Tôi Chưa Từng Biết Yêu
Chương 27
Tin đồn về Lâm Tây, bị truyền càng ngày càng không yên, làm Phó Tiểu Phương cũng nhịn không được bắt đầu tò mò lên, lâm tây vừa trở về phòng ngủ, Phó Tiểu Phương lập tức vây quanh cô, "Đến cùng cậu cùng ai đi thuê phòng rồi?” Cô nhớ tới dáng vẻ táo bạo của Hàn Sâm: "Mình nghe người ta nói, Hàn Sâm làm ầm lên, nhất định phải tìm được người này." "Đã nháo thành như vậy rồi sao, cậu còn hỏi mình, muốn mình xui xẻo hả?" Lâm Tây nghĩ, toàn bộ thế giới đều đang "Bắt gian phu", Lâm Minh Vũ cũng đã biết, Phó Tiểu Phương này là người hay bát quái sao có thể không biết? "Không hỏi cậu thì hỏi ai, không phải cậu đi thuê phòng à?" Phó Tiểu Phương một mặt cười xấu xa đi qua: "Thực sự là cậu à? Mình còn nghĩ cậu đi thuê một mình. Đến đến đến, cậu nói nhỏ với mình, mình cam đoan không nói cho Hàn Sâm, mình đoán nếu nói cho Hàn Sâm, cậu ta sẽ đi giết người mất." Lâm Tây không biết bên ngoài truyền đến loạn thất bát tao, thế nhưng không có truyền ra "Gian phu" của cô? "Cho nên đến cùng lời đồn này truyền thế nào?" "Có người nói cậu cùng một ông già, có người nói cậu cùng một giảng viên trong trường, còn có người nói là với mình..." Nghĩ vậy, Phó Tiểu Phương một mặt không biểu cảm nói: "... Bị điên hết mà, cùng với mình còn cần đi khách sạn sao?" "A..." Lâm Tây không nghĩ tới thì ra lời đồn đãi là như vậy, nhất thời cũng có chút kinh ngạc. Sao Lâm Minh Vũ lại biết là Giang Tục? Lâm Tây vội chạy đến lấy di động trên giường, thuận miệng trả lời có lệ với Phó Tiểu Phương: "Không ai hết, một mình mình đi." ... Nằm trên giường gửi tin nhắn cho Lâm Minh Vũ: 【Làm sao mà anh biết em ở cùng Giang Tục? 】 Một phút sau, Lâm Tây nhận được tin của Lâm Minh Vũ. 【 Em đi thuê phòng với người ta, vừa lúc cậu ta cả đêm không về. Ban ngày hai người còn đi cùng đến một cuộc thi, đến thám tử gà mờ còn biết, cám ơn.】 Lâm Tây nhìn lời giải thích như vậy, nhất thời rạng rỡ. Vốn cho rằng toàn bộ thế giới đều biết cô và Giang Tục, trên đường trở về còn đang suy nghĩ, về sau trong trường học sẽ hỗn loạn thế nào? Hiện tại mới biết được thì ra là có chuyện như vậy, tâm tình Lâm Tây nháy mắt trở nên tốt hơn. Cô nhấn nhấn bàn phím chiếc Nokia, lại soạn một tin nhắn, gửi cho Lâm Minh Vũ: 【 Loại chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của con gái rất quan trọng. 】 【 Em còn có thanh danh sao? Lâm Kim Liên? 】 Lâm Tây: 【... 】 **** Hàn Sâm chọc cho Lâm Tây trận tai họa "Thuê phòng" này, cuối cùng bởi vì không có "Chứng cứ", rất nhanh đã không giải quyết được gì rồi. Cho nên, "Tin đồn" không biết ở đâu tới này, cũng không tới phiên Giang Tục phụ trách, phỏng chừng hẳn là anh rất vui mừng. Cuộc sống của Lâm Tây sau đó rất bình thường, nên lên lớp thì lên lớp, nên học tập thì học tập. Cấp bốn tuy không cần thi 550 điểm, 425 điểm cũng muốn đạt được. Nếu Lâm Tây thật sự hai mươi tuổi, 425 điểm đối với cô mà nói khả năng sẽ không quá gian nan, thật đáng tiếc là cô ba mươi tuổi, vốn đã ra đi làm lâu rồi, qua nhiều năm như vậy, sớm đã quên gần hết rồi. Năm 2006 cuộc thi cấp bốn rất vô nhân đạo rơi vào đêm Giáng Sinh. Phó Tiểu Phương nói đã an bày rất tốt. Thi tốt thì buổi tối đi cuồng hoan, thi kém thì buổi tối đi mua say. Thời gian này trùng hợp, làm cho mọi người một bên chuẩn bị đêm giáng Sinh, một bên chuẩn bị thi tiếng Anh, có thể nói là rất ngược tâm. Đang lúc việc học tập lên cao điểm, Phó Tiểu Phương đột nhiên mang theo vài cuộn len về phòng ngủ, làm Lâm Tây phát hoảng. "Cậu đây là muốn làm gì?" Phó Tiểu Phương lấy kim đan len, gõ đầu Lâm Tây một cái: "Mua đương nhiên là chuẩn bị đan, chẳng lẽ lấy ra ăn hả?" "Sao đột nhiên làm mấy chuyện như vậy, cậu tìm được đối tượng?" Phó Tiểu Phương dùng kim đan quấn mấy vòng len, một mặt biểu cảm bất đắc dĩ: "Giúp Đan Hiểu, cô ấy đan khăn choàng cổ cho người trong lòng, không phải lễ Giáng Sinh sắp đến sao." "Đan Hiểu?" Lâm Tây như có đăm chiêu: "Cô ấy muốn tặng Giang Tục?" Phó Tiểu Phương khiếp sợ trợn tròn mắt: "Sao mà cậu biết?" Lâm Tây xì một tiếng, nghĩ, đương nhiên là cô biết. "Đoán, không phải mọi người đều thầm mến Giang Tục sao?" "Cậu thật đúng là đoán đúng rồi." Phó Tiểu Phương từ trong ba lô lấy ra hai cây kim đan dự phòng ném cho Lâm Tây: "Cùng nhau đan, một người làm rất mệt rồi." Lâm Tây giơ hai cây kim đan thập phần mê mang: "Mình đan cho ai?" Cô nhìn Phó Tiểu Phương từ trong đống len lấy ra mấy cuộn len màu xanh nhạt ra nói: "Nếu không thế này đi, mình đan mũ khắn đầu cho Lâm Minh Vũ, mùa đông, cái đầu bóng lưỡng của anh ấy khẳng định rất lạnh." "... Cậu là nói mũ..." Sau đó theo Phó Tiểu Phương đan đan dệt dệt, kết quả lâm tây quả thực đan rất tốt. Một bên xem tivi một bên đan khăn trùm đầu cho Lâm Minh Vũ - - à không, là mũ. Không biết có phải vừa học tập lại vừa đan khăn trùm đầu đến mệt mỏi không, Lâm Tây mỗi ngày đánh răng đều bị chảy máu, lợi bên phải sưng lên hoàn toàn không thể đụng vào, cả khuôn mặt đều bắt đầu có chút không đối xứng rồi. Thật vất vả có một ngày Lâm Minh Vũ không cần đến đội bóng rổ luyện tập vốn hẹn anh học bổ túc, kết quả một cú điện thoại nói không đến. Bất quá cũng không biết là anh dùng phương pháp gì thu phục Giang Tục, anh cư nhiên đáp ứng sẽ dạy Lâm Tây mười ngày. Vì có thể một lần thi qua cấp bốn, không lại lãng phí tiềnc báo danh, Lâm Tây cũng chẳng quan tâm cái khác, có người dạy thì thành thật học thôi. Theo thời gian tới gần đông chí, thành phố này càng ngày càng lạnh, đại học C nằm ở vùng ngoại thành có nhiều hồ nước, càng làm trong gió nhiều thêm hơi lạnh. Gần đây sinh viên đến thư viện càng ngày càng nhiều, so với ở trong phòng ngủ bọc chăn học tập, thư viện hiển nhiên càng thoải mái hơn, bởi vì mỗi ngày đều sẽ mở điều hòa. Lâm Tây chiếm một bàn trong gốc, dù sao ông Phật lớn Giang Tục này, làm nhiều người chú ý. Tiểu lâu la giống Lâm Tây, đương nhiên là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Áo bông vắt trên ghế dựa, thư viện ấm áp, làm Lâm Tây gần đây luôn mỏi mệt có chút bối rối, nhưng mà răng đau lại phảng phất như một bàn tay vô hình, bắt lấy thần kinh cảm giác đau của cô. Khăn quàng cổ sợi len lông cừu và áo bành tô màu xám của Giang Tục cũng treo trên ghế dựa, bởi vì cần học bổ túc, ghế hai người thật sự rất gần, hai bộ đồ cũng giống như rúc vào nhau. Cự ly thân mật. "..." "Từ đơn nhiều như vậy, không có khả năng đều nhớ, từ căn bản có thể nhớ, liên hệ với câu dưới đại khái có thể đoán được nghĩa..." Giang Tục hơi hơi nghiêng đầu, ba phần tư gương mặt là góc độ đẹp nhất, đến độ cong lông mày đều tựa hồ mang theo chút dịu dàng. Đôi môi lúc đóng lúc mở khi nói chuyện. Lâm Tây cố chống đỡ tinh thần nghe anh nói nói, trước mắt đều tựa hồ có chút hoảng hốt. Giọng của anh không cao không thấp, vừa khéo làm Lâm Tây có thể nghe, anh nghiêm túc giảng các từ căn bản và chút bí quyết làm mẹo. Lâm Tây dùng tay trái ôm lấy má phải, tay phải nghiêm túc ghi nhớ trọng điểm Giang Tục nói. Giang Tục thấy trên trán lâm tây đều toát ra một ít mồ hôi lạnh, môi cũng càng ngày càng trắng, nhướng mày, buông bút xuống. "Không thoải mái?" Thấy Lâm Tây luôn luôn ôm mặt, lại hỏi: "Khoang miệng bị loét?" Lâm Tây cảm thấy dây thần kinh bên mặt phải như bị kéo ra, nói chuyện đều khó chịu: "Hình như là lợi có chút nhiễm trùng." Nói xong, lại "Tê tê" hút hai ngụm khí lạnh. "Đau thành như vậy, cũng không có cách nào khác chuyên tâm học được." Giang Tục buông bút, đóng sách, lấy đồ của làm Lâm Tây nhét hết vào trong ba lô. Lâm Tây thấy Giang Tục phải đi, vội bụm mặt ngăn cản anh: "Đừng đi, Giang Tục, tuy tôi bị đau răng, nhưng sẽ chuyên tâm học, tôi còn có thể học được." Sợ Giang Tục không tin, ánh mắt Lâm Tây kiên định lại nói thêm một câu: "Giang Tục, tôi thật sự thật nghiêm túc học." Giang Tục trầm mặc mang áo bành tô vào, lại lấy áo bông của Lâm Tây đưa tới: "Đi khám bệnh trước." Giang Tục cúi đầu nhìn nhìn má phải Lâm Tây: "Đều sưng thành cá nóc rồi." Lâm Tây vừa nghe Giang Tục không phải đi, lúc này mới yên lòng bắt đầu mặc áo... Phòng y tế của trường học chỉ có một nha sĩ, bởi vì Lâm Tây xuất hiện, nha sĩ không thể không chậm hoãn thời gian tan tầm. Lúc ông khám cho Lâm Tây tuy rằng có chút dáng vẻ mất hứng, thái độ vẫn rất ôn hòa, kêu Lâm Tây đừng ngượng. Chụp phim mới biết được, thì ra lợi sưng thành như vậy là mọc răng khôn, răng khôn mọc ở tận bên trong cùng, khó trách sưng lên Lâm Tây cũng không phát hiện. Kê chút thuốc, hẹn trước thời gian nhổ răng, lúc Lâm Tây trả tiền phòng thu tiền có chút đau lòng, khám răng đúng là đắt. Rời khỏi phòng khám của trường học, đã tới bảy giờ rồi. Lâm Tây một tay bụm mặt một tay mang theo thuốc, cũng là một dáng vẻ chật vật. "Năm nay không biết có phải bị thủy nghịch không? Luôn phải đi bệnh viện." Lâm Tây ảo não ngẩng đầu: "Cảm ơn cậu Giang Tục, lại đi khám bệnh cùng tôi rồi." Giang Tục không nói chuyện, chỉ mang ba lô giúp Lâm Tây, cùng cô đi về phòng ngủ. Cây cối trên đường bị khô trơ trụi vì thời tiết, trên đất đầy lá rụng, toàn là lá khô, đạp một cái đã nát vụn, phát ra thanh âm " Đồm độp". Gió lạnh sưu sưu thổi, lạnh thấu xương, Lâm Tây bởi vì đau, luôn luôn đổ chút mồ hôi lạnh, lúc này bị thổi như vậy, lạnh đến rụt cổ. "Lạnh hả?" Giang Tục hơi nhíu mày nhìn Lâm Tây một cái. Giọng nói dịu dàng, giống tiếng gió ngâm khẽ bên tai. Lâm Tây vội lắc lắc đầu: "Không có." Nói xong, lại bị gió lạnh run run một chút. Giang Tục mấp máy môi, dừng bước, anh lấy khăn choàng cổ vàng nhạt xuống, chậm rãi đến gần Lâm Tây. Khi anh cúi đầu nhìn Lâm Tây, khẽ nhíu mày. Lâm Tây thấy anh tới gần, theo bản năng lui về sau một bước, bị khăn choàng cổ trên tay Giang Tục quấn chặt. Động tác của Giang Tục rất chậm cũng rât nhẹ nhàng, vốn là muốn choàng khăn lên cổ cô, vừa muốn vòng quanh lại thay đổi chủ ý, đổi thành trùm lên đầu Lâm Tây, chính là kiểu trùm đầu của bà ngoại. Lâm Tây đau răng, vô lực nhìn Giang Tục một cái: "Làm gì?" Giang Tục mím môi cười khẽ, giọng điệu đương nhiên: "Không phải cậu sợ người khác nhìn thấy sao? Như vậy sẽ không biết cậu là ai rồi." kỳ dị như vậy, rõ ràng càng hấp dẫn tầm mắt người khác đó sao? Vừa quấn lên, đã có mấy người đi đường ghé mắt nhìn cô rồi. Lâm Tây trừng mắt, người có hơi chút suy yếu, kéo hai lần không được, theo cậu ta vậy. Không thể không nói bao trùm đến khó coi, nhưng như thế này thật sự là một chút cũng không bị gió lùa, rất ấm áp. "Cảm ơn." Lâm Tây lúng ta lúng túng nói. Giang Tục lại đi bên cạnh Lâm Tây, nhẫn nại dặn cô: "Mấy ngày nay ăn cháo, nhớ thời gian hẹn đi nhổ răng." Lâm Tây cách khăn quàng cổ bụm mặt, hừ hừ hai tiếng: "Biết rồi." Giang Tục quay đầu nhìn cô một cái, tựa hồ lơ đãng hỏi một câu: "Muốn tôi đi cùng không?" "Không cần." Lâm Tây xua tay: "Chuyện đẫm máu này, tôi tìm Lâm Minh Vũ đi cùng." Giang Tục nhíu mày, không dị nghị "Ừ" một tiếng. Hai người đi cách nhau, đi vào đường nhỏ chỗ vườn trường, phía trước là dãy lầu phòng học sáng đèn, có người ở bên trong lên lớp. Theo dãy lầu về phòng ngủ, có một đám người bên hồ nước, qua cầu, lại có hai toà núi nhỏ, là Thánh Địa giành cho các cặp đôi trong trường. Giờ phút này hai người một đường đi tới, ngoại trừ trên đường đi có vài người lướt qua, mấy cặp đôi trên đường nhỏ đều không có. Thời tiết rất lạnh, hôm nay lại nổi lên gió bắc, ở bên ngoài thật sự là một loại tra tấn, các cặp đôi cũng không đi ra phát thức ăn cho chó rồi. Lâm Tây bụm mặt, đột nhiên nhớ tới khi lướt weibo, người khác miêu tả về răng khôn. "Nghe nói, người mọc răng khôn sẽ đại biểu cho việc dậy thì xong, đúng không?" Giang Tục nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tây: "Hả?" "Tôi hiện tại mọc răng khôn, có phải chứng minh tôi sẽ không bao giờ cao thêm không? Dựa vào gì chứ, tôi còn nghe nói, sẽ tăng lên một mét bảy lăm, sẽ đi dự thi Victoria secret!" Lâm Tây nói xong, đau buồn: "Tôi còn chưa làm gì, cái gì cũng trải qua, thế nào lại như vậy?" Đười trước đến chết cũng không mọc răng khôn, đời này thế nào mới 20 tuổi đã mọc? Lâm Tây vẫn còn lải nhải, nói nói, đột nhiên cô dừng bước. Giang Tục không biết cô lại bị giựt kinh phong gì, cũng dừng lại theo cô, có chút nghi hoặc hỏi: "Sao thế?" Lâm Tây một mặt không cam lòng ngẩng đầu nhìn Giang Tục: "Cái đó, Giang Tục... Cậu có thể cho tôi mượn ôm một chút không?" Bên tai là gió bắc bi phẫn gào thét vù vù, giống như tâm tình Lâm Tây lúc này. Trước mắt Giang Tục không biết có phải bị cô dọa không, bình thường ánh mắt nhìn thâm tàng bất lộ, giờ phút này cũng có vài phần dại ra. Tim anh đập mạnh và loạn nhịp nhìn chằm chằm lâm tây hồi lâu, mới chần chờ hỏi cô: "... Cậu có biết mình đang nói gì không?" "Tôi biết." Lâm Tây gằn từng chữ nói qua: "Giang Tục, hôm nay tôi chính thức trưởng thành rồi." Giang Tục hồ nghi nhìn về phía cô: "Chỉ số thông minh của cậu hình như còn không có." "Tôi không đùa." Lâm Tây nắm chặt hai tay, vẻ mặt bất cứ giá nào: "Tôi sống đến bây giờ, chưa từng ôm nam sinh. Hiện tại trưởng thành rồi, cậu cho tôi mượn để hoàn thành nghi thức này một chút." Giang Tục không nghĩ tới Lâm Tây suy nghĩ không bình thường như vậy, nhịn không được nhíu nhíu mày: "Cậu ngốc hả?" Thấy Giang Tục một mặt ghét bỏ, Lâm Tây vất vả lắm mới nổi lên dũng khí, lại rụt về lại, cô thất vọng bĩu môi: "Thôi quên đi, tôi biết ngay không trông cậy được vào cậu mà, quỷ hẹp hòi." Nho nhỏ nói thầm: "Sớm biết vậy kêu Lâm Minh Vũ theo giúp tôi, tốt xấu còn có thể mượn ôm một chút." Lâm Tây lườm Giang Tục một cái, cũng không để ý anh, đi nhanh về phía trước. "Quay lại." "Hả?" Lâm Tây quay đầu lại nháy mắt, cánh tay Giang Tục mở ra, một tay kéo cô vào trong lòng. Lâm Tây không được báo trước bị anh ôm lấy. Anh tay ôm lưng Lâm Tây, vai rộng tay dài thay Lâm Tây chặn gió bắc lại. Cái loại xúc cảm xa lạ này, mùi dầu gội nhàn nhạt lại rất quen thuộc, làm tim Lâm Tây đập thình thịch ngày càng nhanh. Cằm Giang Tục nhẹ nhàng đụng phải đỉnh đầu Lâm Tây, cách khăn quàng cổ, cái loại cảm giác này không thể nói thành lời. Bên tai là giọng anh nói nhỏ. "Mượn thì phải trả." |
Bình luận truyện