Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 1



Bắc Kinh, sân bay thủ đô.

Trong loa phát thanh sân bay đang nhắc nhở, hành khách đi Pari lên máy bay, lặp đi lặp lại tên hành khách chưa lên máy bay. Lối ra của chuyến bay quốc tế, người đẩy hành lý ra ngoài, lúc nhìn thấy người đang đợi mình, không nhịn được vẫy tay ra hiệu.

Dần dần, người đi ra càng lúc càng ít, có lẽ là hành khách của chuyến bay này đều đã đi gần hết rồi.

Người đứng ở sau hàng rào mặc quần áo màu trắng, nhón mũi chân ra sức nhìn vào bên trong.

Sau đó, thì thấy một cô gái mặc áo khoác vest dài màu đen, đi đến trạm ra. Trên mặt cô đeo kính đen lớn, gần như che nửa khuôn mặt to bằng bàn tay, trên chân còn mang giày gót nhọn, mu bàn chân trắng như tuyết thẳng tắp.

Tiết lạnh mùa xuân tháng ba của Bắc Kinh chưa đẩy lùi, có nhiều người sợ lạnh, trên người còn mặc áo ấm.

Nhưng người đeo kính đen, bên trong áo khoác vest dài đến gối là áo sơ mi và quần sort màu đen, một đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng.

Vóc dáng cô tốt, dáng vẻ lại đẹp, đoàn người đứng phía sau lan can cũng không nhịn được mà nhìn cô.

Càng thu hút sự chú ý của người khác là hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen đi theo phía sau cô, một người trong tay đẩy xe hành lý, phía trên để bốn năm va li hành lý, một người đi theo sát bên cạnh cô.

Một cảnh như thế, muốn không hấp dẫn cái nhìn của người khác cũng khó.

Cái nhìn đầu tiên của Ngôn Dụ khi ra ngoài, là quét đến tên của mình.

Năm nay đến đón người còn có bảng tên, thật mới mẻ.

Bên tai vang lên tiếng phổ thông tiêu chuẩn, so với đủ loại ngôn ngữ nghe được ở sân bay nhiều năm, thì ngược lại tiếng trung là lần đầu tiên cô lại có thể có chút không quen thuộc.

Nhiều năm nay cô sống ở Mỹ, đã đi qua Pari, Luân Đôn, đi qua thị trấn nhỏ của Bắc Âu, nhưng về nước lại là lần đầu tiên.

Ngôn Dụ đi thẳng đến trước mặt cô gái ấy, đưa tay: "Xin chào, tôi là Ngôn Dụ."

Người đón là một cô gái nhỏ, không ngờ Ngôn Dụ sẽ thân thiết như vậy, có hơi kích động buông bảng tên trong tay xuống. Hai người bắt tay, Ngôn Dụ cảm giác được lòng bàn tay cô ấy hơi ướt.

Không ngờ trợ lý của Lý Khải Mộ, là một cô gái nhỏ thẹn thùng như vậy.

"Ngôn tiểu thư, xin chào, tôi tên Trần Gia Gia." Cô ấy hơi căng thẳng, cẩn thận nhìn Ngôn Dụ.

Từ sau khi Trần Gia Gia đi theo ông chủ hiện tại, bình thường không biết có thể tiếp xúc được nhiêu người đẹp, ngay cả nữ ngôi sao của giới giải trí cũng đã thấy qua không ít lần.

Nhưng mà người trước mắt này, có một khuôn mặt khiến người ta nhìn qua thì không quên được, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh kia, đuôi mắt nhếch lên, hơi liếc qua, cô là con gái nhìn thôi tim cũng đập nhanh.

Vị Ngôn tiểu thư này thật sự là mỹ nhân thanh tú xinh đẹp.

Lúc này Ngôn Dụ đang gọi điện thoại, giọng nói trong veo lại êm tai, không biết có phải ở nước ngoài lâu hay không, mà tiếng Trung luôn có chút âm điệu. Nhưng vẫn dễ nghe.

"Vừa xuống máy bay, uhm, bây giờ đi khách sạn." Giọng nói cô vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, âm cuối hơi dài, có loại ngọt ngào không tan.

Đến lúc các cô ra khỏi sân bay, thì tài xế đã đợi ở bên ngoài.

"Lý Khải Mộ đâu?" Ngôn Dụ hỏi.

Trần Gia Gia ngồi bên cạnh cô, cắn môi, cẩn thận nói: "Lý tổng, cơ thể có hơi không thoải mái, đang nghỉ ngơi ở khách sạn. Cho nên chỉ có thể bảo tôi đến đón chị."

Ngôn Dụ ngồi ở ghế sau giễu cợt một tiếng, không vạch trần cô ấy.

Tội gì làm khó một trợ lý nhỏ.

Ngôn Dụ rất ít lời, lúc này ngồi ở dãy ghế sau, yên lặng kiểm tra di động, ngay cả cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng không để ý. Xa cách nhiều năm, Bắc Kinh lại không hấp dẫn bằng di dộng của cô. Thành phố này đã chứa đựng nhiều ký ức, xa quê hương nhiều năm, ngược lại tan thành mây khói.

Có lẽ sớm vào lúc sắp chuẩn bị trở về, cô đã chuẩn bị tốt.

Trần Gia Gia nhớ đến lời của tiểu Lý tổng lúc trước, nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng: "Ngôn tiểu thư, chị có muốn ăn gì không? Bây giờ tôi đặt nhà hàng."

"Tùy tiện."

"Vịt quay Bắc Kinh được không? Tôi đặt Toàn Tụ Đức được chứ?" Cô ấy không hiểu Ngôn Dụ, tưởng cô lần đầu tiên đến Bắc Kinh, cảm thấy đặt món nổi tiếng Bắc Kinh sẽ không tệ.

Trần Gia Gia ở công ty là một người khiêm tốn, không ngờ có thể bị miếng bánh trên trời rơi xuống đụng trúng. Tiểu thái tử nhảy dù đến công ty, không nhìn trúng trợ lý đại học có tiếng mà công ty đặc biệt chọn cho anh ta, lại nhìn trúng một người mới như cô.

Cho nên Lý Khải Mộ tuy rằng ai dường như đều không đáng tin, nhưng Trần Gia Gia vẫn một lòng muốn báo đáp ơn trọng dụng của anh.

Hôm nay vốn nên là anh ta tự mình đến đón người, anh ta không đến, đương nhiên Trần Gia Gia phải thay anh ta chạy đi.

Trước đây sau khi tổng giám phụ trách bộ phận ngoại giao từ chức, nội bộ công ty sóng ngầm sôi trào, đều nhìn chằm chằm vị trí này. Kết quả tuần trước nội bộ công ty gửi mail tuyên bố, người phụ trách bộ phận ngoại giao mới bổ nhiệm được điều chuyển từ Mỹ. Khu vực Trung Quốc tranh giành anh chết tôi sống, kết quả cuối cùng là lính nhảy dù.

Vì thế lý lịch của Ngôn Dụ đã được lật ngược.

Tốt nghiệp khoa tin tức đại học Colombia, 27 tuổi, người Trung Quốc, ba năm trước gia nhập tập đoàn liên hợp. Tư liệu đơn giản sạch sẽ, nhưng lính nhảy dù này ai cũng không dám xem thường. Tập đoàn liên hợp giá thị trường mấy ngàn tỷ, toàn cầu có hai vạn nhân viên, 27 tuổi có thể trở thành một tổng giám thị trường diện rộng quan trọng. Ngôn Dụ là người thứ hai, người đầu tiên là tổng tài hiện tại của tập đoàn liên hợp Lý Khải Phục tiên sinh.

Ngay cả người không nghiêm túc như Lý Khải Mộ, nhắc đến cô, cũng hiện ra một sự cẩn thận.

"Ngôn tiểu thư, Lý tiên sinh sợ chị xuống máy bay quá mệt, nên bảo tôi chuẩn bị cho chị......," Trần Gia Gia xoay đầu, cẩn thận nhìn cô.

Ngôn Dụ nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: "Đi thẳng đến khách sạn."

Dường như sợ cô ấy nghe không hiểu, Ngôn Dụ nói thêm: "Khách sạn hiện tại Lý Khải Mộ ở."

Sau khi Lý Khải Mộ đến Bắc Kinh, không mua nhà cũng không thuê nhà, vẫn luôn ở trong phòng tổng thống của khách sạn. Ngay cả ở Mỹ, anh ta cũng vẫn quen ở khách sạn.

Đứng dậy đi, không để lại chút dấu vết.

Rất tốt, thích hợp với bản tính phóng túng của anh ta.

***

Sau khi đến khách sạn xuống xe, lúc ở đại sảnh làm thủ tục check in, Ngôn Dụ vừa cầm hộ chiếu của mình ra, thì bên cạnh một giọng trêu đùa xen đến: "Ồ, đây không phải trợ lý Trần sao."

Cô nghiêng đầu thì nhìn thấy một đám nam nữ, mỗi người đều mang bảng tên. Chỉ là lúc ánh mắt người nói chuyện kia quét qua Trần Gia Gia, thì cũng quét lên người Ngôn Dụ.

Ánh mắt đột nhiên trở nên không giống, là kiểu quan sát có nhiều hứng thú.

"Lý Tổng các cô thật sự là ánh mắt tốt," người đàn ông cười một tiếng.

Trần Gia Gia biết anh ta hiểu nhầm thân phận của Ngôn Dụ, cho rằng cô là bạn gái của Lý Khải Mộ, liền nghiêm mặt nói: "Tiếu tổng ngài đừng đùa, đây là Ngôn tổng giám bộ phận ngoại giao mới bổ nhiệm của công ty chúng tôi."

"Hóa ra là Ngôn tổng giám, là tôi có mắt không tròng," người đàn ông đi lên, đưa tay ra để giữa không trung, còn tự mình giới thiệu: "Tôi là Lâm Châu của Gia Thực."

Dáng vẻ anh ta bình tĩnh lại tự tin, dường như chắc chắn Ngôn Dụ sẽ đưa tay bắt tay anh ta.

Dù sao lấy tên tuổi của công ty nhà anh ta ra thì rất có thể dọa người.

Lúc này thủ tục check in vừa vặn làm xong, lễ tân khách sạn gộp thẻ phòng và giấy chứng nhận đưa lại.Vệ sĩ bên cạnh nhận đồ qua, Ngôn Dụ không thèm nhìn anh ta, muốn đi đến thang máy.

Bình thường Lâm Châu được người ta nịnh hót đã quen, chưa bị ai làm mất mặt như vậy bao giờ.

Anh ta lạnh mặt, đưa tay chặn người lại. Vệ sĩ áo đen bên cạnh Ngôn Dụ động tác còn nhanh hơn anh ta, trực tiếp chặn cánh tay anh ta lại, nên một góc áo của Ngôn Dụ anh ta cũng không đụng được.

"Lâm thiếu, mỹ nữ người ta không nể mặt kìa," đám bạn phía sau anh ta, nhân cơ hội chọc ghẹo.

Ra cửa còn mang theo vệ sĩ, vừa nhìn thì không phải người bình thường, những người này đương nhiên cũng chú ý đến. Chỉ là bọn họ bình thường đã quen ngang ngược, hiếm khi gặp được người không nể mặt bọn họ như thế.

Xem náo nhiệt lại không mất tiền, ai sẽ không trêu đùa chứ.

Ngôn Dụ yên lặng ngẩng đầu, nhìn chằm chăm Lâm Châu, cái nhìn này nhìn hơi lâu.

Thẳng cho đến khi cô chậm rãi mở miệng: "Tôi nhớ anh rồi."

Lúc Trần Gia Gia đi theo cô đến thang máy, mới dám nhỏ giọng nói: "Ngôn tiểu thư, về sau chị gặp được đám người này nữa thì phải tránh xa chút nhé, những người này đều không phải người tốt đẹp gì. Trước đây bọn họ còn hãm hại tiểu Lý tổng đó......"

Sau khi nói xong, lúc này Trần Gia Gia mới nghĩ đến, chuyện Lý Khải Mộ bị người ta lừa chín ngàn vạn, anh ta không cho phép mình nói.

Trong nháy mắt, cô đã bán đứng ông chủ nhà mình rồi.

May mà Ngôn Dụ chỉ nhìn cô, không truy hỏi.

"Ngôn tiểu thư, chúng ta đi đến phòng cô trước nhé." Trần Gia Gia vội chuyển chủ đề.

Ai biết Ngôn Dụ lại cười nhạt: "Không vội, chúng ta đi xem Lý Khải Mộ trước. Không phải cơ thể cậu ta không thoải mái à."

Trần Gia Gia phát run trong lòng, tiểu Lý tổng nào phải cơ thể không thoải mái chứ, đêm qua anh ta ở quán Bar chơi đến sáu giờ sáng mới về. Đoán chừng lúc này còn đang ngủ trong phòng, huống hồ lúc trước Lý Khải Mộ gọi điện thoại cho Ngôn Dụ, cô cũng ở bên cạnh nghe qua mấy lần. Nếu cô đoán không nhầm, hai người họ hẳn là......"

Đến cửa, Ngôn Dụ nói: "Mở cửa."

Trần Gia Gia cũng không dám nói mình không có thẻ phòng, ngoan ngoãn móc thẻ phòng ra, mở cửa.

Ai biết vừa mở cửa ra, thì nhìn thấy huyền quan đang treo một chiếc quần ren chữ T, sexy lại trêu người, Trần Gia Gia nhìn thấy thì đỏ mặt. Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy ở không xa đang treo một cái áo ngực màu đỏ.

Này, tiểu Lý tổng chơi có hơi lớn rồi ha....

Trên mặt Ngôn Dụ vẫn treo nụ cười nhạt, mặt mày dửng dưng, đi thẳng vào trong phòng ngủ. Đến khi cô đẩy cửa ra, nhìn một cái, lại tiện tay bật đèn lên.

Hai vệ sĩ canh ở cửa, Trần Gia Gia thì đứng ở phòng khách, có hơi luống cuống.

Đến khi Ngôn Dụ bưng một chậu nước từ trong bếp đi ra, thì cô thấy người còn đứng ngơ ngác, khẽ nói: "Theo tôi vào đây."

Trần Gia Gia theo cô đi vào.

Trong phòng ngủ rèm cửa che kín mít, cho dù đã là buổi chiều, nhưng trong phòng vẫn tối om.

Giọng nói hờ hững của Ngôn Dụ vang lên, cô dặn bảo: "Kéo rèm cửa ra."

Trần Gia Gia không dám sơ suất, kéo rèm cửa ra. Ánh nắng vàng chen lấn tràn vào, người nằm trên giường bị ánh nắng đột ngột kích thích, đưa tay che mắt.

Một khắc sau, một chậu nước lạnh, đổ ào xuống.

Đôi nam nữ trên giường trong nháy mắt tỉnh giấc.

Tiếng thét chói tai của người phụ nữ và tiếng rống giận nổi cáu của người đàn ông, lúc cả hai mở mắt ra thì nhìn thấy trong phòng lại nhiều thêm hai người. Vốn cái chăn mỏng đắp trên người bọn họ bị hất ra, cơ thể trần trụi cường tráng của Lý Khải Mộ lộ ra, trên vòng eo sáu múi hoàn chỉnh, giống như khối chocolate đều đặn.

Trần Gia Gia ngẩn người nhìn cơ bắp của anh, thẳng cho đến khi giọng nói tức giận của Lý Khải Mộ vang lên: "Cô nhìn cái gì mà nhìn, trả tiền không?"

Cô gái nhỏ bỗng nhiên che mắt, cô đến bạn trai còn không có, mẹ ơi, sắp đui mắt rồi.

Người phụ nữ bị dội nước cả người, nhìn người đứng ở đầu giường, cô ta tưởng là chính thất đến bắt gian. Nhưng sau khi cô dội nước xong, thì yên lặng đứng ở đó, mặt mày hờ hững, dường như một chút cũng không để cô ta vào mắt.

Khi Ngôn Dụ chậm rãi đi đến bên giường, đưa tay vỗ hai cái lên khuôn mặt khôi ngô ướt đẫm kia của Lý Khải Mộ.

Cô hỏi: "Đầu óc tỉnh táo rồi chứ?"

Bắc Kinh tháng ba, dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, muốn không tỉnh cũng khó.

Tiếng người phụ nữ la hét vang lên: "Ai cho các người vào đây, mau cút ra ngoài."

Kết quả cô ta bị người đàn ông bên cạnh lấy chăn trùm đầu lại, mắng: "Cô con mẹ nó là ai hả, dám bảo cô ấy cút, cô cút cho ông."

Người phụ nữ bị đuổi ra ngoài, Lý Khải Mộ mới cẩn thận dùng chăn mỏng quấn cơ thể mình lại. Ngôn Dụ ở cuối giường, trên mặt nhẹ nhàng hờ hững, nhìn không có cảm xúc gì, anh ta sợ nhất là vẻ mặt này của cô.

Ngấm người.

Đến khi anh ta oan ức nói: "Ngôn Ngôn, có người bắt nạt tớ."

Thì vẻ mặt Ngôn Dụ hốt hoảng, trong trí nhớ, có một người cũng từng nói với cô như thế. Bắc Kinh thành phố kí ức này, cuối cùng đã vạch ra những chuyện xưa chôn sâu ở đáy lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện