Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 26



Chỉ dựa vào hai tiếng “cầu thân” của y nữ, Nhược Nhất vẫn không dám chắc về mối quan hệ của Nguyệt Hoàng và Anh Lương chủ.

Nhưng điều khiến cô chắc chắn hơn chính là thái độ của những môn đồ Anh Lương sơn. Lẽ nào, họ cảm thấy một sư phụ hơn hai nghìn năm trăm tuổi thành thân với một đồ đệ đã hóa thành hình người bảy, tám trăm năm là một chuyện hết sức bình thường sao? Hơn nữa vị sư phụ này vẫn trong hình hài của một đứa bé…

Nếu tính theo tuổi của con người, nếu Nguyệt Hoàng là một thiếu nữ trẻ trung hai mươi tuổi, vậy thì Anh Lương chủ chính là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, họ còn có quan hệ sư – đồ. Cuộc tình này, đặt trong thế giới hiện tại mà nói thì đích xác là một vụ tai tiếng đáng cười, chứ chưa nói gì tới Cửu Châu vốn rất bảo thủ. Hơn nữa, ông lão ấy vẫn trong hình hài một đứa bé… Đám đệ tử Anh Lương sơn này thật sự bình tĩnh giống như biểu hiện của họ sao?…

Nhược Nhất bị thương nên trong thời gian ngắn không thể di chuyển được, đành phải ở lại Anh Lương, phiền người ta chăm sóc. Người chăm sóc Nhược Nhất chính là y nữ thay thuốc cho cô hôm ấy, tên là Thiển Phù. Thoạt nghe cái tên này, Nhược Nhất thấy toát mồ hôi, cô nương Thiển Phù này sao lại có khuôn mặt giống diễn viên Tôn Hồng Lôi thế không biết.

Thiển Phù ngày ngày chăm lo vấn đề ăn uống của Nhược Nhất, giúp cô thay thuốc, lau người. Ban đầu Nhược Nhất còn có chút ngại ngần, dần dần hai người trở nên thân thiết.

Anh Lương chủ không hề tới tìm Nhược Nhất “bàn chính sự”, cô quyết định nhờ Thiển Phù chuyển giúp bức thư mà Tử Đàn đã viết cho Anh Lương chủ, nhân tiện nói với hắn đưa Hóa Hương hoàn cho Thương Tiêu.

Nhan Nhược Nhất sẽ hoàn toàn chấm dứt quan hệ với Thương Tiêu.

Cô đã nghĩ như vậy.

***

Tối hôm ấy, Nhược Nhất ngủ không yên giác, cô cảm thấy ánh trăng ngoài cửa sổ quá sáng. Cô trằn trọc tới nửa đêm, cuối cùng cô ngồi dậy, nheo mắt nhìn mới biết đêm nay trước khi đi ngủ mình quên đóng cửa sổ.

Nhược Nhất khoác áo choàng mỏng, đi tới bên cửa sổ, cô vừa chạm tay vào khung cửa thì vô tình nhìn thấy bên ngoài có một bóng người. Cơn buồn ngủ liền tan biến, Nhược Nhất ngây người nhìn.

Khắp nơi trên Anh Lương sơn mọc đầy cỏ tuyết huyên. Loại cỏ này nở hoa buổi tối, cánh hoa giống như bông tuyết, bồng bềnh giữa đất trời theo từng cơn gió thoảng. Song nguyệt cùng chiếu trên cánh hoa trắng muốt, tỏa ra màu tím lấp lánh khiến tất cả đều trở nên thần bí.

Thương Tiêu lạnh lùng đứng trong sân, để mặc cho những bông tuyết huyên rơi đầy trên vai, trên tóc, không biết hắn đã đứng đó bao lâu. Vẻ mặt của Thương Tiêu bình tĩnh, đôi mắt tím lặng lẽ ngắm nhìn Nhược Nhất.

Làm sao mày có thể quên được đây? Nhược Nhất nghĩ, một yêu quái như Thương Tiêu, mạnh mẽ và tuyệt đẹp, ai cũng muốn tìm cho mình một bạn đời như thế. Chàng còn có thể dịu dàng với mày, tỏ vẻ say đắm vì mày… Người như vậy, làm sao mày quên được đây?

Nhược Nhất gượng cười, cụp mắt xuống không nhìn Thương Tiêu nữa, rồi đưa tay định đóng cửa sổ.

Một đôi tay thuôn dài trắng muốt giữ chặt cửa.

Nhược Nhất không nói một lời, chỉ cụp mắt nhìn xuống, không hề nhìn Thương Tiêu.

Màn đêm luôn tĩnh lặng, có thể nghe rất rõ tiếng côn trùng râm ran từ xa vọng lại. Thương Tiêu khẽ nói, âm thanh không lớn nhưng lại khiến người ta giật mình: “Hôm ấy… ta biết những gì nàng nói hôm ấy đều là những lời giận dỗi…”.

“Không phải giận dỗi, những gì ta nói là thật, hơn nữa điều đó là tốt nhất cho ta và chàng”, Nhược Nhất ngắt lời Thương Tiêu, thanh âm không cao, giống như những lần họ lên nóc nhà, ngắm trăng, uống rượu nói cười, “Thương Tiêu, ta và chàng hai năm trước… à hai trăm năm trước, khi ta nhảy xuống từ đỉnh Hàn Ngọc…”. Nhược Nhất ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. “Duyên phận của chúng ta đã hết rồi. Hết từ lâu rồi”.

Vì ngược sáng nên Nhược Nhất không nhìn rõ vẻ mặt của Thương Tiêu. Nhược Nhất chỉ biết, môi và má hắn đều tái nhợt. Im lặng rất lâu, Thương Tiêu mới nói: “Nhan Nhược Nhất, nàng đang trả thù ta”.

Nhược Nhất cố gắng nở nụ cười. Thương Tiêu lặng lẽ quay người đi. Cô lập tức đóng cửa sổ nhưng vẫn đứng ở đó rất lâu, tay nắm chặt then cửa, các đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch.

Bên ngoài lớp giấy chắn cửa mỏng manh, côn trùng vẫn kêu rả rích, có một giọng nói khàn khàn cất lên: “Nếu đây chính là sự trả thù của nàng, vậy thì đây cũng là việc mà nàng thành công nhất từ khi chúng ta gặp nhau”.

Sáng sớm hôm sau, Nhược Nhất nằm sấp trên giường để Thiển Phù thay thuốc. Nhược Nhất nói: “Ban đêm không có người canh sao?”.

“Trước đây thì có, về sau Thương Tiêu đại nhân ngày nào cũng tới nên chủ tử liền bảo chúng tôi không cần người canh đêm nữa”.

“Đêm nào hắn cũng tới?”.

“Đêm nào cũng tới”.

Nhược Nhất im lặng cúi đầu, viền mắt đỏ hoe gần rơi lệ. Về sau, cứ ngủ tới nửa đêm là Nhược Nhất tỉnh giấc, nhưng bên ngoài cửa sổ không còn hình bóng lạnh lùng trên vai phủ đầy những bông tuyết huyên nữa.

Mấy hôm sau, Nhược Nhất không nhìn thấy bóng dáng của Thương Tiêu đâu nữa. Cô và Thương Tiêu có lẽ thật sự đã chấm dứt rồi. Nhưng từ trước tới nay những gì Nhan Nhược Nhất suy đoán đều không chuẩn xác. Sáng hôm ấy Nhược Nhất vẫn đang mơ màng trong giấc ngủ, bỗng nhiên có người vội vàng đánh thức cô dậy. Nhược Nhất mở mắt ra nhìn, là Thiển Phù. Sắc mặt nàng ấy có chút hoang mang.

Nhược Nhất cảm thấy kỳ lạ: Mình sống ở Anh Lương lâu như vậy nhưng chưa từng thấy các môn đồ Anh Lương biểu lộ cảm xúc gì, ai cũng bình tĩnh lạnh lùng. ốt cuộc hôm nay ai có bản lĩnh khiến Thiển Phù hoang mang như vậy chứ?

Cô uể oải ngáp một cái: “Thiển Phù, chuyện gì vậy?”.

“Cô nương, trước sơn môn có một nam tử, nói là tới tìm cô nương”.

“Nam tử? Ai vậy?”.

“Ta không biết, chỉ là sáng nay Thương Tiêu đại nhân trong lúc tản bộ đã gặp vị nam tử ấy. Đại nhân… hình như đại nhân có hiềm khích với nam tử ấy, vừa nói một câu là liền xông vào đánh nhau. Cả hai đã đánh nhau một canh giờ rồi”.

Nhược Nhất im lặng, chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ: Thứ nhất, buổi sáng Thương Tiêu sẽ tản bộ tới sơn môn? Có bị đánh chết cô cũng không tin; Thứ hai, tuy Thương Tiêu lạnh lùng ngang ngược, nhưng từ trước tới nay hắn không thích gây chuyện với ai, sao có thể chỉ vì hai, ba lời nói mà đánh nhau với người ta được; Thứ ba, trong thế giới này, người mà Nhược Nhất quen biết còn Thương Tiêu lại không biết cũng chẳng có mấy ai, nếu là nam tử, duy nhất chỉ có… Huân Trì. Nhưng tới tìm người lại đánh nhau, rõ ràng đó không phải tính cách của Huân Trì; Thứ tư, điểm quan trọng nhất là, tuy bây giờ Thương Tiêu trọng thương, yêu lực yếu, nhưng dù gì hắn cũng là cửu vĩ bạch hồ, người đó có thể đấu với hắn một canh giờ… thật không đơn giản.

Nhược Nhất vội vàng ngồi dậy, khoác áo, nhanh chóng rửa mặt súc miệng rồi cùng Thiển Phù ra sơn môn. Chưa tới sơn môn mà Nhược Nhất đã nghe thấy một giọng nam trong trẻo: “Ta tìm Nhan Nhược Nhất thì liên quan gì tới ngươi? Dựa vào đâu mà không cho ta vào chứ!”. Giọng nói này rất xa lạ, nhưng ngữ khí thì vô cùng quen thuộc. Nhược Nhất thấy kỳ lạ, cô bước nhanh hơn.

Leo lên mấy bậc thềm, cảnh tượng ngoài sơn môn liền hiện lên rõ rệt. Đá núi vỡ vụn rơi vãi khắp nơi, bậc thềm đá xanh bị phép thuật đánh tới mức lồi lõm, ngay cả sơn môn sừng sững cũng bị thủng hai, ba lỗ lớn. Nhìn cảnh tượng lộn xộn này, trong lòng Nhược Nhất bỗng hiểu được nỗi lo lắng của Thiển Phù. Nếu để họ tiếp tục giao đấu như thế, sơn môn của Anh Lương chắc chắn sẽ bị phá đổ.

Cô ngẩng đầu, nóng lòng tìm hình bóng của Thương Tiêu nhưng vẫn không thấy. Một đường sáng trắng xoẹt qua, sau lưng Nhược Nhất vang lên một tiếng “rầm” khổng lồ, xen lẫn với âm thanh ấy là tiếng hét sợ hãi của môn đồ Anh Lương. Nhược Nhất nhìn một bên tóc mai của mình rơi xuống đất, ngoảnh đầu nhìn, lại thấy một cái cây đang bùng cháy.

Mồ hôi lạnh túa ra hai bên Thái Dương, Nhược Nhất sợ hãi vô cùng… Nếu bị đập thẳng vào mặt, e là còn thê thảm hơn bị tạt axit…

“Nhan Nhược Nhất!”. Giọng nói trong trẻo vừa vui vừa giận vang lên.

“Quay về!”. Thương Tiêu lạnh lùng quát, dường như hắn đã nổi giận.

Nhược Nhất ngây người nhìn hai người bỗng nhiên xuất hiện. Thương Tiêu vẻ mặt lạnh băng, sát khí đằng đằng. Sau lưng hắn là một nam tử xa lạ, khuôn mặt thanh tú, hắc bào trường kiếm, ăn mặc như một kiếm khách trẻ.

“Ơ…”. Nhược Nhất không thể nhớ ra mình đã quen người kia từ khi nào, ngoại trừ Tử Ly, nhưng Tử Ly là do Thương Tiêu biến thành… Người kia tìm tới tận nơi này, có vẻ biết rất rõ về cô, cải trang thành kiếm khách áo đen giống người tình trong mộng của cô, rốt cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện