Thệ Bất Vi Phi

Chương 95: Không hạt



Edit: Docke

Sau một lúc lâu trầm mặc, ta nói: “Nếu điện hạ có lòng, không bằng giúp ta mang một phong thơ đến cho cố nhân, để nàng biết ta vẫn bình an vô sự. Điện hạ có bằng lòng hay không?”    

Nói xong, ánh mắt ta lóng lánh nhìn hắn. Sự nghi hoặc tràn ngập trên gương mặt hắn, một lúc lâu cũng không nói nên lời. Ta thở dài một tiếng: “Cũng không phải là nơi đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ ngay cả một phong thơ mà cũng không thể mang vào hay sao?”

Lâm Thụy cười nói: “Chân tiên sinh có lẽ vẫn còn nghi ngờ bổn vương. Được thôi, Chân tiên sinh cứ viết thư cho nàng đi…”

Diệp Bất Phàm nhanh tay đi lấy giấy bút mang đến, mài mực xong, ý bảo ta bắt đầu viết.

Trước bao nhiêu con mắt cứ nhìn chằm chằm, ta viết xong lá thư rồi giao cho Lâm Thụy. Lâm Thụy đọc nội dung thư, thấy đơn giản chỉ là một đoạn ngắn thăm hỏi mấy việc nhà linh tinh, yên lòng, ra hiệu cho Diệp Bất Phàm cứ nhận thư đi.

Ta cười nói: “Điện hạ phải đưa thư đến nơi mới được. Sau khi xem xong, vì đề phòng bị trộm, tất nhiên sẽ phải tiêu hủy. Nhưng vị cố nhân kia của ta nếu như đọc hết thư xong sẽ rất xúc động, tất nhiên sẽ lập tức viết thư hồi âm. Nói không chừng lại rơi vào tay của ta đó. Điện hạ cũng đừng ngăn cản tên nhã tặc kia làm gì…”

Ta muốn nhắc nhở hắn, đừng làm điều gì mờ ám, thành thật một chút mà đem thư giao tận tay Tư Đồ đi thì hơn…

Lâm Thụy nói: “Chỉ một lá thư thôi mà, Chân tiên sinh vì sao lại không tín nhiệm bổn vương đến thế?”

Ta cười cười: “Thảo dân bụng dạ hẹp hòi, không thể so với bậc đại trượng phu được, luôn lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Điện hạ không cần để ý đến đâu…”

Lâm Thụy biết khuyên ta không được, cũng không nói nữa. Ánh mắt đảo qua, thấy Nhất Ngộ đại sư vẫn đứng thẳng một bên, không khỏi nở nụ cười: “Chân tiên sinh nói biết một phương pháp trồng được mật đào không hạt. Không biết Chân tiên sinh muốn dùng điều kiện gì để trao đổi, mới bằng lòng nói ra phương pháp này vậy?”

Tận đáy lòng, ta thật sự bội phục Lâm Thụy. Khó trách lại có nhiều người quy phụ hắn như thế. Ngay cả một tâm tư nhỏ của thủ hạ, hắn cũng để ý đến mà ban cho thỏa mãn, thì làm sao lại không đổi lấy được thủ hạ một lòng vì hắn mà máu chảy đầu rơi?

Ta cười cười nói: “Phương pháp của ta, thật ra cũng không đáng để nhắc đến. Chỉ cần Nhất Ngộ đại sư nói cho thảo dân biết cách trồng mật đào không hạt của lão, thảo dân tự nhiên sẽ bánh ít đi, bánh quy lại.”

Nhất Ngộ đại sư nghe được vô cùng vui mừng, nhưng nghe xong yêu cầu của ta, lại có chút sững sờ. Ta ngắm nghía thần sắc của lão, nói: “Xem ra Nhất Ngộ đại sự hình như không bằng lòng lắm?”

Nhất Ngộ đại sư nhìn Lâm Thụy. Lâm Thụy cầm lấy chiếc quạt xếp – vật bất ly thân của hắn mà nhẹ nhàng phe phẩy. Nhất Ngộ đại sư nói: “Tiên sinh có thể đổi sang điều kiện khác được không. Phương pháp trồng mật đào của ta thật sự không đáng giá nhắc đến. Ta sợ ta nói ra rồi, tiên sinh còn cho rằng lão nạp nói dối nữa…”

Ta càng lấy làm lạ, nghĩ lão ở trước mặt Lâm Thụy chắc cũng không dám nói láo đâu. Cười nói: “Chỉ cần không phải quá vô lý, ta sao có thể cho rằng đại sư nói dối được? Đại sư yên tâm đi…”

Mặt Nhất Ngộ đại sư hơi ửng đỏ, nói: “Thật ra nói đến mật đào không hạt kia, lão nạp cũng không biết làm sao mà trồng được. Bởi vì, trong chùa của chúng ta, cũng chỉ có một gốc mật đào như vậy mà thôi. Mấy cây khác đều là loại bình thường. Chỉ riêng có một gốc, không hiểu sao lại sinh ra được mật đào không hạt. Chứ nếu không, ta vì sao lại phải kêu tăng nhân trong tự phải giảm bớt số lượng người đến mua mật đào kia chứ…”

Nghe xong lời nói của lão, trông thấy biểu tình trên mặt của lão, ta giật mình. Khó trách Nhất Ngộ đại sư lại lòng như lửa đốt muốn biết cách trồng mật đào không hạt. Cách nuôi trồng, thì ra chỉ là mèo mù vớ được cá rán mà thôi…

Ta giận dữ nói: “Như vậy, nói như vậy…”

Nhất Ngộ đại sư vội hỏi: “Hay là, ta giao thực đơn chế tác đồ chay trong chùa giao cho ngươi làm vật trao đổi, được không?”

Ta nghĩ, lão già này, cũng thật sự muốn vơ tay lấy hết cả vốn lẫn lời đây mà…

Ta do dự một lúc, thấy trên khuôn mặt tiên phong đạo cốt của Nhất Ngộ đại sư lộ vẻ lo lắng, thần thái đã trên bảy dưới tám, lúc này mới gật gật đầu, làm như miễn cưỡng nói: “Cho ta xem bản thực đơn này đã…”

Nhất Ngộ đại sư thấy ta đã nhân nhượng, vội vàng kêu tiểu sa di (phật tử mới xuất gia) mau mau đem bản thực đơn đến đây. Ta lật qua lật lại bản thực đơn, cảm thấy đây đúng thật là một quyển sách tốt, cũng giống như cuốn tiếng đàn cổ vận kia vậy, ngàn vàng cũng khó lòng mua được.

Ta đưa quyển thực đơn ra phía sau cho Tiểu Phúc Tử, ý bảo hắn cất đi, đừng để người ta đổi ý đoạt về được. Xong xuôi mới nói: “Thật ra, phương pháp này nói ra cũng không đáng nhắc đến. Chính là hàng năm… vào lúc…, đem…”

Nhất Ngộ đại sư nghe xong, vừa giật mình, lại vừa có cảm giác như mình đang bị mắc mưu vậy, thì thào tự nói: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

Ta gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ đơn giản thế thôi. Tuy đơn giản, nhưng vô cùng hữu hiệu. Đại sư, ngài xem thái độ của ngài kìa… Ngài… Không phải là ngài muốn đổi ý đấy chứ?”

Nhất Ngộ đại sư vội vàng nói: “Không đâu, không đâu, sao lại đổi ý chứ…”

Nhưng ta nhìn thấy lão như vậy, chính là đổi ý rồi. May thay, bản thực đơn kia đã bị Tiểu Phúc Tử cất đi rồi. Muốn đoạt về thì phải tìm Tiểu Phúc Tử đánh nhau một trận mới được. Trên đời này, có thể cùng Tiểu Phúc Tử đánh một trận chỉ có Thanh Loan, hôm nay hình như cũng không có đến. Không biết võ công của Diệp Bất Phàm như thế nào, nhưng thoạt nhìn, hình như hắn không muốn giúp người ta lắm đâu…

Ta gật gật đầu: “Ồ, à, không đổi ý thì được rồi…”

Lúc ta và Tiểu Phúc Tử trở lại Mẫu phủ, Lâm Thụy cũng không làm khó chúng ta, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối, phe phẩy cây quạt, nhìn theo chúng ta càng đi càng xa. Ta quay đầu lại, liếc nhìn hình dáng hắn đang đứng thẳng trước cửa Quy Vân Tự, ngọc thụ lâm phong, nhưng ẩn hiện một vẻ cô tuyệt. Tuy bên cạnh san sát thuộc hạ, nhưng sao hắn lại có vẻ tịch mịch như vậy nhỉ? Nhưng việc này cũng có liên quan gì đến ta đâu chứ. Sinh ra trong nhà đế vương, tự mình sẽ chịu được nỗi cô độc thôi, cũng đáng đời ngươi…

Trở về phòng, Tiểu Phúc Tử nhìn xung quanh rồi nói: “Không có ai nghe lén, có gì muốn nói, ngươi cứ nói đi…”

Ta nói: “Chúng ta cũng có thể rời khỏi Mẫu phủ rồi. Chuyện ngươi hỏi thăm, đã hỏi rõ ràng chưa?”

Tiểu Phúc Tử gật gật đầu, nói: “Tư Đồ nương nương bị nhốt trong một nhà dân gần Thụy Vương phủ. Có Thanh Loan và Quỳnh Hoa bên cạnh nàng. Có vẻ như ngày nào Thanh Loan cũng chỉ dạy võ công của nàng. Cuộc sống của nàng cũng không tồi đâu…”

Ta gật gật đầu: “Một nhà dân, thủ vệ hẳn là sẽ không quá nghiêm mật. Cho dù có Thanh Loan và Quỳnh Hoa kèm sát bên cạnh nàng, cũng không phải là không có cơ hội. Tư Đồ ở trong nhà đã đủ lâu rồi, đã đến lúc phải ra ngoài một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện