Tiên Mãn Cung Đường

Chương 29: Thị Tẩm [thượng]



Hoàng đế sủng hạnh phi tần, có thể chia thành hai loại, một loại là tuyên triệu, tức lật bài tử triệu phi tần đi tẩm cung Hoàng đế thị tẩm; một loại khác là lâm hạnh, tức Hoàng đế đi đến cung thất phi tần ở tìm vui.

Một khi tuyên triệu, phi tần được lựa chọn phải mau chóng tắm rửa thay quần áo, đi đến tẩm cung hoàng thượng -- Bắc Cực Cung.

Tuy rằng Đại An triều tuyên triệu không giống như triều đại lịch sử nào đó đem phi tần lột sạch rồi dùng thảm cuốn đi, nhưng Tô Dự vẫn bị bắt lại gột rửa sạch sạch sẽ sẽ một lần. Từ chối huân hương Dương công công đề nghị cấp cho hắn, Tô Dự mặc một thân áo dài màu tím, thấy chết không sờn nhảy lên xe đến đón hắn.

Sau khi nhảy lên Tô Dự liền hối hận, hắn nên nói mình bị tiêu chảy không thể thị tẩm mới đúng, ngày đầu tiên tiến cung liền đi thị tẩm, hắn thật sự chưa có chuẩn bị tâm lý tốt a.

Từ Dạ Tiêu Cung đến Bắc Cực Cung cũng không xa, ban đêm hoàng cung thập phần yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của thị vệ tuần tra vang vọng trên đường. Ngồi trên xe, Tô Dự cảm giác bốn phía tĩnh lặng đến có chút không đúng, mới phát hiện chính mình khẩn trương đến mức quên cả hô hấp.

Bắc Cực Cung ở chính trung ương hoàng cung, lầu cao thế lớn, khí thế rộng rãi.

Ba bước một người, năm bước một trạm, vô số thị vệ phân bố tại bốn phía cung điện, vẻ mặt nghiêm trang, nhìn không chớp mắt.

Bước lên bốn mươi chín bậc cấp bằng đá bạch ngọc, từng bước một đi vào tẩm điện đế vương đèn đuốc sáng trưng. Nói thật, giờ khắc này Tô Dự mới chính thức cảm nhận được uy nghiêm của đế vương, người kia ở nơi này, nắm giữ đại quyền sinh sát mọi người trong thiên hạ. Mà người này, hiện tại là trượng phu [chồng] của hắn, hắn không có bất cứ quyền lợi phản kháng nào.

“Tham kiến Tô nương nương.” Uông công công ý cười đầy mặt hành lễ với Tô Dự.

“Uông công công, ngươi có thể không gọi nương nương được không.” Tô Dự thật bất đắc dĩ, vừa bị gọi như vậy, tâm tình khẩn trương nhất thời giảm đi vài phần.

“Hoàng thượng đang ở bên trong, ngài cứ đi vào là được, nô tài không quấy rầy nữa.” Uông công công cười, ý bảo Tô Dự tự mình đi đẩy cánh cửa thứ hai ra, cung nữ thái giám chung quanh liền theo Uông công công thối lui đến ngoài cửa, cũng thập phần quy củ khép đại môn lại.

Hoàng thượng chưa bao giờ triệu ai thị tẩm......

Hoàng thượng từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, tính tình thô bạo......

Tô Dự dừng chân trước cửa điện, hít sâu một hơi, “Thần, Tô Dự cầu kiến.”

Cửa lớn cao chừng một trượng chạm khắc hình rồng chậm rãi mở ra, ánh nến sáng trưng trong điện đập vào mặt mà đến, Tô Dự theo bản năng nhắm chặt mắt.

Tẩm điện rộng lớn của Hoàng đế bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, toàn bộ cung thất đều phủ thảm mềm mại, những dải tua rua màu vàng sáng từ trên xà nhà cao cao rũ xuống, xen lẫn thành một cảnh đẹp như mây như khói, đèn đuốc chiếu rọi, một người thân mặc thường phục màu đen thêu cửu trảo kim long [rồng vàng 9 trảo], khoanh tay mà đứng.

Đế giả, Thiên tử.

Tô Dự vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thần Tô Dự, khấu kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

An Hoằng Triệt xoay người lại, lẳng lặng nhìn Tô Dự quỳ trên mặt đất trong chốc lát, “Miễn lễ.”

Thanh âm dễ nghe như nước suối, tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào. Tô Dự đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng thượng.

Mày như tô, mi như vẽ, cử chỉ thanh thoát, như long như phượng, thiên chất tự nhiên!

“Là ngươi!” Tô Dự nhịn không được kinh hô thành tiếng, gương mặt tuấn tú có thể nói là tuyệt sắc lại không mất đi khí phách này, không phải là ám vệ buổi sáng ngày đó mang Tương Trấp Nhi đi sao?

Nô tài ngốc, An Hoằng Triệt hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tới gần Tô Dự, nâng tay nắm cằm hắn, “Ngươi đã gặp qua trẫm, sao còn sửng sốt như vậy?”

Ngón tay thon dài trắng nõn, mang theo một loại độ ấm thập phần thoải mái, chỉ là lực đạo có chút lớn, Tô Dự nhịn không được hơi hơi nhíu mày, trong lòng càng thêm khẩn trương. Cái bộ dáng này của Hoàng thượng, căn bản không giống bộ dáng thể nhược nhiều bệnh, huống chi ngày ấy động tác trèo tường lưu loát như vậy, rõ ràng chính là cao thủ võ công.

Chuyện buổi sáng ngày đó hắn còn nhớ rõ ràng rành mạch, người này nắm yết hầu cảnh cáo hắn không cho nói ra ngoài, bằng không Tô gia sẽ phải chôn cùng, trong việc này tất nhiên liên lụy rất rộng, nói như vậy, Hoàng thượng cưới hắn tiến cung có lẽ là vì khiến hắn giữ kín bí mật? Thế nhưng, giữ kín cái bí mật gì cơ?

“Thần lúc ấy không biết thân phận Hoàng thượng, có điều mạo phạm, mong Hoàng thượng thứ tội.” Tô Dự quỳ xuống cúi đầu nhận tội, thuận đường giải cứu cái cằm của mình ra.

An Hoằng Triệt nhíu nhíu mày, nô tài ngốc này chưa từng nói chuyện lá mặt lá trái như vậy với y bao giờ, điều này làm y cảm thấy mới lạ đồng thời lại sinh ra rất nhiều bất mãn, hừ lạnh một tiếng nói: “Trẫm tuyên ngươi tới, chính là để ngươi đến thỉnh tội sao?”

“Vâng......” Tô Dự rùng mình một cái, nhanh chóng đứng lên, nhìn Hoàng thượng tuấn mỹ vô song, có chút không biết làm sao. Không thỉnh tội, chính là thị tẩm, nhưng là muốn thị tẩm như thế nào?

“Lại đây, hầu hạ trẫm tắm rửa.” An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, thật sự là ngốc chết!

Đá cẩm thạch màu đen gọt giũa thành một cái bể lớn, sau tầng tầng trướng mạn sương khói lượn lờ, hai đầu rồng do hắc diệu thạch [đá đen] điêu khắc thành khảm nạm trên vách tường, dòng nước trong veo từ miệng chúng ào ào chảy ra.

Tô Dự không thuần thục lắm cởi thường phục của Hoàng thượng, lột xuống áo tơ tằm đen huyền, cởi bỏ thắt lưng, lộ ra trung y màu vàng sậm. Nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua trung y mỏng manh truyền đến đầu ngón tay, nghĩ đến mình đang thoát quần áo của Hoàng thượng, đầu ngón tay liền khống chế không được mà run lên nhè nhẹ, cũng không biết là khẩn trương hay hưng phấn.

An Hoằng Triệt nhàn rỗi nhàm chán, nghiêng đầu đến gần bên cổ Tô Dự hít ngửi, hương thơm thanh mát thích thích, không có bất cứ mùi hương liệu nào, chỉ có một chút vị nước biển thản nhiên, bất mãn trong lòng nhất thời hòa tan không ít.

Hoàng thượng so với hắn cao hơn nửa cái đầu, tiếp xúc gần như vậy khiến Tô Dự rất có cảm giác áp bách, nguyên bản tâm tình căng thẳng càng bị động tác bất thình lình kia làm hoảng sợ, lại không dám lộn xộn, chỉ có thể cứng ngắc đứng đó, tùy ý hơi thở ấm áp phun trên cổ, làm hắn một tầng lại một tầng nổi da gà.

An Hoằng Triệt nhìn nhìn biểu tình dại ra của Tô Dự, trong mắt nổi lên một tia ý cười thản nhiên, thấp giọng cười nhạo nói: “Nô tài ngốc.”

“A?” Tô Dự ngẩng đầu nhìn y, không thể không nói, đôi mắt Hoàng thượng thật sự phi thường xinh đẹp, lần trước đã cảm giác như vậy, chỗ sâu trong đồng tử thăm thẳm lộ ra vài phần màu hổ phách kỳ dị, trong suốt phảng phất như viên châu được dòng suối mát rửa qua.

Ngoài điện, Uông công công tự mình canh giữ trước cửa, tiểu thái giám có chút lo lắng dò hỏi: “Công công, Hoàng thượng còn chưa tắm rửa, chúng nô tài không đi vào hầu hạ, một mình nương nương hầu hạ được không?”

Uông công công cười như không cười liếc mắt nhìn tiểu thái giám: “Tô nương nương cũng không phải là người bình thường.”

Tô nương nương quả thật không phải người bình thường, giờ phút này Tô Dự cũng nghĩ như vậy.

Mặc cho ai trơ mắt nhìn Hoàng thượng mặc nội sam nhảy vào bể, hơn nữa còn thuận tay đem người y quan chỉnh tề như hắn cũng ném vào trong nước, mà vẫn có thể bảo trì mặt không đổi sắc, vậy đó đều không phải là người bình thường!

Tô Dự lau chùi lớp nước dính trên mặt một phen, quay đầu nhìn Hoàng thượng, thì thấy Hoàng thượng đã đem nội sam ướt đẫm quăng đến cạnh bể, lộ ra bả vai rộng màu mật ong.

“Thất thần làm cái gì, lại đây tắm rửa cho trẫm.” Hoàng đế bệ hạ nằm sấp xuống cạnh bể, cũng ném cho Tô Dự một cái khăn mềm mại.

Cảm giác động tác Hoàng thượng có vài phần nhìn quen mắt, lại nghĩ không ra đã gặp qua ở chỗ nào, Tô Dự lắc lắc đầu, trước cởi áo khoác và nội sam ướt đẫm của mình ra, trời vào hè nhiều nắng nên để trần cũng không lạnh, nghĩ nghĩ vẫn là chừa lại quần lót. Mặc quần áo hầu hạ ông chủ đó là kỳ cọ tắm rửa, không mặc quần áo hầu hạ ông chủ là đùa giỡn lưu manh.

Dáng người Hoàng thượng tốt mười phần, vai rộng eo nhỏ, cơ bắp săn chắc, Tô Dự nhịn không được vụng trộm sờ soạng một phen, xúc cảm kia phảng phất như thanh đao sắc được bọc một tầng tơ lụa, tràn ngập nguy hiểm lại khiến người ta muốn ngừng mà không được. Bạn đang �

An Hoằng Triệt cũng không quay đầu lại thò tay, đập rớt bàn tay Tô Dự đang sờ loạn, rồi sau đó lại nằm sấp xuống.

Tô Dự ngượng ngùng thu hồi cánh tay ăn đậu hủ, thầm nghĩ khó trách Hoàng gia rất ít tuyển nam phi, chung quy Hoàng thượng bộ dạng dễ nhìn như vậy, để nam phi đến hầu hạ, không biết chừng là ai chịu thiệt.

Thật vất vả tắm rửa xong, Tô Dự thay quần áo sớm đã chuẩn bị tốt, nhìn về phía Hoàng thượng ngược lại đã lười biếng ghé vào nhuyễn tháp [giường mềm] bên cạnh bể, nhận mệnh đi qua lau khô tóc, phủ thêm quần áo cho y. Thế nhưng làm xong mấy việc này, Hoàng thượng vẫn như trước nằm trên nhuyễn tháp, không có ý tứ động đậy.

“Nô tài ngốc, còn không ôm trẫm lên giường đi ngủ!” An Hoằng Triệt theo thói quen tính thò tay, thò được một nửa đột nhiên nghĩ đến, mình hiện tại không phải hình thái mèo, nhất thời ngừng lại giữa không trung.

Tô Dự cũng cứng ngắc, hắn nghe được cái gì a, “Ôm Hoàng thượng lên giường đi ngủ?” Từ trên xuống dưới nhìn một lần, Hoàng đế bệ hạ tuyệt không giống “Thể nhược nhiều bệnh, hành động không tiện”, ám đạo lương cao này thật đúng là không dễ lấy.

Trước khi Hoàng thượng không nhịn được muốn phát giận, Tô Dự thức thời đem Hoàng thượng ôm ngang lên, tuy rằng thường xuyên làm việc, nhưng muốn ôm một đại nam nhân vẫn là có chút cố sức, đi vài bước Tô Dự liền kiên trì không nổi. Từ bể đến long sàng còn có một khoảng cách rất dài, Tô Dự khẽ cắn môi, đơn giản bỏ xuống một bước, đem hoàng thượng khiêng lên vai. Là người thường xuyên khiêng thùng cá máng cỏ, động tác như vậy với hắn mà nói rất dễ dàng, cước bộ nhất thời nhẹ nhàng hơn không ít, thẳng đến long sàng mà đi.

“Khốn kiếp, có người ôm như vậy sao? Buông trẫm ra!” Hoàng thượng bị khiêng như khiêng bao tải tự nhiên thực bất mãn, nhao nhao ồn ào muốn hạ xuống.

Tô Dự đành phải thả Hoàng thượng xuống, kết quả bởi vì trọng tâm không ổn, hai người cùng nhau ngã ngồi trên mặt đất, may mà dưới đất trải thảm mềm cực dầy, một chút cũng không có bị thương, chỉ là tóc Tô Dự vẫn còn ướt, một cú ngã này liền thấm ướt áo Hoàng thượng.

“Thật sự là ngốc chết,” An Hoằng Triệt lập tức nhảy dựng lên, thuận tay cũng nắm áo Tô Dự nhấc hắn lên, ghét bỏ sờ sờ một mảnh ẩm ướt trước ngực, “Mau lau tóc ngươi cho khô, bằng không không cho tới gần trẫm.”

Bốn góc long sàng treo trướng mềm nhẹ màu vàng sáng, tình cảnh trên giường như ẩn như hiện. Trên long sàng rộng rãi tinh xảo, trải đệm chăn mềm mại cùng màu vàng sáng, trên giường thả bốn năm cái gối mềm hình dạng khác nhau, thoạt nhìn thập phần thoải mái.

Tô Dự lau khô tóc, do dự một lúc lâu, theo đuôi đi đến bên giường, hít sâu một hơi, chậm rãi xốc màn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện