân Minh gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Trác Quân Minh nói tiếp :
− Tại hạ còn đốt trụi cả đổ trường và kỹ viện, định san phẳng luôn cả Đồng Tước viện nhưng vì lo cho bệnh tình của cô nương nên mới trở về.
Trác Quân Minh nhìn sang túi hành lý, nhẹ giọng hỏi :
− Ai đã mang hành lý và 'Hắc Thủy Tiên' của cô nương tới đây thế?
Quách Thái Linh ngạc nhiên hỏi :
− 'Hắc Thủy Tiên' nào?
Trác Quân Minh càng kinh ngạc hơn :
− Không phải sao? Vừa rồi tại hạ thấy rõ chính là 'Hắc Thủy Tiên' được buộc trước tàu ngựa mà. Chẳng lẽ mình trông nhầm?
Quách Thái Linh bấy giờ mới biết ngay cả con ngựa quý, Khấu Anh Kiệt cũng để lại cho mình.
Nàng vừa thấy xúc động lại vừa chua xót, suýt nữa nước mắt trào ra.
Trời tối đen, gió càng thổi mạnh.
Gió Tây bắc thổi qua khe cửa vù vù giữa đêm đông hàn lạnh như cắt da cắt thịt.
'Thái Gia khách điếm' chỉ toàn nhà tranh vách nứa cột tre, gió làm rung lên bần bật như sẵn sàng đổ ụp xuống bất cứ lúc nào.
Quách Thái Linh cựa mình tỉnh dậy.
Nàng chợt cảm thấy thư sướng, nhưng không phải toàn thân mà một số bộ phận trên cơ thể, lan tỏa dần ra.
Trong cơn cảm khoái đê mê, nàng có cảm giác như được bàn tay ai đó ấn vào những huyệt đạo trên cơ thể mình.
Bàn tay đó thật thần diệu, ấn tới đâu, kinh mạch lưu thông tới đó, làm chân khí bị ức chế nay tỏa vào đầu, tứ chi và các gân bắp làm cho nó sung mãn, đồng thời trí óc cũng tỉnh táo dần.
Quách Thái Linh cất tiếng rên rồi mở mắt ra.
Vật đầu tiên đập vào mắt nàng là ngọn đèn tù mù treo trên chiếc xà tre.
Vì mới tiếp xúc với ánh sáng nên nàng phải nheo mắt lại cho khỏi chói.
Lát sau mắt quen dần, trí óc cũng tỉnh táo hơn, nàng trông thấy trước mặt mình là một người bận hắc y, mặt bịt kín bằng một chiếc khăn đen chỉ chừa có đôi mắt đang nghiêm nghị nhìn mình, có chứa đựng sự căng thẳng và lo lắng.
Hắc y nhân vẫn tiếp tục ấn tay lên huyệt 'Du Hải' của Quách Thái Linh, từ tay người đó truyền vào cơ thể nàng một luồng nhiệt lưu khiến nàng cảm thấy máu trong người chạt rần rật.
Theo phản ứng tự nhiên, Quách Thái Linh giật mình chồm dậy, nhưng thấy mình vẫn mặc nguyên y phục nên có phần yên tâm.
Bàn tay người kia đang ấn vào huyệt đạo của nàng liền dừng ngay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Quách Thái Linh lộ vẻ hoảng sợ, còn người kia trầm tĩnh hơn, ánh mắt hiện lên nét vui mừng, có cả sự bối rối và một phần kinh hãi.
Lát sau, người kia trầm giọng nói :
− Cô nương hãy nằm xuống đi, đừng kích động quá, không có lợi đâu.
Quách Thái Linh không quan tâm đến lời khuyên đó, bật mình ngồi lên nhưng không được.
Nàng trố mắt nhìn người kia hỏi :
− Ngươi là ai?
Hắc y nhân bình tĩnh đáp :
− Quách cô nương. Hãy nằm xuống đi, đừng động. Tại hạ đang vận công đả thông kinh mạch trị bệnh.
Thực tế hay tay hán tử đang khống chế mọi yếu huyệt trên người Quách Thái Linh, nếu chàng có ý đồ bất thiện thì có thể lấy mạng hoặc làm nhục nàng bất cứ lúc nào.
Đối với người luyện võ thì sự uy hiếp đó là một nỗi nhục lớn, có khác nào mình là cá nằm trên thớt?
Nhưng có một sự an ủi là hắc y nhân không hề có ý làm hại nàng, đó là điều có thể khẳng định.
Tuy nhiên Quách Thái Linh vẫn cảm thấy vô cùng khổ tâm, nhục nhã, thương tâm và hổ thẹn, có cả sự tức giận nữa.
Vốn tính đầy kiêu hãnh, lại là thân nữ nhi như ngọc, ai nguyện ý để người khác giới động chạm vào cơ thể mình?
Huống chi ở đây đành phải để mặc cho hắc y nhân ấn vào bất cứ nơi nào chàng muốn mà không sao chống lại được.
Nàng đỏ bừng mặt lên hỏi :
− Ngươi là ai? Sao không trả lời?
Hắc y nhân nhìn nàng không đáp.
Quách Thái Linh xẵng giọng :
− Ngươi định... làm gì?
Hắc y nhân nhìn nàng bằng ánh mắt kiên nghị, vừa quan hoài vừa có uy lực, tay vẫn không ngừng vận công đẩy chân khí vào người nàng.
Mặc dù biết rằng đối phương làm thế chỉ với ý đồ trị bệnh cho mình nhưng hành động đó vẫn không thể tha thứ.
Nhưng lúc này ngoài việc trừng mắt nhìn đối phương bằng ánh mắt tức giận nhưng bất lực thì còn biết làm gì?
Quách Thái Linh hy vọng rằng bằng cái nhìn đó, đối phương sẽ dừng tay, nói rõ lai lịch của mình.
Nhưng hắc y nhân vẫn không dừng lại.
Quách Thái Linh đành phải chú tâm theo dõi hành động của đối phương.
Nàng chợt nhận ra rằng hắc y nhân chẳng những có nội lực thâm hậu mà thủ pháp cũng rất kỳ dị.
Không ít lần nàng tự vận công trị thương hoặc chữa bệnh cho mình và cho người khác, biết nhiều phương pháp vận hành kinh mạch nhưng không giống như người này.
Nên biết rằng Quách Thái Linh xuất thân từ một thế gia võ thuật, võ công được phụ thân Quách Bạch Vân là một trong những nhân vật xuất sắc nhất của võ lâm đương đại đích thân truyền thụ, vì thế tinh thông hầu hết võ học của các phái trong giang hồ.
Thế mà nay thấy thủ pháp truyền công ấn huyệt của hắc y nhân, nàng không biết đó là thứ võ học gì.
Nàng chỉ biết rằng đó là thủ pháp rất thần hiệu, vì từ hai tay người kia, nhiệt khí hoặc hàn khí tùy lúc truyền sang, phối hợp rất nhịp nhàng, truyền sang đến đâu người nàng thông sướng sảng khoái đến đỏ.
Thủ pháp chữa bệnh như thế hiển nhiên là rất cao minh, chỉ những người có võ học uyên thâm và thông hiểu y lý mới làm được như thế.
Dần dần khắp người Quách Thái Linh ướt đẫm mồ hôi, đồng thời lòng kiên nhẫn của nàng cũng đã lên tới cực hạn.
Cuối cùng hắc y nhân dừng tay, đứng lùi ra một bước.
Ngay lúc đó, Quách Thái Linh cảm thấy thân thể được tự do không bị khống chế nữa, nàng thử vận công thấy huyệt mạch lưu thông không có chỗ nào trở ngại liền ngồi bật lên.
Hắc y nhân thở phào một hơi nói :
− Tốt rồi. Tại hạ đã dốc hết công lực đả thông kinh mạch toàn thân cho cô nương, lát nữa cô nương uống thêm một viên linh dược của lệnh tôn rồi nghỉ mấy ngày là sẽ hồi phục như thường.
Nghe mấy tiếng 'linh dược của lệnh tôn', Quách Thái Linh liền đưa mắt nhìn quanh và trông thấy túi hành lý mình để quên ở Đồng Tước viện đặt ở đầu giường, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nàng tự hỏi :
− Chẳng lẽ người này là Trác Quân Minh?
Không có lý.
Vì sao Trác Quân Minh phải làm thế chứ?
Nhưng nếu không phải thì người này là ai?
Nàng nhìn đối phương một lúc rồi nói :
− Nếu các hạ không nói rõ danh tính thì đừng trách tôi thất lễ.
Người kia không tỏ thái độ gì, mà cho dù có thì cũng không thể nhận thấy vẻ mặt thay đổi ra sao sau lớp vải đen.
Nhưng Quách Thái Linh nhận ra một điều là ánh mắt người kia nhìn mình đầy thân thiết, quan hoài.
Quách Thái Linh chợt thấy lòng chấn động, lại hỏi :
− Các hạ là ai? Sao không nói?
Người kia tỏ vẻ lúng túng, bước lùi lại hai bước.
Quách Thái Linh chống tay đứng lên, nhảy tới chặn trước cửa nói :
− Các hạ không đi được. Phải trả lời rõ đã.
Hắc y nhân kinh hãi kêu lên :
− Cô nương. Lúc này chưa thể vận công lực đâu.
Quách Thái Linh xẵng giọng :
− Không cần các hạ quan tâm. Nói đi. Ngươi là ai? Vì sao phải bịt mặt?
Hắc y nhân bối rối thực sự, lùi lại lắc đầu nói :
− Cô nương đừng bức vấn tại hạ nữa. Thực tình tôi không có ác ý với cô nương mà... Xin hãy bảo trọng, tại hạ cáo từ đây.
Dứt lời nhảy qua cửa sổ.
Đương nhiên Quách Thái Linh đã tính trước điều này.
Khi hắc y nhân vừa nhảy lên, nàng liền lao mình tới vung trảo chộp vào mặt đối phương.
Nàng chỉ muốn bỏ tấm khăn để biết đối phương là ai.
Người kia lùi lại, nhưng không có ý đối phó với trảo thức.
Quách Thái Linh bụng đã mừng thầm.
Với trảo thức của nàng thì cho dù đối phương xuất thủ đối phó cũng khó mà bảo vệ được tấm khăn không bị lột ra, huống chi ở đây hắc y nhân không có hành động gì để phản kháng?
Nhưng sự thực lại không như nàng nghĩ.
Quách Thái Linh đang chộp tới, chợt cảm thấy bị trở lực rất lớn ngăn lại khiến nàng không sao tiến nhập bàn tay tới mặt hắc y nhân thêm một phân hào.
Quách Thái Linh biết rằng một người khi luyện khí công đến cảnh giới thặng thừa đều có bản lĩnh này.
Nhưng điều làm cho nàng kinh hãi không chỉ thế vì trở lực ở đây rất lớn, đồng thời nóng ran như như lò lửa, thất kinh vội rụt tay về.
Hắc y nhân thừa cơ nhún chân nhảy ra cửa sổ.
Quách Thái Linh định lao theo, nhưng bị một luồng khí lực chặn đứng, không sao tiến lên được.
Không những thế, một cơn gió thổi vào làm ngọn đèn phụt tắt, căn phòng bỗng trở nên tối om.
Hiểu rằng gặp phải cao nhân, nàng đành từ bỏ ý định đuổi theo.
Tuy vậy nàng vẫn đến mở cửa nhìn ra.
Trước sân tối âm u, vắng lặng, ngoài tiếng gió không nghe âm thanh nào khác lạ cũng không một bóng người.
Quách Thái Linh đứng lặng đăm đăm nhìn ra đêm tối.
Một điều có thể khẳng định là người kia không phải là Trác Quân Minh.
Võ công Trác Quân Minh không thể đến cảnh giới đó được.
Chỉ riêng việc phát ra kình khí cũng đủ thấy võ công của hắc y nhân tới mức xuất thần nhập hóa rồi.
Quách Thái Linh hiểu ra chỉ cần đối phương dùng kình khí đó để phản kích thì cho dù cơ thể nàng hoàn toàn bình thường cũng không tránh khỏi bị thụ thương.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một đối thủ mà đến cơ hội tấn công dù chỉ một chiêu cũng không có.
Chỉ e phụ thân nàng Quách Bạch Vân còn chưa có thân thủ phi phàm như thế.
Vậy người đó là ai?
Trong võ lâm đương đại, may ra chỉ có Thiết Hải Đường Tổng lệnh chủ 'Vũ Nội thập nhị lệnh' mới có thân thủ như vậy, nhưng tuyệt đối không có khả năng hắn tới đây chữa bệnh cho nàng.
Đầu óc nàng rối tung lên bởi bao nhiêu nghi vấn không sao giải thích được, cuối cùng nàng buông tiếng thở dài rồi đóng cửa trở vào phòng thắp đèn lên.
Nàng ngồi xuống giường, cảm thấy trong người thoải mái hơn trước rất nhiều, tuy hơi mỏi nhưng không còn triệu chứng đau nhức nữa, và vết thương bị tên bắn vào hông cũng không đau đớn chút nào.
Nàng sờ vào hông, chợt thấy cồm cộm, bèn vén áo lên xem, lòng vô cùng kinh hãi kêu lên một tiếng.
Nguyên chỗ vết thương đã được băng bó lại.
Quách Thái Linh nhớ rõ lúc chiều mình có sơ cứu qua, rửa sạch vết thương, điểm huyệt cầm máu nhưng vì không có thuốc nên không băng lại.
Nay căn cứ vào lớp băng, đồng thời vết thương không còn đau nữa, chắc rằng trong đó đã được rắc thuốc.
Hiển nhiên hắc y nhân đã làm việc này.
Nghĩ tới đó, mặt nàng đỏ bừng lên, hổ thẹn đến toát cả mồ hôi.
Một thiếu nữ bị nam nhân cởi y phục ra đó là sự sỉ nhục không thể tha thứ.
Tuy biết rằng hắc y nhân trong trường hợp cấp bách đã vì nghĩa mà bất chấp tục lệ tiểu tiết, nhưng bệnh nhân là Quách Thái Linh, một thiếu nữ xưa nay giữ thân như ngọc, lại thấy rằng đó là điều xúc phạm thô bạo nhất.
Nàng cơ hồ không thể tin rằng mình đã ngủ say tới mức bị người ta cởi cả y phục mà không hề hay biết. Nhất định trước khi hành động, hắc y nhân đã điểm huyệt đạo.
Trong lòng đầy hổ thẹn, phẫn uất, sỉ nhục, uất ức và căm hận, nàng gục đầu xuống gối khóc nấc lên.
Giá như lúc này hắc y nhân xuất hiện, nàng không chút do dự, lập tức xuất thủ giết chết y ngay.
Nhưng có lẽ trong đời không bao giờ còn gặp lại con người ấy nữa, nàng chỉ biết nghiến răng tuyệt vọng, tự trút nỗi căm hận vào bản thân mình.
Đột nhiên bàn tay nàng chạm vào một vật, đó chính là túi hành lý mà nàng để quên ở Đồng Tước viện.
Nàng đã nhờ Trác Quân Minh lấy túi hành lý về, sao nó lại ở đây?
Chẳng lẽ Trác Quân Minh đã tới đây rồi bỏ đi?
Không có lý.
Bởi vì Trác Quân Minh về thì không mạo muội vào phòng. Hơn nữa phòng của chàng ở ngay bên cạnh, chẳng lẽ không phát hiện ra có kẻ đột nhập phòng nàng?
Một ý nghĩ chợt lóe lên :
'Có thể Trác Quân Minh cũng bị hắc y nhân điểm huyệt đạo không?'
Nghĩ tới đó, nàng ra khỏi phòng tới bên cửa sổ dòm vào phòng Trác Quân Minh.
Trong phòng trống hoe, không có ai cả.
Quách Thái Linh lại quay về, nằm thừ ra nghĩ ngợi. Mọi ý nghĩ đều tập trung vào hắc y nhân.
Người đó nói rằng nàng uống linh dược của phụ thân vào sẽ khỏi, qua đó chứng tỏ rằng y rất hiểu rõ tác dụng của linh dược này, hơn nữa còn có mối quan hệ nào đó với phụ thân nàng.
Nghĩ tới đó, mắt Quách Thái Linh vụt sáng rực lên.
Nàng liên tưởng ngay đến một người.
Sực nhớ lại ánh mắt, dáng người, cách cư xử, giọng nói, dáng điệu... chẳng có nét nào không giống.
Những hồi ức bừng lên như luồng điện, mặt nàng nóng bừng, mắt long lanh như đang lên cơn sốt.
Không sai, chính là chàng.
Lập tức bao nhiêu hổ thẹn, thù hận, uất ức, tuyệt vọng tan biến như sương mù dưới ánh nắng mai, chỉ còn lại tình yêu nồng nàn và niềm hứng khởi.
Nàng chồm ra cửa kêu lên :
− Khấu Anh Kiệt.
Nhưng bên ngoài chỉ có gió xào xạc, hẳn chàng đã đi xa.
Quách Thái Linh quay lại ngồi xuống giường để bình tâm lại, nhưng trái tim cứ đập rộn lên, miệng lẩm bẩm :
− Nhất định là chàng, Khấu Anh Kiệt.
Giả như nàng không được Trác Quân Minh kể lại những tin đồn về hiệp tích và võ công trác tuyệt của người được mệnh danh là 'Kim Lý Ngư' mà theo y đó chính là Khấu Anh Kiệt thì nàng đã không dám tin chàng lại có võ công cao cường đến thế.
Với suy đoán vừa rồi, cộng thêm lời kể của Trác Quân Minh, nàng đi đến khẳng định hắc y nhân chính là Khấu Anh Kiệt, người mà gần năm nay nàng mòn mỏi trông chờ và cất công tìm kiếm...
Nàng mừng đến phát khóc, nhưng sau đó bình tâm nghĩ lại, nàng thấy mình trống vắng, bất hạnh và buồn tủi như trước...
Bởi vì chàng đã bỏ đi.
Vì sao chàng đã quay về rồi còn bỏ đi nữa chứ?
Rất có thể lần này chàng cũng sẽ biền biệt như trước đây, không chút tin tức, như hòn đá ném giữa biển khơi.
Nàng tự nhủ :
− 'Chàng đã trở về, tất sẽ có lúc gặp ta để nói một lời. Nếu không, bây giờ chàng đã có võ công trác tuyệt, dấu vết chẳng khó tìm. Nhất định sẽ có lúc ta tìm gặp được chàng...'
Nhưng một ý nghĩ khác khiến nàng tuyệt vọng.
− Nhưng vừa rồi chàng không muốn lộ diện, như thế nghĩa là chàng không tha thứ và tránh mặt ta... chỉ vì thấy ta bị thương, kiệt lực sắp chết nên mới tỏ lòng thương hại, ra tay cứu giúp như đối với bất cứ người nào khác gặp nạn mà thôi.
Một khi chàng đã cố tránh mặt thì tìm sao được? Và cho dù có gặp nhau cũng được ích gì?
Cứ thế, những ý nghĩ nảy ra mâu thuẫn nhau nhưng lại đan xen với nhau khiến nàng vừa hy vọng lại vừa tuyệt vọng.
Suốt đêm nàng chong mắt nhìn ra cửa với một chút hy vọng mong manh là chàng sẽ quay lại.
Trời sáng dần.
Niềm hy vọng tiêu tan.
Trong khách điếm đã nghe tiếng người ồn ào.
Chợt có tiếng gõ cửa.
Quách Thái Linh chợt lóe lên hy vọng :
− Ai đấy?
Nhưng nàng lại thất vọng khi nghe tiếng trả lời :
− Trác Quân Minh đây. Cô nương đã dậy rồi sao?
Quách Thái Linh sửa sang lại tóc tai y phục rồi nói :
− Cửa không chốt đâu. Huynh vào đi.
Trác Quân Minh bước vào phòng hỏi :
− Bệnh tình cô nương thế nào?
Quách Thái Linh đáp :
− Đỡ nặng rồi. Trác huynh ngồi xuống đi.
Trác Quân Minh tới bên bàn ngồi xuống, chợt nhận ra túi hành lý của Quách Thái Linh để đầu giường, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Quách Thái Linh hỏi :
− Trác Quân Minh mới về ư?
Trác Quân Minh gật đầu đáp :
− Tại hạ vừa về xong. Làm sao mà túi hành lý của cô nương tới đây được thế?
Quách Thái Linh không biết trả lời sao, nói lấp lửng :
− Trước hết huynh kể xem chuyến đi thế nào?
Trác Quân Minh nói :
− Lúc tại hạ vào phòng để lấy hành lý thì không có, hỏi tên chưởng quầy.
Hắn nói rằng có người đột nhập vào phòng, không những lấy hành lý mà còn trộm luôn cả 'Hắc Thủy Tiên' nữa. Tại hạ không tin, cho rằng chúng muốn chiếm đoạt liền tra khảo. Nhưng chúng khóc sống khóc chết, quả quyết rằng bị oan, xem chừng có vẻ thành thật. Sau đó tại hạ đến nơi ở của Lý Khoái Đao và Lưu Nhị Hưng tìm mãi nhưng không có kết quả mới trở về đây...
Quách Thái Linh hỏi :
− Còn mười mấy phụ nhân kia thế nào?
− Việc đó tại hạ đã làm đúng theo lời cô nương, lấy tài sản của Lý Khoái Đao phân phát cho họ rồi cho về nhà.
Quách Thái Linh gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Trác Quân Minh gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Trác Quân Minh nói tiếp :
− Tại hạ còn đốt trụi cả đổ trường và kỹ viện, định san phẳng luôn cả Đồng Tước viện nhưng vì lo cho bệnh tình của cô nương nên mới trở về.
Trác Quân Minh nhìn sang túi hành lý, nhẹ giọng hỏi :
− Ai đã mang hành lý và 'Hắc Thủy Tiên' của cô nương tới đây thế?
Quách Thái Linh ngạc nhiên hỏi :
− 'Hắc Thủy Tiên' nào?
Trác Quân Minh càng kinh ngạc hơn :
− Không phải sao? Vừa rồi tại hạ thấy rõ chính là 'Hắc Thủy Tiên' được buộc trước tàu ngựa mà. Chẳng lẽ mình trông nhầm?
Quách Thái Linh bấy giờ mới biết ngay cả con ngựa quý, Khấu Anh Kiệt cũng để lại cho mình.
Nàng vừa thấy xúc động lại vừa chua xót, suýt nữa nước mắt trào ra.
Bình luận truyện