Tiểu Thê Bảo

Chương 79: Cá với bánh đường



Hà Huệ tần mới vừa sinh hạ thất hoàng tử Tạ Lưu được không lâu, trong cung liền truyền ra tin Tấn Nguyên Đế gia phong Bảo tiệp dư thành Bảo phi nhị phẩm, ban Ngọc Hoa Cung làm tẩm điện, cũng hạ chỉ giao Thất hoàng tử Tạ Lưu cho nuôi nấng, theo làm mẹ ruột.


Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ phi tần trong hậu cung Tấn Nguyên Đế đều bị khiếp sợ, Triệu thái hậu liên tục phái người chạy vài lần tới cung Tấn Nguyên Đế, muốn hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Vốn dĩ những phi tần có địa vị thấp trong cung sau khi sinh con sẽ đưa con cho một vị cung phi có địa vị cao nhận nuôi, nhưng phân vị của Hà Huệ tần cũng không thấp, thậm chí trước kia Bảo phi từng là nô tì hậu hạ bên cạnh nàng, sao có thân phận để được nhận nuôi?


Ngay cả Bảo phi cũng không rõ xảy ra chuyện gì, Tấn Nguyên Đế luôn luôn sủng ái khoan dung nàng, nhưng việc đem tiểu hoàng tử do Hà Huệ tần sinh hạ giao cho nàng nuôi nấng, nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới. Không thể tượng tượng được, nếu Tấn Nguyên Đế nâng phân vị nàng, tất nhiên bây giờ nàng cũng tự tin vài phần, thậm chí nàng càng chờ mong, chờ sau khi Hà Huệ tần tỉnh lại nghe được tin tức này, có thể trực tiếp tức chết hay không?


Về phần Tấn Nguyên Đế liên tục bị Thái Hậu dò hỏi, suy nghĩ của ông rất là đơn giản, trong hai mươi năm đầu ông không ngại hoàng quyền bất ổn, không cần mượn thế lực của các thế gia sau lưng các cung phi, cho nên không có thiên vị yêu thích, sau đó Hà Huệ tần tiến cung, sắc đẹp động lòng người, kỹ thuật trên giường so với các tiểu thư công tử khác phóng đãng hơn nhiều, lại bởi vì bối cảnh gia thế của nàng ta không cao, cho nên cho sủng ái nhiều một chút cũng không gây ra sóng gió gì.


Đáng tiếc lòng người dễ đổi, cho nhiều sủng ái, nên liền cậy sủng mà kiêu, dã tâm bành trướng, ở trong mắt Tấn Nguyên Đế, người thừa kế của ông đương nhiên thuộc về con vợ cả chính thống, mặc dù tính tình Thái Tử Tạ Chiêu thực sự quá ôn nhu quân tử một chút, nhưng tóm lại vẫn làm vừa lòng ông. Mà Hà Huệ tần được sủng ái, vọng tưởng vị trí thuộc về nguyên hậu vừa mất vốn không thuộc về nàng ta, điều này thực sự là phạm vào điều kiêng kị của Tấn Nguyên Đế.


Sau đó cung nữ Bảo Hạnh được Tấn Nguyên Đế coi trọng, đó là bởi vì này tiểu cung nữ không chỉ có diện mạo khí chất giống với nguyên hậu một vài phần, càng là bởi vì nàng càng hiểu được làm thế nào để trở thành một sủng phi an phận, tuy được sủng ái, nhưng sẽ không giống như Hà Huệ tần không tự hiểu lấy, nàng am hiểu sâu các loại quy tắc ngầm trong cung, tôn kính với các vị cung phi phía trên, đối với cung phi phía dưới thì vẻ mặt ôn hoà, cũng không ỷ thế hiếp người.


Tấn Nguyên Đế chính là thích điểm này ở nàng, lại thêm tuổi Bảo phi còn trẻ, lâu lâu sẽ tuỳ hứng làm nũng với ông, làm Tấn Nguyên Đế hoảng hốt cũng cho rằng tuổi mình nhỏ đi rất nhiều, tương đối thích làm mấy việc ấu trĩ trong cung với nàng.


Đương nhiên, điều này không đủ với người ngoài.


Tấn Nguyên Đế chỉ nói vài câu đơn giản với Triệu thái hậu, đại khái là dã tâm của Hà Huệ tần quá lớn, nếu để nàng ta nuôi nấng hoàng tử sợ là nuôi thành tính tình lệch lạc yêu thích việc tranh đoạt hoàng quyền, đến khi tuổi lớn, nhỏ thì làm loạn hoàng thất gà bay chó sủa không yên, nhưng nếu lỡ như loạn đến mất giết cha giết huynh đệ, thì phải làm sao đây?


Triệu thái hậu từ sau khi Tấn Nguyên Đế đăng cơ liền thành tâm lễ Phật, bị cách nói của Tấn Nguyên Đế hù doạ, không khỏi nghĩ tới đích trưởng tôn Thái Tử tính tình ôn hòa kia, bà là người cẩn thận, cho dù là xác xuất một phần vạn, cũng tình nguyện tránh né, chỉ che lại ngực, tùy hoàng đế vậy. Nhưng trước đó, Triệu thái hậu không xác định hỏi Tấn Nguyên Đế một câu: "Vậy Bảo phi thì sao, bây giờ hoàng đế sủng hạnh nàng như vậy, tâm của nàng sẽ không thay đổi sao?"


Tấn Nguyên Đế cười cười nói: "Nhi tử thích Bảo phi, đợi khi nhi tử làm thơ, muốn cùng làm với Bảo phi."


Triệu thái hậu nghe vậy cả kinh trong lòng, rồi lại cảm thấy như vậy mới là tốt nhất.


Mà Bảo phi không biết gì về chuyện này, nàng còn đắm chìm trong sung sướng khi đột nhiên được nuôi nấng hoàng tử, thái giám cung nữ trong cung đều cúi đầu chúc mừng nàng, ngay cả cung phi ngày thường không thuận mắt, cũng không khỏi tươi cười đứng trước mặt nàng nói vài câu may mắn.


Bảo phi đắc ý cực kỳ, mà một đầu khác khi Hà Huệ tần tỉnh lại chỉ ôm chăn, tựa như điên mà bắt lấy cung nhân hầu hạ bên người hỏi: "Hoàng nhi đâu?! Hoàng nhi của ta đâu, hoàng nhi của ta bị các ngươi giấu đi đâu rồi?!"


Cung nhân bị móng tay sắc nhọn của nàng túm lấy, run bần bật khóc lóc nói: "Nương nương, tiểu hoàng tử sau khi sinh hạ đã được bệ hạ hạ chỉ đưa đến cung Bảo phi nương nương, thật sự không phải do chúng ta giấu, giấu con vua là tội lớn, cho nô tỳ một ngàn cái đầu cũng không dám!"


Hà Huệ tần sửng sốt một chút, mặt mày vặn vẹo điên cuồng: "Ngươi nói hoàng tử bị đưa đi đâu? Bảo phi...... Bảo phi......" Biểu tình nàng hoảng hốt trong nháy mắt, đột nhiên hạ thân lại tuôn ra nước, sau khi cung nữ gần đó nhìn thấy kinh hoảng hét lên, "Nương nương, máu, là máu...... Ngài lại chảy máu......"


Nhưng mà Huệ tần giống như vô tri vô giác, nàng gắt gao nắm chặt ống tay áo của cung nữ kia giọng căm hận nói: "Tiện nhân kia lại được tấn phong? Ả ta cướp sủng ái của ta, cướp vinh hoa của ta, còn cướp con của ta...... Ha ha ha ha ha ha ha bệ hạ ngài đúng là thật nhẫn tâm! Quá nhẫn tâm!"


Cung nữ chỉ cho rằng nàng bị kích thích nên phát điên, nhìn ra ngoài hô gọi thái y, Huệ tần không chờ được thái y, đến khi thái y tới nàng đã hôn mê bất tỉnh. Thân thể nàng xuất huyết nhiều, ước chừng hôn mê suốt ba ngày mới ở mờ mịt tỉnh dậy, ánh mắt trống rỗng mà nhìn rèm giường, đó là tiếng khóc sâu kín nhất của nữ nhân.


Ba ngày trước Hà thị đã nghe được tin Hà Huệ tần sinh hạ Thất hoàng tử, còn chưa kịp vào cung chúc mừng, lại nghe được tin Tấn Nguyên Đế tấn phong Bảo tiệp dư thành Bảo phi, thậm chí đem Thất hoàng tử mới sinh cho đối phương nuôi nấng, tin tức này đối với phủ Xương Bình Bá  không thua gì tin kinh thiên động địa, Xương Bình Bá tuy trầm mê tu đạo, nhưng vẫn vọng tưởng với vinh hoa phú quý, thấy Hà Huệ tần trong cung không tốt, không ngừng đẩy nhanh tốc độ thúc giục nàng đệ thẻ bài hỏi thăm tiếng gió, không ngờ tới nàng với vừa vào cung, Huệ tần lại bị rong huyết sau sinh có thể nói là nàng đã kinh sợ không nhẹ.


Nói chung là tình huống đặc thù, Triệu thái hậu khai ân để nàng ở lại trong cung ở cạnh Huệ tần, cũng may là Huệ tần mạng lớn, chịu đựng qua thời khắc nguy hiểm, người cũng rốt cuộc chuyển tỉnh.


Hà thị vui mừng bật khóc, nàng tuy có nhiều oán hận với người chị ruột này, nhưng dù sao cũng là tỷ muội ruột cùng một mẹ, đối mặt với sinh tử vẫn khiến nàng thương tâm, Huệ tần tỉnh lại, nàng khóc vài tiếng, nắm lấy tay Huệ tần: "Nương nương."


Trong mắt Huệ tần giật giật, suy yếu nói: "Sao ngươi lại tới đây, tới chê cười bổn cung à?"


Hà thị lau lau nước mắt nói: "Đến lúc này rồi, ngài còn giữ sự kiêu ngạo nữa sao? Nói ta là tới chê cười ngài, ngài cũng không nhìn xem ai là người ngày đêm túc trực bên người ngài!"


Huệ tần động động môi, nhắm mắt lại không nói lời nào.


"Ta còn không bằng đã chết." Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên nhẹ giọng nói một câu, "Ta đau khổ hoài thai mấy tháng sinh hạ hoàng tử lại bị đưa cho người khác, lại là cái đinh trong mắt cái gia trong thịt ta...... Bệ hạ muốn bức chết ta sao? Tình cảm ngày xưa, cũng không đếm sao?!"


Hà thị khóc lóc nói: "Đế vương bạc tình, ngài nói chuyện tình cảm với hoàng đế, trong mắt hoàng đế chỉ có người mới."


Huệ tần mở mắt ra, bỗng dưng lạnh lùng cười.


Hà thị bị nàng làm hoảng sợ, nắm chặt tay nàng nói: "...... Ngài suy nghĩ cái gì vậy?"


Huệ tần lại chỉ nói: "Bổn cung mệt mỏi, ngươi đi đi." Lúc sau lại nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Hà thị.


Hà thị không dám tin tưởng: "Ngài nói cái gì vậy? Ta đi rồi, ngài ở trong cung phải làm sao bây giờ?! Ngài...... Ngài đừng nói là không muốn sống nữa đó chứ?"


Huệ tần mất sủng, ưu đãi trong cung đều lập tức đối hướng, những đồ vật xa xỉ trước đó đều được thu hồi, mỹ danh đều là Bảo phi nương nương muốn, dựa theo phân vị hiện giờ của Huệ tần dùng mấy cái này là đại bát kính, không một ai nhớ tới tình cảm ngày xưa với Huệ tần.


Hiện giờ trong cung Huệ tần trống vắng lạnh lẽo, kể cả cung nữ thái giám chiếu cố bên cạnh cũng bị sự điên cuồng của Huệ tần mấy ngày trước mà doạ vỡ mật, người có năng lực đều thông qua quan hệ bỏ chạy, không ở lại tẩm điện dày đặc ám khí này.


Mà Huệ tần không biết chuyện này, nàng khẽ cười một tiếng: "Yên tâm, bổn cung thật sự rất tốt, nếu bổn cung không sống được đến cái nhìn thấy tiện nhân kia thất sủng, làm sao có thể cam tâm mà chết."


Trong sắc mặt toàn là tro tàn, trong mắt lại là lạnh lẽo quỷ dị, trên người Huệ tần không giống như hơi thở của người sống, tuy nàng còn thở phì phò, người lại như gần đất xa trời, làm sau lưng Hà thị đổ toàn mồ hôi lạnh, hơi hơi run rẩy.


"Ngươi ra cung đi." Huệ tần nằm ở trên giường, nhàn nhạt nói, "Về sau bổn cung không muốn có quan hệ với ngươi, ngươi cũng không thể được lợi gì trên người bổn cung, con vợ cả của Xương Bình Bá hiện giờ đã gả vào phủ Tĩnh Vương, nay đã khác xưa, nếu không có chuyện gì, ngươi cũng đừng gây chuyện trước mặt bọn họ, còn có thể giữ được một mạng."


Hà thị kinh ngạc nói: "Nương nương?"


Huệ tần nhắm mắt lại không hề phản ứng nàng.


Hà thị không cam lòng mà ra cung như vậy, cả người rơi vào hoảng hốt cực lớn, rõ ràng hôm qua còn mặc sức tưởng tượng muốn bày mưu kế cho Huệ tần đoạt lại Thất hoàng tử, nhưng hôm nay tỉnh lại lại không nói một lời gì đến hài nhi, giống như căn bản không quan tâm đến cục thịt rớt ra từ bụng mình, không hề lưu luyến đưa cho người khác...... Huệ tần thua Bảo phi, đã không còn ý chí chiến đấu, mà sau này bản thân cũng chỉ là người cụp đuôi.


Hà thị chết lặng nhìn bầu trời, đột nhiên một chút sức lực cũng không có.


Bảo phi nhận con, mà việc Huệ tần mất con bị mọi người trong kinh thành bát quái một thời gian, sau khi hết mới mẻ mới dần dần trôi qua. Bảo phi đóng cửa tẩm điện mình an tâm nuôi tiểu hoàng tử, không hỏi thế sự  trong cung, mà Hà Huệ tần thế mà lại không cuồng loạn, chỉ mỗi ngày an an ổn ổn uống thuốc, lâu lâu ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy nàng phơi nắng ở một góc trong Ngự Hoa Viên.


Có cung phi cố ý lấy chuyện Thất hoàng tử ra khích nàng, Hà Huệ tần lại chỉ bóp bông hoa ven đường, nhàn nhạt nói: "Nếu lòng ngươi đầy căm phẫn như vậy, không bằng giúp bổn cung đi tới điện của Bảo phi nói, kêu nàng ta đưa con cho bổn cung? Còn nữa, bổn cung là tần, các ngươi lại chỉ là cung phi lục thất nho nhỏ, thấy bổn cung sao không quỳ? Thật đúng là to gan."


Dứt lời, liền kêu người khác đi lên vả miệng.


Như thế vài lần qua đi, không ai dám trêu chọc.


Cũng là việc náo nhiệt trong cung, lúc trước tin tức Trương quý quân mang thai cũng không làm người khác để ý gì, về phần sau khi Trương quý quân có thai cũng không dám tuỳ ra bên ngoài cung, chỉ là khi buồn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn truyền tin cho mấy vị Vương phi, muốn kêu các nàng tiến cung trò chuyện với mình.


Đã nhiều ngày trôi qua, sau ngày tân hôn thứ hai Bạch Quả theo Tạ Lâm mang không ít đồ vật trở về .


Ngày đó, cha con Vệ gia đã sớm nôn nóng chờ ở cửa, thấy Tạ Lâm dắt Bạch Quả trở về, trên mặt còn mang theo tươi cười ngượng ngùng mà bọn họ chưa từng thấy qua, hai cha con trước đây toàn đổ mồ hôi không đổ lệ lại sôi nổi đỏ mắt.


Vệ Lương Âm kéo Bạch Quả đến chỗ mình, nhìn kỹ Bạch Quả từ đầu đến chân, thấy sắc mặt cậu hồng nhuận đáy mắt cũng không có chút ủy khuất, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận hỏi mấy ngày cậu ở vương phủ có tốt không.


Bạch Quả đỏ mặt: "Hết thảy đều tốt, Vương gia...... Cũng đối xử với ta rất tốt."


Ánh mắt Vệ Lương Âm dừng trên cổ áo dựng thẳng của đối phương, lúc quay đầu nhìn còn thấy vết đỏ sau tai Bạch Quả, không khỏi cũng đỏ mặt ho khan một tiếng: "Hắn ta đối xử với ngươi tốt là được rồi, nếu đối xử ngươi không tốt, thì quay trở về nói cho biểu ca, để xem ta có đánh hắn khóc lóc thảm thiết, răng rơi đầy đất hay không."


Bạch Quả chớp chớp mắt, thử nghĩ một chút hình ảnh như vậy, không khỏi "Phụt" một tiếng bật cười.


Ngày này Vệ Tây Châu rót Tạ Lâm không ít rượu, Bạch Quả trộm nhìn, có chút lo lắng, muốn cản, lại bị Tạ Lâm đè tay lại, cười khẽ nói: "Không cần."


Bạch Quả mím môi nói: "Cữu cữu quá mức."


Nhưng lại làm Vệ Tây Châu chua chát cả miệng: "Quả nhiên là gả cho người ta, khuỷ tay của Quả nhi cũng đưa ra bên ngoài rồi......"


Bạch Quả đỏ mặt nói: "Nếu điện hạ cũng rót cữu cữu như vậy, con cũng, con cũng hướng về cữu cữu."


Như thế, Vệ Tây Châu mới cảm thấy cân bằng chút, nhưng cho dù như vậy, ông vẫn gọi người rót cho Tạ Lâm ly rượu đầy, nâng mi hỏi: "Tiếp tục?"


Tạ Lâm cười cười: "Tất nhiên phụng bồi."


Bạch Quả đành phải theo bọn họ.


Ngày đó khi hồi phủ, sắc trời đã không còn sớm, Vệ Tây Châu cho dù ngàn chén không say, cũng đã gục xuống bàn, ngược lại Tạ Lâm cùng với ông uống không sai biệt lắm, sắc mặt vẫn minh mẫn như cũ, lúc nhìn về phía Bạch Quả sẽ cong cong khóe miệng.


"Điện hạ, hồi phủ ha?"


"Được."


Hai người cáo biệt phủ tướng quân, Bạch Quả nắm tay Tạ Lâm ngồi trên xe ngựa của vương phủ. Cậu theo bản năng cảm thấy hôm nay sau khi điện hạ uống say phản ứng hơi chậm một ít, sợ hắn bị va chạm, lại không ngờ hai người mới vừa vào xe, mình bỗng dưng bị đè trên đệm.


Bạch Quả chống tay trước ngực Tạ Lâm, đối mặt với đôi mắt thâm thuý của hắn: "Điện hạ?"


Tạ Lâm cười "Ha" một tiếng, cúi người hôn vành tai, mặt mày cậu.


Bạch Quả cười trốn: "Ngứa."


Tạ Lâm lại ôm cậu ngồi dậy, ôm người ở trong ngực, giọng mũi mang theo chút lười biếng không có như thường ngày hơi khàn khàn: "Hôm nay trở về phủ tướng quân nên rất vui?"


Bạch Quả chớp chớp mắt, cầm ngọc bội bên hông Tạ Lâm, cong mắt cười: "Vui."


Tạ Lâm yên lặng nhìn cậu, hôn khóe mắt cậu: "Bổn vương cũng vui."


Bạch Quả hỏi lại: "Điện hạ vui chỗ nào?"


Tạ Lâm cười rộ lên: "Bởi vì bảo bối của ta bị ta ôm vào trong ngực."


Bạch Quả chưa từng nghe Tạ Lâm nói loại lời này, bỗng chốc đỏ mặt: "Điện hạ, điện hạ uống say."


"Ừm." Tạ Lâm nhắm mắt, ôm lấy đầu vai Bạch Quả chậm rãi mở miệng nói, "Nói đến, bổn vương không thể cho em thể diện trong hôn lễ, đợi ngày sau......" Hắn dừng một chút, lắc lắc đầu, cười khẽ nói, "Quên đi."


Trái tim Bạch Quả run rẩy, ngước mắt nhìn khuôn mặt ôn nhu mà lạnh lẽo của Tạ Lâm.


Từ ngày đó trở đi, Tạ Lâm liền bận rộn, trên người hắn có rất nhiều triều sự, lúc nào ban ngày cũng ở bên ngoài làm việc không trở về, chỉ có buổi tối mới có chút thời gian cùng Bạch Quả dùng bữa, hai người lại ở một chỗ nói một chút chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngày ngày trôi qua cũng yên bình mỹ mãn.


Bạch Quả tiếp nhận sự vụ trong phủ Tĩnh Vương, cũng tiếp nhận mười mấy cửa hàng trong kinh thành của Tạ Lâm, kèm theo còn có của cậu, khi cậu xuất giá, Vệ Tây Châu sợ cậu chịu ủy khuất cố ý cho cậu thêm mấy cửa hàng, cả ngày đều vội xoay quanh.


Cuối cùng sau khi xử lý xong hết thảy, lúc này Bạch Quả mới nghe được chuyện đổi mẫu thân của Thất hoàng tử, cậu không có ấn tượng sâu với Huệ tần, ký ức phần lớn đều là vào bữa tiệc cuối năm đó, còn nhớ rõ đối phương là chị của Hà thị, hiện giờ vô sủng không con, những ngày tháng trôi qua cũng không tính là tốt.


Ngày này, thư mà Trương quý quân trong cung gửi tới phủ Tĩnh Vương thỉnh cậu tới cung chơi cũng đã tới, lúc này Bạch Quả mới nhớ tới trước đó vài ngày người Trương gia đưa lễ vật đến phủ Tĩnh Vương, không quý trọng lắm, nhưng lại dụng tâm. Bạch Quả có ít ấn tượng với Trương quý quân, thấy hắn gửi thư tới, buổi tối khi dùng bữa thì nói cho Tạ Lâm.


"Trương quý quân là người ôn hòa, trong cung ít có người khiêu khích" Tạ Lâm gắp cho Bạch Quả phần thịt cá ở bụng phần nhiều nước nhất, thấy cậu ngoan ngoãn ăn xong, mới vừa rồi nhàn nhạt cười nói, "Nếu em thích, giành nhiều thời gian lui tới chỗ quý quân cũng tốt, bây giờ e là ta sẽ bận rộn không có thời gian, để em mỗi ngày ngây ngốc trong phủ cũng nhàm chán."


Bạch Quả lắc đầu: "Không nhàm chán đâu."


Tạ Lâm cười cười, lại gắp một miếng cá cho cậu: "Lại ăn một miếng nữa"


Trên mặt Bạch Quả lộ ra biểu tình buồn rầu: "Chỉ ăn một miếng nữa thôi......"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện