Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên
Chương 11-3: Tình yêu khó hiểu
Người bạn kia của Cửu Dật, tên là Lưu Cầm, năm nay chỉ mới 26 tuổi, tân nương xinh đẹp tuổi xuân phơi phới, dựa theo miêu tả của Cửu Dật, Lưu Cầm vốn là một người vô cùng mạnh mẽ. Bất quá sau khi rơi vào bẫy tình liền trở nên yếu ớt.
An Cách Nhĩ bảo Lưu Cầm ngồi xuống, tinh tế quan sát cô một chút, hỏi, “Cô không phải nói tới cùng chồng mình sao?”
“Tối hôm qua chúng tôi đã tới đây. Tôi cho anh ấy uống ly sữa có bỏ thuốc ngủ, bây giờ chưa tỉnh lại đâu.” Lưu Cầm trả lời.
An Cách Nhĩ nghe xong, hơi hơi nhíu mày, “Thuốc ngủ có tác dụng sao?”
“Ân.” Lưu Cầm gật đầu, “Lúc tôi cảm thấy thật sự cần dùng tới sẽ cho anh ta uống một ít.”
An Cách Nhĩ sờ sờ cằm, “Nói cụ thể tình huống đi.”
“Ân.” Lưu Cầm gật đầu, “Trong hồ ái tình có cái gì đó.”
“Là cái gì cơ?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Tôi không biết, dù sao cũng là thứ dơ bẩn!” Lưu Cầm căm giận nói, “Đêm đó, hình như tôi thấy trong nước có gì đó quay cuồng. Nói đi nói lại cũng là do tôi không tốt, nếu tôi không bảo anh ấy ra ngoài xem thì sẽ không phát sinh chuyện này.”
“Chồng cô tên gì?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Anh ấy tên là Mạnh Cường.” Lưu Cầm hỏi, “Bất quá bây giờ là ai tôi cũng không biết.”
“Cậu nói lúc đi hưởng tuần trăng mật cậu thấy gì đó ở trong nước sao?” Cửu Dật hơi hơi giật mình, hỏi, “Là cái gì vậy? Sao lúc trước cậu không nói.”
“Tớ không thấy rõ.” Lưu Cầm nói, “Lúc trước tớ không để ý tới, sau đó mới nhớ ra. Đêm hôm đó, chúng tớ đang đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh. Bầu không khí rất tốt, ngay lúc đó, tớ nhìn thấy trong hồ nước có gì đó xoay xoay, bọt nước bắn tung tóe, giống như có gì đó chuẩn bị chui lên.”
“Sau đó có gì chui lên không?” Mạc Phi tò mò.
“Tôi nhìn thấy một bàn tay, cũng không rõ lắm.” Lưu Cầm nói, “Nhưng Mạnh Cường bảo không thấy, sau đó, tôi vẫn lo lắng, anh ấy nói ra ngoài xem thử, tôi nói muốn cùng đi, nhưng anh ấy bảo tôi cứ ở trong phòng chờ.”
“Sau đó thì sao?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Sau đó Mạch Cường ra bờ sông nhìn thoáng qua, xem xét xung quanh một chút, rồi gọi cho quản lý.” Lưu Cầm nói, “Quản lý đến kiểm tra một vòng, nói không có vấn đề gì, sau đó để một con chó trước cửa trông, rồi rời khỏi.”
“Đêm đó Mạch Cường có chỗ nào không giống bình thường không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Không có.” Lưu Cầm nói, “Bất quá, đêm đó chó sủa rất dữ, tôi rất lo lắng, anh ấy ôm chặt lấy tôi an ủi… Sau đó tôi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.”
An Cách Nhĩ vuốt cằm, khóe miệng hơi giơ lên, nở nụ cười.
Lưu Cầm nhìn biểu tình của An Cách Nhĩ, khó hiểu nhìn Cửu Dật, Cửu Dật cũng buồn bực, hỏi, “An Cách Nhĩ, sao vậy?”
An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, kêu cái người đang trốn trong hẻm vào đây đi.”
Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Đi đi.”
Mạc Phi ra ngoài, bước tới đầu ngõ, quả nhiên có người đang lấp ló, giật mình không ít, xoay người bước ra ngoài, người kia cũng bị Mạc Phi làm hoảng sợ.
Tập trung quan sát, người kia là nam khoảng hơn 20 tuổi, thoạt nhìn gầy yếu lạ thường, “Anh…”
Người kia xoay người muốn chạy, Mạc Phi hỏi, “Từ từ, anh có phải là Mạnh Cường, chồng của Lưu Cầm không?”
Người kia ngây ngẩn, lập tức gật đầu.
Mạc Phi nhìn đôi mắt thâm quầng, nhớ tới dáng vẻ gầy yếu của cô gái kia, lên tiếng, “Anh vào đi, có người cho anh vào.”
Mạnh Cường sửng sốt, “Nơi này là đâu? Tại sao Lưu Cầm lại lén lút tới phòng tranh?”
Mạc Phi cười, “Bên ngoài là phòng tranh nhưng thật ra đây là văn phòng thám tử.”
“Thám tử?” Mạnh Cường khó hiểu, Mạc Phi vẫy tay với hắn, nói, “Vào đi!”
Mạnh Cường gật đầu, đi theo Mạc Phi, bước vào trong phòng tranh.
Lưu Cầm nhìn thấy Mạnh Cường, hiển nhiên hoảng sợ một trận, mà Mạnh Cường lại xấu hổ đứng một bên.
An Cách Nhĩ nhấc chân lên, “Ngồi đi!”
Mạnh Cường bước tới ghế sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cửu Dật. Cửu Dật đánh giá hắn, vốn nghĩ khi gặp lại sẽ hung hăng xử tên này giùm thanh mai trúc mã, thế mà vừa thấy trong lòng lại nhụt chí. Vốn tưởng rằng chồng tra tấn vợ, nhưng mà bây giờ lại thấy, giống như hai vợ chồng tra tấn nhau. Bộ dáng của Mạnh Cường cũng không hề tốt hơn Lưu Cầm tí nào.
An Cách Nhĩ đan tay đặt lên đầu gối, hỏi Mạnh Cường, “Anh chưa bao giờ uống thuốc ngủ, đúng không?”
Mạnh Cường gật đầu, “Lúc đầu tôi có uống, bất quá cứ cảm thấy tinh thần không ổn lắm, hơn nữa đều xảy ra lúc Lưu Cầm đưa sữa hay đồ uống cho tôi, cho nên tôi hoài nghi có phải trong đó có cái gì, sau đó phát hiện Lưu Cầm cho tôi uống thuốc ngủ. Tôi không uống ngay mà lặng lẽ đổ đi. Tôi muốn xem xem lúc tôi ngủ cô ấy làm gì. Bất quá, cô ấy cũng không làm gì, chỉ ngồi một bên khóc, tôi cũng không biết cô ấy bị cái gì, lần này đột nhiên cô ấy nói muốn đi giải sầu, sau đó tự nhiên một mình bỏ đi.Tôi còn tưởng, cô ấy có người khác, theo tới đây, ai ngờ lại tới phòng tranh.”
Lưu Cầm nhìn hắn, nói, “Em làm sao có người khác được chứ!”
Mạnh Cường bĩu môi, nói, “Anh chẳng lẽ không lo lắng được sao?”
Cửu Dật cùng An Cách Nhĩ trao đổi ánh mắt, cảm thấy hai người này có chút kỳ quái, Mạnh Cường này thoạt nhìn đúng là có chút kỳ lạ, bất quá bây giờ, hắn không có khí chất gì gọi là tà ác. So với tấm ảnh rất khác nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
An Cách Nhĩ nhìn nhìn hai người, “Trước tiên tôi muốn hỏi một chút. Mạnh Cường, lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật, tối hôm đó, cũng chính là cái đêm Lưu Cầm nói thấy cái gì đó giữa hồ ấy, lúc quản lý đi rồi, có để chó lại trông cửa cho hai người không?”
Đối mặt với vấn đề này của An Cách Nhĩ, Cửu Dật cùng Mạc Phi đều cảm thấy có chút khó hiểu, cái này thì liên quan gì?
Mạnh Cường sửng sốt một chút, lắc đầu nói, “Đâu có đâu.”
Mạnh Cường vừa thốt lên, Lưu Cầm liền giật mình, “Không phải anh nói quản lý để chó lại, nếu có gì nó sẽ kêu lên sao?”
“Ách…” Mạnh Cường xấu hổ nói, “Cái này không phải em sợ hãi nên anh đã an ủi em rồi sao, nói có chó, em sẽ bớt sợ hơn?”
“Nhưng mà…” Cửu Dật lại hỏi Lưu Cầm, “Không phải cậu nói cậu nghe thấy tiếng chó sủa sao?”
“Đúng thế!” Lưu Cầm nói, “Tớ nghe thấy mà, ngay ngoài cửa, còn sủa rất dữ!”
“Sao có thể?” Mạnh Cường mở to hai mắt, “Ngoài cửa làm gì có chó!”
“Nhưng mà em…” Lưu Cầm tựa hồ có chút hỗn loạn, “Em rõ ràng nghe thấy mà…”
“Em nghe thấy sao không hỏi anh?” Mạnh Cường hỏi.
“Em… lúc đó em mơ mơ màng màng.” Lưu Cầm nói, “Em cũng không biết sao lại vậy.”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, “Anh thấy sao?”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Quản lý để chó lại hẳn là không thể đi.” Khi nói chuyện, theo bản năng liếc nhìn Ace, mó sủa lên một tiếng.
“Đúng thế.” Cửu Dật nói, “Nếu quản lý có chó, lúc tuần tra sẽ dẫn theo, không thể để chó ở lại đó. Hơn nữa chó là loài động vật nói ở lại nó sẽ không làm theo, phần lớn đều tự mình chạy về. Còn nữa, chó sủa sẽ làm ảnh hưởng tới người khác, quản lý chắc chắn sẽ không làm vậy.”
“Cửu Dật!” Lưu Cầm xoay mặt trừng hắn, “Cậu không tin tớ?”
Cửu Dật xấu hổ há mồm, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, làm sao có thể không tin, chẳng qua…
“Cô không có nói dối.” An Cách Nhĩ nói với Lưu Cầm, “Trên phương diện tinh thần, cũng không có gì đặc biệt…” Khi nói chuyện, An Cách Nhĩ lấy ra tấm ảnh, đưa cho Mạnh Cường, “Sao lúc chụp tấm này, nhìn anh hung ác vậy, anh đang nhìn ai?”
Mạnh Cường cầm lấy tấm hình, cũng hơi hơi nhíu mày, “Nga… Tôi đang nhìn hắn.”
“Hắn?” Lưu Cầm khó hiểu nhìn Mạnh Cường, “Ai cơ?”
Mạnh Cường mặt nhăn mày nhíu, nhỏ giọng nói, “Người luôn đi theo em.”
“Luôn đi theo em?” Lưu Cầm càng không thể lý giải, “Làm gì có ai đâu?”
Mạnh Cường cũng nhíu mày, “Không phải em rất sợ hắn sao?”
“Em…” Lưu Cầm có chút há hốc, “Em nói với anh có người đi theo em sao?”
Mạnh Cường nói, “Lúc nằm ngủ em cứ nói mớ, trông rất sợ hãi, ‘Anh là ai? Anh tránh ra… Đừng quấn lấy Cường Cường…’ anh còn tưởng có ai quấy rầy em, sau đó lấy anh ra uy hiếp em. Sau đó anh liền nhìn thấy một người xuất quỷ nhập thần ra ra vào vào… Lần đó chụp ảnh, anh có nhìn thấy, anh liền cảnh cáo hắn bảo hắn rời đi. Anh còn nhìn thấy hắn rất nhiều lần, cái tên biến thái kia, thường xuyên xuất hiện ở cửa sổ, anh không dám nói, sợ làm em kinh hãi. Anh có báo cảnh sát mấy lần, bất quá cảnh sát chỉ lẳng lặng tra xét, nói không phát hiện ai, cho nên anh rất lo lắng.”
“Cho nên mới lộ ra khuôn mặt này?” Mạc Phi cùng Cửu Dật đều tiến tới nhìn, bởi vì nhìn theo miêu tả của Lưu Cầm nên mới cảm thấy cái tên này bị quỷ mượn xác, cảm thấy rất tà ác, nhưng bây giờ nói rõ ra, không phải tà ác mà chính là như An Cách Nhĩ nói, hung ác! Có chút cảm giác khiêu khích, ánh mắt kia thay lời nói — Xéo ngay!
“Em chưa từng thấy ai cả…” Lưu Cầm nói, “Em sợ chính là anh…”
“A?” Mạnh Cường mở to hai mắt nhìn Lưu Cầm, khó hiểu hỏi, “Sao lại sợ anh?”
“Anh… mỗi đêm anh đều nói ‘anh yêu em’…” Lưu Cầm nói.
Mạnh Cường có chút bất đắc dĩ, “Con gái không phải đều thích vậy sao? Anh còn cố ý lên mạng hỏi, bạn gái rất dễ chấn kinh, là người có tâm sự với dễ sợ hãi, buổi tối ngủ không ngon, phải an ủi thế nào? Sau đó có bác sĩ tâm lý chỉ anh, phải đặc biệt ôn nhu, hết thảy phải tùy ý em, đặc biệt lúc em sợ hãi, phải an ủi em, làm em hết sợ. Tốt nhất là mọi thời khắc đều thể hiện tình yêu. Sau đó anh làm theo, hơn nữa mỗi lần như vậy, em đều ngủ được, cho nên anh cảm thấy rất hiệu quả a.”
Mạc Phi cùng Cửu Dật đỡ trán, không phải vì vậy mà ngủ được mà là người ta sợ quá nên mới không thể không ngủ.
“Anh… anh quỷ dị như vậy là vì làm theo lời dạy của bác sĩ kia?” Lưu Cầm mở to hai mắt.
Mạnh Cường có chút ủy khuất, nói, “Anh có có chỗ nào quỷ dị? Anh thấy em càng ngày càng tiều tụy, liền nghĩ có phải có tên khốn nạn nào làm tổn thương em không, anh cũng không có cách gì, chỉ có thể tận lực đối tốt với em, sau đó cố gắng nỗ lực vươn lên để em đừng lo lắng nữa, anh cũng thương lượng với ba mẹ rồi, bọn họ đều nói phải thương em cho tốt.”
“Vậy tại sao lại đòi dọn tới sát hồ ái tình?” Lưu Cầm hỏi.
“Vì lúc ở đó em rất vui mà.” Mạnh cường nói, “Anh muốn em sống vui vẻ!”
Lưu Cầm há hốc, Mạc Phi và Cửu Dật cũng đồng dạng.
“Cái này cũng đủ để thuyết minh rồi nhỉ?” An Cách Nhĩ nói, “Đừng tin lời tên bác sĩ tâm lý kia, phải thận trọng lựa chọn bác sĩ tâm lý, có người làm việc được việc không, việc thành không đủ, thất bại có thừa, không có bệnh nhìn thành có bệnh.”
Tất cả mọi người không nói gì.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nhìn hắn, “Xem ra, đây là sự hiểu lầm nhỉ?”
“Ân ~~” An Cách Nhĩ lắc đầu, bình tĩnh nói, “Không phải hiểu lầm, mà có người muốn hại hai người. Xác thực mà nói, hồ ái tình kia, thật sự có vấn đề.”
An Cách Nhĩ bảo Lưu Cầm ngồi xuống, tinh tế quan sát cô một chút, hỏi, “Cô không phải nói tới cùng chồng mình sao?”
“Tối hôm qua chúng tôi đã tới đây. Tôi cho anh ấy uống ly sữa có bỏ thuốc ngủ, bây giờ chưa tỉnh lại đâu.” Lưu Cầm trả lời.
An Cách Nhĩ nghe xong, hơi hơi nhíu mày, “Thuốc ngủ có tác dụng sao?”
“Ân.” Lưu Cầm gật đầu, “Lúc tôi cảm thấy thật sự cần dùng tới sẽ cho anh ta uống một ít.”
An Cách Nhĩ sờ sờ cằm, “Nói cụ thể tình huống đi.”
“Ân.” Lưu Cầm gật đầu, “Trong hồ ái tình có cái gì đó.”
“Là cái gì cơ?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Tôi không biết, dù sao cũng là thứ dơ bẩn!” Lưu Cầm căm giận nói, “Đêm đó, hình như tôi thấy trong nước có gì đó quay cuồng. Nói đi nói lại cũng là do tôi không tốt, nếu tôi không bảo anh ấy ra ngoài xem thì sẽ không phát sinh chuyện này.”
“Chồng cô tên gì?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Anh ấy tên là Mạnh Cường.” Lưu Cầm hỏi, “Bất quá bây giờ là ai tôi cũng không biết.”
“Cậu nói lúc đi hưởng tuần trăng mật cậu thấy gì đó ở trong nước sao?” Cửu Dật hơi hơi giật mình, hỏi, “Là cái gì vậy? Sao lúc trước cậu không nói.”
“Tớ không thấy rõ.” Lưu Cầm nói, “Lúc trước tớ không để ý tới, sau đó mới nhớ ra. Đêm hôm đó, chúng tớ đang đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh. Bầu không khí rất tốt, ngay lúc đó, tớ nhìn thấy trong hồ nước có gì đó xoay xoay, bọt nước bắn tung tóe, giống như có gì đó chuẩn bị chui lên.”
“Sau đó có gì chui lên không?” Mạc Phi tò mò.
“Tôi nhìn thấy một bàn tay, cũng không rõ lắm.” Lưu Cầm nói, “Nhưng Mạnh Cường bảo không thấy, sau đó, tôi vẫn lo lắng, anh ấy nói ra ngoài xem thử, tôi nói muốn cùng đi, nhưng anh ấy bảo tôi cứ ở trong phòng chờ.”
“Sau đó thì sao?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Sau đó Mạch Cường ra bờ sông nhìn thoáng qua, xem xét xung quanh một chút, rồi gọi cho quản lý.” Lưu Cầm nói, “Quản lý đến kiểm tra một vòng, nói không có vấn đề gì, sau đó để một con chó trước cửa trông, rồi rời khỏi.”
“Đêm đó Mạch Cường có chỗ nào không giống bình thường không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Không có.” Lưu Cầm nói, “Bất quá, đêm đó chó sủa rất dữ, tôi rất lo lắng, anh ấy ôm chặt lấy tôi an ủi… Sau đó tôi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.”
An Cách Nhĩ vuốt cằm, khóe miệng hơi giơ lên, nở nụ cười.
Lưu Cầm nhìn biểu tình của An Cách Nhĩ, khó hiểu nhìn Cửu Dật, Cửu Dật cũng buồn bực, hỏi, “An Cách Nhĩ, sao vậy?”
An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, kêu cái người đang trốn trong hẻm vào đây đi.”
Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Đi đi.”
Mạc Phi ra ngoài, bước tới đầu ngõ, quả nhiên có người đang lấp ló, giật mình không ít, xoay người bước ra ngoài, người kia cũng bị Mạc Phi làm hoảng sợ.
Tập trung quan sát, người kia là nam khoảng hơn 20 tuổi, thoạt nhìn gầy yếu lạ thường, “Anh…”
Người kia xoay người muốn chạy, Mạc Phi hỏi, “Từ từ, anh có phải là Mạnh Cường, chồng của Lưu Cầm không?”
Người kia ngây ngẩn, lập tức gật đầu.
Mạc Phi nhìn đôi mắt thâm quầng, nhớ tới dáng vẻ gầy yếu của cô gái kia, lên tiếng, “Anh vào đi, có người cho anh vào.”
Mạnh Cường sửng sốt, “Nơi này là đâu? Tại sao Lưu Cầm lại lén lút tới phòng tranh?”
Mạc Phi cười, “Bên ngoài là phòng tranh nhưng thật ra đây là văn phòng thám tử.”
“Thám tử?” Mạnh Cường khó hiểu, Mạc Phi vẫy tay với hắn, nói, “Vào đi!”
Mạnh Cường gật đầu, đi theo Mạc Phi, bước vào trong phòng tranh.
Lưu Cầm nhìn thấy Mạnh Cường, hiển nhiên hoảng sợ một trận, mà Mạnh Cường lại xấu hổ đứng một bên.
An Cách Nhĩ nhấc chân lên, “Ngồi đi!”
Mạnh Cường bước tới ghế sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cửu Dật. Cửu Dật đánh giá hắn, vốn nghĩ khi gặp lại sẽ hung hăng xử tên này giùm thanh mai trúc mã, thế mà vừa thấy trong lòng lại nhụt chí. Vốn tưởng rằng chồng tra tấn vợ, nhưng mà bây giờ lại thấy, giống như hai vợ chồng tra tấn nhau. Bộ dáng của Mạnh Cường cũng không hề tốt hơn Lưu Cầm tí nào.
An Cách Nhĩ đan tay đặt lên đầu gối, hỏi Mạnh Cường, “Anh chưa bao giờ uống thuốc ngủ, đúng không?”
Mạnh Cường gật đầu, “Lúc đầu tôi có uống, bất quá cứ cảm thấy tinh thần không ổn lắm, hơn nữa đều xảy ra lúc Lưu Cầm đưa sữa hay đồ uống cho tôi, cho nên tôi hoài nghi có phải trong đó có cái gì, sau đó phát hiện Lưu Cầm cho tôi uống thuốc ngủ. Tôi không uống ngay mà lặng lẽ đổ đi. Tôi muốn xem xem lúc tôi ngủ cô ấy làm gì. Bất quá, cô ấy cũng không làm gì, chỉ ngồi một bên khóc, tôi cũng không biết cô ấy bị cái gì, lần này đột nhiên cô ấy nói muốn đi giải sầu, sau đó tự nhiên một mình bỏ đi.Tôi còn tưởng, cô ấy có người khác, theo tới đây, ai ngờ lại tới phòng tranh.”
Lưu Cầm nhìn hắn, nói, “Em làm sao có người khác được chứ!”
Mạnh Cường bĩu môi, nói, “Anh chẳng lẽ không lo lắng được sao?”
Cửu Dật cùng An Cách Nhĩ trao đổi ánh mắt, cảm thấy hai người này có chút kỳ quái, Mạnh Cường này thoạt nhìn đúng là có chút kỳ lạ, bất quá bây giờ, hắn không có khí chất gì gọi là tà ác. So với tấm ảnh rất khác nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
An Cách Nhĩ nhìn nhìn hai người, “Trước tiên tôi muốn hỏi một chút. Mạnh Cường, lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật, tối hôm đó, cũng chính là cái đêm Lưu Cầm nói thấy cái gì đó giữa hồ ấy, lúc quản lý đi rồi, có để chó lại trông cửa cho hai người không?”
Đối mặt với vấn đề này của An Cách Nhĩ, Cửu Dật cùng Mạc Phi đều cảm thấy có chút khó hiểu, cái này thì liên quan gì?
Mạnh Cường sửng sốt một chút, lắc đầu nói, “Đâu có đâu.”
Mạnh Cường vừa thốt lên, Lưu Cầm liền giật mình, “Không phải anh nói quản lý để chó lại, nếu có gì nó sẽ kêu lên sao?”
“Ách…” Mạnh Cường xấu hổ nói, “Cái này không phải em sợ hãi nên anh đã an ủi em rồi sao, nói có chó, em sẽ bớt sợ hơn?”
“Nhưng mà…” Cửu Dật lại hỏi Lưu Cầm, “Không phải cậu nói cậu nghe thấy tiếng chó sủa sao?”
“Đúng thế!” Lưu Cầm nói, “Tớ nghe thấy mà, ngay ngoài cửa, còn sủa rất dữ!”
“Sao có thể?” Mạnh Cường mở to hai mắt, “Ngoài cửa làm gì có chó!”
“Nhưng mà em…” Lưu Cầm tựa hồ có chút hỗn loạn, “Em rõ ràng nghe thấy mà…”
“Em nghe thấy sao không hỏi anh?” Mạnh Cường hỏi.
“Em… lúc đó em mơ mơ màng màng.” Lưu Cầm nói, “Em cũng không biết sao lại vậy.”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, “Anh thấy sao?”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Quản lý để chó lại hẳn là không thể đi.” Khi nói chuyện, theo bản năng liếc nhìn Ace, mó sủa lên một tiếng.
“Đúng thế.” Cửu Dật nói, “Nếu quản lý có chó, lúc tuần tra sẽ dẫn theo, không thể để chó ở lại đó. Hơn nữa chó là loài động vật nói ở lại nó sẽ không làm theo, phần lớn đều tự mình chạy về. Còn nữa, chó sủa sẽ làm ảnh hưởng tới người khác, quản lý chắc chắn sẽ không làm vậy.”
“Cửu Dật!” Lưu Cầm xoay mặt trừng hắn, “Cậu không tin tớ?”
Cửu Dật xấu hổ há mồm, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, làm sao có thể không tin, chẳng qua…
“Cô không có nói dối.” An Cách Nhĩ nói với Lưu Cầm, “Trên phương diện tinh thần, cũng không có gì đặc biệt…” Khi nói chuyện, An Cách Nhĩ lấy ra tấm ảnh, đưa cho Mạnh Cường, “Sao lúc chụp tấm này, nhìn anh hung ác vậy, anh đang nhìn ai?”
Mạnh Cường cầm lấy tấm hình, cũng hơi hơi nhíu mày, “Nga… Tôi đang nhìn hắn.”
“Hắn?” Lưu Cầm khó hiểu nhìn Mạnh Cường, “Ai cơ?”
Mạnh Cường mặt nhăn mày nhíu, nhỏ giọng nói, “Người luôn đi theo em.”
“Luôn đi theo em?” Lưu Cầm càng không thể lý giải, “Làm gì có ai đâu?”
Mạnh Cường cũng nhíu mày, “Không phải em rất sợ hắn sao?”
“Em…” Lưu Cầm có chút há hốc, “Em nói với anh có người đi theo em sao?”
Mạnh Cường nói, “Lúc nằm ngủ em cứ nói mớ, trông rất sợ hãi, ‘Anh là ai? Anh tránh ra… Đừng quấn lấy Cường Cường…’ anh còn tưởng có ai quấy rầy em, sau đó lấy anh ra uy hiếp em. Sau đó anh liền nhìn thấy một người xuất quỷ nhập thần ra ra vào vào… Lần đó chụp ảnh, anh có nhìn thấy, anh liền cảnh cáo hắn bảo hắn rời đi. Anh còn nhìn thấy hắn rất nhiều lần, cái tên biến thái kia, thường xuyên xuất hiện ở cửa sổ, anh không dám nói, sợ làm em kinh hãi. Anh có báo cảnh sát mấy lần, bất quá cảnh sát chỉ lẳng lặng tra xét, nói không phát hiện ai, cho nên anh rất lo lắng.”
“Cho nên mới lộ ra khuôn mặt này?” Mạc Phi cùng Cửu Dật đều tiến tới nhìn, bởi vì nhìn theo miêu tả của Lưu Cầm nên mới cảm thấy cái tên này bị quỷ mượn xác, cảm thấy rất tà ác, nhưng bây giờ nói rõ ra, không phải tà ác mà chính là như An Cách Nhĩ nói, hung ác! Có chút cảm giác khiêu khích, ánh mắt kia thay lời nói — Xéo ngay!
“Em chưa từng thấy ai cả…” Lưu Cầm nói, “Em sợ chính là anh…”
“A?” Mạnh Cường mở to hai mắt nhìn Lưu Cầm, khó hiểu hỏi, “Sao lại sợ anh?”
“Anh… mỗi đêm anh đều nói ‘anh yêu em’…” Lưu Cầm nói.
Mạnh Cường có chút bất đắc dĩ, “Con gái không phải đều thích vậy sao? Anh còn cố ý lên mạng hỏi, bạn gái rất dễ chấn kinh, là người có tâm sự với dễ sợ hãi, buổi tối ngủ không ngon, phải an ủi thế nào? Sau đó có bác sĩ tâm lý chỉ anh, phải đặc biệt ôn nhu, hết thảy phải tùy ý em, đặc biệt lúc em sợ hãi, phải an ủi em, làm em hết sợ. Tốt nhất là mọi thời khắc đều thể hiện tình yêu. Sau đó anh làm theo, hơn nữa mỗi lần như vậy, em đều ngủ được, cho nên anh cảm thấy rất hiệu quả a.”
Mạc Phi cùng Cửu Dật đỡ trán, không phải vì vậy mà ngủ được mà là người ta sợ quá nên mới không thể không ngủ.
“Anh… anh quỷ dị như vậy là vì làm theo lời dạy của bác sĩ kia?” Lưu Cầm mở to hai mắt.
Mạnh Cường có chút ủy khuất, nói, “Anh có có chỗ nào quỷ dị? Anh thấy em càng ngày càng tiều tụy, liền nghĩ có phải có tên khốn nạn nào làm tổn thương em không, anh cũng không có cách gì, chỉ có thể tận lực đối tốt với em, sau đó cố gắng nỗ lực vươn lên để em đừng lo lắng nữa, anh cũng thương lượng với ba mẹ rồi, bọn họ đều nói phải thương em cho tốt.”
“Vậy tại sao lại đòi dọn tới sát hồ ái tình?” Lưu Cầm hỏi.
“Vì lúc ở đó em rất vui mà.” Mạnh cường nói, “Anh muốn em sống vui vẻ!”
Lưu Cầm há hốc, Mạc Phi và Cửu Dật cũng đồng dạng.
“Cái này cũng đủ để thuyết minh rồi nhỉ?” An Cách Nhĩ nói, “Đừng tin lời tên bác sĩ tâm lý kia, phải thận trọng lựa chọn bác sĩ tâm lý, có người làm việc được việc không, việc thành không đủ, thất bại có thừa, không có bệnh nhìn thành có bệnh.”
Tất cả mọi người không nói gì.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nhìn hắn, “Xem ra, đây là sự hiểu lầm nhỉ?”
“Ân ~~” An Cách Nhĩ lắc đầu, bình tĩnh nói, “Không phải hiểu lầm, mà có người muốn hại hai người. Xác thực mà nói, hồ ái tình kia, thật sự có vấn đề.”
Bình luận truyện