Trăng Sáng Và Em

Chương 15



Edit: Thanh Vy

Trời mưa đi tàu điện ngầm không tiện, vừa lúc hôm nay trong cục tạm thời không có việc gì, Chu Lẫm lái xe đưa hai cô trò tới trường.

“Buổi tối chú Chu có tới đón nữa không?” Trước khi xuống xe Phó Nam ghé vào lưng ghế trước hỏi.

Chu Lẫm nhìn chiếc xe phía sau, thất thần: “Còn xem tình hình.”

anh có thể tới hay không, phải xem có vụ án hay không, không có cách nào lên kế hoạch trước.

Phó Nam bĩu môi, ngoan ngoãn xuống xe, Lâm Nguyệt che ô đón thằng bé, cách cửa kính xe gật đầu với Chu Lẫm một cái, sau đó dắt bạn học nhỏ vào trong. Chu Lẫm giương mắt nhìn đường vào sân trường hai bên trồng một loạt cây đàn hương, lá cây bị nước mưa rửa qua, xanh biếc tươi non, cô giáo mặc một chiếc váy dài màu trắng tay cầm ô xanh chậm rãi đi.

Giống như một bức tranh.

Chu Lẫm lấy điện thoại ra, chụp một bức cho bạn học nhỏ, sau này sẽ cho cha nó xem.

Chụp xong Chu Lẫm lái xe rời đi.

Lâm Nguyệt tới sớm, trong phòng làm việc tổ toán học chỉ có một mình cô, mở cửa sổ hóng mát, rót nước thu dọn bàn làm việc, lại tưới nước cho mấy chậu cây xanh. Trình Cẩn Ngôn đẩy cửa phòng làm việc ra, liếc mắt liền thấy cô đang đứng bên cây phát tài cạnh cửa sổ, một tay cầm ly nước, một tay đang lật lá cây, an tĩnh chuyên chú.

“Làm sao vậy?” Trình Cẩn Ngôn nhẹ giọng hỏi.

Lâm Nguyệt nhìn anh một cái, lo lắng nói: “Có hai chiếc lá vàng rụng xuống, tôi tìm xem có sâu không.”

Trình Cẩn Ngôn để đồ lên bàn, tới cùng cô kiểm tra, không phát hiện sâu chắc chỉ là vấn đề thiếu nước.

“Quốc khánh chơi vui chứ?” Trình Cẩn Ngôn nói chuyện phiếm với cô.

Lâm Nguyệt về nhà thăm người thân không có gì để nói, tiếp tục tưới nước cho cây khác, thuận miệng hỏi anh: “Tổ trưởng đi đâu chơi?”

Trình Cẩn Ngôn cười: “Ở nhà không đi đâu cả.”

Ngoài hành lang truyền đến tiếng Vương Tả, Hà Tiểu Nhã chào hỏi, Lâm Nguyệt nghe thấy cũng khôngnghĩ nhiều, Trình Cẩn Ngôn nhìn cô rồi xoay người trở về bàn làm việc của anh. Khi mấy người Vương Tả vào phòng thì nhìn thấy hai người ai cũng bận rộn.

Sau khi nói chuyện phiếm, Vương Tả thân mật tới trước mặt Lâm Nguyệt: “Nguyệt à, gần đây có yêu ai không?”

Lời này vừa nói ra, mấy người khác trong phòng đều nhìn lại đây.

Lâm Nguyệt lắc đầu, mới nghỉ bảy ngày, sao cô có thể đột nhiên yêu ai.

Vương Tả vui vẻ: “thật là đúng lúc, chị nói với em, chị có cậu em họ năm nay ba mươi, nhà ở Phong Kiều Uyển, còn có ba căn ở nơi khác, làm bác sĩ ở bệnh viện nhi, công việc quá bận rộn luôn không có thời gian tìm bạn gái. hiện tại người nhà đang nhờ chị giới thiệu bạn gái cho nó, nói là không có yêu cầu đặc biệt gì về thân phận diện mạo, chỉ cần ôn nhu một chút, không chê nó quá bận bịu là được. Chị lập tức nghĩ đến em, em cảm thấy thế nào?”

Phong Kiều Uyển là chung cư đắt tiền nhất thành phố Giang, người có thể mua được đều là người có tiền.

Lâm Nguyệt không có tiền, nghe xong lời Vương Tả, điều cô cảm nhận được đầu tiên là chênh lệch thậtlớn. Lâm Nguyệt không biết người khác nghĩ thế nào, cô không muốn liều lĩnh xem mặt người có tiền, chưa thấy được áp lực trước mặt, sau này sống chung khẳng định sẽ gò bó.

“Chuyện này, em còn chưa chuẩn bị yêu đương…” Lâm Nguyệt uyển chuyển nói.

Vương Tả đã hạ quyết tâm làm bà mối, kéo ghế dựa tới ngồi bên cạnh khuyên Lâm Nguyệt: “yêu đương sao phải chuẩn bị, gặp được người thích hợp thì ở bên nhau, Nguyệt à chị nói với em, chị thấy hai đứa rất thích hợp. Em họ chị có tài có mạo nhưng tính tình hơi trầm, nói không nhiều, nhưng đặc biệt có trách nhiệm, còn em, vừa nhìn liền biết là người vợ dịu dàng thùy mị, trời sinh một cặp, để chị cho em xem hình.”

Màn hình mở lên, trượt mấy cái liền tìm được ảnh của bác sĩ Từ.

“Oa, thật là đẹp trai, áo blouse thật mê hoặc lòng người!” Hà Tiểu Nhã đứng sau lưng Lâm Nguyệt nói, trong mắt lóe lên ngọn lửa hưng phấn.

Tưởng Tư Di cũng tới nhìn, vừa thấy ảnh, lại nghĩ tới gia cảnh bác sĩ Từ, trên mặt Tưởng Tư Di cười nhưng trong lòng không khỏi hâm mộ. Đều là đồng nghiệp, Vương Tả sao không nghĩ tới cô ta, nếu như có thể thành đôi với bác sĩ Từ, để cô ta buông tha tổ trưởng cô ta cũng tình nguyện. Ngoại hình Trình Cẩn Ngôn không thua bác sĩ Từ, nhưng gia cảnh chắc không bằng.

Lâm Nguyệt cũng bị người đàn ông trong ảnh chụp làm dao động ánh mắt, Hà Tiểu Nhã nói đúng, trênngười đàn ông khoác áo blouse trắng, thật sự dụ hoặc.

Vương Tả không ngừng cố gắng: “thật ra thì nó cũng xem qua hình của em rồi, ha ha, mặc dù nó khôngnói nhưng chị nhìn một cái là biết nó đặc biệt hài lòng, thế nào, cho chị chút mặt mũi được không, chị sắp xếp thời gian, hai người ăn một bữa cơm? Trước tiên trò chuyện một chút, nếu thích hợp thì tiếp tục, không thích hợp thì chị Vương cũng không miễn cưỡng em?”

“Nguyệt Nguyệt mau đi đi, tôi có muốn cũng không có cơ hội đây!” Hà Tiểu Nhã cố ý nói ghen tị, làm nũng trừng mắt với Vương Tả.

Vương Tả đưa cho Lâm Nguyệt một ánh mắt “Chị thiên vị em đó”.

Tưởng Tư Di cũng khuyên Lâm Nguyệt đi.

Lâm Nguyệt khó xử, không phải động tâm với bác sĩ Từ, mà là chị Vương đã nói như vậy, cô thì độc thân, lại dùng cái cớ “hiện giờ chưa muốn yêu đương” xem ra có chút không hợp tình người. Huống hồ cô có lý do cần thiết không đi được sao? Trong đầu xuất hiện một thân ảnh cao lớn, nhưng người đó, căn bản là không có ý tứ kia với cô.

cô đang thất thần, Vương Tả cho là cô gái trẻ tuổi còn dè dặt, kích động đứng lên: “Vậy cứ định như thế, chị lập tức gọi cho nó, chị nhớ tối nay nó có ca trực đêm, tối mai chắc được nghỉ.” cô cảm thấy Lâm Nguyệt rất tốt, là hình mẫu mẹ hiền vợ đảm, đối với nghề nghiệp của em họ có thể chấp nhận được, đổi một người không chịu nổi tịch mịch, đàn ông ít quan tâm liền ầm ĩ, thời gian dài sẽ không ổn.

“Vương Tả, chị đừng gọi vội!” Lâm Nguyệt nóng nảy, muốn ngăn cản Vương Tả, lại bị Hà Tiểu Nhã đè lại ghế, nhỏ giọng nói cô ngốc: “Đàn ông tốt như vậy, cô còn khách khí gì nữa, mạnh dạn chút đi, nếu hai người thành đôi thật, sau này con tôi có nhức đầu ốm sốt thì có thể tìm anh ta rồi, ha ha ha…”

Lâm Nguyệt cười khổ, Hà Tiểu Nhã nghĩ quá xa rồi.

Vương Tả thuộc phái hành động, chỉ một phút đồng hồ liền ấn định được thời gian, ngày mai bác sĩ Từ trực tiếp tới đón Lâm Nguyệt tan làm, sau đó đi ăn cơm.

Tất cả phát sinh quá nhanh, Lâm Nguyệt ngây ngẩn cả người, xem mặt, cô sẽ đi xem mặt người ta?

“Tinh” một tiếng, Vương Tả đã gửi mấy ảnh chụp tới, đều là bác sĩ Từ, có ảnh mặc áo blouse trắng làm việc, có ảnh rảnh rỗi ở nhà, tất cả đều là chụp góc độ nghiêng, tự nhiên bình dị, nếu không phải Vương Tả giới thiệu trước, căn bản nhìn không ra anh rất giàu có. nói tóm lại, đây là một người đàn ông thành công nhưng vẫn khiêm tốn.

Chỉ nhìn vào ảnh chụp, Lâm Nguyệt không tìm thấy được khuyết điểm gì của bác sĩ Từ, mang cho người khác cảm giác thật thoải mái.

Di động lại kêu lên, Lâm Nguyệt ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Cẩn Ngôn.

Trình Cẩn Ngôn cười nhạt, có ý ám chỉ.

Lâm Nguyệt lại nhìn vào tin nhắn, Trình Cẩn Ngôn: “Chúc cô xem mặt thành công.”

Lâm Nguyệt không biết trả lời làm sao.

Buổi chiều tan học, Lâm Nguyệt gặp Phó Nam, Vương Tả đột nhiên nhảy ra từ phía sau, cười nhắc nhở cô: “Đừng quên tối mai xem mặt nhé!”

Thanh âm khá cao, người bên cạnh đều nhìn tới.

Lâm Nguyệt kéo Phó Nam chạy thoát.

“cô giáo, cô sẽ xem mặt ai ạ?” Đừng nhìn Phó Nam mới học lớp 1, mấy chữ yêu đương, xem mặt, kết hôn bạn học nhỏ đều hiểu.

“không phải xem mặt, chỉ là ăn một bữa cơm thôi.” Lâm Nguyệt không muốn thảo luận loại chuyện này với học sinh tiểu học, cười nói sang chuyện khác: “Ngày mai phải gọi chú Chu tới đón Nam Nam rồi.”

Phó Nam bây giờ chỉ muốn biết đối tượng cô giáo xem mặt là ai, nhưng Lâm Nguyệt kiên trì không nóinhiều, Phó Nam tò mò gần chết, nhưng lại ngượng ngùng làm nũng với cô giáo. Buổi tối Chu Lẫm tăng ca, Lâm Nguyệt nấu hai bát mì sợi, ăn xong lại kèm Phó Nam làm bài tập một lát rồi về phòng ngủ chính soạn bài.

Phó Nam không ngủ được, nằm trong ổ chăn chờ chú Chu, may là hôm nay Chu Lẫm trở về khá sớm, nó chờ được rồi.

Mỗi đêm Chu Lẫm trở về đều vào nhìn thằng bé, hơn 9 giờ, anh cho rằng bạn học nhỏ đã ngủ từ sớm, đẩy cửa ra lại thấy Phó Nam đang ngồi trên giường, thần bí hề hề vẫy tay với anh. Chu Lẫm đi vào, trở tay đóng lại cửa, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Chú Chu, ngày mai cô giáo sẽ đi xem mặt.”

Chu Lẫm sửng sốt vài giây, sau đó đem bạn học nhỏ nhét vào trong ổ chăn: “Có liên quan tới cháu sao? Ngủ.”

Phó Nam rầu rĩ không vui: “Có liên quan, cháu thích thầy Trình, không thích cô giáo xem mặt người khác.”

Chu Lẫm: …

không tìm thấy đồng minh ở chỗ chú Chu, Phó Nam thở dài, nghĩ tới: “Chú Chu, cô giáo bảo chú mai điđón cháu.”

Chu Lẫm: “Được.”

anh cũng biết cô giáo sớm muộn gì cũng sẽ đi theo người đàn ông nào đó chạy mất, chuyện thuê bảo mẫu xem ra vẫn nên cân nhắc.

“Ngủ đi.” Chu Lẫm xoa đầu bạn học nhỏ.

Phó Nam mang theo tâm sự nặng nề nhắm mắt lại.

Chu Lẫm ngồi ở đầu giường chờ bạn học nhỏ ngủ rồi, anh mới ra cửa, tắt đèn, đóng lại cửa. Đối diện chính là phòng ngủ chính, Chu Lẫm nhìn vài lần, đi tắm rửa trước, rồi nằm lên giường mới nhắn một tin cho cô giáo Lâm: “Phó Nam nói tối mai cô đi xem mặt, muốn tôi đi đón nó.”

Lâm Nguyệt biết anh đã trở về, cũng biết anh ở chỗ Phó Nam một lúc, hoặc là nói, từ một khắc Chu Lẫm bước vào cửa kia, cô không nhịn được luôn lưu ý động tĩnh bên ngoài. Xem xong tin nhắn, Lâm Nguyệt không có cách nào phủ nhận, cắn môi trả lời: “Vâng, sáng nay chị Vương giới thiệu giúp tôi.”

Nhắn xong, một phút sau bên kia trả lời: “đã biết, cô cứ bận việc của cô, tôi đi đón Phó Nam.”

một câu, mười mấy chữ, Lâm Nguyệt nhìn thật lâu.

Thích kiểu đàn ông nào? cô không thể nói rõ, chưa từng yêu đương ai, cũng không hiểu tình yêu có tư vị gì, chỉ là cảm thấy người bạn trai trong lòng cô, phải có thân thể cường tráng, những việc vất vả làm cô tốn sức, anh ấy có thể tùy tiện làm được, sau đó ở thời điểm cô cần anh, anh sẽ kịp thời xuất hiệncho cô một cái ôm thật chặt.

thật ra thì Chu Lẫm có một điểm phù hợp, đáng tiếc ở trong mắt Chu Lẫm, cô chỉ là cô giáo của Phó Nam mà thôi.

Cũng tốt, vậy thì đi xem mặt, không thành cũng không có tổn thất, nếu thành có thể mang về nhà cho bà nội gặp, làm bà nội cao hứng.

~

Nếu muốn đi xem mặt, buổi sáng sau khi rời giường, Lâm Nguyệt thay chiếc váy màu lam cô thích nhất, tóc dài búi lên, lộ ra chiếc cổ, lại đeo thêm đôi khuyên tai trân châu, trừ điểm đó ra, không có gì khác nhau quá lớn với ngày thường đi làm.

Nhưng khi cô mở cửa ra, trong phòng khách một lớn một nhỏ đều nhìn cô chăm chú, Chu Lẫm rất nhanh dời đi tầm mắt, Phó Nam nhảy nhót chạy tới, hồn nhiên ca ngợi cô giáo: “cô giáo, hôm nay côthật xinh đẹp.”

Lâm Nguyệt đỏ mặt, chỉ là búi tóc, có rõ ràng như vậy sao?

Hôm nay hết mưa rồi nhưng Chu Lẫm vẫn lái xe đưa hai cô trò tới trường. Bạn học nhỏ có nhiều vấn đề, một đường ríu rít không ngừng nghỉ, Chu Lẫm yên lặng lái xe, đến khi chờ đèn đỏ, anh nhìn vào gương chiếu hậu, trong gương cô giáo nhỏ nghiêng đầu nói chuyện cùng học sinh, lộ ra chiếc cổ thon dài từng bị tóc dài rũ xuống che mất, trên vành tai là viên trân châu, mang tới hương vị thuần khiết.

Xem mặt.

Chu Lẫm cười nhạt, mới tốt nghiệp đại học liền sốt ruột xem mặt, cô nôn nóng muốn gả chồng?

“Người cô xem mặt kia cũng ở thành phố Giang sao?” Dựa vào lưng ghế, Chu Lẫm một tay nắm tay lái, một tay nghịch bật lửa, kêu bạch bạch.

Ai cũng không ngờ anh sẽ đột nhiên nói chuyện, Lâm Nguyệt phản ứng chậm một lát mới hiểu được anhđang hỏi cô: “Đúng vậy.”

“Làm nghề gì?” Chu Lẫm rút ra một điếu thuốc, đưa đến một nửa lại nhét trở về.

“Bác sĩ khoa nhi.” Giọng nói của anh cứng rắn, giống như đang thẩm vấn phạm nhân, Lâm Nguyệt rũ mi mắt nói đơn giản.

“Khá tốt, bác sĩ có tiền đồ.” Chu Lẫm cười một cái, xe phía trước động, anh cũng đi tiếp.

Lâm Nguyệt mím môi. Vương Tả, Hà Tiểu Nhã đều nói bác sĩ có tiền đồ, chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm, nhưng lời giống vậy từ trong miệng Chu Lẫm nói ra lại giống như có chứa ý tứ khác.

“cô giáo, cô có ảnh chụp chú ấy không?” Phó Nam đột nhiên xen vào.

Ánh mắt học sinh tiểu học đơn thuần, Lâm Nguyệt cảm thấy dễ chịu, mặc kệ anh cảnh sát hình sự phía trước, mở ra ảnh chụp cho thằng bé xem.

Phó Nam chỉ từng thấy thầy Trình lớp bên cạnh, chưa nói tới hiểu biết, bởi vì thầy Trình đẹp trai liền cảm thấy thầy Trình rất thích hợp làm bạn trai của cô giáo, hiện tại lại nhìn thấy một người đẹp trai không kém, lại còn là chú bác sĩ chữa bệnh cứu người, Phó Nam lập tức kêu lên: “thật là đẹp trai, lớn lên con cũng muốn làm bác sĩ.”

Lâm Nguyệt cổ vũ bạn học nhỏ: “Vậy phải đọc sách thật nhiều nhé.”

Phó Nam dùng sức dạ.

Từ ghế điều khiển truyền tới một tiếng cười lạnh: “không phải cháu nói lớn lên muốn làm cảnh sát sao?”

Phó Nam đúng lý hợp tình đáp: “Cháu sửa lại!”

Chu Lẫm quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào di động của cô giáo.

Nhưng trước khi anh quay đầu, Lâm Nguyệt đã tắt đi ảnh chụp, tự nhiên cất đi.

~

Cả ngày Lâm Nguyệt đều khẩn trương vì buổi tối xem mặt.

Cả ngày Chu Lẫm đều suy nghĩ tới chuyện cô giáo nhỏ muốn xem mặt, không có liên quan đến anh, nhưng, viên trân châu trên vành tai cô lại luôn sáng chói trước mắt anh.

Buổi chiều trong cục không có việc gì, bốn giờ rưỡi, Chu Lẫm chào người trong đội một tiếng, đi đón học sinh tiểu học tan học.

SUV màu đen dừng ở ven đường, Chu Lẫm rút điếu thuốc, vừa châm vừa nhìn xe ra vào trường học, với đôi mắt cảnh sát hình sự, cách cửa sổ xe vẫn có thể thấy rõ ràng mỗi người trong xe. Sau khi anh dừng xe không lâu, một chiếc Cayenne chậm rãi đi tới gần, thật là đúng dịp, vừa vặn dừng lại sau xe Chu Lẫm.

Chu Lẫm vừa quan sát xong một chiếc xe phía trước, tầm mắt vô tình quét qua gương chiếu hậu, dừng lại.

Trong xe Cayenne màu đen, một người đàn ông mặc âu phục đen đi ra, cao ít nhất 1 mét 8, sườn mặt anh tuấn, chói mắt nhất chính là, trong tay đặt sau lưng của anh ta còn mang theo một bông hoa hồng đỏ tươi. Người đàn ông đi tới cổng trường, Chu Lẫm nhìn theo, nhìn thấy từng nhóm học sinh xếp hàng đi ra, Lâm Nguyệt cũng ra tới nơi.

Chu Lẫm ấn tàn thuốc, xuống xe.

P/s: ha ha Lâm Nguyệt đi xem mặt, chú Chu định làm gì đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện