Thà Làm Đãng Phụ

Chương 3-1



Đã nói nàng học không được dâm phụ phóng túng, cho nên lần đầu tiên quyến rũ đương nhiên thê thảm nhận kết cục thất bại. Triệu Tinh Nhung thực buồn rầu chống cằm, vắt óc suy nghĩ đối sách tuyệt hảo, Liên Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.

“Công chúa, người có phải hay không còn vì chuyện Phò mã gia mà phiền lòng?” Công chúa gả đến Tể tướng phủ đã được ba ngày, mà ba ngày này phò mã gia đều tự ngủ ở thư phòng, khiến cho trong phủ cao thấp đều nói Phò mã gia không thương công chúa.

“Liên Nhi, ngươi có từng nghe thấy Di Hương lâu Thôi Tử Yên?”

“Nô tỳ đương nhiên nghe qua, ai chẳng biết Tử Yên cô nương kia chẳng những là người xinh đẹp, còn tài hoa xuất chúng, vô luận cầm kỳ thư họa ở trong hoàng thành đều là số một, không biết bao nhiêu con nhà danh môn, công tử nhà giàu đều tranh nhau trở thành khách của Tử Yên cô nương nha.”

Triệu Tinh Nhung có chút khinh thường xoa cằm. “Khó trách Lận Viễn Ngạn nam nhân kiêu ngạo như vậy cũng sẽ đối với nàng động tâm.”

Liên Nhi vừa nghe, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt. “Công chúa, người đừng nghĩ nhiều! Phò mã gia hắn – -” Nói chưa xong, chỉ thấy công chúa nhà nàng đột nhiên đứng dậy. “Xem ra ta phải tự mình đi gặp Thôi Tử Yên mới được.” Để có thể nhanh chóng làm cho Lận Viễn Ngạn đối với chính mình sinh ra hứng thú, không bằng đi gặp đầu bảng kỹ viện kia, ở trên người nàng học chút bản lĩnh.

Liên Nhi cũng không nghĩ như vậy, thấy chủ tử nhà mình vẻ mặt oán giận, rõ ràng tính đi Di Hương lâu phá quán. “Công chúa, việc này không thể làm! Vạn nhất bị Phò mã gia biết người lén đi tìm Tử Yên cô nương, sẽ chọc giận Phò mã gia.”

Nàng linh cơ vừa động. “Liên Nhi, ngươi đi tìm mấy bộ nam trang vừa người cho ta.” Triệu Tinh Nhung không thấy được vẻ mặt lo lắng cùng bộ dáng lo sợ của Liên Nhi, đứng đậy liền hướng bàn trang điểm đi tới, nhớ lại khi nàng ở trường học đọc sách từng tham gia hội đàm với nhóm kịch, còn nữ phẫn nam trang diễn qua Tây Môn Khánh nha.

Nếu Lận Viễn Ngạn thích kỹ nữ xinh đẹp, kia nàng đi trộm nghệ, học chút bản lĩnh cũng không sao.

Cuối cùng, nàng – trong cái nhìn chăm chú, lo lắng của Liên Nhi – lần đầu tiên bước ra thế giới bên ngoài ngoại trừ hoàng cung cùng Tể tướng phủ.

Không nghĩ tới Nam triều hoàng thành hóa ra lại đông đúc như thế, đầu đường cuối ngõ đều là một mảnh cảnh tượng phồn hoa. Nàng tò mò đông đi một chút, tây dạo một ít, thẳng đến lúc mặt trời lên cao, mới nhớ tới mục đích chân chính lần này xuất môn của mình là gì. Tùy tiện hỏi thăm một chút vị trí của Di Hương lâu, thẳng đến khi kiến trúc bốn tầng cao xa hoa xuất hiện ở trước mắt, nàng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Di Hương lâu này nhìn bề ngoài không giống như một khu nhà kỹ viện, nó so với Vương phủ còn đồ sộ hơn.

Bao nhiêu con cháu quí tộc ra vào cửa, trên mặt lộ vẻ tươi cười che kín dâm dục thỏa mãn.

“Yo~, vị tiểu công tử này thật quen mặt, hôm nay đến Di Hương lâu, là muốn tìm cô nương để vui vẻ?” Không đợi Triệu Tinh Nhung thưởng thức hết hoàn cảnh, cánh tay đã bị người kéo đi qua, chỉ thấy vẻ mặt cười quyến rũ, cả người tản ra sặc mùi tú bà, miệng rộng màu đỏ, mê đắm đối với nàng lộ ra tươi cười ghê tởm đến cực điểm.

Nàng cả người nhất thời lạnh run một cái, nhưng nghĩ lại nhớ, nàng lần này tới tìm kiếm mua vui, hơn nữa trước khi xuất môn còn tỉ mỉ đem chính mình hóa trang thành bộ dáng một cái tiểu công tử, liền ngay cả Liên Nhi gặp, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra hai đóa đỏ ửng khả nghi.

Chấn định tinh thần, Triệu Tinh Nhung trong tay thưởng thức một thanh cốt phiến (quạt) bạch ngọc, một thân cẩm bào trắng nói: “Nghe nói Di Hương lâu là hoàng thành thứ nhất lâu, cô nương ở đây người người xinh đẹp ôn nhu, bản công tử hôm nay tiến đến nhìn xem.” “Lưu mẫu, vị tiểu công tử này ở đâu ra vậy? Rất anh tuấn a!” “Tiểu công tử họ gì tên gì? Là nhân sĩ hoàng thành?”

Triệu Tinh Nhung chân vừa mới bước vào nội môn, lập tức bị vài cô nương xinh đẹp như hoa vây quanh. “Xuân hoa thu nguyệt, thần tài đến cửa, vị công tử này là khách quý của Di Hương lâu chúng ta, các ngươi phải chiêu đãi thật tốt cho ta, biết chưa?”

Tú bà chỉ là xem Triệu Tinh Nhung một thân trang phục và đạo cụ, thấy nàng mang bạch ngọc cốt phiến, bên hông dắt phiến ngọc, biết ngay người này xuất thân không giàu thì cũng có địa vị cao, nghiêm nghị ra lệnh hầu hạ tốt.

“Chậm đã.” Triệu Tinh Nhung mặt lộ vẻ ngả ngớn, “Bản công tử hôm nay chính là vì mộ danh (hâm mộ tiếng tăm) mà đến, nghe nói Di Hương lâu có vị Tử Yên cô nương danh mãn hoàng thành, không biết ta có vinh hạnh cùng Tử Yên cô nương gặp mặt một lần hay không?” “Này….” Thấy tú bà do dự, Triệu Tinh Nhung lập tức từ trong ống tay lấy ra một thỏi vàng, cố ý quơ quơ ở trước mặt tú bà.

“Vô phương, nếu là Tử Yên cô nương hôm nay không rảnh, bản công tử đành phải trở về vậy.” “Ôi uy nha công tử xin dừng bước, nha đầu Tử Yên hôm qua ngủ trễ, sợ không có tinh thần, đợi ta phái người phân phó một tiếng, kêu nàng nghênh đón công tử ngài.”

Tú bà vừa thấy kim quang (sắc vàng) lòe lòe của thỏi vàng, không nghĩ được gì nhiều, vội vàng cướp thỏi vàng trong tay Triệu Tinh Nhung, cất ngay vào trong ngực.

“Mấy đứa các ngươi trước hầu hạ vị công tử này cho ta, ta đi kêu Tử Yên.” Tú bà chân trước vừa mới đi, Triệu Tinh Nhung liền bị vài cái sắc nữ bao quanh.

“Công tử ngày thường cũng thật đẹp trai, nhìn làn da này, so với nữ nhân chúng ta còn bóng loáng nhẵn nhụi hơn.” Vô nghĩa, tôi vốn chính là nữ nhân. Triệu Tinh Nhung ở trong lòng oán thầm. (vì Ninh Thiện là công chúa,nên bình thường Sal để nàng ấy xưng ta-ngươi với người dưới,nhưng bên trong là Tinh Nhung,nên suy nghĩ sẽ là “tôi”,nói chuyện với Nguyệt lão cũng xưng tôi)

“Chẳng những người bộ dạng đẹp, làn da tốt, ngay cả khí chất cũng không giống người thường, cùng Tể tướng đại nhân tuấn mỹ kia thực hợp.” “Đúng vậy, đáng tiếc Tể tướng đại nhân lại cưới cái vị công chúa vừa điêu ngoa vừa phóng đãng kia, không biết đã làm bao nhiêu cô gái thương tâm.”

Mọi người bàn tán xôn xao lại thu hút sự chú ý của Triệu Tinh Nhung.

“Mấy hảo tỷ tỷ, xem ra các người đối với Tể tướng đại nhân trong thành của chúng ta thực hiểu biết nha.” “Đương nhiên, Tể tướng đại nhân chính là khách quen của Di Hương lâu chúng ta.” “Nhưng là ta nghe nói quan viên triều đình không phải là bị cấm đặt chân đến nơi phong nguyệt này hay sao?” “A, tiểu công tử này người còn có chỗ không biết.”

Mấy nữ nhân gặp khách quý chẳng những ngày thường đẹp mặt, tính tình cũng tốt, nhất thời máy hát toàn bộ đều khai hỏa.

Trong đó có một nữ nhân thân áo lam ghé vào bên tai Triệu Tinh Nhung, nhỏ giọng nói, “Toàn hoàng thành mọi người đều biết, Tể tướng đại nhân của chúng ta cùng thái tử gia ở một chỗ, quan hệ thực ái muội nha.” “Cái gì?!” Triệu Tinh Nhung cả kinh, “Thái tử cùng Tể tướng có quan hệ ái muội?! Nhưng mà Tể tướng không phải là đã lấy công chúa làm vợ sao?”

“Còn không phải là bị bức hoàng mệnh khó cãi, Hoàng Thượng không chấp nhận được Thái tử cùng Tể tướng có quan hệ gần gũi, mới cố chấp đưa công chúa cho Tể tướng, chính là khổ cho phong lưu tuấn mỹ Tể tướng, bị hủy trong tay cái vị công chúa phóng đãng kia.” Triệu Tinh Nhung nghe các nàng trái một câu, phải một câu, đem Đoàn Ninh Thiện mắng khéo không còn gì để nói.Khó trách lần trước ở ngự hoa viên, thời điểm Hoàng Thượng mang mình gả cấp cho Lận Viễn Ngạn, thái tử lại cực lực muốn phản đối, hơn nữa lúc ở tiệc cưới, thái tử cũng là một bộ dạng lão đại mất hứng, từ đầu tới đuôi cũng không hé răng.

“Ma ma, vị này chính là vị công tử phong độ mà người nói kia sao?” Đang lúc nghe mọi người bàn tán làm cho nàng vì mấy lời thị phi mà rối loạn, một đạo tiếng nói mềm mại như gió xuân ở bên tai vang lên.

Triệu Tinh Nhung nâng mắt (con ngươi trong mắt) nhìn lại, chỉ thấy một cô gái, thân áo mỏng, trang điểm đơn giản, nhanh nhẹn đi tới, thanh âm ôn nhu, không nghĩ tới dung mạo càng hấp dẫn người.

Lưng áo tinh tế như dương liễu, khuôn mặt trong suốt như bạch ngọc, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, mềm nhẹ, này không phải là nữ nhân thanh lâu, rõ ràng chính là khuynh quốc khuynh thành tuyệt lệ giai nhân.

Khó trách ngay cả nam tử ngạo mạn Lận Viễn Ngạn kia cũng sẽ quỳ gối trước váy nàng.

Không biết vì sao, Triệu Tinh Nhung nhìn tuyệt lệ nữ tử trước mắt, trong lòng không rõ nguyên do lại thấy bức bối, nhưng thấy đối phương chậm rãi hướng mình đi tới, thân mình lại nhẹ cúi chào.

“Tiểu nữ tử là Thôi Tử Yên, ra mắt công tử.”

“Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà cô độc, một người là khuynh thành, lại một người là khuynh quốc…” Nữ tử trước mắt làm cho Triệu Tinh Nhung không khỏi nhớ tới mấy câu thơ, lẩm bẩm nói ra miệng, không ngờ nàng vừa đọc, lại chọc cho đối phương hơi hơi nhíu mày.

“Công tử như thế nào biết tiểu nữ tử từ Bắc quốc mà đến?”

“Ách?” Nàng ngẩn ra, lập tức cười gượng liên tục, “Thuận miệng nói mà thôi, tại hạ nào biết Tử Yên cô nương cố hương ở đâu.”

Không biết là hành vi cử chỉ của nàng hấp dẫn chú ý của Thôi Tử Yên, hay là mấy câu thơ nàng vừa ngâm kia làm cho đối phương trong lòng vui mừng, nàng được mời vào khuê phòng.

Đương lúc này, tú bà đột nhiên hoang mang, rối loạn, khẩn trương chạy vào. “Yên nhi, Lận đại nhân đột nhiên đến, vội vã muốn gặp ngươi.” “Chẳng lẽ trong phòng này có cái gì không thể gặp khách sao?” Dứt lời, chính là Lận Viễn Ngạn đã không khách khí đẩy cửa mà vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện