[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Gia Hữu Trư Yêu

Chương 23



Tô Phi Hồng vừa nhìn thấy nàng, liền nhịn không được vọt tới, đôi con ngươi đỏ đậm đáng sợ như tu la, hình tượng như hung thần xông tới khiến chu chu mẫn cảm cảm giác được sắp xảy ra một màn bạo lực,chính là những người kia nói nữ nhân bên giường kia chính là thái hậu nha, hắn có thể đánh sao? Nếu như mình đánh Yêu tiên đế, cũng là đáng tội bị đày xuống 18 tầng địa ngục rồi? Nghĩ tới đây, hắn người bỗng như biến thành sóc vội nhảy đến phía sau Tô phi hồng chặt chẽ tứ chi bám lấy người tô phi hồng: “Không được Tô Phi Hồng, đánh người là sai, không thể đánh người, càng không thể đánh hoàng hậu A.”

Hành động này của chu chu thoạt nhìn thập phần gây buồn cười, thế nhưng lại kéo được thần trí Tô Phi Hồng trở về Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn những người xung quanh, thô bạo nói: “Đều đi xuống cho ta, lưu lại mấy ngự y bên ngoài nghiên cứu phương thuốc, cứu không được thái tử, các ngươi cũng chôn cùng hắn luôn.” Hắn hiếm khi trở nên nghiêm khắc như vậy, doạ mọi người nghe lệnh vội vã lui ra, mấy ngự y dường như muốn nói cái gì, cuối cùng lại cái gì cũng không có nói, thưa thưa dạ dạ cùng những người khác lật đật lui ra.

Tô Phi Hồng đi tới bên người hoàng hậu, chưa kịp nói gì, chỉ thấy hoàng hậu lộ ra dáng cười còn khó coi hơn so với khi khóc, lẩm bẩm nói: “Lại còn kê cái gì phương thuốc nữa, hắn... Đã đi rồi, hắn đi thực nhanh, ngay cả ai gia, ngay cả ai gia cũng chưa kịp tiễn hắn một đoạn.”

Tô Phi Hồng sít sao nắm chặt bàn tay, hắn quay đầu liếc mắt nhìn về phía thái tử, sau đó sau đó quay đầu lại bi phẫn gầm lên: “Người chết đi ở trước mặt ngươi, là con của ngươi, mặc kệ do ngươi với ai sinh ra, hắn vẫn luôn luôn là con ngươi, ngươi là mẫu thân mà lại biểu hiện như vậy là sao? Lòng của ngươi thực sự so với sắt đá còn cứng hơn sao?”

Hoàng hậu không để ý tới chất vấn của tô phi hồng, Nàng vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên hai gò má của giang thanh vũ, thấp giọng nói: “Ai gia nghe nói, thời gian hắn phát bệnh dường như là bao tử của hắn rất đau, không nghĩ tới kết quả là, hắn cư như vậy mà đi bình thản...” Một câu chưa nói xong, tay nàng bỗng nhiên bị Tô Phi Hồng kéo, nghe hắn bạo phát giận dữ hét lên: “Đừng động vào ca ca, ngươi căn bản không xứng chạm vào hắn, ngươi là nữ nhân tâm như rắn rết, ngươi... Là nữ nhân bại hoại biến chất nhất thiên hạ, hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng sao ngươi lại? Ngươi... Ngươi căn bản không xứng với cái danh mẫu thân.”

Hoàng hậu vô cùng kinh ngạc mà quay đầu, run giọng nói: “Hồng nhi, ngươi... Ngươi nói cái gì? Ngươi cho là... Ngươi cho là là ai gia giết hắn?” Nét mặt của nàng bỗng nhiên vặn vẹo đầy tức giận, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?hắn nhi tử của ai gia, cho dù không thích hắn, cho dù không muốn để hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, ai gia cũng sẽ không giết hắn, ai gia là một mẫu thân, hắn là nhi tử của ta A, hơn nữa... Hơn nữa hắn bình thường hiếu thuận lại hiểu chuyện, đâu như ngươi như vậy khoa trương ngỗ nghịch, ai gia hiện tại nhớ tới lại đau lòng, thật sự là có lỗi với hắn, sớm biết có ngày hôm nay, nên đối hắn tốt một chút. Hết lần này tới lần khác... Hết lần này tới lần khác ngươi cuối cùng lại nói như vậy, ngươi tại lúc này nói những điều như vậy, như dùng dao khoét đục từng chút một trái tim ta ngươi có biết không?”

Tô Phi Hồng hừ một tiếng, lạnh lùng thối lui nói: “Không nên làm bộ làm tịch gì nữa, vì cái gọi là tiền triều vì ngôi vị hoàng đế, ngươi còn có cái gì không thể hi sinh? Nhi tử... Nhi tử thì tính là cái gì chứ? Từ khi ca ca được sinh ra biết nhận thức, ngươi đã từng cho hắn nếm thử một điểm tình thương từ người mẹ sao? Ngươi nói không sai, hắn là hiếu thuận lại hiểu chuyện, đáng tiếc hắn uổng phí hết lần này đến lần khác lòng tốt mà chịu khổ, mẫu thân của hắn dụng tâm tất cả chỉ vì cái gọi là tiền triều, căn bản là không đem tính mạng của hắn để ở trong lòng, đến tận lúc này mà còn có thể giả mù sa mưa...” Hắn một câu chưa nói xong, chợt nghe “Ba” một tiếng, trên mặt đã trúng một cái tát.

Hoàng hậu lệ rơi đầy mặt, chợt quay đầu khóc ròng nói: “Không sai, đây là hình phạt, là ông trời trừng phạt ta, ta cho tới bây giờ vẫn coi chuyện của nhi tử như là rơm rác, ngược lại hắn đối với ta kính trọng yêu mến chỉ có ngày một gia tăng, cũng không làm trái nửa điểm, nhưng ai nói ta không đem hắn để ở trong lòng? Hắn cho tới bây giờ cũng không thể hiểu nổi sự khổ tâm của người làm mẹ như ta, hắn tưởng rằng ta là người đem hắn làm công cụ để khôi phục tiền triều, làm bậy A, ta mấy năm nay đau khổ làm việc, rốt cuộc vì cái gì? Lão thiên gia, ngươi thu ta đi, để đi xuống cửu tuyền bồi tội với Vũ nhi.”

Tô Phi Hồng cho rằng nàng khóc như vậy là cho hắn xem, bởi vậy cũng không để ý nàng nữa, hắn xoay người, bi thống nhìn về khuôn mặt an tường của giang thanh vũ trên giường, chậm rãi ngồi bên cạnh người hắn, lúc này hắn trong lòng cảm thấy bi phẫn đến không thể dùng từ ngữ nào mà biểu đạt được, hắn thậm chí sẵn sàng hoán đổi tính mạng của mình để cứu được một mạng này của giang thanh vũ, người này có chút nhu ngược, thê nhưng lại là một ca ca thiện lương không gì sánh được, hắn không nên có loại kết cục này, ông trời thực sự là không công bằng.

Chợt thấy chu chu lặng lẽ tiếp cận bên này, chìa tay sờ lên chóp mũi giang thanh vũ, sờ sờ ngực cùng hai cổ tay, trên mặt lộ ra một loại thần sắc rõ ràng là nghi hoặc. Tô Phi Hồng trong lòng khẽ động, lại nhộn lên vài tia hi vọng, thầm nghĩ lẽ nào chu chu có biện pháp sao? Hắn vừa muốn mở miệng hỏi, chợt nghe chu chu do dự mở miệng nói: “Thật là vô cùng kì quái nha, người này đích xác không có tim đập cũng như hô hấp nữa, thế nhưng... Thế nhưng Vì cái gì hồn phách của hắn cũng chưa có rời thân thể? Theo lý mà nói sau khi người chết, hồn phách sẽ rời khỏi xác, Hai vị đại ca Ngưu đầu mã diện luôn luôn là rất đúng giờ, đó là lí do mà hồn phách lập tức sẽ bị lĩnh đi, thế nhưng trong phòng này không có khí tức của minh giới, rõ ràng là bọn họ không có đến, nga, chúng ta cũng không cần nghĩ xem vì sao bọn họ đến muộn, vấn đề là, cho dù bọn họ đến muộn, người chết thì hồn phách sẽ rời khỏi xác a, Vì cái gì hồn phách của điện hạ vẫn hoàn hảo ở trong thân thể hắn chứ.”

Tô Phi Hồng cũng không hiểu rõ lắm cái việc hồn phách này nọ, nhưng chu chu là yêu tinh, hắn nếu nói kỳ quái, vậy nhất định là là có cái gì kì quái tại đây.

Lúc này hoàng hậu nghe chu chu nói, mừng rỡ nhào về phía trước, kéo lấy chu chu kích động hỏi: “Hài... Hài tử, ngươi nói cái gì? Ngươi nói Vũ nhi không có chết Có đúng không?? Hồn phách của hắn còn chưa đi Có đúng không?? Quá tốt, vậy... Ai gia lập tức tuyên ngự y tiến đến kê đơn thuốc.” Bởi vì quá mức kích động mừng rỡ, nước mắt của nàng lại từng chuỗi rơi xuống, điều này khiến tô phi hông vô cùng nghi hoặc.

———————————————————————————————————————————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện