Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 83: Sói Con
Diễn trò đủ rồi, Mạc Thiên Liêu thấy sườn dê không đủ, liền chọt chọt Tử Mạch bên cạnh đang cắn hăng say:“Đi hỗ trợ.”
“Sao ngươi lại không đi?” Tử Mạch đang gặm xương, ậm ờ nói.
“Ta muốn hầu hạ sư tôn.” Mạc Thiên Liêu vừa nói, vừa dùng đao ngọc cắt thịt trên sườn dê xuống thành từng miếng nhỏ, đặt trong chén ngọc, để Thanh Đồng dùng đũa gắp ăn.
Thanh Đồng gắp một miếng thịt dê cho vào miệng, nhai kỹ, hơi hơi nghiêng mặt nhìn về phía Tử Mạch:“Bổn tọa muốn ăn cá nướng.”
“Vâng, sư thúc.” Tử Mạch cầm một cái sườn dê lên, vừa ăn vừa chạy như gió.
Ngọc Ly nghe nói như thế, không khỏi run run.
Làm tông chủ Ốc Vân Tông đức cao vọng trọng, dù cho đang lúc ăn cơm cũng không thể vắng vẻ khách nhân, đám người Vân Tùng nguyên bản muốn cùng Thiên Lang trò chuyện vài câu cốt để chuyển dời chú ý, ai ngờ Thiên Lang chân nhân lại là người ăn cơm chuyên chú nhất trong đám. Đũa ngọc rất trơn, căn bản gắp xương không được, lại không có đồ đệ ngoan như Mạc Thiên Liêu cắt thành miếng cho mình, Thiên Lang chân nhân liền không câu nệ tiểu tiết lấy tay cầm ăn.
Một tay cầm sườn dê, một tay vuốt râu, để tránh đồ gia vị dính vào râu, động tác kia phong nhã tự nhiên, động tác gặm lại cực kỳ mau, trong chớp mắt liền cắn xong một khúc xương.
“Cái kia……” Vân Tùng muốn nhân cơ hội nói vài câu, liền thấy Thiên Lang cầm lấy khúc xương thứ hai.
Thật vất vả đợi cơm nước xong, người Ốc Vân Tông lại bắt đầu uống trà.
Thiên Lang chân nhân nuốt ngụm trà, nghẹn xuống tiếng ợ hơi sắp gần thoát ra khỏi miệng, lúc này mới thở dài nói:“Chuyện hôm nay, thực ra, mấy trăm năm trước, các tiền bối của Thanh Vân Tông cùng Lưu Vân Tông đã biết rồi.”
Vân Tùng, Vân Diên cùng với Lưu Bích, đều bị một câu nói không đầu không đuôi này làm cho mơ hồ.
“Sự tình quan trọng, chỉ có thể nói cho chư vị trưởng lão nghe.” Ánh mắt Thiên Lang thâm trầm đảo qua các đệ tử phía sau mọi người.
“Có lời gì không thể để người nghe?” Lưu Bích cầm tấm khăn điểm điểm khóe miệng, cùng Vân Tùng liếc nhau.
Vân Tùng trầm ngâm một lát, nâng tay khiến các đệ tử ở ngoài điện chờ. Lưu Bích ngoài miệng châm chọc, thấy Vân Tùng như vậy làm, cũng vẫy lui môn hạ. Đám người Tử Mạch cũng thức thời rời đi, kỳ thật là ở ngoài cửa nhìn chằm chằm người các môn phái khác.
Đợi các đệ tử Thanh Vân Tông cùng Lưu Vân Tông lui xuống, Thiên Lang chợt ra tay, thiết một tầng kết giới cách âm, bao phủ lên toàn bộ đại điện.
Trên mặt mấy người Vân Tùng không khỏi hiện ra vài phần trịnh trọng.
Có rất nhiều bí mật, thật không thể để các đệ tử nghe, chỉ có cấp bậc trưởng lão mới có tư cách biết. Lúc này, chỉ có Mạc Thiên Liêu lù lù bất động kiên trì lưu lại nhìn có vẻ đột ngột.
Vân Tùng không khỏi trừng mắt nhìn Mạc Thiên Liêu vài lần.
“Không sao, bí mật này, đệ tử thân truyền Ốc Vân Tông đều biết.” Thiên Lang không thèm để ý vẫy vẫy tay, nói xong lời này, Viêm Liệt liền xuất hiện ở bên cạnh hắn, rót cho hắn thêm ly trà.
Vân Tùng nhất thời có cảm giác mắc mưu, buông ra thần thức, nhận ra bên trong hậu điện có thêm hai người, sắc mặt không khỏi đổi. Trong điện có ba hóa thần tu sĩ Ốc Vân Tông, cùng ba người bọn họ vốn sức lực ngang nhau, nay có Viêm Liệt cùng Mạc Thiên Liêu là hai nguyên anh tu sĩ, hậu điện có hai kim đan, một khi động thủ lên, bọn họ chắc chắn phải ăn mệt.
Vân Diên ở một bên ngược lại không để ý, trấn an sư huynh an tâm một chút chớ nóng, bọn họ vốn ở địa bàn của người ta, nếu Thiên Lang muốn đối phó bọn họ, căn bản không cần như vậy. Sư huynh nhà mình chính là quá đa nghi.
“Đến tột cùng là bí mật gì?” Lưu Bích nhịn không được mở miệng hỏi.
“Chư vị đều biết, linh thú Ốc Vân Tông vốn tương đối mạnh,” Thiên Lang chân nhân nhấp một ngụm nước trà, không nhanh không chậm nói,“Cũng không phải là mạnh lúc thanh lý tâm ma, mà là lúc cùng người đánh nhau dùng tốt hơn linh thú bình thường.”
Vân Diên hơi hơi gật đầu, đích xác là như thế, đại hội ba phái lần này có thể nhìn ra được. Linh thú bình thường là dùng để thanh lý thần hồn, nhưng trong lúc đối chiến cũng có thể hỗ trợ, giống như tên đệ tử Bạch Lạc kia, lúc cùng người đánh nhau chết sống, đối phương đột nhiên triệu đến linh thú hoàng kim mãng xà. Bạch Lạc chỉ đành ném ra linh thú chồn tía của mình, con chồn tía kia chỉ cần một ngụm đã cắn chỗ bảy tất của mãng xà.
“Đây là bí pháp bất truyền của Ốc Vân Tông.” Thiên Lang chân nhân thở dài.
Nghe được bốn chữ “bí pháp bất truyền”, bọn Vân Tùng không khỏi vểnh tai.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, cúi đầu giúp cắt linh quả.
Dựa theo lời nói của Thiên Lang chân nhân, Ốc Vân Tông có một bộ bí pháp thuần thú chỉ truyền cho đệ tử thân truyền, trong đó dường như có thể cho yêu thú chưa ký kết huyết khế câu thông với người, truyền thụ pháp môn tu luyện, để yêu thú tự hành tu luyện. Đợi đến khi yêu thú tu luyện đến biến hóa, lại đi ký kết huyết khế.
Yêu thú tu vi càng cao bán giá càng mắc, yêu thú biến hóa có giá trên trời, là bởi vì, huyết khế xác định càng trễ, thì thực lực linh thú lại càng cường đại. Mèo nuôi trong nhà, đương nhiên kém hơn rất nhiều so với mãnh hổ hoang dã.
Bình thường mọi người có được yêu thú liền muốn nhanh chóng định khế, thứ nhất là sợ người đoạt lấy, vả lại do yêu thú chưa định huyết khế không thể cùng người trao đổi, không có được công pháp thích hợp, tu luyện cực kỳ chậm chạp, từ từ nuôi lớn, không biết phải dợi đến khi nào mới có thể xứng với tu vi của chủ nhân.
“Lời này là thật?” Mắt Lưu Bích sáng lên, tông môn ả quanh năm nuôi dưỡng yêu thú, nếu có thể được bí pháp thuần thú này, nuôi dưỡng yêu thú chưa định khế trong tông môn đến khi biến hóa, vậy linh thạch bán được càng……
“Bí pháp này cũng có mặt xấu,” Thiên Lang không cần nhìn cũng biết những người này đang suy nghĩ cái gì, dừng một lát mới nói,“Muốn thuần thú như thế, bản thân tu sĩ phải không lập huyết khế với yêu thú khác, đồng thời còn phải cần cùng yêu thú thân mật khăng khít, cùng ăn cùng ở mới được.”
Mọi người sáng tỏ, trách không được Thanh Đồng muốn nhận con hổ kia làm đệ tử nuôi ở bên người, chỉ là để che lấp hành vi quá mức thân mật của hai người.
Lưu Bích có chút nản lòng, chiếu theo lời Thiên Lang, một tu sĩ cũng chỉ có thể dùng bí pháp một con yêu thú như vậy, mà còn cần phải cùng nó ký kết huyết khế, đối với tông môn bà mà nói, tác dụng không lớn.
Mạc Thiên Liêu nghe được lời ấy, có chút không vui, nhờ tay áo che lấp bắt lấy tay Thanh Đồng thủ. Mèo hắn chỉ là của hắn, mới chưa cùng con hổ kia cùng ăn cùng ở!
Thanh Đồng trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiêng tay cào lòng bàn tay Mạc Thiên Liêu một cái, ý bảo hắn an phận chút, lại bị Mạc Thiên Liêu cầm một ngón tay, chậm rãi khẽ trượt từ trên xuống dưới. Nghiệt đồ, dám đùa giỡn sư tôn!
Hai người ở dưới gầm bàn phân cao thấp, hoàn toàn không nghe Thiên Lang nói gì.
“Ta nhớ ra rồi, lúc trước sư tôn cũng có đề cập qua.” Vân Diên bỗng nhiên nhớ tới, rất nhiều năm trước, sư tôn bà dường như cũng mập mờ đề cập qua vài lời, chỉ là lúc ấy không rõ, cũng liền không để ý, nayThiên Lang vừa nói như vậy, liền nghĩ tới ngay.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, hóa ra mấy lời tầm xàm lừa người này còn nói qua không chỉ một lần, lừa một đời lại một đời đạo hữu.
“Vậy linh sủng kia của Thiên Lang tông chủ cũng không định khế?” Vân Tùng vẫn có chút không tin, mọi người đều biết, linh sủng của Thiên Lang chân nhân là sói, nhưng mãi không thấy người.
“Ầy, nói đến không sợ chư vị chê cười,” Thiên Lang bất đắc dĩ thở dài,“Linh sủng kia của ta cũng không định khế, lúc trước bởi vì còn nhỏ tuổi, không dám để người gặp nó, nay đã biến hóa.”
Nói xong, một thiếu niên mặc đạo bào đen trắng giao nhau từ sau điện đi ra, tướng mạo cương nghị lạnh lùng, chỉ là có vẻ non nớt, tuổi phàm nhân ước chừng khoảng độ mười lăm mười sáu. Nhìn thấy mọi người, nâng tay hành lễ, rồi sau đó không đợi mọi người đáp lại, liền mặt không chút thay đổi đến đứng bên cạnh Thiên Lang.
Mạc Thiên Liêu đánh giá thiếu niên kia một lát, nếu không đoán lầm, hẳn chính là đồ đệ Lang tử nhỏ nhất của Thiên Lang chân nhân, cũng là thân sinh nhi tử của Thiên Lang chân nhân. Tông chủ này, chắc không phải là muốn con mình giả trang thành linh sủng chứ.
Quả nhiên, Thiên Lang mở miệng nói:“Đây chính là linh sủng kia của ta.”
Nói rồi, liền ý bảo Lang tử biến lại nguyên hình cho mọi người xem.
Thiếu niên mặt không biểu tình quay đầu, nhìn nhìn phụ thân không biết giới hạn nào, rồi lại chậm rãi quay đầu về, không để ý tới hắn.
Thiên Lang:“……”
“Thiếu niên này cũng không đính huyết khế?” Lưu Bích sửng sốt đứng lên, vươn tay muốn sờ một chút mặt thiếu niên, lập tức bị cậu né tránh, đồng tử màu đen biến thành màu xanh đậm, hung tợn nhìn bà chằm chằm.
Lưu Bích bị hù nhảy dựng, theo bản năng muốn ra tay công kích.
“Làm cái gì!” Thiên Lang nâng tay vung lên, đẩy Lưu Bích ra, kéo con mình về.
Lang tử bỏ tay phụ thân ra, nhảy qua một bên.
“Quả thật dã tính khó thuần.” Vân Diên cảm khái nói.
“Yêu thú chưa định khế hung mãnh như thế, dưỡng pháp này của Ốc Vân Tông, mất nhiều hơn được.” Vân Tùng nhìn thấy Lang tử hung mãnh như thế, không khỏi lắc đầu.
“Dùng bí pháp liền có thể khiến nó nghe lời.” Thiên Lang giả dạng khoa tay múa chân sau một lúc lâu, Lang tử chậm rãi quay đầu nhìn nhìn phụ thân, lui ra phía sau hai bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, biến thành một con sói con.
“Oa!” Vân Diên nhịn không được kinh hô lên tiếng.
Mắt Mạc Thiên Liêu sáng lên, nhìn chằm chằm sói con lông xù đen xen lẫn trắng kia, trên cái đầu tròn trịa có hai lỗ tai con con dựng thẳng lên, đôi mắt xanh lam trừng lên vừa to vừa tròn, ánh mắt không có gì khác biệt với Lang tử cả, chỉ là, đôi mắt kia đặt ở trên thiếu niên mặt lạnh nhìn có vẻ hung ác, mà đặt ở trên mặt chó con lông xù thì……
“Grừ –” Sói con hướng về phía Vân Diên đang hô to gọi nhỏ phát ra thanh âm gầm gừ uy hiếp, nhe răng sữa còn chưa mọc xong với nàng.
“Chưa định khế, dễ dàng cắn người,” Thiên Lang nhanh chóng tiến lại, ôm lấy sói con lên,“Mặc Hùng, lại đây ôm sư đệ đi.”
Mặc Hùng lưng hùm vai gấu thình thịch chạy tới, chấn đến mức sàn nhà đều run, giọng nói khờ khạo chất phát: “Vâng, sư tôn.” Nói xong, liền tiếp nhận sói con lại thình thịch chạy.
Thiên Lang triệt cấm chế, mọi người còn kịp chưa phản ứng lại từ bên trong “đại bí mật”, có Ốc Thiên Động đệ tử vội vàng tiến lên, kề bên tai Mạc Thiên Liêu nói nhỏ vài câu.
Trong điện ồn ào, người bên ngoài ngược lại chưa thể nghe rõ đệ tử này nói gì, chỉ thấy Thanh Đồng chân nhân cùng Mạc Thiên Liêu đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài đi.
Vân Tùng hơi hơi nhíu mày, ý bảo hai đệ tử theo sau xem xem.
Đệ tử mới vừa đến báo, ở trên thuyền Thanh Vân Tông tìm thấy hổ mập. Vài đệ tử Thanh Vân Tông theo đuôi sau đó, thấy hai người trực tiếp bay đến bên cầu treo, chợt cảm giác đại sự không ổn, một người trở về thông tri tôn trưởng, những người còn lại theo ở phía sau.
Cầu treo dài năm dặm, không thể ngự kiếm.
Nhưng Thanh Đồng là hóa thần tu sĩ, có thể ngự khí, liền trực tiếp bay qua. Mạc Thiên Liêu sớm đã đi thành quen, như giẫm trên đất bằng chạy thẳng trên cầu treo, lại còn thường đề khí, chạy như bay.
Người Thanh Vân Tông thì không lợi hại như vậy, cả đám kinh hồn táng đảm chậm rãi di chuyển ở trên cầu treo.
Bỏ rơi người Thanh Vân Tông, hai người đi đến chỗ thuyền bay đậu.
“Người nào……” Lời còn chưa nói xong, vài đệ tử Thanh Vân Tông thủ thuyền bay liền bị Thanh Đồng đập một bàn tay hôn mê luôn. Hóa ra đây chỉ là mấy tu sĩ trúc cơ, thật sự rất dễ giải quyết.
“Sư thúc, sư tổ!” Tố Hằng từ góc hẻo lánh nhảy ra,“Sư phụ ở trong phòng đá bên kia, chỉ là trận pháp lợi hại, đệ tử không thể tới gần.”
Chợt biết được sư phụ của mình là yêu thú, Tố Hằng cũng giống người khác phải mất rất lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhưng trải qua sư bá Viêm Liệt khai đạo, đã nghĩ thông suốt. Nói đến cùng kia cũng là sư phụ của mình, dù là người là yêu, huống chi đó còn là linh sủng sư tôn, chỉ bảo bọn họ cũng không có gì đáng trách. Nghe nói ma sủng của ma tôn Thí Địa, còn có thể chỉ huy thế lực thủ hạ của hắn.
Mạc Thiên Liêu hơi hơi gật đầu, kéo Thanh Đồng đi về hướng căn phòng kia.
“Tiểu thư, công mẫu thụ thụ bất tương thân, ta sẽ không đáp ứng!” Mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy thanh âm Mạnh Hổ.
“Đứng lại!” Trước cửa có hai tu sĩ kim đan đang thủ,
“Không muốn chết liền tránh ra.” Thanh Đồng hơi hơi nheo mắt lại, cũng không ra tay.
“Bái kiến chân nhân.” Hai tu sĩ kim đan thấy là hóa thần kỳ đại năng, lập tức khom mình hành lễ, một chút không có ý lấy trứng chọi đá.
Thanh Đồng phất tay ý bảo bọn họ có thể cút, hai người liền lập tức lui đi, bọn họ phải nhanh chóng đi thông tri người Thanh Vân Tông.
“Grào, đừng tới đây đừng tới đây!” Mạnh Hổ lui vào góc tường, trận pháp trong phòng này là chuyên môn nhằm vào yêu thú, ngăn chặn tu vi hắn. Một con cọp cái đen vàng vằn vện, dáng người cường tráng càng không ngừng đảo qua đảo lại vây quanh, tùy thời nhào tới.
Không thể nhịn được nữa, Mạnh Hổ chợt biến thành một con hổ lớn vằn vện, một móng vuốt quật bay cọp cái.
Cọp cái chẳng những không có giận dữ, ngược lại ngửa bụng ra vẻ thần phục.
Hổ béo vằn vện lập tức buông cọp cái ra, lại lui đến góc tường, cọp cái đi tới, dùng cái đuôi cọ mặt hắn. Gương mặt che dấu dưới lớp lông lập tức tái đi.
“Ha ha ha……” Mạc Thiên Liêu không phúc hậu cười ha hả.
Nghe được thanh âm Mạc Thiên Liêu, hổ mập lập tức ngẩng đầu, hai ba bước nhảy lên tới cửa, hóa thành hình người, vẻ mặt thảm thiết nói:“Sư tôn, cứu mạng!”
Trận pháp ở phòng đá cực kỳ huyền diệu, bên ngoài là hưởng trận*, một khi chạm đến, sẽ lập tức thông tri bọn Vân Tùng, bên trong là khốn trận, mà còn là loại chuyên môn nhắm vào yêu thú, có thể áp chế tu vi. Tuy rằng coi như cao minh, nhưng không làm khó được Mạc Thiên Liêu, muốn phá vỡ trận pháp mà không kinh động đến Vân Tùng vẫn hoàn toàn có thể làm được, chỉ là cần hao phí không ít thời gian.
*dạng trận báo động
“Lão tặc Vân Tùng tất nhiên đã biết các ngươi đến đây, quản nhiều như vậy làm chi?” Mạnh Hổ nhoài người trên cửa sắt, vẻ mặt thảm thiết, sau lưng một con cọp cái đang cố gắng dùng thân thể mình cọ cọ đùi hắn.
Một tay Mạc Thiên Liêu nắm chặt, để ở bên môi cười khẽ:“Đại sư huynh cần gì sốt ruột đi ra, diễm phúc khó được……”
Tố Hằng nhìn sư phụ nhà mình, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
“Khốn kiếp, ngươi không thấy bộ dạng con cọp cái này xấu vô cùng sao?” Mạnh Hổ nhịn không được chửi ầm lên.
Cọp cái dường như có thể nghe hiểu một chút, hướng về phía Mạnh Hổ rống to. Mạc Thiên Liêu nhìn con cọp cái kia, mặt đầy lông, làm sao nhìn ra được đẹp xấu? Trong mắt của hắn, tất cả hổ đều giống nhau cả.
Mạnh Hổ đang mắng, một tiếng“Răng rắc” giòn vang, hàng rào sắt kia bị hắn lay đứt, cả người ngã ra, phịch một tiếng nằm vật ra đất. Lúc Mạc Thiên Liêu cười nhạo hắn, đã đơn giản thô bạo trực tiếp phá hủy pháp trận.
Còn chưa đợi Mạnh Hổ bò lên, Vân Tùng cùng Vân Diên đã đến.
“Thanh Đồng chân nhân, một mình đặt chân lên thuyền bay người khác, đây là ý gì?” Vân Tùng lập tức phất tay dựng cấm chế, phòng ngừa cọp cái bên trong chạy ra ngoài.
Thanh Đồng căn bản không thèm phản ứng với lão, lĩnh Mạnh Hổ liền đi.
“Đứng lại!” Vân Tùng vươn tay muốn cản, lại bị Vân Diên giữ chặt.
“Sư huynh, con hổ này vốn là của người ta, Thanh Đồng sư huynh tới nhận về, cũng là có thể,” Vân Diên cười nói, ngược lại nhìn về phía Thanh Đồng,“Căn cốt con cọp này không tệ, nếu con hổ Thanh Đồng sư huynh cũng không định khế, chẳng biết có tiện…… kết tóc một lần hay không?”
Lúc Vân Diên nói ra lời này, cả mặt đỏ ửng.
“Lời này của Vân Diên chân nhân rất dễ bị hiểu nhầm, người khác không biết, còn tưởng rằng ngài muốn lai giống đấy.” Mạc Thiên Liêu như cười như không nói.
“Ngươi……” Trong chính đạo vẫn luôn chú ý mặt mũi, phong nhã, Vân Diên chưa bao giờ nghe qua lời nói thô bỉ như thế, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến mức nói không ra lời. Lấy một đôi mắt như nước, chứa đầy ấm ức nhìn về phía Thanh Đồng.
“Con hổ này của ta, chính là máu mạch thần thú, muốn lai giống, cần ba vạn linh thạch thượng phẩm.” Thanh Đồng thản nhiên nói.
Ba vạn linh thạch thượng phẩm, so với mấy loại thú thượng phẩm trong chợ đen kia còn cao hơn nhiều.
Không để ý tới hai vị Thanh Vân Tông trưởng lão tức giận đến phát run, Thanh Đồng dẫn đồ đệ, đồ tôn, sung sướng vui vẻ trở về Ốc Thiên Động.
Khách nhân đường xa mà đến, Ốc Vân Tông đương nhiên cần phải chiêu đãi nồng hậu, ngày đi ma cung, liền định là đầu tháng ba tới. Tính ra còn có mấy ngày, có thể đủ cho Mạc Thiên Liêu xử trí hết sự vụ Ốc Thiên Động.
Bởi vì thân phận bại lộ Mạnh Hổ, có vài đệ tử không tiếp thụ được sư phụ mình là yêu thú, liền bị Mạc Thiên Liêu đuổi tới thiên nha phúc địa làm đệ tử nội môn bình thường. Có vài người không muốn đi, liền giả ý tỏ vẻ tôn kính đối với Mạnh Hổ, nhưng căn bản không trốn khỏi cặp mắt đã duyệt người vô số của lão ma đầu, Mạc Thiên Liêu liếc nhìn liền có thể nhìn thấu.
Lựa xong, trong Ốc Thanh Động còn lại không đến mười đệ tử đời thứ hai, lập tức thanh tịnh không ít.
Thanh Đồng ngồi trên xích đu, cót ca cót két mà ăn quả Văn Ngọc mà Mạc Thiên Liêu đã cắt tốt. Hổ mập ỉu xìu quỳ rạp trên mặt đất.
Thấy đồ đệ ngốc ỉu xìu, Thanh Đồng nâng tay ném một quả Văn Ngọc cho hắn.
Hổ mập nhìn thịt quả lóng lánh trong suốt trước mắt, cũng không đứng dậy, miễn cưỡng nghiêng đầu, dùng đầu lưỡi kéo thịt quả vào trong miệng.
“Đại sư huynh đây là bị con cọp cái kia làm tổn thương?” Mạc Thiên Liêu buồn cười nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kéo cổ tay Thanh Đồng qua đến, lôi con bé hồ ly cái ra. Lúc trước đến trước sơn môn, liền để Sương Nhẫn tự mình đi vào, Sương Hoa thì bởi vì trong tông môn không ai biết cô, nên đành ở trong vòng tay chứa đồ Thanh Đồng.
Hồ ly nhỏ lắc lắc lông bị đè ép lông, có chút sợ hãi nhìn hổ mập.
“Đại sư huynh, đây chính là một cô nương xinh đẹp, cho ngươi dưỡng mắt.” Mạc Thiên Liêu chọc hắn nói.
Thanh Đồng ăn xong quả Văn Ngọc trong đĩa, biến thành mèo nhỏ trắng tuyết, nhảy lên lưng hổ mập, lười biếng duỗi eo, nằm xuống đám lông.
Hổ mập liếc liếc nhìn hồ ly nhỏ, lại dời mắt đi. Không phải là hổ, sao hắn có thể nhìn ra được gương mặt đầy lông này là đẹp hay là xấu.
“Đây chính là cô nương xinh đẹp, nhưng mà Đại Béo nhìn không ra.” Trong rừng trúc truyền đến thanh âm Viêm Liệt, thủ đồ tông chủ* một thân trường bào tay dài đỏ tươi, cười đi tới, phía sau có Mặc Hùng lưng hùm vai gấu cùng Lang tử mặt không chút thay đổi.
*thủ đồ = đồ đệ đứng đầu
“Bái kiến sư thúc.” Mặc Hùng cùng Lang tử đồng loạt hành lễ, hai người hồi tông môn, đương nhiên trước đến bái kiến trưởng bối, chỉ là lúc trước Thanh Đồng không ở, trở lại thì gặp chuyện Mạnh Hổ bị bắt, lúc này mới trì hoãn đến bây giờ.
“Meo” Thanh Đồng lên tiếng, quơ quơ móng vuốt ý bảo bọn họ miễn lễ.
Trưởng bối hiện tại là nguyên hình thấp bé, đứng nói chuyện có chút thất lễ, Mặc Hùng liền ngồi xuống dưới, Lang tử thì đơn giản biến thành sói con, một đôi mắt to tròn xanh đậm, hiếu kỳ nhìn Thanh Đồng.
“Lang tử, đây là tiểu sư thúc, hồi trước ngươi có gặp qua.” Mặc Hùng cười đối sói con nói.
Sói con đi vài vòng quanh mèo, ánh mắt lạnh lùng mà hung ác như lúc còn hình người, nhưng cái đuôi lại vui vẻ vẫy không ngừng.
Mèo nhỏ trắng tuyết miễn cưỡng nâng vuốt, đập đập đầu chó sói con. Sói con lập tức không đi nữa, vịn thân hổ đứng lên, đưa cái mũi nhỏ hồng nhạt lại gần ngửi y.
Dù mèo nhỏ vốn tính tình không tốt, đối với sói con lại nhẫn nại hiếm thấy, không có thò tay cào nó, ngược lại chậm rãi lại gần, liếm một chút đầu chó sói con.
“Sao ngươi lại không đi?” Tử Mạch đang gặm xương, ậm ờ nói.
“Ta muốn hầu hạ sư tôn.” Mạc Thiên Liêu vừa nói, vừa dùng đao ngọc cắt thịt trên sườn dê xuống thành từng miếng nhỏ, đặt trong chén ngọc, để Thanh Đồng dùng đũa gắp ăn.
Thanh Đồng gắp một miếng thịt dê cho vào miệng, nhai kỹ, hơi hơi nghiêng mặt nhìn về phía Tử Mạch:“Bổn tọa muốn ăn cá nướng.”
“Vâng, sư thúc.” Tử Mạch cầm một cái sườn dê lên, vừa ăn vừa chạy như gió.
Ngọc Ly nghe nói như thế, không khỏi run run.
Làm tông chủ Ốc Vân Tông đức cao vọng trọng, dù cho đang lúc ăn cơm cũng không thể vắng vẻ khách nhân, đám người Vân Tùng nguyên bản muốn cùng Thiên Lang trò chuyện vài câu cốt để chuyển dời chú ý, ai ngờ Thiên Lang chân nhân lại là người ăn cơm chuyên chú nhất trong đám. Đũa ngọc rất trơn, căn bản gắp xương không được, lại không có đồ đệ ngoan như Mạc Thiên Liêu cắt thành miếng cho mình, Thiên Lang chân nhân liền không câu nệ tiểu tiết lấy tay cầm ăn.
Một tay cầm sườn dê, một tay vuốt râu, để tránh đồ gia vị dính vào râu, động tác kia phong nhã tự nhiên, động tác gặm lại cực kỳ mau, trong chớp mắt liền cắn xong một khúc xương.
“Cái kia……” Vân Tùng muốn nhân cơ hội nói vài câu, liền thấy Thiên Lang cầm lấy khúc xương thứ hai.
Thật vất vả đợi cơm nước xong, người Ốc Vân Tông lại bắt đầu uống trà.
Thiên Lang chân nhân nuốt ngụm trà, nghẹn xuống tiếng ợ hơi sắp gần thoát ra khỏi miệng, lúc này mới thở dài nói:“Chuyện hôm nay, thực ra, mấy trăm năm trước, các tiền bối của Thanh Vân Tông cùng Lưu Vân Tông đã biết rồi.”
Vân Tùng, Vân Diên cùng với Lưu Bích, đều bị một câu nói không đầu không đuôi này làm cho mơ hồ.
“Sự tình quan trọng, chỉ có thể nói cho chư vị trưởng lão nghe.” Ánh mắt Thiên Lang thâm trầm đảo qua các đệ tử phía sau mọi người.
“Có lời gì không thể để người nghe?” Lưu Bích cầm tấm khăn điểm điểm khóe miệng, cùng Vân Tùng liếc nhau.
Vân Tùng trầm ngâm một lát, nâng tay khiến các đệ tử ở ngoài điện chờ. Lưu Bích ngoài miệng châm chọc, thấy Vân Tùng như vậy làm, cũng vẫy lui môn hạ. Đám người Tử Mạch cũng thức thời rời đi, kỳ thật là ở ngoài cửa nhìn chằm chằm người các môn phái khác.
Đợi các đệ tử Thanh Vân Tông cùng Lưu Vân Tông lui xuống, Thiên Lang chợt ra tay, thiết một tầng kết giới cách âm, bao phủ lên toàn bộ đại điện.
Trên mặt mấy người Vân Tùng không khỏi hiện ra vài phần trịnh trọng.
Có rất nhiều bí mật, thật không thể để các đệ tử nghe, chỉ có cấp bậc trưởng lão mới có tư cách biết. Lúc này, chỉ có Mạc Thiên Liêu lù lù bất động kiên trì lưu lại nhìn có vẻ đột ngột.
Vân Tùng không khỏi trừng mắt nhìn Mạc Thiên Liêu vài lần.
“Không sao, bí mật này, đệ tử thân truyền Ốc Vân Tông đều biết.” Thiên Lang không thèm để ý vẫy vẫy tay, nói xong lời này, Viêm Liệt liền xuất hiện ở bên cạnh hắn, rót cho hắn thêm ly trà.
Vân Tùng nhất thời có cảm giác mắc mưu, buông ra thần thức, nhận ra bên trong hậu điện có thêm hai người, sắc mặt không khỏi đổi. Trong điện có ba hóa thần tu sĩ Ốc Vân Tông, cùng ba người bọn họ vốn sức lực ngang nhau, nay có Viêm Liệt cùng Mạc Thiên Liêu là hai nguyên anh tu sĩ, hậu điện có hai kim đan, một khi động thủ lên, bọn họ chắc chắn phải ăn mệt.
Vân Diên ở một bên ngược lại không để ý, trấn an sư huynh an tâm một chút chớ nóng, bọn họ vốn ở địa bàn của người ta, nếu Thiên Lang muốn đối phó bọn họ, căn bản không cần như vậy. Sư huynh nhà mình chính là quá đa nghi.
“Đến tột cùng là bí mật gì?” Lưu Bích nhịn không được mở miệng hỏi.
“Chư vị đều biết, linh thú Ốc Vân Tông vốn tương đối mạnh,” Thiên Lang chân nhân nhấp một ngụm nước trà, không nhanh không chậm nói,“Cũng không phải là mạnh lúc thanh lý tâm ma, mà là lúc cùng người đánh nhau dùng tốt hơn linh thú bình thường.”
Vân Diên hơi hơi gật đầu, đích xác là như thế, đại hội ba phái lần này có thể nhìn ra được. Linh thú bình thường là dùng để thanh lý thần hồn, nhưng trong lúc đối chiến cũng có thể hỗ trợ, giống như tên đệ tử Bạch Lạc kia, lúc cùng người đánh nhau chết sống, đối phương đột nhiên triệu đến linh thú hoàng kim mãng xà. Bạch Lạc chỉ đành ném ra linh thú chồn tía của mình, con chồn tía kia chỉ cần một ngụm đã cắn chỗ bảy tất của mãng xà.
“Đây là bí pháp bất truyền của Ốc Vân Tông.” Thiên Lang chân nhân thở dài.
Nghe được bốn chữ “bí pháp bất truyền”, bọn Vân Tùng không khỏi vểnh tai.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, cúi đầu giúp cắt linh quả.
Dựa theo lời nói của Thiên Lang chân nhân, Ốc Vân Tông có một bộ bí pháp thuần thú chỉ truyền cho đệ tử thân truyền, trong đó dường như có thể cho yêu thú chưa ký kết huyết khế câu thông với người, truyền thụ pháp môn tu luyện, để yêu thú tự hành tu luyện. Đợi đến khi yêu thú tu luyện đến biến hóa, lại đi ký kết huyết khế.
Yêu thú tu vi càng cao bán giá càng mắc, yêu thú biến hóa có giá trên trời, là bởi vì, huyết khế xác định càng trễ, thì thực lực linh thú lại càng cường đại. Mèo nuôi trong nhà, đương nhiên kém hơn rất nhiều so với mãnh hổ hoang dã.
Bình thường mọi người có được yêu thú liền muốn nhanh chóng định khế, thứ nhất là sợ người đoạt lấy, vả lại do yêu thú chưa định huyết khế không thể cùng người trao đổi, không có được công pháp thích hợp, tu luyện cực kỳ chậm chạp, từ từ nuôi lớn, không biết phải dợi đến khi nào mới có thể xứng với tu vi của chủ nhân.
“Lời này là thật?” Mắt Lưu Bích sáng lên, tông môn ả quanh năm nuôi dưỡng yêu thú, nếu có thể được bí pháp thuần thú này, nuôi dưỡng yêu thú chưa định khế trong tông môn đến khi biến hóa, vậy linh thạch bán được càng……
“Bí pháp này cũng có mặt xấu,” Thiên Lang không cần nhìn cũng biết những người này đang suy nghĩ cái gì, dừng một lát mới nói,“Muốn thuần thú như thế, bản thân tu sĩ phải không lập huyết khế với yêu thú khác, đồng thời còn phải cần cùng yêu thú thân mật khăng khít, cùng ăn cùng ở mới được.”
Mọi người sáng tỏ, trách không được Thanh Đồng muốn nhận con hổ kia làm đệ tử nuôi ở bên người, chỉ là để che lấp hành vi quá mức thân mật của hai người.
Lưu Bích có chút nản lòng, chiếu theo lời Thiên Lang, một tu sĩ cũng chỉ có thể dùng bí pháp một con yêu thú như vậy, mà còn cần phải cùng nó ký kết huyết khế, đối với tông môn bà mà nói, tác dụng không lớn.
Mạc Thiên Liêu nghe được lời ấy, có chút không vui, nhờ tay áo che lấp bắt lấy tay Thanh Đồng thủ. Mèo hắn chỉ là của hắn, mới chưa cùng con hổ kia cùng ăn cùng ở!
Thanh Đồng trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiêng tay cào lòng bàn tay Mạc Thiên Liêu một cái, ý bảo hắn an phận chút, lại bị Mạc Thiên Liêu cầm một ngón tay, chậm rãi khẽ trượt từ trên xuống dưới. Nghiệt đồ, dám đùa giỡn sư tôn!
Hai người ở dưới gầm bàn phân cao thấp, hoàn toàn không nghe Thiên Lang nói gì.
“Ta nhớ ra rồi, lúc trước sư tôn cũng có đề cập qua.” Vân Diên bỗng nhiên nhớ tới, rất nhiều năm trước, sư tôn bà dường như cũng mập mờ đề cập qua vài lời, chỉ là lúc ấy không rõ, cũng liền không để ý, nayThiên Lang vừa nói như vậy, liền nghĩ tới ngay.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, hóa ra mấy lời tầm xàm lừa người này còn nói qua không chỉ một lần, lừa một đời lại một đời đạo hữu.
“Vậy linh sủng kia của Thiên Lang tông chủ cũng không định khế?” Vân Tùng vẫn có chút không tin, mọi người đều biết, linh sủng của Thiên Lang chân nhân là sói, nhưng mãi không thấy người.
“Ầy, nói đến không sợ chư vị chê cười,” Thiên Lang bất đắc dĩ thở dài,“Linh sủng kia của ta cũng không định khế, lúc trước bởi vì còn nhỏ tuổi, không dám để người gặp nó, nay đã biến hóa.”
Nói xong, một thiếu niên mặc đạo bào đen trắng giao nhau từ sau điện đi ra, tướng mạo cương nghị lạnh lùng, chỉ là có vẻ non nớt, tuổi phàm nhân ước chừng khoảng độ mười lăm mười sáu. Nhìn thấy mọi người, nâng tay hành lễ, rồi sau đó không đợi mọi người đáp lại, liền mặt không chút thay đổi đến đứng bên cạnh Thiên Lang.
Mạc Thiên Liêu đánh giá thiếu niên kia một lát, nếu không đoán lầm, hẳn chính là đồ đệ Lang tử nhỏ nhất của Thiên Lang chân nhân, cũng là thân sinh nhi tử của Thiên Lang chân nhân. Tông chủ này, chắc không phải là muốn con mình giả trang thành linh sủng chứ.
Quả nhiên, Thiên Lang mở miệng nói:“Đây chính là linh sủng kia của ta.”
Nói rồi, liền ý bảo Lang tử biến lại nguyên hình cho mọi người xem.
Thiếu niên mặt không biểu tình quay đầu, nhìn nhìn phụ thân không biết giới hạn nào, rồi lại chậm rãi quay đầu về, không để ý tới hắn.
Thiên Lang:“……”
“Thiếu niên này cũng không đính huyết khế?” Lưu Bích sửng sốt đứng lên, vươn tay muốn sờ một chút mặt thiếu niên, lập tức bị cậu né tránh, đồng tử màu đen biến thành màu xanh đậm, hung tợn nhìn bà chằm chằm.
Lưu Bích bị hù nhảy dựng, theo bản năng muốn ra tay công kích.
“Làm cái gì!” Thiên Lang nâng tay vung lên, đẩy Lưu Bích ra, kéo con mình về.
Lang tử bỏ tay phụ thân ra, nhảy qua một bên.
“Quả thật dã tính khó thuần.” Vân Diên cảm khái nói.
“Yêu thú chưa định khế hung mãnh như thế, dưỡng pháp này của Ốc Vân Tông, mất nhiều hơn được.” Vân Tùng nhìn thấy Lang tử hung mãnh như thế, không khỏi lắc đầu.
“Dùng bí pháp liền có thể khiến nó nghe lời.” Thiên Lang giả dạng khoa tay múa chân sau một lúc lâu, Lang tử chậm rãi quay đầu nhìn nhìn phụ thân, lui ra phía sau hai bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, biến thành một con sói con.
“Oa!” Vân Diên nhịn không được kinh hô lên tiếng.
Mắt Mạc Thiên Liêu sáng lên, nhìn chằm chằm sói con lông xù đen xen lẫn trắng kia, trên cái đầu tròn trịa có hai lỗ tai con con dựng thẳng lên, đôi mắt xanh lam trừng lên vừa to vừa tròn, ánh mắt không có gì khác biệt với Lang tử cả, chỉ là, đôi mắt kia đặt ở trên thiếu niên mặt lạnh nhìn có vẻ hung ác, mà đặt ở trên mặt chó con lông xù thì……
“Grừ –” Sói con hướng về phía Vân Diên đang hô to gọi nhỏ phát ra thanh âm gầm gừ uy hiếp, nhe răng sữa còn chưa mọc xong với nàng.
“Chưa định khế, dễ dàng cắn người,” Thiên Lang nhanh chóng tiến lại, ôm lấy sói con lên,“Mặc Hùng, lại đây ôm sư đệ đi.”
Mặc Hùng lưng hùm vai gấu thình thịch chạy tới, chấn đến mức sàn nhà đều run, giọng nói khờ khạo chất phát: “Vâng, sư tôn.” Nói xong, liền tiếp nhận sói con lại thình thịch chạy.
Thiên Lang triệt cấm chế, mọi người còn kịp chưa phản ứng lại từ bên trong “đại bí mật”, có Ốc Thiên Động đệ tử vội vàng tiến lên, kề bên tai Mạc Thiên Liêu nói nhỏ vài câu.
Trong điện ồn ào, người bên ngoài ngược lại chưa thể nghe rõ đệ tử này nói gì, chỉ thấy Thanh Đồng chân nhân cùng Mạc Thiên Liêu đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài đi.
Vân Tùng hơi hơi nhíu mày, ý bảo hai đệ tử theo sau xem xem.
Đệ tử mới vừa đến báo, ở trên thuyền Thanh Vân Tông tìm thấy hổ mập. Vài đệ tử Thanh Vân Tông theo đuôi sau đó, thấy hai người trực tiếp bay đến bên cầu treo, chợt cảm giác đại sự không ổn, một người trở về thông tri tôn trưởng, những người còn lại theo ở phía sau.
Cầu treo dài năm dặm, không thể ngự kiếm.
Nhưng Thanh Đồng là hóa thần tu sĩ, có thể ngự khí, liền trực tiếp bay qua. Mạc Thiên Liêu sớm đã đi thành quen, như giẫm trên đất bằng chạy thẳng trên cầu treo, lại còn thường đề khí, chạy như bay.
Người Thanh Vân Tông thì không lợi hại như vậy, cả đám kinh hồn táng đảm chậm rãi di chuyển ở trên cầu treo.
Bỏ rơi người Thanh Vân Tông, hai người đi đến chỗ thuyền bay đậu.
“Người nào……” Lời còn chưa nói xong, vài đệ tử Thanh Vân Tông thủ thuyền bay liền bị Thanh Đồng đập một bàn tay hôn mê luôn. Hóa ra đây chỉ là mấy tu sĩ trúc cơ, thật sự rất dễ giải quyết.
“Sư thúc, sư tổ!” Tố Hằng từ góc hẻo lánh nhảy ra,“Sư phụ ở trong phòng đá bên kia, chỉ là trận pháp lợi hại, đệ tử không thể tới gần.”
Chợt biết được sư phụ của mình là yêu thú, Tố Hằng cũng giống người khác phải mất rất lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhưng trải qua sư bá Viêm Liệt khai đạo, đã nghĩ thông suốt. Nói đến cùng kia cũng là sư phụ của mình, dù là người là yêu, huống chi đó còn là linh sủng sư tôn, chỉ bảo bọn họ cũng không có gì đáng trách. Nghe nói ma sủng của ma tôn Thí Địa, còn có thể chỉ huy thế lực thủ hạ của hắn.
Mạc Thiên Liêu hơi hơi gật đầu, kéo Thanh Đồng đi về hướng căn phòng kia.
“Tiểu thư, công mẫu thụ thụ bất tương thân, ta sẽ không đáp ứng!” Mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy thanh âm Mạnh Hổ.
“Đứng lại!” Trước cửa có hai tu sĩ kim đan đang thủ,
“Không muốn chết liền tránh ra.” Thanh Đồng hơi hơi nheo mắt lại, cũng không ra tay.
“Bái kiến chân nhân.” Hai tu sĩ kim đan thấy là hóa thần kỳ đại năng, lập tức khom mình hành lễ, một chút không có ý lấy trứng chọi đá.
Thanh Đồng phất tay ý bảo bọn họ có thể cút, hai người liền lập tức lui đi, bọn họ phải nhanh chóng đi thông tri người Thanh Vân Tông.
“Grào, đừng tới đây đừng tới đây!” Mạnh Hổ lui vào góc tường, trận pháp trong phòng này là chuyên môn nhằm vào yêu thú, ngăn chặn tu vi hắn. Một con cọp cái đen vàng vằn vện, dáng người cường tráng càng không ngừng đảo qua đảo lại vây quanh, tùy thời nhào tới.
Không thể nhịn được nữa, Mạnh Hổ chợt biến thành một con hổ lớn vằn vện, một móng vuốt quật bay cọp cái.
Cọp cái chẳng những không có giận dữ, ngược lại ngửa bụng ra vẻ thần phục.
Hổ béo vằn vện lập tức buông cọp cái ra, lại lui đến góc tường, cọp cái đi tới, dùng cái đuôi cọ mặt hắn. Gương mặt che dấu dưới lớp lông lập tức tái đi.
“Ha ha ha……” Mạc Thiên Liêu không phúc hậu cười ha hả.
Nghe được thanh âm Mạc Thiên Liêu, hổ mập lập tức ngẩng đầu, hai ba bước nhảy lên tới cửa, hóa thành hình người, vẻ mặt thảm thiết nói:“Sư tôn, cứu mạng!”
Trận pháp ở phòng đá cực kỳ huyền diệu, bên ngoài là hưởng trận*, một khi chạm đến, sẽ lập tức thông tri bọn Vân Tùng, bên trong là khốn trận, mà còn là loại chuyên môn nhắm vào yêu thú, có thể áp chế tu vi. Tuy rằng coi như cao minh, nhưng không làm khó được Mạc Thiên Liêu, muốn phá vỡ trận pháp mà không kinh động đến Vân Tùng vẫn hoàn toàn có thể làm được, chỉ là cần hao phí không ít thời gian.
*dạng trận báo động
“Lão tặc Vân Tùng tất nhiên đã biết các ngươi đến đây, quản nhiều như vậy làm chi?” Mạnh Hổ nhoài người trên cửa sắt, vẻ mặt thảm thiết, sau lưng một con cọp cái đang cố gắng dùng thân thể mình cọ cọ đùi hắn.
Một tay Mạc Thiên Liêu nắm chặt, để ở bên môi cười khẽ:“Đại sư huynh cần gì sốt ruột đi ra, diễm phúc khó được……”
Tố Hằng nhìn sư phụ nhà mình, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
“Khốn kiếp, ngươi không thấy bộ dạng con cọp cái này xấu vô cùng sao?” Mạnh Hổ nhịn không được chửi ầm lên.
Cọp cái dường như có thể nghe hiểu một chút, hướng về phía Mạnh Hổ rống to. Mạc Thiên Liêu nhìn con cọp cái kia, mặt đầy lông, làm sao nhìn ra được đẹp xấu? Trong mắt của hắn, tất cả hổ đều giống nhau cả.
Mạnh Hổ đang mắng, một tiếng“Răng rắc” giòn vang, hàng rào sắt kia bị hắn lay đứt, cả người ngã ra, phịch một tiếng nằm vật ra đất. Lúc Mạc Thiên Liêu cười nhạo hắn, đã đơn giản thô bạo trực tiếp phá hủy pháp trận.
Còn chưa đợi Mạnh Hổ bò lên, Vân Tùng cùng Vân Diên đã đến.
“Thanh Đồng chân nhân, một mình đặt chân lên thuyền bay người khác, đây là ý gì?” Vân Tùng lập tức phất tay dựng cấm chế, phòng ngừa cọp cái bên trong chạy ra ngoài.
Thanh Đồng căn bản không thèm phản ứng với lão, lĩnh Mạnh Hổ liền đi.
“Đứng lại!” Vân Tùng vươn tay muốn cản, lại bị Vân Diên giữ chặt.
“Sư huynh, con hổ này vốn là của người ta, Thanh Đồng sư huynh tới nhận về, cũng là có thể,” Vân Diên cười nói, ngược lại nhìn về phía Thanh Đồng,“Căn cốt con cọp này không tệ, nếu con hổ Thanh Đồng sư huynh cũng không định khế, chẳng biết có tiện…… kết tóc một lần hay không?”
Lúc Vân Diên nói ra lời này, cả mặt đỏ ửng.
“Lời này của Vân Diên chân nhân rất dễ bị hiểu nhầm, người khác không biết, còn tưởng rằng ngài muốn lai giống đấy.” Mạc Thiên Liêu như cười như không nói.
“Ngươi……” Trong chính đạo vẫn luôn chú ý mặt mũi, phong nhã, Vân Diên chưa bao giờ nghe qua lời nói thô bỉ như thế, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến mức nói không ra lời. Lấy một đôi mắt như nước, chứa đầy ấm ức nhìn về phía Thanh Đồng.
“Con hổ này của ta, chính là máu mạch thần thú, muốn lai giống, cần ba vạn linh thạch thượng phẩm.” Thanh Đồng thản nhiên nói.
Ba vạn linh thạch thượng phẩm, so với mấy loại thú thượng phẩm trong chợ đen kia còn cao hơn nhiều.
Không để ý tới hai vị Thanh Vân Tông trưởng lão tức giận đến phát run, Thanh Đồng dẫn đồ đệ, đồ tôn, sung sướng vui vẻ trở về Ốc Thiên Động.
Khách nhân đường xa mà đến, Ốc Vân Tông đương nhiên cần phải chiêu đãi nồng hậu, ngày đi ma cung, liền định là đầu tháng ba tới. Tính ra còn có mấy ngày, có thể đủ cho Mạc Thiên Liêu xử trí hết sự vụ Ốc Thiên Động.
Bởi vì thân phận bại lộ Mạnh Hổ, có vài đệ tử không tiếp thụ được sư phụ mình là yêu thú, liền bị Mạc Thiên Liêu đuổi tới thiên nha phúc địa làm đệ tử nội môn bình thường. Có vài người không muốn đi, liền giả ý tỏ vẻ tôn kính đối với Mạnh Hổ, nhưng căn bản không trốn khỏi cặp mắt đã duyệt người vô số của lão ma đầu, Mạc Thiên Liêu liếc nhìn liền có thể nhìn thấu.
Lựa xong, trong Ốc Thanh Động còn lại không đến mười đệ tử đời thứ hai, lập tức thanh tịnh không ít.
Thanh Đồng ngồi trên xích đu, cót ca cót két mà ăn quả Văn Ngọc mà Mạc Thiên Liêu đã cắt tốt. Hổ mập ỉu xìu quỳ rạp trên mặt đất.
Thấy đồ đệ ngốc ỉu xìu, Thanh Đồng nâng tay ném một quả Văn Ngọc cho hắn.
Hổ mập nhìn thịt quả lóng lánh trong suốt trước mắt, cũng không đứng dậy, miễn cưỡng nghiêng đầu, dùng đầu lưỡi kéo thịt quả vào trong miệng.
“Đại sư huynh đây là bị con cọp cái kia làm tổn thương?” Mạc Thiên Liêu buồn cười nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kéo cổ tay Thanh Đồng qua đến, lôi con bé hồ ly cái ra. Lúc trước đến trước sơn môn, liền để Sương Nhẫn tự mình đi vào, Sương Hoa thì bởi vì trong tông môn không ai biết cô, nên đành ở trong vòng tay chứa đồ Thanh Đồng.
Hồ ly nhỏ lắc lắc lông bị đè ép lông, có chút sợ hãi nhìn hổ mập.
“Đại sư huynh, đây chính là một cô nương xinh đẹp, cho ngươi dưỡng mắt.” Mạc Thiên Liêu chọc hắn nói.
Thanh Đồng ăn xong quả Văn Ngọc trong đĩa, biến thành mèo nhỏ trắng tuyết, nhảy lên lưng hổ mập, lười biếng duỗi eo, nằm xuống đám lông.
Hổ mập liếc liếc nhìn hồ ly nhỏ, lại dời mắt đi. Không phải là hổ, sao hắn có thể nhìn ra được gương mặt đầy lông này là đẹp hay là xấu.
“Đây chính là cô nương xinh đẹp, nhưng mà Đại Béo nhìn không ra.” Trong rừng trúc truyền đến thanh âm Viêm Liệt, thủ đồ tông chủ* một thân trường bào tay dài đỏ tươi, cười đi tới, phía sau có Mặc Hùng lưng hùm vai gấu cùng Lang tử mặt không chút thay đổi.
*thủ đồ = đồ đệ đứng đầu
“Bái kiến sư thúc.” Mặc Hùng cùng Lang tử đồng loạt hành lễ, hai người hồi tông môn, đương nhiên trước đến bái kiến trưởng bối, chỉ là lúc trước Thanh Đồng không ở, trở lại thì gặp chuyện Mạnh Hổ bị bắt, lúc này mới trì hoãn đến bây giờ.
“Meo” Thanh Đồng lên tiếng, quơ quơ móng vuốt ý bảo bọn họ miễn lễ.
Trưởng bối hiện tại là nguyên hình thấp bé, đứng nói chuyện có chút thất lễ, Mặc Hùng liền ngồi xuống dưới, Lang tử thì đơn giản biến thành sói con, một đôi mắt to tròn xanh đậm, hiếu kỳ nhìn Thanh Đồng.
“Lang tử, đây là tiểu sư thúc, hồi trước ngươi có gặp qua.” Mặc Hùng cười đối sói con nói.
Sói con đi vài vòng quanh mèo, ánh mắt lạnh lùng mà hung ác như lúc còn hình người, nhưng cái đuôi lại vui vẻ vẫy không ngừng.
Mèo nhỏ trắng tuyết miễn cưỡng nâng vuốt, đập đập đầu chó sói con. Sói con lập tức không đi nữa, vịn thân hổ đứng lên, đưa cái mũi nhỏ hồng nhạt lại gần ngửi y.
Dù mèo nhỏ vốn tính tình không tốt, đối với sói con lại nhẫn nại hiếm thấy, không có thò tay cào nó, ngược lại chậm rãi lại gần, liếm một chút đầu chó sói con.
Bình luận truyện