Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 121: Phiên ngoại 12 (Nhận ra)



Tạ Quyết sau khi trở về Kim Đô, tiến cung gặp hoàng thượng, đồng thời ở trong tối điều tra người hành thích hắn…

Còn có, hắn cũng đang qua lại với người Minh Quốc Công phủ, một là vì muốn trải đường cho nhạc phụ, hai là hắn nhắc tới chuyện điều tra Lương tri phủ, cho nên trước mặt thánh nhân thì cần phải có người ủng hộ hắn.

Cùng lúc đó, hắn đi Lĩnh Nam thăm viếng, chu cấp cho thê nhi chúng tướng sĩ đã mất mạng.

Làm xong những chuyện này, cũng đã trôi qua nửa tháng.

Hoàng thượng bỗng nhiên truyền hắn vào cung, bổ nhiệm hắn làm tướng quân Kiêu Kỵ binh.

Hai thế hệ trước của Vĩnh Ninh hầu đều tiếp quản Kiêu Kỵ binh, hai đời Vĩnh Ninh hầu đều tận trung tận nghĩa, rất được lòng hoàng thượng, lần nhậm chức này, hoàng đế cũng cất giấu tư tâm.

“ A Quyết, đại thần trong triều có rất nhiều ý kiến đối với chuyện ngươi tiếp quản Kiêu Kỵ binh, trẫm hi vọng ngươi có thể lập được công tích cho bọn hắn sáng mắt, chớ khiến trẫm thất vọng ”

Tạ Quyết cúi đầu xuống: “ Thần tất nhiên sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của bệ hạ ”

Hoàng thượng ngồi ở bên trên đi xuống, vỗ nhẹ vào đầu vai hắn, nói thẳng vào trọng điểm: “ Một năm trước ngươi mất tích, Vĩnh Ninh hầu phủ trôi qua cũng không được tốt. Trẫm lớn lên cùng phụ thân ngươi, thân như hai huynh đệ, cho nên không đành lòng nhìn cơ nghiệp Vĩnh Ninh hầu phủ cứ như vậy mà bị hủy hoại trong một chốc một lát, cho nên ngươi phải làm thật tốt. Mặc kệ như thế nào, lợi ích của hầu phủ phải đặt lên trước, cái khác đều xếp lại sau, hiểu chưa? ”

Hoàng thượng là bề trên, cũng là trưởng bối.

Hoàng thượng nói khiến Quyết cảm nhận được một trận áp lực.

Không chỉ hoàng thượng, còn có phụ thân đã qua đời nhiều năm.

Khôi phục trí nhớ trở về Kim Đô, liền đại biểu cho việc phải chống đỡ toàn bộ Vĩnh Ninh hầu phủ, cũng không thể làm thánh nhân thất vọng.

Hắn đâm đầu vào trong quân, vì để sớm ngày lập xuống quân công, cũng vì giảm bớt sự áy náy với phụ thân.

Hắn tiến vào quân được một tháng, mới biết thê tử sinh non.

Cũng mới biết từ khi trở về Kim Đô, hắn đến cùng có bao nhiêu không để ý đến thê tử.

Nhưng lúc này nhận ra, cũng đã quá trễ, nàng giống như càng ngày càng không thích nói chuyện, cũng rầu rĩ không vui.

Tạ Quyết tìm tổ mẫu, thái độ cường ngạnh biểu thị thê tử chỉ có thể là Ông thị, ngày sau dòng dõi cũng chỉ có thể là nàng sinh ra. Nếu tổ mẫu không thích, người làm tôn nhi như hắn cũng không thể làm được gì, nhưng về sau sẽ để thê tử ít chạm mặt với tổ mẫu.

Lại nhắc tới chuyện thê tử từ khi mất hài tử khổ sở thế nào, cũng chờ hắn sắp xếp thời gian dẫn nàng về Vân huyện một chuyến giải sầu, cũng hi vọng tổ mẫu có thể đem quyền chưởng quản giao đến tay thê tử.

Lão thái thái vốn vừa đau vừa thẹn vì tằng tôn đã mất, cũng chỉ có thể thuận theo ý của tôn tử.

Thánh nhân phái hắn đi Lạc Châu hộ tống Mục vương về Kim Đô. Tạ Quyết chưa đi luôn mà ở lại với thê tử một lúc.

Lần này đi hơn nửa tháng, ngày Trùng Cửu hôm đó mới trở về.

Cùng thê tử đi đến phủ Minh Quốc Công phủ.

Yến hội vừa mới bắt đầu, Tạ Quyết hơi run một chút, Thạch Lang tiến lên khuyên: “ Hầu gia bị thương nặng như vậy, đến Quốc Công phủ lộ mặt là được rồi, nếu đợi yến tiệc kết thúc, chỉ sợ tất cả mọi người biết hầu gia bị thương ”

Tạ Quyết ngoại trừ khuôn mặt hơi tái nhợt, cũng nhìn không ra một chút suy yếu nào, hiển nhiên là đang ráng chống đỡ.

Hắn mím môi hướng trong đám người nhìn lướt qua, ở tiểu đình giữa hồ nhìn thấy bóng dáng thê tử, chỗ xương bả vai bị lợi kiếm đâm xuyên qua đau đớn vô cùng.

Hắn cắn răng, dặn dò: “ Ta ở lại một lúc nữa rồi rời đi, ngươi nói ta có chuyện quan trọng cần phải trước, còn nữa, đừng để cho nương tử cùng lão phu nhân biết được ta bị thương ”

Nói xong liền xoay người, rời khỏi Minh Quốc Công phủ.

Ngồi trên xe, sắc mặt nháy trở lên không còn huyết sắc, cố nén đau đớn, tay kia dùng sức bắt lấy cửa xe, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cái trán cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Trở về hầu phủ, hắn kêu hạ nhân đem vài bộ quần áo tới đông sương phòng.

Vì để thuận tiện, hắn cũng bảo người chuyển thư tịch cùng sổ con đi đông sương phòng, còn phân phó xuống dưới, nói hắn công việc bề bộn, gần đây đừng tới quấy rầy.

Sau khi phân phó xong thì đóng cửa phòng lại, Tạ Quyết cởi bỏ thượng sam, lộ ra bả vai đã được băng bó.

Vết thương lại bị vỡ, gần như đem cả khối băng gạc đều nhuộm đỏ, nếu lại tiếp tục chờ đợi ở Quốc Công phủ thêm một khắc, thì ai cũng không gạt được.

Hắn cũng không muốn bất kì người ngoài nào biết hắn bị thương, chỉ cần tin hắn bị thương truyền ra ngoài, mọi người sẽ càng coi thường hầu phủ.

Đang muốn thay băng gạc, cửa phòng bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Tạ Quyết lập tức đem áo kéo lại, che nơi bị thương, ánh mắt cảnh giác hỏi: “ Ai? ”

Thạch Lang lên tiếng: “ Là thuộc hạ ”

Tạ Quyết buông bỏ cảnh giác, đem áo thả ra, thản nhiên nói: “ Vào đi ”

Thạch Lang đẩy cửa ra, bưng một hộp đựng sổ con, nhìn thấy máu nhuộm đỏ băng gạc, hắn biến sắc, khuyên nhủ: “ Hầu gia, nếu không ổn thì có nên mượn cớ mời đại phu đến không? ”

Tạ Quyết nâng mắt lên nhìn Thạch Lang một cái, sau đó cúi đầu xuống âm thầm cắn răng đem băng gạc cởi xuống.

Thạch Lang hiểu rõ ánh mắt kia, cũng không khuyên nữa, bước lên phía trước hỗ trợ.

Đem băng gạc tháo ra, chỗ kia còn chưa khép lại, huyết nhục mơ hồ.

Nhìn thấy vết thương mà giật mình, để cho người ta không đành lòng nhìn thẳng vào.

Thạch Lang cẩn thận lau miệng vết thương, ngẩng đầu nhìn hầu gia một chút, sắc mặt hầu gia tái nhợt đến không có chút huyết sắc, ngay cả cái trán cũng đều có một tầng mồ hôi mỏng, nhưng vẫn lạnh lùng mím môi như cũ, không kêu lấy nửa tiếng.

Lau vết thương xong, Thạch Lang đem hộp sổ con mở ra, bên trong toàn là thuốc trị thương.

Đem kim sang dược ra, rắc vào trên vết thương, đợi một hồi mới dùng băng gạc băng bó lại.

Lúc băng bó vết thương, Thạch Lang nhắc nhở: “ Đại phu lúc trước đã nói, với thể chất của hầu gia, nếu không sốt thì chỉ cần tĩnh dưỡng ba bốn ngày, nhưng trong thời gian này không thể tùy ý đi lại, nếu sốt liền phải nghỉ ngơi bảy tám ngày. Trong hộp có bọc nhỏ là thuốc hạ sốt, nếu hầu gia phát sốt thì dùng nó hòa vào nước uống, hoà một ngày hai lần ”

Tạ Quyết mặt không đổi “ừ” một tiếng.

Thạch Lang băng bó kỹ càng xong liền lui ra ngoài.

Tạ Quyết nằm xuống nghỉ ngơi.

Từ ban ngày ngủ thẳng tới đêm khuya, sắc mặt Tạ Quyết đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi, ngay cả áo ngủ trên người cũng đều bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Tạ Quyết mở hai mắt ra, chống đỡ ván giường ngồi dậy, đợi một lúc mới chậm rãi xuống giường.

Hắn mở cái hộp mà  Thạch Lang mang tới, lấy ra thuốc hạ sốt, mở giấy dầu đổ vào trong cốc rồi khuấy đều với nước.

Sau khi khuấy xong liền bưng lên uống một hơi cạn sạch.

Cởi quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ đơn giản lau qua mồ hôi trên người, lại đổi một bộ quần áo mát mẻ.

Làm xong những việc này, mặt tái nhợt không còn huyết sắc đi đến bên cạnh cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn về hướng phòng chính, nặng nề thở dài một tiếng.

Không biết nhìn bao nhiêu lâu, thẳng đến khi đầu đau như muốn nứt, mới đóng cửa sổ lại quay người trở về trên giường.

Tạ Quyết lần này dưỡng thương tận những mấy ngày, vì không để thê tử cùng tổ mẫu phát hiện, hắn vẫn rời phòng dùng bữa tối cùng các nàng.

Lúc dùng bữa tối, lão thái thái từ trong viện đi ra, Tạ Quyết nhìn thê tử, mở miệng: “ Đợi năm sau, ta để người đưa nàng về Vân huyện một chuyến ”

Bước chân Ông Cảnh Vũ dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt có một chút kinh ngạc, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói một từ “được”.

Đáp tiếng này liền quay đầu trở lại, tiếp đó cúi thấp đầu chậm rãi về Trử Ngọc Uyển.

Tạ Quyết trầm mặc một chút, nói: “ Giải sầu một chút, hài tử về sau sẽ có ”

Nhắc đến hài tử, Ông Cảnh Vũ âm thầm nắm chặt lòng bàn tay.

Nàng bây giờ như vậy, đã không phải chỉ bởi vì hài tử.

Kim Đô, thậm chí Vĩnh Ninh hầu phủ này, đều để nàng chán ghét không thôi.

Nhưng nàng cái gì cũng không nói.

Nhưng chỉ có lý do ba năm không có thai mới có thể để hắn hòa ly với nàng.

Nhưng bây giờ mới được một năm, còn hai năm dài đằng đẵng nữa, trong hai năm này xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không thì không biết, chớ nói chi là hòa ly.

Không thích nàng, chỉ có thiện cảm, càng chỉ là trách nhiệm cùng báo ân, còn cần gì phải duy trì mối hôn sự này?

Phu thê một đường không nói gì trở về Trử Ngọc Uyển.

Đối với trái tim lạnh lẽo của Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ đã không còn để tâm hắn đến cùng vì sao lại từ đông sương phòng trở về phòng chính.

...

Cuối năm, Tạ Quyết muốn đi duyệt binh để chuẩn bị cho trận săn mùa xuân, nó sẽ là một bước ngoặt trọng yếu cho việc hắn tiếp quản Kiêu Kỵ binh, hoàng thượng không cho phép hắn có bất kỳ sai lầm nào.

Hắn ngay cả thời gian uống ngụm nước hay đi nhà xí cũng không có, nhưng mỗi tháng vẫn sẽ bỏ chút thời gian về phủ.

Hắn muốn để thê tử sớm ngày mang thai đứa bé thứ hai, sớm quên đi nỗi đau khi mất đứa bé thứ nhất, cho nên mỗi lần trở về, cũng sẽ không bỏ lỡ mà cùng nàng lăn giường.

Nhưng qua mấy tháng, hài tử vẫn không có.

Vào hôm săn bắn mùa xuân, Kiêu Kỵ binh phát huy thực lực tốt, Tạ Quyết rốt cục có thể buông lỏng một chút, thời tiết dần dần ấm áp, hắn sắp xếp thuyền cùng tùy tùng tướng sĩ hộ tống thê tử về Vân huyện.

Kim Đô cách Vân huyện mấy ngàn dặm, đi tới đi lui đều mất hơn một tháng, hắn tiếp quản Kiêu Kỵ binh còn chưa được một năm, văn võ triều đình đều nhìn chằm chằm hắn, hắn không dám quá thư giãn, năm nay chỉ có thể để nàng về một mình, đợi sang năm sẽ về cùng nàng.

Thê tử tháng tư về Vân huyện, thẳng đến tháng tám hắn mới để người đưa tin đến Vân huyện, tháng chín nàng mới trở về.

Trở về Vân huyện mấy tháng, nàng hình như khôi phục một chút tính tình hoạt bát.

Tạ Quyết nghĩ, có lẽ qua ngày tết, có thể để người đón nhạc mẫu đến Kim Đô tụ họp cùng thê tử.

Nghĩ lại, bọn hắn thành thân đã hai ba năm, hình như chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, quan hệ phu thê bọn họ càng ngày càng lãnh đạm, cũng càng ngày càng xa cách.

Tạ Quyết suy nghĩ phải làm gì đó để quan hệ thay đổi.

Nhưng lúc mới có ý nghĩ này, Anh Nương liền tìm tới.

Tạ Quyết tự phụ nghĩ, chờ xử lý cường đạo Ung Châu, đánh thắng trận xong, hắn không cần lại liều mạng như vậy nữa, đến lúc đó hắn trở về giải thích với nàng, cùng nàng sống một cuộc sống thật tốt.

Nhưng, hắn chết ngay trong trận mà hắn cho rằng không hề thua.

Hắn thậm chí còn chưa kịp giải thích chuyện nhi mẫu Anh Nương cho nàng.

Linh hồn cùng thân xác Tạ Quyết được tùy tùng hộ tống đặt trong quan tài trở về Kim Đô, trở về hầu phủ, gặp lại thê tử, đã là thiên nhân vĩnh cách*.

(*Thiên nhân vĩnh cách: chia ly bởi sống chết).

Đối với chuyện Anh Nương vu khống khiến hắn hận đến đỏ mắt, muốn giải thích với thê tử, nhưng hoàn toàn không làm được.

Khi đó Tạ Quyết nghĩ, nếu để cho hắn làm lại lần nữa, hắn chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy nữa.

Nếu một lần nữa để hắn chọn giữa trung và hiếu, vậy hắn sẽ hướng về “hiếu” nhiều một chút.

Sẽ không vì vinh quang hầu phủ, cũng sẽ không vì để giảm bớt áy náy với phụ thân, càng sẽ không vì không muốn cô phụ sự kỳ vọng của thánh thượng, mà không để ý đến người thân nhất, đem cả mạng ra chiến trường.

Nhưng, hình như đều đã qua muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện