Tiểu Thê Bảo

Chương 58: Ai cho Phò mã mặt mũi vậy?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Ninh công chúa hỏi xong, lại thêm một câu: "Ngươi thấy cậu ta nhỏ yếu, nên nhớ tới bản thân của mình trước kia?"


Bạch Quả mím môi, nói là có một chút.


An Ninh công chúa lại cười: "Tấn Dương sao so được với ngươi? Hai người không giống một tí ti gì cả."


Vệ Lương Âm không khỏi gật đầu nói: "Không sai."


An Ninh công chúa liếc nhìn y một cái, nhận được cái nhướng mày của Vệ Lương Âm, lại nhìn về phía Bạch Quả chậm rãi nói: "Nói sợ ngươi không thích nghe thôi, nhưng Quả Quả à ngươi từ bé đã mất mẹ, sau đó mẹ kế cũng không thương, phụ thân cũng không hay để ý đến ngươi, là không có người nào che chở, cũng không có người dạy dỗ, thân thể nhỏ yếu, thời gian dài sống trong bất an chuyện cơm áo, kẻ hầu khinh chủ, đây mới gọi là đáng thương. Nhưng Tấn Dương thì có tính là cái gì? Cha mẹ cậu ta đều có đủ, mẫu thân tuy chỉ là một quý nhân không chút cảm giác tồn tại, nhưng cũng có cung nhân lo toàn bộ, cơm áo vô ưu, vì cậu ta là song nhi nên phụ hoàng không thích, nhưng vẫn giống như bổn cung được các vị đại nho đốc thúc giáo dưỡng...... Là như vậy đó, ngươi còn cảm thấy cậu ta nhỏ yếu đáng thương không?"


Bạch Quả không nói gì.


Ngược lại Vệ Lương Âm lại "Ồ" một tiếng, thay Bạch Quả lên tiếng nói: "Nói chính xác hơn là vị công tử Tấn Dương này bản tính vốn nhu nhược hả? Hay là ngại với thân phận của An Định công chúa, bị An Định công chúa mắng nhiều, cho nên mới làm ra dáng vẻ như thế?"


An Ninh công chúa cũng nở nụ cười: "An Định công chúa vốn ngang ngược, nhưng cũng không phải loại người kiếm chuyện sinh sự từ chuyện không đâu, ngại mình sống tự tại quá nên nhàm chán gây sự."


Bạch Quả vẫn cảm thấy trong lời nói của An Ninh công chúa có ẩn dụ, nhưng đến cuối cùng vẫn không suy nghĩ ra.


Đại điển phong hậu rất nhanh bắt đầu, nhóm mệnh phụ dựa theo phẩm cấp, phẩm cấp cao nhất thì ngồi ở bàn đầu, mà người không có phẩm cấp, nhưng lại là gia quyến của đại thần nhất đẳng như đám người Bạch Quả sẽ đứng ở trong một góc tối, đợi quan viên Lễ Bộ đứng ở bậc thang đọc thánh chỉ phong hậu, mệnh phụ cùng các đại thần đồng thời quỳ xuống, mà tân hậu mang mũ phượng cùng khăn quàng cổ* được cung nhân cẩn thận nâng bước lên bậc thang, trước bài vị của nguyên hậu thắp một nén nhang, rồi lại dập đầu với Triệu Thái hậu, từ trong tay Triệu thái hậu tiếp nhận phượng tỉ, xem như là đã kết thúc buổi lễ.


*霞帔 ( là miếng vải màu xanh đó bà con)



Trong lúc này Tấn Nguyên Đế vẫn chưa xuất hiện, trong lòng chư vị đại thần cùng mệnh phụ từng người đều nhảy số.


Phong hậu không chỉ vội vàng, hoàn thành đại điển cũng cực kỳ hấp tấp, thậm chí Tấn Nguyên Đế còn chỉ tượng trưng ở trong cung với hoàng hậu trong ba ngày, bữa sau liền ở trong cung với mấy phi tần mới thụ phong, nhưng người được sủng ái nhất, vẫn là cung nữ Bảo Hạnh lúc trước, hiện giờ Tấn Nguyên Đế cực kỳ sủng Bảo tài tử.


Tân hậu trèo lên phượng vị, nhìn như là không có động tác gì, nhưng trong hậu cung lập có nhiều người mới, tất cả đều là loại người tươi mới trẻ tuổi, điều này không khỏi khiến các phi tần có con nối dõi có chút hoảng sợ, ngày xưa khi nguyên hậu còn sống, các nàng đều là người không có sủng ái hoặc là không có con nên chỉ có thể ôm đùi nguyên hậu, đợi tân hậu kế vị, lại là muội muội của nguyên hậu, kể từ đó, những người này liền đổi biện pháp leo lên bên cạnh tân hậu, chỉ ở trước mặt tân hậu châm ngòi việc Bảo tài tử nhận được nhiều sủng ái, hoặc là người mới vào cung căn cơ không lớn lại gây chuyện thị phi.


Tranh đấu trong hậu cung đa số đều được giấu dưới sự bình tĩnh, mạch nước ngầm bắt đầu khỏi động, mà chính vào lúc này, nội dung bức thư của phò mã An Định công chúa viết lấy lý do  cưới công chúa mà không có con, muốn thú bình thê để có con không biết bị ai làm lộ ra ngoài, trong lúc nhất thời cả triều ồ lên, da mặt của vị phò mã này dày đến kinh ngạc!


Cưới con gái của hoàng thất rồi mà lại không thỏa mãn, mưu toan muốn cưới thêm nữa? Ai cho mặt mũi vậy?


Phò mã kia là loại người mê muội, chỉ được vẻ bề ngoài đẹp trai, lại thích nghe mấy nữ tử trẻ tuổi nói chuyện khiêu gợi, lúc trước An Định công chúa chính là vì có cái tài này, nên đã dỗ gã ta rất tốt, kết quả sau khi kết hôn nửa tháng, tên phò mã mê muội này làm lộ đuôi của mình, ngay cả tỳ nữ trong phủ công chúa cũng dám kéo lên giường.


Mọi khi An Định công chúa vì mặt mũi nên nín nhịn, chỉ cần phò mã không ra ngoài phủ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng này phò mã nói không nên lời này ăn vụng trong phủ xong, liền đổi ý, trực tiếp coi trọng Tấn Dương ở trong cung! Còn lấy lý do vì nàng không sinh được con!


Về phần phò mã chỉ là con cháu nhà nghèo, ba đời trong nhà đều là tú tài nghèo, vất vả lắm đến đời gã mới được là Thám Hoa, lại cầu thú công chúa, liền cho rằng mình là ông trời, là  người có năng lực nhất đẳng, nên muốn cưới bình thê, còn muốn cưới công tử hoàng thất đệ đệ của công chúa làm bình thê.


Chuyện này bị người người trong kinh chê cười khi nghe đến, nhưng phò mã kia lại không cho là vậy, gã lần trước bị Tấn Nguyên Đế từ chối, vẫn không cam lòng, thừa dịp cuối năm chưa đến, thế nên liền tự mình tiến cung đi cầu hoàng đế, còn nói mình với Tấn Dương là thật tình yêu nhau, mà nếu An Định sinh không được, thì hoàng thất phải xin lỗi gã trước, gã không nói hưu An Định là đã cho hoàng thất mặt mũi, bây giờ chỉ có một lựa chọn là uỷ khuất Tấn Dương làm bình thê của gã.


Tấn Nguyên Đế không ngờ lại khẩm điểm cho một người hoang đường đầu óc ngu ngục như vậy làm Thám Hoa, đầu tiên là tức đến ngất xỉu, sau đó tỉnh dậy trong binh hoang loạn mã*, kêu ngự tiền thị vệ kéo phò mã ra ngoài, phạt đánh 50 đại bản.


*: cuồng loạn, kiểu chóng mặt đau đầu hoa mắt ù tai , vậy á :))


"Ném gã về phủ phò mã, trong vòng ba năm không được bước ra phủ một bước!" Tấn Nguyên Đế che ngực khó chịu, tức đến nỗi gân xanh trên trán giật giật, "Mặt khác Trần quý nhân dạy con không nghiêm, biếm thành mỹ nhân, khấu trừ tiền tiêu hàng tháng nửa năm, không có của trẫm thì không được để Tấn Dương vào thiên điện đỡ phải chướng mắt!"


Thái giám tổng quản Triệu Lâm thay Tấn Nguyên Đế xuôi giận, một bên nói vâng.


"Từ từ, Triệu Lâm khi ngươi đi tuyên chỉ nói thêm một câu." Ánh mắt Tấn Nguyên Đế trầm xuống, tâm tư hoàn toàn lạnh, "Nói là phong hào trẫm ban tương khắc với Tấn Dương, thu hồi lại tấn tự, ngày sau...... Trên dưới trong cung đều gọi hắn là Dương công tử."


Thái giám tổng quản Triệu Lâm cả kinh: "Bệ hạ, không được! Năm đó đại sư đã suy tính cho ngài, chỉ có Tấn Dương công tử mới có thể chia sẻ kiếp số trong mệnh của ngài, bây giờ ngài thu hồi tấn tự của công tử, đợi đại kiếp buông xuống thì phải làm sao đây?"


Tấn Nguyên Đế xua tay: "Chỉ là một đạo sĩ giang hồ mê sảng, mất công mười mấy năm trẫm còn tin là thật ."


Triệu Lâm nửa tin nửa ngờ: "Vị đại sư kia...... Thế mà lại là kẻ lừa đảo, bệ hạ, là tra được gì sao?"


Tấn Nguyên Đế không mở miệng, đợi ngự tiền thị vệ đánh phò mã xong 50 đại bản, trong Ngự Thư Phòng chỉ còn lại hai người chủ tớ, Tấn Nguyên Đế không khỏi lộ ra biểu tình mệt mỏi, nhéo mũi trầm giọng nói: "Trẫm lúc trước bí mật phái Tĩnh Vương đi xuôi nam, là vì kêu hắn suất một đội tinh binh đi tới tiêu diệt một bang phái ác độc, những cái bang phái lớn này tuy không xưng là thổ phỉ, nhưng lại gây ra nhiều chuyện đồ bại còn ác liệt hơn...... Mà mới hôm qua, Tĩnh Vương phái người trở về truyền mật tin, sau lưng những bang phái lớn đó lại có một tà giáo gọi là Hoài Ân giáo chống đỡ, mà đầu lĩnh của tà giáo kia tự xưng là Thần Nông đạo sĩ."


"Thần Nông đạo trưởng còn không phải là......?"


Tấn Nguyên Đế nhắm mắt nói: "Chính là người năm đó ở bên ngoài Từ Ân Quan trẫm ngẫu nhiên gặp được...... Có lẽ sự việc ngẫu nhiên kia hoàn toàn là giả, ám sát mới là thật, chẳng qua  khi đó trẫm cẩn thận, không rời khỏi chín tên ám vệ bên người, Ngự lâm quân đi theo ở phía sau, lúc đó tà lĩnh kia thấy tình thế không ổn, mới thuận thế tính cho trẫm một quẻ, trong hoảng sợ nói ra một lời nói dối."


Trên trán Triệu Lâm toát ra chút mồ hôi, không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ: "Bệ hạ tuy bị kẻ xấu che giấu, lại chưa bị thương long thể, liền đã là chuyện may mắn......"


Tấn Nguyên Đế nghe vậy cười lạnh một trận, lại nói: "Mười mấy năm trước tà giáo Hoài Ân này ám sát trẫm không thành, mười mấy năm sau...... Chỉ có thể tam tử của trẫm giết sạch bọn họ đến chỉ còn miếng vụn sắt."


Triệu Lâm phụ họa nói: "Tĩnh Vương điện hạ làm việc, bệ hạ hoàn toàn có thể yên tâm, chỉ chờ tin tức tốt là được."


Vì thế một ngày này trong kinh, toàn kinh thành đều biết được phò mã của An Định công chúa bị hoàng đế ghét bỏ, liên quan đến việc Trần quý nhân trong cung bị giáng cấp, mà quang vinh duy nhất trên người Tấn Dương công tử cũng bị cướp đoạt, thành một xưng hô đơn giản Dương công tử, xem như hoàn toàn mất sủng ái.


Bạch Quả với Vệ phủ nghe  xong việc này, chỉ cảm thấy Dương công tử là bị tai bay vạ gió.


Vệ Lương Âm luyện thương xong , lau lau mồ hôi trên đầu, từ trong tay Bạch Quả giành lấy quả táo, cắn kêu một tiếng giòn thâm thuý, lúc sau lại phun ra hồ, mới không nhanh không chậm nói: "Ta tính đã nhìn ra, ngươi có tật xấu hay mềm lòng, thật đúng là khó sửa."


Trong miệng Bạch Quả đang ăn táo, hai má phình phình mà , "Ưm?" Một tiếng.


Vệ Lương Âm lấy tay chọt chọt quai hàm của cậu , buồn cười nói: "Còn nói mình không có tật xấu này sao? Lúc trước ở trong cung, ngươi cảm thấy Tấn Dương công tử kia thật đáng thương, bị An Ninh công chúa nhìn ra, An Ninh công chúa nhân từ phân tích cho ngươi một phen ngươi mới từ bỏ, mà bây giờ hoàng đế thu hồi tấn tự của Tấn Dương, ngươi lại cảm thấy  hắn bị tai bay vạ gió...... Nhóc ngốc này, sao lòng nhóc mềm như bông vậy?Sao không đau lòng cho biểu ca ngày nào cũng luyện võ, cho dù gió thổi mưa xối cũng không ngừng?"


Bạch Quả bị Vệ Lương Âm chọc chọc hai má, ô ô nuốt nuốt nói: "Cũng...... Đau lòng biểu ca, vào đông rồi mà cũng bị phơi đen."


Vệ Lương Âm nghe vậy hừ một tiếng, chỉ nhặt lấy quả quýt rồi lột quả, vừa lột vừa tận tình khuyên bảo Bạch Quả nói: "Ngươi nhìn xem, các công chúa chưa tới tuổi đều không được tuỳ ý ra khỏi cung, đương nhiên ngoại trừ An Ninh công chúa, nàng được sủng ái, nàng được sủng ái nên muốn gì không được, nhưng Dương công tử đâu có đâu? Ngươi cũng biết thân phận mẫu phi của hắn không cao, tuy là không lo ăn mặc, không người dám khinh, nhưng chung quy vẫn hiểu quy củ trong cung, biết đúng mực. Chúng ta cùng cậu ta không thân, cho nên đối với việc cậu ta học quy củ như thế nào thì không nói nhiều, nhưng hắn chưa cập kê, nên khi ở trong cung không thấy nhiều nam nhân ở bên ngoài, cho nên vấn đề là, phò mã làm sao có thể quen biết được hắn?"


Bạch Quả nhíu mày.


Vệ Lương Âm lại nói: "Mà sau khi chiết tử của phò mã An Định công chúa bị từ chối, gã nói là gã cùng Tấn Dương là lưỡng tình tương duyệt, mà hai người không gặp nhau, làm sao lại có gian tình? Chẳng lẽ là phò mã đơn phương vu oan hãm hại?"


Bạch Quả chưa từng nghĩ đến việc này, động tác ăn táo cũng dừng lại.


Vệ Lương Âm bẻ một nửa quả quýt đã lột sạch cho vào trong miệng, cảm thấy ngọt, liền đem phần còn lại cho Bạch Quả: "Huống hồ mặc kệ việc này rốt cuộc là như thế nào, Tấn Dương công tử lại không phải là công tử được sủng ái, mà tấn tự chính là phong hào, bản thân vốn đã không nên, chuyện này sau khi trôi qua, với cậu ta mà nói không hẳn không phải là chuyện tốt."


Bạch Quả nói: "Ta không rõ."


Vệ Lương Âm xoa xoa gương mặt mềm mại của cậu: "Ngày sau ngươi sẽ rõ."


Tuyết lớn qua đi để lại bầu trời quang đãng, nhưng năm nay lại hiện phá lệ không giống bình thường, tuyết lớn kéo dài hơn nửa tháng qua đi nhưng không để lại bầu trời quang đãng đâu, ngược lại còn buông xuống mưa rền gió bão, bao trùm toàn bộ kinh thành. Toàn bộ bá tánh kêu khổ không thôi, một ít địa phương hơi nghèo chút, không có đủ củi gỗ để sưởi ấm, đang sống sờ sờ bị đông lạnh chết trong nhà, mà có là nhà giàu phú quý, cũng càng cảm thấy mùa đông này không ổn lắm.


Tấn Nguyên Đế ở trong cung cảm thụ khó khăn của bá tánh, liên tiếp kêu gọi các đại thần phân phát cháo làm việc thiện, bá tánh cứ cách ba ngày thì tới địa điểm đã được chỉ định lấy nửa cân than sưởi, lấy cái này chịu đựng đêm đông giá lạnh.


Vệ gia tất nhiên cũng có một đoàn làm việc thiện, Vệ Tây Châu không quản công việc vặt trong phủ, chỉ kêu quản gia cùng hai vị công tử trong nhà tới thương lượng, Bạch Quả cùng Vệ Lương Âm đều là người có tâm địa lương thiện chịu được khổ, chỉ tự mình đi tới chỗ phát cháo cùng phát than của Vệ gia, gió mặc gió, mưa mặc mưa.


Như thế nửa tháng trôi qua, kinh thành cuối cùng cũng nghênh đón ngày quang đãng đầu tiên , giao thừa của triều Đại tấn cũng tới rồi.


..........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện