Thập Niên 70 Nữ Phụ Tìm Đường Chết

Chương 12: Chương 12




Người đứng đầu là Trần Hướng Đông gân xanh thẳng nhảy, thấy cô ta còn nháo được, liền lạnh lùng nhìn cô một cái, trầm giọng nói: “Cô bớt tranh cãi không được sao?”Hàn Lệ Lệ ủy khuất cắn cắn môi, cảm thấy lần này đội trưởng quá thiên vị Tô Yên.

Còn không phải là xin đi ra ngoài thôi sao? Có cái gì sợ, quá không được mấy ngày Tô Yên liền sẽ xin trở về.

Loại người này liền không thể cho sắc mặt tốt.

Trần Hướng Đông không quản tâm tư nhỏ của cô, quay đầu nhìn về phía Tô Yên, nhíu mày mở miệng, “Cô có vấn đề gì có thể nói ra, chúng ta cũng không có……”Tô Yên trực tiếp cầm chén đứng lên,trong chén cô cơm không nhiều lắm, vừa rồi một chút liền ăn xong rồi, không để Trần Hướng Đông đem hết lời nói xong, thần sắc bình tĩnh nói: “Lời tôi đã nói là thật, rốt cuộc vẫn luôn liên lụy mọi người lòng tôi cũng không dễ chịu mấy.

”Cô cũng không phải nhất thời xúc động, mà là quan hệ của nguyên chủ cùng đàn thanh niên trí thức so cô tưởng không ổn rất nhiều, nhất là lúc Hàn Lệ Lệ,Vương Hồng Bân chèn ép cô, không ai vì cô nói một câu, đến nỗi Chu Yến đều lựa chọn trầm mặc, đổi lại người khác hẳn sẽ là không phải cục diện như vậy.


Xa thơm gần hôi, hơn nữa cô cũng không cảm thấy chính mình về sau sẽ so nguyên chủ làm tốt hơn, cùng với để cho người khác cảm thấy cô mỗi ngày chiếm tiện nghi, còn không bằng phân ra đi sống một mình, làm bạn cùng phòng bình thường là được rồi.

Như vậy quan hệ còn có thể hài hòa.

Tô Yên nói xong liền cầm chén rời khỏi.

Nhà chính nhất thời lâm vào an tĩnh, cuối cùng cũng có người nhịn không được mở miệng, “Đội trưởng, phải phânTô Yên ra chỗ khác thật sao?”Kì thật, Tô Yên cũng ăn không nhiều, cô thường xuyên toàn mua đồ ăn vặt ăn, cơm lại còn ăn không nhiều lắm.

Trần Hướng Đông còn chưa nói lời nào, Lâu Tư Bạch ngồi ở trong một góc đột nhiên mở miệng nói một câu,thần sắc trên mặt nhàn nhạt, “Hôm nay tôi cũng có làm cơm, tiền muối tháng sau tôi sẽ giao nhiều một chút.

”Nói xong liền đứng lên, cầm chén không rời đi.

Làm người khác không hiểu ý tứ hắn.

Tức khắc Trần Hướng Đông nói không ra lời.


Hàn Lệ Lệ bên cạnh nhìn bóng dáng Lâu Tư Bạch , sắc mặt có chút khó coi.

So vừa rồi Tô Yên tuyên bố sống một mình còn muốn khó coi hơn vài phần.

Lưu Siêu Anh ngồi ở bên cạnh cô ta tức giận liếc cô trách mắng, “Đều tại cô, thiệt tình, cái này tốt rồi, về sau mọi người đều sẽ không ăn được thịt.

”Hàn Lệ Lệ nghe cô nói như vậy, ngữ khí lạnh băng liền nói: “Vậy cô cùng cô ta cùng nhau phân ra đi sống một mình là được thôi.

”“Tôi cũng tưởng a……”“Được rồi, mỗi người đều bớt tranh cãi một chút đi.

”Cơm nước xong, bên ngoài trời đã tối đen, tất cả mọi người thu dọn xong liền trở lại phòng, Tô Yên nằm ở trên giường nửa ngày ngủ không được, trước đây cô cũng không ngủ sớm như vậy.

Trong đầu nghĩ chuyện, sau đó càng nghĩ càng giận, cuối cùng cộp cộp cộp chạy xuống giường, hùng hổ gõ vang lên cửa phòng đối diện, “Vương Hồng Bân, anh mau trả tôi tiền!”Mọi người bị hành động này của Tô Yên nháo tới sửng sốt.


Tô Yên mặc kệ, lại dùng sức vỗ vỗ cửa, “Mở cửa, Vương Hồng Bân,đem đồ vật còn lại của tôi tới! Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng anh, từ giờ hai chúng ta không còn liên quan tới nhau……”Cuối cùng vẫn là Trần Hướng Đông ra mở cửa, Tô Yên vào phòng, trong phòng chỉ còn ánh sáng từ đèn dầu hỏa, nhóm nam thanh niên trí thức đều chưa ngủ, có người ngồi ở trên giường gập quần áo, có người cầm thư xem, không ai nghĩ tới sẽ có nữ sinh tiến vào, còn có nam thanh niên trí thức không mặc gì vội vàng bọc chăn quanh mình trốn vào trong góc.

Tô Yên lập tức đi tới hướng đến giường Vương Hồng Bân, một phen xốc chăn hắn lên.

Thấy trên giường thứ gì đều không có liền chuyển hướng, xoay người lôi cái rương dưới hộc giường hắn ra.

Vương Hồng Bân ở góc giường khác nóng nảy bật dậy :”Cô phát điên cái gì?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện