Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 119: Bảo Châu đói bụng
Không chỉ là cảm thấy Lục Hoài Ninh ban đầu ở Vận Thành lòng dạ hiểm độc không có lương tâm, càng là vì hiện tại hắn rơi đài, ai nguyện ý đi theo hắn.
Đại phu nhân tìm không thấy người có thể chọn tốt, từ người bên cạnh đã ra động tác bàn tính, nghĩ Vạn gia không phải còn có hai đứa con gái chưa có gả sao? Thương lượng với Lục lão gia, Lục lão gia cảm thấy được, đi theo Vạn lão gia thương lượng, Vạn Phú Quý tuy không ưa thích gì tiểu tử Lục Hoài Ninh kia, nhưng chỉ cần con mình thích là được, ông đã có ý định đem Bảo Nguyệt gả cho Thẩm Kỷ Lương .
Đây là Lục lão gia giật dây bắc cầu, Lục lão gia lấy đá đập chân mình, cũng không có ý tứ đem đen nói thành trắng, chỉ có thể chọn đứa con gái út của Vạn gia là Vạn Bảo Trân.
Vạn Phú Quý sai người đi đến trường nói với Bảo Trân, Bảo Trân nhớ tới Lục Hoài Ninh anh tuấn, tuy hiện tại xuống dốc, nhưng trước kia vẫn rất không tệ, hiện tại đối tượng khó tìm, cô lại là thứ xuất, có thể gả cho con trai trưởng của Lục gia, cũng coi như miễn cưỡng đáp ứng.
Đại phu nhân nghe xong, vừa muốn buông lỏng một hơi, cảm thấy việc này có thể thành công.
Kết quả vừa bàn bạc với con trai, Lục Hoài Ninh không đồng ý, muốn hắn lấy một đứa thứ xuất, đó chính là đối với hắn vũ nhục, không muốn!
Đại phu nhân nói như thế nào cũng không thuyết phục được con trai, đành phải khai thật với Lục lão gia, Lục lão gia tức giận hất tay, kêu đại phu nhân tự mình đi giải thích bồi tội với Vạn gia, sau đó hôn sự của Lục Hoài Ninh ông không hỏi qua nữa, yêu ai cưới ai a! Đến lúc đó thông báo ông đến dự lễ là được rồi.
Đại phu nhân trong lòng nghĩ có lẽ còn có chỗ cứu vãn, tạm thời không có đi xin lỗi, nhưng cũng không có buộc con trai cưới Vạn Bảo Trân. Mà là đi tìm bà mối ở Quảng Châu, nói là anh trai Lục Côn Sơn muốn tìm vợ.
Tìm tới tìm lui, tìm được một hộ không biết chi tiết về Lục Hoài Ninh, cho rằng em trai đã lợi hại như vậy , anh trai có lẽ cũng không kém, lại xem Lục Hoài Ninh lớn lên nhã nhặn tuấn tú, cảm thấy hẳn là một con rể tốt, liền đồng ý, nhà gái là con gái duy nhất của phó cục trưởng bộ giáo dục nào đó ở Quảng Châu, gia thế cũng coi như chấp nhận được.
Đại phu nhân lại tự mình quyết định cho Lục Hoài Ninh .
Là muốn cô con gái kia hay là muốn Vạn Bảo Trân, Lục Hoài Ninh trong lòng vẫn tương đối vừa ý với vị thiên kim phó cục trưởng kia hơn, gia thế coi như tạm được, dung mạo cũng có thể chấp nhận.
Không phải là độc nhất vô song, lúc này có vị Vũ tiểu thư ở phòng khiêu vũ nhìn thấy Lục Hoài Ninh làm gác cửa, vốn đã cảm thấy hắn lớn lên không tệ, cái này lại càng hài lòng, ám chỉ nguyện ý gả cho hắn, nhưng chỉ có thể làm vợ, không thể làm thiếp, cô có nguyên tắc của mình.
Lần này tới ba cái lựa chọn, Lục Hoài Ninh ngược lại không biết nên lựa chọn như thế nào, nghĩ đến mọi người đều nói Bảo Châu có phúc khí, muốn hưởng một chút vận may của cô, gọi điện thoại mời đến phòng khiêu vũ, hỗ trợ nhìn một cái, vị Vũ tiểu thư kia nhất định là ở đây ca hát khiêu vũ, Vạn Bảo Trân thì không cần giới thiệu cho Bảo Châu, còn vị tiểu thư kia hắn cố ý mời đến.
Bảo Châu chưa từng đi qua phòng khiêu vũ, nên muốn đi nhìn một cái, việc này không có thông báo với Côn Sơn, là Lục Hoài Ninh đột nhiên quyết định, kêu cô liền đi.
Trong nhà ngày xưa có hai cận vệ phụ trách bảo hộ Bảo Châu, mặc kệ đi đâu trên cơ bản đều sẽ cùng theo, là người được chọn từ trong Trí Đường, hôm nay lại trùng hợp một người bị tiêu chảy, một người bận công việc, cho nên không ai đi cùng.
Lục Hoài Ninh dẫn theo Bảo Châu đi đến phòng khiêu vũ.
Bảo Châu ngồi xuống liền xem biểu diễn, trên đài ca hát, khiêu vũ, các cô gái lộ đùi làm cho cô chăm chú nhìn xem, thế cho nên vị thiên kim tiểu thư có khả năng trở thành chị dâu của cô nhất đã bị lãng quên, thẳng đến một khúc kết thúc, Bảo Châu mới có thể lấy lại tinh thần, vị thiên kim tiểu thư kia tựa hồ đối với cô đã có chút bất mãn, cảm thấy cô quá quê mùa, đây là em dâu của Lục Hoài Ninh sao?
Về sau còn phải gọi cô một tiếng chị dâu, cho nên lấy tiếng chị dâu là làm giá đỡ: “Em chính là Bảo Châu à! Em có thể gọi chị là chị dâu, hoặc là Ôn tiểu thư.”
“Ôn tiểu thư.” Bảo Châu vô ý thức trả lời, không biết vì cái gì không thích ánh mắt người này, nhìn Bảo Châu giống như là đang nhìn con chó con mèo.
Tùy ý nói chuyện với nhau vài câu về sau, Ôn tiểu thư đi toa-lét, Lục Hoài Ninh thừa cơ hội hỏi cô: “Em dâu, em cảm thấy nếu cô ấy trở thành chị dâu của em thì như thế nào?”
Bảo Châu lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không thích.”
“Vì sao?”
“Chính là không thích.”
“Vậy em thích ai? Em gái của em?”
Bảo Châu gật đầu lại lắc đầu, cô thích hai đứa em của mình, thế nhưng không thích em cô trở thành vợ của hắn, không biết vì cái gì cảm thấy không thích hợp, bàn tay nhỏ bé chỉ cô gái đang khiêu vũ trên đài: “Cô ấy rất được!”
“Cô ta?” Rất trùng hợp, đó chính là vị Vũ tiểu thư thích hắn, nếu không phải hiểu rõ Bảo Châu, hắn sẽ nghĩ là Bảo Châu trước đó đã điều tra qua.
Bảo Châu gật đầu: “Đúng a!”
“Vì cái gì?”
“Cô ấy thật xinh đẹp.”
“Ôn tiểu thư cũng rất đẹp a!”
Bảo Châu lắc đầu: “Nụ cười của cô ấy rất đẹp.”
“Em gái của em tươi cười cũng xinh đẹp.”
Bảo Châu lại lắc đầu: “Tâm linh của cô ấy rất đẹp.”
Lục Hoài Ninh cảm thấy cô già mồm át lẽ phải, chỉ gặp mặt một lần ở đâu có thể nhìn ra tâm linh có đẹp hay không, hắn cảm thấy Bảo Châu hoàn toàn nói bậy, hắn vẫn dựa theo ý nghĩ của mình, lấy vị Ôn tiểu thư kia.
Đang nói chuyện thì vị vũ tiểu thư kia đã hướng phía bọn họ đi tới, đối với Lục Hoài Ninh dịu dàng cười cười: “Lục thiếu, hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến?”
“Tới ngồi một chút, cô ấy là em dâu tôi.” Lục Hoài Ninh dăm ba câu liền xem như giới thiệu.
“Nhị thiếu phu nhân xin chào, tôi gọi Hạ Nhược Lan, cô gọi tôi Nhược Lan là được rồi.” Vị vũ tiểu thư kia đối với Bảo Châu nhoẻn miệng cười, vừa rồi cô đã chú ý tới cô là cùng đi với Lục Hoài Ninh đến, một tiểu nha đầu rất có trọng lượng.
Trước kia cô đã gặp Lục Nhị thiếu gia, là một người trầm ổn, không nghĩ tới Lục Nhị thiếu gia sẽ thích cô gái nhỏ như vậy.
Bảo Châu đối với cô nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, vừa rồi cô hát bài gì? Nghe thật hay.”
“Là 《 Hoa Hồng Đêm 》, nếu cô thích , có thể thường xuyên đến xem.”
Ôn tiểu thư vừa vặn từ toa-lét đi ra, gặp Bảo Châu lôi kéo một vũ tiểu thư, có chút khuyên bảo đối với Bảo Châu nói: “Bảo Châu, tại sao em lại cùng người này nói chuyện, em là bình dị gần gũi, nói không chừng người ta sẽ nghĩ em là người tự lấy đá đập chân, bị lợi dụng sẽ không tốt.”
Bảo Châu không thích thái độ của Ôn tiểu thư, thực sự rất nghiêm túc suy tư một chút, vẻ mặt bị thương ngẩng đầu hỏi cô: “Cho nên cô xem tôi là người tự lấy đá đập chân?”
“Cái này… làm sao có thể. Bảo Châu, cái này vui đùa tuyệt không buồn cười, thời gian không còn sớm, nếu không chị sai người trước đưa em trở về ? Miễn cho Lục thiếu lo lắng. Chị muốn ở lại cùng Hoài Ninh ngồi một lát.” Ôn tiểu thư lập tức có chút xấu hổ, không nghĩ tới cô nói trắng ra như vậy, đúng rồi, một đứa ngu ngốc làm sao nói được lời ẩn ý, thật không biết Lục Nhị thiếu gia vừa ý cô cái gì.
“Tôi đói bụng.” Bảo Châu nghe vậy, cũng không có lập tức rời đi, bây giờ là ban đêm, về nhà cũng không kịp cơm tôi, xem cô là đồ ngốc à?
Đại phu nhân tìm không thấy người có thể chọn tốt, từ người bên cạnh đã ra động tác bàn tính, nghĩ Vạn gia không phải còn có hai đứa con gái chưa có gả sao? Thương lượng với Lục lão gia, Lục lão gia cảm thấy được, đi theo Vạn lão gia thương lượng, Vạn Phú Quý tuy không ưa thích gì tiểu tử Lục Hoài Ninh kia, nhưng chỉ cần con mình thích là được, ông đã có ý định đem Bảo Nguyệt gả cho Thẩm Kỷ Lương .
Đây là Lục lão gia giật dây bắc cầu, Lục lão gia lấy đá đập chân mình, cũng không có ý tứ đem đen nói thành trắng, chỉ có thể chọn đứa con gái út của Vạn gia là Vạn Bảo Trân.
Vạn Phú Quý sai người đi đến trường nói với Bảo Trân, Bảo Trân nhớ tới Lục Hoài Ninh anh tuấn, tuy hiện tại xuống dốc, nhưng trước kia vẫn rất không tệ, hiện tại đối tượng khó tìm, cô lại là thứ xuất, có thể gả cho con trai trưởng của Lục gia, cũng coi như miễn cưỡng đáp ứng.
Đại phu nhân nghe xong, vừa muốn buông lỏng một hơi, cảm thấy việc này có thể thành công.
Kết quả vừa bàn bạc với con trai, Lục Hoài Ninh không đồng ý, muốn hắn lấy một đứa thứ xuất, đó chính là đối với hắn vũ nhục, không muốn!
Đại phu nhân nói như thế nào cũng không thuyết phục được con trai, đành phải khai thật với Lục lão gia, Lục lão gia tức giận hất tay, kêu đại phu nhân tự mình đi giải thích bồi tội với Vạn gia, sau đó hôn sự của Lục Hoài Ninh ông không hỏi qua nữa, yêu ai cưới ai a! Đến lúc đó thông báo ông đến dự lễ là được rồi.
Đại phu nhân trong lòng nghĩ có lẽ còn có chỗ cứu vãn, tạm thời không có đi xin lỗi, nhưng cũng không có buộc con trai cưới Vạn Bảo Trân. Mà là đi tìm bà mối ở Quảng Châu, nói là anh trai Lục Côn Sơn muốn tìm vợ.
Tìm tới tìm lui, tìm được một hộ không biết chi tiết về Lục Hoài Ninh, cho rằng em trai đã lợi hại như vậy , anh trai có lẽ cũng không kém, lại xem Lục Hoài Ninh lớn lên nhã nhặn tuấn tú, cảm thấy hẳn là một con rể tốt, liền đồng ý, nhà gái là con gái duy nhất của phó cục trưởng bộ giáo dục nào đó ở Quảng Châu, gia thế cũng coi như chấp nhận được.
Đại phu nhân lại tự mình quyết định cho Lục Hoài Ninh .
Là muốn cô con gái kia hay là muốn Vạn Bảo Trân, Lục Hoài Ninh trong lòng vẫn tương đối vừa ý với vị thiên kim phó cục trưởng kia hơn, gia thế coi như tạm được, dung mạo cũng có thể chấp nhận.
Không phải là độc nhất vô song, lúc này có vị Vũ tiểu thư ở phòng khiêu vũ nhìn thấy Lục Hoài Ninh làm gác cửa, vốn đã cảm thấy hắn lớn lên không tệ, cái này lại càng hài lòng, ám chỉ nguyện ý gả cho hắn, nhưng chỉ có thể làm vợ, không thể làm thiếp, cô có nguyên tắc của mình.
Lần này tới ba cái lựa chọn, Lục Hoài Ninh ngược lại không biết nên lựa chọn như thế nào, nghĩ đến mọi người đều nói Bảo Châu có phúc khí, muốn hưởng một chút vận may của cô, gọi điện thoại mời đến phòng khiêu vũ, hỗ trợ nhìn một cái, vị Vũ tiểu thư kia nhất định là ở đây ca hát khiêu vũ, Vạn Bảo Trân thì không cần giới thiệu cho Bảo Châu, còn vị tiểu thư kia hắn cố ý mời đến.
Bảo Châu chưa từng đi qua phòng khiêu vũ, nên muốn đi nhìn một cái, việc này không có thông báo với Côn Sơn, là Lục Hoài Ninh đột nhiên quyết định, kêu cô liền đi.
Trong nhà ngày xưa có hai cận vệ phụ trách bảo hộ Bảo Châu, mặc kệ đi đâu trên cơ bản đều sẽ cùng theo, là người được chọn từ trong Trí Đường, hôm nay lại trùng hợp một người bị tiêu chảy, một người bận công việc, cho nên không ai đi cùng.
Lục Hoài Ninh dẫn theo Bảo Châu đi đến phòng khiêu vũ.
Bảo Châu ngồi xuống liền xem biểu diễn, trên đài ca hát, khiêu vũ, các cô gái lộ đùi làm cho cô chăm chú nhìn xem, thế cho nên vị thiên kim tiểu thư có khả năng trở thành chị dâu của cô nhất đã bị lãng quên, thẳng đến một khúc kết thúc, Bảo Châu mới có thể lấy lại tinh thần, vị thiên kim tiểu thư kia tựa hồ đối với cô đã có chút bất mãn, cảm thấy cô quá quê mùa, đây là em dâu của Lục Hoài Ninh sao?
Về sau còn phải gọi cô một tiếng chị dâu, cho nên lấy tiếng chị dâu là làm giá đỡ: “Em chính là Bảo Châu à! Em có thể gọi chị là chị dâu, hoặc là Ôn tiểu thư.”
“Ôn tiểu thư.” Bảo Châu vô ý thức trả lời, không biết vì cái gì không thích ánh mắt người này, nhìn Bảo Châu giống như là đang nhìn con chó con mèo.
Tùy ý nói chuyện với nhau vài câu về sau, Ôn tiểu thư đi toa-lét, Lục Hoài Ninh thừa cơ hội hỏi cô: “Em dâu, em cảm thấy nếu cô ấy trở thành chị dâu của em thì như thế nào?”
Bảo Châu lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không thích.”
“Vì sao?”
“Chính là không thích.”
“Vậy em thích ai? Em gái của em?”
Bảo Châu gật đầu lại lắc đầu, cô thích hai đứa em của mình, thế nhưng không thích em cô trở thành vợ của hắn, không biết vì cái gì cảm thấy không thích hợp, bàn tay nhỏ bé chỉ cô gái đang khiêu vũ trên đài: “Cô ấy rất được!”
“Cô ta?” Rất trùng hợp, đó chính là vị Vũ tiểu thư thích hắn, nếu không phải hiểu rõ Bảo Châu, hắn sẽ nghĩ là Bảo Châu trước đó đã điều tra qua.
Bảo Châu gật đầu: “Đúng a!”
“Vì cái gì?”
“Cô ấy thật xinh đẹp.”
“Ôn tiểu thư cũng rất đẹp a!”
Bảo Châu lắc đầu: “Nụ cười của cô ấy rất đẹp.”
“Em gái của em tươi cười cũng xinh đẹp.”
Bảo Châu lại lắc đầu: “Tâm linh của cô ấy rất đẹp.”
Lục Hoài Ninh cảm thấy cô già mồm át lẽ phải, chỉ gặp mặt một lần ở đâu có thể nhìn ra tâm linh có đẹp hay không, hắn cảm thấy Bảo Châu hoàn toàn nói bậy, hắn vẫn dựa theo ý nghĩ của mình, lấy vị Ôn tiểu thư kia.
Đang nói chuyện thì vị vũ tiểu thư kia đã hướng phía bọn họ đi tới, đối với Lục Hoài Ninh dịu dàng cười cười: “Lục thiếu, hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến?”
“Tới ngồi một chút, cô ấy là em dâu tôi.” Lục Hoài Ninh dăm ba câu liền xem như giới thiệu.
“Nhị thiếu phu nhân xin chào, tôi gọi Hạ Nhược Lan, cô gọi tôi Nhược Lan là được rồi.” Vị vũ tiểu thư kia đối với Bảo Châu nhoẻn miệng cười, vừa rồi cô đã chú ý tới cô là cùng đi với Lục Hoài Ninh đến, một tiểu nha đầu rất có trọng lượng.
Trước kia cô đã gặp Lục Nhị thiếu gia, là một người trầm ổn, không nghĩ tới Lục Nhị thiếu gia sẽ thích cô gái nhỏ như vậy.
Bảo Châu đối với cô nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, vừa rồi cô hát bài gì? Nghe thật hay.”
“Là 《 Hoa Hồng Đêm 》, nếu cô thích , có thể thường xuyên đến xem.”
Ôn tiểu thư vừa vặn từ toa-lét đi ra, gặp Bảo Châu lôi kéo một vũ tiểu thư, có chút khuyên bảo đối với Bảo Châu nói: “Bảo Châu, tại sao em lại cùng người này nói chuyện, em là bình dị gần gũi, nói không chừng người ta sẽ nghĩ em là người tự lấy đá đập chân, bị lợi dụng sẽ không tốt.”
Bảo Châu không thích thái độ của Ôn tiểu thư, thực sự rất nghiêm túc suy tư một chút, vẻ mặt bị thương ngẩng đầu hỏi cô: “Cho nên cô xem tôi là người tự lấy đá đập chân?”
“Cái này… làm sao có thể. Bảo Châu, cái này vui đùa tuyệt không buồn cười, thời gian không còn sớm, nếu không chị sai người trước đưa em trở về ? Miễn cho Lục thiếu lo lắng. Chị muốn ở lại cùng Hoài Ninh ngồi một lát.” Ôn tiểu thư lập tức có chút xấu hổ, không nghĩ tới cô nói trắng ra như vậy, đúng rồi, một đứa ngu ngốc làm sao nói được lời ẩn ý, thật không biết Lục Nhị thiếu gia vừa ý cô cái gì.
“Tôi đói bụng.” Bảo Châu nghe vậy, cũng không có lập tức rời đi, bây giờ là ban đêm, về nhà cũng không kịp cơm tôi, xem cô là đồ ngốc à?
Bình luận truyện