Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 4: Điêu Nô



3.
Tạ Quyết hàng năm tập võ, trên thân thể mỗi một nơi đều là cơ bắp cường tráng, gậy gộc bình thường cũng khó làm hắn bị thương, huống chi hàm răng của Ông Cảnh Vũ.



Ông Cảnh Vũ dùng toàn lực, một ngụm cắn xuống đến nỗi răng đau buốt tê dại, khó khăn lắm mới cắn vào da thịt hắn.



Ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt trong khoang miệng.



Tạ Quyết nhíu chặt mày, đôi mắt tối sầm lại, trầm giọng hỏi: " Cắn đủ? "



Thê tử thường ngày tính tình dịu dàng, ngay cả chuyện phòng the cũng cực nhu nhược, bỗng nhiên nay phát bệnh cắn hắn, thật quái dị.



Nhưng vì muốn đi Kiêu Kỵ binh nhận chức, không có thời gian suy nghĩ về tâm tư của nàng.



Ông Cảnh Vũ cắn không nổi, ngơ ngác ly khai bờ vai hắn, nhìn chằm chằm góc áo mỏng dính tia máu, có chút sững sờ.



Mộng này cảm giác cũng quá rõ ràng đi.



Nhìn ra xa, cuối cùng chết nặng vài giây, nhìn phu quân chết mấy năm nay, thi cốt sớm đã lạnh lẽo, lẩm bẩm: " Ta không phải đang nằm mơ chứ? "



Tạ Quyết từ mép giường đứng lên, mắt nhìn thê tử, nhíu mày: " Nàng bị sao vậy? "



Ông Cảnh Vũ không thèm để ý đến hắn, cảm thấy kỳ quái, âm thầm nhéo đùi mình một cái, khẽ "hừ" một tiếng.



Đau quá.



Ngẩn ngơ ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt tựa hồ sắp quên mất.



Tạ Quyết tuấn nhan không có thay đổi, giống như dừng lại tại trước thời điểm chết trận.



Không, giống như so với trước lúc chết trận còn muốn trẻ hơn, giống với thời điểm nàng quen biết hắn, hai mươi mốt tuổi giống nhau như đúc.




Ông Cảnh Vũ sắc mặt tái nhợt cực không thích hợp, Tạ Quyết hơi hơi nhíu mày, trầm mặc mấy phút sau đó mới mở miệng: " Có chỗ nào không thoải mái, liền thỉnh đại phu vào phủ nhìn một chút, quy củ học sau "



Quy củ lễ nghi..?



Ông Cảnh Vũ nhìn khuôn mặt hắn, dường như nghĩ tới điều gì đó, hít một hơi thật sâu.



Nàng nhớ tối hôm qua tại từ đường, cửa sổ đóng chặt bị gió thổi bay, đồng tử chợt phóng đại, sắc mặt tái nhợt, đầu óc trở lên trống rỗng, ngây ngốc nhìn về phía "quỷ phu", run sợ đến nỗi không thét lên được câu "có quỷ"



Ông Cảnh Vũ sắc mặt càng lúc càng không đúng, Tạ Quyết nhíu mày suy nghĩ một lúc, ngược lại hướng ngoài cửa gọi: " Minh Nguyệt "



Nghe được tiếng này, Ông Cảnh Vũ ngẩn người.



Minh Nguyệt đi theo hầu hạ nàng từ nhỏ, từ Vân Huyện đi theo tới Kim Đô, vẫn bầu bạn bên cạnh nàng, thẳng tới hai năm trước mới xuất giá.



Nhưng tại thời điểm này, Minh Nguyệt hẳn là chuẩn bị sinh mới đúng, sao lại có thể ở trong phủ?



Đang lúc hoài nghi, cánh cửa liền mở ra.



Ông Cảnh Vũ thần sắc ngây ngốc nhìn qua, vốn dĩ Minh Nguyệt chuẩn bị sinh, thân thể lúc này lại nhẹ nhàng đi vào trong phòng, đứng ở sau bình phong hướng hai người hành lễ: " Hầu gia, nương tử "



Ông Cảnh Vũ ánh mắt nhìn bụng bằng phẳng của Minh Nguyệt, khuôn mặt lúc này nhìn qua trẻ hơn bảy tám tuổi.



Nàng mơ hồ.



Cả người ngơ ngơ ngác ngác không phân biệt được đang ở trong mộng hay ở thực tại.



Nàng đến tột cùng là gặp quỷ, hay vẫn đang nằm mơ?




Tạ Quyết quay đầu nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của thê tử, cũng không có nhiều thời gian hỏi nàng vì sao lại cắn hắn.



Hắn ngược lại phân phó tỳ nữ: " Chờ đến lúc trời sáng, thỉnh đại phu đến cho nương tử "



Phân phó xong, liền xoay người đi sang phòng bên mặc nhuận giác.



Minh Nguyệt đi đến bên giường, lo lắng hỏi chủ tử của mình: " Nương tử, người bị sao vậy? "



Ông Cảnh Vũ mờ mịt nhìn về phía Minh Nguyệt, nhìn chằm chằm mặt nàng ta, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối, nhưng vẫn nhìn không ra được.



Sau một lúc lâu, lắp bắp nói: " Cho ta một ly trà "



Nàng muốn uống một ngụm trà định thần lại.



Minh Nguyệt lên tiếng, vội vàng đi châm trà.



Ông Cảnh Vũ nhìn bóng lưng Minh Nguyệt rời đi, nhìn chung quanh phòng, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.



Từ lúc Tạ Quyết chết, nàng liền rời khỏi phòng này, rất ít khi quay lại đây.



Nàng thực sự không rõ chuyện gì đang xảy ra.



Giống như bị chế ngự trong đám mây, chân đạp không tới, như mộng như ảo, nhìn không giống như thật, nhưng chạm vào lại như thật.



Minh Nguyệt quay về, đem trà đưa đến.



Chờ Ông Cảnh Vũ uống một hớp trà lạnh, tâm tình vẫn như cũ không trở lại bình thường được.




Không bao lâu sau, Tạ Quyết đổi một thân kỵ giáp từ phòng bên chậm chậm đi ra.



Ngước mắt nhìn, một thân giáp bạc mờ mờ ảo ảo đứng trước ánh nến, thân hình Tạ Quyết lúc này cao ngất đầy anh vĩ.



Dù cho có đẹp mắt đến đâu cũng không thể phủ nhận được hắn đã chết cách đây vài năm.



Ông Cảnh Vũ mơ hồ cảm thấy sống lưng phát lạnh.



Tạ Quyết nhìn kỹ ánh mắt mờ hồ của thê tử, trầm ngâm nói: " Hôm nay phải đi nhận chức, không thể chậm trễ được, mấy ngày nữa ta xem có thể trở về được hay không "



Tiếp đó lại quay đầu phân phó Minh Nguyệt: " Chiếu cố nương tử cho thật tốt "



Dứt lời, liền rời khỏi phòng.



Tạ Quyết vừa đi, cảm giác bí bách không còn, Minh Nguyệt thầm hô một hơi, bận bịu đi tới trước mặt chủ tử: " Nương tử, người cảm thấy có chỗ nào không khoẻ sao? "



" Nương tử, người nói vài câu với nô tỳ đi, đừng doạ nô tỳ nha ". Minh Nguyệt giọng nói tràn ngập lo lắng.



Bên tai đều là âm thanh của Minh Nguyệt, đầu óc đang hỗn loạn nay càng loạn hơn.



Ông Cảnh Vũ nhìn về phía Minh Nguyệt, ánh mắt có phần trống rỗng ngây ngốc: " Ngươi đi ra ngoài trước, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi "



" Nương tử... ". Minh Nguyệt nhìn vào thần sắc chủ tử, muốn nói gì đó lại thôi.



" Để ta yên lặng một chút được không? "



Thấy chủ tử đuổi mình ra ngoài, Minh Nguyệt đành phải lui ra.



Cửa phòng một lần nữa đóng lại, Ông Cảnh Vũ giống như bị rút toàn bộ khí lực, thân thể mềm nhũn, hư nhược nằm gục xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn đỉnh giường.



Nàng vì Tạ Quyết thủ tiết năm năm, lo liệu mọi chuyện trong phủ suốt năm năm, trong lúc đó không có nuôi tiểu quan, càng không có nói đến chuyện thân mật, nàng bất quá là đứng trước bài vị hắn nói muốn rời hầu phủ, hắn vậy mà tính toán hiện thân hù doạ nàng?



Ông Cảnh Vũ nâng tay lên che hai mắt lại.




Ngủ say một giấc nữa, tỉnh lại hết thảy mọi chuyện lại quay về nguyên dạng ban đầu.



Trong đầu đều là Tạ Quyết, căn bản không ngủ được.



Năm năm nàng không nhớ hắn thì là dối gạt người cũng như dối gạt chính bản thân nàng.



Mỗi khi nhớ tới hắn, liền là nghĩ tới việc hắn lưu lại một mớ rắc rối cho nàng, oán oán niệm niệm đi theo bên cạnh nàng. Dần dà, nàng liền không nghĩ tới Tạ Quyết nữa, cũng cố gắng quên đi diện mạo hắn.



Đến hôm nay gặp lại, liền kinh hãi, ký ức theo đó lần lượt cứ thế ùa về trong đầu.



Cảnh tượng nàng gặp hắn lần đầu.



Cảnh tượng nàng cùng hắn thành thân.



Nàng cùng hắn mây mưa trên giường.



Trong đầu một mảnh ký ức hỗn tạp hiện lên, khiến nàng cực đau đầu.



Mà nhức đầu bụng lại ê ẩm thấy đau, không phải rất đau, mà là giống như nguyệt sự đến.



Nhưng nàng vài năm trước điều trị qua rất tốt, nguyệt sự đến nhiều lần cũng không còn thấy đau nữa, nay bỗng nhiện lại đau?



Đầu óc hỗn độn, bụng lại càng đau, nàng chỉ có thể cố gắng điều chỉnh hơi thở, để chính bản thân không suy nghĩ nhiều nữa, rồi dần chìm vào mộng.



*



Ông Cảnh Vũ không biết chính mình ngủ bao lâu, mơ hồ nghe thấy âm thanh chán ghét, nàng liền từ đó tỉnh.



" Mới học quy củ được vài ngày, nương tử tựa hồ lại muốn lười nhác, sau này làm sao có thể quản lý tốt hầu phủ? "



Ngay sau đó nghe được âm thanh Minh Nguyệt phản bác: " Thân thể nương tử không được khoẻ, hầu gia lúc nãy đã phân phó thỉnh đại phu tới. Dương mụ nếu ngươi còn nhiều lời nữa, trở về ta liền cáo trạng trước mặt hầu gia "




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện