Chương 12: Chương 11
DAENERYS
Daenerys Targaryen kết hôn cùng Khal Drogo trong sự sợ hãi, một đám cưới tráng lệ đến ghê rợn trên cánh đồng phía ngoài tường thành Pentos, vì người Dothraki tin rằng tất cả những sự kiện quan trọng trong đời một người đàn ông phải được diễn ra dưới bầu trời khoáng đạt.
Drogo đã triệu mời cả Khalasar và họ, bốn mươi ngàn chiến binh Dothraki cùng không biết bao nhiêu phụ nữ, trẻ em và nô lệ đã đến. Bên ngoài tường thành, họ cắm trại cùng những đàn gia súc lớn, dựng những lâu đài bằng cỏ khô, ăn mọi thứ trong tầm mắt, và làm cho những người dân lành thành Pentos ngày càng lo lắng hơn.
“Các vị hương sư đã cho tăng cường lượng lính gác gấp đôi,” vào một tối trong dinh thự nhà Drogo, Illyrio đã nói với họ trong khi chè chén món vịt quay mật ong và cam nhồi hồ tiêu. Khal đã tới ở cùng Khalsalar, để lại dinh thự cho Daenerys cùng anh trai cho tới đám cưới.
“Tốt nhất chúng ta nên tổ chức đám cưới cho công chúa Daenerys sớm trước khi họ giao một nửa ngân khố vào tay bọn buôn vũ khí và giết thuê mất,” Ser Jorah Mormont đùa cợt. Kẻ đào tẩu này đã thề trung thành với anh vào đêm Dany bị bán cho Khal Drogo; và Viserys đã vui vẻ chấp nhận. Mormont từ đó trở thành bạn đồng hành với họ.
Magister Illyrio cười khẽ qua bộ râu xù xì, nhưng Viserys thì không. “Nếu muốn, mai hắn sẽ có nàng,” anh nói và liếc nhìn Dany, nhưng cô cúi xuống. “Miễn là hắn trả giá.”
Illyrio vẫy bàn tay béo ú chậm chạp thiếu linh động, những chiếc nhẫn sáng lấp lánh. “Thần đã nói rồi, tất cả đã được sắp xếp đâu vào đấy. Tin thần đi. Khal hứa cho ngài vương miện thì ngài sẽ có vương miện.”
“Đúng, nhưng khi nào?”
“Khi nào là do Khal,” Illyrio nói. “Ông ấy phải có công nương trước, sau khi họ làm lễ cưới, họ sẽ đi qua thảo nguyên và giới thiệu nàng trước Khaleen ở Vaes Dolthrak. Có lẽ là sau đó. Nếu có điềm báo chiến tranh.”
Không thể kiên nhẫn hơn, Viserys nổi giận lôi đình. “Ta nhổ vào điềm báo của Dothraki. Phản Vương ngồi trên ngai báu của cha ta. Ta phải đợi bao lâu đây?”
Illyrio nhún vai. “Ngài đã đợi cả đời rồi, thưa bệ hạ vĩ đại. Thêm vài tháng, vài năm nữa có sao?”
Ser Jorah, người đã từng lang thang về phương đông tới tận Vaes Dothrak, gật đầu đồng tình. “Thần khuyên ngài nên nhẫn nại, thưa bệ hạ. Người Drothaki rất biết giữ lời, nhưng họ làm gì vào lúc nào là do họ. Những người thấp kém có thể cầu xin sự giúp đỡ từ Khal, nhưng đừng bao giờ nghĩ tới chuyện nhiếc móc hắn.”
Viserys cáu tiết. “Cẩn thận miệng lưỡi ngươi đó, Mormont, không ta sẽ cắt lưỡi ngươi. Ta không phải kẻ thấp kém, ta là Đại Vương hợp pháp của Bảy Phụ Quốc. Rồng thiêng không bao giờ cầu xin.”
Ser Jorah kính cẩn nghiêng mình. Còn Illyrio cười khó hiểu và xé miếng cánh vịt. Mật và mỡ chạy xuống các ngón tay và dính đầy bộ râu. Làm gì còn rồng thiêng nữa, Dany thầm nghĩ khi liếc nhìn anh trai.
Nhưng đêm đó cô nằm mơ. Viserys đánh và làm cô đau. Cô trần truồng, bủn rủn vì sợ hãi. Cô cố chạy trốn, nhưng cơ thể dường như không nghe lời. Anh lại đánh cô. Cô loạng choạng ngã xuống. “Em đã đánh thức rồng,” anh hét lên và đá cô tới tấp. “Em đã đánh thức rồng, em đã đánh thức rồng.” Đùi dính đầy máu, cô nhắm mắt và rên rỉ. Như để trả lời, một âm thanh kinh khủng cùng tiếng lách tách của ngọn lửa lớn vang lên. Khi cô mở mắt nhìn, Viserys đã biến mất, với ngọn lửa ngùn ngụt bao quanh, và ở giữa là một con rồng. Nó chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt màu kim loại nhìn cô như muốn tan chảy, cô tỉnh giấc, người ướt đẫm mồ hôi. Cô chưa bao giờ sự tới vậy...
... cho tới ngày cưới.
Buổi lễ tiến hành từ sớm bình minh tới tận hoàng hôn, một ngày dài bất tận chè chén và đánh đấm. Dany ngồi trên một gò đất lớn giữa cung điện cỏ, cạnh Khal Drogo, bên trên biển người Dothraki. Cô chưa bao giờ thấy nhiều người kỳ lạ và đáng sợ tới vậy. Những kị vương có thể mặc đồ đắt tiền và xức nước hoa sực nức khi tới thăm Thành Phố Tự Trị, nhưng khi ở ngoài trời, họ sống tự nhiên theo cách của mình. Đàn ông và đàn bà đều mặc áo gile da, quần ôm bằng da ngựa được giữ bằng thắt lưng đồng treo đầy mề đay trang trí và mái tóc thắt bím dài dính đầy dầu mỡ. Họ chén thịt ngựa nướng tẩm mật ong và hạt tiêu, uống sữa ngựa cùng rượu ngon do Illyrio mang tới, tụ tập quanh đống lửa đùa giỡn, trò chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà Dany nghe cứ thấy lùng bùng và lạ tai.
Viserys ngồi ngay dưới cô, tỏa sáng với chiếc áo lông cừu đen mới tinh thêu rồng đỏ trên ngực, còn Illyrio và Ser Jorah ngồi ngay bên cạnh. Chỗ ngồi của họ dành cho người có quyền lực lớn, chỉ sau những kị sĩ tâm phúc của Khal, nhưng Dany có thể thấy sự tức giận trong đôi mắt màu đinh tử hương của anh trai. Viserys không muốn ngồi dưới cô, và anh nổi đóa lên khi người hầu luôn mang món ăn tới cho Khal cùng cô trước, và chỉ phục vụ anh những món họ không dùng. Anh không thể làm gì ngoài kiềm chế cơn giận, càng kiềm chế càng khiến tâm trạng anh mỗi lúc một tệ hơn.
Dany chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như lúc này khi ngồi giữa đám đông. Viserys bảo cô phải cười, nên cô phải cười tới khi các cơ mặt đau nhức và nước mắt chảy không dừng được. Cô cố giấu, vì biết anh sẽ giận dữ thế nào khi thấy cô khóc và sợ hãi khi nghĩ tới phản ứng của Khal Drogo. Họ mang cho cô đồ ăn, món sụn thịt hấp và nước chấm đen đặc, bánh máu của Dothraki, trái cây trái mùa cùng súp cỏ ngọt và những chiếc bánh nướng ngon lành tới từ nhà bếp của Pentos. Nhưng cô phớt lờ tất cả. Bụng da cô cứ nhộn nhạo, chẳng thể nuốt trôi thứ gì.
Chẳng có ai để cùng nói chuyện. Khal Drogo hét ra lệnh và cười đùa cùng những kỵ sĩ tâm phúc, nhưng ông ta chẳng thèm để mắt tới Dany bên cạnh. Họ không nói cùng một thứ tiếng. Cô không hiểu tiếng Dothraki mà Khal chỉ biết vài từ tiếng Valyria của Thành Phố Tự Trị. Ông không biết Ngôn ngữ của Bảy Phụ Quốc. Cô chỉ muốn nói chuyện với Illyrio và anh trai, nhưng họ lại ở quá xa.
Bởi vậy cô ngồi trên nền vải voan, tay ôm lấy cốc rượu mật ong, sợ không dám ăn, và chỉ biết tự nói chuyện với mình. Mình mang dòng máu rồng thiêng, cô tự nhủ. Mình là Daenerys Stormborn, công chúa Đảo Dragonstone, là giọt máu và hạt giống của Aegon Đại Đế.
Khi mặt trời vừa mới lên cô đã nhìn thấy người đàn ông đầu tiên chết. Tiếng trống nhịp theo điệu nhảy của những vũ công dâng lên Khal. Drogo quan sát, mặt không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo chuyển động của họ. Thi thoảng ông ném các hình trang trí bằng đồng xuống cho những người phụ nữ tranh cướp.
Những chiến binh cũng quan sát. Cuối cùng một trong số họ bước vào vòng tròn, đẩy cô vũ công xuống đất, nắm lấy tay và cưỡi lên người cô ngay ở đó, y như kiểu ngựa đực làm với ngựa cái. Illyrio đã nói với cô điều có thể xảy ra. “Người Drothaki sống y như lũ súc vật trong đàn vậy. Trong Khalasar không có sự riêng tư, và họ không biết tội lỗi hay xấu hổ như chúng ta.”
Dany nhìn đi chỗ khác, sợ hãi khi nhận ra điều gì đang tới. Nhưng chiến binh thứ hai, rồi người thứ ba tiến ra nhanh tới mức cô không thể nhìn đi chỗ khác. Sau đó hai người đàn ông đánh nhau tranh giành một người phụ nữ. Cô nghe có tiếng hét, nhìn thấy cú đâm, và trong chớp mắt arakh - những thanh kiếm dài sắc như dao cạo, nửa giống kiếm nửa giống lưỡi hái được rút ra. Điệu nhảy chết chóc bắt đầu khi hai chiến binh lượn vòng quanh nhau mà chém mà né. Họ xoay lưỡi kiếm trên đầu, ré lên chửi rủa sau mỗi nhát kiếm. Không ai can thiệp.
Cuộc đấu kết thúc nhanh như lúc nó bắt đầu. Các arakh vung kiếm nhanh như chớp. Thép đâm đúng vào vùng da trên eo, xé toang phần thịt từ sống lưng cho tới rốn, ruột rơi xuống đất. Khi kẻ thua cuộc chết, kẻ chiến thắng tóm lấy cô gái gần nhất - thậm chí chẳng phải người họ đã tranh giành - sau đó làm tình ngay tại chỗ. Nô lệ kéo cái xác đi, điệu vũ lại tiếp tục.
Magister Illyrio cũng đã báo trước cho Dany rồi. “Một đám cưới Dothraki mà không có ít nhất ba cái chết thì chỉ là một sự kiện chán đời,” ông nói. Đám cưới của cô chắc phải được chúc phúc đặc biệt; bởi trước khi ngày tàn, một tá đàn ông đã chết.
Nhiều giờ trôi qua, nỗi sợ hãi lớn dần trong lòng Dany, tới lúc cô chỉ còn nghĩ tới mỗi việc phải kiềm chế thế nào. Cô sợ người Dothraki với cách cư xử thật kỳ lạ và man rợ, như thể lũ quái vật đội lốt người, mất nhân tính vậy. Cô sợ Viserys, sợ điều anh sẽ làm nếu cô không làm được điều anh muốn. Trên hết thảy, cô sự điều sẽ xảy ra đêm nay, dưới bầu trời đầy sao, khi anh trai trao cô cho người khổng lồ đang ngồi uống rượu kia với khuôn mặt vô cảm và độc ác như chiếc mặt nạ đồng.
Mình là giọt máu của rồng thiêng, cô tự nhủ.
Khi mặt trời khuất lấp dưới đường chân trời, Khal Drogo vỗ tay ra hiệu, tiếng trống, tiếng la hét cùng bữa tiệc đột ngột dừng lại. Drogo đứng dậy, kéo Dany đứng lên theo. Giờ là lúc nhận của hồi môn.
Cô biết, sau những món quà, và khi mặt trời lặn, sẽ là lần cưỡi ngựa đầu tiên - dấu chấm hết cho tiệc cưới. Dany cố bỏ suy nghĩ đó sang một bên, nhưng nó không chịu rời cô. Toàn thân run rẩy, cô co ro ôm lấy mình.
Anh Viserys tặng cô ba nữ tì. Dany biết họ chẳng đáng gì với anh trai; chắc chắn Illyrio là người mua các cô gái đó. Irri và Jhiqui là người Dothraki với làn da nâu bóng có đôi mắt quả hạnh, còn Doreah là một cô gái người Lysene mang mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh dương.
“Em gái, đây không phải những nữ tì bình thường,” Viserys nói khi mang từng người tới. “Illyrio và ta đã tự mình chọn cho em. Irri sẽ dạy em cưỡi ngựa, Jhiqui dạy em tiếng Dothraki, còn Doreah sẽ dạy em nghệ thuật yêu.” Anh mím môi cười. “Cô ta rất giỏi, Illyrio và ta chắc chắn điều đó.”
Ser Jorah Mormont tiếp lời xin lỗi vì món quà. “Thưa công chúa, đây chỉ là một thứ nhỏ bé, nhưng là tất cả những gì một kẻ đào tẩu có thể có được,” ông nói và đặt một cuốn sách cũ kỹ nhỏ trước mặt cô.
Trong cuốn sách là những câu chuyện, những bài ca về Bảy Phụ Quốc, viết bằng ngôn ngữ thông thường. Cô thật lòng cám ơn ông.
Magister Illyrio lầm bầm ra lệnh, và bốn tên nô lệ khỏe như vâm tiến tới, khiêng theo một chiếc hộp bằng gỗ tuyết tùng bọc đồng vĩ đại. Khi mở ra, cô thấy những mảnh vải nhung và vải hoa thượng hạng của các Thành Phố Tự Trị... và ở trên cùng, nằm trên lớp vải mềm mượt đó, là ba quả trứng lớn. Dany thở dốc. Chúng là những thứ tuyệt đẹp nhất cô từng thấy. Ba quả trứng khác nhau, mang thứ màu sắc lộng lẫy khiến cô cứ ngỡ chúng được khảm đá quý. Chúng lớn tới nỗi cô phải dùng hai tay mới cầm lên nổi. Cô nhẹ nhàng nâng một quả trứng lên, vì nghĩ chúng được làm bằng gốm hay sứ gì đó, hoặc có thể là bằng thủy tinh, nhưng chúng nặng hơn nhiều, như thể là đá cứng vậy. Bề mặt vỏ trứng gồm những chiếc vảy nhỏ li ti. Khi cô lăn quả trứng trong tay, chúng tỏa sáng như kim loại đánh bóng dưới ánh chiều tà. Một quả màu xanh lam đậm với những vết đốm màu đồng cháy xuất hiện và biến mất tùy thuộc vào việc Dany xoay nó thế nào. Một quả khác màu sữa với những sọc vàng kim. Quả cuối cùng màu đen như biển đêm, nhưng sống động với những gợn sóng màu đỏ.
“Chúng là gì vậy?” cô hỏi, giọng gấp gáp và đầy băn khoăn.
“Trứng rồng, tới từ Vùng Đất Bóng Tối bên ngoài Asshai,” Magister Illyrio nói. “Năm tháng đã biến chúng thành hóa thạch, nhưng chúng vẫn cháy sáng với vẻ đẹp tuyệt diệu kia.”
“Tôi sẽ luôn luôn giữ gìn chúng,” Dany đã nghe những câu chuyện về những quả trứng, nhưng cô chưa từng được nhìn hay nghĩ sẽ thấy một quả nào. Đây thực sự là một món quà quá sức tưởng tượng, dù cô biết Illyrio đã phải chi rất nhiều tiền. Ông ta đã ôm gọn cả khối gia tài lớn chất trên lưng ngựa và đám nô lệ nhờ bán cô cho Khal Drogo.
Những kỵ sĩ tâm phúc của Khal dâng tặng cô ba món vũ khí truyền thống. Chúng thực sự lộng lẫy. Haggo tặng cô chiếc roi da lớn với tay cầm bằng bạc, Cohollo dâng tặng chiếc arakh bằng vàng, còn Qotho trao cô chiếc cung bằng xương rồng thậm chí còn cao hơn cô. Magister Illyrio và Ser Jorah đã dạy cô cách từ chối đúng phong tục đối với những món quà đó.
“Đây là những món quà đáng giá dành ột chiến binh vĩ đại, mà ta chỉ là một người phụ nữ. Hãy để chồng ta nhận thay.” Và thế là Khal Drogo cũng được nhận “của hồi môn.”
Cô cũng được nhận nhiều món quà từ những người Dothraki khác: giày dép, đá quý và những chiếc vòng bạc dành ái tóc, những chiếc thắt lưng gắn mề đay, những chiếc áo gile sơn màu, những mảnh lông thú mềm mại, lụa bóng, nước hoa, kim, lông chim, cùng những chiếc bình thủy tinh tím và bộ váy dạ hội làm từ da một ngàn con chuột. “Một món quà hào phóng, thưa Khaleesi[8],” Magister Illyrio nói, sau khi cho cô biết đó là cái gì. Những món quà chất xung quanh cô thành từng núi, nhiều hơn cô tưởng.
Và cuối cùng, đến lượt Khal Drogo mang của hồi môn tới. Một sự im lặng bắt đầu từ giữa trại khi ông rời khỏi cô, và càng lúc càng im lặng hơn khi nó nuốt chửng toàn bộ Khalasar. Khi ông trở lại, đám đông tản sang hai bên, và ông dẫn tới cho cô một con ngựa.
Đó là một chú ngựa cái non màu xám như biển mùa đông với bờm như khói bạc, tràn đầy sức sống và tuyệt đẹp. Dany hiểu đây không phải một con vật bình thường. Có gì đó về nó khiến cô căng thẳng.
Cô ngần ngừ vươn tay gãi cổ ngựa, vuốt lên bờm ngựa màu bạc. Khal Drogo nói gì đó bằng tiếng Dothraki và Magister Illyrio dịch lại. “Khal nói, màu bạc giống như tóc công nương.”
“Nó thật đẹp,” Dany thì thào.
“Nó là niềm tự hào của toàn Khalasar,” Illyrio nói. “Phong tục bắt buộc Khaleesi phải cưỡi một con ngựa xứng đáng với vị trí bên cạnh Khal.”
Drogo bước lên trước và đặt tay lên eo cô. Ông ta nhấc cô lên dễ dàng như thể cô là một đứa trẻ và đặt lên chiếc yên ngựa Dothraki bé nhỏ hơn loại cô hay dùng. Dany ngồi mà không chắc chắn. Chưa ai nói cho cô nghe về điều này. “Ta phải làm gì?” cô hỏi Illyrio.
Nhưng Ser Jorah Mormont lại giúp cô có câu trả lời. “Nắm lấy cương và cưỡi ngựa. Người không cần đi quá xa đâu.”
Dany lo lắng nắm lấy dây cương và đặt chân vào hai bàn đạp ngựa. Cô cưỡi ngựa không giỏi vì chủ yếu đi lại bằng thuyền, xe ngựa, và kiệu. Cô thầm cầu nguyện không ngã vì như thế chẳng khác nào tự mình làm nhục mình, cô thúc nhẹ đầu gối vào con ngựa cái.
Và lần đầu tiên trong hàng giờ liền, cô quên mất nỗi sợ hãi. Hoặc có lẽ đó là lần đầu tiên cô không biết sợ hãi là gì.
Con ngựa màu xám bạc đi vài bước uyển chuyển và mềm mại. Đám đông tản ra, mọi ánh mắt đều dán vào họ. Dany thấy mình đi nhanh hơn dự tính, nhưng không hiểu sao lại thấy phấn khích hơn là sự hãi. Con ngựa chuyển sang phi nước kiệu. Cô mỉm cười. Người Dothraki vội vã tránh đường. Chỉ cần chân cô, tay cô cử động nhẹ nhất, con ngựa cũng phản ứng. Cô để mặc nó phi nước đại. Giờ các Dothraki hò hét, cười lớn khi chạy tránh đường. Khi cô quay ngựa lại, một khay lửa được đặt ngáng đường. Mọi người đứng dầy đặc hai bên. Cô không có đường lui. Trong lòng cô, sự táo tợn chưa từng có đang bùng lên cháy hừng hực. Cô nhoài người trên lưng ngựa.
Con ngựa bạc nhảy qua ngọn lửa như thể có cánh bay qua.
Khi ngựa dừng trước Magister Illyrio, cô nói, “Nói với Khal Drogo rằng ngài đã tặng ta một cơn gió lạ.” Vị hương sư vùng Pentos mập mạp gãi gãi bộ râu vàng khi nhắc lại lời cô bằng tiếng Dothraki. Dany lần đầu tiên thấy tân lang của mình mỉm cười.
Những sợi bạc cuối cùng của ánh mặt trời biến mất dưới những bức tường cao vút của Pentos bên trời tây. Dany không còn khái niệm về giờ giấc. Khal Drogo ra lệnh cho các kỵ sĩ tâm phúc mang ngựa của mình tới, một con ngựa chiến màu đỏ dũng mãnh. Khi Khal lên lưng ngựa, Viserys nhẹ nhàng tới gần Dany, bấm những ngón tay vào chân cô mà nói, “Hãy làm hắn hài lòng đi em gái, nếu không anh thề, em sẽ thấy rồng thiêng thức giấc thế nào đấy.”
Nỗi sợ đã trở lại, vì những lời nói của anh trai. Cô lại thấy mình là một đứa trẻ, mới mười ba tuổi và đơn độc.
Họ cùng nhau cưỡi ngựa khi những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, bỏ lại Khalasar cùng những lâu đài cỏ đằng sau. Khal Drogo không nói lấy một lời, khi con ngựa chiến đi chậm rãi qua cảnh hoàng hôn đang buông xuống. Những chiếc chuông bạc trên bím tóc dài kêu leng keng khe khẽ. “Mình là giọt máu của rồng thiêng,” cô thì thầm thành tiếng khi đi theo, cố trấn an mình. “Mình là giọt máu của rồng thiêng. Mình là giọt máu của rồng thiêng.” Rồng thiêng thì không biết sợ.
Sau đó cô không biết mình đã đi bao lâu và bao xa nữa. Nhưng trời đã tối om khi họ dừng lại tại một nơi mọc đầy cỏ bên cạnh một con suối nhỏ. Drogo nhảy khỏi ngựa và đỡ cô xuống. Cô cảm thấy mình mỏng manh như thủy tinh và yếu mềm trong tay ông. Cô đứng đó run rẩy trong bộ váy cưới bằng lụa trong khi ông buộc ngựa. Và khi ông quay lại nhìn cô, cô bắt đầu khóc.
Khal Drogo nhìn chằm chằm vào dòng nước mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm. “Không,” ông nói, lau nước mắt bằng ngón tay thô ráp.
“Ông nói được tiếng phổ thông sao?” Dany ngạc nhiên nói.
“Không,” ông lại nói.
Có lẽ ông ta chỉ biết có thế. Nhưng bản thân cô cũng đâu biết ông nói được ngần đó. Và vì thế, cô thấy khá hơn một chút. Drogo nhẹ nhàng chạm vào tóc cô, vuốt những sợi tóc bạch kim và lầm bầm gì đó bằng tiếng Dothraki. Dany không hiểu, nhưng trong giọng nói là sự ấm áp và ân cần cô chưa bao giờ dám hy vọng ở một người đàn ông.
Ông đặt ngón tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình. Drogo cao lớn như một người khổng lồ. Ông nhẹ nhàng bế cô lên và đặt cô ngồi xuống một tảng đá tròn bên bờ suối. Sau đó ông ngồi trên mặt đất đối diện với cô, khoanh chân lại, cuối cùng họ cũng ngang tầm nhau. “Không,” ông nói.
“Đó là từ duy nhất chàng biết ư?” cô hỏi.
Drogo không trả lời. Bím tóc dài nặng nề cuộn tròn trên đất. Ông kéo nó qua vai và tháo những chiếc chuông, từng cái từng cái một. Sau một lúc, Dany cúi xuống giúp. Từ từ, cẩn thận, cô tháo từng bím tóc.
Việc này mất khá lâu. Trong lúc đó, ông chỉ ngồi im lặng quan sát. Khi cô làm xong, ông lắc đầu, và mái tóc xõa trên lưng giống như một dòng suối đêm bóng mượt. Cô chưa bao giờ thấy một mái tóc nào dài, đen và dày tới vậy.
Ông bắt đầu cởi đồ của cô.
Những ngón tay thật khéo léo và dịu dàng tới không ngờ. Ông cẩn trọng cởi từng lớp lụa trong khi Dany ngồi im, không nhúc nhích, vẫn nhìn vào mắt ông. Khi ông lột trần bộ ngực nhỏ của cô, cô không thể chịu đựng được nữa. Cô quay đầu đi và lấy tay che. “Không,” Drogo nói, đẩy tay cô ra, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Sau đó ông nâng mặt cô lên nhìn mình. “Không,” ông nhắc lại.
“Không,” cô nhắc lại lời ông.
Ông kéo cô đứng dậy tiến lại gần hơn để cởi lớp lụa cuối cùng. Không khí ban đêm lạnh buốt. Cô run rẩy, tay và chân nổi gai ốc. Cô sợ điều sắp xảy ra, nhưng trong một lúc không có gì tới. Khal Drogo ngồi khoanh chân, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt cô.
Một lát sau, ông bắt đầu chạm vào cô. Nhẹ nhàng rồi dần mạnh mẽ hơn. Cô có thể cảm nhận sự dũng mãnh trong đôi bàn tay đó, nhưng ông không bao giờ làm cô đau. Ông nắm lấy và xoa từng ngón tay của cô, rồi nhẹ nhàng vuốt xuống chân cô. Ông vuốt ve mặt cô, di tay theo vành tai và đôi môi. Ông đặt cả hai tay lên mái tóc và dùng những ngón tay chải mượt mái tóc. Ông quay người cô lại, xoa bóp hai vai và dùng khớp tay day dọc xương sống.
Dường như phải hàng giờ tay ông mới dừng lại trên ngực cô, mơn man vuốt lớp da mịn màng bên dưới. Ông dùng ngón trỏ xoa núm vú, vân vê, sau đó từ từ kéo, lúc đầu rất nhẹ, sau đó liên tục hơn, tới khi đầu vú cô cương lên và đau.
Tới khi đó ông mới ngừng lại, kéo cô ngồi lên lòng. Dany đỏ mặt và thở không ra hơi, tim đập liên hồi trong lồng ngực. Ông dùng hai bàn tay ôm lấy mặt cô và buộc cô nhìn vào mắt mình. “Không?” ông nói, và cô biết đó là một câu hỏi.
Cô cầm tay ông và đặt xuống vùng ẩm ướt giữa hai bắp đùi. “Có,” cô thì thầm trong khi đặt ngón tay của ông vào trong mình.
Bình luận truyện