Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 103: Lần đầu tiên
“Thẩm mẹ đã đi nấu súp rồi, tiểu Lan, cô đi gọi phòng bếp mang trước mấy cái màn thầu hay cái gì cũng được lên.”
Nữ hầu nghe xong hướng dưới lầu chạy tới, Thẩm mẹ lên trước, bưng một bát súp cho Bảo Châu, Côn Sơn cho Bảo Châu ăn mấy ngụm.
Rất nhanh bà mụ tới, đuổi Côn Sơn đi ra ngoài, Côn Sơn chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông, đi tới đi lui.
A Hổ nhớ tới hỏi: “Có cần thông báo một tiếng cho lão gia hai nhà không.”
Côn Sơn cảm thấy cũng cần, nhưng hắn giờ phút này không tâm tình gọi điện thoại, cũng sợ hai bên lão đầu lo lắng, nói: “Đợi sinh ra nói sau.”
Lại một lát sau bác sĩ và y tá cũng tới, Côn Sơn lại để cho bọn họ tiến vào hỗ trợ, hơn một tiếng đồng hồ về sau, bên trong rốt cục bắt đầu vang lên tiếng hét như heo bị giết, một tiếng cao hơn một tiếng, Côn Sơn bị tiếng kêu thống khổ thê lương của cô làm cho một thân mồ hôi lạnh, cũng không quên đứng bên ngoài cổ vũ cô: “Vợ, cố gắng lên!”
Bên trong tiếng thét chói tai, giằng co hơn nửa canh giờ, mới chuyển thành tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non, nghe được tiếng khóc kia, hắn không có nguyên nhân trầm tĩnh lại, bụng Bảo Châu rất lớn, lúc trước cũng có người nói qua có thể sẽ khó sinh, tranh thủ thời gian hướng phía bên trong hô: “Vợ tôi như thế nào rồi?”
Thẩm mẹ ở đâu nhô đầu nói tiếp: “Thiếu phu nhân mệt mỏi ngất đi, chỉ là ngủ thôi, không có gì đáng lo, bà đỡ nói mẹ con bình an, mặc dù có chút khó sinh, nhưng cuối cùng đã sinh ra rồi, là con gái, tiểu gia hỏa lớn lên rất khỏe mạnh đấy, bác sĩ và y tá đang khử độc cho tiểu thư và Thiếu phu nhân.”
Côn Sơn lúc này mới yên tâm lại, là nam hay nữ hắn đều ưa thích: “Như vậy cũng tốt.”
Rất nhanh đứa nhỏ được ôm ra, y tá cười tháo khẩu trang xuống, đi qua đối với hắn nói: “Ngài xem, đây là con gái ngài, cục cưng rất khỏe mạnh, chúc mừng!”
Côn Sơn run rẩy tay ôm lấy, hắn sợ chính mình ôm không tốt, sẽ làm đau cục cưng, cho nên cẩn thận từng li từng tí ôm lấy, bởi vì nó mềm mại như vậy không muốn làm nó bị thương.
Đây là đứa nhỏ của hắn cùng Bảo Châu, Bảo Châu vất vất vả vả sinh hạ được đứa nhỏ này, về sau hắn tất nhiên sẽ dùng tâm lực suốt đời đi bảo vệ đứa bé này.
Hắn ôm đứa nhỏ, cảm thấy vô cùng khó khăn, ôm mạnh sợ làm bị thương, nới lỏng sợ làm nó ngã, đứa bé này thoạt nhìn làn da hồng hồng, nhiều nếp nhăn, làm cho hắn vui sướng khi lần đầu làm cha.
Kết quả, hắn vừa nhẹ nhàng thở ra, muốn đi vào xem Bảo Châu, bà đỡ ở bên trong đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Y tá mau vào, trong bụng sản phụ còn một đứa.”
Côn Sơn nghe xong, thiếu chút nữa đem con gái ném ra ngoài, dọa a!
Cũng may là hắn có công phu, nên tay mắt lanh lẹ mới không có làm con gái bảo bối ngã sấp xuống, hắn bị sợ ra một thân mồ hôi lạnh, trong ngực tiểu gia hỏa lại không biết chút nào khóe miệng có chút giơ lên, nó cư nhiên biết cười con mắt đều không có mở ra, cái cười ngây ngô kia cùng Bảo Châu rõ ràng giống như đúc, nhìn xem liền đáng yêu, con gái ngũ quan lớn lên tựa hắn, cười rộ lên như Bảo Châu.
Sau đó sinh ra thêm một cậu con trai, lớn lên tựa như Bảo Châu, thế nhưng biểu tình lại cực kỳ giống hắn, rất nghiêm túc.
Côn Sơn đem hai đứa nhỏ đưa cho Thẩm mẹ và Tiểu Đông ôm, tranh thủ thời gian đi vào phòng xem vợ của hắn, nhìn cả người cô đầy mồ hôi, dùng khăn thấm qua nước ấm, lau thân thể cho cô, giúp cô đổi một bộ đồ khác, còn gọi người tiến đến thay đổi ga giường, mới hầu hạ cô nằm xuống, ngồi ở bên cạnh cô.
Cái này vốn là thời gian rất tốt đẹp, tất cả mọi người không muốn quấy rầy, nhưng Thẩm mẹ không thể không quấy rầy đi tới tới hỏi Côn Sơn: “Thiếu gia, đồ đạc chúng ta chuẩn bị chỉ cho một đứa, bây giờ nên làm gì?”
“Trước tìm vải sạch đem đứa khác bọc lại, lập tức phái người lái xe đi mua, mẹ của tôi trở về chưa?”
“Ngũ phu nhân hôm nay vừa mới đi ra ngoài cùng Mã phu nhân ở bên cạnh dạo phố rồi, còn chưa có trở lại, đã thông báo với lão gia hai bên nhà, cha của Thiếu phu nhân rất kích động, nói lập tức muốn tới, kêu ngài phái máy bay tới chở, lão gia cũng thế, cũng nhao nhao muốn lập tức tới ngay, cậu xem nên làm cái gì bây giờ?”
Côn Sơn nghĩ đến lão ba tương đối gần, qua lại không được bao lâu: “Đi đón cha tôi trước, sau đó lại đón nhạc phụ tôi.”
“Vâng.” Thẩm mẹ gật đầu xuống dưới phân phó.
Bảo Châu tới nửa đêm trước mới tỉnh lại, cô quá mệt mỏi, ngủ hơi lâu, vừa mở mắt, thấy Côn Sơn ở bên cạnh mình, nhưng không thấy đứa nhỏ, thiếu chút nữa oa oa khóc lớn lên, may mắn cô còn chưa bắt đầu khóc, chỉ là hít hít cái mũi, Côn Sơn đã tỉnh, thấy cô một bộ muốn khóc bộ hỏi: “Tại sao khóc?”
“Cục cưng đâu rồi?”
“Hai đứa nó khóc lớn tiếng quá, anh sợ làm ồn đến em, nên đặt ở phòng bên cạnh rồi, anh đi gọi người ôm đến cho em xem.” Côn Sơn nói xong, đi gọi bà vú ôm hai đứa nhỏ tới: “Ôm đứa nhỏ qua đây.”
Hai vú em lên tiếng ôm lấy hai tiểu gia hỏa, Bảo Châu nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn choáng váng: “Hai đứa?”
“Ừ, Vợ anh thực giỏi, chỉ một lần đã sinh cho anh hai cục cưng, cha anh và cha em rất cao hứng, hai nhà đều có người kế nghiệp, như vậy cũng tốt, về sau em cũng không cần lại vất vả một lần nữa.” Hắn trước kia muốn Bảo Châu sinh thêm mấy đứa, bây giờ nhìn Bảo Châu sanh con thống khổ như vậy, cũng không dám muốn nhiều, có hai tiểu bảo bối này, cũng rất tốt rồi.
Hai vú em ôm qua hai đứa nhỏ qua vội tới nhìn cô: “Thiếu phu nhân cô thật may mắn, chỉ một lần sinh ra hai em bé! Long phượng thai, đều rất khỏe mạnh. Chị gái sinh ra trước, em trai sinh sau, chị hơn bảy cân, em hơn sáu cân.”
(1 cân = ½ kg)
Bảo Châu nhìn đứa nhỏ nhíu mày: “Cục cưng tại sao xấu quá? Như con khỉ vậy.”
Một vú em cười cười nói: “Thiếu phu nhân lần đầu sanh con, còn không biết a! Đứa nhỏ mới sinh ra đều như vậy, từ từ sẽ thay đổi.”
Côn Sơn nói: “Bảo Châu, đặt tên cho con a! Cha em và cha anh đều đã đến rồi, đại danh của con sẽ cho bọn họ suy nghĩ, nhủ danh chúng ta sẽ tự đặt.”
Bảo Châu rất thích ăn, thích con gái về sau yêu cười, liền nói: “Con gái gọi Tiếu Tiếu, còn con trai nên tên gì tốt?”
Côn Sơn suy nghĩ một chút nói: “Kiều Kiều a!”
Hàn huyên một hồi, Côn Sơn ra hiệu hai vú em ôm đứa nhỏ trở về nghỉ ngơi, lại nói: “Em khẳng định đói bụng, phòng bếp có làm món súp em thích nhất rót, còn nóng, anh đi múc một chén cho em.”
Bảo Châu gật đầu, chờ hắn bưng lên hai người cùng một chỗ ăn, Côn Sơn thu thập bát đũa xong, rốt cục có thể ôm cô đi ngủ…
Bảo Châu sau khi sinh khẩu vị rất tốt, quả thực ai đến cũng không có cự tuyệt, cho cái gì ăn cái đó, có đôi khi cục cưng do vú em cho ăn, có đôi khi Bảo Châu chính mình đút, bởi vậy ăn lại cũng không có béo lên.
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người đến thăm.
Nữ hầu nghe xong hướng dưới lầu chạy tới, Thẩm mẹ lên trước, bưng một bát súp cho Bảo Châu, Côn Sơn cho Bảo Châu ăn mấy ngụm.
Rất nhanh bà mụ tới, đuổi Côn Sơn đi ra ngoài, Côn Sơn chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông, đi tới đi lui.
A Hổ nhớ tới hỏi: “Có cần thông báo một tiếng cho lão gia hai nhà không.”
Côn Sơn cảm thấy cũng cần, nhưng hắn giờ phút này không tâm tình gọi điện thoại, cũng sợ hai bên lão đầu lo lắng, nói: “Đợi sinh ra nói sau.”
Lại một lát sau bác sĩ và y tá cũng tới, Côn Sơn lại để cho bọn họ tiến vào hỗ trợ, hơn một tiếng đồng hồ về sau, bên trong rốt cục bắt đầu vang lên tiếng hét như heo bị giết, một tiếng cao hơn một tiếng, Côn Sơn bị tiếng kêu thống khổ thê lương của cô làm cho một thân mồ hôi lạnh, cũng không quên đứng bên ngoài cổ vũ cô: “Vợ, cố gắng lên!”
Bên trong tiếng thét chói tai, giằng co hơn nửa canh giờ, mới chuyển thành tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non, nghe được tiếng khóc kia, hắn không có nguyên nhân trầm tĩnh lại, bụng Bảo Châu rất lớn, lúc trước cũng có người nói qua có thể sẽ khó sinh, tranh thủ thời gian hướng phía bên trong hô: “Vợ tôi như thế nào rồi?”
Thẩm mẹ ở đâu nhô đầu nói tiếp: “Thiếu phu nhân mệt mỏi ngất đi, chỉ là ngủ thôi, không có gì đáng lo, bà đỡ nói mẹ con bình an, mặc dù có chút khó sinh, nhưng cuối cùng đã sinh ra rồi, là con gái, tiểu gia hỏa lớn lên rất khỏe mạnh đấy, bác sĩ và y tá đang khử độc cho tiểu thư và Thiếu phu nhân.”
Côn Sơn lúc này mới yên tâm lại, là nam hay nữ hắn đều ưa thích: “Như vậy cũng tốt.”
Rất nhanh đứa nhỏ được ôm ra, y tá cười tháo khẩu trang xuống, đi qua đối với hắn nói: “Ngài xem, đây là con gái ngài, cục cưng rất khỏe mạnh, chúc mừng!”
Côn Sơn run rẩy tay ôm lấy, hắn sợ chính mình ôm không tốt, sẽ làm đau cục cưng, cho nên cẩn thận từng li từng tí ôm lấy, bởi vì nó mềm mại như vậy không muốn làm nó bị thương.
Đây là đứa nhỏ của hắn cùng Bảo Châu, Bảo Châu vất vất vả vả sinh hạ được đứa nhỏ này, về sau hắn tất nhiên sẽ dùng tâm lực suốt đời đi bảo vệ đứa bé này.
Hắn ôm đứa nhỏ, cảm thấy vô cùng khó khăn, ôm mạnh sợ làm bị thương, nới lỏng sợ làm nó ngã, đứa bé này thoạt nhìn làn da hồng hồng, nhiều nếp nhăn, làm cho hắn vui sướng khi lần đầu làm cha.
Kết quả, hắn vừa nhẹ nhàng thở ra, muốn đi vào xem Bảo Châu, bà đỡ ở bên trong đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Y tá mau vào, trong bụng sản phụ còn một đứa.”
Côn Sơn nghe xong, thiếu chút nữa đem con gái ném ra ngoài, dọa a!
Cũng may là hắn có công phu, nên tay mắt lanh lẹ mới không có làm con gái bảo bối ngã sấp xuống, hắn bị sợ ra một thân mồ hôi lạnh, trong ngực tiểu gia hỏa lại không biết chút nào khóe miệng có chút giơ lên, nó cư nhiên biết cười con mắt đều không có mở ra, cái cười ngây ngô kia cùng Bảo Châu rõ ràng giống như đúc, nhìn xem liền đáng yêu, con gái ngũ quan lớn lên tựa hắn, cười rộ lên như Bảo Châu.
Sau đó sinh ra thêm một cậu con trai, lớn lên tựa như Bảo Châu, thế nhưng biểu tình lại cực kỳ giống hắn, rất nghiêm túc.
Côn Sơn đem hai đứa nhỏ đưa cho Thẩm mẹ và Tiểu Đông ôm, tranh thủ thời gian đi vào phòng xem vợ của hắn, nhìn cả người cô đầy mồ hôi, dùng khăn thấm qua nước ấm, lau thân thể cho cô, giúp cô đổi một bộ đồ khác, còn gọi người tiến đến thay đổi ga giường, mới hầu hạ cô nằm xuống, ngồi ở bên cạnh cô.
Cái này vốn là thời gian rất tốt đẹp, tất cả mọi người không muốn quấy rầy, nhưng Thẩm mẹ không thể không quấy rầy đi tới tới hỏi Côn Sơn: “Thiếu gia, đồ đạc chúng ta chuẩn bị chỉ cho một đứa, bây giờ nên làm gì?”
“Trước tìm vải sạch đem đứa khác bọc lại, lập tức phái người lái xe đi mua, mẹ của tôi trở về chưa?”
“Ngũ phu nhân hôm nay vừa mới đi ra ngoài cùng Mã phu nhân ở bên cạnh dạo phố rồi, còn chưa có trở lại, đã thông báo với lão gia hai bên nhà, cha của Thiếu phu nhân rất kích động, nói lập tức muốn tới, kêu ngài phái máy bay tới chở, lão gia cũng thế, cũng nhao nhao muốn lập tức tới ngay, cậu xem nên làm cái gì bây giờ?”
Côn Sơn nghĩ đến lão ba tương đối gần, qua lại không được bao lâu: “Đi đón cha tôi trước, sau đó lại đón nhạc phụ tôi.”
“Vâng.” Thẩm mẹ gật đầu xuống dưới phân phó.
Bảo Châu tới nửa đêm trước mới tỉnh lại, cô quá mệt mỏi, ngủ hơi lâu, vừa mở mắt, thấy Côn Sơn ở bên cạnh mình, nhưng không thấy đứa nhỏ, thiếu chút nữa oa oa khóc lớn lên, may mắn cô còn chưa bắt đầu khóc, chỉ là hít hít cái mũi, Côn Sơn đã tỉnh, thấy cô một bộ muốn khóc bộ hỏi: “Tại sao khóc?”
“Cục cưng đâu rồi?”
“Hai đứa nó khóc lớn tiếng quá, anh sợ làm ồn đến em, nên đặt ở phòng bên cạnh rồi, anh đi gọi người ôm đến cho em xem.” Côn Sơn nói xong, đi gọi bà vú ôm hai đứa nhỏ tới: “Ôm đứa nhỏ qua đây.”
Hai vú em lên tiếng ôm lấy hai tiểu gia hỏa, Bảo Châu nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn choáng váng: “Hai đứa?”
“Ừ, Vợ anh thực giỏi, chỉ một lần đã sinh cho anh hai cục cưng, cha anh và cha em rất cao hứng, hai nhà đều có người kế nghiệp, như vậy cũng tốt, về sau em cũng không cần lại vất vả một lần nữa.” Hắn trước kia muốn Bảo Châu sinh thêm mấy đứa, bây giờ nhìn Bảo Châu sanh con thống khổ như vậy, cũng không dám muốn nhiều, có hai tiểu bảo bối này, cũng rất tốt rồi.
Hai vú em ôm qua hai đứa nhỏ qua vội tới nhìn cô: “Thiếu phu nhân cô thật may mắn, chỉ một lần sinh ra hai em bé! Long phượng thai, đều rất khỏe mạnh. Chị gái sinh ra trước, em trai sinh sau, chị hơn bảy cân, em hơn sáu cân.”
(1 cân = ½ kg)
Bảo Châu nhìn đứa nhỏ nhíu mày: “Cục cưng tại sao xấu quá? Như con khỉ vậy.”
Một vú em cười cười nói: “Thiếu phu nhân lần đầu sanh con, còn không biết a! Đứa nhỏ mới sinh ra đều như vậy, từ từ sẽ thay đổi.”
Côn Sơn nói: “Bảo Châu, đặt tên cho con a! Cha em và cha anh đều đã đến rồi, đại danh của con sẽ cho bọn họ suy nghĩ, nhủ danh chúng ta sẽ tự đặt.”
Bảo Châu rất thích ăn, thích con gái về sau yêu cười, liền nói: “Con gái gọi Tiếu Tiếu, còn con trai nên tên gì tốt?”
Côn Sơn suy nghĩ một chút nói: “Kiều Kiều a!”
Hàn huyên một hồi, Côn Sơn ra hiệu hai vú em ôm đứa nhỏ trở về nghỉ ngơi, lại nói: “Em khẳng định đói bụng, phòng bếp có làm món súp em thích nhất rót, còn nóng, anh đi múc một chén cho em.”
Bảo Châu gật đầu, chờ hắn bưng lên hai người cùng một chỗ ăn, Côn Sơn thu thập bát đũa xong, rốt cục có thể ôm cô đi ngủ…
Bảo Châu sau khi sinh khẩu vị rất tốt, quả thực ai đến cũng không có cự tuyệt, cho cái gì ăn cái đó, có đôi khi cục cưng do vú em cho ăn, có đôi khi Bảo Châu chính mình đút, bởi vậy ăn lại cũng không có béo lên.
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người đến thăm.
Bình luận truyện