Tiểu Thê Bảo

Chương 86: Cố Phù



Tạ Lâm và Thái Tử Tạ Chiêu chạm mặt nhau ở cùng một chỗ, nên có rất nhiều chuyện trên triều cần nói tiếp, hai người Bạch Quả và Văn Tố Thư không tiện tham dự nhiều vào việc triều, sau khi dùng bữa xong liền ngồi vào một phòng khác nói chuyện.

Hai người bọn họ đều không phải người nói nhiều, Văn Tố Thư chỉ cười xúc động nói: "Lúc ở trong cung ta có nghe nói việc Tĩnh Vương xảy ra chuyện, còn than thở thay cậu, nhưng người hiền luôn được ông trời giúp đỡ, tuy mấy ngày kia có chút nhấp nhô, nhưng hôm nay thấy kết cục cũng có vẻ không tồi."

Bạch Quả gật gật đầu, thấp giọng nói: "Ta khi đó cũng cho rằng điện hạ nhà ta không về được......"

"Đại nạn qua đi, chắc chắn sẽ hạnh phúc cuối đời." Văn Tố Thư nâng tách trà ấm áp, ánh mắt dừng ở trên đường phố nhộn nhịp bên ngoài, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, "Phía dưới có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Bạch Quả theo tầm mắt hắn nhìn xuống, chỉ thấy bá tánh trên đường phố cẩn thận né tránh ra một khoảng trống, lộ ra một khoảng đất trống không, xếp hàng đứng hai bên.

Nữ tử dung mạo tú lệ bị mành sa che lại, một đôi con mắt sáng lại lộ ra lửa giận nồng đậm và phẫn nộ, nàng nhìn mấy tên an chơi trác táng đang bao vây mình, đôi tay siết chặt nói không ra lời.

Bạch Quả liếc mắt một cái liền nhận ra thiếu nữ đó là đích nữ của Cố gia, Cố Phù.

Mà trong đám tên ăn chơi trác táng đối diện nàng, cầm đầu đang đứng là con vợ cả nhà mẹ đẻ Hà thị Hà Thanh.

Trên mặt Hà Thanh tràn đầy đắc ý nói: "Cố Phù, ngươi cần gì phải như vậy? Qua mấy ngày nữa mẫu thân sẽ đi Cố phủ cầu hôn, ngươi cho dù coi thường kẻ ăn chơi trác táng như ta, nhưng kết quả là không phải chỉ có thể gả cho ta thôi sao?"

Cố Phù siết chặt tay nói: "Mơ mộng hão huyền, ta có chết cũng sẽ không gả cho ngươi!"

Hà Thanh cười cười, trong mắt nổi lên ánh sáng có chút không tốt: "Ta biết trong lòng ngươi có người, còn không phải là tên thư sinh nghèo kia hay sao? Chỉ là phế vật thi ba lần đều rớt hết mà thôi, đòi tiền thì không có tiền, muốn gia thế cũng không có gia thế, mà ngươi cũng coi hắn là bảo bối à."

Cố Phù trừng lớn mắt: "Câm miệng, anh ấy không phải phế vật!"

Hà Thanh lạnh lạnh nói: "Không phải phế vật? Không, hắn rất nhanh sẽ trở thành phế vật chân chính......"

Cố Phù: "Ngươi có ý gì?"

Hà Thanh nói: "Dám đoạt nữ nhân với ta, ngươi cảm thấy ta sẽ xử lý hắn như thế nào? Chẳng qua là qua loa gọi người khác đi thu thập hắn một chút, kêu hắn tự biết bản thân mình là phế vật đứng bên một cái bãi bùn lầy mà thôi."

Cố Phù nghe vậy, đại kinh thất sắc.

Nàng muốn lập tức rời đi rời khỏi chỗ này đi tìm người trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại bị Hà Thanh ngăn lại: "Đi đâu?"

"Ngươi tránh ra!"

Hà Thanh cười ha ha: "Không cho."

"Tránh ra!"

Cố Phù tức đỏ mắt, duỗi tay đẩy Hà Thanh, lại bị đối phương dùng thủ đoạn nắm chặt, thuận thế như giòi trong xương sờ lên cánh nàng.

Xúc cảm ghê tớm khiến Cố Phù giãy giụa, nhưng nàng là một nữ tử sao có thể bằng một nam tử, Hà Thanh vuốt cánh tay của nàng, mê say nói: "Thật là mềm mại."

"Ghê tởm!" Cố Phù nhịn không được tát một cái lên mặt Hà Thanh.

Hà Thanh là lần đầu tiên bị nữ nhân đánh, tuy gã có chút chân thành thích Cố Phù, nhưng gã cũng nhịn không được, ngay lập tức đánh trả.

Cố Phù nhìn bàn tay sắp rơi xuống, hoảng sợ mà nhắm mắt lại, nhưng đau đớn trong tưởng tượng không có đến, ngược lại Hà Thanh đột nhiên hét lên như con heo bị chọc tiết, cái tay ghê tởm nắm lấy nàng cũng buông lỏng.

Mở mắt ra, Cố Phù liền nhìn thấy một nữ tử mặt áo đỏ ngồi trên lưng ngựa, tay giơ roi, đánh Hà Thanh đến nỗi lăn lộn trên đất.

"Chủ tử, chủ tử ngài đánh nhẹ thôi, đừng đánh chết mà!"  Người hầu bên cạnh nàng với  vẻ mặt đau khổ nhắc nhở.

Lý Tiên Nhi lại cười lạnh một tiếng, roi trong tay không ngừng quất xuống đánh Hà Thanh: "A, ở bên đường cường đoạt dân nữ, đi tra lai lịch của người này, ta phải nhìn xem gia thế của gã lớn như thế nào!"

"Tạ quý nhân ra tay cứu giúp." Cố Phù chưa gặp qua Lý Tiên Nhi, lại không ngại nhìn ra thân phận cao quý của Lý Tiên Nhi, ôm lấy cổ tay, oán hận nhìn Hà Thanh lăn lộn trên mặt đất nói, "Quý nhân không cần tra xét nhiều, gã tên là Hà Thanh, là con vợ cả nhà mẹ đẻ của phu nhân Xương Bình Bá, cũng là cháu trai của Hà Huệ tần nương nương trong cung."

"Ồ?" Lý Tiên Nhi híp híp mắt, nhìn về phía Cố Phù, "Ngươi là cô nương nhà ai?"

Cố Phù mím miệng nói: "Phụ thân trong nhà là Cố Nãi Vọng, có quan hệ thông gia với phủ Xương Bình Bá."

"Phủ Xương Bình Bá." Lý Tiên Nhi bừng tỉnh, "Phu nhân Xương Bình Bá với ngươi có quan hệ gì?"

Cố Phù nói: "Phu nhân Xương Bình Bá chính là nhạc mẫu của huynh trưởng trong nhà."

Kể tới đó, Lý Tiên Nhi đột nhiên thu hồi roi ngựa trong tay, cười lạnh hai tiếng: "Hóa ra cũng không phải thứ tốt lành gì."

Cố Phù sợ hãi: "Thảo dân sợ hãi, rốt cuộc nhà ta với quý quân có hiểu lầm gì?"

Lý Tiên Nhi bĩu môi: "Tất nhiên không hiểu lầm gì với ta, nhưng cũng hoàn toàn không gây trở ngại ta...... Chán ghét người có quan hệ với phủ Xương Bình Bá thôi."

Từ sau khi quan hệ tốt với Bạch Quả, Lý Tiên Nhi liền ngẫm lại cẩn thận những chuyện Bạch Quả đã trải qua, cuối cùng lại đau lòng cho đối phương, bởi vậy cũng chán ghét Xương Bình Bá và phu nhân nhà đó.

Cố gia và phủ Xương Bình Bá là quan hệ thông gia, nàng tất nhiên liền hận chồng chất lên, đối với Cố Phù tất nhiên cũng không có sắc mặt tốt.

Đánh Hà Thanh khiến người ta không vừa mắt xong, Lý Tiên Nhi cũng không muốn quản chuyện này nhiều, nhưng đi còn chưa được hai bước, liền có một nô tài trang điểm trong cung bước nhanh tới bên người nàng, sau khi vội vàng thỉnh an liền thì thầm bên tai nàng.

Lý Tiên Nhi nghe cung nhân kia nói xong, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của một tửu lầu cách đây không xa, chỉ thấy trong phòng có một nhóc con thoáng ló đầu ra, sau đó lại bị người cẩn thận vội vàng ôm trở về.

Cố Phù theo tầm mắt của Lý Tiên Nhi nhìn tới chỗ kia, cái gì cũng chưa nhìn thấy, liền nghe thanh âm không tình nguyện của Lý Tiên Nhi vang lên: "Đi theo ta, có người muốn gặp ngươi."

Cố Phù theo bản năng hỏi: "Ai muốn gặp ta?"

Lý Tiên Nhi cười như không cười: "Tính ra vận khí ngươi rất tốt." Dứt lời nàng lại căm giận quất mấy tên ăn chơi trác táng với Hà Thanh một roi, phân phó nô tài bên người nói, "Thứ chó cậy thế chủ, đưa bọn họ đến Kinh Triệu Doãn, nhốt lại mấy ngày cho tỉnh táo đầu óc."

Cố Phù quay đầu lại nhìn Hà Thanh đang hu hu vì bị đánh thêm lần nữa, đáy mắt lộ ra chút thống khoái, lúc sau liền chạy nhanh theo bên cạnh Lý Tiên Nhi đến tửu lầu.

Tửu lầu, Văn Tố Thư ôm tiểu hoàng tôn, trách cứ mà nắm một chút thịt ở tay nhóc: "Lá gan của Hạc Nhi lớn quá ha."

Tiểu hoàng tôn cũng chỉ làm như nghe không hiểu mà tỏ vẻ ngây thơ, bị Văn Tố Thư đánh cũng cười  "Ha ha ha", miệng ngọt ngào nói: "Nương, nương, vỗ tay, chơi á......"

Bạch Quả và Văn Tố Thư ngồi ở một chỗ, nhịn không được cười rộ lên: "Tiểu hoàng tôn e rằng còn cho là cậu đang chơi với nó."

Văn Tố Thư tựa như oán giận nói: "Đứa nhỏ này trời sinh tính hiếu động, không thích cái gì là ném, ta nghe nói trước đó Thái Tử Phi là người an tĩnh, thật không biết là tính nó di truyền từ ai!"

Lời này hắn nói không thấp, Thái Tử Tạ Chiêu ngồi ở bên trên đang nói chuyện thì nghe vậy, không khỏi nhìn về phía tiểu hoàng tôn, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, đều là bổn cung sai."

Văn Tố Thư mím môi, đáy mắt mang theo một chút ý cười.

Tiểu hoàng tôn cao hứng vỗ tay, trong miệng "A a" cái gì đó mà không ai hiểu được, tự làm mình cười rồi ngã xuống trong ngực Văn Tố Thư.

Bạch Quả thật sự hâm mộ nhìn tiểu hoàng tôn tự chơi ngón tay, của mình, Lý Tiên Nhi đã mang theo Cố Phù đi lên.

"Đệ muội bái kiến Thái Tử điện hạ, Tĩnh Vương điện hạ." Lý Tiên Nhi hơi uốn gối, lại cười nhìn về phía Bạch Quả, "Tam tẩu, còn có Văn trắc phi."

Thái Tử ôn hòa mà cười cười đáp lại nàng, Lý Tiên Nhi nhìn Tĩnh Vương không có biểu tình gì, sau khi trộm chớp chớp mắt với Bạch Quả nàng liền qua bên kia.

Tiểu hoàng tôn tự chơi ngón tay của mình, cảm thấy nhàm chán, lại móc lấy vạt áo của Văn Tố Thư, rất tỉ mỉ chơi trò thổi bong bóng.

Lý Tiên Nhi từ sau khi có thai nhìn thấy em bé liền cực kỳ yêu thích, nàng thấy bộ dáng đáng yêu trắng trắng mềm mềm của tiểu hoàng tôn, không khỏi xúc động nói: "Đây là tiểu hoàng tôn sao? Nhoáng cái đã lớn như vậy rồi, thật là đáng yêu quá đi, ngũ quan mặt mày cũng cực kỳ giống Thái Tử điện hạ."

Tiểu hoàng tôn nghe thấy Lý Tiên Nhi khen nhóc, đôi mắt to to cong lên, làm tâm Lý Tiên Nhi muốn mềm nhũn.

Cố Phù cẩn thận đi theo phía sau Lý Tiên Nhi, khi đối phương thỉnh an mọi người trong phòng, nàng liền nhịn không được nhắc lên, đôi mắt càng rũ xuống không dám nhìn loạn, nghĩ phụ thân nàng chỉ là một quan viên không quan trọng trong triều mà thôi, có khi nào có thể nhìn thấy nhiều quý nhân như vậy không? Nàng chỉ sợ không cẩn thận va phải quý nhân gây hoạ cho người nhà, ngay cả thở lớn cũng không dám ra.

Nhẹ nhàng dùng dư quang đánh giá mọi người trong phòng, Cố Phù nhanh chóng dời ánh mắt ra khỏi người Thái Tử và Tĩnh Vương, ngược lại dừng ở trên hai người trước mặt Lý Tiên Nhi, Văn trắc phi nàng tất nhiên là chưa từng gặp qua, nhưng Tĩnh Vương phi......

Nhớ tới khi mới gặp, đối phương chỉ là con của nguyên phối bị mẹ kế chèn ép, bị chỉ hôn cho một Vương gia thô bạo mà ai ai trong kinh cũng sợ hãi, nhắc tới cậu mọi người thường lắc đầu than một câu đáng thương, nhưng chẳng qua non nửa năm qua đi, khi gặp lại, đối phương đã trở thành đứa cháu ngoại ruột duy nhất của đại tướng quân Vệ phủ chiến thắng trở về, nhận hết sủng nịch yêu quý của cha con Vệ gia.

Mà bây giờ đây, Cố Phù chua xót mà nghĩ mối hôn sự sứt đầu mẻ trán của mình, lại nhìn cảnh tượng Bạch Quả và Văn trắc phi cùng với Tần Vương phi nói cười vui vẻ, hoảng hốt phát giác ra đối phương sớm đã từ trong sự thương hại của mọi người, đi tới một độ cao đến cả khi bản thân dùng cả đời cũng không thể với tới.

......

Có tiểu hoàng tôn ở đây, không khí cũng phá lệ nhẹ nhàng thú vị lên, Lý Tiên Nhi trầm mê trêu đùa nhóc con, vừa nói vừa cười với Văn Tố Thư, Bạch Quả chỉ đem ánh mắt dừng ở trên người Cố Phù, đuôi lông mày hơi cong, đứng dậy kéo tiểu cô nương đang câu nệ bất an đến bên người ngồi xuống: "Cố cô nương, đã lâu không gặp."

Cố Phù ngước mắt, tươi cười hơi có chút miễn cưỡng: "Đại công tử...... Không, là Tĩnh Vương phi điện hạ."

"Tam tẩu còn quen biết với nữ nhi Cố gia à." Lý Tiên Nhi chỉ cho rằng Bạch Quả có quan hệ rất kém với hai nhà Cố Hà, không ngờ hai người thế mà hình như có chút quen thuộc, rất kinh dị nói, "Chẳng lẽ người lúc nãy kêu ta đưa nàng ta tới đây chính là tam tẩu?"

Bạch Quả gật gật đầu, cười nói: "Là ta."

Cố Phù nghe vậy, hai tròng mắt hơi hơi phiếm hồng, vội đứng dậy muốn uốn gối cảm tạ, nhưng Bạch Quả lại chỉ ngăn nàng lại, lắc đầu nói: "Ngươi làm gì vậy? Mới vừa rồi người ra tay giúp ngươi là Tần Vương phi, ta cũng không có làm gì hết."

Lý Tiên Nhi chỉ ghé vào bên người Bạch Quả nói: "Nàng cũng nên tạ ngươi, nếu không có tam tẩu kêu ta đem nàng đến, ta mới không thèm tiếp tục quản nàng ta."

Bạch Quả giật mình, có chút nghi hoặc: "Vì sao?"

"Người có quan hệ thông gia với người kẹ kế kia của tam tẩu thì có thể là thứ gì tốt đẹp chứ ?" Lý Tiên Nhi được chiều chuộng cực kỳ, ỷ vào thân phận cũng không sợ Cố Phù nghe thấy ghi thù, hoàn toàn đã quên chuyện lúc trước Xương Bình Bá với Cố gia đem toàn bộ tiền bạc cho tên đàn ông trong nàng, còn nói, "Quản nàng ta làm gì."

Bạch Quả không tán đồng mà lắc đầu: "Tiên Nhi, Cố cô nương là nữ nhi tốt."

Lý Tiên Nhi: "Tam tẩu đã nói giúp nàng ta, bộ ta không tốt sao?"

Bạch Quả bất đắc dĩ: "Ngươi cũng tốt."

Tiểu hoàng tôn dựng lỗ tai nghe lén bọn họ nói chuyện, không biết đã chọc vào chỗ mắc cười nào của nhóc, vỗ tay nhỏ nói theo: "Tốt, tốt, nương nương tốt, Hạc Nhi...... tốt!"

Văn Tố Thư cười xoa bóp tay nhóc, cố ý hỏi: "Còn Thái Tử cha thì sao ?"

Tiểu hoàng tôn nhăn mày lại, trầm tư một lát, nắm bàn tay nhỏ múa may nói: "Cha...... Không! Ưm...... Hạc Nhi tốt, nương nương, tốt."

Thái Tử ở bên kia nhi nghe con anh nói bậy, yên lặng thở dài.

Tạ Lâm thấy thế, khẽ cười một tiếng nói: "Hạc Nhi cực kỳ thông minh, Thái Tử điện hạ là người có phúc khí."

Thái Tử lại cười khổ nói: "Sao lại phúc khí? Nói đến cũng không sợ Tam đệ chê cười, đứa nhỏ này sinh ra đã mất mẫu thân, vốn đã đáng thương, nhưng khi đó ta chỉ một mực đắm chìm trong đau khổ vì tang thê, không khỏi có chút lơ là với nó, sau đó nếu không phải Thư Nhi tiến cung, hiện giờ chỉ sợ là......" Trong mắt hiện lên một chút hối hận cùng chua chát, Tạ Chiêu thở dài, "Cho nên sau khi nó hiểu chuyện cũng chỉ hướng về Thư Nhi, cũng không thân cận với ta."

Tạ Lâm trấn an anh: "Phụ tử không hần thù quá lâu, chỉ cần điện hạ có tâm, sau này Hạc Nhi sẽ tự lý giải nỗi khổ của ngươi."

Thái Tử lắc đầu, chỉ chạm cốc cùng hắn, phiền muộn uống một ly rượu gạo.

Bên kia, có tiểu hoàng tôn nói chêm vào chọc cười, thật ra Lý Tiên Nhi cũng không rối rắm chuyện nàng với Cố Phù ở trong mắt Bạch Quả thì ai tốt hơn, chỉ đổi câu chuyện, chán đến chết nói: "Hà Huệ tần lúc này ở trong cung bị mất sủng, lại bị lấy hài tử, sợ là khó chuyển mình, Hà gia kia rốt cuộc là lấy cái gan chó ở chỗ nào, đã không làm người kẹp chặt đuôi đi, lại vẫn còn dám gây chuyện thị phi?"

"Có lẽ là người trong nhà này ngay từ đầu đã hỏng rồi." Văn Tố Thư nghĩ nghĩ bộ dáng đắc ý kiêu ngạo xấu xí của đám người ăn chơi trác táng kia, nhíu nhíu mi nói.

Bạch Quả nhớ tới Hà thị, cũng không muốn nói thêm về người Hà gia, nhưng nói đến chỗ này, cậu cũng không nhịn được hỏi Cố Phù nhiều một câu: "Mới vừa rồi ở trên phố rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Hà Thanh dám khinh nhục ngươi như thế, Cố gia chẳng lẽ cũng mặc kệ?"

Cố Phù giật giật môi, ngước mắt sâu kín nhìn Lý Tiên Nhi một cái, đột nhiên rơi lệ: "Vương phi có điều không biết, là hôm qua Tần Vương điện hạ ở trong tiệc rượu đột nhiên làm mai cho hai nhà Cố Hà, hôm nay thiếu gia Hà gia dám không kiêng nể gì như thế, cũng là bởi vì dân nữ...... Ít ngày nữa sẽ phải gả cho người này."

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Tiên Nhi: "???"

Cái tên ngu chết tiệt đó lại làm cái gì vậy!!!

..........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện