Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
Chương 42: Giao dịch thần bí
Vào thời điểm này lại gặp phải Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn, quả thật đây là điều Trần Gia Lân lấy làm bất ngờ vô cùng.
- Đứng lại nào!
Trần Gia Lân gầm hét một tiếng, phi thân nhảy vọt tới ngay. Huyết Thủ Thiếu Đông nghe tiếng hét vang lập tức dừng người lại, chẳng những không tỏ vẻ kinh ngạc, ngược lại còn cười ha há một tiếng nói:
- Ồ! Thì ra là Ngư Lang! Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Phan Văn, kỳ vừa rồi ngươi từ cửa sau đào tẩu mất, ta đang ưu sầu tìm chẳng gặp ngươi, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau tại đây...
Huyết Thủ Thiếu Đông nói lạnh lùng:
- Có điều gì chỉ giáo chăng?
Trần Gia Lân nghiến răng ken két nói:
- Chớ giả mù sa mưa làm gì nửa, ta phải chém đầu ngươi bây giờ! Huyết Thủ Thiếu Đông thản nhiên nói:
- Này Trần Gia Lân, chớ khẩn trương quá thế, ngươi phải biết ta chuyên môn hành nghề này... nói:
Trần Gia Lân rút kiếm ra khỏi bao, căm phẫn đằng hắng một tiếng, ngắt lời đối phương:
- Họ Phan kia, cha con người hành nghề đổ máu, trời đất không dung thứ, ngươi sẽ bị báo ứng không sai!
Huyết Thủ Thiếu Đông thụt lùi ra phía sau hai bước, xua tay nói:
- Ta không chạy nữa đâu mà ngươi phải sợ, hãy khoan động thủ, ta có vài điều muốn nói...
Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng nói:
- Ngươi chớ hòng chạy đi đâu nữa, có điều gì cứ việc nói đi? Huyết Thủ Thiếu Đông chậm rãi nói:
- Người làm ăn luôn luôn thích nói đến việc trong nghề, điều mà ta muốn nói đương nhiên cũng chỉ là bàn về vấn đề làm ăn...
Trần Gia Lân trợn ngược hai mắt nói:
- Ngươi chớ hòng chơi trò huyền ảo nữa, hôm nay ngươi quyết phải bỏ xác tại đây thôi. Huyết Thủ Thiếu Đông lạnh lùng nói:
- Thế thì chưa chắc, tại vì vụ làm ăn ta sắp bàn với ngươi, ta khẳng định ngươi không bao giờ từ chối.
Giọng của gã cương quyết và có vẻ chắc ăn lắm. Bỗng nhiên Trần Gia Lân liên tưởng đến quái sự hai xác chết bốn đầu người ly kỳ nọ, đây chính là cơ hội tốt nhất để phanh phui nghi án này, thế rồi hắn nghiến răng nói:
- Phan Văn, ta hỏi ngươi, tại hiện trường xảy ta hung án trong tiểu ốc, có chôn cất thêm hai chiếc đầu người một nam một nữ, đây là sự việc như thế nào vậy?
Huyết Thủ Thiếu Đông cau mày nói:
- Không ngờ ngươi cũng đã phát hiện việc này, thế nhưng nói thật cho ngươi hay cũng không hề chi, hai chiếc đầu người đó hoàn toàn không quan hệ gì đến người chết.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Ta cần biết vụ này!
Huyết Thủ Thiếu Đông mỉm cười nói:
- Ngươi không cần thiết biết vụ này làm gì? Trần Gia Lân giận giữ gầm hét nói:
- Ngươi có nói hay không?
Huyết Thủ Thiếu Đông vẫn với thần tình bình thản nói:
- Này Trần Gia Lân, ngươi chớ nổi giận làm gì, chúng ta hãy bàn chuyện làm ăn đã, đây mới là chuyện chính đáng. Cách đây vài ngày ở tại Hoa Nguyệt Biệt Trang, chẳng phải ta sợ ngươi mà chỉ là ta nhượng bước ngươi thế thôi, người làm ăn cần nhất là hòa khí sinh tài, tại hạ luôn luôn chủ trương tránh động võ tối đa, tin hay không tùy ngươi.
Trần Gia Lân nghe nói thế giở khóc giở cười, nhưng sát khí trong lòng chưa nguội, hắn cất giọng lạnh lùng nói:
- Ta không có thời giờ rảnh để nghe ngươi nói nhảm! Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Ngươi quyết phải nghe mới được, vì vụ làm ăn này rất quan trọng đối với ngươi, nếu ngươi không giao dịch với ta thì ắt ngươi phải hối hận suốt đời không sai.
Nghe gã nói thế, Trần Gia Lân bắt đầu động lòng, mặc dù biết rằng đối phương là người tàn ác giảo quyệt, nhưng hắn cố đè nén cơn lửa giận lại nói:
- Vụ làm ăn thế nào, ngươi cứ việc nói đi?
Huyết Thủ Thiếu Đông giả đò ra vẻ thần bí nói:
- Đối với ngươi đây là một cuộc giao dịch khá quan trọng... Trần Gia Lân khẽ hất thanh kiếm một cái, nói:
- Ngươi chớ hòng kéo dài thời gian để làm trò quỷ quái, cứ việc nói huỵch toẹt ra đi, bằng không ta xuất thủ bây giờ.
Huyết Thủ Thiếu Đông cười hí hí một tiếng nói:
- Chớ nóng nảy làm gì, muốn bàn công việc làm ăn thì phải bình tâm tỉnh khí, ngươi nghỉ tại Duyệt Lai khách điếm, và Võ Lâm Tiên Cơ cũng ở tại một khách điếm, hơn nữa hai người gặp nhau rồi chứ gì?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật bắn người lên, không ngờ đối phương đã hoàn toàn kiểm soát hết hành tung của mình. Trông tình hình hiện nay bây giờ đây hai bên không phải ngẫu nhiên hội ngộ đâu, chắc chắn gã đã theo dõi mình tới đây không sai rồi, bằng không đối phương chẳng tỏ ra ung dung và lại ung dung nói chuyện làm ăn với mình như thế được đâu, vậy thì đáng sợ gớm, chẳng biết gã đã sắp xếp quỷ kế gì nữa đây. Mình nên đề cao cảnh giác mới được. Hắn suy nghĩ đến đây bèn đưa mắt chăm chăm nhìn đối phương một cái, làm ra vẻ ung dung nói:
- Đúng thế, có sao không?
Huyết Thủ Thiếu Đông khẽ gật đầu một cái, nói:
- Vậy thì không còn sai rồi, ngươi biết Võ Lâm Tiên Cơ có nhiệm vụ gì không? Trần Gia Lân giật mình nói:
- Y có nhiệm vụ gì ư? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Y nhận lệnh đêm nay tìm mọi cách phải kiềm giữ ngươi không cho ngươi đi đâu hết.
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật nẩy người lên. Đối phương chẳng nói lời hư dối, hắn còn nhớ Võ Lâm Tiên Cơ có nói tối nay sẽ mở tiệc đãi mình, thì ra là nguyên nhân như thế, nhưng tại sao Huyết Thủ Thiếu Đông lại biết việc này ư?
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây bèn lên tiếng hỏi:
- Sao ngươi lại biết như thế? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì?
Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
- Họ làm như vậy với mục đích gì thế? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Đêm nay đối phương sẽ tiến hành một công việc ở Nam Xương và sợ ngươi nhúng tay vào, cho nên phải tìm cách kiềm giữ ngươi.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Lạ thay, sao đối phương lại biết ta đến Nam Xương, đồng thời tại sao lại biết ta sẽ can thiệp vào sự việc họ và đã xếp đặt để Võ Lâm Tiên Cơ kiềm giữ ta như vậy ư?
Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Chẳng có gì lạ lùng cả, tai mắt đối phương rải đầy các nơi, nhất cử nhất động của ngươi thảy đều nằm gọn trong tầm mắt quan sát của họ, ví dụ bây giờ đây cũng đã có người theo dõi ngươi ra ngoài thành rồi, nhưng y không thể trở về thông báo tin tức nữa, vì y đã ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ rồi!
Trần Gia Lân lấy làm kinh ngạc, nói giọng xúc động:
- Đối phương là nhân vật nào vậy, có phải là thuộc hạ của Bà Dương phu nhân không?
Huyết Thủ Thiếu Đông mỉm cười bí mật nói:
- Có lẽ phải mà cũng có lẽ không phải, tốt hết ngươi chớ thắc mắc điều này. Bây giờ chúng ta phải bàn đến chuyện giao dịch của đôi bên, canh hai đêm nay ngươi hãy đến ẩn phục ngay cổng Thiên Quang miếu tại Nam Môn, nếu ngươi trông thấy một nữ nhân có mang món đồ gì đến, bằng bất cứ giá nào ngươi cũng phải cướp lấy món đồ của đối phương, sau đó trở về đây giao cho ta, sự việc như thế xem như xong.
Trần Gia Lân thoáng suy nghĩ giây lát, lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Đây là vụ giao dịch mà ngươi đã nói đó ư?
- Đúng thế!
- Cha chả, họ Phan kia! Ngươi xem ta là người như thế nào vậy? Hừ, ngươi chớ hòng sai ta đi cướp đồ cho ngươi. Nói cho ngươi hay, ngươi chớ hòng giở trò quỷ quái nữa, bây giờ ta sẽ giết ngươi ngay...
Nói xong, hắn khẽ hất thanh kiếm cùn đầu trong tay một cái, hai mắt tia ra luồng sát khí kinh người. Huyết Thủ Thiếu Đông vẫn đứng yên một chỗ cất giọng bình tĩnh nói:
- Ngươi hạ kiếm xuống nào, ta chưa nói hết cơ mà... Trần Gia Lân nhảy vọt tới một bước, nói:
- Ta không còn thì giờ rảnh rỗi nghe ngươi nói nhảm nữa, ngươi muốn đào tẩu nữa ư? Huyết Thủ Thiếu Đông bĩu môi nói:
- Này Trần Gia Lân, tao cho rằng ngươi thông minh quá cho nên trở thành đần độn. Ta vẫn biết ngươi đang tìm kiếm ta, để trả thù cho vợ chồng Lâm Nhị Lăng, nếu ta muốn đào tẩu thì cần gì hiện thân gặp ngươi nữa? Ngươi hãy suy nghĩ kỹ lời ta xem có đúng không?
Trần Gia Lân nghe đối phương nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ. Quả nhiên gã nói không sai chút nào, có điều hắn không sao hiểu nổi đối phương đang chơi trò huyền ảo gì đây?
Hắn suy nghĩ đến đây buột miệng hỏi:
- Tại sao quyết phải tìm ta bàn vụ làm ăn này như thế? Huyết Thủ Thiếu Đông chẳng chút do dự nào nói:
- Điều thứ nhất, vì vụ làm ăn này rất quan trọng đối với ngươi, điều thứ hai chỉ có ngươi mới có khả năng hoàn thành công việc này.
Trần Gia Lân thắc mắc hỏi:
- Ngươi nói rõ một chút nữa xem nào? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Món đồ mà ta bảo ngươi đi cướp đoạt, chính là món đồ mà Mạc Phụ Song Hùng vì nó mất mạng cách đây mấy hôm, bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?
Trần Gia Lân giật bắn người lên... Ở một ngôi miếu tại ngoại thành Phủ Châu, Công Tôn đại nương và Huyết Thần Đông Phương Vũ vì truy tầm món đồ này mà đã hạ độc thủ giết chết Mạc Phụ Song Hùng, đồng thời họ lại hoài nghi hai cái hộp gỗ mà mình đang xách trong tay chính là món đồ mà họ muốn tìm kiếm. Cuối cùng họ được chứng minh không phải, sau đó mới chịu buông tay. Nói như vậy việc này lại có liên quan đến Mẫu Đơn lệnh chủ rồi, nhưng tại sao Huyết Thủ Thiếu Đông lại nói có liên quan đến mình ư?
Phải chăng gã cố tình nói như thế để đạt được mục đích lợi dụng mình chăng?
Quyết phải làm sáng tỏ điều này mới được. Hắn suy nghĩ đến đây, bèn trầm giọng nói:
- Ta không sao hiểu nổi vụ giao dịch này có can hệ thế nào với ta? Huyết Thủ Thiếu Đông thở phào một cái nói:
- Đương nhiên bây giờ ngươi chưa biết rồi, trông tình hình nếu ta không nói rõ mọi việc cho ngươi hay chắc ngươi không chịu giao dịch với ta đâu?
Trầm Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Đương nhiên!
Huyết Thủ Thiếu Đông chau mày nói:
- Làm ăn phải ra giá cả, ta dùng sự an toàn của Ngô Hoằng Văn làm giá cả được không? Trần Gia Lân Nghe nói thế bất giác giật nẩy người lên, Ngô Hoằng Văn đã thình lình mất tích một cách thần bí trong tiểu ốc của Lâm Nhị Lăng, bây giờ đối phương lại lấy sự an toàn của y ra làm giá cả, chẳng lẽ Ngô Hoằng Văn đã lọt vào tay của đối phương. Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác xúc động nói:
- Nói sao? Ngươi lấy sự an toàn của Ngô Hoằng Văn làm giá cả ư? Huyết Thủ Thiếu Đông gật đầu nói:
- Đúng thế!
- Y đã lọt vào tay của các ngươi?
- Cứ cho là vậy đi!
- Lấy sinh mạng của y uy hiếp ta chăng?
- Đây là giao dịch chứ không phải uy hiếp, chớ nói lời khó nghe như vậy?
- Nếu như ta giết ngươi trước sau đó mới tìm lệnh tôn Huyết Chưởng Quỷ và thủ hạ của y liễu kết thì sao?
- Ngươi chẳng dại gì hành động như vây.
Trần Gia Lân hất thanh kiếm một cái giận giữ gầm thét nói:
- Sao ngươi lại biết ta không hành động như vậy?
Trông tình hình hắn sắp xuất thủ bây giờ. Huyết Thủ Thiếu Đông vẫn bĩnh tĩnh nói:
- Đương nhiên không khi nào ngươi lại hành động như thế, vì ngươi còn quan tâm đến an nguy sinh tử của Ngô Hoằng Văn!
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Hiện giờ Ngô Hoằng Văn đang ở đâu?
- Y vẫn bình yên, có điều vẫn chưa hồi phục công lực vì y bị nội thương rất trầm trọng. Quả nhiên điều gã vừa nói hoàn toàn phù hợp với sự thật, Trần Gia Lân sực nảy ra một ý, nói:
- Phan Văn, ngươi là thế gia giao dịch, đương nhiên phải giàu kinh nghiệm về làm ăn, bây giờ ta cũng làm một cuộc mua bán đổi chác, trước tiên cầm nã ngươi, sau đó mặc cả với Huyết Chưởng Quỷ, như vậy chẳng tuyệt ư?
Huyết Thủ Thiếu Đồng cười ha há một tiếng, nói:
- Nếu ngươi làm như vậy dĩ nhiên cả vốn lẫn lời đều tiêu hết. Điều thứ nhất, ngươi chưa chắc bắt sống được ta, điều thứ hai, ta bảo ngươi cướp đoạt món đồ ấy, chính là bao đồ mà Ngô Hoằng Văn suýt chút nữa bỏ mạng vì nó, như vậy ngươi dại gì mà không giao dịch với ta chứ?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, quả thực tình hình trước mắt phức tạp hết sức, chiếu theo tình hình đối phương vừa nói, mình không bằng lòng cũng chẳng được rồi, minh đệ Ngô Hoằng Văn đã liều mạng giữ gìn bao đồ ấy, mà chính Mạc Phụ Song Hùng cũng chết vì món đồ nọ, đồng thời Mẫu Đơn lệnh chủ đã hạ nghiêm lệnh phải truy tìm cho được vật này, như vậy có thể tưởng tượng vật này quan trọng đến cỡ nào rồi. Có điều hắn không hiểu tại sao Ngô Hoằng Văn lại can hệ đến sự việc này mà thôi?
Bây giờ nếu muốn bảo toàn tính mạng của Ngô Hoằng Văn, đành phải chấp nhận điều kiện của đối phương.
- Này Phan Văn, ta bằng lòng giao dịch với ngươi, thế nhưng ta phải hỏi ngươi hai điều nữa...
- Ngươi cứ việc hỏi đi!
- Điều thứ nhất, vì sao Ngô Hoằng Văn lại lọt vào tay các ngươi?
- Xong việc y sẽ trả lời cho ngươi điều này không sai, còn điều thứ hai là gì?
- Điều thứ hau, việc ngươi giết vợ chồng Lâm Nhị Lăng phải giải quyết bằng cách nào đây?
Huyết Thủ Thiếu Đông cười ha há nói:
- Ta không biết bay lên trời đâu, chúng ta vẫn còn gặp lại cơ mà. Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Được, chúng ta cứ thế tiến hành!
Huyết Thủ Thiếu Đông nghiêm sắc mặt lại nói:
- Ngươi cần phải chú ý vài điều, thứ nhất ngươi không được nói cho mọi người hay ta và ngươi có vụ giao dịch này. Thứ hai, bằng bất cứ giá nào ngươi cũng phải cướp cho được món đồ đó. Thứ ba, ngay từ bây giờ ngươi phải cố gắng giữ hành tung cho cẩn thận tối đa. Không được gặp bất cứ người nào, đồng thời nghiêm phòng chớ bị người ta theo dõi. Bằng không nếu đối phương phát giác ắt phải cải biến phương hành động, thế là vụ giao dịch này cũng hỏng luôn.
Trần Gia Lâm tra kiếm vào bao, nói:
- Được, ta sẽ làm y như ngươi vừa dặn! Huyết Thủ Thiếu Đông vẫy tay nói:
- Xong việc chúng ta sẽ gặp tại đây, bây giờ ta xin cáo từ trước! Dứt lời, gã phi thân chạy mất dạng luôn
o0o
Sắc trời từ từ tối dần.
Trần Gia Lân vẫn đi lang thang ngoài thành, hắn không thể đến Thiên Quang miếu quá sớm, ắt phải ở lại giây lát nữa. Hắn cứ từ từ đi tới, bỗng nhiên thấy một đống gì đen lù lù trong bụi rậm, bất giác động tính hiếu kỳ chạy đến đó ngay, té ra là một hán tử áo đen nằm trong bụi rậm không động đậy gì hết. Trần Gia Lân cúi người sờ vào tâm mạch đối phương thì ra y đã tắt thở từ lâu. Hắn sực vỡ lẽ, chính hán tử này đã âm thầm theo dõi mình bị Huyết Thủ Thiếu Đông giết chết để bịt miệng.
Hắn nghĩ bụng: "Nếu đối phương phát hiện cái xác chết này quyết phải đổ tội cho mình không sai. Mặc dù mình chẳng sợ hãi gì họ, nhưng vẫn là một sự phiền phức, chi bằng mình chôn cất xác chết này cho rồi. Dù gì bây giờ mình cũng rảnh rỗi, đứng trên lập trường nhân đạo, bất kể kẻ chết thân phận thế nào, nếu để xác chết bỏ hoang cũng không hay".
Thế rồi Trần Gia Lân sử dụng chưởng lực đánh khoét một cái hố vừa đủ chôn cất thi hài gã hán tử áo đen. Khi hắn hoàn tất công việc thì đã đến canh một, bây giờ có thể đi được rồi. Khi trống điểm canh hai, thì Trần Gia Lẩn ẩn phục ở bên ngoài cổng Thiên Quang miếu hơn nửa canh đồng hồ rồi, trong lòng hắn sốt ruột vô cùng, nếu đối phương thay đổi kế hoạch thì mọi việc hỏng bét. Hắn còn đang luống cuống lo nghĩ, thình lình một bóng người từ trong miếu từ từ bước ra sân miếu. Trần Gia Lân bất giác thấy khẩn trương vô cùng, hắn phóng mắt nhìn đến phía trước, mới hay người vừa xuất hiện là một lão hòa thượng. Lão hòa thượng bước tới cổng miếu độ khoảng ba trượng rồi dừng lại, lão đảo cặp mắt như điện quang, nhìn quét chung quanh một vòng, chứng tỏ lão tăng này là một cao thủ võ lâm. Chẳng lẽ lão chờ đợi nhận món đồ đưa tới chăng?
Trông tình hình không còn sai rồi, căn cứ theo lời nói của Huyết Thủ Thiếu Đông, người đưa đồ tới là một mỹ nhân, không cần hỏi cũng biết lão hòa thượng trong miếu là người ra tiếp nhận rồi. Tại sao người xuất gia lại có quan hệ với Hoa Nguyệt Biệt Trang như vậy ư?
Bỗng nghe lão hòa thượng lẩm bẩm nói:
- Lạ thay, đến giờ rồi sao lại xảy ra sự biến gì chăng?
Lão vừa dứt lời bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện, Trần Gia Lân giật bắn người lên, đang chuẩn bị có hành động, hắn thoạt đảo mắt nhìn tới, bất giác giật mình kinh hãi, vì người vừa mới xuất hiện chính là Võ Lâm Tiên Cơ chứ không còn ai xa lạ nữa. Hắn bàng hoàng chẳng biết phải làm sao hết, đương nhiên y không phải là người đưa đồ đến đây, vậy thì y đến đây làm gì?
Lão hòa thượng trầm giọng quát hỏi:
- Ai đó?
Võ Lâm Tiên Cơ lượn mình lướt tới, nói:
- Thưa đại sư, chính là ta đây!
Dường như lão hòa thượng lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Sao ngươi cũng đến đây vậy? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Thưa đại sư, sự việc đã có biến đổi... Lão hòa thượng thất kinh hỏi:
- Sự việc thay đổi như thế nào? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Ngư Lang Trần Gia Lân bỗng nhiên mất tích! Lão hòa thượng kêu ồ lên nói:
- Thật là hồ đồ, tại sao ngươi lại để hắn thoát khỏi sự kiểm soát của ngươi như vậy ư?
- Ta đã chiếu theo kế hoạch hẹn gặp hắn vào buổi tối, lúc chiều hắn có rời khỏi khách điếm, ta có phái người theo dõi hắn...
Lão hòa thượng nói:
- Người theo dõi hắn đâu rồi? Võ Lâm Tiên Cơ lắc đầu:
- Cũng không thấy trở về!
Lão hòa thượng trầm mặc giây lát, sau đó thở mạnh một tiếng nói:
- Ngươi không tiện hiện thân nơi đây, hãy quay về mau, tiếp tục truy thám tung tích Ngư Lang. Nước cờ vốn là để đề phòng muôn một thôi, hắn quyết không biết tình huống này đâu, chỉ sợ bọn cáo già nọ sai khiến hắn ra mặt... ngươi cứ đi đi!
Võ Lâm Tiên Cơ không nói gì nữa, y lập tức phi thân rời khỏi ngay. Trần Gia Lân lấy làm thắc mắc vô cùng, bọn cáo già mà lão hòa thượng về đề cập là những ai thế?
Lão hòa thượng đảo mắt quán sát một vòng nữa, sau đó mới quay người đi vào trong miếu luôn. Tức thì ngoài cổng miếu lại hồi phục lại bầu không khí tĩnh lặng như lúc nãy.
- Đứng lại nào!
Trần Gia Lân gầm hét một tiếng, phi thân nhảy vọt tới ngay. Huyết Thủ Thiếu Đông nghe tiếng hét vang lập tức dừng người lại, chẳng những không tỏ vẻ kinh ngạc, ngược lại còn cười ha há một tiếng nói:
- Ồ! Thì ra là Ngư Lang! Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Phan Văn, kỳ vừa rồi ngươi từ cửa sau đào tẩu mất, ta đang ưu sầu tìm chẳng gặp ngươi, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau tại đây...
Huyết Thủ Thiếu Đông nói lạnh lùng:
- Có điều gì chỉ giáo chăng?
Trần Gia Lân nghiến răng ken két nói:
- Chớ giả mù sa mưa làm gì nửa, ta phải chém đầu ngươi bây giờ! Huyết Thủ Thiếu Đông thản nhiên nói:
- Này Trần Gia Lân, chớ khẩn trương quá thế, ngươi phải biết ta chuyên môn hành nghề này... nói:
Trần Gia Lân rút kiếm ra khỏi bao, căm phẫn đằng hắng một tiếng, ngắt lời đối phương:
- Họ Phan kia, cha con người hành nghề đổ máu, trời đất không dung thứ, ngươi sẽ bị báo ứng không sai!
Huyết Thủ Thiếu Đông thụt lùi ra phía sau hai bước, xua tay nói:
- Ta không chạy nữa đâu mà ngươi phải sợ, hãy khoan động thủ, ta có vài điều muốn nói...
Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng nói:
- Ngươi chớ hòng chạy đi đâu nữa, có điều gì cứ việc nói đi? Huyết Thủ Thiếu Đông chậm rãi nói:
- Người làm ăn luôn luôn thích nói đến việc trong nghề, điều mà ta muốn nói đương nhiên cũng chỉ là bàn về vấn đề làm ăn...
Trần Gia Lân trợn ngược hai mắt nói:
- Ngươi chớ hòng chơi trò huyền ảo nữa, hôm nay ngươi quyết phải bỏ xác tại đây thôi. Huyết Thủ Thiếu Đông lạnh lùng nói:
- Thế thì chưa chắc, tại vì vụ làm ăn ta sắp bàn với ngươi, ta khẳng định ngươi không bao giờ từ chối.
Giọng của gã cương quyết và có vẻ chắc ăn lắm. Bỗng nhiên Trần Gia Lân liên tưởng đến quái sự hai xác chết bốn đầu người ly kỳ nọ, đây chính là cơ hội tốt nhất để phanh phui nghi án này, thế rồi hắn nghiến răng nói:
- Phan Văn, ta hỏi ngươi, tại hiện trường xảy ta hung án trong tiểu ốc, có chôn cất thêm hai chiếc đầu người một nam một nữ, đây là sự việc như thế nào vậy?
Huyết Thủ Thiếu Đông cau mày nói:
- Không ngờ ngươi cũng đã phát hiện việc này, thế nhưng nói thật cho ngươi hay cũng không hề chi, hai chiếc đầu người đó hoàn toàn không quan hệ gì đến người chết.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Ta cần biết vụ này!
Huyết Thủ Thiếu Đông mỉm cười nói:
- Ngươi không cần thiết biết vụ này làm gì? Trần Gia Lân giận giữ gầm hét nói:
- Ngươi có nói hay không?
Huyết Thủ Thiếu Đông vẫn với thần tình bình thản nói:
- Này Trần Gia Lân, ngươi chớ nổi giận làm gì, chúng ta hãy bàn chuyện làm ăn đã, đây mới là chuyện chính đáng. Cách đây vài ngày ở tại Hoa Nguyệt Biệt Trang, chẳng phải ta sợ ngươi mà chỉ là ta nhượng bước ngươi thế thôi, người làm ăn cần nhất là hòa khí sinh tài, tại hạ luôn luôn chủ trương tránh động võ tối đa, tin hay không tùy ngươi.
Trần Gia Lân nghe nói thế giở khóc giở cười, nhưng sát khí trong lòng chưa nguội, hắn cất giọng lạnh lùng nói:
- Ta không có thời giờ rảnh để nghe ngươi nói nhảm! Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Ngươi quyết phải nghe mới được, vì vụ làm ăn này rất quan trọng đối với ngươi, nếu ngươi không giao dịch với ta thì ắt ngươi phải hối hận suốt đời không sai.
Nghe gã nói thế, Trần Gia Lân bắt đầu động lòng, mặc dù biết rằng đối phương là người tàn ác giảo quyệt, nhưng hắn cố đè nén cơn lửa giận lại nói:
- Vụ làm ăn thế nào, ngươi cứ việc nói đi?
Huyết Thủ Thiếu Đông giả đò ra vẻ thần bí nói:
- Đối với ngươi đây là một cuộc giao dịch khá quan trọng... Trần Gia Lân khẽ hất thanh kiếm một cái, nói:
- Ngươi chớ hòng kéo dài thời gian để làm trò quỷ quái, cứ việc nói huỵch toẹt ra đi, bằng không ta xuất thủ bây giờ.
Huyết Thủ Thiếu Đông cười hí hí một tiếng nói:
- Chớ nóng nảy làm gì, muốn bàn công việc làm ăn thì phải bình tâm tỉnh khí, ngươi nghỉ tại Duyệt Lai khách điếm, và Võ Lâm Tiên Cơ cũng ở tại một khách điếm, hơn nữa hai người gặp nhau rồi chứ gì?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật bắn người lên, không ngờ đối phương đã hoàn toàn kiểm soát hết hành tung của mình. Trông tình hình hiện nay bây giờ đây hai bên không phải ngẫu nhiên hội ngộ đâu, chắc chắn gã đã theo dõi mình tới đây không sai rồi, bằng không đối phương chẳng tỏ ra ung dung và lại ung dung nói chuyện làm ăn với mình như thế được đâu, vậy thì đáng sợ gớm, chẳng biết gã đã sắp xếp quỷ kế gì nữa đây. Mình nên đề cao cảnh giác mới được. Hắn suy nghĩ đến đây bèn đưa mắt chăm chăm nhìn đối phương một cái, làm ra vẻ ung dung nói:
- Đúng thế, có sao không?
Huyết Thủ Thiếu Đông khẽ gật đầu một cái, nói:
- Vậy thì không còn sai rồi, ngươi biết Võ Lâm Tiên Cơ có nhiệm vụ gì không? Trần Gia Lân giật mình nói:
- Y có nhiệm vụ gì ư? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Y nhận lệnh đêm nay tìm mọi cách phải kiềm giữ ngươi không cho ngươi đi đâu hết.
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật nẩy người lên. Đối phương chẳng nói lời hư dối, hắn còn nhớ Võ Lâm Tiên Cơ có nói tối nay sẽ mở tiệc đãi mình, thì ra là nguyên nhân như thế, nhưng tại sao Huyết Thủ Thiếu Đông lại biết việc này ư?
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây bèn lên tiếng hỏi:
- Sao ngươi lại biết như thế? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì?
Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
- Họ làm như vậy với mục đích gì thế? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Đêm nay đối phương sẽ tiến hành một công việc ở Nam Xương và sợ ngươi nhúng tay vào, cho nên phải tìm cách kiềm giữ ngươi.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Lạ thay, sao đối phương lại biết ta đến Nam Xương, đồng thời tại sao lại biết ta sẽ can thiệp vào sự việc họ và đã xếp đặt để Võ Lâm Tiên Cơ kiềm giữ ta như vậy ư?
Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Chẳng có gì lạ lùng cả, tai mắt đối phương rải đầy các nơi, nhất cử nhất động của ngươi thảy đều nằm gọn trong tầm mắt quan sát của họ, ví dụ bây giờ đây cũng đã có người theo dõi ngươi ra ngoài thành rồi, nhưng y không thể trở về thông báo tin tức nữa, vì y đã ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ rồi!
Trần Gia Lân lấy làm kinh ngạc, nói giọng xúc động:
- Đối phương là nhân vật nào vậy, có phải là thuộc hạ của Bà Dương phu nhân không?
Huyết Thủ Thiếu Đông mỉm cười bí mật nói:
- Có lẽ phải mà cũng có lẽ không phải, tốt hết ngươi chớ thắc mắc điều này. Bây giờ chúng ta phải bàn đến chuyện giao dịch của đôi bên, canh hai đêm nay ngươi hãy đến ẩn phục ngay cổng Thiên Quang miếu tại Nam Môn, nếu ngươi trông thấy một nữ nhân có mang món đồ gì đến, bằng bất cứ giá nào ngươi cũng phải cướp lấy món đồ của đối phương, sau đó trở về đây giao cho ta, sự việc như thế xem như xong.
Trần Gia Lân thoáng suy nghĩ giây lát, lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Đây là vụ giao dịch mà ngươi đã nói đó ư?
- Đúng thế!
- Cha chả, họ Phan kia! Ngươi xem ta là người như thế nào vậy? Hừ, ngươi chớ hòng sai ta đi cướp đồ cho ngươi. Nói cho ngươi hay, ngươi chớ hòng giở trò quỷ quái nữa, bây giờ ta sẽ giết ngươi ngay...
Nói xong, hắn khẽ hất thanh kiếm cùn đầu trong tay một cái, hai mắt tia ra luồng sát khí kinh người. Huyết Thủ Thiếu Đông vẫn đứng yên một chỗ cất giọng bình tĩnh nói:
- Ngươi hạ kiếm xuống nào, ta chưa nói hết cơ mà... Trần Gia Lân nhảy vọt tới một bước, nói:
- Ta không còn thì giờ rảnh rỗi nghe ngươi nói nhảm nữa, ngươi muốn đào tẩu nữa ư? Huyết Thủ Thiếu Đông bĩu môi nói:
- Này Trần Gia Lân, tao cho rằng ngươi thông minh quá cho nên trở thành đần độn. Ta vẫn biết ngươi đang tìm kiếm ta, để trả thù cho vợ chồng Lâm Nhị Lăng, nếu ta muốn đào tẩu thì cần gì hiện thân gặp ngươi nữa? Ngươi hãy suy nghĩ kỹ lời ta xem có đúng không?
Trần Gia Lân nghe đối phương nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ. Quả nhiên gã nói không sai chút nào, có điều hắn không sao hiểu nổi đối phương đang chơi trò huyền ảo gì đây?
Hắn suy nghĩ đến đây buột miệng hỏi:
- Tại sao quyết phải tìm ta bàn vụ làm ăn này như thế? Huyết Thủ Thiếu Đông chẳng chút do dự nào nói:
- Điều thứ nhất, vì vụ làm ăn này rất quan trọng đối với ngươi, điều thứ hai chỉ có ngươi mới có khả năng hoàn thành công việc này.
Trần Gia Lân thắc mắc hỏi:
- Ngươi nói rõ một chút nữa xem nào? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Món đồ mà ta bảo ngươi đi cướp đoạt, chính là món đồ mà Mạc Phụ Song Hùng vì nó mất mạng cách đây mấy hôm, bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?
Trần Gia Lân giật bắn người lên... Ở một ngôi miếu tại ngoại thành Phủ Châu, Công Tôn đại nương và Huyết Thần Đông Phương Vũ vì truy tầm món đồ này mà đã hạ độc thủ giết chết Mạc Phụ Song Hùng, đồng thời họ lại hoài nghi hai cái hộp gỗ mà mình đang xách trong tay chính là món đồ mà họ muốn tìm kiếm. Cuối cùng họ được chứng minh không phải, sau đó mới chịu buông tay. Nói như vậy việc này lại có liên quan đến Mẫu Đơn lệnh chủ rồi, nhưng tại sao Huyết Thủ Thiếu Đông lại nói có liên quan đến mình ư?
Phải chăng gã cố tình nói như thế để đạt được mục đích lợi dụng mình chăng?
Quyết phải làm sáng tỏ điều này mới được. Hắn suy nghĩ đến đây, bèn trầm giọng nói:
- Ta không sao hiểu nổi vụ giao dịch này có can hệ thế nào với ta? Huyết Thủ Thiếu Đông thở phào một cái nói:
- Đương nhiên bây giờ ngươi chưa biết rồi, trông tình hình nếu ta không nói rõ mọi việc cho ngươi hay chắc ngươi không chịu giao dịch với ta đâu?
Trầm Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Đương nhiên!
Huyết Thủ Thiếu Đông chau mày nói:
- Làm ăn phải ra giá cả, ta dùng sự an toàn của Ngô Hoằng Văn làm giá cả được không? Trần Gia Lân Nghe nói thế bất giác giật nẩy người lên, Ngô Hoằng Văn đã thình lình mất tích một cách thần bí trong tiểu ốc của Lâm Nhị Lăng, bây giờ đối phương lại lấy sự an toàn của y ra làm giá cả, chẳng lẽ Ngô Hoằng Văn đã lọt vào tay của đối phương. Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác xúc động nói:
- Nói sao? Ngươi lấy sự an toàn của Ngô Hoằng Văn làm giá cả ư? Huyết Thủ Thiếu Đông gật đầu nói:
- Đúng thế!
- Y đã lọt vào tay của các ngươi?
- Cứ cho là vậy đi!
- Lấy sinh mạng của y uy hiếp ta chăng?
- Đây là giao dịch chứ không phải uy hiếp, chớ nói lời khó nghe như vậy?
- Nếu như ta giết ngươi trước sau đó mới tìm lệnh tôn Huyết Chưởng Quỷ và thủ hạ của y liễu kết thì sao?
- Ngươi chẳng dại gì hành động như vây.
Trần Gia Lân hất thanh kiếm một cái giận giữ gầm thét nói:
- Sao ngươi lại biết ta không hành động như vậy?
Trông tình hình hắn sắp xuất thủ bây giờ. Huyết Thủ Thiếu Đông vẫn bĩnh tĩnh nói:
- Đương nhiên không khi nào ngươi lại hành động như thế, vì ngươi còn quan tâm đến an nguy sinh tử của Ngô Hoằng Văn!
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Hiện giờ Ngô Hoằng Văn đang ở đâu?
- Y vẫn bình yên, có điều vẫn chưa hồi phục công lực vì y bị nội thương rất trầm trọng. Quả nhiên điều gã vừa nói hoàn toàn phù hợp với sự thật, Trần Gia Lân sực nảy ra một ý, nói:
- Phan Văn, ngươi là thế gia giao dịch, đương nhiên phải giàu kinh nghiệm về làm ăn, bây giờ ta cũng làm một cuộc mua bán đổi chác, trước tiên cầm nã ngươi, sau đó mặc cả với Huyết Chưởng Quỷ, như vậy chẳng tuyệt ư?
Huyết Thủ Thiếu Đồng cười ha há một tiếng, nói:
- Nếu ngươi làm như vậy dĩ nhiên cả vốn lẫn lời đều tiêu hết. Điều thứ nhất, ngươi chưa chắc bắt sống được ta, điều thứ hai, ta bảo ngươi cướp đoạt món đồ ấy, chính là bao đồ mà Ngô Hoằng Văn suýt chút nữa bỏ mạng vì nó, như vậy ngươi dại gì mà không giao dịch với ta chứ?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, quả thực tình hình trước mắt phức tạp hết sức, chiếu theo tình hình đối phương vừa nói, mình không bằng lòng cũng chẳng được rồi, minh đệ Ngô Hoằng Văn đã liều mạng giữ gìn bao đồ ấy, mà chính Mạc Phụ Song Hùng cũng chết vì món đồ nọ, đồng thời Mẫu Đơn lệnh chủ đã hạ nghiêm lệnh phải truy tìm cho được vật này, như vậy có thể tưởng tượng vật này quan trọng đến cỡ nào rồi. Có điều hắn không hiểu tại sao Ngô Hoằng Văn lại can hệ đến sự việc này mà thôi?
Bây giờ nếu muốn bảo toàn tính mạng của Ngô Hoằng Văn, đành phải chấp nhận điều kiện của đối phương.
- Này Phan Văn, ta bằng lòng giao dịch với ngươi, thế nhưng ta phải hỏi ngươi hai điều nữa...
- Ngươi cứ việc hỏi đi!
- Điều thứ nhất, vì sao Ngô Hoằng Văn lại lọt vào tay các ngươi?
- Xong việc y sẽ trả lời cho ngươi điều này không sai, còn điều thứ hai là gì?
- Điều thứ hau, việc ngươi giết vợ chồng Lâm Nhị Lăng phải giải quyết bằng cách nào đây?
Huyết Thủ Thiếu Đông cười ha há nói:
- Ta không biết bay lên trời đâu, chúng ta vẫn còn gặp lại cơ mà. Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Được, chúng ta cứ thế tiến hành!
Huyết Thủ Thiếu Đông nghiêm sắc mặt lại nói:
- Ngươi cần phải chú ý vài điều, thứ nhất ngươi không được nói cho mọi người hay ta và ngươi có vụ giao dịch này. Thứ hai, bằng bất cứ giá nào ngươi cũng phải cướp cho được món đồ đó. Thứ ba, ngay từ bây giờ ngươi phải cố gắng giữ hành tung cho cẩn thận tối đa. Không được gặp bất cứ người nào, đồng thời nghiêm phòng chớ bị người ta theo dõi. Bằng không nếu đối phương phát giác ắt phải cải biến phương hành động, thế là vụ giao dịch này cũng hỏng luôn.
Trần Gia Lâm tra kiếm vào bao, nói:
- Được, ta sẽ làm y như ngươi vừa dặn! Huyết Thủ Thiếu Đông vẫy tay nói:
- Xong việc chúng ta sẽ gặp tại đây, bây giờ ta xin cáo từ trước! Dứt lời, gã phi thân chạy mất dạng luôn
o0o
Sắc trời từ từ tối dần.
Trần Gia Lân vẫn đi lang thang ngoài thành, hắn không thể đến Thiên Quang miếu quá sớm, ắt phải ở lại giây lát nữa. Hắn cứ từ từ đi tới, bỗng nhiên thấy một đống gì đen lù lù trong bụi rậm, bất giác động tính hiếu kỳ chạy đến đó ngay, té ra là một hán tử áo đen nằm trong bụi rậm không động đậy gì hết. Trần Gia Lân cúi người sờ vào tâm mạch đối phương thì ra y đã tắt thở từ lâu. Hắn sực vỡ lẽ, chính hán tử này đã âm thầm theo dõi mình bị Huyết Thủ Thiếu Đông giết chết để bịt miệng.
Hắn nghĩ bụng: "Nếu đối phương phát hiện cái xác chết này quyết phải đổ tội cho mình không sai. Mặc dù mình chẳng sợ hãi gì họ, nhưng vẫn là một sự phiền phức, chi bằng mình chôn cất xác chết này cho rồi. Dù gì bây giờ mình cũng rảnh rỗi, đứng trên lập trường nhân đạo, bất kể kẻ chết thân phận thế nào, nếu để xác chết bỏ hoang cũng không hay".
Thế rồi Trần Gia Lân sử dụng chưởng lực đánh khoét một cái hố vừa đủ chôn cất thi hài gã hán tử áo đen. Khi hắn hoàn tất công việc thì đã đến canh một, bây giờ có thể đi được rồi. Khi trống điểm canh hai, thì Trần Gia Lẩn ẩn phục ở bên ngoài cổng Thiên Quang miếu hơn nửa canh đồng hồ rồi, trong lòng hắn sốt ruột vô cùng, nếu đối phương thay đổi kế hoạch thì mọi việc hỏng bét. Hắn còn đang luống cuống lo nghĩ, thình lình một bóng người từ trong miếu từ từ bước ra sân miếu. Trần Gia Lân bất giác thấy khẩn trương vô cùng, hắn phóng mắt nhìn đến phía trước, mới hay người vừa xuất hiện là một lão hòa thượng. Lão hòa thượng bước tới cổng miếu độ khoảng ba trượng rồi dừng lại, lão đảo cặp mắt như điện quang, nhìn quét chung quanh một vòng, chứng tỏ lão tăng này là một cao thủ võ lâm. Chẳng lẽ lão chờ đợi nhận món đồ đưa tới chăng?
Trông tình hình không còn sai rồi, căn cứ theo lời nói của Huyết Thủ Thiếu Đông, người đưa đồ tới là một mỹ nhân, không cần hỏi cũng biết lão hòa thượng trong miếu là người ra tiếp nhận rồi. Tại sao người xuất gia lại có quan hệ với Hoa Nguyệt Biệt Trang như vậy ư?
Bỗng nghe lão hòa thượng lẩm bẩm nói:
- Lạ thay, đến giờ rồi sao lại xảy ra sự biến gì chăng?
Lão vừa dứt lời bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện, Trần Gia Lân giật bắn người lên, đang chuẩn bị có hành động, hắn thoạt đảo mắt nhìn tới, bất giác giật mình kinh hãi, vì người vừa mới xuất hiện chính là Võ Lâm Tiên Cơ chứ không còn ai xa lạ nữa. Hắn bàng hoàng chẳng biết phải làm sao hết, đương nhiên y không phải là người đưa đồ đến đây, vậy thì y đến đây làm gì?
Lão hòa thượng trầm giọng quát hỏi:
- Ai đó?
Võ Lâm Tiên Cơ lượn mình lướt tới, nói:
- Thưa đại sư, chính là ta đây!
Dường như lão hòa thượng lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Sao ngươi cũng đến đây vậy? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Thưa đại sư, sự việc đã có biến đổi... Lão hòa thượng thất kinh hỏi:
- Sự việc thay đổi như thế nào? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Ngư Lang Trần Gia Lân bỗng nhiên mất tích! Lão hòa thượng kêu ồ lên nói:
- Thật là hồ đồ, tại sao ngươi lại để hắn thoát khỏi sự kiểm soát của ngươi như vậy ư?
- Ta đã chiếu theo kế hoạch hẹn gặp hắn vào buổi tối, lúc chiều hắn có rời khỏi khách điếm, ta có phái người theo dõi hắn...
Lão hòa thượng nói:
- Người theo dõi hắn đâu rồi? Võ Lâm Tiên Cơ lắc đầu:
- Cũng không thấy trở về!
Lão hòa thượng trầm mặc giây lát, sau đó thở mạnh một tiếng nói:
- Ngươi không tiện hiện thân nơi đây, hãy quay về mau, tiếp tục truy thám tung tích Ngư Lang. Nước cờ vốn là để đề phòng muôn một thôi, hắn quyết không biết tình huống này đâu, chỉ sợ bọn cáo già nọ sai khiến hắn ra mặt... ngươi cứ đi đi!
Võ Lâm Tiên Cơ không nói gì nữa, y lập tức phi thân rời khỏi ngay. Trần Gia Lân lấy làm thắc mắc vô cùng, bọn cáo già mà lão hòa thượng về đề cập là những ai thế?
Lão hòa thượng đảo mắt quán sát một vòng nữa, sau đó mới quay người đi vào trong miếu luôn. Tức thì ngoài cổng miếu lại hồi phục lại bầu không khí tĩnh lặng như lúc nãy.
Bình luận truyện