Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 160



Trần chưởng quầy không thể tin trợn tròn mắt.

Nương tử của Lưu Sơn này thật sự là ăn tim gấu mật hổ, ngay cả tiểu thư cũng muốn đuổi đi.

“Lưu Sơn gia, ngươi nói gì đó, ngươi cũng dám…”

Trần chưởng quầy còn chưa có nói xong, liền bị nương tử của Lưu Sơn đánh gãy. Chỉ thấy bà liếc đôi mắt nhỏ, không khách khí nhìn Trần chưởng quầy nói:

“Ta nói chuyện thế nào, thấy không xuôi tai a. Trần chưởng quầy, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là chưởng quầy Ấm Yên lâu thì to, đây là thôn trang, quản sự ngàn dặn vạn dò không cho mang người ngoài tiến vào. Dù ta đuổi hắn ra cũng không có người có thể làm gì được ta, chờ quản sự trở về còn cộng thêm cho ta một công.”

Nói xong lại cầm quả đào không nguyên vẹn trên tay kia cắn một ngụm, dáng vẻ hả hê.

Quạt ngọc trên tay Hạ Thính Ngưng vừa động,‘Phách’ một tiếng liền đánh rớt quả đào nương tử của Lưu Sơn đang cắn đến vui vẻ. Quả đào bị cắn vài miếng rơi xuống đất lăn vài vòng.

Lần này liền không được, nương tử của Lưu Sơn tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Hạ Thính Ngưng chửi ầm lên:

“Ngươi hỗn tiểu tử này, cũng dám đánh rớt đào của lão nương, hôm nay lão nương không cho ngươi biết sự lợi hại của lão nương là không được.”

Nói xong liền làm bộ muốn tiến lên đẩy Hạ Thính Ngưng, miệng còn không quên hướng những nữ nhân đang hái đào hét lên:

“Mấy người các ngươi đều là người chết sao, còn không mau đi lại giúp lão nương xử lý hỗn tiểu tử này.”

Nhóm nữ nhân kia hai mặt nhìn nhau, trong tay còn cầm đào không biết nên làm thế nào cho phải.

Trần chưởng quầy nào dám để đối phương thật sự đụng tới Hạ Thính Ngưng, vội vàng tiến lên chắn ngang, nhưng lại để cho nương tử của Lưu Sơn cào ra một vệt trên mặt. Đau đến ông thiếu chút nữa mắng ra tiếng.

Nương tử của Lưu Sơn này thật sự là không biết sống chết, nếu vết cào này mà ở trên mặt tiểu thư, cho dù bà ta có mười cái mạng cũng không đền được.

Động tĩnh bên này tất nhiên kinh động nhóm tá điền trong thôn trang, mọi người ngay cả nông cụ cũng không quăng, vội vàng chạy lại.

Hạ Thính Ngưng nhìn nương tử của Lưu Sơn khóc lóc om sòm, quay đầu nói với nhóm tá điền đang đi tới:

“Trói điêu phụ này cho ta.”

Nhóm tá điền nghe vậy không dám không nghe, một đám người vội vàng tiến lên bắt giữ nương tử của Lưu Sơn đang làm ầm ĩ, Trần chưởng quầy lúc này mới thoát khỏi sự lôi kéo dây dưa của đối phương.

Nhìn xiêm y trên người hỗn độn nhiều nếp nhăn, Trần chưởng quầy chỉ cảm thấy cơn tức trong lòng dâng trào, ông sống hơn phân nửa đời người, đã bao giờ chật vật như thế này.

Nhưng là nương tử của Lưu Sơn nhìn thấy nhóm tá điền lại nghe theo lời người khác nói, vừa giãy dụa vừa ồn ào lớn tiếng nói:

“Các ngươi làm cái gì vậy, muốn tạo phản. Mau buông lão nương ra, bằng không ta đuổi các ngươi đi ra ngoài ăn không khí.”

Trần chưởng quầy tức giận đến quát lớn:

“Câm miệng, ngươi nữ nhân chanh chua này. Mở mắt chó của ngươi ra, đây là lão bản, ta thấy ngươi mới là người muốn tạo phản.”

Lão bản.

Nương tử của Lưu Sơn trợn tròn ánh mắt, bà ngây ngốc nhìn Hạ Thính Ngưng, miệng cũng không khép lại, mặt đèn màu, đổi từ màu này tới màu khác.

Nhóm tá điền tay chân lanh lẹ trói nương tử của Lưu Sơn xong, người ở đây cũng không dám thở mạnh dù chỉ một chút.

Hạ Thính Ngưng liếc nương tử của Lưu Sơn bị trói như cái bánh chưng, lạnh lùng nói:

“Tha bà ta vào trong đại đường, lại tìm Lưu Sơn đến. Để mọi người trong thôn trang đều tới bên ngoài đại đường tập trung.”

Hôm nay nàng không thể không giết gà dọa khỉ, răn đe.

Rất nhanh, Lưu Sơn liền bị người tìm đến, người làm việc trong thôn trang từ nam tới nữ đều tụ tập ở trước đại đường, nhìn nương tử của Lưu Sơn bị trói thành một cục, khẽ nói thầm.

Lưu Sơn có chút gầy nhỏ như khỉ nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất, đôi mắt nhỏ y như mắt của tức phụ của ông một khác cũng không dám nhìn Hạ Thính Ngưng đang ngồi ở ghế trên. Chỉ buông xuống đầu gọi một câu:

“Lão bản.”

Không hề phòng bị, Hạ Thính Ngưng ném chén trà Vãn Ngọc ngâm cho nàng ‘bụm’ một tiếng đến trên người Lưu Sơn, nước trà nóng bỏng lập tức nóng đến ông kêu ré lên một tiếng.

Người khác chưa từng chứng kiến chuyện tương tự, người đứng ở ngoài đại đường đều bị thủ đoạn này dọa đến sững sờ, mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức.

Chén trà kia ném lên người đau cỡ nào nha.

Mắt Hạ Thính Ngưng lạnh đi, trầm giọng quát:

“Ngươi còn biết ta là lão bản, ta còn tưởng rằng phu thê các ngươi biến thôn trang trở thành tài sản riêng của mình nha.”

Lưu Sơn không dám kêu đau nữa, chịu đựng đau đớn quỳ rạp trên mặt đất nói:

“Lão bản tha mạng a, tiểu nhân nào dám có tâm tư như vậy.”

“Ngươi không dám?”

Hạ Thính Ngưng chậm rãi tiếp nhận chén trà khác từ Vãn Ngọc, từ trên cao nhìn xuống Lưu Sơn nói:

“Ta thấy trong thôn trang này, lá gan mập nhất không ai khác ngoài phu thê các ngươi. Tùy ý lấy sản phẩm của thôn trang, các ngươi đều xem ta là người chết đúng chưa.”

Lưu Sơn vội vàng biện giải:

“Đều là tiểu nhân không biết cách dạy dỗ, sau khi trở về khẳng định hảo hảo dạy dỗ nữ nhân này, lần sau nàng cũng không dám nữa. Còn mong lão bản khai ân.”

Nương tử của Lưu Sơn cũng vội dập đầu nói:

“Đúng đúng đúng, ta cũng không dám nữa.”

“Lần sau?”

Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mi, đặt mạnh chén trà lên trên bàn, quát:

“Không có lần sau, ở nơi này của ta, một lần bất trung trăm lần không cần. Đừng nói các ngươi là bà con xa của Thường quản sự, dù là chính ông ta ở đây ta cũng đuổi không tha.”

Vừa nghe đến cũng bị đuổi ra thôn trang, nương tử của Lưu Sơn lập tức kêu cha gọi mẹ, làm sao còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi nữa.Bà gào khóc thảm thiết:

“Lão bản, người cũng không thể đuổi chúng ta đi nha. Nếu ra thôn trang này, chúng ta làm sao mà sống được nha.”

Làm sao mà sống?

Hạ Thính Ngưng lạnh lùng kéo kéo khóe môi, nói:

“Đã sợ nuôi không được chính mình, vậy các ngươi liền đến trong lao ăn cơm tù là được.”

Lời này vừa ra, nhất thời tiếng khóc gào của nương tử của Lưu Sơn dừng hẳn, bà mở to hai mắt nhìn, ăn cơm tùy, đây không phải là muốn đưa bọn họ đi gặp quan sao.

Lưu Sơn nghe vậy cũng rùng mình một cái, ông vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ bị trừng phạt một phen, không ngờ lão bản lại muốn đưa bọn họ đi gặp quan.

Hạ Thính Ngưng nhìn hai người ngây ra như phỗng, hừ lạnh nói:

“Những ngày vừa rồi các ngươi đã tham của thôn trang biết bao nhiêu thứ, ta chắc chắc khiến cho các ngươi nhổ ra không thiếu một chút.”

Dứt lời Hạ Thính Ngưng liền chuyển hướng Trần chưởng quầy:

“Trần chưởng quầy, ngươi đi hỏi nhân trong thôn trang ngoài đại đường, hai người này trong ngày thường đều làm cái gì cho ta, tham bao nhiêu thứ của thôn trang.”

Trần chưởng quầy vội vàng gật đầu đi tới cửa, hỏi mọi người.

Mọi người đều bị phu thê Lưu Sơn chèn ép đã lâu, lúc này vừa có cơ hội vội vàng một năm một mười đều nói tất cả ra.

Mọi người bảy miệng tám lời nói về hành động ác độc của Lưu Sơn cùng nữ nhân của ông ta trong ngày thường.

Trần chưởng quầy nghe xong cũng liền đánh giá đại khái, trở về bẩm báo Hạ Thính Ngưng:

“Lão bản, những thứ tham ô không có ghi lại thực tế, tiểu nhân cũng chỉ đánh giá đại khái. Nhưng nói sao cũng khoảng vài trăm lượng.”

Thứ tốt trong thôn trang phu thê Lưu Sơn đều động mỗi thứ một chút, chẳng những trái cây tùy ý hái, hàng hóa mỗi ngày càng là giết gà giết vịt, chọn thứ tốt nhất mà ăn.

May mắn Thường quản sự đi không lâu lắm, hai người này hưởng thụ cũng chỉ là khoảng mười ngày mà thôi, nhưng vẫn là tiêu xài không ít bạc.

Mắt Hạ Thính Ngưng lạnh lùng nhìn về phía phu thê Lưu Sơn quỳ gối phía dưới, trầm giọng nói:

“Nghe thấy được sao, mấy trăm lượng bạc, các ngươi nhưng là biết hưởng thụ. Hôm nay ta nói rõ ràng luôn, nếu các ngươi có thể đền bù được tổn thất này xem như bồi thường, ta chỉ đuổi các ngươi khỏi trang. Nếu không lấy ra được, sẽ đưa lên quan xử theo pháp luật.”

Lưu Sơn nghe vậy lập tức dập đầu ‘cộp cộp cộp’ thật mạnh nói với Hạ Thính Ngưng:

“Lão bản tha mạng, lão bản tha mạng a.”

Mấy thứ kia ăn cũng đã ăn, sao có thể phu ra được. Dù ngày thường ông có ăn lời chút ít, nhưng không tới mức mấy trăm lượng bạc nha.

Vừa nghe đến bị đưa quan xử theo pháp luật, nương tử của Lưu Sơn ngất ngay tại chỗ.

Hạ Thính Ngưng cũng không để ý tới bọn họ, mạnh mẽ vang dội hạ lệnh tra rõ cả thôn trang, chỉ cần phát hiện ra hành vi trộm cắp, tham ô đồ trong thôn trang, đều trị không tha, đuổi ra khỏi trang.

Thôn trang cung không nhỏ, Hạ Thính Ngưng kêu mấy vị chưởng quầy tới, mỗi người đi điều tra một vài thôn trang.

Nhìn Hạ Thính Ngưng mặt như hàn sương, nhóm chưởng quầy đều giật mình, lập tức mang theo tiểu nhị đắc lực chạy tới các nơi tra rõ.

Bọn họ những người làm chưởng quầy này, trong ngày thường phải quản thủ hạ không thể trộm gian dùng mánh lới, làm chuyện không tốt. Tự nhiên luyện thành ánh mắt tốt, chỉ hai ba cau liền khiến người trong thôn trang nơm nớp lo sợ, không dám có chút giấu diếm. Chỉ cần biết cái gì liền đều phun ra.

Một khi gặp được con chuột ăn vụng, ào ào trói đưa đến trước mặt Hạ Thính Ngưng.

Tất cả thôn trang ầm í tới gà bay chó sủa, trong khoảng thời gian ngắn mỗi người đều cảm thấy bất an.

Lão bản nói, dám to gan biết mà không báo, bao che người kia, nếu bị phát hiện cũng tương tự bị đuổi ra khỏi trang.

Tra xét hơn một cái canh giờ, các chưởng quầy cuối cùng đều trở lại. Số người quỳ dưới đại đường vốn chỉ có phu thê Lưu Sơn gia tăng thêm hơn mười mấy người.

Tất cả mọi người trong những thôn trang khác cũng nghe theo lời nhóm chưởng quầy bỏ việc trong tay lại chạy tới bên ngoài đại đường chỗ Hạ Thính Ngưng.

Các chưởng quầy bùm bùm bẩm báo chiến tích của mình, Hạ Thính Ngưng nhìn những người này, vung tay lên, nói:

“Tất cả đều đưa đi quan xử theo pháp luật.”

Dứt lời cũng không để ý tới những người này đau khổ cầu xin, chỉ để cho tiểu nhị kéo đi gặp quan.

Lần hành động này làm nhóm tá điền kinh sợ không thôi, thấy kết cục của những người kia, mọi người đều nhỏ giọng bàn tán, trong lòng đều may mắn bản thân là trong sạch, không có làm chuyện trộm cắp kia, bằng không hôm nay bị đưa đi gặp quan còn có bản thân ở trong đó.

Dân đen như bọn họ, vừa nghe đến gặp quan thì trong lòng luôn nhụt chí.

Hạ Thính Ngưng đứng dậy đi tới cửa, nhìn nhóm tá điền cùng phụ nhân đứng đông đúc ở bên ngoài, trầm giọng nói:

“Các ngươi cũng đều thấy được, chỉ cần là không trung thành với ta, kết cục cũng chỉ có con đường này.”

Vừa thấy lão bản lên tiếng, mọi người vội vàng ngậm miệng, đứng vững thân mình dựng lỗ tai lên.

Hạ Thính Ngưng quét mọi người một vòng, tiếp tục nói:

“Ta mời các ngươi về làm việc, cho các ngươi nguyệt ngân phong phú, chỉ mong các ngươi thật sự làm tốt chuyện của mình, tuyệt đối trung thành với ta. Nếu trong lòng các ngươi dám nghĩ vừa lấy nguyệt ngân phong phú vừa tham ô đồ của thôn trang, như vậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút.

Đừng tưởng rằng ta không thể không có các ngươi. Bên ngoài còn rất nhiều người muốn thay thế. Ta không cần những người phải cho hắn lợi ích hắn mới chịu làm việc. Về sau chỉ cần là người trong thôn trang dám nhân cơ hội tham ô, lén trộm này nọ, cho dù chỉ là một văn tiền, một gốc hành, vậy cũng phải cút khỏi đây.

Có ai nhìn thấy, chỉ cần đăng báo, dù cho hắn có chỗ dựa là ai cũng không cần kiêng dè. Nếu dám to gan biết mà không báo, cũng tương tự cút khỏi thôn trang cho ta. Ta thà rằng thiếu nhân thủ, cũng tuyệt đối không cần một người dám to gan bất trung với ta ở trong thôn trang.”

Lời răn dạy này vừa ra, khiến mọi người đều ghi tạc ở đáy lòng. Âm thầm nhắc nhở bản thân, sau này nhất định phải siêng năng làm việc, không thể sinh ra tâm tư hồ đồ.

Dạy dỗ xong rồi, Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng phất tay, những người này đều trở về thôn trang của mình mà làm việc.

Ép buộc một phen, không chỉ người trong thôn trang sợ quá mức, liền ngay cả các chưởng quầy cũng nói chuyện cẩn thận hơn bình thường. Chỉ vì Hạ Thính Ngưng vừa nổi giận, thật sự làm cho người ta sợ run.

Nhưng Vãn Ngọc lại là hưng phấn đến ánh mắt lấp lánh, xoa trán cho Hạ Thính Ngưng nói:

“Tiểu thư, mới vừa rồi người thật là uy phong.”

Nhóm chưởng quầy nghe vậy không khỏi cúi đầu, trong lòng nói thầm.

Vãn Ngọc cô nuong này thần kinh có vấn ðề sao, hùng hổ nhu vậy, bọn họ cũng sắp bị tiểu thu hù chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện