Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 2



Mùi hôi thối từ đâu xộc thẳng vào mũi, cố sức há miệng hấp khí nhưng vẫn không thể hít thở được. Gắng gượng mở mắt ra nhìn, khung cảnh bao trùm bởi sắc đen hôn ám, mọi thứ xung quanh đều quen thuộc đến đáng sợ. Phó Tuyệt Ca kinh hãi ngồi bật dậy, ánh đèn loe loét yếu ớt soi tỏ mặt đất dính đầy máu, thậm chí còn cảm giác được máu trên đỉnh đầu vẫn đang chảy xuống.

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!!

Có đánh chết Phó Tuyệt Ca vẫn nhớ như in cảnh tượng này, vào năm nàng bốn tuổi bị nha hoàn vu oan đẩy ngã ấu đệ xuống hồ nước. Kết quả bị đích mẫu đánh một trận thừa sống thiếu chết, ném vào trong phòng củi không cho ăn uống liên tục mười ngày.

Nhìn hai bàn tay nhỏ bé dưới lớp vải nhăn nhúm dính máu, lòng Phó Tuyệt Ca lạnh toát. Cảnh tượng huyết vũ tung bay giữa một trời tuyết lạnh lẽo lần lượt tái hiện trong đầu óc, chớp mắt đã quay về năm bốn tuổi, lẽ nào lão thiên gia cũng thương xót cho nàng một cơ hội làm lại từ đâu?

Gượng đứng dậy đẩy mạnh cánh cửa mấy cái đáng tiếc chẳng có tác dụng gì, Phó Tuyệt Ca khẩn trương nhìn khắp phòng củi. Nếu nàng nhớ không lầm nương chính là chết trong thời gian nàng bị nhốt ở đây nhưng không rõ là ngày giờ nào, dù sao đứa trẻ bốn tuổi căn bản không thể nhớ nhiều như vậy.

Trong đầu chỉ có một ý niệm phải thoát khỏi đây, vội vàng tìm một chiếc ghế đẩu đẩy đến sát cửa sổ, thử dùng tay đẩy mạnh khung cửa sổ cũ kĩ mấy cái. Đẩy đến cái thứ tám thì cánh cửa mục nát cũng rơi xuống đất khiến bụi mù bay tứ tung, Phó Tuyệt Ca dùng hết sức lực bám vào bệ cửa leo ra ngoài. Tuổi nhỏ tay ngắn chân ngắn không cách nào duỗi chân đạp đất, liền từ trên bệ cửa nhảy xuống phát ra một tiếng bịch rất lớn.

Tiếng động vừa vặn thu hút nha hoàn gác đêm, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của tam lệnh ái lập tức hô to: “Tam lệnh ái bỏ trốn rồi!”

Phó Tuyệt Ca quay đầu nhìn, hai chân mày nho nhỏ khẽ chau lại, cố sức chạy vụt đi trong bóng tối. Nha hoàn kia rất nhanh đuổi theo phía sau, chỉ vài ba bước đã túm được tam lệnh ái, cố định hai tay không cho nha đầu tiếp tục chạy.

“Thả ra!”

“Mẹ nó, ngươi trốn ra bằng cách nào vậy hả? Để đại nương tử phát hiện còn không đánh chết ngươi!”

Phó Tuyệt Ca liều mạng giãy dụa nhưng sức lực hài tử không cách nào đọ lại nha hoàn trưởng thành, đành quay ngoắc lại há miệng cắn mạnh vào cánh tay nha hoàn đến rách toát chảy máu. Nữ nha hoàn ăn đau vội thả tay ra, Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn nhảy xuống tiếp tục bỏ chạy, nàng hôm nay nhất định phải cứu bằng được nương thân.

Kiếp trước vì tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện mới khiến nương thân bị đại nương tử chèn ép, lần này có thể tái sinh nàng tuyệt không để kết cục bi thảm kia diễn ra. 

Nha hoàn mắt thấy tam lệnh ái sắp chạy mất càng cố sức rống lên để cả công tước phủ đều nghe được, ba chân bốn cẳng đuổi theo thân ảnh nho nhỏ kia. Rất nhanh một đám nha hoàn khác xuất hiện đuổi theo phía sau, một phát túm lấy tam lệnh ái nhấc lên khỏi mặt đất.

Phó Tuyệt Ca điên cuồng giãy dụa, vung chân ngắn đá vào ngực nha hoàn đang kiềm giữ, từ trên cao trực tiếp ngã xuống mặt đất.

“Nha đầu khốn khiếp này!”

Xung quanh bao vây bởi nha hoàn Công tước phủ, Phó Tuyệt Ca mắt thấy khó lòng trốn thoát, thâm tâm lạnh thêm nửa đoạn. Nếu cứ như vậy bị bắt lại nàng đừng mong nghĩ cứu được nương thân, đến lúc đó có hối hận trăm vạn lần cũng bằng thừa.

Một nha hoàn vung tay tát thẳng vào mặt Phó Tuyệt Ca, lớn giọng đay nghiến: “Ngươi còn dám trốn? Có phải muốn chết rồi hay không!?”

Phó Tuyệt Ca không mở miệng, trừng trừng nhìn đám nha hoàn đang vây kín kẽ, hận muốn một kiếm gϊếŧ hết đám người lang tâm cẩu phế này. Bọn họ đều là thân tín bên cạnh đại nương tử, ra sức chèn ép nương thân và nàng không còn đường sống lay lắt tạm bợ chịu nhục nhã trong Công tước phủ. Trước vu oan giá họa sau hại chết nương thân, còn dùng lý do bệnh bất đắc kì tử mà chết, rõ ràng chính bàn tay bọn chúng nhuốm đỏ máu của nương thân!

“Nhìn cái gì?” Nha hoàn đá mạnh vào Phó Tuyệt Ca, quay sang nha hoàn bên cạnh phân phó: “Mang nó vào phòng củi, hôm nay trong phủ thiết yến đừng để người khác bắt gặp.”

Tiểu nha hoàn vội vã túm cổ áo Phó Tuyệt Ca xốc dậy nhưng nha đầu trong tay giống như không biết mệt tiếp tục giãy, một phát đâm vào đùi ả chạy băng băng về phía trước.

“Đồ vô dụng!”

Quát xong một tiếng, nha hoàn đầu lĩnh vội đuổi theo phía sau phát hiện hướng chạy của Phó Tuyệt Ca là đại sảnh. Trong lòng thầm than không ổn, nếu nha đầu này cứ chạy ra đó sớm muộn cũng quấy rầy quyền quý nhân, nhẹ thì bị đại nương tử phạt roi phạt nhịn đói nặng hơn có khi mạng cũng không còn.

Đám nha hoàn cố sức tăng nhanh tốc độ bước chân, vạn vạn không ngờ nha đầu nhỏ bé yếu ớt như Phó Tuyệt Ca lại chạy nhanh như vậy?!

“Mau đuổi theo!”

Phó Tuyệt Ca tựa hồ không còn thấy đau đớn chỉ biết phải chạy, đến đâu cũng được nhưng phải thoát khỏi truy đuổi của nha hoàn. Lao băng băng như mũi tên rời khỏi dây cung, hai bên tóc khô cháy cọ má rát buốt, tay chân lạnh toát không còn bất kì cảm giác nào.

Cách hai mươi bước chân một dáng người cao gầy đi ra từ hướng đại sảnh, sau lưng còn có vài hạ nhân lẽo đẽo. Phó Tuyệt Ca mừng rỡ chạy thẳng vào lòng người kia, một phát câu chặt cổ đối phương, há miệng thê thê thiết thiết gào khóc.

Đại khái là bị tiếng khóc kinh thiên động địa của tiểu ấu hài dọa sợ, người nọ cuống quít dang hai tay ra đỡ dưới mông, hồ đồ đưa mắt nhìn qua hạ nhân bên cạnh.

Không để người nọ kịp mở miệng, Phó Tuyệt Ca đã vừa khóc vừa giãy: “Cứu ta đại tỷ tỷ! Ngươi mau cứu ta! Bọn họ muốn đánh chết ta, ta thật sự rất sợ, ta không muốn chết!”

Người nọ khó khăn giữ chặt Phó Tuyệt Ca không ngã xuống đất: “Ngươi khoan vội, từ từ nói cho ta nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”

“Bọn họ đánh ta rất đau, đại tỷ tỷ ngươi cứu ta.” Phó Tuyệt Ca đem tóc mái vạch sang hai bên để lộ vết thương vẫn đang chảy máu: “Cứu ta! Bọn họ đánh chết ta mất, cầu ngươi, đại tỷ tỷ!”

Dưới ánh đèn mờ mờ trong hoa viên mơ hồ thấy được vết thương huyết nhục lẫn lộn trên trán tiểu nữ hài, người nọ hít một ngụm lãnh khí quay sang hạ nhân dùng ánh mắt ra lệnh.

Hạ nhân cung kính nhận mệnh bước ra quát tháo: “Các ngươi là ai mà dám tấn công người trong Công tước phủ?”

Nha hoàn của đại nương tử mắt thấy tình hình không ổn lần lượt lùi về sau tìm cách tẩu thoát. Phó Tuyệt Ca tất nhiên không để bọn họ dễ dàng trốn thoát như vậy, lấy hết hơi há miệng khóc to hơn khi nãy.

“Ta không có đẩy đệ đệ xuống hồ, là tỷ tỷ kia đẩy hắn nhưng đại nương tử lại đánh ta chảy máu!” Phó Tuyệt Ca thê thiết bám lên người ân nhân cứu mạng khóc đến giọng cũng khàn đi: “Đại tỷ tỷ cứu mạng, ta thật sự không có làm gì sai. Bọn họ còn đánh nương thân của ta nữa, đại nương tử đáng sợ, ta không muốn ở trong phòng củi nữa đâu!”

“Ngươi chờ một chút.”

Người nọ đưa mắt nhìn hạ nhân khẽ mở miệng: “Gọi đại nương tử ra đây, chuyện này chúng ta không tiện giải quyết.”

“Vâng, bát gia.”

Vừa nghe hai từ ‘bát gia’, tròng mắt Phó Tuyệt Ca mở lớn hết mức, rưng rưng nước mặt nhìn người đang bồng mình trên tay. Hóa ra dáng vẻ lúc nhỏ của bát gia là như vậy, càng không ngờ trong tình thế khó khăn này vẫn được bát gia đưa tay giúp đỡ.

Thật tốt, có ngài ở đây, ta cái gì cũng không sợ nữa.

Phó Tuyệt Ca câu chặt cổ bát gia, giấu mặt trong ngực nàng rấm rức khóc: “Ta rất đau, bọn họ đánh ta nhiều lắm, đầu ta bây giờ còn đang chảy máu.”

Đáy mắt Đông Phương Tầm Tuyết tràn ngập thương xót, nhẹ nhàng giúp tiểu nữ hài vén tóc kiểm tra miệng vết thương. Dựa theo tình trạng thương khẩu có lẽ vừa bị đánh vài canh giờ trước đây, bên ngoài vẫn chưa đóng vẩy, gò má trắng bệch lưu lại dấu bàn tay đỏ ửng. Một nữ anh đi còn nghiêng ngả lại bị đánh đập tàn nhẫn như vậy, Đông Phương Tầm Tuyết không thể khoanh tay đứng nhìn, hừng hừng hùng tâm đòi lại công đạo cho tiểu muội muội đáng thương.

Rất nhanh người trong đại sảnh đổ ra xem thử bên ngoài xảy ra chuyện gì, vừa vặn nhìn thấy bát gia ôm trong tay một đứa trẻ cả người dơ bẩn, trên đầu vẫn đang chảy máu. Xung quanh bao vây rất nhiều nha hoàn, tất cả đều cùng một dạng hoảng hốt run rẩy quỳ rạp dưới đất giữa trời thu lạnh lẽo.

Đại nương tử cuống cuồng chạy đến trước mặt bát gia quỳ xuống: “Bát gia vạn an, không biết ngài gọi ta đến là có chuyện gì?”

Đúng lúc này nữ hài trong lòng Đông Phương Tầm Tuyết khóc ré lên, hai tay hai chân quắp vào người nàng: “Đại nương tử! Đại nương tử đáng sợ!!”

Người dự tiệc tương đối đông, phần lớn đều là thanh lưu cao môn khó lòng đắc tội. Bắt gặp cảnh tượng đứa nhỏ kia thấy đại nương tử sợ như gặp quỷ lập tức to nhỏ nghị luận, dùng ánh mắt ý vị thâm trường quan sát sự việc đang diễn ra.

Mặt đại nương tử có chút khó coi, cẩn thận quan sát đứa nhỏ đang trốn trong lòng bát gia, hóa ra là con ranh khốn khiếp của tứ phòng.

“Ây da, xem chừng là có hiểu lầm rồi, đây là tam lệnh ái của Công tước phủ tên gọi Phó Tuyệt Ca. Mấy hôm trước nha đầu này cố tình đẩy nhi tử của ta xuống hồ nước, sau đó ta mới đánh nó vài cái, không biết nó đi đâu chơi bị thương rồi quay lại vu khống cho ta.”

Nói đoạn đại nương tử nâng khăn chấm nước mắt, bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương.

Bất quá Đông Phương Tầm Tuyết không dễ hồ lộng như vậy, ánh mắt di chuyển trên gương mặt đại nương tử: “Ngươi xác định chỉ đánh tam lệnh ái vài cái?”

“Ta xác định.”

Đông Phương Tầm Tuyết xốc người Phó Tuyệt Ca lên, vén tóc nàng cho mọi người có mặt cùng thấy: “Vết thương ở đây không thể nào té ngã mà có, ta còn thấy trên tóc lệnh ái có vụn sứ, nhất định là bị người khác dùng bình hoa bằng sứ đánh vào đầu. Trên tay còn có rất nhiều lằn roi, mới có cũ có, đại nương tử ta cho ngươi thêm một cơ hội, thật sự ngươi không đánh đập lệnh ái?”

Nháy mắt mặt đại nương tử cắt không còn một giọt máu, bối rối nhìn xung quanh rồi quát vào đám nha hoàn đang quỳ: “Ta đã nói không được đánh lệnh ái, các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy hả? Ma ma! Ngươi lập tức lấy khế ước bán thân của bọn chúng rồi bán hết ra ngoài, loại người bất trung như vậy không cần giữ lại trong phủ!”

“Bát gia, không phải ta đẩy đệ đệ.” Phó Tuyệt Ca không còn hơi sức để khóc, tay bám víu vào ngực áo Đông Phương Tầm Tuyết lay lay mấy cái: “Đại nương tử đánh ta rất đau còn muốn đánh chết nương thân của ta.”

“Ngươi không được ăn nói linh tinh!” Đại nương tử vội vã quay sang bát gia giải thích: “Chuyện thật sự không như tam nha đầu nói, ta tra ra được Lưu thị yêu cầu tam nha đầu đẩy công tử xuống hồ nhằm gϊếŧ chết đích tử của Công tước quan gia. Bát gia chuyện này ngài đừng tin hài tử ăn nói hàm hồ, nhất định là do tam nha đầu muốn cứu nương thân nên mới nói như vậy.”

“Lời hài tử nói mới đáng tin, tam lệnh ái chỉ mới vài tuổi bị đánh thành bộ dạng này tuyệt không thể nói dối. Hơn nữa nếu Lưu thị muốn sát hại đích tử thì cần gì phải đẩy nhi nữ của mình ra thế mạng, đại nương tử, ngươi có phải không điều tra đã vội kết luận?”

Bát gia vốn nổi tiếng thông minh lanh lợi, học sĩ đại nhân từng không ngớt lời khen ngợi, mặc dù niên kỉ không lớn nhưng dễ dàng nhìn thấu những lời xảo biện giả dối của người khác. Qua một cái liếc mắt đã phát hiện đại nương tử này tâm tư tàn độc, cố ý lấy mạng mẫu tử tam lệnh ái mới bày ra màn kịch này, nàng còn không giúp tiểu anh nhi này thì chẳng ai giúp nha đầu nữa.

Phó Tuyệt Ca dựa vào hõm cổ bát gia, thút tha thút thít không ngừng: “Nha hoàn của đại nương tử đẩy ngã đệ đệ, ta không có, ta thật sự không có hại đệ đệ mà.”

“Được rồi, ta đã biết, ngươi không nên khóc nữa.”

Đông Phương Tầm Tuyết vốn định ôm Phó Tuyệt Ca qua cho nha hoàn thân tín thì đột nhiên tiểu nữ hài này lại vùng ra câu chặt cổ nàng không buông.

“S-Sợ, đừng…”

Hóa ra là sợ người khác hãm hại nên mới kiên quyết không thả tay, Đông Phương Tầm Tuyết cũng không cho ý kiến, tiếp tục dùng sức ôm lấy tiểu lệnh ái trong ngực. Phó Tuyệt Ca thỏa mãn tiếp tục rúc vào lòng bát gia, cũng may ngài vẫn ở đây, không hề biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

“Đại nương tử ngươi thành thật một chút.” Đông Phương Tầm Tuyết giọng nói còn pha chút non nớt của hài tử nhưng đanh thép không gì bằng: “Nếu để ta tra ra ngươi phạm đại tội ghen tỵ thất đức thì ta sẽ yêu cầu Công tước hưu ngươi.”

“Bát gia minh giám, ta thật sự có điều tra, bất quá bên trong nội tình còn uẩn khuất hoàn toàn không biết. Nhất định là do đám cẩu nô tỳ tự ý hành động mới khiến tam lệnh ái chịu oan uổng, ta nhất định dạy dỗ lại bọn chúng, thỉnh xin bát gia giơ cao đánh khẽ.”

Phó Tuyệt Ca nhân lúc này rưng rưng mắt nói: “Đại nương tử, nương thân của ta vô tội, ngươi đừng đánh nàng như đánh ta, nương thân chịu không nổi đâu.”

Đông Phương Tầm Tuyết nghe xong không khỏi thương cảm, dịu giọng dỗ dành tiểu nha đầu: “Đừng sợ, có ta ở đây không ai đánh ngươi nữa, lập tức đưa ngươi về với nương thân.”

Đôi đào hoa nhãn đong đầy nước mắt không hề lộ ra nửa điểm sợ hãi, kiên định gật đầu liền hai cái, đem tất cả tin tưởng phó thác trên người bát gia. Nhận được ánh mắt kì vọng của tiểu nữ anh, Đông Phương Tầm Tuyết càng không thoái nhượng, nhất định đòi bằng được công đạo cho nàng.

“Chuyện của Công tước phủ ta cũng không tiện can dự, phiền đại nương tử hảo hảo điều tra, trả lại cho mẫu tử tam lệnh ái một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không được ta sẵn sàng cho người giúp điều tra một tay, vạn nhất tra ra gì đó bất ổn phiền đại nương tử đến Khai Phong Phủ một chuyến.”

Sắc mặt đại nương tử càng lúc càng kém, gượng gạo cười hai tiếng cầu hòa: “Không dám nhọc lòng bát gia, chuyện này ta nhất định điều tra thật kĩ không để hàm oan tam nha đầu.”

Dứt câu đại nương tử giả vờ nhân từ bước lên muốn đón Phó Tuyệt Ca từ trên tay bát gia: “Tam nha đầu đừng sợ, đại nương tử nhất định trừng phạt đám nha hoàn không nghe lời kia, ngươi ngoan ngoãn theo đại nương tử về phòng tắm rửa ăn cao điểm đi.”

Phó Tuyệt Ca giãy dụa như cá trạch, trên mặt giấu không được vẻ hoảng hốt: “Ta chỉ muốn đi với bát gia thôi.”

May mắn cho Phó Tuyệt Ca hiện tại nàng chỉ mới bốn tuổi, nếu lớn thêm mười tuổi nhất định sẽ bị cho là câu dẫn hoàng tước, không ăn vài chục bản cũng phải quỳ từ đường sám hối nửa tháng. Đông Phương Tầm Tuyết so với Phó Tuyệt Ca lớn hơn hai tuổi, vẫn còn là tiểu hài tử khó lòng mà hiểu được quyến luyến trong câu nói của nàng. Một mực cho rằng tiểu muội muội này sợ hãi người lạ, quyết định tự mình đưa nàng quay về phòng nghỉ ngơi bỏ lại đống hỗn độn cho hạ nhân giải quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện