Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 80: Cháy bỏng



Bàn tay to lớn của anh không đợi chờ thêm nữa, gấp gáp đưa lên vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, từ chỗ cổ áo chữ V vào trong, lướt qua làn da mềm mịn mượt mà như lụa của cô, lần mò xuống dưới, nắn trọn bầu ngực hồng hào của cô.

“A...” Cô bất chợt kêu lên một tiếng, đôi mắt long lanh ngân ngấn như được phủ một lớp màng hơi sương mờ ảo.

“Hắn có từng chạm vào cô như thế này chưa?” Anh hỏi tiếp.

Đầu óc cô bây giờ toàn một màu trắng, chỉ biết lắc đầu. “Không có... chưa từng làm gì cả...”

Mộ Dạ Bạch ngậm lấy đôi môi hồng của cô, hôn nhẹ lên cằm, rồi lại cuồng nhiệt hôn dần xuống cổ và xương vai của cô. Bàn tay anh nắm chặt lấy vai cô, hoàn toàn mất kiểm soát, nắn bóp các kiểu, dường như muốn nuốt chửng lấy cả người cô vậy.

Một Mộ Dạ Bạch giống như một con mãnh hổ, chứa đựng đầy nguy hiểm và xâm chiếm, khiến cô thở thôi cũng cảm thấy khó nhọc.

Lần đầu tiên cô bị ve vuốt mơn trớn kích động như vậy, ít nhất là lần đầu tiên trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo như vậy. Cô cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Rất nhanh sau đó cả người mềm nhũn tan chảy như một viên kem.

Thế nhưng...

Anh hoàn toàn không muốn buông tha cho cô. Chiếc lưỡi ấm nóng của anh mang theo cả vị nồng ẩm ướt liếm lướt dần xuống ngực cô. Mặc bộ đầm dạ hội như vậy, cô tất nhiên không hề mặc áo ngực mà chỉ dán miếng dán be bé nơi đầu ngực, nụ hôn của anh vừa chạm đến, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì ngăn cách, lưỡi anh trực tiếp chạm vào làn da cô, khiến cô rùng mình.

“A... đừng...” Cô lên tiếng chống cự lại, nhưng giọng nói giống như tiếng rên rỉ hơn. Tan chảy, mềm nhũn, đến bản thân cô còn không nhận ra giọng mình nữa.

Âm thanh đó rơi vào tai anh, càng tăng thêm kích thích. Anh thở gấp, dùng miệng gạt nhẹ miếng dán ngực của cô ra, ngậm lấy đầu ti hồng mơn mởn của cô. Rồi ngậm mút, liếm láp lấy, rồi dùng lưỡi đẩy gạt đầu ti, lưỡi anh như trêu đùa liếm hình vòng tròn, dùng lực hút lúc mạnh lúc nhẹ hơn.

“A...Mộ Dạ Bạch...”. Cô thở gấp, bị anh vờn cho đầu óc tê liệt, hoàn toàn mất nhận thức, chỉ còn biết rên rỉ gọi tên anh.

Mi mắt cô run rẩy, mắt long lanh ngân ngấn.

Hơi thở của Mộ Dạ Bạch cũng trở nên gấp gáp nặng nề hơn, những dục vọng kìm nén trong cơ thể như đang nổi loạn muốn được bùng cháy lên.

Cơ thể của cô, hơi thở của cô, thậm chí tiếng rên rỉ yếu ớt của cô đều thân thuộc với anh. Đã từng trải qua hai lần cọ xát tiếp xúc cơ thể, mỗi lần đều khiến cho anh không kiềm chế được dục vọng của bản thân, hoàn toàn mất kiểm soát cơ thể. Hơn nữa cô lại rất dễ dàng khiến cho anh dục vọng trong người anh trỗi dậy- lần nào cũng vậy!

Cố Thiên Tầm đối với anh hoàn toàn không giống những người khác.

Vì vậy, màn hôn nhau kịch tính vừa nãy của cô và người khác khiến anh cảm thấy gai mắt, cho dù gã kia có là chồng cô cũng không được!

Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh càng mút mạnh hơn, vừa giống như trừng phạt, vừa giống như tức giận. Ngón tay dài lướt trên da cô, từ vai xuống lưng, rồi xuống bên dưới nữa. Xuyên qua hai chân cô, giữa từng lớp lớp vải, đưa thẳng vào nơi nhạy cảm nhất của cô.

Trời ạ...

Cô kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy có một mạch nước ẩm ướt tuôn ra từ cơ thể mình, ẩm ướt cả quần.

Cái cảm giác này hoàn toàn xa lạ, so với hai lần trước thì lần này cảm giác khoái cảm đó càng mãnh liệt hơn, khiến cô sợ hãi giữ chặt tay anh lại: “Đừng... đừng làm vậy...”

Bản năng cơ thể khiến cô giữ anh lại, tiềm thức mách bảo cô trốn chạy nhưng cơ thể không chịu sự điều khiển của lý trí, tỏ ra hợp tác với những đụng chạm của anh. Anh hít vào một hơi sâu, ngẩng đầu khỏi ngực cô, vẻ mặt kiềm chế một cách khổ sở.

Cô kinh ngạc nhìn anh. Biểu cảm đó khiến tim cô nhoi nhói.

Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt anh, cả người cô như bị cuốn vào một vòng xoáy không đáy đó. Mắt anh sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô, dục vọng trào dâng như muốn cuốn lấy cô vào trong mình.

Cô khó nhọc cố gắng tóm lấy một tia lý trí cuối cùng sót lại, nắm lấy tay anh, lắc đầu nói: “Không được... chúng ta không thể làm vậy được...”

Bọn họ mới quen biết bao lâu? Chỉ mới có một tháng thôi! Số lần gặp nhau mới chỉ tính trên đầu ngón tay!

Khoan không nói đến những điều này, thì với thân phận hiện nay của cô...

“Hãy cho tôi một lý do.” Giọng anh khàn khàn lên tiếng, Mộ Dạ Bạch không vội vàng, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay cô, tay kia vẫn ôm chặt eo cô, dường như muốn dựa vào đó để kìm chế dục vọng đang trào dâng có thể bùng cháy bất cứ lúc nào của anh.

Trán anh đổ mồ hôi lạnh. Có thể nhận thấy anh đang kiềm chế rất khổ sở.

Tim cô có chút không đành, nhưng không thể để bản thân cứ mỗi lúc một đắm chìm vào đó được.

“Tôi đã có chồng rồi...” Cô nhắc nhở anh, cũng là nhắc nhở bản thân mình.

Anh nói lại: “Lý do này không đủ sức thuyết phục!”

Cô thở hắt ra, nhìn anh. Từng đợt sóng trong mắt anh khiến cô run rẩy.

“Chồng tôi bây giờ đang ở ngoài kia. Chúng ta làm như vậy là vụng trộm! Là việc làm vô đạo đức!” Cô nhấn mạnh, rồi cố gắng đảy anh ra, cùng lúc thuyết phục bản thân. Đúng vậy, Cố Thiên Tầm tự nhủ, mặc dù Cảnh Nam Kiêu đối xử với mình như vậy nhưng mình không được làm chuyện sai trái! Đây là nguyên tắc sống của mình, mình nhất định phải giữ vững bản thân!

Mộ Dạ Bạch dường như mất hết kiên nhẫn, đưa tay giơ hai tay cô lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô một cái rồi tiếp tục ngậm lấy môi cô. Không lùi ra cũng không tiến sâu vào, chỉ mơn trớn cuốn lấy cô như vậy, “Hai lý do này đều không thuyết phục được tôi.”

Cô thở ra nặng nề, làn da trắng như được phủ một lớp phấn hồng. Cô nhắm mắt lại, cuối cùng nói ra những từ vụn vỡ:

“Tôi không muốn bản thân mình sau này hối hận...”

“.....” Động tác của anh quả nhiên dừng lại.

Cô thở gấp gáp, “Lý do này... đã đủ chưa?”

Hít vào một hơi sâu, mắt anh hơi trùng xuống, trầm mặc nhìn cô. Những đợt sóng ngầm trong mắt anh cuộn trào, hồi lâu sau bị anh đè nén lại. Bàn tay nắm lấy cổ tay cô cũng buông ra, chỉ còn tay kia vẫn ôm lấy lưng cô, đầu ngón tay khẽ bấu lấy vai cô đầy bất lực.

“Được, lần này tôi tha cho cô.” Cuối cùng Mộ Dạ Bạch cũng lên tiếng, giọng nói trầm ngâm đầy mê hoặc, từng từ đều như chạm vào các dây thần kinh trong tim cô, “Còn nữa... sau này cô muốn cự tuyệt tôi thì cũng đừng đem lý do đã kết hôn ra!”

Sau này? Còn lần nữa ư?

Cô không dám nghĩ nhiều đến những điều anh vừa nói nữa, chỉ cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng đẩy vai anh ra, “Anh... bỏ tôi ra trước đã...”

Mộ Dạ Bạch không lùi ra, chỉ nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới, “Cô vội vàng đi đâu?”

Cô khẽ cắn môi, “Tôi ở lại đây làm gì chứ...”

Tần Tư Lam cũng ở đây, cô thật chẳng có bất cứ lý do gì ở lại nữa. Cô không muốn nhìn thấy cảnh bọn họ tình tứ với nhau.

“Nếu tôi nói muốn giữ cô ở lại thì sao?”

Hả?

Cô giật mình nhìn anh, bắt gặp ánh mắt sâu xa thâm trầm của anh nhìn mình, đôi mi dài khẽ động đậy, mím môi không nói gì. Mộ Dạ Bạch mặc định rằng cô đã đồng ý: “Lát nữa tiệc tàn rồi đi ăn cùng với tôi. Bận rộn cả ngày rồi, dạ dày tôi bây giờ vẫn trống rỗng.”

“Cả ngày nay anh chưa ăn gì à?” Cố Thiên Tầm cũng không hiểu sao mình lại đột nhiên lo lắng, “Dạ dày anh sẽ đau đấy!”

“Không sao.” Anh lãnh đạm nói.

Cô nhíu mày, nói: “Hay là anh ở đây đợi tôi một lát, tôi đem ít đồ ăn vào cho anh.”

Mộ Dạ Bạch bật cười, cô bị cười thì cảm thấy khó hiểu. Nhìn anh một cái, đẩy anh ra định đi khỏi. Anh đưa tay ra kéo cô lại, “Không cần dâu, bây giờ tôi phải ra ngoài luôn đây.”

“Nhưng anh đi ra đó rồi sẽ không ăn được gì nữa, mà còn phải uống rượu. Dù anh có khỏe mạnh thì cái dạ dày của anh cũng không chịu nổi đâu.”

“Không sao, lát nữa ăn thì cũng thế.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái rồi nhìn xuống đồng hồ, dặn dò: “Bây giờ tôi phải đi ra rồi. Nếu cô thấy ngồi trong này buồn chán mà không muốn ra phòng tiệc ngoài kia thì kéo cánh cửa kia ra nhé, bảo nhân viên phục vụ đưa cô ra hậu hoa viên sau sảnh đi dạo hít thở không khí một lúc.”

“... Ừm.”

Vậy là mình đã đồng ý ở lại? Hình như bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.

...

Mộ Dạ Bạch đã đi ra ngoài rồi. Căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn mình cô. Nhưng vẫn phảng phất đâu đây mùi hương của anh và cả sự nồng nhiệt vừa nãy của bọn họ còn sót lại...

Cô tìm đến bên sopha và ngồi xuống. không kềm lòng được lại nghĩ về cảnh tượng vừa xảy ra lúc nãy, cảm thấy tim mình run rẩy, mặt đỏ bừng. Lúc này mới nhớ ra váy áo mình vẫn còn đang xộc xệch, đến cả đầu tóc cũng rối tung lên. Trời đất! Cô cảm thấy mình thật sự điên rồi. Cô nên lập tức đi khỏi đây, không thể buông thả mình tiếp tục như vậy nữa, nhưng...

Nơi này như thể có gì đó thu hút cô, níu giữ cô, khiến cô không thể nào rời khỏi.

Cô chỉnh trang lại váy áo, đầu tóc, kiểm tra, xác nhận lại một lần nữa là trên người mình không còn bất kỳ dấu tích khả nghi nào nữa rồi mới mở cảnh cửa kia ra, để nhân viên phục vụ đưa mình ra vườn hoa đi dạo.

.....

Vườn hoa này nằm riêng biệt trong khuôn viên đằng sau phòng tiệc. Nơi này trồng các loại hoa đủ màu sắc, còn có một hồ bơi mát xa rất lớn. Bên hồ có vài chiếc ghế nằm dài. Đứng ở đây dường như nghe thấy tiếng tiếng nước vỗ vào bờ từ đằng xa.

So với ánh đèn lung linh tráng lệ trong kia thì ngoài này ngược lại hoàn toàn, rất bình yên, trầm lắng.

Vườn hoa chỉ cách phòng tiệc trong kia khoảng cách một bức tường, cô ngồi lên ghế, quay đầu lại liền nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng tiệc. Lúc này nhạc khiêu vũ đã kết thúc, những quý ông đã bắt đầu đứng về một phía uống rượu với nhau, giao lưu trò chuyện; các cô gái bắt đầu nói về trang sức đá quý các loại. Một vài minh tinh điện ảnh thì bị đám phóng viên vây lấy, hoặc được mọi người mời chụp ảnh cùng.

Cô không nhìn thấy Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam đâu.

Nhưng...

Trong hàng trăm người, cô đã nhìn thấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ đầu đến cuối, Mộ Dạ Bạch đều cầm ly rượu, đôi lúc khẽ gật đầu chào hỏi người khác, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện. Dưới ánh đèn lung linh hoa lệ, anh toát lên vẻ phong độ phi phàm, nhất cử nhất động đều có phần khí phách của người nắm giữ giang sơn, khiến cho người khác dễ dàng thần phục.

Cô ngây người ra nhìn, đến nỗi có người đẩy cánh cửa kính bước ra đi về phía cô, cô cũng hoàn toàn không hề phát giác.

“Cố tiểu thư đang nhìn gì mà chăm chú vậy?” Cho đến khi giọng nói của người đứng bên cạnh vang lên cô mới đột nhiên bừng tỉnh. Cô nhìn sang đã thấy Tần Tư Lam ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình từ lúc nào rồi. Cô ta cũng đang nhìn theo hướng mắt cô đang nhìn.

Cố Thiên Tầm cười nhẹ, “Tần tiểu thư không ở cạnh bạn trai cô mà đi ra đây làm gì thế?”

“Đàn ông mà, nhiều lúc cần tiếp chuyện với khách khứa. Tôi thấy tẻ nhạt quá, vì vậy Nam Kiêu để tôi đi ra ngoài.” Cô ta nói chuyện giọng mềm mỏng, khi nhắc đến người đàn ông đó, nét mặt không giấu nổi vẻ hạnh phúc.

Liệu có phải tim cô chai sạn rồi không? Lúc này nghe những lời nói đó, Cố Thiên Tầm đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.

Chỉ là...

Cô cười nhạt, không nói thêm gì nữa. Đối với người phụ nữ này, cô hoàn toàn không có chuyện gì để nói cả.

“Cố tiểu thư có cần trang điểm lại một chút không?” Tần Tư Lam giơ thỏi son của mình về phía cô. Cô hơi ngạc nhiên, bất giác lắc đầu, từ chối: “Không cần đâu.”

Tần Tư Lam cũng không nói thêm gì, cất lại thỏi son vào túi xách, còn cười nói: “Cố tiểu thư có lẽ không biết, son trên môi cô đã trôi hết rồi.”

Cô sững người, bất giác chạm vào môi mình.

Tần Tư Lam còn đang cúi đầu cất thỏi son vào túi xách, nói như vô ý: “Là do hôn nhau quá nồng nhiệt chăng?”

Cô lại một lần nữa đơ người ra. Tần Tư Lam ngẩng đầu lên nhìn cô cười, ánh mắt như thể nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra giữa cô và Mộ Dạ Bạch, nhìn đến mức cô đột nhiên giật mình.

Mãi một lúc sau, Tần Tư Lam mới dịch chuyển ánh nhìn của mình đi nơi khác, cô ta nhìn vào trong phòng tiệc, nhìn thẳng lên người Mộ Dạ Bạch.

Lúc này cánh cửa đã bị người khác mở ra, một minh tinh nổi tiếng từ trong bước ra. Dạo gần đây cô ta bắt đầu nổi lên từ những vụ scandal, vì vậy cô ta đến, tự nhiên là thu hút theo không ít phóng viên. Nữ minh tinh đó tránh đám phóng viên, đi về phía hai người họ.

Tần Tư Lam nhìn một cái về phía đó, dường như không muốn bị làm phiền nên đứng dậy, nói: “Cố tiểu thư, nếu cô tin tôi thì nghe lời khuyên của tôi, tốt nhất cô nên giữ khoảng cách với Mộ Dạ Bạch!”

Cố Thiên Tầm cũng đứng dậy theo, nhìn cô ta một cách khó hiểu.

“Người khác không biết chứ tôi nhìn ra được, quan hệ giữa cô và Mộ Dạ Bạch không hề đơn giản. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, Mộ Dạ Bạch không hề thật lòng với cô, và cũng sẽ không bao giờ thật lòng với cô đâu, đương nhiên, nói trắng ra là hai người không thể nào ở bên nhau được! Hơn nữa, cô càng ở gần anh ta bao nhiêu thì tương lai cô sẽ càng ân hận bấy nhiêu, cô sẽ càng bị tổn thương thảm hại bấy nhiêu!”

Cố Thiên Tầm không hiểu tại sao Tần Tư Lam lại nói ra những lời này, hơn nữa còn khẳng định chắc nịch như vậy. Nhưng những lời cô ta nói như một hồi chuông cảnh báo vang lên trên đầu cô. Cô ta nói không sai, cô là người đã kết hôn, còn Mộ Dạ Bạch là ai? Thiếu gia nhà giàu! Hai người bọn họ sao có thể cùng đi trên một con đường được?

“Cô hãy nhìn bên kia đi...” Tần Tư Lam hất hàm về phía phòng dạ tiệc hoa lệ, lúc này Cảnh Dao đang đứng bên cạnh Mộ Dạ Bạch. Không biết hai người họ đang nói chuyện gì, mặt anh không hề có bất cứ biểu cảm nào. Tần Tư Lam nói: “Với thân thế của anh ta, cho dù đối tượng có là Cảnh Dao đi chăng nữa thì cũng rất khiên cưỡng.”

Ánh mắt cô ta hất về phía người Cố Thiên Tầm, “Cô cảm thấy mình vượt trội hơn Cảnh Dao sao?”

Cố Thiên Tầm thật sự bị cô ta nói trúng điểm yếu. Hơn nữa, nói gì thì nói, chưa bàn đến chuyện vượt trội hơn hay không, chỉ nói riêng về tình trạng hôn nhân hiện nay của cô là đã đủ thua dưới tay Cảnh Dao rồi!

Tay cô bất giác nắm chặt lấy túi xách, hít một hơi sâu, nói:“Tần tiểu thư, tuy tôi không hiểu cô nói những lời này là có ý gì, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cô một câu...”

Cô ngừng lại một chút, nhìn Tần Tư Lam: “Cô nên lo chuyện của mình trước đi thì hơn.”

Mặt Tần Tư Lam tái đi. Cố Thiên Tầm mỉm cười nói tiếp: “Đã đành rằng chuyện của tôi không có liên quan gì đến cô thì tôi cũng nghĩ là Tần tiểu thư đừng nên xen vào. Nhưng mà tôi vẫn cần phải giải thích thêm một điều nữa là: tôi chưa từng có ý định tiến đến với anh ta.”

Câu nói này là thật.

Chuyện với anh ta tối nay chỉ là một chuyện nằm ngoài ý muốn trong vô số những chuyện nằm ngoài ý muốn khác của cô, cô hoàn toàn không ngờ tới, tất cả cứ như cô bị trúng tà vậy.

Những lời nói lúc nãy của Tần Tư Lam ngược lại khiến cô thức tỉnh, dù không biết mục đích của cô ta là gì. Hơn nữa, giữa cô ta và Mộ Dạ Bạch có quan hệ như thế nào cũng không biết được. Từ giọng điệu của cô ta thì có cảm giác mối quan hệ này không đơn giản, thế nhưng lần đầu tiên gặp ở F10, rồi lại gặp sau đó ở nhà hàng, cô chưa từng thấy bọn họ chào hỏi nhau riêng bao giờ.

Cố Thiên Tầm không muốn nghĩ thêm nữa, mặc kệ giữa bọn họ có quan hệ gì, cô đều không có tư cách hỏi Mộ Dạ Bạch. Hơn nữa, nhắc đến thì những chuyện này thật ra cũng chẳng có liên quan gì tới cô cả.

Cô quay người định rời khỏi nơi này, bây giờ nơi đây đã trở thành một đám hỗn độn, để cho nữ minh tinh và đám phóng viên kia tiếp tục ồn ào vậy. Nhưng khi cô vừa định bước qua đám người kia thì bị một người giơ máy quay do chen lấn va phải. Đối phương là một người đàn ông cao lớn, trong khi đó cô lại đi giày cao gót, bị huých vào một bước, khiến cô lảo đảo ngả ra phía sau va phải Tần Tư Lam đứng sau lưng, lúc này cũng đang định rời khỏi.

Tần Tư Lam vốn đã mảnh mai, lại hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước, không chịu nổi cú va mạnh đó, bị đẩy ra sau vài bước. Theo bản năng tay cô ta giơ ra đằng trước quơ loạn lên, sau đó túm được lấy Cố Thiên Tầm. Giây lát sau chỉ nghe thấy “rào” một tiếng sau đó cả hai người họ cùng rơi xuống hồ bơi.

Đây là hồ bơi mát xa, xung quanh hồ có những vòi nước không ngừng tuôn mạnh vào, khi hai người bọn họ vừa bị rơi xuống liền bị cột nước đẩy ra xa vài mét.

Cố Thiên Tầm không thể ngờ được mọi chuyện lại trở nên như vậy, cô không biết bơi, chỉ còn cách quơ loạn hai tay vùng vẫy, nhưng không những không vào được bờ mà ngược lại còn trôi ra xa hơn. Cả người cô cũng không ngừng chìm theo xuống.

“Nam Kiêu, cứu em với!”

Cách đó không xa, tiếng kêu cứu hoảng loạn của Tần Tư Lam vọng lại. Có thể thấy rằng cô ta cũng không biết bơi.

Trên bờ, đám người nháo nhác ồn ào.

Lúc đó đang có người định nhảy xuống cứu, chỉ nghe thấy tiếng gọi gấp gáp: “Tư Lam!”

Là Cảnh Nam Kiêu!

Tim Cố Thiên Tầm thắt lại, khó nhọc mở mắt ra, xuyên qua giữa những lớp nước trùng trùng, cô nhìn ngay thấy Cảnh Nam Kiêu. Lúc này anh ta đã đến bên bờ, bộ vest mặc trên người bị anh ta giằng ra, vứt phịch sang một bên.

“Nam Kiêu, mau cứu em...”

“Đừng sợ, Tư Lam, anh đến ngay đây!” Còn không quên vỗ về an ủi cô ta, một giây sau anh ta lặn xuống nước.

Dưới cặp mắt của hàng trăm người, chồng của cô đã chọn Tần Tư Lam mà bỏ mặc cô ở lại...

Cứ ngỡ rằng tim mình đã chai sạn từ lâu rồi sẽ không còn đau nữa. Nhưng khoảnh khắc này, Cố Thiên Tầm vẫn cảm thấy lồng ngực bị đè nén, không thể thở nổi. Người cô chìm dần chìm dần, dòng nước lạnh buốt từ từ xâm chiếm lấy khoang mũi, khoang họng, vào trong tai cô...

Cô cảm thấy mình sắp chết...

Cho dù ngăn cách từng lớp lớp nước, cô vẫn nhìn thấy tất cả mọi người trên bờ đang đổ dồn mắt về phía họ, ánh mắt ai nấy đều có hiện rõ vẻ hiếu kỳ. Nhất là đám phóng viên đã có những người giơ máy ảnh lên, chụp xoạch xoạch, hiển nhiên là đang đợi bọn họ lên bờ để bắt đầu khai thác thông tin.

Cảnh đại thiếu gia không màng sống chết của vợ mình mà ngược lại đi cứu một người phụ nữ khác, đây không phải là một chuyện rất lý thú hay sao?

....

Cảnh Nam Kiêu đặt Tần Tư Lam lên bờ, quay đầu nhìn xuống bể bơi, phát hiện cả người Cố Thiên Tầm đã chìm nghỉm, tim anh ta thót lại, lập tức quay người định nhảy xuống. Nhưng tay đã bị Tần Tư Lam giữ chặt lại, “Nam Kiêu, em khó chịu quá... em sợ lắm...”

Trông bộ dạng cô ta đáng thương như chú gà con bị ướt nhẹp, khiến Cảnh Nam Kiêu thương xót vô cùng.

“Ngoan, đừng sợ, em đã lên bờ rồi...” Anh ta vỗ vỗ lên vai cô, mắt lại nhìn xuống hồ bơi, anh đã không bình tĩnh được nữa rồi, “Tư Lam, em cứ ở đây trước đã nhé, anh cứu cô ta đã. Ngoan, rất nhanh thôi...”

“Nam Kiêu... anh đừng đi, em xin anh đấy...” Tư Lam không chịu buông tay, chỉ ôm chặt anh ta. Ánh đèn flash không ngừng lóe lên chụp lại bọn họ, sau đó chụp lại cô gái đang bị vứt bỏ dưới hồ kia...

Phải, cô đã bị vứt bỏ lại rồi... bị vứt bỏ một cách triệt để...

Tim cô giờ đây còn lạnh hơn cả nước trong hồ, gấp trăm, gấp ngàn lần!

Trong tim Cảnh Nam Kiêu, Tần Tư Lam được nâng niu như bảo bối, còn cô... sống chết mặc bay...

Đúng lúc tất cả mọi người đang đổ dồn mắt hiếu kỳ về phía ba người họ thì đột nhiên nnghe thấy một tiếng ùm vang lên, một bóng người rắn chắc nhảy xuống hồ như vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, bọt nước tung lên trắng xóa.

Bóng người cao lớn mảnh khảnh đó nhanh như chớp bơi về phía Cố Thiên Tầm, tư thế phóng khoáng, lịch lãm đó trong phút chốc thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

“Đó là... Mộ tổng?”

“Đúng vậy! Chính là anh ta!”

Những tiếng rẽ nước “Roạt... roạt” dội đến. Cảnh Nam Kiêu lập tức đứng thẳng người dậy, mắt nhìn chòng chọc xuống giữa hồ.

Tần Tư Lam hoàn toàn không ngờ được mọi chuyện sẽ như thế này, đơ người ra, mắt cô ta thoáng thâm trầm nghĩ ngợi. Một giây sau cũng đứng thẳng dậy theo, dựa vào người Cảnh Nam Kiêu, “Nam Kiêu, anh ôm em đi... vừa nãy em sợ chết đi được...”

Sắc mặt Cảnh Nam Kiêu trở nên rất khó coi, nhưng vẫn nghe theo, ôm lấy cô ta.

“Đừng sợ, không phải còn có anh ở đây sao? Có anh ở đây rồi, em sẽ không sao đâu, ngoan...”

“Em sợ anh sẽ vì người phụ nữ khác mà bỏ lại em...” Cô ta nói đầy ám chỉ.

Cảnh Nam Kiêu bất giác nghĩ đến Cố Thiên Tầm, lại nghĩ đến Mộ Dạ Bạch, trong lòng nóng như lửa đốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện