Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 208-214



208: Câu Chuyện Về Một Dũng Giả 9 (Góc Nhìn Từ Irushia)


“Ngày này đã đến rồi, đức cha. Đáng buồn thay cho những người vô tội sẽ bị tử hình trong hôm nay, nhưng đó là luật, không thể phá vỡ. Chỉ có thể cầu mong linh hồn của họ có thể được cứu rỗi.”

“.........”

Lão mục sư giữ thái độ im lặng khó chịu trước tôi.

Gương mặt hậm hực gì thế hả?

Những đối tượng chịu xử phạt là những kẻ đồng lõa trong vụ bỏ trốn; thân nhân của Adofu là nhóm cần phải loại bỏ thứ hai.

Việc này thích hợp với giáo hội hơn.

Sau khi tôi lan truyền tin đồn thất thiệt về những hành động khả nghi từ gia đình hắn, gã mục sư chắc chắn đã có kế hoạch cho tình huống đó.

Chỉ cần khơi mào nhẹ là xong.

“Cậu cần biết rằng chúng ta đã phải chịu áp lực rất lớn đến từ việc yêu cầu thả tự do cho đứa nô ɭệ nhân thú bên phía Ardezia! Xử tử công khai một giống loài gớm ghiếc như thế có khác gì vùi danh tiếng của giáo hội xuống vũng lầy chứ! Cậu đang nghĩ gì thế hả!?”

Nóng nảy nữa rồi.

Cứ lãi nhãi miết.

“Sẽ không sao ạ. Chúng ta không cần phải nghe theo những gì mà Ardezia lên tiếng. Và hơn nữa, chừng nào thần còn ở đây, chúng sẽ không thể gây hại được đến Harenae. Sẽ là một tiền lệ xấu nếu để bọn tội phạm lộng hành trong chính thành phố của chúng ta. Hãy vững vàng lên, thưa đức cha.”

Cô gái nhân thú kia.

Nó là đứa sẽ chết cùng với đám người thân của Adofu.

Tôi đã che chở khi cô ả kiệt quệ trong hoang mạc lúc tôi đang trên đường tiêu diệt con hắc long.

Cô ta nhận ra nếu trở về Harenae sẽ lại biến thành nô ɭệ nên đã thông đồng với Adofu.

Cả hai tên đều khước từ lòng tốt của tôi, đầu độc và làm tôi suy yếu, sau đó là cố gắng gϊếŧ hại tôi.

Tôi đã có nguy cơ bị hạ gục trong cuộc đấu với Adofu.

Dù đã bị thương nặng nề, hắn vẫn có cơ hội bỏ chạy.

Thiệt hại mà tôi nhận phải cũng kinh khủng không kém, thế nên đã từ bỏ nhiệm vụ chinh phạt con hắc long.

Tôi chỉ có thể bắt giữ cô gái nhân thú và mang về Harenae.

Với lòng nhiệt thành và trái tim nhân hậu, tôi đã năn nỉ giáo hội thả tự do cho cô ta.

Tuy nhiên, tội danh cho việc chống lại vị anh hùng là không thể dung thứ được.

Yêu cầu của tôi bị từ chối và án tử đã được quyết định.

Bị ràng buộc với giáo mục vì hòa bình và trật tự của Harenae, tôi đành phải chấp nhận, cảm động biết mấy.

Dĩ nhiên câu chuyện thật sự thì hoàn toàn khác, chỉ là xu hướng thời đại thôi mà.



Tuy có chút gì đó hơi lãng, nhưng cũng đủ tốt rồi.

Tôi trở thành vị anh hùng có lòng tốt cao đẹp với tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ.

Dừng lại cạnh ô cửa sổ nhỏ khi lão mục sư vừa đi qua, tôi nhìn xuống con phố.

Một đám đông đã tập trung sẵn ở nơi hành quyết để giành chỗ.

“Trông kìa. Không còn lâu nữa, đã đến lúc phải thực hiện.”

Lão nhìn tôi với không khí bực dọc quanh những nét nhăn trên trán.

Chứng tỏ lão không mấy ưa gì tình hình này.

Ngươi là tên bảo thủ và ích kỷ lão già ạ.

Thật mát dạ khi bôi xấu mặt hắn và phải xoay xở để tìm cách sống thêm từng chút.

Nói thẳng ra là ta sẽ không giúp đỡ ngươi đâu.

Dù như thế, tôi vẫn ổn khi để mắt đến vấn đề nhỏ nhặt này.

Nếu mọi thứ đúng kế hoạch, có khả năng con hắc long sẽ tiến vào Harenae trong hôm nay.

Tôi sẽ lấy lý do bản thân không thể hành động vì rắc rối xuất hiện trong giáo hội.

Khi con hắc long nổi cơn thịnh nộ trong thành phố, giáo hội sẽ chịu trách nhiệm cho sự lộn xộn do trì hoãn cuộc chống trả dù vị anh hùng muốn nhất quyết ra mặt.

Tôi sẽ không làm gì ngoài quan sát cái gương mặt khốn khổ từ cô ả suốt đời làm nô ɭệ thấp kém của bọn chúng.

Vòng đời ngắn ngủi của lũ lính gác hay vây quanh tôi với gương mặt điềm tĩnh nghiêm trang và cả lão mục sư ngu xuẩn kia…

Sắc đỏ sẽ đổ đầy lên gương mặt chúng.

Cho dù sẽ có vài kẻ chết, nhưng tôi phi tang nhanh gọn là sẽ không sao.

Quả thật là hiếm khi tôi gặp trở ngại với bọn quái thú hạng B, vẫn ổn thôi nếu ít nhiều biến nó thành vụ náo loạn.

Để phần nào tôi còn có thể góp thêm ít nhân mạng vào đó.

Sẽ là màn trình diễn xuất sắc nếu ra vẻ tôi chiến đấu bằng cả sinh mạng của mình.

Ta hy vọng ngươi sẽ tới, hắc long ạ.

Dù lo lắng khi nó cũng có 〖Thần ngôn〗 và 〖Kiểm tra trạng thái〗.

Nếu đã nhìn qua chỉ số của tôi, có khả năng nó biết sẽ không thể nào giành phần thắng nên run sợ và bỏ đi từ lâu rồi.

Mà đáng nói, nó đã ném cả mạng sống để bảo vệ đứa nô ɭệ, điều đó sẽ diễn ra lần nữa thôi.



Nhưng tính ra nó không có ngốc để dành thời gian suy nghĩ, không làm những chuyện ngớ ngẩn như thế.

Chà, nếu nó không đến thì cuộc hành quyết cuối cùng sẽ diễn ra.

Tôi sẽ khiêu khích nó bằng cách treo cái xác ở nơi có thể trông thấy từ xa.

Nếu con rồng nó mà tiến hóa rồi vươn lên được hạng A thì sẽ có thêm rắc rối.

Tuy vậy hiện vẫn có một khoảng cách khá lớn giữa cấp độ hiện tại và tối đa của nó.

Cực kỳ khó tin đến việc nó có thể đạt tới giai đoạn tiến hóa tiếp theo chỉ trong chưa tới một tuần.

Nó không thể nào thành công nâng trình lên được mức đó lẫn liên tục được.

Tôi cũng đã từng làm những điều dại đột đó, đến mức vô số những người đi theo tôi chết oan mạng.

Không, đó điều là những sai lầm.

Tôi vẫn còn non kinh nghiệm lắm.

“Nếu cậu hành xử quá mức cho phép thì ta sẽ phải cân nhắc. Đừng nghĩ rằng giáo hội có thể bao che cậu mãi mãi.”

Ngươi nói với ta mấy câu đó suốt.

Không có anh hùng, giáo hội Harenae chẳng là cái thá gì cả.

Vì vậy ngươi sẽ không thể nào bài trừ ta được.

“Thật khủng khϊếp khi nói về điều đó, ngài biết mà. Nhân tiện, khởi nguồn của vấn đề, Adofu không thể lần ra dựa vào Ấn dấu tù nhân sao? Quan trọng hơn cả thần nữa, chuyện của giáo hội chẳng lẽ không cần được giữ kín sao? À phải, Adofu sẽ chẳng dám manh động gì nếu ông ta thật sự đã bị đóng dấu nhỉ? Thần cảm thấy vô cùng cảm thông với ngài…”

“Không đời nào ta tin mấy chuyện vớ vẩn như vậy! Chính ta là người đã xác nhận rồi!”

“Sao ngài phải làm ồn lên như thế? Nếu bất cứ lời nào trong đó lọt ra khỏi bức tường này, thì ngài, đức cha ạ, sẽ phải lãnh thêm trách nhiệm cho rắc rối phía sau đấy.”

Giáo hội đã đặt Ấn dấu tù nhân sau lưng Adofu.

Nó có khả năng kiểm soát hành động của đối tượng.

Tôi tích cực nhấn mạnh và cáo buộc giáo hội với lý do gì đó mà không đóng đấu hắn ta lại.

Nếu không câu chuyện về việc Adofu chống trả tôi sẽ không đủ sức thuyết phục.

“Thế ngài đã xác định ai là thủ phạm trong việc đó chưa ạ? Hơn nữa, ngài đã phân loại ra người nào có ý định sử dụng Adofu để ám hại thần? Chỉ vì vậy mà thần suýt đi đến suối vàng rồi.”

Lão mục sư tỏ ra nghiêm mặt hơn.

Có vài người được thẩm quyển xử lý Ấn dấu tù nhân.

Với sự quản lý còn non yếu, lão không thể tống cổ bọn cấp dưới được.

Để tôi xem ai sẽ là người bị lão gạch tên đây…


209: Câu Chuyện Về Một Dũng Giả 10 Góc Nhìn Từ Irushia


Mười cây thập giá dựng lên ở trung tâm địa điểm hành quyết.
Buộc chặt trên đó là đám thân nhân của Adofu và đứa nhân thú với mảnh giẻ quấn vào miệng.
Ai trong số chúng cũng đều sầu khổ, hoàn toàn bất lực.
Tôi đứng cạnh hàng ngũ binh lính ở giữa những cây thập giá và người dân thành phố nên có thể trông thấy rõ mặt chúng.
Góc nhìn đẹp tuyệt.
Mục đích là để đảm bảo an ninh.
Đó là đặc ân của quan chức giáo hội khi có thể chiêm ngưỡng góc nhìn cận cảnh.
Sẽ còn hấp dẫn hơn nữa nếu có ai đó tỏ ra căm hận với Adofu, nhưng giai đoạn đó chỉ đến rồi đi trong vài ngày trước.
Giờ thì chúng chỉ còn run rẩy trước màu sắc sắp nhuốm lên mặt.
Thật buồn khi tôi không thể nghe thấy lời van xin tha mạng do tấm giẻ buộc trên miệng, nhưng tôi không thể để chúng gây rắc rối cho mình nếu nói ra quá nhiều.
Bằng mọi giá, không cho bất kỳ kẻ nào đến cởi bỏ nó ra.
Tuy vậy xúc phạm như thế cũng hơi quá đáng.
Với cách hành quyết ở những vương quốc khác, họ trùm lên đầu phạm nhân túi vải.
Còn tôi hả?
Không thích vì như thế tôi không thể thấy gương mặt đau xót cuối cùng của chúng.
Và cách thi hành án, một đao phủ trong nhóm binh lính được chọn ra sẽ đi xung quanh và chặt đầu từng người trên thập giá bằng thanh gương.
Không còn gì hơn thế nữa.
Ngoài ra, tôi nghĩ nó còn có hiệu quả rất tốt trong việc răn đe rồi gϊếŧ chúng sau khi đã hành hạ đã đời.
Có lẽ lần tới tôi nên mang tới đề nghị gì đó với chúng khi ở bước đường không còn gì để mất nhỉ?
Tuy nhiên sẽ không dễ dẫn dụ đâu khi chúng mãi kẹt trong những sự mê tín chán phèo, kiểu như được chết dưới thanh gương này sẽ thanh tẩy linh hồn tội lỗi của chúng hay linh tinh gì đó.
Tôi nhìn lên bầu trời.
Mặt trời đã ở trên đỉnh đầu.
Vậy là con hắc long không chịu đến.
Thế chuyện sẽ phải diễn ra thế này rồi.
Sự trông đợi của tôi vào con rồng đó đã sai lầm.
Chẳng có lý do gì để khiến nó liều mạng vì một đứa con gái cả.
Chắc nó sẽ có chút bực bội khi chỉ gϊếŧ được mỗi Adofu.
Tiếc thay kỳ vọng tốt đẹp mà tôi nghĩ sẽ diễn ra.
Nhưng không thể khác được, vẫn có cách khác để tôi ném một con quái thú vào Harenae.
Dù vậy nếu triệu hồi nó ra tôi có thể bị lần dấu.
Nên làm thế nào đây?
Quả là vấn đề lớn.
Đao phủ tiến lên chỗ những cây thập giá.
Hắn quay xuống đối diện với người dân, hướng thanh đao lên bầu trời.
“Đây là những kẻ phạm nhân làm đe dọa nghiêm trọng đến Harenae! Hãy thương xót cho linh hồn tội lỗi của họ được trong sạch sau khi chết!”
Tôi che mắt rồi quay mặt đi chỗ khác mà suýt ngáp.
Dễ chịu hơn rồi.
Gần như để lộ ra ngoài mất rồi.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân ai đó dồn dập.
Những tiếng xì xào hoang mang bắt đầu nổi lên trong đám quần chúng.
Tôi bỏ tay ra để nhìn lên.
Chẳng nhận ra ai đã tạo nên âm thanh đó cả.
Ở cạnh bên, tôi nghe thấy tiếng đụng độ.
Tôi liền quay qua.
Đó là một người đàn ông che khuất mặt bởi tấm áo choàng.
Một kỵ sĩ bị đánh bại và quỳ gối dưới tay hắn.
Tên này không phải hạng xoàng, hắn chờ đợi tôi mất cảnh giác mới ra tay.
“Bằng cách quái nào mà ngươi có thanh gươm của chiến binh!? Này! Ngươi là ai!?”
Một người khác lên tiếng, chĩa mũi kiếm vào kẻ tấn công.

Hắn cầm thanh đao to tướng trên tay với con dấu kỵ sĩ khắc ở chuôi, giống với thứ Adofu từng sở hữu.
Chúng lấy cắp nó từ cái xác của lão chăng?
Hắn vứt bỏ áo choàng về tôi.
Tôi rút kiếm chém đứt nó bén ngót.
Tà áo lả lơi trong gió, hai mảnh tách rời khỏi nhau.
Gã đó không từ cơ hội lao đến tôi.
Lợi dụng lớp áo choàng làm điểm mù để che khuất hành động.
Chiến thuật tốt, nhưng lại chậm.
Ngươi vẫn kém cỏi so với ta.
Tôi nhanh chóng thủ thế.
Với khoảng cách và chênh lệch về chỉ số nhanh nhẹn, tôi không cần phải nổ lực hết mình và vẫn thừa sức đối phó.
Hay là đả thương vào vai hắn rồi để lính gác giải quyết vậy?
Mảnh áo choàng rơi xuống đất, để lộ ra một gương mặt thân quen.
Tôi hoàn toàn đứng người.
“Adofu!? Sao!? Làm thế nào mà ông còn sống…!?”
Không thể nào, lão ta vẫn lành lặn trong tình trạng khi đó ư!?
Thấy tôi ngừng chuyển động, Adofu thay đổi quỹ đạo đường kiếm.
Mũi kiếm hướng đến trước mặt tôi, nhắm thẳng tới.
Chắc chắn nó chỉ có thể gây ra vết đứt nhỏ, nhưng tôi đết muốn để lại bất kỳ đường sẹo nào trên mặt.
Tôi không kịp đưa kiếm theo và lão ta đã ở quá gần.
Tuy nhiên, nếu đúng là Adofu hắn sẽ bị ngăn chặn lại nhờ Ấn dâu tù nhân.
Tôi nhảy lui về sau và hô lên.
“〖Gục ngã〗!”
Adofu mất đi động năng và thanh đại đao vụt khỏi tay.
Cơ thể lão rơi, trước hết là vai, xuống mặt đất.
Ít giây theo đó là thanh đao.
Bọn lính gác vây quanh tôi.
“Ngài Irushia! Có sao không!?”
“Phù… vâng, ta ổn.

Quan trọng hơn, tóm lấy… hắn…”
“Sao ông ta lại ngã vậy? Chẳng phải vừa rồi là…”
Các vị tư tế bước ra từ một bên giàn thập giá.
Tôi chỉ kịp nhận ra khi nhìn thấy họ.
Đáng lẽ tôi không nên niệm chú Ấn dâu tù nhân.
Không phải bây giờ, ngay tại nơi này.
Trong số họ có cả người đã đóng dấu Adofu.
Khi tôi đã dựng nên một vở kịch hoàn hảo, tại sao lại để xảy ra chuyện như thế này được chứ?
Chẳng lẽ đây là cơ hội tốt cho tên tù vượt ngục Adofu chứng minh sự vô tội bằng cách trở về?
Chắc đây là điều lão nghĩ.
“...Ta đã đoán đúng.

Ngươi đã qua mặt giáo hội về vụ con dấu.

Ta biết ngươi sẽ làm thế mà.”
Lời Adofu tuông ra khi bị bắt giữ bởi lính gác.
Vậy mục đích ban đầu của lão là dụ tôi dùng tới Ấn dấu tù nhân?
Ngẫu nhiên mà thanh kiếm trên tay tôi bộc phát sức mạnh.
Bình tĩnh lại, Irushia.

Nếu mày chém chết lão tại đây cũng không thay đổi được gì cả.
Dù sao thì Adofu cũng sẽ bị hành hình ngay thôi.
Đám tư tế nhìn tôi đáng ngờ.
Tôi đây, người đã chứng minh cho việc con dấu của chúng bị lỗi, giờ lại đi sử dụng nó ngay lần đầu khi bị Adofu tấn công.
Không phải tất yếu bị nghi ngờ liền sao?
Một tên tư tế đến với tôi.
“Ngài Irushia, thông cảm cho sự thất lễ, nhưng tôi phải hỏi ngài vài câu nếu…”
“Để sau đi.

Hãy nhanh đưa hắn vào ngục.

Rồi tiếp tục thi hành án với những kẻ có tội.”
“N-N-Nhưng về việc… Adofu đã quay lại, tôi nghĩ sẽ hợp lý nếu tổ chức một cuộc điều tra khác và xem xét lại tội trạng đối với người thân của ông ta.

Ngay từ ban đầu, những hình phạt này chỉ dành để răn đe trong trường hợp người chịu thi hành án không có mặt mà thôi, đặc biệt vấn đề này còn có nhiều điều cần bàn cãi.

Vậy nên nếu ông ta đã trở về và có cơ hội để tra khảo họ, thì…”
“Vô ích mà thôi! Chỉ toàn những suy nghĩ không cần thiết! Trở về vị trí đáng lẽ của ông đi!”
Bây giờ, dù cách này hay cách khác, tôi phải tận dụng thời gian.
Chỉ cần thêm một chút, sự việc sẽ càng phai nhạt và cho tôi cơ hội suy tính kỹ lưỡng.
Thậm chí có thể làm sai lệch chi tiết con dấu theo bất kỳ cách nào tôi muốn…
Tôi đưa mắt về gã mục sư.
“E hèm, không cần phải hoảng loạn! Cuộc phản động đã được dập tắt và chúng ta sẽ tiếp tục xử tội bọn chúng! Giải phạm nhân về nhà ngục!”
Mục sư và đoàn tư tế trở về vị trí của họ.
Toàn thể mọi người kể cả dân chúng nhìn tôi với thái độ mất lòng tin.
Mẹ kiếp, tên Adofu khốn nạn.
Không thể nào ngờ được tôi lại thất bại trong việc gϊếŧ lão.
Tôi không hề biết liệu Adofu có còn sống sót hay không do chưa nắm rõ được kinh nghiệm sử dụng thanh nguyền kiếm để kết liễu.
Lão là một tên cứng đầu, quấy rầy tôi cho đến tận cùng.
Thôi, mà không sao.
Điều duy nhất có thể làm được chỉ thế này.
Bọn chúng chẳng có được tý bằng chứng thuyết phục nào.
Sau đó tôi sẽ nhờ mục sư xử lý cái xác của Adofu, thế là xong chuyện.
“Ngài Irushia? Có một điều mà tôi muốn hỏi.”
Bên dưới đám đông, có một người đàn ông bước ra.
Sự huyên náo nổi lên khắp nơi.
“Gì- Hagen!? S-Sao mà ông…”
“Tôi được nghe là ngài đã ở bên cạnh khi tôi sắp lìa đời.

Tôi sẽ không đồng ý về việc đó; Tôi còn muốn ngài giải thích tất cả về đồng đội của mình, những người đã chạy thoát trước đó, sao lại chết hết.”
Đáng ra tôi phải tính tới khả năng này chứ.
Chính là con rồng kia, nó đã đi cùng với đứa nhân thú.
Hagne đã không bị nó gϊếŧ.
Những gì tôi đã nghe, ngay từ ban đầu, đều chỉ là tin tức nhầm lẫn.
“Thế này là sao ngài Irushia!? Tôi cũng yêu cầu ngài phải giải thích!”
Một tên lính ép buộc tôi.

Những gã tư tế trước đó cũng tiếp cận tôi để tìm hiểu sự tình.
“Thay vì trì hoãn, chúng tôi nghĩ sẽ tốt hơn khi giải quyết hiểu lầm ngay tại nơi này luôn.

Trước sự chứng kiến của toàn thể người dân…”
Như thể một đám mây đen chê khuất trên đầu tôi.
Ngay đây, thời điểm không tích hợp nhất.
Không còn gì có thể tệ hơn nữa.
Tôi không ngờ cả Adofu lẫn Hagen đều sống sót một cách thần kỳ.
Bỏ qua Adofu, với bàn tay đã dính máu và mất đi sự tín nhiệm, Hagen mới thật sự là cái tin trời đánh nhất.
Hắn dĩ nhiên đã tiếp xúc với Adofu nên cả hai bọn chúng mới đến đây.
Không thể khác, hắn tất nhiên đã biết chuyện xảy ra giữa tôi và Adofu.
Bằng bất cứ giá nào, tôi phải loại bỏ Hagen trước mặt đại chúng, tống hắn vào nơi không có những ánh mắt tò mò hay quan tâm lý do về nó.
Sao một cú lật kèo thế này mới xuất hiện chứ?
“Và giờ! Tiến hành cuộc xử trảm đi! Các ngươi không nghe thấy đức cha đã nói gì sao!? Chỉ có ta là người được nhắc tới bởi Hagen! Cần phải xác minh mọi thứ về ông ta.

Ta nghĩ ông ấy không thể nào thoát thân cả.

Còn có khả năng ông ta là một con quái vật giả dạng.

Lúc này hãy nhốt vào ngục đã!”
Tôi sẽ bị lật tẩy nếu cứ để hắn nói bất kỳ điều gì hắn muốn, nhiều hơn những gì hắn biết.
Tôi chỉ cần bất giữ để hắn không thể tung rao khắp nơi và tìm một lý do tốt để lũ mục sư trừ khử hắn.
Nếu diễn ra thuận lợi, đó là những gì tôi chỉ cần phải làm.
Miễn là tôi cứ thừa nhận do sơ suất nhỏ.
Vấn đề sẽ nổi lên vì sao mà tôi lại nói dối, nhưng nếu chỉ có vậy thì qua thời gian dài, tôi có thể sửa chữa nó đúng cách.
Uy tín sẽ bị hạ thấp, nhưng đó là cái giá mà tôi phải trả.
“Hành động đi!”
Kể cả mệnh lệnh của tôi, bọn lính không chịu nhúc nhích.
Chúng nhìn mặt nhau bối rối.
“Các ngươi làm gì vậy? Ta lệnh cho các ngươi nhanh làm mau! Đứng nghiêm lên và thực hiện nghĩa vụ của mình! Ngừng phí thời giờ mà bắt giữ Hagen! Các ngươi có đang nghe ta không đấy?”
Mình vẫn sẽ ổn mà, chết tiệt.
Mình sẽ không bị gì hết, sao mà lũ này còn chưa chịu nhấc chân đi?
Tôi nhìn tên mục sư, đánh mắt gợi ý.
Lão liền nóng mặt.
“Cậu tưởng ta sẽ chịu liên lụy ư? Thật quá… ngu ngốc.”
Hắn ta tuôn ra giọng điệu khó nghe.
Khoảng khắc đó khiến tôi sôi máu não lên.
Bọn lính không chịu nghe lệnh, đám tư tế thì phiền nhiễu, những tên cầm quyền trong giáo hội cũng bất động, theo chân lão mục sư.
“Guh- gừ- g…”
Phía sau cánh vai mình.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Thấy đâu cũng vậy, chỉ mỗi một khung cảnh.
Đầu tôi bức bối.
Suy nghĩ thì mịt mờ.
Bọn chúng đã biết chưa?
Tôi sẽ nhanh rút lui trước khi cả lũ thật sự nghi ngờ và rời khỏi Harenae ngay lập tức.
Liệu tôi có còn quay trở lại đây được không chứ?
“Tr-Tránh ra!”
Tôi hích vai một tên tư tế rồi bước vội.
“Ta bảo các người tránh ra! Ta cảm thấy không đươc khỏe! Đừng có nhìn nữa!”
Tôi đẩy một tên lính cản đường sang một bên và rời đi tức tốc.
“T-Tránh đường! Lui ra! Lui hết ra!”
Hagen đuổi theo và nắm lấy vai tôi.
“Này! Ngài cứ nghĩ bỏ đi là được hay sao?”
“Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi ta!”
Tôi nắm thanh kiếm vung điên cuồng.
Hagen ngã nhào.

Lưỡi kiếm nhắm vào lưng Hagen khi hắn vẫn cố bò trên mặt đất.
Mũi kiếm run lên trong cơn tức giận.
Nếu không phải do hắn, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ vì một tên ngu xuẩn mà dẫn tôi vào tính huống bẽ mặt.
Điều này sẽ không bao giờ chấm dứt đến khi nào Hagen vẫn còn sống…
Tôi không biết mình vừa nói gì nữa.
Gϊếŧ hắn ở đây, công khai thế này sẽ chỉ khiến các vấn đề của tôi càng thêm trầm trọng.
Nhưng mặt khác, hắn còn sống thì sao mà dập tắt được.
Ít nhất mình hãy giải tỏa tâm trí trước đã.
Thế là đủ rồi Irushia.
Làm rõ ràng luôn đi.
Kiềm chế cảm xúc lại.
Ngoài ra sẽ chẳng ai cản lại được dù tôi có trở nên tàn bạo.
Gϊếŧ Adofu, tới Hagen, rồi biến khỏi Harenae.
Vậy là xong.
Tôi không còn lưu luyến cái nơi khốn nạn này nữa.
Nếu tiện thì tôi sẽ lấy đầu của lão mục sư luôn khi gọi tôi là thằng ngu.
Khi tôi chém đường kiếm mang sự bực tức, ai đó lại từ trong đám đông lao ra.
Thật bất ngờ vì tôi tưởng lại là một tên tôi từng gϊếŧ nhưng chưa xác nhận chính thức.
Một thanh niên có mái tóc trắng và làn da tái nhạt… không… tên nào không phải con người.
“GwooooooOO!”
Cơ thể hắn dần to lên và chuyển thành hình dạng con rồng.
Con Hắc long tai ương không hề bỏ chạy.
Nó đã giả sang cơ thể con người để ẩn mình.
Được cứu rồi!
Tôi có thể kiểm soát được.
Vẫn còn ánh sáng cuối đường hầm.
Nếu con rồng nổi loạn ở đây, nó sẽ bị mọi người chú ý.
Khi chúng còn đang bất ngờ, tôi có thể bịt đầu mối Adofu lẫn Hagen.
Chỉ cần như thế, sự việc tiếp theo sẽ nằm trong tay tôi.
Một con rồng ồn ào chỉ là chuyện vặt so với vừa rồi.
Cái đầu khổng lồ xuất hiện nhe nanh về tôi.
Rất phiền cho tôi nếu để nó ngẻo sớm quá.
Sẽ có lợi hơn nhiều nếu khiến nó hung hăng và tàn phá triệt để.
Hay là kích động nhẹ bằng thanh kiếm cho chiến binh Harenae thay vì thánh kiếm nhỉ?
Tôi đưa kiếm vào miệng con rồng chém tới.
Nó ngậm lại, tóm chặt và vô hiệu hóa đường kiếm của tôi.
Mạnh hơn tôi nghĩ đấy.
Tôi không rút ra được.
Trong khi hết sức căng tay mình ra để giật lại thanh kiếm, tôi để ý gương mặt con rồng có màu xanh.
Đây… đâu phải con hắc long?
“GaaaaAA!”
Cái đầu thứ hai xuất hiện gào lên, sắp húc vào tôi.
Tôi đành bỏ thanh kiếm nhưng không đỡ kịp.
Hay là lấy chân đá vào đầu nó để tạo đà tránh xa khỏi đây?
“Buhfu-!?”
Vừa đúng lúc tôi đặt chân, tầm nhìn của tôi xoay vòng và hàng tá đom đóm muốn bất tỉnh.
Một lực va chạm cực mạnh từ sau lưng.
Tôi nhận ra mình đã ngã đập trên đất với sức mạnh dữ dội của đối thủ.
Tiếng la hét của mọi người vang khắp xung quanh.
“〖Hồi sức cấp cao〗”
Ánh sáng phủ lấy người tôi, xoa dịu cơn đau.
Tôi nhìn ra đó không phải là hai con, mà là con rồng hai đầu.
“Quần què gì vậy nè? Có phải ngươi…”
Khi còn đang giải đáp thắc mắc của mình, cả hai đầu đồng thời gầm lên..

210: Tái Đấu Với Người Hùng

“Các ngươi làm gì vậy? Ta lệnh cho các ngươi nhanh làm mau! Đứng nghiêm lên và thực hiện nghĩa vụ của mình! Ngừng phí thời giờ mà bắt giữ Hagen! Các ngươi có đang nghe ta không đấy?”

Tên anh hùng hét lên điên cuồng hối thúc binh lính xung quanh.

Vậy mà chẳng một ai nghe lệnh hắn cả.

Nét mặt lo lắng hiện ra khi hắn quan sát tất cả.

Cách mọi thứ diễn ra theo kế hoạch gần như thành công rồi.

Adofu xuất hiện, phơi bày lời giả dối của hắn, tiếp theo Hagen gây áp lực.

Kết quả: vị anh hùng của chúng ta sắp đánh mất lòng tin vào người dân đây.

Dù hắn khoa trương và tự tin rằng sẽ không ai đánh bại được hắn.

Lần này hắn câm họng rồi.

Tôi đưa mắt qua chỗ mấy cây thập giá dựng lên.

Ở cuối hàng tôi thấy Nina bị trói trên đó.

Cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra trong bầu không khí rối rắm này, nhưng vẫn chăm chú theo dõi tình hình với niềm hy vọng le lói trong mắt.

Thế là kết thúc.

Với sự tin tưởng dành cho người anh hùng đổ vỡ, Nina sẽ được thả.

Sau đó tùy theo luật lệ của vương quốc, hắn sẽ bị kết án.

Với những tội lỗi đã gây ra, không tài nào hắn được nhân từ cả.

Tội danh của Adofu cuối cùng sẽ… khoan, chờ đã, hắn định bỏ đi, có ai đó chặn lại không vậy?

Tôi hiểu, dĩ nhiên, Nina và người thân của Adofu sẽ được tự do, nhưng như thế sau cùng Adofu đâu thể trả thù cho cô vợ và em trai của ông ấy chứ?

“Ta bảo các người tránh ra! Ta cảm thấy không đươc khỏe! Đừng có nhìn nữa!”

Tên anh hùng cố rời khỏi nơi hành quyết.

Hắn chỉ có ý định bỏ chạy mà thôi…

“T-Tránh đường! Lui ra! Lui hết ra!”

Hagen đuổi theo và giữ lấy vai hắn.

“Này! Ngài cứ nghĩ bỏ đi là được hay sao?”

“Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi ta!”

Tên anh hùng rút kiếm vung chém dữ tợn.

Hagen bị té ngã ra phía sau.

Ông ta đang quay lưng về hắn khi cố gắng đứng dậy bỏ chạy.

Hắn định tấn công ông ấy.

Tên này điên mất rồi.

Không phải đe dọa đâu, ánh mắt của hắn rất nghiêm túc.

Gã đó đã mất trí.

Cứ thế Hagen sẽ bị gϊếŧ hại thôi.

Tôi đặt thỏ banh đang ở trên tay xuống đất.

Sau đó tôi xông lên.

Đồng thời tắt kỹ năng 〖Hóa nhân thuật〗.

Ngay tức thì, tôi lớn ra, trở lại cơ thể vốn có.

Tiếng la hét vang lên khắp đây đó.

Một số người có thể bị thương khi tháo chạy, nhưng thỏ banh sẽ lo việc chữa trị đó.

Vì theo lời Adofu, rất nhiều người nuôi chúng vì thông minh, khá lành tính mà lại còn đáng yêu nữa. (Trans: mọi lời khen đều hoàn toàn trái ngược với anh thỏ nhà ta)

Vàààà phần lớn chúng bị tống khứ đi ngay lập tức vì tiêu thụ thức ăn quá nhiều. (Trans: mới thấy khen đúng :v)

Thế nên thỏ banh không phải lo ngại khi xuất hiện trước con người.

“GwooooooOO!”

Khi gầm lên, tên anh hùng chuyển mũi kiếm từ Hagen sang tôi.

Tôi bắt lấy nhát chém, ngậm chặt nó vào răng.

Hắn có cố sức rút ra cũng vô ích.



Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.

Hắn tạm thời ngừng di chuyển rồi.

Tôi gọi cho cô bạn giải quyết phần còn lại.

“GaaaAA!”

Cô ấy vươn phần cổ dài vào nơi hắn không phòng bị.

Hắn buông tay khỏi thanh kiếm và nhanh nhảy ra.

Tôi đưa chân tới.

Hắn sẽ định đá vào đầu cô ấy để tạo bước đà tránh né.

Tôi tưởng hắn đã vụt khỏi chân của tôi, vậy mà sau đó, thân thể tên anh hùng ngã đập xuống đất.

Dĩ nhiên vì thể lực của tôi lấn áp hơn hắn nhiều.

Việc lên cấp một cách chắc chắn đã nhận được sự đền đáp.

Khi hắn còn mãi bị vây bủa bởi đám đông, tôi đã tranh thủ kiểm tra trạng thái; xác nhận tôi đã vượt qua hắn trong tất cả chỉ số.

...Tuy nhiên tên anh hùng vẫn có những kỹ năng để tăng cường thể chất.

Tôi đã đoạt lấy một thanh kiếm của hắn.

Nhưng trên thắt lưng kia vẫn còn hai thanh kiếm nằm trong vỏ.

Hắn sẽ không yên ổn chịu thế này đâu.

Tôi hất đầu ném thanh kiếm đang ngậm trong miệng bay đi thật xa.

Nó cắm sâu xuống đất.

Thề với Adofu, tôi sẽ không để tên này toàn thây.

Là người duy nhất trong toàn vương quốc có khả năng đối đầu với hắn.

Tôi sẽ gϊếŧ chết gã anh hùng.

Một kẻ tôi không thể để cho tự do tác tung tác quái.

“Quần què gì vậy nè? Có phải ngươi…”

Khi đứng dậy, hắn cầm lấy thanh kiếm thứ hai, chính là thanh đã nện tôi một cú đau điếng trong lần gặp mặt đầu tiên.

Nghĩa là hắn đã trở nên nghiêm túc.

“GwooooO!”

“GwaaaaA!”

Cả hai cùng gào lên.

“〖Bức tốc〗!”

Khi tên anh hùng lên tiếng, ánh sánh cuộn xung quanh cơ thể.

Phép thuật hỗ trợ nhanh nhẹn hử?

“Chẳng thể có nhiều con rồng mang cái tên giống của ta được. Vậy là ngươi đã tiến hóa rồi phải không? Quả thật vô cùng đáng kinh ngạc. Với lại ngươi đã mang đến cho ta món quà lưu niệm khá hoành tráng đấy.”

Hắn đưa kiếm về phía tôi.

“Thế nhưng! Khi gϊếŧ ngươi ở đây, ta vẫn sửa chữa lại mọi thứ được! Haha! Thật bất hạnh cho ngươi biết bao! Ngươi đã gặp vấn đề tương đối rắc rối khi đi giúp đỡ đứa nô ɭệ kia, nhưng giờ không còn thời điểm nào tệ hơn nữa! Một con rồng ngu đần!”

Đúng thật… nếu tôi không xuất hiện, dù thế nào hắn cũng sẽ mất toàn bộ danh dự và Nina sẽ được thả ra mà không gặp bất kỳ vấn đề.

Rất có thể việc này sẽ khiến công sức của Adofu lẫn Hagen liều mạng để ra mặt xem như tan vào mây khói.

Hai người họ có cơ hội thành công nếu công khai tất cả những chuyện làm tai quái của hắn.

Nhưng khi đó Hagen suýt bị gϊếŧ và thêm nữa, tên anh hùng có thể sẽ tẩu thoát.

Hagen thì chết và Adofu không trả thù được cho người thân.

Tôi không thể gạt bỏ những đồng đội đã cùng hợp sức như thế được.

Miễn là tôi đánh bại hắn, mọi thứ sẽ trở lại toàn vẹn.

“GwoooOOO!”

Tôi đập chân trước xuống nhắm đến thanh kiếm.

Hắn dùng bản kiếm đỡ móng vuốt trượt qua một bên.

Tôi mở to cặp hàm bổ vào hắn.

“〖Nguyệt quang〗!”

Vô số ánh sáng hình cầu bay ra từ thanh kiếm.



Tôi lấy can đảm tiếp tục với đòn tấn công của mình.

Những khối sáng nổ vào mặt.

Tôi nhận phải một phát ở trán, hai cái trong miệng, một ở mặt và một dưới cổ.

Cơn đau nhức nhói ở những nơi bị trúng đòn.

Sát thương hơn cả điều tôi nghĩ tới.

Đánh giá thấp rồi chăng?

“Haha! Thích nó chứ!? Thanh kiếm này được rèn ra chuyên dụng để đối phó với loài tà long như ngươi!”

Thấy tôi lùi lại, hắn hạ thanh kiếm xuống.

Đây rồi!

Chịu đựng bằng cả ý chí, tôi dồn sức tấn công.

“GwooooOOO!”

“Cái-!?”

Tôi thành công cắn vào vai hắn.

Răng nanh đâm vào cơ thể và máu bắn tuôn ra, văng cả vào miệng của tôi.

Đồng thời nhấc bổng hắn lên không trung.

Tôi cắn không thể xuyên thủng hết người hắn.

Phần thịt bên trong dai và chắc hơn.

Khi trải nghiệm qua, nó cũng kỳ lạ không kém gì bảng trạng thái của hắn.

Dù đã có mức độ chênh lệch thể trạng cực lớn, tôi vẫn không thể đâm nổi qua da thịt con người của hắn.

Tôi lắc cổ để quăng quật hắn xuống đất một cách tàn bạo, thật sự luôn.

Mặt nền vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rơi khắp nơi.

“Đồ khốn, ngươi…”

Thêm một phát nện như vậy.

“Gaah!”

Tôi cũng bị ảnh hưởng theo, nhưng HP còn xa hơn hắn nhiều.

Nói tới khả năng trâu bò thì anh đây là nhất bảng.

Lúc đập hắn xuống đất lần thứ ba, răng nanh tôi bay thẳng ra ngoài.

Tên anh hùng cũng vụt ra được nhảy lui về.

Hắn đáp trên đôi chân loạng choạng.

“〖Hồi sức〗!” “〖Hồi sức〗!”

Những binh lính xung quang chạy đến giúp đỡ.

“C-Có sao chứ ngài Irushia?”

Họ còn đang phân vân không biết nên làm thế nào, nhưng cũng thật sự không muốn phản lại hắn.

Xung quanh có khá nhiều náo động, tuy vậy việc triệt hạ một con rồng vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Chắc chắn nếu như tôi thất bại, mọi người ở đây sẽ lại bị lừa dối.

Quả thật không hay khi họ can thiệp vào trận đấu.

Dù có bao nhiêu người thường lao vào tôi thì cũng chẳng phải là thử thách.

Giống với lần Hagen đánh với tôi.

Tôi có thể dễ dàng vô hiệu hóa mà không cần phải đoạt mạng họ.

Nhưng lần này là khác.

“Cám ơn sự giúp đỡ của các anh.”

Tên anh hùng nói một cách gượng ép, rồi quay về phía tôi với một nụ cười ranh ma.

Hắn định dùng binh lính như những tấm lá chắn sống.

Sẽ rất khó để tấn công hắn mà không lôi kéo nhầm phải họ.

Hắn đã quan sát kỹ lưỡng các kỹ năng mà tôi có.

Chắc chắn hắn đang chuẩn bị kế hoạch nào đó.


211: Đội Chiến Binh

“〖Hồi sức cấp cao〗!” “〖Khiên chắn vật lý〗!”

Gã anh hùng đưa tay lên cao hô to và cả cơ thể tỏa hào quang mờ ảo.

Lượng máu trào ra từ vai của hắn giảm đi đáng kể.

Những ma pháp hỗ trợ cũng nhiều phết đấy, càng gây khó cho tôi.

Trạng thái của hắn hiện tại…

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Irushia〗

Chủng loài: Con người

Trạng thái: Nhanh nhẹn, Tăng cường kháng vật lý

Cấp: 78/100

HP: 578/602

MP: 441/552

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

...Còn nhiều MP quá.

Nhức mình rồi đây.

Tuy nhiên tôi đã bào mòn được một phần và hắn cũng chẳng có hai kỹ năng hồi phục đặc trưng.

Cho nên nếu vẫn theo đuổi trận chiến này nổi, hắn sẽ là người kiệt sức trước.

Tôi xông lên duỗi cánh ra, bay sát mặt đất vồ đến hắn.

“Xin làm phiền, nhưng ta cần các anh bước ra đứng phía trước.”

Tên anh hùng lui lại, để đội kỵ binh làm lá chắn.

“N-Ngài Irushia!?”

Họ ngay lập tức dàn hàng đối mặt với tôi dù vẫn còn nghi ngờ hành động của hắn.

Thời điểm trước thì hắn còn hành hạ tôi tới chết được, nhưng lần này cả hai đã tương sức với nhau, hắn đang tìm cách sử dụng những chiến thuật bẩn thỉu để liên tục tác động vào yếu điểm lớn nhất của tôi.

Đây sẽ là một cuộc đấu khó nhằn.

Tôi hy vọng có thể vượt qua mà không làm hại đến bất kỳ ai khác.

“〖Ảo ảnh〗!”

Thanh kiếm của hắn trở nên méo mó rồi tách ra làm hai.

Ma thuật ảo giác?

“〖Trảm〗!”

Hắn vung kiếm.

Thanh kiếm mờ ảo nhả ra ba đường chém lớn.

Cả ba lao về trước xé toạc cả mặt đất, đi xuyên qua hàng lính phía trước mà nhắm thẳng vào tôi.

Bình tĩnh, tôi còn có 〖Kháng ảo ảnh〗.

Tôi đủ sức nhìn thấu bản chất của đòn tấn công này ngay mà.

Tập trung hết sức quan sát.

Ba đường chém rung động rồi phai nhạt, trở thành một.

Nhát chém thật sự nằm ở bên trái.

Tôi xoay người trên không, đánh lái sang phải, tránh khỏi đòn đánh một cách chuẩn xác và tiếp cận gần tới mục tiêu hơn.

“Uwaaa!”

Một người lính xông đến tôi mang tấm khiên lớn.

Tôi hất nó đi với chân phải.

Tấm khiên lõm vào và đẩy văng anh ta xuống đất.

Tiếp tới lấy chân trái phủi người thứ hai định dùng kiếm tấn công, bay thẳng đến tên anh hùng bổ xuống.

“Gaaaa!”

Bỗng dưng cô bạn giật mạnh người.



Chỉ vì thế mà tôi mất thăng bằng rồi lỡ mất kẻ thù.

Thay vì dùng được răng nanh tôi nhanh chuyển sang tát hắn bằng mặt của mình.

Một cú hích nhẹ chẳng thấm vào đâu.

Tôi đáp xuống đất lấy lại tư thế.

Con khốn!

Cô nghĩ cái quái gì vậy hả, chúng ta phối hợp với nhau một chút không chịu hay sao?

Đồ cà trớn bã đậu, tự ý làm những gì mình muốn ngay thời điểm quan trọng nhất…

Rồi tôi nhận ra hình ảnh gã anh hùng tôi vừa tấn công lung lay và trở lại một người lính lăn lóc ở đó.

“G-uh… m-mẹ nó…”

Hắn đã dùng 〖Ảo ảnh〗 để đánh lừa tôi nhầm phải anh ta!

Vậy ra đòn 〖Trảm〗 trước đó chỉ để thực hiện trò tráo đổi này!

Cô nàng hành động kịch liệt vì phát hiện ra nó sao?

Suýt tý nữa rồi.

Thật mừng khi có tới hai bộ não.

Xin lỗi vì đã trách cô, làm tốt lắm.

Vậy thì nhân dạng thật của hắn chắc hẳn đang lợi dụng tình hình này.

Hắn sẽ nhắm vào… cổ?

Tôi vội rút chân và đổi hướng cơ thể.

Một đường kiếm chém thẳng xuống mặt.

“GwaaaaaA!!”

Chó chết, hắn lấy được mắt trái của tôi rồi!

Còn hơn là lãnh trọn một cú vào cổ, nhưng tôi đã phải nhận rất nhiều sát thương.

〖Tự tái tạo〗 có thể… chữa được không?

“Chậc, trực giác con này nhạy bén ghê!”

Gã anh hùng đáp xuống vai một người lính trên một chân rồi đá mạnh vào đầu anh ta để tránh xa khỏi tôi.

“GAAH!?”

Người đó ngã trên đầu gối mà không biết chuyện gì xảy ra.

Ít ra tôi đã tách được hắn khỏi đội kỵ binh.

Một số người đã mất khả năng chiến đấu, nhưng chúng tôi đang ở giữa một vương quốc đông đúc.

Đây chỉ là nhóm đã có mặt ở đây ngay từ ban đầu, rất có thể sẽ còn quân tiếp viện nữa.

Ước gì tôi có thể làm gì đó trước khi họ đến đây…

“Ai- Ai đó… giúp… với… làm ơn…”

Người lính mà tôi bị nhầm là tên anh hùng rên rĩ.

Anh ta đang chảy máu ở đầu.

Do bị chấn động rất mạnh lúc ngã xuống.

Dù tôi chỉ hất nhẹ, nhưng vì 〖Ảo ảnh〗 mà tôi điên cuồng dồn hết sức tấn công mới như thế.

May nhờ có cô bạn cản lại, một phần sức mạnh đã bị hạn chế, tuy vậy chấn thương vẫn quá sức đối với một người bình thường.

“Ai...đó…”

Khi tất cả những người lính khác cũng lo lắng cho đồng đội của họ, không ai can đảm để lao vào.

Đương nhiên vì vẫn đang phòng thủ trước tôi.

Xem ra họ nghĩ rằng nếu bận tâm đến người khác, họ sẽ là mục tiêu tiếp theo tôi nhắm đến.

Quả vậy tên anh hùng cũng không hề tỏ ý giúp đỡ.

Tôi đánh ý cho cô nàng.

“Gaa!”



Cô ấy kêu lên.

Một tia sáng dịu nhẹ phủ lấy người lính nằm đó.

“Ha, aah, ngươi vừa… cứu ta…?”

Vừa ôm đầu, anh ấy đứng dậy.

Cặp mắt của anh chàng với cô bạn nhìn nhau đắm đuối, và trông anh ta như thể chết lặng.

Gương mặt của những người còn lại cũng sửng sốt.

【Cấp độ Danh hiệu 〖Anh hùng bé nhỏ〗 đã tăng từ 6 lên 7】

Danh hiệu đã- thôi…

Đâu phải lúc nghĩ tới chuyện đó.

Một người lính khác hạ vũ khí xuống.

Cùng theo sau, dù còn tâm lý hoang mang, tất cả họ cũng đều buông vũ khí.

“Gì cơ!? Các anh làm gì thế!? Mau nhanh chóng tạo lối mở để ta tấn công con rồng đó! Ta sẽ đâm chết nó!”

Đội kỵ binh chỉ chiến đấu để bảo vệ vương quốc của họ khỏi sự suy tàn.

Không phải để che chở một tên anh hùng biến chất ác ôn.

Có lẽ do họ biết tôi chỉ nhắm tới hắn mà ngừng chiến chăng?

Hay họ nhận ra chẳng có cơ hội nào vì tôi có khả năng sử dụng ma thuật hồi phục khi chiến đấu?

Hoặc vì không thể tin tưởng nổi vào vị anh hùng lại đi rút đuôi dù hắn là kẻ mạnh nhất trong số tất cả?

Không chừng mang cả ba yếu tố kia luôn?

“T-Thôi nào! Cầm kiếm lên! Chúng ta là chiến binh nguyện hết lòng phục vụ vì vương quốc!”

Một người hét lên như để khích lệ.

Tuy nhiên mũi kiếm họ giữ trên tay dao động trong sự do dự.

“Phải! Nhanh mà tiến lên! Các anh được rèn luyện làm gì nếu không hành động chứ? Sao không thực hiện nghĩa vụ của mình khi có được cuộc sống tốt hơn công dân bình thường? Lũ hèn! Bọn ngươi đã đặt trọn tính mạng mình và chiến đấu trong thời khắc khó khăn này! Sao giờ lại trở nên vô dụng thế!? Ta phải luôn liều mạng chiến đấu với lũ quái trong khi các ngươi chỉ đi loanh quanh hoặc giữ vai trò canh gác! Lúc này tất cả đều có mặt ở đây!”

Tên anh hùng hét to lên trong cơn giận dữ hiện rõ cả đường gân trên trán.

Tuy vậy chẳng một ai chịu nhúc nhích.

Ngay cả người lính mắng mỏ đồng đội trước đó cũng hạ kiếm.

Đương nhiên sẽ thế này.

Lời chửi rủa có vẻ hơi quá đáng.

Bộ tên này nói thật hả?

“Thứ rác rưởi cứ mãi như thế! Bọn ngươi là đống cặn bã ta căm ghét nhất! Được thôi, nếu đã thế này rồi, để tránh có thêm diễn biến, ta sẽ sử dụng biện pháp khác. Ta cầu mong bọn ngươi sẽ run rẩy trước điều sẽ đến khi chuyện này kết thúc.”

Tôi đưa cao chân trước và vỗ cánh tung đòn 〖Phong trảm〗 nhắm tới tên anh hùng.

Đồng thời lao theo sau lưỡi gió.

“〖Trảm〗!”

Nhát chém của hắn hoàn toàn nuốt trọn lưỡi gió.

Hắn tiếp cận vào vị trí của tôi ngay sau đó.

Tôi di chuyển và né tránh đòn chém.

“〖Triệu hồi〗!”

Khi hắn niệm chú, một con ngựa trắng có cánh xuất hiện.

Thiên mã?

Tôi chắc mình đã từng thấy nó trước kia.

Khi tên anh hùng cưỡi lên, con ngựa nhảy khỏi mặt đất, hướng đầu và bay thẳng lên bầu trời.

“Oh-ho, muốn đuổi theo ta không! Ta là người ngươi cần nhắm tới đúng chứ?”

Giọng của hắn có thể nghe thấy rõ.

Tôi không muốn bay quá nhiều vì 〖Bụi vảy rồng〗, nhưng Nina vẫn sống mà không dính phải triệu chứng khác thường nào.

Hơn nữa lúc tôi thường hay vắng mặt khỏi Adofu, ông ấy cũng chưa bị gì hết, nên trận chiến ngắn ngủi thế này sẽ không sao.

Tôi tung cánh lao vào không trung bám theo tên anh hùng.


212: Thánh Kiếm Radim

Tên anh hùng mỗi lúc bay cao hơn lên bầu trời.

Hắn có ý định gì đây?

Liếc nhanh xuống… Harenae chỉ còn bé tẹo.

Lúc này tôi sẽ 〖Tự tái tạo〗 khi đang bay.

Vết thương trên mặt tôi do hắn gây ra nhanh chóng tự lành lặn và mắt trái đã thấy lại ánh sáng.

Thật kỳ diệu biết bao.

Cùng với Hồi sức và các kỹ năng liên quan khác, chúng cũng không thể hiệu quả đến mức thế này.

Với gương mặt đã được chữa khỏi, tôi tập trung lại cho việc bay rồi nhanh chóng tăng tốc, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.

“〖Bức tốc〗! 〖Mạnh mẽ〗! 〖Bức tốc〗! “

Ánh sáng quấn lấy tên anh hùng lẫn con ngựa.

Vận tốc của con thiên mã tăng nhanh đáng kinh ngạc, một lần nữa đang rời xa khỏi tôi.

Nhờ có con thú hỗ trợ mà hắn có thể chuyên tâm sử dụng ma pháp, thế mạnh của hắn trong khi vẫn đang bỏ chạy.

Ngươi định sẽ bay bao xa đây, gừ.

Tạ ơn trời cho tôi có kỹ năng tự động hồi phục, vì có thể hắn sẽ không đánh trượt do chẳng có chướng ngại vật nào trên này.

“〖Ảo ảnh〗!”

Nhân dạng tên anh hùng rung động tách ra thành ba bản thể mờ nhạt.

“〖Nguyệt quang〗!”

Hắn đưa kiếm lên và lại rất nhiều quả cầu ánh sáng từ bầu trời rơi thẳng xuống tôi.

Kết hợp với tác dụng của 〖Ảo ảnh〗, có gần ba mươi quả được tạo ra mà khi tung chiêu bình thường chỉ được mười mà thôi.

Hơn nữa tôi còn khó xác định được vì chúng di chuyển với vận tốc cao.

Chơi kiểu hổ lốn cùng một mớ hỗn độn.

Má mày!

Tôi vội giảm tốc và cuộn người thu gọn lại, chống đỡ đòn tấn công diện rộng.

Vậy mà bằng cách thần kỳ nào đó tôi không bị dính phải phát nào, kể cả mấy viên ảo ảnh.

Trong thời khắc bỏ lỡ, khoảng cách giữa hai chúng tôi lại tăng lên.

Tôi vươn cổ ra thì liền thấy hắn đang bổ xuống.

“Gwwaaaa!”

Vội vàng, tôi đưa chân trước về phía tên anh hùng với nổ lực lớn nhất mình có.

Chẳng có tác động nào cả.

Tôi nhận ra đó chỉ là một 〖Ảo ảnh〗.

Không nên dừng lại chỉ vì mất dấu kẻ thù.

Giữa việc lên cao và đi xuống, tất nhiên, bị rơi là nhanh hơn.

Rất khó để vừa bay vừa phòng thủ với cơ thể khổng lồ này.

Tôi xoay đầu khắp nơi để truy tìm hắn.

Một cơn nhói đâm vào lưng.

Hắn lượn xuống đồng thời cùng với tôi.

Tôi quất đuôi về phía điểm mù, nhưng hắn đã tránh được mà không bị xây xát.

Khốn thật, tên này có lợi về không chiến hơn.

Hắn cứ bay xung quanh tôi, đâm những đường kiếm khắp cơ thể.

Ma thuật đã cường hóa giúp con thiên mã rất nhanh.

Hắn chỉ dùng những đòn đánh sát thương nhẹ phối hợp với 〖Ảo ảnh〗, tôi không tài nào tóm được.

“GwwoooO!”

Tôi thổi mạnh và quét toàn bộ bằng 〖Hơi thở thiêu đốt〗.

Nếu không bắt nổi hắn thì cũng phải dùng kỹ thuật hạn chế hắn ta.

Ít nhất đó là những gì tôi trông cậy vào chiêu thức của mình, nhưng tên anh hùng đã lao thẳng vào lửa.

Kiếm của hắn vung lên từ bên dưới, đánh vào quai hàm của tôi.

“Gwu-!”

Đầu tôi bị hất lên, để lộ phần cơ thể không hề che chắn ngay lúc này.

Hắn không có bất kỳ kháng lửa nào, chỉ có mỗi kỹ năng 〖Bảo hộ linh hồn〗 và 〖Dòng máu của Tinh vương〗 và không còn gì cả.

Chắc có lẽ do thế.

Dù tôi đã nhìn thấy bảng trạng thái của hắn, tôi vẫn không biết chính xác chúng có tác dụng gì, tôi không tìm được biện pháp hiệu quả để đối phó lại.

“Cả những đòn đánh châm chích vô số, vậy mà chúng vẫn chưa là gì cả. Ngươi quả là con rồng cứng đầu.”



Trước tầm quan sát của mình, tôi có thể thấy hắn đang chuẩn bị thanh kiếm cho thứ gì đó rất lớn.

Tư thế đó gợi lại cảm giác déjà vu cực gắt thế này.

“Kết thúc đi! 〖Thiên giáng〗!”

Khác với lần trúng đòn trước, lần này là đợt thổi bùng nghiêm túc lao thẳng vào ngay bụng của tôi.

Trong khoảng khắc tích tắc, tôi có trải nghiệm phê ngất ngây với tầm nhìn rung lắc khủng khϊếp.

Không khí bên trong cơ thể như bị vắt kiệt và thổi bay ra khỏi miệng. (Trans: còn một lỗ thoát khí nữa mà?)

Thậm chí không thể gào lên nổi.

Tên anh hùng đuổi theo cơ thể đang rơi và mất đi khả năng tự vệ của tôi.

Dù cho cố lấy thẳng lại tư thế, tôi vẫn không thể điều khiển được theo mong muốn.

Bởi luồng ánh sáng đó tôi nghĩ mình đã bị tê liệt mất rồi.

Hoàn toàn không hay chút nào.

Bất kỳ giá nào, tôi phải nhanh 〖Tự tái tạo〗 vá lại chấn thương ở bụng.

May thay tôi xoay người lại được, để ít ra không phải ngã đập lưng xuống đất.

Nhưng chưa yên tâm được bao lâu, tên anh hùng cũng bắt kịp theo tôi, hướng thanh kiếm thi triển ma pháp.

“〖Biến thổ〗!”

Mặt đất vị trí va chạm bị hất tung lên không trung như thể có thứ gì đó tác động từ bên dưới.

Giống như là trọng lực bị đảo ngược vậy.

Những căn nhà bên cạnh bị cuốn vào làn sóng xung kích, đổ sập xuống đất.

Tôi bị chấn động ở sau đầu.

Cơ thể không cử động được.

Tất cả những gì tôi biết chỉ là máu tuôn chảy từ sau lưng.

“Haa...haa… Phải rồi. Đáng lẽ…”

“Gaa!”

Cô bạn gào lên.

Sức nặng lên cơ thể giảm bớt.

Tôi bừng tỉnh táo trở lại.

Rồi liền sử dụng 〖Tự tái tạo〗.

“Gwowaa!”

Tôi đưa chân trước về nơi nghe thấy giọng nói của tên anh hùng, tát mạnh và tung ra 〖Phong trảm〗, đồng thời lật người dậy.

“Woah!”

Tên anh hùng thúc con ngựa bay lên cao để tránh lưỡi gió.

Thể chất của hắn đang yếu đi chăng?

Có vẻ hắn chịu lực tác dụng trở kháng đến từ cả hai nguồn sức mạnh.

Khi dùng ma thuật cường hóa lên cơ thể, đồng thời nó sẽ tạo ra gánh nặng.

Con vượn lông đỏ khổng lồ cũng từng có biểu hiện đó.

Nếu đúng là vậy, liệu đây có phải là cơ hội cho tôi phản đòn khi hắn vẫn đang chịu phản ứng mãnh liệt?

“Gì-? Làm thế nào!? Sao ngươi vẫn chưa chết qua ngần đó đòn đánh ta gây ra chứ!? Mẹ kiếp!”

Vậy ra từ đầu, sức chịu đựng vô hạn của Ouroboros là hàng chính hãng đúng như lời quảng cáo.

Chỉ có thứ duy nhất đủ để khiến tôi đuối sức lúc này là đi năn nỉ và ‘làm dịu lòng’ 〖Thần ngôn〗.

Đã là một kết thúc tồi tệ nếu tôi không ép mình 〖Tự tái tạo〗 giữa 〖Thiên giáng〗và 〖Biến thổ〗của hắn.

“Ngươi là thứ nhãi nhép cực kỳ phiền phức!”

Con thiên mã một lần nữa lại bay lên để bỏ trốn.

Tôi muốn hạ một đòn dứt khoát trước khi hắn kịp phục hồi.

Tiếp tục lại màn truy đuổi trên bầu trời.

“Gaa!”

Cô bạn 〖Hồi sức cấp cao〗 cho tôi.

Toàn bộ những thương tổn chưa kịp trị khỏi đã lành lặn.

Khi tôi đánh giá cao 〖Tự tái tạo〗cấu trúc lại phần cơ thể bị khuyến khuyết, 〖Hồi sức cấp cao〗 về cơ bản lại có hiệu quả hơn.

Tuy vậy nó lại thuộc về sở hữu của cô bạn này nên tôi chẳng có cơ hội nào để sử dụng đến.

Tôi tung một nhát 〖Phong trảm〗 sượt qua đầu tên anh hùng.

Đòn thứ hai căn chỉnh kỹ lưỡng hơn vào chân con ngựa.

“Này! Nó suýt trúng ta rồi!”



Nghe theo lệnh của hắn, con thiên mã giảm tốc độ bay lại.

Phát bắn thứ nhất tưởng chừng đã lấy đầu hắn.

Ở phát thứ hai tấn công chính xác vào chân con ngựa.

“Whi-hiIN!”

Phần đùi trắng nõn của nó bị rạch một vết sâu và máu tuôn ra xối xả.

Tôi liền gửi thêm hai phát tiếp theo nhắm vào cánh.

“N-Nhanh! Này! Đồ vô dụng-! Chạy nhanh lên!”

Cánh của nó bị xé rách dưới lưỡi gió của tôi, mất khả năng bay và dần chao đảo xuống.

“Bỏ mẹ!”

Tên anh hùng rút kiếm.

Cánh tay run lập cập.

Chắc chắn vẫn còn chịu ít tác động.

Tôi lao lên phía trên hắn rồi cắn vào lưng, kéo hắn ra khỏi ngựa.

Con thiên mã cứ thế rơi xuống mà không có tên anh hùng.

“T-Thả ta ra!”

Tôi phóng lên bầu trời với hàm răng vẫn nghiến chặt lấy hắn.

Sau đó thì đổi hướng hạ đầu, sà xuống bên dưới ngay tắp lự.

“Dừ-Dừng lại! Ta nói thả ra! Ai đó gϊếŧ con tà long này với!”

“〖Khiên chắn vật lý〗! 〖Khiên chắn vật lý〗! 〖Khiên chắn vật lý〗!”

Đầu tôi đâm xuống đất bằng lực tác động khủng khϊếp.

Lớp cát bay tung lên hết cả một khu vực.

Cổ tôi đau nhói.

Vô tình làm quá mạng như thế này chỉ vì tôi có ma lực hồi phục hay sao?

“Gu- Gaa!”

Nhờ có 〖Hồi sức cấp cao〗 của cô ấy, sát thương mà tôi nhận phải đã được giải quyết.

...Vì lẽ nào đó mà tôi nghe thấy tiếng rên đau đớn.

Có chuyện gì vậy?

Tình trạng của tên anh hùng nếu tôi không nhầm thì, hắn đang nằm đâu đó trên vũng máu.

Khi tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, hắn chống tay đứng dậy trên đống gạch vụn.

“Ah- ah- guh- cức… Tại sao, ta đã làm gì mà… hở? Cái gì?”

Tên anh hùng nhìn trên tay hắn rồi tới xung quanh, cuối cùng là tôi rồi đanh mặt.

Không… không phải tôi, hay là cô ta?

Tôi đưa mắt theo hướng nhìn của hắn…

Cô bạn đang ngậm thanh kiếm trên miệng.

【Thánh kiếm Radim: Giá trị A+】

【Tấn công: +112】

【Thanh kiếm diệt trừ quỷ dữ với sức mạnh xua tan hắc ám. Rất nhiều ma quỷ đã bị xé tan trước nó】

【Trong thời gian dài, thanh kiếm được đảm bảo an toàn dưới sự giám sát của đại thánh đường Harenae】

Ohh, đúng là vật phẩm tương đối giá trị…

Khoan, mà sao cô có được thế?

Chắc cô nàng đã giật được khi tôi nện hắn xuống đất.

“Của ta! Trả...đây…”

Cô ấy ngửa cổ lên để thanh kiếm lọt xuống cuống họng.

Nuốt một cái ực, cùng với đó là một hơi thở sâu và thỏa mãn.

...Gì vậy trời… ăn được không đó?

Thế còn xua đuổi hắc ám?

Diệt trừ quỷ dữ?

Tên anh hùng chăm chú cô bạn của tôi bằng cặp mắt chiêm ngưỡng.

Sau đó hắn hạ hướng nhìn.

Trước đó còn quan sát con thiên mã nằm bên cạnh vũng máu.

“Tất cả chúng, chẳng có gì ngoài thứ rác rưởi bất tài…”

Rồi hắn quay lưng với tôi mà bỏ chạy.


213: Trói Buộc Của Chúa Tể Mầm Bệnh

Tôi đuổi theo sau tên anh hùng.

Phần lớn người dân ở đây đã di tản.

Rất khó còn ai bị bỏ sót lại.

Ngay cả những binh lính rối bối cũng chỉ quan sát chúng tôi từ một khoảng cách cố định.

Nina và người thân của Adofu cũng được sơ tán.

Chỉ còn mỗi một vấn đề cần phải giải quyết.

Hắn sẽ định bỏ đi đâu vậy?

Tôi không cho phép hắn toàn mạng mà rời khỏi đây đâu…

“Gaa!”

Cô bạn kêu lên.

Tôi đảo mắt nhìn theo cô ấy.

Adofu, thỏ banh và Nina nấp ở một góc của tòa nhà.

Người thân của ông ấy cũng vậy, bên cạnh những binh sỹ.

Họ cùng ở bên cạnh nhau.

Những người lính đó là cấp dưới cũ của Adofu chăng?

Vậy thì dễ có được lòng tin của họ hơn khi uy tín của giáo hội và tên anh hùng lung lay đi nhỉ?

Tôi thở một hơi nhẹ nhõm.

“Gaa!”

Không… chưa phải lúc để cảm thấy an nhàn.

Nghe giọng kêu của người bạn đồng hành, tôi tập trung lại.

Cho đến khi giải quyết được tên anh hùng đang trốn chạy thì tôi mới đảm bảo mọi chuyện đã viên mãn.

Tôi đã biết rất nhiều về hắn đủ để hiểu rõ đó không phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc nếu hắn còn sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện